Chương 24: Nhớ
Santa vừa đưa Earth đến trường gặp ngay Chara ở ngoài cổng. Nhìn thấy hai anh em Chara vui vẻ tiến lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô rạng rỡ hẳn lên.
- Earth, em đến rồi à.
Earth gật đầu chào Chara, Santa đẩy Earth vào trong sau đó vội vàng quay xe đi. Chara nói với theo.
- Santa, hẹn gặp anh ở buổi họp nhé.
Santa không cần biết Chara đang nói gì, cậu quay lại nhìn Earth xem em ấy đã vào trong chưa sau đó giơ tay chào Chara và phóng thẳng.
Santa đi rồi Chara liền chạy theo Earth, nghe giọng nói của cô người ta có thể biết ngay cô đang có cả một vườn hoa ở trong lòng.
- Earth, chiều nay chị và anh Santa sẽ đi họp cùng nhau đó.
Earth nhìn Chara ngạc nhiên.
- Họp cái gì ạ?
Chara trợn tròn mắt lên hỏi Earth.
- Anh Santa không nói gì với em à?
Earth lắc đầu.
- Nói gì cơ?
Chara vỗ vai Earth cười rất tươi, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
- Mà em biết sau cũng được, chiều nay chị sẽ mua cho anh Cảnh Du một món quà. Đi cùng với anh ấy làm chị vui quá đi mất. Anh trai em thật tuyệt.
Earth nhìn sự vui vẻ của Chara mà thấy bực, Santa đi họp cái gì mà không nói với cậu, lại còn đi họp chiều nay nữa.
Earth quay ra cổng nhìn, bóng Santa đã khuất, vậy là chiều nay ai sẽ đón mình, anh ấy họp lúc nào mới về đây, thật là khó chịu.
Santa hôm nay có cuộc họp của ban chấp hành hội học sinh Trung học thành phố BangKok để chuẩn bị cho chuyến dã ngoài dành cho học sinh thành phố đạt giải trong các kì thi cấp thành phố. Đây là hoạt động thường lệ của ngành giáo dục thành phố và Santa đã tham gia năm nay là năm thứ ba rồi. Cậu không nói với Earth là vì cậu thấy không cần phải nói, cậu đi họp một lúc sau đó vẫn có thể về đón Earth. Nhưng không may cho Santa lần này là chuyến đi dài ngày nên chọn địa điểm và họp bàn khâu tổ chức lâu hơn những năm trước.
Ngồi họp mà lòng Santa nóng như lửa đốt, sắp đến giờ đón Earth rồi mà họp chưa đâu với đâu. Biết rằng mình không thể về kịp để đón em Santa xin phép ra ngoài gọi điện, cậu gọi cho Boun nhờ ba đón em. Thật sự nếu có thể thì cậu đã bỏ về ngay rồi.
Tan học Earth ra đến cổng trường nhìn không thấy Santa đâu, trong lòng cậu sụp đổ, chắc anh họp chưa về. Boun đứng từ xa vẫy vẫy Earth. Earth thở dài thất vọng lững thững đi lại chỗ ba. Mấy bạn học cùng thấy hôm nay Earth được ba đón bằng chiếc xe đắt tiền liền trêu chọc.
- Earth, nay nâng cấp ghê thế, anh Santa không đón nữa à.
Khi đến gần xe của ba Boun, Earth còn bị một chị khóa trên chạy lại dúi vào tay một lá thư và một gói quà.
- Em mang về cho anh Santa hộ chị.
Earth muốn vứt nó đi cho rồi, anh ta là người của tôi đó, gửi cái gì mà mà gửi.
Ngồi trên xe, Boun thấy mặt Earth có vẻ buồn liền trêu chọc.
- Sao, không thích ba đón à?
Earth giật mình nhìn sang Boun.
- Ba nói gì ạ?
Boun mỉm cười xoa đầu Earth.
- Không có gì.
Sau vài giây thay đổi khuôn mặt Earth lại trở về trạng thái ban đầu, Boun nhìn Earth mà thấy thương, mới xa nhau có từ sáng đến chiều không lẽ đã nhớ nhau đến vậy, thế này thì sau khi Santa đi học Đại học thằng bé phải sống thế nào đây, thật là đáng lo.
Thấy Earth buồn Boun hỏi thăm dò.
- Anh không nói với con là hôm nay sẽ về muộn sao?
Earth lắc đầu.
- Không ạ.
- Vậy hay là hôm nay về nhà ba ăn cơm nhé, ba sẽ nấu những món con thích.
Earth vẫn đáp rất hững hờ.
- Vâng ạ.
Hai ba con Boun vào siêu thị mua đồ ăn, Earth lẽo đẽo theo sau ba, khuôn mặt mặt chưa khá hơn một chút nào. Nhìn thấy một cái móc chìa khóa hình con khỉ rất ngộ nghĩnh Earth cầm lên nhìn. Boun thấy con trai có vẻ thích thú liền trả lấy bỏ vào giỏ đồ luôn. Earth lúc này tâm trạng đã vui vẻ hơn một chút.
Chập tối, khi bàn ăn đã sẵn sàng vẫn chưa thấy Santa về, cậu ta lại không có điện thoại nên không thể gọi hỏi xem có về ăn cơm không.
Earth đang ngồi xem ti vi với ba Prem, cậu cố gắng thoải mái hơn nhưng trong lòng thật sự đang rất buồn nên không thể cười với ba được. Mới nói yêu nhau được nửa một ngày, từ sáng đến giờ mất hút, cái này gọi là yêu sao, yêu phải giống ba Boun và ba Prem chứ, đi làm về là không dời nhau nửa bước, Santa à, em bắt đầu thấy thất vọng rồi.
Điện thoại của Boun reo, Prem đem điện thoại xuống bếp cho hắn, hai vợ chồng đứng nhìn Earth tự nhiên nháy nhau. Boun ghé vào tai Prem hỏi nhỏ.
- Khi xa anh có bao giờ em ngồi buồn như thế chưa?
Prem mắm môi lại đạp cho Boun một cái, giọng đanh đá.
- Việc gì phải buồn, em mở tiệc ăn mừng ấy.
Boun ôm chặt vợ từ phía sau, giọng rất thiếu đứng đắn.
- Thật lòng chút đi vợ yêu, có thể em không buồn nhưng chắc chắn tiểu Prem nó sẽ buồn.
Prem đẩy Boun ra, đấm nhẹ vào tiểu Boun sau đó bê khệ nện mấy đĩa thức ăn đặt lên bàn. Boun đứng nhìn vẻ thèn thùng đáng yêu của vợ cười sằng sặc.
Prem vừa dọn mâm vừa gọi với ra phòng khách.
- Earth, ăn cơm thôi.
Earth bật người đứng dậy nhìn ra cửa, ánh mắt cậu ngay lập tức cụp xuống khi vẫn không thấy bóng Santa đâu.
Ba người đàn ông ngồi trước một bàn ăn thịnh soạn, Boun vừa lấy cơm cho vợ và con vừa nói.
- Santa gọi điện nói về muộn. Con ở đây lát anh về anh sẽ qua đón con.
Earth cúi đầu xuống vâng một tiếng thật nhỏ. Boun và Prem cố gắng nói chuyện thật nhiều để Earth vơi đi nỗi buồn trong lòng nhưng càng nói nỗi buồn của Earth càng đậm hơn.
Đang ăn bỗng Earth hỏi.
- Ba, có phải tình yêu như hai ba đã không còn tồn tại trên đời này nữa rồi không?
Prem sặc ngay miếng cơm trong cổ họng, cái thằng quỷ này, nó hỏi thế khác gì nói hai ba của nó là động vật quý hiếm, là loài đã tuyệt chủng từ lâu. Thật đau đầu với nó.
Boun đưa cho Prem cốc nước sau đó quay lại nói với Earth.
- Ba tin là còn, chỉ là con chưa nhìn ra thôi.
Earth không nói gì, cậu thở dài thườn thượt. Prem gắp cho Earth một miếng thịt, giọng nói rất ôn nhu.
- Con còn nhỏ chưa hiểu hết được đâu, hai ba vậy thôi nhưng cũng có lúc cãi nhau, có lúc giận nhau đến không muốn nhìn mặt nữa đó.
Earth vẫn rất buồn rầu.
- Con chả tin.
Hai vợ chồng Boun nhìn nhau, có lẽ họ bất lực khi muốn đem đến cho đứa con này một chút niềm vui rồi, vắng Santa là Earth trở thành con người hoàn toàn khác, lầm lì hơn, ương ngạnh hơn.
Santa hôm nay họp quá muộn, cậu ngồi mà nhấp nhổm không yên. Chập tối cuộc họp mới tan, sau cuộc họp còn có một bữa tiệc nhỏ. Santa không thể ở đây thêm được nữa đứng lên chạy ngay lại chỗ thầy hiệu trưởng trường mình.
- Thưa thầy, em phải về nhà, nhà em có chút việc gấp.
Thầy hiệu trưởng chưa kịp trả lời Santa đã chạy khuất khỏi hành lang. Lái xe như điên chạy về nhà ba Boun, cậu hi vọng về đúng lúc mọi người đang ăn cơm.
Nghe tiếng chuông cửa Boun nói ngay.
- Chắc Santa về.
Earth khua vội miếng cơm còn lại trong bát, mắt hướng ra cửa chờ đợi.
Santa hớn hở chạy vào ngồi ngay lại chỗ Earth, miệng chào ba nhưng mắt lại nhìn sang đứa em ngồi bên cạnh. Prem đưa bát cho Santa nháy mắt với con trai. Santa hiểu ý ba nên gật đầu mỉm cười.
Boun bê đĩa thức ăn mới ra cho Santa, giọng nói cực kì mỉa mai.
- Con về muộn một chút nữa chắc có đứa buồn quá mà ngủ mất rồi.
Khuôn mặt Earth vẫn không thay đổi sắc thái, cậu cũng không thèm liếc sang Santa lấy một lần. Santa biết em đang không vui nên cố gợi chuyện.
- Sao em không ăn.
Earth liếc nhìn sang phía Santa, đáp khó nhọc.
- Em ăn xong rồi.
Vợ chồng Prem lắc đầu nhìn hai đứa trẻ, chúng lại làm nũng nhau rồi, tuổi trẻ bao giờ cũng thế, hay quan trọng hóa những vấn đề vô cùng nhỏ.
Cơm nước xong hai đứa trẻ đi rửa bát, mặt Earth vẫn không vui. Santa đẩy Earth ngồi xuống, nói rất nhẹ nhàng.
- Để anh rửa cho, em chỉ cần ngồi đây với anh thôi.
Earth ngồi xuống ghế một lúc sau đó đứng dậy nhảy ngay lên lưng Santa khiến Santa chới với. Hai chân cậu quắp chặt vào hông Santa, tay ôm lấy cổ, áp khuôn mặt mình vào sát má anh. Santa đang rửa bát nên không biết làm gì hơn là đứng vậy thở hổn hển. Earth vẫn beo leo trên lưng anh nhưng không chịu nói gì. Santa vừa rửa bát vừa hỏi nhỏ.
- Em sao thế? Giận anh sao?
Earth lắc đầu. Santa mỉm cười hỏi lại.
- Không giận sao buồn?
Earth quay mặt lại hôn ngay lên má Santa đang áp sát mặt mình, trả lời rất nhỏ.
- Tại em nhớ anh.
Santa không nói thêm gì nữa, cái bát trên tay rơi ngay xuống bồn, cậu đang cõng hơn 60kg trên lưng mà thấy như mình đang được một chiếc chăn bông ấm áp phủ lên người. Rút bao tay ra đỡ cho Earth khỏi tụt xuống, cậu hôn ngay lên má em, giọng nói cực kì xúc động.
- Anh cũng rất nhớ em.
Boun đi xuống bếp lấy hoa quả, hắn khựng ngay bước chân lại khi thấy hình ảnh hai thằng con trước mặt, một đứa đang rửa bát còn một đứa đang nằm gọn trên lưng. Mắt Boun bỗng ngân ngấn nước, hai thằng con của hắn chính là tuổi thanh xuân của hắn và Prem. Đứng nhìn hai thằng con một lúc Boun nhủ thầm "Mày khổ hơn ba rồi con, chưa bao giờ ba phải vừa cõng vừa làm việc như thế"
Không muốn làm phiền không gian riêng tư của hai đứa trẻ Boun dịch chuyển nhẹ nhàng cố không tạo ra tiếng động, Do bước lùi không nhìn phía sau Boun va ngay vào Prem đang đứng sau hắn. Boun giật mình định la lên thì bị Prem đặt ngay vào môi hắn một nụ hôn nhằm ngăn hắn phát ra tiếng động. Bị bất ngờ Boun với tay Prem kéo vật vợ hắn ngã xuống sàn. Earth và Santa nhìn ra đúng lúc thấy hai người cha của chúng đang thật là hạnh phúc.
By@tientien721
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro