Chương 2
Tại cty
CỐC, CỐC, CỐC
- Vào đi.
Cánh cửa phòng bật mở, bước vào là một cô gái xinh đẹp với chiếc váy bó sát, làm nổi bật những đường cong hoàn mỹ. Không chần chừ, cô lao đến sà vào lòng Boun, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn anh đầy nũng nịu.
- P’Boun à, đừng giận em nữa mà. Em đâu cố ý bỏ anh để đi nước ngoài đâu.
Giọng nói ngọt ngào của cô tựa như mật ong rót vào tai, đầy vẻ âu yếm. Tay cô níu lấy cánh tay anh, không ngừng lắc nhẹ như đang cố xoa dịu.
- Anh thấy không, từ lúc vừa rời sân bay là em đã đến đây rồi. Chưa kịp ăn uống gì hết, chỉ muốn gặp anh thôi.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, Boun thoáng thở dài, ánh mắt lạnh lùng dịu lại đôi chút.
- Được rồi, anh đưa em đi ăn.
Cô mỉm cười rạng rỡ, nhanh chóng bám lấy cánh tay anh, như thể sợ rằng anh sẽ đổi ý. Hai người rời khỏi văn phòng, để lại sự ngỡ ngàng của các nhân viên bên ngoài.
- Chị ơi, cô ấy là ai vậy? Sao lại tự do ra vào phòng sếp như thế?
Một nhân viên mới tò mò hỏi. Người thư ký lắc đầu, nhếch môi cười khẩy.
- Bạch liên hoa của sếp đấy.
---
Tại nhà của Boun và Prem
Mãi đến hơn 2 giờ sáng, tiếng cửa mở khe khẽ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Boun bước vào nhà, mùi rượu nồng nặc bao quanh lấy anh như một lớp màn dày đặc. Anh mệt mỏi tháo chiếc áo khoác nặng trĩu, ánh mắt lạnh lùng lia khắp căn phòng trước khi dừng lại nơi Prem đang gục đầu trên bàn.
Khuôn mặt của cậu nhợt nhạt, đôi vai nhỏ bé khẽ run lên theo từng nhịp thở đều đặn trong giấc ngủ chập chờn. Boun đứng yên một lúc, ánh mắt khó đoán nhìn cậu. Rồi anh khẽ gọi, giọng trầm thấp nhưng vẫn đủ để xua tan sự tĩnh lặng trong căn phòng:
- Prem.
Tiếng gọi khiến Prem giật mình tỉnh giấc. Cậu ngước lên, đôi mắt mơ màng, phủ đầy nét ngái ngủ. Khi nhận ra Boun, cậu vội vàng ngồi thẳng người, luống cuống nói:
- Anh… anh về rồi. Em xin lỗi… em chờ anh mà ngủ quên mất.
Boun không đáp, chỉ thoáng nhíu mày trước lời giải thích của Prem. Anh cất giọng, ngắn gọn nhưng mang theo sự lạnh lùng không thể nhầm lẫn:
- Lên phòng.
Prem im lặng gật đầu, ngoan ngoãn bước theo sau anh, dù đôi chân cậu dường như có phần run rẩy. Khi cả hai vào đến phòng, cậu chưa kịp lên tiếng thì bất ngờ bị Boun đẩy mạnh xuống giường. Cú đẩy không mạnh nhưng cũng đủ khiến Prem choáng váng. Cậu lắp bắp:
- P’Boun… Anh…
Lời nói của cậu bị nghẹn lại trong cổ họng khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Boun. Không khí trong phòng như đặc quánh lại, nặng nề bao trùm cả hai người.
Anh cúi xuống, hơi thở nóng rực của rượu phả ra xung quanh, khuôn mặt của Boun chỉ cách Prem một khoảng rất nhỏ. Đôi mắt anh, tối tăm và nguy hiểm, khiến Prem cảm thấy như bị hút vào một vực sâu không lối thoát. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, như một mệnh lệnh không thể kháng cự:
- Nằm yên.
Prem hoảng sợ, đôi môi run rẩy cố gắng phản kháng, dù giọng nói cậu chỉ là những tiếng thì thào yếu ớt:
- Không… Em không muốn.
Lời từ chối nhỏ nhoi của cậu như một mồi lửa châm ngòi cho cơn giận dữ vốn đã âm ỉ trong lòng Boun. Đôi mày anh nhíu chặt, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lẽo tột cùng. Không cần suy nghĩ thêm, bàn tay to lớn của anh vung lên, giáng một cái tát mạnh vào má Prem. Âm thanh khô khốc vang lên trong không gian nhỏ hẹp, khiến cả căn phòng như chết lặng.
- Tôi bảo gì thì làm đấy.
Giọng anh gằn lên, sắc như dao cứa.
Prem ôm lấy gò má nóng rát, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cậu nghẹn ngào, giọng cầu xin đầy tuyệt vọng:
- Em xin anh… tha cho em đi mà…
Nhưng lời van xin của Prem chỉ như gió thoảng qua tai Boun. Anh chẳng mảy may để tâm, đôi mắt lạnh lùng như phủ một tầng sương giá. Không một chút do dự, Boun nắm lấy quần áo của cậu, kéo mạnh khiến vải vóc rách toạc. Động tác của anh thô bạo đến mức Prem không kịp chuẩn bị, chỉ biết đau đớn rên lên khi cảm giác lạnh buốt và nhục nhã ập đến.
- P’Boun… đừng mà…
Cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể nhỏ bé của cậu chẳng thể nào chống lại được sức mạnh áp đảo của anh.
Boun không nói gì thêm, chỉ cúi đầu xuống, ánh mắt anh tối sầm, biểu cảm cương quyết và đáng sợ. Prem càng giãy giụa, anh càng ghì chặt, khiến cậu không còn cơ hội thoát thân.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má nhợt nhạt của Prem, hòa vào tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu cảm thấy cả thế giới sụp đổ, cảm thấy bản thân như một chiếc lá nhỏ bé đang bị cuốn vào một cơn bão không thể dừng lại. Toàn thân cậu run rẩy, nhưng mọi cố gắng chống cự đều vô nghĩa.
Sau một hồi dồn ép và hành hạ, Boun cuối cùng cũng buông Prem ra. Cậu nằm đó, cơ thể co rúm lại trên giường, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn nước mắt. Prem không dám cử động, từng hơi thở nặng nề, đau đớn như thể mỗi nhịp đều xé rách tâm can cậu.
Boun đứng dậy, đôi mắt cúi nhìn xuống người con trai trước mặt. Ánh mắt anh trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ, tựa như chẳng còn chút cảm xúc nào len lỏi vào được. Anh chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, giọng nói trầm thấp vang lên, đều đều nhưng mang theo sự sắc bén như lưỡi dao cứa vào tâm hồn Prem:
- Có đau không?
Prem run rẩy, những ngón tay siết chặt lấy tấm chăn mỏng đang che chắn cơ thể. Đôi môi cậu mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể phát ra thành lời. Cậu cắn chặt môi, nước mắt chảy dài, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào thay cho câu trả lời.
Boun nhìn cậu hồi lâu, đôi mắt sắc bén không rời khỏi hình ảnh của Prem đang co rúm vì sợ hãi. Không một chút thương xót, anh quay đi, để lại phía sau một bầu không khí nặng nề như đè nát cả căn phòng. Cánh cửa phòng đóng lại với âm thanh trầm đục, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt của Boun vẫn như hằn sâu vào trái tim yếu ớt của Prem.
Cậu nằm im lặng trong bóng tối, từng tiếng nức nở bị kìm nén phát ra khe khẽ. Cảm giác đau đớn, nhục nhã bao trùm lấy cậu, như một vết thương không bao giờ lành.
Prem gật đầu yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe ngập trong nước mắt. Cậu mong rằng câu trả lời nhỏ nhoi của mình sẽ đủ để Boun dừng lại, để những gì vừa xảy ra không tiếp tục thêm nữa. Nhưng hi vọng mỏng manh ấy nhanh chóng bị dập tắt.
Chưa kịp thở phào, Prem bỗng cảm nhận được một lực kéo mạnh nơi cổ chân. Boun lạnh lùng nắm lấy, động tác dứt khoát và thô bạo khiến cơ thể cậu bị kéo giật về phía anh. Prem hoảng sợ, cố gắng chống lại bằng cách bám vào mép giường, nhưng sức lực cạn kiệt của cậu chẳng thể làm được gì.
- P’Boun, xin anh… đừng mà…
Giọng nói yếu ớt của Prem vang lên giữa không gian ngột ngạt, mỗi từ thốt ra như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi.
Nhưng Boun không trả lời, cũng không có lấy một chút chần chừ. Đôi mắt anh sắc lạnh, như kẻ ngoài cuộc đang nhìn xuống một con mồi yếu đuối. Ánh nhìn đó khiến Prem cảm thấy như bản thân chẳng còn chút giá trị nào, chỉ là một kẻ bất lực đang bị cuốn vào cơn giận dữ và tàn nhẫn của anh.
Cảm giác đau đớn và nhục nhã lại một lần nữa bao trùm lấy cậu. Những giọt nước mắt của Prem rơi không ngừng, nhưng dường như chẳng thể lay động được người đàn ông trước mặt. Boun tiếp tục, như thể sự phản kháng hay cầu xin của Prem chỉ là những âm thanh trống rỗng trong không gian.
Boun cúi xuống, nhặt lên một mảnh vỡ từ chiếc ly thủy tinh mà anh vừa đập nát. Ánh sáng từ ngọn đèn trong phòng phản chiếu lên mảnh vỡ sắc bén, tạo ra những tia lóe sáng lạnh lẽo. Bàn tay anh siết chặt lấy nó, đôi mắt tối sầm ánh lên sự điên cuồng, như thể bị nhấn chìm trong một cơn cuồng nộ không lối thoát.
Prem nằm đó, cơ thể run rẩy, hơi thở dồn dập trong nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời. Ánh mắt cậu hoảng loạn, cố gắng tìm kiếm một tia hi vọng, một chút nhân từ nào đó trong ánh nhìn của Boun. Nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là sự lạnh lùng, trống rỗng, và nguy hiểm.
- P’Boun… xin anh… đừng mà…
Giọng cậu khẩn thiết vang lên, từng từ như nghẹn lại trong cổ họng.
Boun không đáp, đôi môi anh mím chặt, biểu cảm cương quyết đến đáng sợ. Tay anh cầm mảnh vỡ, chậm rãi hạ xuống, lướt nhẹ trên làn da mỏng manh của Prem. Sự sắc bén của thủy tinh chạm vào da thịt, để lại một cảm giác lạnh buốt, khiến Prem rùng mình. Cậu cố gắng giãy giụa, nhưng lực ghì chặt của Boun khiến mọi nỗ lực đều vô ích.
Mỗi lần mảnh vỡ di chuyển, cảm giác đau nhói lại ập đến, như những nhát dao cứa vào không chỉ cơ thể mà cả tâm hồn cậu. Nước mắt Prem chảy dài, hòa vào những giọt máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra từ những vết xước mỏng manh.
- P’Boun… em xin anh…
Prem nghẹn ngào, giọng nói chỉ còn là những tiếng thì thào yếu ớt.
Nhưng sự cầu xin ấy chẳng hề khiến Boun ngừng lại. Anh chỉ cúi xuống, ánh mắt điên loạn nhìn cậu, như muốn khắc sâu sự thống khổ lên con người nhỏ bé trước mặt. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, bao trùm bởi nỗi sợ hãi và đau đớn.
Boun đứng dậy, không thèm ngoảnh lại. Dáng anh khuất dần, để lại căn phòng trong im lặng nặng nề. Prem vẫn nằm đó, bất động trên giường. Cơ thể cậu rã rời, đau nhức, từng cơn tê buốt như nhắc nhở cậu về những gì vừa xảy ra.
Trong căn phòng lạnh lẽo, Prem nằm co người lại, ánh mắt vô hồn nhìn trân trân lên trần nhà. Những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, âm thầm chảy dài trên má, hòa cùng những vệt máu loang lổ vẫn còn rỉ ra trên làn da mỏng manh.
Cậu khẽ mấp máy môi, giọng nói yếu ớt vang lên trong không gian tĩnh mịch:
- Tại sao anh lại đối xử với em như thế?...
Không ai trả lời, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo đáp lại cậu. Prem nhắm mắt, tự nhủ với chính mình, như một lời an ủi mong manh:
Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi… phải không?
Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết rõ đó chỉ là một lời nói dối. Một ảo tưởng vô nghĩa mà chính bản thân cậu cũng không tin nổi. Sự bình yên mà cậu khát khao, giờ đây chẳng khác gì một ngọn gió thoảng qua, hư vô và không bao giờ chạm tới.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ của Prem, lẫn với nhịp đập yếu ớt của trái tim cậu. Đêm nay thật dài, và nỗi đau vẫn không ngừng gặm nhấm cậu trong cô đơn và tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro