Chap 15
Trai gái lắc mông khoe đường cong cơ thể, uấn éo sexy theo tiếng nhạc xập xình đến chói tai bên trong quán bar lớn tại Bangkok, đèn laze nhấp nháy xé bóng tối nhập nhòe không thấy rõ mặt, hương rượu, mùi thuốc lá đặc quánh, hỗ tạp. Trái với không khí đó, người đàn ông trẻ vừa nhìn đã biết khí chất không tầm thường, uống cạn hết li này đến li khác, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng ai dám lại gần hắn ta vì sợ ánh mắt như muốn giết người ấy. Không hiểu đã sảy ra chuyện gì, chỉ biết hắn như vậy từ sau khi nghe xong cuộc điện thoại với thư kí. Uống không ngừng không ngừng như muốn say để quên đi mọi chuyện, nhưng càng uống, từng câu, từng chữ trong cuộc đối thoại kia lại càng in sâu trong tiềm thức hắn, cũng không chắc liệu có phải hắn muốn hành hạ chính mình, hay để lấy can đảm làm việc gì đó.
Giờ đã là 11 rưỡi tối, căn phòng trọ nhỏ đã tắt đèn, bóng đêm đen kịt bao trùm lên tất cả. Trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ đó, cậu thanh niên nọ dù đã cuộn tròn trong chăn, vùi đầu vào gối nhưng trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được, không hiểu vì lí do gì, chỉ thấy cơ thể không thoải mái, khó chịu đến mức lo lắng. Có thể do dạo này công việc quá nhiều khiến cậu mệt mỏi, áp lực chăng? Trong đầu lông bông vài suy nghĩ rối loạn. Lại một đêm không ngủ, điều này trước đây thường xuyên sảy đến, nhưng dạo gần đây không còn nữa. Từ lúc bắt đầu công việc mới, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy cô đơn, tủi thân mà nghĩ về những chuyện sảy ra với mình trong quá khứ.
______________
Mở mắt tỉnh dậy nơi căn phòng xập xệ, lạ lẫm, tường rêu mọc xanh từng mảng, mốc meo, ẩm thấp. Mùi hôi thối của gián, xác chết chuột bốc lên, xộc thẳng vào mũi khiến người ta chỉ cần tưởng tượng thôi đã nôn thốc nôn tháo. Đây đích thị không phải nơi cho người sống. Cậu bé cả người đau nhức, mệt đến không còn sức cử động, nhìn xuống cơ thể chằng chịt những vết bầm tím, vết đánh đập, sưng tấy, hằn rõ dấu vết của cuộc vận động mạnh. Hoảng loạn quay xung quanh, cảnh tượng kinh khủng chưa một lần cậu dám tưởng tượng đến. Dưới sàn loang lổ những vũng trắng nhớ nháp, dính cả lên người, lên khuôn mặt không còn nguyên vẹn, mùi ngây ngây đến ám ảnh xộc lên tận não nhồi nhét những hình ảnh hỗn độn liên tục chèn ép, hiện hình trong đầu cậu. Nó ghê tởm đến mức chính người đã trải qua cũng không tin đó là sự thật. Cơn buồn nôn kéo đến khiến cậu bé bị bỏ đói nửa ngày trời cũng phải ôm cổ mà ọc ra. Cậu bấn loạn, sợ hãi cố lết thân xác rã rời, bị hủy hoại triệt để như không còn là của mình ra khỏi cái nơi bẩn thỉu, hôi tanh này.
Vừa về được đến nhà, Prem xồng xộc chạy thẳng vào phòng tắm, không một giây chần chừ mà xối xả dội từng gáo nước lạnh buốt lên cơ thể nhỏ bé. Cố hết sức cào thật mạnh, thật mạnh móng tay găm vào làn da đã tím tái vì rét đến nỗi nó không thể chịu được mà ửng đỏ, rách ra, bật máu. Nhưng dù có dội, có cào như thế nào cũng không thể rửa trôi những dấu vết đã hằn lại trên cơ thể, không thể thay đổi những việc đã sảy ra. Prem ghê tởm chính bản thân mình, nước mắt ứa ra, cậu gục xuống đầu gối, ôm mặt nức nở khóc.
-" Reng reng reng reng..."
Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo nhưng đến lần thứ ba, thứ 4 cậu mới bình tĩnh lại, quệt đi những giọt nước còn đọng trên khóe mắt ướt, cậu bé gương mặt nhợt nhạt đã không còn sức sống bước ra, bắt máy.
-" Prem, Prem, mày có ổn không ..."
Giọng nói từ đầu dây bên kia cũng hớt hả không kém, nó hoảng loạn hỏi thăm, căn dặn Prem đủ chuyện. Nhưng dường như cậu đã không còn đủ lí trí để nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa, chỉ kịp tỉnh táo, run bần bật, tiếp nhận điều tồi tệ sắp sảy đến.
-"... Ai đó đã đăng đăng đoạn video lên diễn đàn trường... trong đó... người trong đó rất giống mày. Prem, Prem, mày phải bình tĩnh, hứa với tao đừng ra khỏi nhà, được không? Làm ơn."
Điện thoại tắt bụp khiến Fluke ở đầu dây bên kia hoảng loạn theo, nó sợ nó đã sai khi báo cho Prem thông tin đó, nó càng sợ hơn rằng Prem sẽ làm điều gì dại dột.
Lục loạn cặp sách lấy máy tính, lên diễn đàn trường mở đoạn video lên, những gì đập vào mắt cậu càng kinh tởm hơn Prem tưởng tượng. Là căn phòng sáng nay, là cậu, nhưng bước vào là 1... 2... 3... 4 tên đàn ông to béo, thô kệch, râu ria xồm xoàm theo sau. Cơn buồn nôn lại ập đến, đầu đau, bụng đau, cả cơ thể không chỗ nào không khó chịu, cậu bắt đầu khó thở, mắt trợn trắng, ôm lấy cổ, cố hít lấy hít để từng giọt không khí. Âm thanh trong video khiến người nghe phải rợn người. Không thể tiếp tục nhìn, cậu sợ hãi tắt máy tính. Tuyệt vọng, nhưng giờ không phải lúc để khóc, Prem bấm số gọi cho ai đó rất nhiều lần nhưng" Tút..tút.. tút.." họ đều không nghe máy. Hoảng loạn đến không còn thiết gì nữa, giờ trong đầu không phải là đau khổ vì những chuyện mà bản thân phải trải qua, không còn nhớ lời dặn dò của thằng bạn thân, chỉ có người đó, chắc anh ấy đã thấy được ròi, nhưng đó chỉ là hiểu lầm, Prem không biết gì cả, cậu là bị bắt cóc, là bị ép. Phải tìm anh ấy, phải giải thích, rồi người đó sẽ hiểu cho cậu thôi. Đôi chân run run với lấy chiếc áo gió mỏng, Prem mặc kệ tất cả, lết từng bước tập tễnh ra ngoài.
*Phải vào trường, anh ấy nhất định đang ở đó*, không đủ tỉnh táo để nhận ra vào trường trong tình trạng bản thân thế này sẽ gây hậu quả như nào, đôi chân nhỏ bé cứ chầm chậm lê lết. Đi đến đâu, mọi ánh nhìn xăm soi, ác ý lại chằm chằm hướng đến cậu, lời nói ác ý không một chút e ngại, không một chút thương hại mà buông ra:
-" Là nó phải không?"
-" Đúng là nó đó."
-" Đúng là mặt dày không biết nhục, còn dám vác mặt đến trường."
-" Mong nó ra đường xe tông chết đi cho xong chứ sống làm dì cho ô nhục cả trường."
-" Đây là muốn làm bẩn trường mà."
-" Uầy, trước cậy có chủ tịch hội sinh viên trường đứng ra bảo vệ còn lên mặt được với người khác, giờ thì hay rồi, đến anh ấy mà còn phản bội, đúng là loại không ra gì."
Những lời thì thầm to nhỏ, đến cả lăng mạ, xỉ nhục, chửi rủa có đủ, Prem cũng đều nghe rất rõ nhưng để ngoài tai tất cả. Chỉ cần có hắn, chỉ một câu nói anh tin em của hắn thôi thì bao tủi nhục, bao đau đớn đều tan biến hết. Không quan tâm bản thân đang trong tình trạng gì, Prem chỉ nghĩ về hắn, sợ mình không tìm thấy hắn, sợ hắn rời xa cậu. Mọi áo lực, mọi suy nghĩ đều đè nặng lên cậu bé kia khiến nỗi đau thể xác dường như không là gì cả. Không một ai bên cạnh, không một ai đứng ra bảo vệ. Nhưng ngoài tiếp tục tìm, tiếp tục bước thì cậu còn có thể làm gì khác?
Nhưng rồi, chính cái người mà Prem luôn tin tưởng, là tia hy vọng, là thứ ánh sáng cuối cùng ấy lại tự tay đẩy cậu xuống vực sâu tắm tối. Màn đêm buông xuống khiến cái lạnh cắt da cắt thịt của trời đông Bangkok càng trở nên khắc nghiệt, chỉ còn chiếc áo gió mỏng dính mặc như không mặc vẫn kiên chì ở bên cậu đến cùng. Cậu bé của buổi đêm hôm đó vừa chịu sự hành hạ về thể xác, vừa hứng nhận những ác ý, lời xúc phạm mà bản thân thậm chí là người bị hại, lại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm hắn. Cái xác không hồn mang theo cả ngàn lời tự trách cùng chút hy vọng cuối cùng, bằng đôi chân rách toác, nứt nẻ, tưởng chừng như vỡ òa trong hạnh phúc khi cuối cùng cũng tìm được hắn giữa đêm muộn, cậu bé nọ đã mơ đến cái ôm ấp áp, đã hy vọng là lời tha thứ hay thậm chí là xin lỗi vì không thể bên cạnh lúc cậu sắp ngã khuỵu. Đã nghĩ rằng dù cho cả thế giới có quay lưng lại, hắn sẽ là người duy nhất đứng về phía cậu. Nhưng thật không thể ngờ, khoảnh khắc tuyệt vọng nhất lại chính là lúc tìm được hắn, chính là lúc hắn quay lại, không ngần ngại mà buông ra lời mỉa mai chửi rủa cậu. Không ai khác, chính hắn là người đầu tiên rời bỏ cậu. Sau ngần ấy kỉ niệm mà hai người trải qua, hóa ra tình cảm đó đối với hắn chỉ là nhất thời sao? Hóa ra hắn cũng giống như họ, đều thấy cậu ghê tởm mà tránh xa, thật trớ trêu thay. Quá mệt mỏi, đôi mắt mờ dần, mờ dần, cậu ngất lịm trên nền đất lạnh.
Mọi thứ mờ mờ ảo ảo dần rõ nét trên đôi mắt cậu bé kiên cường kia, tỉnh dậy tại bệnh viện khi cơ thể còn tê tái, đau nhức không ngừng, Prem cũng không biết ai đã đưa cậu đến đây, nhìn mọi bệnh nhân khác đều có người thân bên cạnh, cậu lại chỉ có thể một mình gánh chịu tất cả, bọn họ không một ai chịu nghe cậu giải thích, chưa biết Prem đã phải trải qua những gì đã vội phán xét, đánh giá, xúc phạm cậu, đến cả người cậu quan tâm nhất cũng bỏ đi.
Cũng vì đoạn video làm ảnh hưởng đến danh dự trường mà Prem bị đình chỉ học một tuần, thời gian ở tại phòng trọ cũng chẳng tốt đẹp hơn lên trường là mấy. Giờ mới là gần trưa.
-" Reng... reng... reng..."
Chắc lại là cuộc gọi của đám học sinh trong trường muốn lăng mạ cậu, sáng đến giờ cả chục cuộc, Prem đã quen, cậu không muốn bắt máy nhưng tiếng chuông reo không ngừng khiến cậu đành phải nghe, chỉ là xúc phạm thôi mà, đã không còn quá xa lạ đối với cậu. Nhưng người ở đầu dâu bên kia lại không phải là người Prem không quen biết, mà lại chính là mẹ Boun. Prem lo lắng, sợ bà đã biết chuyện của mình, gọi đến để bắt cậu chia tay Boun, Prem không biết phải làm sao.
-" Chắc mày không dám vác mặt ra ngoài đâu nhỉ?" - Người đàn bà chua ngoa ở đầu dây bên kia lên tiếng mỉa mai.
-" Cô nghe cháu giải thích, không phải..."
-" Là tao làm "
Ngắt lời Prem, bà ta hét to kiên định, giọng nói chắc nịch như đinh đóng cột. Như tiếng sét ngang tai, Prem vẫn không thể tin được, là mẹ Boun- người mà cậu luôn hết mực kính trọng, người mà cậu không một giây ngừng thầm cảm ơn vì đã sinh ra và nuôi dưỡng đứa con trai tài năng để rồi đem lại cho cậu quãng thời gian hạnh phúc như vậy. Nhưng chính bà ta lại là kẻ đã đẩy cậu đến bước đường cùng này. Prem không hiểu, người đàn bà tưởng chừng như chính trực lại chỉ vì muốn chia rẽ tình cảm đã hủy hoại hoàn toàn cậu thanh niên 21 tuổi vẫn còn tương lai dài phía trước. Prem đau khổ tột cùng nhưng chỉ biết lặng im nghe bà ta dọa nạt.
-" Mày cũng nên thôi ngay ý định cho Boun biết sự thật đi. Nghĩ kĩ mà xem, giữa mẹ nó và một thằng điếm đã bao thằng chơi qua, nó sẽ chọn ai? Vả lại, tiếng rên trong đoạn video đó t nghe còn thấy rợn người mà, mày nghĩ Boun sẽ tin mày sao?"
Đúng vậy, lời bà ta nói hoàn toàn đúng, bà ta dám đe dọa cậu như vậy là có chuẩn bị từ trước, ép cậu uống thuốc thì sao Prem có thể phản kháng, nhìn vào đủ thấy cậu không chút ghê tởm, trái lại còn rất ngoan ngoãn nghe lời, mặc bọn chúng hành hạ. Hơn nữa, giữa người mẹ sinh ra mình và một đứa đã thất thân như cậu, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ tin ai.
Prem thực sự yêu Boun, nhưng người khiến cậu thân bại danh liệt lại chính là người thân nhất với hắn. Mẹ Boun, bà ta độc ác như vậy, không biết lần sau còn dở bao nhiêu thủ đoạn kinh tởm chia rẽ hai người.Vả lại, nếu thực sự người Boun chọn là Prem, Prem có thể vui nổi sao khi chứng kiến hắn và mẹ đối đầu với nhau vì cậu. Prem đã quá mệt rồi, cậu nên dừng lại thôi, vừa là nghĩ cho hắn, vừa vì chính bản thân cậu. Prem thực sự sợ rồi, không muốn chuyện như vậy sảy đến với mình thêm một lần nào nữa.
Điện thoại vừa tắt cũng là lúc Boun tỉnh táo đến gặp Prem. Và đóng lại mọi kỉ niệm, kết thúc tình yêu ba năm bằng cái cách khiến cả hai phải đau khổ, tiếc nuối. Không thấu hiểu nhau, cũng không tìm cách hàn gắn, không thêm bất cứ một lời giải thích hay xin lỗi nào. Từ sau hôm đó, hai người không còn gặp nhau, một thời gian sau Boun ra nước ngoài, Prem cứ nghĩ do hắn ghê tởm mình. Bản thân vẫn ôm tình yêu đầy đau khổ tưởng chừng như đơn phương ấy mà sống tiếp.
_______________
-"Kok... kok... kok..."
*Ai lại đến vào giờ này chứ?*, Prem bước về phía cửa, nhẹ vặn tay nắm.
"Phịch"
Như phản ứng không điều kiện, Prem giang tay ôm lấy người vừa đẩy mạnh cửa mà ngã vào lòng mình. Mùi rượu nồng nặc lan tỏa, phút chốc đã len lỏi, vây kín căn phòng. Xộc vào mũi khiến Prem lúc này chợt giật mình, cậu nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn người trong lòng. Nhưng rồi hai tay thu lại, ấn mạnh ngực người trước mặt, đẩy hắn ra xa khi thoáng thấy gương mặt hiện ra sau mái tóc rối chính là Boun.
Hắn ngã nhào xuống đất, rồi lại loạng choạng đứng dậy. Hàng mi dài rũ xuống che giấu đôi mắt lờ đờ kia. Boun say mèm, hắn mơ hồ, liên tục gọi tên Prem. Từ từ tiến lại, dồn cậu vào chân tường. Hai tay ôm lấy gương mặt Prem, hắn sờ nhẹ đôi má quen thuộc đã gầy đi vì sai lầm trước đây của chính hắn. Chỉ vì vài phút nông nổi, hắn bỏ mặc tất cả những ấm áp Prem mang lại, những thiệt thòi Prem trải qua, bỏ tất những kỉ niệm, những hạnh phúc, bỏ cả nụ cười ngây ngô, quay lưng để mặc cậu bé ngày nào với nỗi đau hằn lại sâu trên cơ thể và trong tâm trí. Những giọt nước mắt lẽ ra là hắn lau, những lời trách móc hay thậm chí là chửi rủa, đánh đập hắn đều muốn nhận, nhưng có phải là đã quá muộn màng? Chẳng thể xóa đi tất cả, cũng chẳng có cách nào bù đắp khi cầu bé ngày nào giờ đây vì chịu đủ tủi nhục mà trở nên mạnh mẽ, cứng rắn đến chẳng cần ai bảo vệ. Đóng sập đôi mắt, nhường chỗ cho giọt nước mặn chát rỉ ra, lăn dài trên má. Hắn chậm rãi, đưa đôi môi đỏ ngọt ngào tiến lại, liếm nhẹ cánh môi người kia, đưa lưỡi trượt sâu, quyện chặt, mút mát từng giọt mật như sợ nó sẽ biến mất. Nụ hôn không chút ép buộc, không phần thô bạo mà đến rất tự nhiên. Prem hình như không phản kháng, cậu nhắm chặt mắt, tiếp nhận nó như đã quen thuộc từ lâu. Trượt khỏi đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi ướt át không làm chủ được mà nhấm nháp, mút mát, ấn từng vết đỏ ửng lên cổ, lên vai Prem, cảm nhận mùi hương quen thuộc hắn ngày đêm mong nhớ.
Prem từ từ mở mắt, thoát khỏi ngọt ngào kia, cậu mới chợt nhận ra hiện thực. Đôi mắt cay cay, khóe mi dần ướt. Prem đẩy tên đàn ông đang cuốn lấy cơ thể cậu, tát mạnh khiến hắn choáng váng. Nhưng đúng là người đang say thì không biết đau, cái tắt của Prem không những không khiến hắn nhận ra hành động bây giờ là sai trái, hơn nữa còn như mạnh bạo hơn. Đôi mắt hắn đỏ lên, sắc như dao nhìn Prem. Hắn tiến lại, vác bổng cậu thanh niên nhỏ bé lên vai, bước từng bước chắc nịch. Prem sợ hãi, cậu hoảng loạn, cố giãy dụa, liên tục đấm mạnh lưng hắn muốn thoát khỏi. Boun hiện giờ như tên điên, hắn không ngần ngại mà ném thẳng cậu xuống giường, không để Prem kịp dậy, hắn đè cậu xuống, bàn tay to lớn khóa chặt đôi tay nhỏ bé tại đầu giường. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, hắn áp mạnh môi mình xuống, lưỡi cố cậy đôi môi đang mím chặt, và rồi khóe miệng khẽ cong lên khi người dưới thân chịu buông bỏ mà nhẹ hé miệng. Prem biết bản thân giờ đây không chạy được khỏi hắn, chỉ trách ban đầu quá mềm lòng mà để ngọt ngào kia lấp đầy tâm trí, cậu lặng im, hai má đỏ lựng, chấp nhận để người kia tiếp tục làm nhục mình. Hướng ánh mắt về khoảng không vô định, chẳng ai biết Prem đang nghĩ gì. Hắn giờ như kẻ chiến thắng, huênh hoang tiến vào khoang miệng ẩm ướt kia, đầu lưỡi ấm nóng chạm vào, chầm chậm vờn trêu, bàn tay không để yên mà giật đứt từng cúc áo, trườn vào trong sờ nắn khắp cơ thể cậu. Hơi thở cả hai như loạn nhịp, bầu không khí kích thích đến cực điểm, không thể kiểm soát. Buông bàn tay đang kìm chặt Prem kia, hắn một tay sau gáy, tay còn lại ôm lấy eo Prem, khẽ nâng lên, ấn từng nụ hôn lên cơ thể, cứ nhấm nháp đến khi nó đỏ ửng lên, cái lưỡi trơn ướt trượt dài trên làn da trắng hồng, hơi thở ấm nóng phả vào càng làm tăng thêm phần kích thích. Nhưng hắn bất ngờ thoát ra, đôi tay đang ôm eo cũng chợt buông thả, hắn bần thần ngước nhìn Prem không chút phản kháng. Gương mặt tối sầm lại, đôi mắt đượm buồn. Hình như Boun bắt đầu nhận thức được hành động của mình, hắn phân vân, rồi đột nhiên bật khóc, như một đứa trẻ thiếu đi tình thương, hắn òa lên, nước mắt lã chã tuôn rơi, từng giọt từng giọt từ khóe mi lăn trên má rồi trượt xuống cơ thể mềm mịn của người kia.
Prem không hiểu chuyện đang sảy ra, nhìn người đối diện mình như vậy, cậu bất giác rơi nước mắt. Không hiểu cảm xúc mình lúc này thế nào, không quan tâm đến hành động bẩn thỉu hắn vừa làm với cậu, Boun như vậy khiến Prem thực sự rất đau, cậu không muốn hắn khóc.
Boun bối rối, nhìn dòng nước không ngừng tràn ra nơi khóe mắt người hắn yêu, hắn lại không biết làm thế nào giúp Prem nín, hoảng loạn vươn bàn tay to lớn, lau đi những giọt nước mắt chầm chậm tuôn rơi, miệng liên tục dỗ dành, hắn quên rằng chính hắn còn đang khóc.
-"Hức.. Prem à... anh xin lỗi... hức... em... em đừng khóc nữa... đừng khóc... xin em... hức... anh xin lỗi... xin lỗi em..."
Họ cứ như vậy, như vậy mãi đến khi cả hai đều thấm mệt mà chìm vào giấc ngủ. Tình cảm mà họ giành cho nhau là thật, nhưng cách họ đối diện với nhau, đối diện với hiện thực và những thử thách lại chính là một mũi tên đâm xuyên qua hai trái tim, tưởng chừng như trúng đích nhưng lại làm cả hai phải đau khổ, dai dẳng nhỏ máu. Chẳng ai buông bỏ được quá khứ để bước tiếp với thực tại. Tình yêu này đến cuối cùng vẫn chẳng biết là đúng hay sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro