Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Trịnh Thiên Tư


Động tác này làm cho Nhất Bác cảm thấy thực hưởng thụ, cười khẽ một tiếng, bộ dáng cục cưng lúng túng như vậy, thật là thú vị

" Quản lí Song, trưởng phòng Lâm bọn họ uống nhiều rồi, xem ra làm phiền cô ở lại chăm sóc, về phần Tiêu Chiến, thì để tôi tiện đường đưa về "

Boss lớn đã mở miệng, khí thế thong thả đáng tin trong nháy mắt giết chết mọi người, đặc biệt là quản lí Song đang tràn đầy nhiệt tình lập tức ủ rũ, không dám không nghe theo sự sắp xếp.

Trở lại trong xe, Tiêu Chiến đã ủy khuất mấy lần

" Anh Nhất Bác, là anh cố ý chọc em " Nghĩ lại vừa rồi anh vẫn dùng ánh mắt cười như không cười nhìn quản lí Song cùng động tác của cậu, trong lòng Tiêu Chiến tăng thêm vài phần ai oán, người đàn ông này đôi khi cũng thực ác liệt .

Vương Nhất Bác cũng không lập tức khởi động xe, mà vươn người về phía Tiêu Chiến, cánh tay chụp tới, dễ dàng ôm cậu vào lòng cúi đầu hung tợn in lên môi cậu một nụ hôn nồng nhiệt triền miên. Trong miệng anh còn lưu lại mùi rượu thơm ngọt, cùng đầu lưỡi dây dưa, khiến cho Tiêu Chiến cũng cảm thấy say rượu, cả người choáng váng vui sướng.

Chờ anh khởi động xe, mở một nửa kính ra, không khí lạnh từ cửa sổ tiến vào, làm cho Tiêu Chiến đang mơ màng hồi tỉnh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hình như không phải đường về công ty .

" Mình đi đâu vậy anh ? " Tiêu Chiến nghi hoặc hỏi nam nhân bên cạnh.

" Cục cưng của anh vừa rồi có người hầu hạ, ăn no rồi, nhưng anh vẫn còn đói bụng " Boss Vương mân miệng, tuy miệng anh nói những lời này nghe như đùa nhưng lại tràn đầy ý ghen tuông làm Tiêu Chiến suýt chút nữa bị sặc.

Tiêu Chiến chăm chú nhìn chiếc xe vẫn chạy về phía trước, thật lâu sau cũng chưa đáp lại lời của anh. Nhất Bác cũng ý thức được trong lời nói của mình quá mức ghen tuông, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên ngượng ngùng, cũng không chú ý cậu nữa. Nào ngờ vừa qua khỏi một ngã ba, Tiêu Chiến liền bật cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy vang lên, đến lúc không nhịn được nữa, tiếng cười vang ra khắp xe.

Vương Nhất Bác bị cậu cười đến ngượng ngùng, bên tai hơi hơi nóng

" Tiêu Chiến, em cười đủ chưa ? "

"Ha ha... anh Nhất Bác, nhìn anh ghen thật là đáng yêu nha ! " Tiêu Chiến đưa tay lau đi khóe mắt ướt, khó khăn lắm mới ngưng được tiếng cười, chỉ có một chút ý cười vẫn lưu lại ở trên khóe môi. Không có cách nào, thấy bộ dáng khẩn trương của anh thật sự làm người ta vui vẻ .

Vương Nhất Bác khẽ hừ một tiếng, trầm mặt ngay sau đó.

Không lâu sau, xe dừng ở trước một nhà hàng cổ kính, ông chủ của nhà hàng này là người địa phương, chủ yếu kinh doanh đặc sản của vùng. Bởi vì hợp khẩu vị của Nhất Bác nên nhà hàng này trở thành nơi thường xuyên đến của hai người. Anh và Tiêu Chiến vừa xuống xe liền có người đón đưa lên, không hỏi chuyện gì cứ thế một mạch đưa bọn họ tới một căn phòng trang hoàng lịch sự, tao nhã nằm riêng ở tầng hai. Vương Nhất Bác ngại phải đặt phòng phiền toái, nên đã đặt thuê lâu dài, vì vậy khi hai người đến nơi liền có người quen đến phục vụ, sau đó có người tiến vào giới thiệu các món ăn chính hôm nay. Ông chủ nhà hàng còn tiến vào chào hỏi đôi lời với họ.

Chờ thức ăn được mang lên, cánh cửa đóng lại, trong phòng lập tức thanh tĩnh, đồ ăn mĩ vị lượn lờ tản ra hơi nóng. Tiêu Chiến nhìn người đàn ông bên mình vẫn trầm mặc như cũ, không nhịn được mím môi ha ha cười, cầm lấy bát canh đưa tới trước mặt anh.

" Anh Nhất Bác...đừng như vậy nữa, là em không đúng, nhanh ăn cơm đi, nguội sẽ không ngon nữa "

Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, nhìn bộ dáng ai oán của cậu thì nhất thời bật cười

" Em đấy, không cần làm vẻ đáng thương, anh không trị được em, chẳng lẽ còn không trị được Song Thiên Ân ? " Cầm lấy chén nhỏ, uống một ngụm thật ngon miệng không có mấy người đáng chán ở đây, độ thèm ăn hiển nhiên tăng lên rất nhiều.

Tiêu Chiến ngọt ngào giúp anh gắp thức ăn, nghe được anh nói muốn trị Song Thiên Ân thì cũng không ngốc đến mức ở phía sau nói tốt cho chị ta. Nói tốt cho không chừng sẽ là họa vô đơn chí, đổ thêm dầu vào lửa.

Ăn uống no nê, hai người còn uống thêm mấy chén trà xanh, Boss Vương khoác tay lên eo Tiêu Chiến rồi bắt đầu có hành động xấu, Tiêu Chiến đỏ bừng mặt, bắt lấy hai tay lộn xộn của anh, cau mày trừng mắt

" Anh Nhất Bác, chúng ta...chúng ta buổi sáng vừa mới làm ! " Trong lòng hiểu được, nếu người đàn ông này đã muốn thì có nói không cũng không ngăn được, bản thân mình cũng không thể cự tuyệt anh. Với lại từ trước, cậu đã không có ý đồ giãy dụa, ăn no thì muốn dâm - dục, chính là tình trạng lúc này của Boss Vương.

Hai tay Nhất Bác ở trên lưng Tiêu Chiến hơi dùng lực, dễ dàng ôm cậu đặt trên đùi của mình, khẽ liếm khóe miệng của cậu, trầm giọng cười

" Đối với Tiêu Chiến, anh vẫn còn muốn "

Kỳ thật lúc chưa gặp gỡ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác còn cho rằng mình chính là người thanh tâm quả dục, ngoài công việc thì không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác chứ đừng nói đến tình dục. Anh cũng từng có vài bạn gái trước đây, nhưng đối với chuyện lên giường luôn không mấy hứng thú, mỗi lần đều là ứng phó cho qua. Có mấy lần thậm chí vì đối phương ở trên giường biểu hiện quá mức nhiệt tình nên sau khi chia tay Nhất Bác cũng đã nghĩ, cuộc sống này chính là như vậy. Cho đến khi gặp được cậu trai nhỏ này, Nhất Bác mới ý thức được mình trước kia nghĩ vậy là do không gặp đúng người mà thôi.

Như hiện tại, đối với Tiêu Chiến trước mắt, anh ăn bao nhiêu cũng đều cảm thấy không đủ. Tư vị tuyệt vời trong lúc đó như một loại độc dược, một khi nghiện, sẽ rất khó từ bỏ, nay mức độ nghiện đã ăn sâu vào máu của anh, xâm nhập vào xương cốt của anh, chỉ sợ cuối cùng cả đời cũng khó mà bỏ được.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng hít vào một hơi, đối với sự khiêu khích của anh luôn vô lực chống đỡ

" Lỡ chút nữa có người vào thì làm sao đây ạ ? "

" Ai dám tiến vào ? " Lời nói của anh là thật, vì có quy định là khi khách hàng dùng cơm, nếu không có người ở bên trong cho phép, người bên ngoài không thể tùy ý vào. Nếu ông chủ của nhà hàng biết quy định mình cố gắng xây dựng bị người khác lợi dụng làm một ít chuyện riêng tư, không biết hắn còn có thể dào dạt đắc ý cho cái quy định độc đáo này không?

Tiêu Chiến ngồi ở trên đùi Nhất Bác, nơi hạ thân đã có thể cảm giác được khát vọng của anh. Đến thời khắc này cậu cũng chỉ có thể ôn thuần tuân theo cảm giác của cơ thể mà thôi. Vương Nhất Bác cũng không cởi bỏ áo của cậu, một đôi tay cởi bỏ khuy sau đó kéo quần cậu xuống ngang đầu gối, chậm rãi vuốt ve cặp đùi càng lúc càng hướng gần đến điểm ở giữa hai chân.

Kỳ thật Tiêu Chiến rất phiền não việc Nhất Bác bất kỳ lúc nào cũng có hành vi bá đạo ở bất kỳ nơi đâu. Lại càng phiền não việc cơ thể mình quá mức mẫn cảm, chỉ cần anh khiêu khích một chút, cậu sẽ không chịu nổi khống chế mà hùa theo .

Giống như lúc này, Vương Nhất Bác đã cởi hẳn chiếc quần của cậu. Khi bàn tay anh đưa ra cởi bỏ quần lót, Tiêu Chiến lại còn phối hợp thân mình rất ăn ý làm cho anh cởi càng thoải mái dễ dàng.

" Vật nhỏ nhiệt tình " Nhất Bác cười nhẹ một tiếng sau khi sờ qua em nhỏ của Tiêu Chiến, điều chỉnh tư thế của cậu, làm cho Tiêu Chiến dang hai chân ngồi trên đùi, đưa lưng về phía anh, vỗ nhẹ cái mông bóng loáng của cậu, trầm giọng cảnh cáo

" Cục cưng ngoài anh thì không được nhiệt tình đối với người khác, nghe không ? "

Tiêu Chiến hơi hơi tổn thương ủy khuất nhíu mày

" Em nào có nhiệt tình với người khác " Từ khi cùng anh ở một chỗ, cậu đến liếc mắt nhìn đàn ông khác cũng muốn lười, huống chi là phụ nữ, Vương Nhất Bác lại còn oan uổng cậu.

Sờ đến cốc huyệt giữa hai chân đã ẩm ướt không thôi, xác nhận Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn sàng, Vương Nhất Bác giải thoát dục vọng của mình, nâng thắt lưng của cậu lên một chút, thoải mái xông vào vùng ấm áp chật hẹp của cậu. Quá nhiều khoan khoái, làm hai người đồng loạt hít vào một hơi thật mạnh.

" Ô ô... anh ơi~ " Tiêu Chiến hai tay để trên bàn ăn, ổn định thân thể của mình, đón nhận từng cú thúc của anh.

Vương Nhất Bác một lần rồi lại một lần càng dùng sức tiến sâu vào cậu, tiếp tục dặn dò

" Không được nói chuyện cùng Song Thiên Ân "

Tiêu Chiến đã bị anh làm cho mất hồn, đâu còn tâm tư đi chú ý người đàn ông phía sau đang nói cái gì, chỉ có thể vô ý thức hừ hừ. Sau bữa cơm, Boss Vương đã ăn vô cùng thoả mãn. Sau hai lần lại liên tục ăn Tiêu Chiến thì cỗ ghen tuông nồng đậm trong lòng cũng thoáng phai nhạt đi một chút.

Tiêu Chiến xoa xoa cơn đau dị thường ở thắt lưng, chậm chạp đi vào văn phòng. Từ buổi sáng đến giờ đã bị làm ba lượt, thể lực đàn ông rất tốt nhưng không có nghĩa là cậu cũng vậy. Lúc này cậu mệt đến mức hai chân bủn rủn, vừa rồi Tiêu Chiến cũng tính đuổi cậu về nhà nhưng bị cậu cự tuyệt. Đang là giữa trưa, mấy thư ký đã nhìn thấy cậu cùng giám đốc đi ra ngoài ăn cơm, nếu cơm nước xong tiếp tục mất tích, ngày mai trong công ty khẳng định sẽ có tin đồn rất lớn.

" Anh Tiêu Chiến, nghe nói anh cùng các trưởng phòng đi ăn cơm !!! " Mới vừa đi vào văn phòng, Tiêu Chiến đã bị Thuỵ Anh kích động ôm cánh tay, nhảy cẩng lên

L Đi cùng Boss Vương có phải không ? "

Tiêu Chiến vừa bị Vương Nhất Bác nắc cho choáng váng đầu - " Thuỵ Anh , em phiền chết đi được aaa "

Vừa nói xong, Thuỵ Anh quả nhiên ngừng lại, cẩn thận đánh giá Tiêu Chiến từ đầu đến chân một phen, đột nhiên nhíu mày - " Anh Tiêu Chiến, nhìn bộ dáng anh xuân tình nhộn nhạo, có phải xảy ra chuyện tốt gì không ? Có phải đi ăn cùng Boss Vương nhìn thấy sếp đẹp trai như vậy, anh đã rơi vào lưới tình của Boss Vương ? Có phải không ? Có phải không ? "

Tiêu Chiến liếc mắt một cái, gắt giọng - " Em đi trở về làm công việc của mình đi ! "

" A a a, anh đỏ mặt, khẳng định là có ! Thế nào, Boss của chúng ta so với Cún Con của anh ai đẹp trai hơn, hay là anh mau quăng Cún Con của anh đi rồi theo Boss của chúng ta " Thuỵ Anh líu ríu theo sau cậu.

" Thuỵ Anh, Boss Vương không phải thần tượng của em sao ? Nếu anh ấy thật sự với anh, em cũng đồng ý à ? Loại tình cảm khó chấp nhận như vậy ? " Xoa thắt lưng ngồi trở lại vị trí, Tiêu Chiến cười trêu chọc cậu.

" Nếu đối tượng của Boss Vương là anh Tiêu Chiến, em cũng sẽ không để ý mà nhiệt tình chấp thuận, hai mỹ nam hạng nhất và hạng nhì của tập đoàn BX yêu nhau thì còn gì bằng, chỉ có là một trong hai người khi không thuộc về một người ngoài ất ơ nào đó, khi đấy em mới khó chấp nhận ! " Thuỵ Anh thật thà trả lời.

Tiêu Chiến ngây người, cùng Nhất Bác ở chung một chỗ đã hơn một năm, lần đầu tiên nghe được có người nói bọn họ xứng đôi. Loại cảm giác này giống như một viên đạn, không ngừng được xuyên thấu khu vực phòng thủ của trái tim cậu, vừa khiếp sợ, lại vừa cảm động.

" Ha ha... " Tiêu Chiến hào phóng cười to một tiếng, đứng lên đưa ra một phần tài liệu, khóe miệng tiếp tục cười cười, thủy chung khó có thể tĩnh tâm.

" Em nói thật mà, nhanh kể em nghe quá trình ăn cơm đi ! " Thuỵ Anh còn chưa bỏ cuộc - " Anh không rảnh "

Nhìn qua di dộng để trên bàn đang reo, là Trịnh Thiên Tư cậu ấy không phải cùng bạn trai đi du lịch Âu Châu ư? Trở về nhanh vậy sao ?

Nhanh nhận điện thoại, bên kia liền hối hả - " Tiêu Chiến, cậu không đi làm mà chạy đi đâu vậy, điện thoại di động cũng nghe máy "

" À, mình cùng mấy trưởng phòng đi ra ngoài ăn cơm, quên không mang di động " Tiêu Chiến xoay xoay bút bi, cười giải thích với cậu bạn tính tình không tốt ở đầu bên kia.

Thiên Tư cười hắc hắc - " Vị kia của nhà cậu cho cậu cùng người khác ra ngoài ăn cơm ? "

Tiêu Chiến đanh đá hạ giọng - " Cậu nói gì chứ, anh ấy đâu có nhỏ mọn như vậy, lúc ăn cơm anh ấy có ở đó mà "

" Hừ, còn nói không ích kỉ, rủ cậu đi uống vài ly chưa đến chín giờ anh ta đã đòi người, dường như anh ta phòng mình như phòng bọn buôn người, rất sợ cậu bị mình lừa bán đi " Trịnh Thiên Tư không đồng ý với cách giải thích của Tiêu Chiến.

" Được rồi được rồi, thật sự là mình sợ cậu. Sao cậu rảnh gọi điện thoại về đây, không phải nói hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu trước sao ? " Tiêu Chiến là người biết bao che khuyết điểm, nghe được bạn tốt trêu chọc người đàn ông của cậu, liền vội thay đổi đề tài.

" A ? Sao lại chia tay ? " Tiêu Chiến phát hiện suy nghĩ của mình trở nên lộn xộn, không bắt kịp đối phương, không phải nói đi hưởng tuần trăng mật trước sao ? Sao lại chia tay trở về, chẳng lẽ đây là tình yêu chớp nhoáng trong truyền thuyết.

Bạn tốt ở đầu bên kia bắt đầu kể lể liên hồi hết bài này đến bài khác.

" Mẹ nó cùng mình xuất ngoại, ăn mình, hái hoa của mình, lại còn dám tìm người khác bắt cá hai tay. Nhưng cũng coi như hắn không may mắn, khi chuẩn bị làm động tác kia, bị mình bắt được mình lập tức đóng gói hành lý về nước, hắn không phải muốn bắt cá hai tay sao ? Mình để hắn ở lại đó, mặc hắn bắt bao nhiêu thì bắt ! "

Tiêu Chiến nhìn di động, nghẹn họng không nói nên lời, luôn luôn biết Trịnh Thiên Tư là người mạnh mẽ, không nghĩ rằng cậu lại có thể mạnh mẽ đến trình độ này - " Bỏ người ta lại nước ngoài, như vậy được không ? "

" Cho hắn chết ! Lát nữa tan tầm cùng mình đi uống vài ly nhé "

" Đi uống...vài...ly...mình "

" Mình đang thất tình mà ! Cậu dám nói không rảnh thử xem ? Tắt điện thoại mình lập tức Trịnh Thiên Tư tuyệt giao với Tiêu Chiến " Thiên Tư ở đầu kia uy hiếp.

" Biết rồi, tan tầm cậu lại đây đón mình " Tiêu Chiến kỳ thật một chút cũng không sợ, Thiên Tư dùng tuyệt giao uy hiếp cậu thử hỏi một khi lời nói uy hiếp thành một câu ngoài cửa miệng thì còn có gì đáng gọi là nguy hiểm !

Trịnh Thiên Tư là bạn học từ trung học đến đại học của cậu. Lúc ấy ở nhà khi học xong tiểu học, cha mẹ thấy Tiêu Chuến tiền đồ rất tốt, liền đưa cậu đến thành phố lớn này học trung học, Thiên Tư là bạn tốt duy nhất của cậu. Từ mười bốn tuổi đến hai mươi bốn tuổi, bọn họ giao tình thâm hậu, đã trải qua mười năm. Với Tiêu Chiến mà nói, Thiên Tư chính là người nhà.

Chỉ là, nếu nói ra ngoài với Thiên Tư uống vài ly, thì người đàn ông kia khẳng định sẽ không tự mình lo ăn uống gì, bản thân sẽ nhịn đói chờ cậu về nhà. Ngẫm lại đều đau lòng, cùng Thiên Tue nói xong điện thoại, Tiêu Chiến liền nhắn tin cho Cún Con.

" Sau khi tan làm em sẽ cùng Thiên Tư đi uống một chút, anh Nhất Bác ăn nhẹ gì ở bên ngoài thì về nhà nhé, không cho phép không ăn. Chờ em về lại làm đồ ăn khuya cho anh ạ "

Lúc này, Vương Nhất Bác ngồi ở phía sau bàn làm việc, một bên cầm tài liệumột bên nhìn tin nhắn nhíu mày cái tên Trịnh Thiên Tư này vừa về nước đã cướp người của anh, lá gan thực không nhỏ.

Quản lí Song đứng ở trước bàn giám đốc, nhìn Boss Vương nhíu mày, tim lập tức nhảy lên cổ họng. Lần này cô đi dạo qua Australia một vòng, tự nhận công trạng không tồi, nhưng lúc này bị Boss Vương triệu kiến một mình, trong lòng vẫn bất ổn. Đã vào nửa giờ, giám đốc thủy chung không nói đến nửa tiếng, làm cho cô cảm giác càng tệ hơn.

Rốt cục, đại Boss mới miệng vàng buông lời ngọc - " Quản lí Song, báo cáo của cô tôi đã xem qua thật sự thì tôi rất hài lòng, công ty quả nhiên không nhìn lầm người. Trình độ nghiệp vụ của cô so với đồng nghiệp đều cao hơn rất nhiều, quả không sai "

Nghe được Boss Vương mở miệng khen mình, tim Song Thiên Ân mới có thể an ổn trở xuống chỗ cũ - " Giám đốc quá khen, tôi chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của mình mà thôi "

Boss Vương vừa lòng gật đầu - " Tuy rằng biết quản lí Song lần này đi Australia rất vất vả, nhưng, có chuyện vẫn phải phiền cô đi làm "

" Giám đốc, có chuyện gì xin cứ nói " Được Boss coi trọng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

" Thị trường châu Nam Mỹ, luôn do Han quản lí phụ trách, nhưng thị trường này lại đang có vài vấn đề rắc rối, tôi hy vọng Song quản lí có thể thay tôi đi một chuyến. Đương nhiên, tôi biết cô Song Thiên Ân hôm qua mới về nước, cho nên cho cô sắp xếp thời gian hai ngày nghỉ ngơi, ngày kia hãy lên đường "

Quản lí Song liền mơ hồ, được Boss lớn coi trọng quả thật không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng không hẳn là chuyện tốt gì !

Cuối cùng, Song Thiên Ân vẫn cắn răng nhận lấy nhiệm vụ. Không có cách nào, ai bảo cô có năng lực tốt, giờ lại phải làm việc thật nhiều !

Đang lúc đi ra ngoài, lại bị Boss Vuóng kêu lại - " À, quản lí Song cô cảm thấy Tiêu Chiến là người như thế nào ? "

Không nghĩ rằng giám đốc đột nhiên nhắc tới Tiêu Chiến, Song Thiên Ân đứng ngẩn người tại chỗ. Tuy nhiên vẫn thành thật đáp lại

" Dạ, cậu ấy là người mà vẻ bên ngoài cùng tính cách bên trong đều rất tốt đẹp ạ "

Vương Nhất Bác vừa lòng gật đầu, lại thản nhiên quăng ra một câu

" Cô cảm thấy cậu ấy là người tốt đẹp, vậy tôi cùng cậu ấy thì thế nào ? "

Sau đó, thư kí phòng ngoài nhìn thấy quản lí Song mất hồn mất vía từ văn phòng giám đốc đi ra, nhìn biểu tình của cô nếu bị sét đánh thì còn là bình thường !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro