9. Cảm Tình
Sau khi đụng độ một trận, mọi người có vẻ xấu hổ, giới thiệu lẫn nhau. Tiêu Chiến đã biết cô dâu đang sợ hãi này là An Nhi, quản lý của một phòng ban ở công ty con tập đoàn BX. Cô tầm khoảng ba mươi tuổi, không cao lắm, thân hình hơi mũm mỉm mặc một bộ soiree cưới mới tinh, chế tác cầu kỳ, vừa nhìn là biết được đặt may theo yêu cầu nhìn qua cũng có dáng vẻ của dân kinh doanh nho nhã.
Đứng sau An Nhi, mặc bộ comple cũng màu trắng, ngực cài hoa cưới chính là người mà Tiêu Chiến đã nhiều năm không gặp – bạn học Vũ Ninh Viễn. Tiêu Chiến lặng lẽ đánh giá, vì lúc trước Thiên Tư nói rằng Vũ Ninh Viễn có nhiều thay đổi, nên lúc này Tiêu Chiến cũng hơi giật mình. Mặc dù đã dự đoán trước, nhưng bây giờ nhìn thấy, hình dáng một nam sinh cấp ba trầm lặng trong đầu cậu càng mơ hồ hơn, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Còn người vừa mới " nhẹ nhàng " làm Tiêu Chiến ngã một cú, chính là vị khách quý của quản lý An Nhi, tổng giám đốc Trương Tử Đằng . Thì ra cũng là nhân vật có địa vị cao khó trách thái độ An Nhi đối với anh ta lại lễ phép, khúm na khúm núm như vậy.
Nhiệt độ không khí trong đại sảnh tuy mát mẻ nhưng An Nhi vẫn không nhịn được lấy tay chậm mồ hôi dưới cằm - " Trương tổng xin mời đi trước, những việc ở đây để tôi xử lí là được rồi "
Trương Tử Đằng gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Tiêu Chiến, vẻ mặt rất chân thành
" Cậu trai trẻ, thật xin lỗi "
Tiêu Chiến khóe miệng cong lên mỉm cười - " Không có chi, Trương tổng không cần để ý đâu ạ "
Trịnh Thiên Tư bên cạnh im lặng, vẻ mặt tức giận như muốn bùng nổ hai tay bị Tiêu Chiến nắm chặt, chứng kiến thái độ tất cả mọi người cùng nhau giàn xếp ổn thỏa, cũng chỉ khẽ hừ một tiếng, u ám nhìn Trương Tử Đằng một cái xem thường.
Chỉ thấy Trương Tử Đằng có một thoáng do dự, từ trong túi áo lấy ra một danh thiếp, đưa cho Tiêu Chiến - " Vừa rồi lực va chạm không nhẹ, nếu cậu đây có chỗ nào không thoải mái, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ chịu trách nhiệm "
Trịnh Thiên Tư nghe anh ta nói như vậy, lập tức khinh thường - " Hừ.. " một tiếng, quả nhiên lại thêm một người vấn cuốn vào vẻ đẹp của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lại lễ phép nhận lấy danh thiếp.
Sau khi Trương tổng rời đi, tất cả mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, người có địa vị cao ở đây, quả nhiên không khí rất không bình thường. Nhưng vừa đi lập tức không khí lại trở nên thoải mái, lúc này bốn người mới nhớ tới phải giao lưu tình cảm với nhau.
" Tiêu Chiến, nhiều năm không gặp thật sự cậu càng ngày càng bảnh bao ra " Tay của Vũ Ninh Viễn đưa ra bắt tay với Tiêu Chiến, giọng nói không tính là vô cùng thân thiết, nhưng cũng không hề xa lạ thái độ rất nhiệt tình.
" Đâu có, tớ vẫn như xưa, nhưng cậu thì khác, thiếu chút nữa tớ cũng không nhận ra được " Tay Tiêu Chiến cũng lịch sự đưa ra, cảm giác có chút không tự nhiên sau đó ngượng ngùng thu về. Ngoài miệng tuy nói lời khen ngợi nhưng trong lòng lại thấy buồn bực. Bọn họ trước kia học cùng lớp ngay cả nói chuyện cũng không nói một câu chứ chưa nói gì đến bắt tay. Thời gian quả nhiên rất hiệu quả, tuổi càng nhiều, con người càng khôn khéo ra.
Vũ Ninh Viễn cười cởi mở - " Đã nhiều năm không gặp, mọi người đều thay đổi rất nhiều. Đây là bà xã của tớ, An Nhi quản lí phòng ban một trong những chi nhánh của tập đoàn BX. Tớ nghe Thiên Tư nói cậu cũng làm ở BX đúng không ? Thật là trùng hợp "
Tiêu Chiến bắt tay với An Nhi, lại nghe thấy chị ta cười nói
" Lúc tôi đến tổng công ty họp đã từng gặp qua Tiêu Chiến, không biết cậu có nhớ hay không "
Tiêu Chiến có chút xấu hổ cười cười - " Dạ, em có chút ấn tượng ạ " Thực ra sao có thể có ấn tượng. Người làm việc tại tổng công ty, cả ngày đều gặp mặt còn không biết, huống chi là người ở chi nhánh của công ty.
Vẫn là Thiên Tư hiểu rõ Tiêu Chiến, biết cậu xã giao không tốt vì thế liền tiến lên giải vây
" Chúng tôi vào chào hỏi các bạn học cũ trước, hai người cứ tiếp tục đón khách nhé "
" Mấy bàn bên trái đều là bạn học cũ, các cậu cũng đến phòng nghỉ tham quan đi " Vũ Ninh Viễn hướng dẫn hai người đến cái bàn phía trước ghi tên.
"Được " Tiêu Chiến để tiền mừng trên bàn, rồi cười đáp lại.
Hôn lễ của Vũ Ninh Viễn thật long trọng, đi vào đại sảnh hôn lễ liếc mắt nhìn quanh, người người tấp nập. Tiêu Chiến cùng Thiên Tư vừa mới đi đến mấy cái bàn bên cạnh, đã thấy có người đứng lên hô to ầm ĩ
" Đây không phải đại mỹ nhân Tiêu Chiến và đại thiếu gia Trịnh Thiên Tư của lớp A203 đó sao ? Vài năm không gặp, một người càng hấp dẫn, còn một người lại càng bảnh hơn xưa ! "
Bị người nọ kêu như vậy, tất cả các bạn học cùng bàn đều lập tức quay lại nhìn chằm chằm Tiêu Chiến và Thiên Tư
" Ngôn Vũ, vài năm không gặp, miệng cậu càng ngày càng hèn mọn ! " Thiên Tư không sợ sinh sự, đối đáp rất nhanh chóng. Đối với bạn học nhiều năm không gặp, một chút cũng không lạ lẫm, giao tiếp rất tự nhiên, sau đó tìm hai chỗ trống kéo Tiêu Chiến cùng ngồi xuống.
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Thiên Tư, cùng mọi người chào hỏi, vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, để che giấu mình đang mất tự nhiên.
Đưa mắt quét một vòng những người đang ngồi, Tiêu Chiến ngạc nhiên phát hiện, quả nhiên có vài người mang theo cả con cái tới. Đứa bé ba bốn tuổi, nhìn thấy không khí náo nhiệt, bèn nhảy lên nhảy xuống, trông vô cùng vui vẻ.
" Tiêu Chiến, cậu kết hôn chưa ? " Cô gái ngồi đối diện Tiêu Chiến ôm bé trai hỏi. Nghe hỏi tên mình Tiêu Chiến cũng muốn mở miệng nói chuyện với cô, nhưng lời ra khỏi miệng lại rút về. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng tìm được đề tài mở miệng.
Tiêu Chiến xoay lại nhìn cô ấy. Khuôn mặt giống như từng quen biết, làm cậu mơ hồ nghĩ đến một cái tên nhưng cũng không dám xác định - " Cậu là... Kim Ngọc Anh ? "
Cô gái ôm bé trai gật gật đầu, cũng vì Tiêu Chiến còn nhớ rõ tên mình nên vui mừng.
" Ừ, hồi trước tớ ngồi ở phía sau cậu "
Tiêu Chiến gật đầu liên tục, trí nhớ vừa mới được kích hoạt như mở được cống trút nước, mãnh liệt tuôn trào. Nhớ rõ ngày xưa, Kim Ngọc Anh nhát gan ngồi ở sau cậu, bị một nam sinh tên là Tống Hào bắt nạt, ngay cả tâm tính của Tiêu Chiến ôn hòa nhưng nhìn cũng không vừa mắt, bèn nhờ Thiên Tư giúp, tan học chờ cậu ta ở trong ngõ tắt nhỏ, làm cho mặt mũi Tống Hào bầm dập. Chuyện này qua đã lâu nhưng đối với Tiêu Chiến vẫn còn là một sự kiện oanh liệt nhất. Tuy nhiên sau này lại nghe nói Tống Hào cùng Ngọc Anh thi vào cùng một trường, thật sự là nghiệt duyên.
"Tớ chưa kết hôn " Tiêu Chiến cười trả lời câu hỏi của cô, tay mình nhéo nhéo bàn tay bé trai
" Đây là con trai của cậu sao ? " Tiêu Chiến nhận ra mình rất có cảm tình với cậu nhóc này. Trong lòng không khỏi nảy ra suy nghĩ, nếu cậu cùng Nhất Bác có thể có một đứa con, có phải cũng đáng yêu như thế này không ? Nhưng bây giờ cậu cảm thấy kết hôn thôi đã là xa vời, nghĩ đến có con lại càng quá ảo mộng.
" Ừ, nó tên là Tống Kiệt, xảo quyệt rất giống ba nó " Kim Ngọc Anh cười đầy ngọt ngào, khuôn mặt thanh tú của cô cười càng thêm động lòng người.
" Tống... " Tiêu Chiến nỉ non tên cậu nhóc, có điểm giật mình
" Ba nó không phải là... "
Tiêu Chiến còn chưa nói hết lời, Ngọc Anh liền gật đầu thừa nhận
" Ba nó chính là Tống Hào "
Đầu tiên Tiêu Chiến giật mình, sau đó nhịn không được cười ra tiếng, tự đáy lòng cảm thán
" Duyên phận của các cậu thật kỳ lạ, sao hôm nay cậu ấy không tới ? "
" Tống Hào tự mở công ty nhỏ, anh ấy cả ngày đều bận rộn " Tuy rằng miệng Ngọc Anh oán trách, nhưng nhắc tới chồng ở khóe mắt đuôi lông mày lại hiện lên hình ảnh một cô gái hạnh phúc, e thẹn.
Cứ như thế, hai người mở miệng tán gẫu. Kim Ngọc Anh như một giải thích viên, nhỏ giọng kể lể tình hình những người khác cho Tiêu Chiến
" Nói như vậy, phần lớp các bạn lớp A203 của chúng ta đều đã kết hôn ? "
" Đúng vậy, tay chân mau lẹ đều giống như tớ, con cũng đã bốn tuổi " - Kim Ngọc Anh không biết Tiêu Chiến còn có tâm sự, lại tiếp tục bàn luận về vấn đền kết hôn sinh con
" Tiêu Chiến, điều kiện của cậu tốt như vậy chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, cậu đừng kén chọn quá "
Tự nhiên Tiêu Chiến nghĩ đến người yêu vĩ đại kia, khóe miệng khẽ cong lên
" Tớ không kén chọn, tất cả đều có duyên phận " Nếu cậu cùng Vương Nhất Bác gọi là duyên phận, thì cậu cam tâm cùng anh đi đến ngày bạc đầu giai lão.
Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Thiên Tư chạy khắp nơi nói chuyện cùng bạn học rốt cuộc đã quay về - " Tiêu Chiến, Ninh Viễn mời chúng ta đi tham quan một vòng, cậu có đi không ? "
" Sao cũng được "
Trong phòng nghỉ bên cạnh đại sảnh có rất nhiều người đang vây quanh cô dâu và chú rể nói chuyện ríu rít. Ninh Vũ ở trong đám đông nhìn thấy hai người đi vào thì cười cười vẫy tay với bọn họ
" Các chị em, giới thiệu cho các cậu hai đại mỹ nam đây, Tiêu Chiến và Trịnh Thiên Tư "
Mấy cô gái kia cười niềm nở chào hỏi, Thiên Tư nhíu mày.
" Ha ha, Trịnh Thiên Tư vẫn là một chàng trai khó lường hiện tại chắc cậu bắt đầu tiếp quản việc làm ăn của gia đình " Ninh Viễn che miệng cười
" Cả hai người đây đều là bạn của bên bà xã tớ "
Tiêu Chiến cười chào lại, không khí vui vẻ náo nhiệt như vậy nhưng lại khiến cho Tiêu Chiến buồn chán, chỉ muốn sớm trở về nhà. Vũ Ninh Viễn bây giờ so với trước kia cởi mở hơn rất nhiều, nhưng tính cách kiêu ngạo thì vẫn không thay đổi. Lúc cậu nhắc tới hai chữ bà xã thì trong giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý.
" Có phải vừa rồi Tiêu Chiến cậu cùng Trương tổng đụng nhau ngoài kia phải không ? " Bỗng nhiên cô gái mặc áo lông màu vàng ở trong đám đông mở to mắt hỏi.
Tiêu Chiến nhíu mắt vì bị nhắc lại chuyện đó, sau đó mỉm cười - " Đó là chuyện ngoài ý muốn "
" Cậu thật may rồi, nghe nói Trương tổng dễ có phát sinh tình cảm với đàn ông, lại còn chủ động đưa danh thiếp cho cậu ! " Một người khác cũng ngạc nhiên hỏi han.
Trịnh Thiên Tư nói chen vào - " Chỉ là một tấm danh thiếp, có gì để nói như vậy chứ ! "
Vũ Ninh Viễn không đồng ý lắc đầu - " Thiên Tư có điều cậu không biết, rất ít khi Trương tổng chủ động đưa danh thiếp cho ai " Nói xong lại nhìn về phía Tiêu Chiến
" Nói không chừng Trương Tổng đối với Tiêu Chiến vừa gặp đã thích rồi " Lời của Ninh Viễn nói xong, cả đám nam nữ đều đồng loạt khinh thường.
" Chức vị Trương tổng cao như vậy, Tiêu Chiến cậu cần phải nắm ngay cơ hội nhé " Không biết ai trong đám người nói một câu như vậy, làm mọi người lập tức cười mỉa mai.
Lời vui đùa của bọn họ làm Tiêu Chiến thấy không tự nhiên, có phải là bản thân quá nhạy cảm chăng ? Sao nghe có vẻ như họ đang công kích mình ? Thiên Tư cũng không chịu nỗi, liếc mắt nhìn dám người kia nghiến răng
" Tiêu Chiến đã có người yêu từ lâu rồi, chẳng cần gì Trương Tổng gì đó đâu "
Vũ Ninh Viễn cũng cười giảng hòa - " Thì ra Tiêu Chiến cậu đã có người yêu rồi, sao lại không mời người ấy cùng đến, không biết hiện tại đang làm công việc gì ? "
Nghe hỏi đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền ậm ừ qua loa - " À.. tự người ấy mở một công ty "
Sau đó không thích tất cả đề tài đều vây quanh mình liền chuyển hướng
" Hôm nay tiệc cưới thật lớn, cậu và bà xã chắc khá là vất vả tiếp khách đó "
Vũ Ninh Viễn chưa kịp nói, cô bạn bên phía bà xã Ninh Viễn đã cướp lời
" Đúng vậy, An Nhi của chúng tôi chức vụ cao, bạn bè, đối tác làm ăn quen biết nhiều nên khách bao nhiêu đây cũng không có gì làm bất ngờ ! "
Sau đó, mọi lời nói đều tập trung xung quanh vấn đề hàng hiệu quần áo, vàng bạc quý báu. Vũ Ninh Viễn đưa ra một cái đồng hồ, phần lớn mọi người đều hét lên trầm trồ.
Trịnh Thiên Tư khinh thường lén nói nhỏ bên tai Tiêu Chiến - " Đồng hồ kiểu này, cậu còn có nhiều hơn "
Tiêu Chiến chán nãn liếc mắt nhìn cậu, ý bảo đừng nói lung tung và mau rời đi. Đúng lúc này, bỗng nhiên một cô gái đứng bên cạnh Tiêu Chiến hét lên một tiếng
" Tiêu Chiến, quần áo của cậu có phải là do công ty Y&S ở Paris thiết kế, hãng channel không ? "
Tuy Tiêu Chiến có xem qua tạp chí, nhưng chưa từng nghe đến công ty Y&S, vì thế lắc đầu
" Mình không rõ lắm "
Hiển nhiên, Thiên Tư có biết, vì thế đắc ý trả lời - " Đúng vậy, quần áo của Tiêu Chiến đều là do người yêu cậu ấy đặt may từ Paris "
Mọi người nhất thời im lặng, cho dù có người chưa từng nghe qua công ty Y&S kia, nhưng vừa rồi nghe người kia thét chói tai, cũng đã đoán được giá trị của quần áo rất xa xỉ.
***
Trương Tử Đằng đi thẳng đến địa điểm hẹn trước, bởi vì cuộc va chạm với chàng trai trẻ kia nên trong lòng kích động không thôi. Đường nét trên khuôn mặt không hề thua kém bất kỳ một mỹ nhân nào anh ta đã từng gặp qua, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khắc sâu vào trong lòng. Sở dĩ anh không vội tìm cách liên hệ, vì anh biết cậu cùng chồng của An Nhi có quen biết. Còn rất nhiều thời gian, Trương Tử Đằng cũng không phải là một con người không biết chừng mực.
Trước kia, Trương Tử Đằng công khai mình là bisexual bởi tư tưởng phóng khoáng từng ở nước ngoài từ nhỏ, lại làm bên ngành thời trang nên giới tính chưa từng là giới hạn trong suy nghĩ, anh cũng đã từng nghĩ người khác nói vừa gặp đã yêu tuyệt đối là một hành vi hoang đường, nhưng cuộc va chạm mới đây, lại làm cho anh vừa gặp đã phát sinh tình cảm, vừa khiến anh không tin, vừa cảm thấy buồn cười. Khoảnh khắc va chạm trong nháy mắt đó đã đưa anh vào trong biển tình.
Vương Nhất Bác đến muộn, thong dong ngồi vào ghế vừa nhìn thấy bằng hữu nhiều năm không gặp, con người hình như thay đổi, cười như mùa xuân mơn mởn.
Trương Tử Đằng nhìn thấy bạn tốt của mình mới thu hồi tâm tình kích động, miễn cưỡng chào hỏi
" Vương tổng, muốn hẹn cậu ăn cơm thật không dễ dàng gì "
Vương Nhất Bác ngồi xuống tùy ý chọn thực đơn
" Mỗi lần cậu hẹn tớ ăn cơm chắc chắn không có việc gì tốt đẹp, nên tớ không muốn tới " Nếu không phải ở nhà không có ai nấu cơm, thì anh đã không đến nơi này ăn uống, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nghĩ, lập tức lấy điện thoại ra xem, không thấy có tin nhắn mới chán ghét ném di động sang một bên.
" Nghe mẹ cậu nói cậu đang ở chung với một người đàn ông ? "
Nhất Bác gật đầu, rộng rãi thừa nhận đối với việc mẹ vì sao biết anh ở cùng với Tiêu Chiến, anh không quan tâm, chỉ thấy anh chậm rãi cầm đũa nhúng vào nước sôi, làm nước sôi bắn ra một chút, bỏng đến tay anh. Vương Nhất Bác cau mày nhớ lại, lúc ở nhà ăn cơm cùng Tiêu Chiến, mấy việc vặt này đều do Tiêu Chiến làm, bàn tay trắng hồng như vậy nhất định sẽ bị bỏng, hẳn là rất đau. Lần sau mấy việc này không thể để cho cục cưng làm nữa.
Nhìn thấy bằng hữu không tập trung, Trương Tổng Đằng nghĩ đến chuyện mình đang định nói không phải là chuyện vui vẻ gì. Mà Nhất Bác lại đang phiền lòng như vậy, có phải nên tìm một đề tài sinh động chút để thay đổi không khí cho thoải mái không ?
Ngay sau đó, Trương tổng nghĩ đến cuộc va chạm kinh thiên động địa kia
" Vừa rồi ở hôn lễ của quản lý An tớ đụng phải một cậu nhóc, cậu nhóc đó thực sự so với biết bao phụ nữ xinh đẹp tớ đã nhìn qua, còn động lòng hơn gấp trăm lần "
Lập tức Vương Nhất Bác nghĩ đến lúc ra khỏi cửa khi nghe điện thoại của Trương Tử Đằng, đầu kia điện thoại có âm thanh ồn ào, hình như có người hô câu
" Tiêu Chiến, bị ngã sao " Suy tư một lát, Boss Vương hỏi
" Cậu nói quản lý An có phải là An Nhi ? "
Trương Tử Đằng rất bất ngờ - " Cậu biết ? "
Nhất Bác không trả lời
" Cậu tiếp tục nói đi "
Trương Tử Đằng nghĩ thấy hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi - " Tớ nghĩ, tớ đã có cảm tình với cậu nhóc kia ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi "
" Tách " một tiếng, chiếc đũa trên tay của Vương Nhất Bác tự nhiên gãy thành bốn phần
____________________________________
Chương này tớ làm gấp, có gì sai sót mọi người cmt tớ với nhé 💕
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro