Chương 1
Prem Warut nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ còn 10 phút là tới thời gian đi họp, vì thế thu thập thật nhanh các tài liệu trên mặt bàn, vừa đứng lên liền bị Hami ở bàn bên cạnh gọi với lại.
"Nghe nói hôm nay giám đốc đã trở về, mọi người đi họp, nhất định có thể nhìn thấy anh ấy." Hami là người mới vừa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ năng động, sau lần đầu cô nhìn thấy giám đốc, liền không chút do dự đem các idols như Bangtan, EXO, TXT, Astro, NCT...(*)..mà cô yêu nhất hoàn toàn cho vào quên lãng, toàn tâm toàn ý đem boss lớn coi là thần tượng thần thánh nhất trong lòng, dù sao thần tượng thật sự cùng thần tượng trong TV, khác biệt quá lớn!
Cho nên đối với Prem, người có thể thường xuyên ở các cuộc họp chiêm ngưỡng Boss lớn thật gần, Hami đều không chút che dấu biểu hiện ghen tị.
Prem hé miệng cười khẽ, trêu ghẹo: "Nếu không, em thay anh đi họp đi."
Hami quay lại nhìn một cái thật xem thường, sau đó trịnh trọng nói: "Prem anh yên tâm, chỉ cần qua một hai năm, em nhất định sẽ trở thành một thành viên trong cuộc họp."
"Vậy chúc em sớm có ngày hoàn thành tâm nguyện, hy vọng thần tượng của em có kiên nhẫn đợi em thêm một hai năm nữa." Prem tiếp tục trêu chọc cô, không có cách nào, nhìn cô gái kia vẻ mặt thất bại, thật sự là một thú vui tuyệt vời.
Hami dậm chân: "Anh Prem khi dễ người ta, hừ......"
Cười cười, không để ý Hami, Prem rời khỏi văn phòng đi về phía thang máy, cuộc họp bắt đầu chỉ sau vài phút nữa, nếu còn chơi đùa thì sợ sẽ không kịp mất.
Prem vừa lòng nhìn hình ảnh của mình đang phản chiếu trong gương thang máy, tuy là một nam nhân nhưng lại vô cùng xinh đẹp, thanh tục và thoát lệ.
Đúng vậy, trong mắt người bên ngoài, Prem không nghi ngờ gì là một đại mỹ nam, mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan xinh xắn, mắt to tròn long lanh, mày ngài, khuôn môi trái tim đỏ hồng tự nhiên, mũi cao thẳng tấp 1 đường. Không chỉ có vậy, Prem còn có một dáng người thực làm người khác tức giận, mặc dù là đồng phục cổ lỗ của công ty, mặc thế nào trên người cậu cũng có thể toát ra vẻ sexy khác người.
Tầng 25 chính là nơi chia tách hai nửa của tập đoàn King. Từ tầng 25 trở xuống, là nơi làm việc của bộ phận cơ sở, ngoại trừ trưởng phòng có một mình một văn phòng bên ngoài, những người khác không phải vài người một phòng mà là cả bộ phận dùng chung một phòng. Còn ở tầng 25, là nơi làm việc của bộ phận cấp cao, mỗi người ở đây, không chỉ có văn phòng mấy chục mét vuông để khoe thân phận, địa vị, mà còn có vô số đồ vật vô giá khác. Có lẽ đây chính là những tiêu cực của một doanh nghiệp gia tộc.
Mà Prem lúc này đang đi đến đại sảnh cuộc họp, chính là tổ chức ở tầng 25.
Bước vào thang máy, Prem thiếu chút nữa bị mùi nước hoa trong không khí làm cho choáng váng đầu óc, tuy rằng mọi người đều dùng nước hoa cao cấp, nhưng vài mùi nước hoa bất đồng cùng tập trung một chỗ, hương vị hỗn tạp, thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được.
"Giám đốc hôm nay về nước, nhất định sẽ tham gia cuộc họp."
"Đúng vậy, một tuần không gặp, rất nhớ anh ấy, không biết trải qua đường dài mệt nhọc, anh ấy còn đẹp trai như vậy nữa không?"
"Cô là cái đồ mê trai, chờ một chút không phải có thể gặp được sao, aizzz, anh ấy khẳng định vẫn lạnh lùng, đẹp trai như vậy ."
"Nghe nói Giám Đốc đã 32 tuổi còn chưa có bạn gái cố định, Rane phu nhân đang muốn bắt tay vào việc chọn lựa con dâu tương lai."
"Không phải chứ, nếu Giám đốc kết hôn, tôi còn sống như thế nào đây, không biết tôi có thể làm ứng viên của Rane phu nhân hay không?"
"Đừng mơ tưởng, người ta Noppanut gia là gia thế gì, cô là gia thế gì, tốt nhất cô về nhà mình mà mơ mộng hão huyền đi."
"Nhưng các cô có nghe nói qua không, trước kia hình như có người ở siêu thị nhìn thấy Giám Đốc đi cùng một người nào đó trông như là đàn ông, còn đẩy xe giúp người ta mua đồ dùng hằng ngày."
"Người nhìn thấy kia mắt hẳn là bị quáng gà rồi, có nhiều tiền như vậy, lại đẹp trai, men lỳ như vậy, lại hằng ngày bận rộn công việc, làm sao có thể đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, đã thế còn đi với đàn ông? Tớ không thể tưởng tượng được bộ dáng giám đốc chọn lựa quần lót sẽ như thế nào!!"
"A...... Thật là, cô không xem lại ở đây còn biết bao nhiêu người.., làm sao cô có thể tưởng tượng giám đốc đi mua quần lót, chán ghét thật."
"Đừng giả vờ, dáng người boss cao to lại thon dài tiêu chuẩn như vậy, có cô gái hay chàng trai nào không mê mẩn cơ chứ."
"......"
Cửa thang máy "đing" một tiếng mở ra, Prem dẫn đầu ra ngoài, nếu ở lại thang máy thêm một chút nữa, cậu không phải bị chết nghẹt, thì cũng sẽ bị chết cười, mấy cô gái thành phần tri thức tinh anh đó, bề ngoài nhìn qua thanh lịch cao quý, không ngờ khi bàn luận về đàn ông, cũng thốt ra những từ ngữ kinh người như vậy, không kiêng kỵ, kìm nén gì hết.
Lúc này thang máy đối diện cũng đang đi tới 25 tầng, cửa vừa mở ra, Prem bèn giương mắt nhìn qua đám người đối diện, ánh mắt chỉ hơi đảo qua, khuôn mặt tuấn tú phi phàm kia, đã lập tức nhảy vào trong mắt.
Người đàn ông kia hiên ngang xuất hiện, mang theo khí chất lãnh đạm xa cách, đúng là đối tượng duy nhất của Hami cùng với mấy cô gái bàn luận trong thang máy vừa nãy — Boun Noppanut.
Đẹp trai, nhiều tiền, gia thế tốt, đây hết thảy đều là hình mẫu tiêu chuẩn của bạch mã vương tử trong lòng các cô gái, mà anh tiếp nhận Tập Đoàn King này vài năm, những quyết định làm nên thành công lớn chứng minh anh không phải kẻ thừa kế bất tài, người như vậy, trở thành thần tượng trong mộng của toàn bộ thiếu nam, thiếu nữ nhân viên công ty, cũng là đương nhiên .
Có lẽ là vì ánh mắt của những người bên này quá mức mãnh liệt, Boun thoáng quay đầu lại, tầm mắt lạnh lùng hướng về phía này đảo qua một vòng, cho dù là tùy ý liếc mắt một cái, cũng có thể làm mọi người ở bên này chết lặng trong giây lát.
Khi hai mắt giao nhau, Prem lễ phép hơi hơi cúi đầu chào, nhưng Boun đã sớm bước nhanh vào phòng họp, rõ ràng là muốn bỏ lại một đống ánh mắt ái mộ phía sau.
"Cô thấy không, giám đốc đang nhìn tôi......"
"Nghĩ hay thật, là nhìn tôi ......"
"Không đúng, là nhìn tôi mới đúng......"
Mấy cô gái, chàng trai xôn xao tranh luận, chính là không có ai sẵn sàng thừa nhận, trong lúc đó tầm mắt boss dừng lại, là để nhìn người nào đó.
Hội nghị không nghi ngờ gì rất nặng nề, nhàm chán. Các phòng ban khác nhau đều làm bài tổng kết kinh nghiệm làm việc lúc trước, báo cáo tiến độ làm việc hiện tại, lại triển khai một chút kế hoạch làm việc sắp tới. Bộ phận của Prem bởi vì trưởng phòng đi công tác không có ở đây, nên cậu đành phải tự mình làm báo cáo. Trong phòng họp to như vậy, lặng ngắt như tờ, chỉ có cậu dùng tiếng anh tiêu chuẩn, lanh lảnh nhìn về phía các vị trưởng phòng báo cáo, các cô gái phần lớn đều nhìn cậu đến ngẩn người — vì cậu đẹp trai, suất khí. Còn các ông lớn kia thì nhìn người đang nói mà kinh ngạc cũng trầm trồ.
Các ngành đều đã làm xong báo cáo, sau khi Boun cùng vài trưởng phòng thảo luận mấy vấn đề, liền vẫy vẫy tay ý bảo tan họp, mấy cô gái kia lưu luyến không rời thu thập các thứ đi ra phòng họp, Prem đã sửa xong tài liệu, cũng đứng lên chuẩn bị rời đi, lại ngoài ý muốn nghe được giọng nam trầm thấp dễ chịu kia nói: "Bộ phận tiếp thị ở lại, tôi có vài điểm cần bàn."
Prem sửng sốt một chút, lập tức nghĩ ra, mình chính là người của bộ phận tiếp thị, trưởng phòng hôm nay không tới, vậy người bị chỉ đích danh kia, chẳng phải chính là cậu sao?
Prem nắm chặt tài liệu trong tay, im lặng đứng yên tại chỗ không nói tiếng nào, mắt vẫn liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí trên đầu bàn họp, chỉ thấy anh cầm một tập tài liệu tùy ý giở qua giở lại, ngón tay thon dài tao nhã đặt ở trên trang giấy khẽ cử động, làm cho bất cứ ai nhìn cũng đều cảm thấy thật đẹp mắt.
Thân là con trai một trong gia đình danh môn vọng tộc, Boun từ nhỏ đã được gửi gắm kỳ vọng rất cao, cho dù là việc học tập tri thức hay học lễ nghi cuộc sống, đều thỉnh mời các giáo sư hàng đầu đến dạy dỗ, chỉ bảo. Người lớn lên từ hoàn cảnh ưu việt như thế, đều siêu phàm thoát tục, có khí chất quý tộc tự nhiên, không phải người bình thường nào cũng có thể bắt chước. Mỗi hành động tưởng như là ngẫu nhiên, tùy ý cũng toát ra một cỗ khí tức cao quý, sang trọng không gì rũ bỏ được. Đây cũng là một trong vô số những mị lực vốn có của cậu ấy.
Chờ những người khác lục tục đi ra, cánh cửa cũng tự động trượt đóng lại, Boun mặt không chút thay đổi lúc này mới chậm rãi buông tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn Prem. Trong ánh mắt thâm u sâu lắng, có thứ ánh sáng người ta không thể đoán biết được, lúc này như hồ nước ngầm dậy sóng mãnh liệt, có thể nháy mắt hút đi ý thức của người đối diện.
"Không biết giám đốc còn vấn đề gì khác cần bàn bạc?" Bốn bề vắng lặng, trên mặt Prem nghiêm túc, khóe miệng thản nhiên mỉm cười. Dù chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, cũng làm cho cậu trở nên thoát tục, quyến rũ động lòng người.
Boun lẳng lặng nhìn Prem một hồi, hướng cậu vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Lại đây."
Prem hé miệng cười khẽ, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, không có mở miệng, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn anh.
Boun nhíu mày, vươn cánh tay dài săn chắc nắm lấy bàn tay trắng hồng của Prem, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay, Prem đã rất ăn ý toàn thân ngồi trên đùi anh, vòng tay thật tự nhiên 1 tay choàng qua vai và tay còn lại đặt lên ngực. Chỉ đến giờ phút hai người gắt gao tiếp xúc này, Prem mới có nhận thức "Anh đã về". Thời gian một tuần, mà dài lâu tưởng như cả thế kỷ đã trôi qua. Trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Boun nổi lên một nụ cười, dịu dàng đem Prem tiến vào lòng, dỗ dành: "Nhớ anh không?"
Prem nhìn anh, mí mắt buông xuống, gật đầu đầy vẻ ngượng ngùng, thành thật nói: "Nhớ, rất nhớ." Cảm nhận được hơi thở mát lạnh quen thuộc xộc vào mũi, Prem cười ngọt ngào, trong lòng cũng bình tâm hơn. Người đàn ông này, là tình yêu thuộc sở hữu của cậu, là điểm xuất phát và nơi quy tụ linh hồn của cậu. Cùng ở với anh đã hơn một năm nay, tình yêu say đắm trong lòng, cũng đã nặng bằng tình yêu cả đời cộng lại.
Yêu Boun, là từ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã trở thành chuyện mà kiếp này không thể thay đổi. Không có đấu tranh, không có do dự, là tình yêu phấn đấu quên mình, không oán trách, không hối hận giao phó, Prem tin tưởng vững chắc, nếu cần lấy đi sinh mạng để chứng minh tình yêu với anh, cậu khẳng định không có nửa phần do dự .
Có lẽ, Prem thật may mắn, tình cảm mạnh mẽ như núi lớn biển rộng của cậu, lại có thể được người đàn ông hoàn mỹ này đáp lại. Việc này đối với Prem mà nới, quả thực là một kì tích. Vì thế cậu luôn trốn tránh, cẩn thận che chở, thật cẩn thận. Giống như trộm đi bảo vật trân quý nhất thế giới vậy, cười trộm, đắc ý, nhưng cũng vô cùng hoảng hốt, lo sợ.
Mỗi một lần nghe người khác dùng khẩu khí vô cùng sùng bái nhắc tới Boun, cậu luôn im lặng lắng nghe, mỉm cười yếu ớt, làm bộ như đối tượng mà mọi người nhắc đến, thật sự là ở trên cao, thật sự là ngoài tầm với. Cho tới nay Prem đều thực an phận làm một thính giả, nhưng trời biết, cậu có bao nhiêu lần muốn xông lên trước mặt những người này, dõng dạt đắc ý tuyên bố rằng, người các cô nói chính là người đàn ông của tôi, là của tôi! Nhưng Prem không dám, cũng không thể, cậu thậm chí từng thỉnh cầu qua Boun đừng đem quan hệ của bọn họ nói ra. Không phải cậu không biết tốt xấu, Prem chỉ là sợ hãi, sợ hãi quan hệ này một khi làm sáng tỏ, sẽ đi vào ngõ cụt, đồng nghiệp bàn tán, dư luận truyền thông, còn có áp lực từ gia đình của anh. Tất cả những điều đó đều có khả năng đem hạnh phúc nhỏ bé cậu trộm được dập nát, cho nên, Prem thật sự không thể mạo hiểm.
Tình trạng hiện tại như vậy cũng thật tốt, chỉ cần Boun có thời gian dành cho cậu một chút ân cần, dịu dàng, chỉ cần trái tim Boun tạm thời dừng lại ở nơi cậu, chỉ cần như vậy, thì tất cả đều sẽ không sao.
Boun cúi đầu nhìn vào lòng mình, cảm thấy Prem đang suy tư, khuôn mặt phấn nộn trắng nõn, giống như đang dụ dỗ anh cắn một ngụm. Vì thế, anh tất nhiên không bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, lấy tay nâng cằm Prem lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của cậu.
Prem ngửa đầu đón nhận nụ hôn sâu dịu dàng của Boun, khóe môi hơi hơi hé mở, nghênh đón đầu lưỡi anh tiến vào. Mặc dù hai người đã trải qua vô số lần hôn nồng nhiệt, nhưng mỗi khi đầu lưỡi anh liếm trên môi, thân thể Prem đều không thể ức chế run nhẹ. Đầu lưỡi kia, giống như mang theo một dòng điện lưu, làm cho đầu óc cậu như điện giật, choáng váng.
Hai người chịu đủ nhớ nhung, bắt đầu đói khát mút mát lẫn nhau, như muốn đem đối phương nuốt luôn vào bụng.
Đầu lưỡi Boun linh hoạt cuốn lấy miệng Prem, sau khi nhẹ nhàng liếm mút làn môi dưới của cậu, liền vội vàng cấp bách tiến vào trong, cùng Prem dây dưa trao đổi nước bọt, liên tục phát ra những âm thanh làm người ta phải đỏ mặt thẹn thùng.
Nụ hôn nồng nhiệt kéo dài làm cho Prem cảm thấy thực sự khó thở, cả người vô lực xụi lơ. Bình thường bộ dạng Boun luôn lạnh lùng, xa cách làm người khác bất hòa, nhưng đối với việc trên giường, anh nửa phần cũng không lạnh, có thể nói là nhiệt tình như lửa, thủ pháp tiếp xúc thuần thục. Mỗi lần luôn làm Prem vừa khó chịu lại vừa khoái hoạt, càng muốn cự tuyệt thì khát vọng lại càng nhiều. Tóm lại mỗi lần đến cuối cùng, cậu ngược lại muốn ngừng mà không được.
"Ưmm......" Một nụ hôn sâu cách thức tiêu chuẩn, triền miên giằng co hồi lâu. Đến khi Prem rốt cục không kiên trì được, từ khóe miệng tràn ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Boun vẫn chưa muốn buông cậu ra, gắt gao đem Prem kéo vào trong lòng, chỉ có như vậy mới có thể thoáng giảm bớt nỗi nhớ nhung nồng đậm trong lòng kia.
Khi hai người hô hấp đã trở nên ổn định, Prem lại đột nhiên đỏ mặt "A" một tiếng, một bàn tay nam to lớn đặt trên đùi cậu, đã lặng yên sờ soạng cởi khóa quần và đi sâu vào phía bên dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro