Chương 17
Paopao, nói cho anh biết đã xảy ra truyện gì?" Sau lễ Noel có vài lời đồn đại nhảm nhí, anh cũng biết ít nhiều. Nhưng nếu chưa thể trực tiếp công khai mối quan hệ của hai người, thì cứ như vậy cũng khiến mọi người từ từ thích ứng.
"Mấy ngày này em đều đi đến bộ phận quan hệ xã hội để hỗ trợ." Prem trả lời chi tiết.
"Bộ phận quan hệ xã hội? Em làm trưởng ban ở bộ phận thị trường, chạy tới bộ phận quan hệ xã hội làm gì?" Boun hơi ngạc nhiên, tách ra khỏi người Prem, nghi hoặc nhìn.
Prem đem lí do mà Lena đưa ra nói cho Boun nghe. Boun nghe xong, lắc đầu: "Vậy quả thực là quái lạ, cô ta muốn làm gì?"
Prem vốn không muốn phiền hà tới nhiều người, đương nhiên sẽ không nói lí do ghen tị của Lena, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Có thể cô ấy thật sự cần người giúp đỡ."
Đối với cái tên Lena, Boun đương nhiên có ấn tượng. Trước đây có lần xã giao, anh vì bất đắc dĩ nên từng đưa cô ta đi cùng. Tuy ít tiếp xúc nhưng anh khá rõ tính cách của cô ta. Cô ta chỉ là một đại tiểu thư được nuông chiều đến kiêu ngạo mà thôi.
"Mặc kệ phải giúp việc gì, em không được tăng ca." Nực cười, mặc dù bây giờ bọn họ làm việc cùng nhau, nhưng mỗi ngày chỉ có thể thoải mái bên nhau vài tiếng ở nhà, giờ ngay cả chút ít thời gian này cũng bị chiếm đoạt, bảo Boun sao có thể đáp ứng được.
"Ngày mai em sẽ nói chuyện với cô ấy, nếu cô ấy lại bảo em tăng ca thì em cũng không nghe theo nữa." Prem cười đáp lại không được tự nhiên. Anh không thích thời gian bọn họ ở cùng nhau bị chiếm đoạt, cậu cũng có muốn như vậy đâu.
"Đừng nói nữa, theo anh đi nói với cô ta." Anh hạ tối hậu thư.
Để anh đi khác nào nói cho toàn bộ mọi người biết đích thị bọn họ là một đôi? Đây cũng không phải là thời điểm thích hợp, tin đồn vẫn chưa thuyên giảm. Prem cảm thấy trong lúc sóng gió như thế này thì nên ít lời đi một chút.
Vì bộ phận quan hệ xã hội không đủ người nên Prem vẫn đi theo các cô đến nơi làm việc như trước. Thời tiết ngày càng lạnh, ở bên ngoài chạy một ngày, cả người đều mệt mỏi. Cách bố trí hội trường người phụ trách cũng can thiệp, thảo luận một hồi, mọi người đều thấy khô miệng.
Làm việc một ngày, khi trở lại văn phòng ấm áp cũng đã sắp đến giờ tan tầm.
Mấy ngày nay, Prem cùng làm việc với vài nữ sinh, hai bên cũng có chút cảm tình. Họ nhìn thấy Prem chuẩn bị về bèn nhắc khẽ: "Trưởng ban Prem, trưởng phòng nói hôm nay lại phải tăng ca."
Lại tăng ca? Hôm qua cậu vừa hứa với anh rằng chắc chắn hôm nay không tăng ca. Prem bỗng cảm thấy nhức đầu, "Việc này vội lắm à?"
"Thật ra ngày mai làm cũng được, không biết vì sao trưởng phòng Lena nhất định muốn làm xong trong hôm nay." Có một người vừa bất mãn vừa nói.
Prem thở dài, "Trưởng phòng Lena đang ở văn phòng à?"
"Dạ, đang thảo luận về chuyện áp-phích với thợ chụp ảnh, nói chuyện cũng khá lâu rồi."
"Để anh đi xem."
Gõ cửa phòng của Lena, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói mềm mại của cô ta, "Vào đi."
Prem hít nhẹ một hơi rồi mở cửa đi vào. Trong văn phòng ngoài Lena còn có một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang, chắc đó là thợ chụp ảnh mà các cô đã nói đến.
"Hóa ra là Prem, có chuyện gì vậy?" Lena ngồi ở sau bàn làm việc dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn Prem. Có lẽ vị trí trưởng phòng quan hệ xã hội này làm Lena cảm thấy rất tự hào.
Nhưng Prem cũng không phải là người của bộ phận quan hệ xã hội, cậu coi như không thấy vẻ kiêu ngạo của cô ta, "Trưởng phòng Lena, bây giờ đã muộn, hôm nay thật ra cũng không có chuyện gì, công việc lại không gấp, có thể để tới mai làm tiếp cũng đươc."
Lena chống cằm, "Ý Prem cậu là hôm nay không cần tăng ca?"
Prem gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi người tăng ca liên tục mấy hôm nay, tôi thấy họ cũng đã mệt rồi, hôm nay nên cho mọi người nghỉ sớm một chút."
"Prem cậu đừng quên, cậu chỉ là trưởng ban của bộ phận thị trường, cũng không phải là trưởng ban của bộ phận quan hệ xã hội. Ở nơi này, các người chỉ có thể nghe lời của tôi." Ý của Lena rất rõ ràng, Prem không cần lo thừa, nơi này là do chị ta định đoạt.
Prem mím môi cười, "Tôi quả thật chỉ là trưởng ban của bộ phận thị trường nên trưởng phòng Lena cũng đừng quên, tôi đến chỉ để phụ giúp. Việc tăng ca hay không, tôi cũng có quyền tự quyết định." Nếu Lena không rõ phải trái cậu cũng không cần phải khách khí thêm.
Vẻ mặt ung dung, tự tin của Prem làm cho Lena nhất thời không tìm được điều gì làm khó cậu.
Đúng lúc hai người đang tranh luận gay gắt, thợ chụp ảnh bên cạnh đột nhiên hét to một tiếng, "Trưởng phòng Lena!"
Cả hai đều lập tức giật mình,Lena tức giận liếc nhìn thợ chụp ảnh: "Jason, có chuyện gì vậy? Làm tôi hết hồn."
"Trưởng phòng Lena, cần gì phải tìm nhân vật chính nữa? Cậu này đây chính là lựa chọn tốt nhất rồi!" Thợ chụp ảnh kích động, chỉ vào Prem phấn khích kêu to, "Cậu thật sự phù hợp với hình tượng nhân vật lí tưởng của tôi."
Prem chỉ biết im lặng, người này rốt cuộc đang nói gì!
Mà ánh mắt Lena nhìn về phía Prem, chỉ có thể dùng hai từ oán hận để hình dung.
Sự thực chứng minh rằng, có nỗ lực thì sẽ có thành quả. Mấy ngày sau đó, Lena không bắt mọi người tăng ca nữa, nhưng Prem nhìn sắc mặt hòa nhã của chị ta, đoán chừng lại đang nghĩ cách gì mới để làm khổ người khác. Đối với hành động trẻ con này, Prem tiếp tục vờ như không thấy. Còn Boun vẫn ngầm không thích việc Prem đến hỗ trợ cho bộ phận quan hệ xã hội, nhưng nếu cậu không phải tăng ca, không làm ảnh hưởng đến thế giới của hai người thì anh lại yên lặng không nói gì.
"Prem, tôi lại tới rồi!" Sắp đến giờ ăn trưa, nhiếp ảnh Jason lại xuất hiện bên bàn làm việc của Prem trong bộ phận quan hệ xã hội.
Anh ta mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, kèm theo các phụ kiện kêu leng keng, trông rất lạ mắt. Sự xuất hiện của anh làm cho các chị em trong văn phòng vây quanh như ong vỡ tổ.
"Jason, sao hôm nay trông anh đàn ông thế, nếu bỏ bớt mấy chiếc vòng này thì trông còn bảnh hơn đấy."
"Jason, cạp quần anh thấp thế này là muốn quyến rũ ai đây, bộ phận chúng tôi không có ai để anh đủ sức làm việc đó đâu."
"Jason, anh lại đến làm phiền trưởng ban Prem của chúng tôi, không phải anh muốn... đấy chứ."
...
Huyệt thái dương của Prem âm ỉ đau, cậu lấy tay day day nhưng không có hiệu quả. Đám người bên cạnh vẫn lao xao không ngừng, Prem không thể chịu được nữa, bèn giơ tay lên vẫy: "Mọi người dừng lại hết đi..."
Mọi người nghe thấy cậu gọi quả nhiên đều ngừng lại, "Trưởng ban, có chuyện gì vậy?"
"Cô, cô, cậu, cả cậu nữa, quay về chỗ hết cho tôi." Prem trừng to mắt chỉ từng người vây quanh bàn của mình, "Còn chưa tới giờ nghỉ đã không tập trung thế này, lát nữa mà bị trưởng phòng Lena bắt gặp thì mọi người cùng đẹp mặt."
"Trời ạ, trưởng ban Prem nghiêm túc quá, chả đáng yêu tẹo nào."
Mấy cô gái dậm chân, nghe lời quay về làm việc, chỉ còn Jason đang đứng tựa bên bàn Prem cười nhạt.
Anh ta lưu manh huýt sáo: "Tôi thích người có uy như vậy."
Prem tức giận liếc anh ta một cái, "Jason, tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi sẽ không chấp nhận đề nghị của anh. Chưa tuyển được người thích hợp, chúng ta tiếp tục tìm rồi sẽ thấy."
"Prem, cậu chính là người phù hợp nhất, tại sao chúng ta còn phải lao tâm khổ tứ đi tìm người ở đâu nữa, vừa lãng phí thời gian lại vừa lãng phí sức lực. Hơn nữa tôi không yêu cầu cậu tham gia quảng cáo, chỉ muốn chụp một bức ảnh cho áp-phích tuyên truyền giai đoạn đầu thôi, cậu đừng từ chối nữa." Jason lại bắt đầu thuyết phục Prem không ngớt lời.
Prem đã bị anh ta làm phiền hai ngày rồi, cậu đi làm thì anh ta nhất định sẽ có mặt, không chỉ ảnh hưởng đến công việc còn ảnh hưởng đến cả tâm trạng của cậu nữa.
Sáng nay, Prem đã nói với Lena chuyện này, hy vọng Lena ra mặt cự tuyệt Jason giúp cậu, nhưng Lena không những không đáp ứng, ngược lại còn lạnh lùng khuyên Prem, "Việc này tôi không có cách nào cả, trước đây anh ta đã chọn rất nhiều người nhưng đều không vừa ý. Với lại chỉ là việc chụp ảnh thôi, đáp ứng anh ta có gì khó khăn đâu."
Bị Lena cự tuyệt, Prem càng thêm phiền muộn. Cứ ở nơi quái quỷ này, cậu nhất định sẽ phát điên mất thôi.
"Jason, đây không phải vấn đề lãng phí mà là vấn đề nguyên tắc. Nếu tôi có hứng thú thì đã sớm đáp ứng anh rồi, cũng không cần anh mỗi ngày tới thuyết phục tôi. Mời anh về cho, việc tìm người chúng ta sẽ thương lượng sau."
Jason giở giọng xem thường, "Cậu thật sự không suy nghĩ thêm ư? Nói không chừng khi xuất hiện trên áp-phích này, cậu sẽ may mắn được tiến vào giới giải trí. Cảnh tượng lúc đó, bây giờ cậu không tưởng tượng nổi đâu."
Prem hết nói nổi, bây giờ ngay cả chụp ảnh cho áp-phích cậu cũng không thích, Jason lại còn muốn giúp cậu tiến vào showbiz, là cậu không nhạy bén hay là Jason quá điên khùng?
Showbiz quả là có nhiều cảnh tượng mà cậu không thể tưởng tượng nổi, nhưng cậu có thể tưởng tượng được nếu cậu thật sự tham gia vào giới nghệ thuật đó thì Boun hẳn sẽ nổi điên lên mất. Mà thật ra suốt thời mấy năm đi học từ cấp 2 rồi cấp 3 lên tới Đại Học, Prem thật sự đã nhận được rất nhiều các lời mời mọc từ các Công Ty giải trí, nổi tiếng có, vô danh cũng có, nếu cậu muốn vấn thân vào con đường nghệ thuật kia, thì đã không chờ đợi đến ngày hôm nay, cũng không đợi đến Jason vẽ đường cho cậu bước.
Thấy nói không lại anh ta, Prem chỉ có thể lặng im, vẻ mặt không vui, vùi đầu vào đống công văn, coi anh ta như không khí không thèm để ý đến.
Jason cũng là người ý chí kiên định, bền bỉ, thấy Prem không để ý đến mình, anh ta cũng không vội mà tìm một cái ghế ngồi xuống gần cậu, nhàn nhã cầm tạp chí lên xem.
Nhìn hành động vô lại của Jason, Prem chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Đến giờ ăn cơm trưa, Hami gọi điện thoại nói mấy ngày rồi không gặp cậu, muốn cùng Prem đi ăn, hẹn cậu đến nhà ăn gần công ty. Prem nghe thấy giọng nói yếu ớt của Hami, tâm trạng không còn chùng xuống nữa, chờ đến giờ Prem liền vội thu dọn đồ rồi đi đến nơi hẹn.
Bởi vì có đợt gió lạnh mới, thời tiết ngoài trời âm u, Prem vừa ra khỏi tòa nhà, cả người liền run cầm cập. Cậu hối hận buổi sáng không mang áo lông theo, chỉ có chiếc áo khoác này thì không bớt lạnh được bao nhiêu.
Xoa xoa hai tay đi xuống bậc thang, Prem thấy xe của Boun chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, đương nhiên anh cũng nhìn thấy cậu nên xe giảm tốc thư thả đi tới.
Bốn phía đều có người nên Prem không thể tiến đến chào hỏi, chỉ có thể liếc mắt đưa tình với người ngồi trong xe, nụ cười rực rỡ làm Boun ngồi bên trong gần như không mở được mắt.
"Prem, bên ngoài rất lạnh, sao cậu không khoác thêm áo ấm." Có người phía sau cậu gọi, cùng với giọng nói là một chiếc áo lông mùi hương xa lạ khoác lên người cậu.
Vốn dĩ Prem còn đang chìm đắm trong tình cảm không lời với Boun, đột nhiên bị tình huống này làm cho hoảng sợ. Cậu xoay người lại, thấy Jason đang cười rạng rỡ như ánh mặt trời, "Bây giờ thì ấm hơn nhiều rồi."
Nếu không phải luôn cư xử đúng mực, lúc này Prem thực sự muốn đạp cho Jason một cái. Ấm áp quỷ quái gì, lòng cậu hiện tại so với thời tiết tồi tệ này còn lạnh hơn nhiều. Lúc Prem vội vã quay đầu lại tìm kiếm thì xe của Boun đã không thấy bóng dáng đâu.
Anh ấy đã nhìn thấy? Hiểu lầm rồi ư? Tức giận rồi ư?
Ngất mất thôi, sao lại có chuyện khéo xảy ra như vậy. Tên Jason này quả thực là quỷ ám, làm phiền cậu hai ngày chưa đủ lại còn làm cậu ra thế này. Tuy rằng anh ta có ý tốt, nhưng Prem vốn không hề muốn nhận ý tốt này. Jason là "gay" thì mọi người đều biết, vấn đề là Boun không rõ có biết hay không nhưng vừa rồi, nhất định là sẽ hiểu lầm.
Anh hẳn đã nhìn thấy rồi.
Phục hồi lại tinh thần, nhận thấy cái áo của Jason vẫn ở trên người, Prem cầm áo đưa lại cho anh ta, "Không cần đâu, tôi không lạnh.."
"Đừng như vậy, cho cậu mặc thì cậu cứ mặc đi, tôi đang muốn lấy lòng cậu mà." Jason vẫn duy trì nụ cười xán lạn như hoa, không hề biết rằng sự xun xoe, săn đón của mình nghiễm nhiên đã trở thành nguồn gốc gây họa.
Anh như vậy không phải là lấy lòng mà là hại người!
Prem tùy tiện quăng chiếc áo vào người Jason, xoay người bước vội đến nhà ăn đã hẹn với Hami. Trong lòng cậu ngày càng bất an, nghĩ đi nghĩ lại, cậu lấy điện thoại gọi cho Boun. Có lẽ do lạnh nên bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì Boun tiếp máy, đầu bên kia chỉ "Alô" một tiếng rồi không thấy nói gì nữa.
"BB, người vừa rồi là thợ chụp ảnh do bộ phận quan hệ xã hội mời đến, anh ấy đi theo em vì muốn em chụp ảnh áp-phích." Prem nghe giọng điệu bình tĩnh của Boun, không đoán ra được cảm xúc lúc này của anh, chỉ có thể giải thích lung tung một hồi, rốt cuộc mình đang nói gì cậu cũng không rõ.
"Ừ, sau đó thì sao?" Anh thản nhiên hỏi.
"Sau đó? Em không để ý đến anh ta, nhưng anh ta vẫn làm phiền em." Prem uất ức giải thích.
"Cậu ta quấn lấy em như vậy, em liền đáp ứng việc chụp ảnh áp-phích?" Boun hỏi điều anh quan tâm nhất.
"Dạ không, em đã sớm từ chối anh ta rồi."
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi rồi mới thản nhiên nói: "Anh biết rồi, có việc gì để đến tối về nhà nói tiếp."
Gác máy rồi, Prem cảm thấy cả người trống rỗng, mông lung đi đến nhà ăn, trong đầu không biết đang suy nghĩ những gì.
Làm cùng với Lena quả nhiên không có chuyện gì tốt đẹp, Prem không thể không thầm kết luận như vậy.
"Anh Prem, ở bên này." Hami ngồi ở trong góc, nhìn thấy cậu đi vào nhà ăn, liền đứng lên vẫy tay, Prem miễn cưỡng mỉm cười tiến lại. Từ ngày đi đâu cũng có đôi với Hami, thật sự Prem đã giảm đi rất nhiều những rắc rối thường nhật xung quanh, điển hình là việc cứ hễ có ai mon men đến làm quen hay có ý định tỏ tình, Hami sẽ là lá chắn số một mà Prem đem ra làm bia cho việc từ chối khéo léo của mình. Từ đó, Hami âm thầm là người tình công sở của Prem khiến cho cậu rất yên tâm đi làm và cống hiến hết thảy tinh lực cho Công Ty mà không hề lo gặp thêm phiền toái.
"Sao vậy? Sắc mặt anh không tốt, có chỗ nào không thoải mái à?" Prem vừa ngồi xuống, Hami đã lo lắng hỏi.
Prem lắc đầu:"Không sao, có thể là do thời tiết quá lạnh."
"Vậy uống ít nước ấm trước đã." Hami đưa cho cậu cốc nước.
"Sao tự nhiên lại mời anh đi ăn cơm?" Prem cầm cốc nước ấm trong tay, cười hỏi.
Hami cười ha hả, "Hôm nay không phải ngày lĩnh lương sao, tranh thủ lúc em chưa đem đi tiêu hết, phải mau mời anh Prem ăn một bữa thôi."
"Em trở nên ngoan ngoãn như vậy từ khi nào thế." Prem trêu chọc cô. Cùng làm chung một văn phòng, Prem đương nhiên biết Hami có lai lịch bủn xỉn thâm hậu, bình thường chỉ có cô ăn chực phần của người khác, hôm nay chi nhiều tiền như vậy cũng hiếm thấy.
"Hì hì, thật ra mời ăn cơm chỉ là nguyên nhân thứ nhất, quan trọng là em muốn biết tin đồn của bộ phận quan hệ xã hội. A a a, anh Prem giúp em thỏa mãn lòng hiếu kỳ đi mà." Hami chắp hai tay cười to lấy lòng cậu.
"Có tin đồn gì hay ho đâu." Prem cảm thấy điều phiền muộn nhất của mình chính là những tin đồn kia. Bình thường cậu đã không thích nghe, giờ lại càng không muốn kể cho cô bé này.
"Ai da, Lena muốn anh qua bên đó, nhất định không có ý tốt. Em còn nghe trưởng phòng nói anh sang bên đấy luôn phải làm tăng ca, có đúng vậy không? Anh Prem, anh nói em nghe chút đi mà."
Prem định mở miệng, cảnh tượng vừa rồi ở cửa công ty lại hiện lên trong đầu. Giờ lòng cậu rất rối, có nhiều chuyện cậu không muốn nói cho Boun nghe vì sợ anh lo lắng, phải để ở trong lòng quả thật rất khó chịu. Liệu Hami có phải là đối tượng tốt để cậu bộc bạch hay không?
"Anh Premmmm..." Hami lắc lắc tay cậu nũng nịu.
"Ăn trước đã, ăn xong anh sẽ nói em nghe." Cuối cùng, Prem vẫn phải thỏa hiệp.
"Vâng, vậy chúng ta mau ăn thôi!"
Một bữa cơm Prem cùng Hami ăn trong khoảng một tiếng đồng hồ. Tuy rằng Hami lanh lợi không phải là đối tượng tốt để tâm sự, nhưng nhìn phản ứng tinh quái của cô bé, tâm trạng quả thật tốt lên rất nhiều.
Khi nghe đến việc xảy ra tại cửa công ty, Hami không nhịn được thở dài một cái, "Ông trời ơi, đây là vở kịch ngôn tình cẩu huyết ư? Sao lại vừa khéo như vậy!"
Prem cười khổ.
"Vậy phải làm thế nào bây giờ, Boun boss hẳn là tức chết mất rồi."
"Anh cũng không biết, nghe giọng điệu của anh ấy không giống như đang tức giận."
"Anh Fluke vẫn nói Boun boss là quỷ hẹp hòi, em cảm thấy Boun boss nhìn thấy cảnh đấy nhất định sẽ tức giận, nhưng Boun boss thương anh như vậy, hẳn sẽ tức tên Jason quỷ quái kia chứ không giận anh đâu!" Hami đưa ra kết luận cuối cùng, tuy rằng không phải sâu sắc nhưng Prem vẫn được an ủi ít nhiều.
Thời gian nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, hai người lúc này mới chia tay trở về văn phòng làm việc của mình.
Hami ngâm nga trở về nơi làm việc, thấy mọi người trong văn phòng đến chưa nhiều lắm, bèn cầm điện thoại đi thẳng đến góc cầu thang yên tĩnh.
Thuận tay nhấn số trên bàn phím điện thoại, đối phương vừa tiếp máy, cô liền nói khẽ: "Vâng... Boun boss, việc anh giao, em đã nghe được... Là thế này..."
Sau đó, Hami lanh lợi lập tức hóa thân thành nữ điệp viên 007, báo cáo ngọn ngành thông tin tình báo mình thu thập được cho Boun boss nghe. Đừng trách cô không nghĩa khí, không nguyên tắc bán đứng Prem, mà vì sức hấp dẫn của Boun boss quá lớn, cô không cự tuyệt nổi yêu cầu của anh.
Thế nhưng khi kết thúc báo cáo, cô vẫn không quên nhắc nhở Boun một việc rất quan trọng, "Boss, tiền ăn trưa anh không được quên trả cho em đâu đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro