Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Trong bệnh viện, ánh sáng trắng chói lòa, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Khi Prem tỉnh lại, cậu cảm thấy choáng váng, đầu óc vẫn nặng trĩu. Mình chưa chết à? Còn có cơ hội nào sao?

Trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Boun đã nắm chặt tay Prem, ngăn không cho cậu động đậy.

- Đừng… đừng chạm vào em mà… 

Prem hoảng loạn, ánh mắt đầy sợ hãi. Cậu lắc đầu, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát.

Boun không nói một lời thừa thãi, anh chỉ lạnh lùng đè Prem xuống giường, ép cậu nhìn thẳng vào mình.

Em nghĩ, chỉ cần làm dậy anh thì anh sẽ buông tha cho em à? – Giọng Boun lạnh lùng, từng chữ nhấn mạnh như một nhát dao cứa thẳng vào lòng Prem. Anh cúi người xuống, ghé sát vào tai cậu, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc khiến Prem bất giác run rẩy. – Đừng có mơ.

Ánh mắt anh tối sầm, ánh lên sự tàn nhẫn không che giấu. Những lời nói ấy như một lời tuyên án, nghiền nát mọi hy vọng mong manh còn sót lại trong tâm trí Prem. Cậu nằm bất động, đôi môi run rẩy muốn lên tiếng, nhưng chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trái tim cậu đập dồn dập, từng cơn sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể, như nhấn chìm cậu vào vực sâu của sự tuyệt vọng.

Cậu cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng khóc nghẹn ngào đang chực trào ra. Đôi vai gầy khẽ run lên, nhưng cậu không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào. Dẫu vậy, những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn rơi, chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt.

Chúng rơi xuống, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của căn phòng, như minh chứng cho nỗi đau đớn và tuyệt vọng mà cậu không thể che giấu. Mỗi giọt nước mắt là một lời oán trách câm lặng, một nỗi xót xa không thể nói thành lời.

Boun hung hăng cầm dây nịt quất mạnh xuống cơ thể gầy yếu của Prem. Mỗi cú quất mang theo cơn giận dữ tột độ, để lại những vết đỏ rực, bầm tím chồng chất lên làn da mỏng manh. Những vết thương cũ chưa kịp lành giờ đây lại bị xé toạc, cơn đau đớn không ngừng dội vào cơ thể cậu, như muốn nghiền nát cả thể xác lẫn tinh thần.

Không dừng lại, Boun kéo mạnh Prem dậy, động tác thô bạo khiến cậu mất thăng bằng, loạng choạng theo bàn tay anh. Trong cơn cuồng nộ, anh không may chạm vào vết thương sâu vừa cắt trên tay cậu, làm máu rỉ ra không ngừng, đỏ thẫm cả làn da nhợt nhạt. Prem khẽ rên lên, toàn thân cậu run rẩy dữ dội. Khuôn mặt cậu tái nhợt, đôi môi khô nứt mấp máy nhưng không thốt ra nổi lời nào.

Nhưng sự yếu đuối của Prem không làm Boun chùn bước. Ánh mắt anh tối sầm, lạnh lẽo và đầy nguy hiểm. Càng thấy cậu phản kháng, càng nhận ra sự sợ hãi trong ánh mắt cậu, anh lại càng bị thúc đẩy. Cơn giận trong lòng anh như một ngọn lửa cháy rực, thiêu rụi mọi chút nhân từ còn sót lại.

Lần nữa, Boun ném Prem mạnh xuống giường. Tiếng va chạm khô khốc vang lên trong không gian ngột ngạt. Prem nằm bất động, đôi mắt mở to, tràn đầy nỗi kinh hoàng. Cậu thực sự sợ hãi.

Cơ thể rã rời, đau đớn đến mức không còn sức để khóc, cậu chỉ có thể yếu ớt cố gắng nói từng từ, giọng nói khàn đặc như bị bóp nghẹt:

- P’Boun… em… xin anh… đừng mà…

Nước mắt không còn rơi nữa, thay vào đó là ánh mắt tuyệt vọng, trống rỗng. Prem biết, dù có cầu xin thế nào, cũng không thể thay đổi được gì. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy như bản thân đã hoàn toàn mất đi mọi hy vọng.

- Em muốn chết…

Prem thốt ra, giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy tuyệt vọng. Mỗi từ như là một lời cầu xin cho sự kết thúc, nhưng cũng là dấu hiệu cho nỗi đau quá lớn mà cậu không thể chịu đựng thêm.

Im lặng bao trùm không gian, nặng nề và ngột ngạt. Boun đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, không một chút cảm xúc. Cậu không thể đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng sự tĩnh lặng ấy càng khiến nỗi sợ hãi trong cậu lớn lên.

- Thực sự rất muốn... muốn chết.

Prem tiếp tục, đôi mắt mờ đi vì nước mắt, nhưng không thể ngừng lại. Cậu cảm thấy như mình đã đến tận cùng của đau đớn, không còn sức để chống lại.

Boun không nói gì. Anh đột ngột ngồi lên người Prem, trọng lượng cơ thể anh đè nặng lên cậu. Tay Boun túm lấy tóc cậu, kéo mạnh khiến Prem phải ngẩng đầu lên. Ánh mắt của Boun sắc lạnh như dao, không một chút thương xót, đầy đe dọa.

- Em tưởng anh không dám sao?

Giọng anh trầm đục, chứa đựng sự tàn bạo, như thể muốn làm rõ rằng không gì có thể dừng anh lại.

Prem chỉ có thể nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sợ hãi và đau đớn. Cậu cảm nhận rõ ràng sự bất lực đang tràn ngập trong cơ thể, và biết rằng dù có cầu xin, có phản kháng, cũng không thể thay đổi được gì.

Cậu không nói gì, chỉ im lặng nhìn Boun, đôi mắt đỏ hoe, ngập tràn nỗi đau. Những giọt nước mắt đã khô nhưng không thể che giấu nỗi tuyệt vọng đang cháy rực trong lòng cậu, như những vệt máu không ngừng rỉ ra từ vết thương sâu trong tâm hồn.

- Anh à… anh có bao giờ, chỉ một lần thôi… yêu em chưa?

Giọng Prem run rẩy, từng từ như nghẹn lại trong cổ họng, nhưng cậu vẫn phải thốt ra, hy vọng nhận được một lời đáp, dù chỉ là một lời dối trá để xoa dịu nỗi đau.

Boun nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng và vô cảm, không chút dao động. Một lúc sau, anh lạnh lùng đáp:

- Chưa bao giờ.

Prem không hỏi thêm gì, nhưng trong lòng, cậu như bị đâm một nhát dao. Câu trả lời ấy như xác nhận những gì cậu đã luôn biết, nhưng chưa bao giờ muốn đối diện.

- Vậy cô ấy cần anh? Thế còn em, em thì sao?

Prem cất giọng yếu ớt, không phải để trách móc, mà chỉ để tìm một chút hy vọng, một lời giải thích nào đó.

Boun không đáp ngay, ánh mắt anh vẩn đục, xa xăm. Sau một lúc im lặng, anh buông ra một câu khiến trái tim Prem như tan vỡ.

- Tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn, được không?

Anh nói, giọng lạnh như băng, không chút cảm xúc.

Prem nghẹn ngào, mắt cậu ngước lên nhìn anh, sự yếu đuối dâng trào trong từng hơi thở.

- Vậy anh, anh có thể yêu em một chút thôi được không?

Câu hỏi ấy, nhỏ bé và mong manh, nhưng lại chứa đựng bao nhiêu nỗi đau không thể tả thành lời. Cậu chỉ cần một chút yêu thương, một chút sự quan tâm, dù nhỏ nhoi.

Boun im lặng một lúc dài, ánh mắt anh như xuyên qua cậu, không có chút cảm xúc. Và rồi, anh đáp lại, lời nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Prem.

- Bây giờ, em có khóc đến chết đi, tôi cũng không cảm thấy gì nữa, thậm chí còn thấy em phiền.

Một câu nói đơn giản, nhưng lại đau đớn đến không thể tưởng tượng. Những lời ấy như cuốn cậu vào một hố sâu không đáy, làm Prem cảm thấy như mình không còn là gì, như thể cả thế giới đã quay lưng lại với cậu.

Prem không thể kìm nén được nữa. Những giọt nước mắt lăn dài, không ngừng rơi. Nhưng điều cậu nghe tiếp lại như một đòn tấn công cuối cùng, giết chết hy vọng trong lòng cậu.

- Em hiểu rồi. Em không cần gì nữa. Trái tim em ở đây, anh cứ mang đi.

Prem nói, giọng nhẹ bẫng, như thể không còn sức để thốt ra những lời khác. Cậu trao đi tất cả, nhưng nhận lại chỉ là sự lạnh lùng từ Boun.

Boun không đáp lại, chỉ quay lưng đi, không một lần ngoái lại. Những bước chân anh xa dần, mang theo mọi thứ Prem từng hy vọng. Cậu ngồi đó, trái tim nặng trĩu như bị đè bẹp, nhưng lại không thể khóc thêm nữa. Những giọt nước mắt đã cạn kiệt, sự mệt mỏi đã khiến cậu trở nên trơ lì, như một vết thương không bao giờ lành.

Một lúc sau, Prem bước vào nhà tắm. Cậu đứng trước gương, nhìn mình một cách vô hồn. Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn là sự đau đớn như trước. Thay vào đó, nó như một lời chào tạm biệt cho những hy vọng đã tắt lụi. Nỗi buồn vô hạn đã khắc sâu trong trái tim cậu, để lại một khoảng trống mà không gì có thể lấp đầy.

Thật kỳ lạ, giây phút đó, trái tim cậu như đã hoàn toàn chết đi. Cảm giác trống rỗng, mệt mỏi đến mức không còn cảm thấy bất cứ điều gì.

- Cô ấy khóc, anh xót xa. Còn em, em khóc đến sưng cả mắt, nhưng anh lại không đoái hoài đến. Những gì em làm cho anh, chưa bao giờ bằng một giọt nước mắt hôm nay của cô ấy.

Những lời đó vang lên trong đầu Prem, không phải để trách móc, mà là sự thật đắng cay mà cậu không thể chối bỏ.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một cách mệt mỏi. Cậu đã buông tay rồi.

- Anh hãy về bên cô ấy, và hứa với em sẽ hạnh phúc hơn, sẽ cười nhiều hơn. 

Prem tự nhủ với chính mình, như một lời chúc phúc cuối cùng, dù cho trong lòng cậu chẳng còn gì ngoài sự trống vắng. Cậu mong anh tìm được hạnh phúc, dù đó không phải là bên cậu.

---

Nửa tháng sau ca phẫu thuật hiến tim, Prem nằm trong phòng cấp cứu, cơ thể đã suy yếu đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa. Những tiếng máy móc xung quanh không ngừng cảnh báo về sự ra đi gần kề, làm cậu cảm thấy nghẹt thở. Đã không còn gì để chờ đợi, Prem chỉ mong một điều duy nhất trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời—được gặp Boun, người mà cậu đã trao trọn trái tim mình. Nhưng điều ấy mãi mãi không thể trở thành hiện thực.

Boun không hề xuất hiện.

Không một lời hỏi thăm, không một cử chỉ quan tâm. Dù cậu đang nằm trong cơn nguy kịch, Boun vẫn không một lần đặt chân đến phòng bệnh. Anh chỉ lo lắng cho người con gái nhận trái tim của cậu, dường như cô ta mới là người quan trọng trong mắt anh, còn cậu—người đã hiến dâng tất cả—chỉ là một vật vô hình, một cái bóng mờ nhạt trong cuộc đời anh.

Prem cười khổ, một nụ cười đắng cay, cậu nhìn vào khoảng không vô tận, không còn sức để kháng cự. "HAHAHA... Ngốc thật," cậu thì thầm trong đau đớn. "Đến phút cuối cùng tôi vẫn yêu anh, yêu một người chẳng bao giờ yêu tôi." Cậu nhận ra rằng, suốt thời gian qua, mình đã sống trong một giấc mơ hão huyền. Mọi hy vọng, mọi cảm xúc mà cậu dành cho Boun đều chỉ là một trò chơi, một cuộc phiêu lưu không có kết quả. Cậu đã trao đi tất cả, nhưng nhận lại chỉ là sự thờ ơ, sự lạnh nhạt. Boun đã không bao giờ thật sự quan tâm đến cậu. Tình yêu ấy, dù chân thành và mãnh liệt đến đâu, cũng không thể sánh với những gì Boun dành cho cô gái kia.

Nhưng Prem không hối hận. Cậu biết rằng đó là sự lựa chọn của mình, và dù cái giá phải trả quá đắt, cậu vẫn sẽ không thay đổi. Dù trái tim cậu đang tan vỡ, dù cậu biết mình sẽ không bao giờ được yêu lại một ai như vậy, Prem không hối tiếc vì đã yêu hết mình. Cậu đã cho đi tất cả những gì cậu có, và dù không nhận lại gì, đó vẫn là quyết định của cậu. Cậu đã sống trọn vẹn với tình yêu, dù rằng nó không bao giờ được đáp lại.

Cảm giác cô đơn, tuyệt vọng cứ bủa vây lấy cậu. Tình yêu đã đến, đã đi, như một cơn mưa rào thoáng qua, để lại nỗi buồn tê tái. Mọi thứ cứ như vỡ vụn, từng mảnh ký ức, từng hy vọng đều tan thành mây khói. Cậu đã sống trong sự chờ đợi, trong niềm hy vọng mỏng manh, để rồi nhận ra tất cả đều chỉ là ảo tưởng. Cậu không thể thay đổi quá khứ, không thể níu giữ Boun, không thể giữ tình yêu đó. Và cuối cùng, Prem hiểu rằng, trong cuộc đời này, đôi khi tình yêu không phải là thứ để giữ lại, mà là thứ để buông bỏ, để trái tim có thể tìm lại sự bình yên, dù cho nó có phải chịu đựng một nỗi đau vô cùng sâu sắc.

Cuối cùng, Prem cũng nhận ra rằng tình yêu ấy đã khiến trái tim cậu tan vỡ, và cậu sẽ không bao giờ có thể yêu thêm một ai như Boun nữa. Cậu sẽ không dám đặt hy vọng vào một người không bao giờ đáp lại tình cảm của mình. Tuy nhiên, cậu không hối hận về những gì đã làm. Dù trái tim này đã bị tổn thương, cậu vẫn tự hào vì đã yêu bằng tất cả trái tim mình. Cậu không còn muốn sống trong nỗi nhớ nhung một tình yêu đã chết, không muốn cứ mãi nhìn về phía một người không bao giờ nhìn lại mình.

Nhưng cậu hiểu, dù có buông tay, dù có từ bỏ, một phần tình yêu sẽ mãi tồn tại trong trái tim này. Prem đã yêu Boun, và dù cho anh không bao giờ yêu lại cậu, tình yêu ấy vẫn mãi là một phần ký ức, một phần quá khứ cậu không thể quên. Nhưng cuối cùng, cậu đã buông bỏ. Cậu để trái tim mình tự do, dù cái giá phải trả là quá lớn.
Vì có những lúc, chúng ta phải học cách buông tay, học cách sống một mình, dù rằng đôi khi, chính sự buông tay ấy lại là cách để ta thực sự được tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro