Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Nghỉ Phép


Một tuần sau, poster tuyên truyền mới nhất của tập đoàn BX chính thức ra lò, khắp phố lớn ngõ nhỏ, từ các biển quảng cáo đến những nơi có thể treo poster, đều dễ dàng tìm được sản phẩm này của BX.

Làm cho mọi người ồ lên ngạc nhiên, không phải poster có mặt khắp nơi, cũng không phải poster quá tinh xảo, mà là về hai nhân vật chính.

Chuyện tình đồng tính, chàng trai tinh khiết như nước với đôi mắt to tròn long lanh chứa triệu tinh tú cầu sánh đôi cùng chàng trai khác khôi ngô nho nhã, phong thái lạnh lùng nhưng đầy ôn nhu, hai người yên lặng không nói gì mà chỉ trao đổi ánh nhìn đầy chân tình. Mặc kệ cái gì gọi là trái với luân thường đạo lý tạo nên một hình ảnh cặp đôi hoàn hảo thật đẹp và nên thơ.

Những người xem poster đều tò mò không biết họ có phải người mới trong giới nghệ thuật hay không, và đương nhiên mọi người rất chờ mong những tác phẩm truyền hình và điện ảnh liên quan tới họ xuất hiện.

Đường dây điện thoại của bộ quan hệ xã hội thuộc công ty BX lập tức trở thành đường dây nóng. Các nhà kinh doanh, các công ty quảng cáo truyền thông liên tục gọi điện thoại đến đề nghị hợp tác cùng hai người. Thậm chí có công ty giải trí còn muốn mời mọc bọn họ làm ngôi sao.

Nói tóm lại sau vụ này Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều trở nên nổi tiếng.

Bộ kế hoạch của công ty định nhân thời cơ này đưa sản phẩm lên ti vi quảng cáo, nhưng bản kế hoạch vừa được trình đến trước bàn làm việc của Vương Nhất Bác đã bị anh lạnh lùng từ chối. Nguyên nhân là - anh không rảnh !

Nực cười, cho dù anh rảnh thật, cũng không bao giờ đồng ý đi quay quảng cáo trên ti vi. Hiệu ứng của poster đã vượt quá xa khỏi phạm vi tính toán của anh. Tuy nhìn bể ngoài anh bình tĩnh như vậy, nhưng thực ra trong lòng đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn lợi dụng chức quyền thu lại toàn bộ poster đã tung ra.

Do thân phận của mình, bạn bè Vương Nhất Bác đều thuộc hạng giàu có khá giả. Lần này ra poster, không ít bạn bè gọi đến trêu chọc anh, hỏi anh chàng trai cùng anh trong poster là ai. Cứ nghĩ đến bộ dáng của siêu căng đét của Tiêu Chiến bị vô số đàn ông và phụ nữ ngắm nghía với ý đồ đen tối, Vương Nhất Bác lại cảm thấy ngày trước họa chăng mình bị điên mới đồng ý cho cục cưng đi chụp poster !

Tình huống của Tiêu Chiến chẳng khá hơn Vương Nhất Bác là bao. Chức vị của anh cao, cho dù anh nổi tiếng, người khác cũng không dám quấy rối anh, nhưng số Tiêu Chiến lại không may mắn như vậy.

Cậu cảm thấy mình giống như một con khỉ trong vườn thú, bị mọi người ngắm nghía chẳng kiêng nể gì.

Thân hình tròn vo của Thuỵ Anh khi nhìn thấy Tiêu Chiến, cô bé cười tươi rói, gạt công việc sang một bên, chạy đến chỗ Tiêu Chiến.

" Anh Tiêu Chiến, đây là đống thiệp của nhũng người tự nhận là người hâm mộ mời anh đi ăn cơm. Anh xem xem, thật kinh khủng ! Em liếc sơ qua, thấy không phải ở mấy quán ven đường, mà là nhà hàng Tây cơ đấy. Chỗ này đủ cho anh ăn cả một lầu thức ăn ngon nhé ! "

Thức ăn ngon ? Tiêu Chiến bị tư duy đơn giản của Thuỵ Anh ảnh hưởng. Đây đâu phải vấn đề trọng điểm !

Vì thế, cả một buổi sáng, bộ phận thị trường rối loạn, lộn xộn hết cả lên. Ngay cả điện thoại công việc cũng trở thành đường dây nóng của tập đoàn BX.

Ăn cơm trưa xong, Tiêu Chiến cùng Thuỵ Anh hai người đi bộ về công ty. Vào đại sảnh, không khí ồn ào làm họ ngẫn ra một lúc. Đại sảnh công ty tuy rằng luôn luôn náo nhiệt, nhưng chưa từng đông đúc như hôm nay.

Tiêu Chiến cảm thấy không ổn, định nhanh chóng quay về văn phòng, nhưng tay lại bị Thuỵ Anh kéo đi - " Anh Tiêu Chiến, chúng ta đi xem có chuyện gì "

" Có gì hay ho đâu "

Tiêu Chiến quả quyết từ chối, tiếc rằng Thuỵ Anh đã lôi cậu rẽ đôi qua đám người, còn nhanh tay lẹ mắt đi hỏi bảo vệ.

" Anh đẹp trai, nơi này có chuyện gì vậy ? "

Anh bảo vệ trẻ tuổi nhìn thấy Thuỵ Anh mặc đồng phục công ty, không kiên nhẫn khoát tay - " Nơi này rất rối loạn, cô nhanh về làm việc đi "

" Anh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì, chúng tôi lập tức biến mất, được chưa ? " Thuỵ Anh chưa từ bỏ ý định.

Anh chàng bảo vệ trừng mắt, đang muốn phát hỏa, bỗng nhìn thấy Tiêu Chiến bên cạnh, vẻ mặt lập tức bị đông cứng

" Cậu... cậu là Tiêu Chiến ? "

Tiêu Chiến thầm cười khổ, ngay cả bảo vệ liếc mắt một cái cũng nhận ra cậu, tiếng tăm của cậu thật đúng là không nhỏ. Nhìn thấy anh chàng bảo vệ quên béng mất Thuỵ Anh, Tiêu Chiến không nhịn được giúp cô hỏi

" Nơi này xảy ra chuyện gì ? Sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy ? "

Tâm trạng anh chàng bảo vệ đáng thương lập tức như nở hoa, lúng túng đáp - " Đúng vậy, là như thế này, có một công nhân dẫn theo mấy đứa em cùng mấy bạn học vào đây, nói muốn gặp Boss Vương một lần. Mấy cô học sinh kia không lễ phép làm ầm ĩ cả lên, mà hiện là giờ nghỉ trưa nên các lãnh đạo đều không ở đây, những người khác không ai khuyên được, cho nên mới ồn ào như vậy "

Thuỵ Anh kích động trợn mắt nhìn - " Đây có phải là công ty giải trí đâu nhỉ, nhưng mà Boss Vương có ở đây không ? ".

Anh chàng bảo vệ lạnh lùng đáp lại - " Việc nhỏ thế này đương nhiên sẽ không làm kinh động tới Boss Vương. Cấp trên nói nếu còn tiếp tục ầm ĩ, thì mấy người chúng tôi phải trực tiếp đuổi họ đi "

Tiêu Chiến lắc đầu, chỉ có chút chuyện mà cũng lộn xộn cả lên - " Thuỵ Anh, em có lên không đây ? Anh không chờ em đâu "

" Đi thôi, đi thôi, chỉ vài con nhóc mà cũng ầm ĩ như vậy, chán phèo " Thuỵ Anh bĩu môi, xoay người lôi Tiêu Chiến đi đến thang máy.

Nào biết hai người vừa mới đi ra khỏi đám người, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai " Anh chính là nhân vật chính trong poster mặc sơ mi trắng ? "

Tiêu Chiến hót tim, xoay người nhìn lại. Không khí vốn đang ồn ào, lập tức trở nên tĩnh lặng. Ánh mắt mọi người tập trung toàn bộ lên người cậu, không chút giấu diếm, làm cho Tiêu Chiến cảm thấy choáng váng, trong lòng còn tự coi thường bản thân. Quả nhiên cậu không thể đi làm ngôi sao được, bị mọi người liếc vài cái đã thấy khó chịu.

Thuỵ Anh cũng để ý vẻ kì lạ của Tiêu Chiến, bèn tự giác đứng chắn trước mặt, cất tiếng quát - " Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nam bao giờ à ! "

" Thuỵ Anh, chúng ta lên bằng thang bộ thôi " Phía trước thang máy đã bị người chặn kín, Tiêu Chiến rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, vì thế nhỏ giọng nhắc nhở.

Hai người vừa định bước đi, mấy nữ sinh kia lập tức nhào lên chặn lại - " Đừng đi, em rất thích poster anh chụp. Bọn em đã đứng đây cả một buổi sáng rồi, anh kí tên cho bọn em được không ? "

Kí tên ? 

Những người này đang nói đùa chắc ?

Vài nhân viên BX đứng xung quanh, nghe thấy thế cũng xì xào bàn tán.

Tiêu Chuến méo miệng, vẻ mặt cứng ngắc - " Xin lỗi, anh chỉ là nhân viên của BX, không phải là ngôi sao gì đâu, các em đừng hiểu lầm "

" Poster anh chụp đẹp như vậy, sao lại không phải ngôi sao. Anh kí tên cho bọn em đi mà "

Tiêu Chiến đỏ mặt lúng túng. Mấy cô bé này thật là, sao lại theo đuôi mù quáng như vậy. Chẳng lẽ họ không thấy những người bên cạnh đều đang xì xào chế giễu sao ?

Lúc này trong đám người đột nhiên truyền đến giọng nói khinh thường của người nào đó - " Làm như mình là ngôi sao thật ấy, khó xử vậy sao ? Đúng là ra vẻ ! "

Bởi vì ở đây đông người nên cũng không rõ những lời này là của ai, nhưng ý đối địch trong lời nói thì rất rõ ràng.

Tiêu Chiến nhíu mày, giương mắt quét một vòng chung quanh. Trong lòng lại buồn bực, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trong cánh rừng lớn thì loại chim nào cũng có.

Mỗi ngày cậu chỉ sinh hoạt, làm việc bình thường, không ngờ những người không vừa mắt với cậu cũng có rất nhiều.

Bị kích động như vậy nhưng Tiêu Chiến chỉ bình tĩnh lấy ra một chiếc bút, hỏi mấy cô nữ sinh

" Các em muốn kí thế nào ? "

Tay ngọc vung lên, vài chữ ký đã được ra lò. Nét chữ của Tiêu Chiến nhìn rất thanh gọn, sạch sẽ. Mấy nữ sinh lấy lại tờ giấy kí tên, nhìn cậu cười hề hề không dứt, cảm thấy rất thỏa mãn.

" Còn ai muốn kí tên nữa ? " Tiêu Chiến nhìn mọi người mỉm cười tiếp tục nói - " Nếu cảm thấy bất mãn với tôi, thì đừng ngại giáp mặt. Nói xấu sau lưng là hành vi của kẻ tiểu nhân "

Thuỵ Anh cũng làm mặt oán giận phụ họa

" Hừ, tiểu nhân ! "

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, không để ý tới ánh mắt mọi người, xoay người đi về phía cầu thang.

Thuỵ Anh đi theo, cười nói - " Anh Tiêu Chiến, bộ dáng kí tên vừa rồi của anh thật ngầu "

" Thuỵ Anh, em có biết vừa nãy ai nói câu đó không ? " Tiêu Chiến thấp giọng hỏi.

Thuỵ Anh lắc đầu - " Anh Tiêu Chiến, anh biết là ai à ? "

Tiêu Chiến mím môi, không nói gì.

Chắc chỉ là một người đang bị ghen tị dày vò thôi...

Đêm đó, Tiêu Chiến kể chuyện xảy ra buổi trưa cho Vương Nhất Bác, nhưng cố tình bỏ đi câu nói không thiện chí kia. Anh nghe đến đoạn kí tên thì mỉm cười vui vẻ

" Em kí thật à ? "

Tiêu Chiến nhìn anh đáp lại " Dạ vâng, bọn họ muốn như vậy ạ "

Bộ dáng cục cưng chớp mắt ngây thơ làm cho Vương Nhất Bác choáng váng. Bàn tay to chụp tới, dễ dàng ôm cậu vào trong lòng, hai tay cũng bắt đầu không an phận cởi nút áo của cậu.

Tiêu Chiến thò mặt ra, bảo anh ngừng lại - " Chờ một chút, em muốn hỏi anh cái này "

Vương Nhất Bác cắn cắn trên cổ cậu, mới thỏa mãn hỏi - " Chuyện gì ? "

" Mẹ anh nói muốn gặp em nhưng lại không nói lúc nào, làm em rất hoang mang "

"A nh chưa nói cho em sao ? " Vương Nhất Bác kinh ngạc nhíu mày - " Dì anh bị bệnh, mẹ anh bay đi thăm dì rồi, trong một khoảng thời gian sẽ không trở về "

Nghe anh giải thích, Tiêu Chiến trợn to mắt, không nói nên lời.

Chuyện quan trọng như vậy anh lại không nói cho cậu làm cậu lo lắng cả ngày !

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến đột nhiên giãy khỏi vòng ôm của anh, mím môi đứng lên, một lúc sau mới cất tiếng - " Đêm nay em muốn ngủ trong phòng sách, anh đừng tới quấy rầy ! "

Trơ mắt nhìn cục cưng bước vào phòng sách, khóa trái cửa không chút do dự, Vương Nhất Bác cười khổ nhíu mày. Xem ra cục cưng đang thật sự tức giận, lần này anh đã đùa quá trớn với cậu rồi.

.
.
.

Tin đồn của tập đoàn BX bao giờ cũng náo nhiệt ồn ào, đặc biệt sự xuất hiện của kì poster này làm cảm xúc mọi người đều đạt đến đỉnh điểm.

Từ trước tới nay, trong lòng mọi người chỉ có thể âm thầm ngờ vực vô căn cứ, Boss Vương cùng Tiêu Chiến phải chăng thật sự có chuyện gì. Nay loại ngờ vực vô căn cứ này dường như đã được chứng thực, chỉ cần không phải người mắt mù, đều có thể nhìn ra Boss Vương đối với Tiêu Chiến không giống mọi người.

Từ poster ánh mắt giữa hai người mập mờ ái muội, lại liên tưởng đến những lời đồn đại trước đây, nhiều điểm ghép lại, nhóm người thông minh, nhạy bén của BX dường như đã thấy được ít nhiều chân tướng đang bị che giấu.

Họ thật sự là một đôi ?

Từ lần đại sảnh công ty bị một số người gây náo loạn, vấn đề bảo an ở BX ngày càng nghiêm ngặt. Công nhân viên công ty không chỉ phải mặc đồng phục, mà còn phải đeo thẻ nhân viên, bảo vệ ở cửa cũng tăng lên không ít, tất cả đều rất trang nghiêm cảnh giác.

Đối với cảnh tượng này, Thuỵ Anh về đến văn phòng, không nén được cứ nhìn Tiêu Chiến cười hì hì không ngừng. Tiêu Chiến bị cô cười đến sởn tóc gáy, liền hỏi - " Em sao vậy ? "

" Anh Tiêu Chiến, anh cũng đừng giả bộ. Chắc anh cũng đoán được phải không? Bảo vệ nghiêm ngặt như thế, chắc chắn là chỉ thị của Boss Vương. Anh ấy sợ có người không cẩn thận làm anh bị thương " Thuỵ Anh hai mắt sáng rỡ, cười bỉ ổi

" Boss Vương đúng là yêu anh đến tận xương tuỷ. Người yêu chu đáo như vậy, em cũng muốn "

Biết rằng Thuỵ Anh bất cứ chỗ nào, lúc nào cũng có thể phát bệnh, nên Tiêu Chiến không thèm để ý.

Tối hôm qua, cậu chỉ đem chuyện xảy ra ban ngày kể vui cho Vương Nhất Bác nghe, ai ngờ chẳng những anh tiếp thu rất đầy đủ, mà còn suy nghĩ như vậy, hành động như vậy. Nói cậu không cảm động thì đúng là nói dối.

Anh luôn luôn yêu thương cậu, che chở cậu, vậy mà cậu ngay cả chuyện yêu đương quang minh chính đại cũng không cho anh. Mỗi khi nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Chiến đều cảm thấy áy náy.

Biết mẹ anh đi nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp cậu, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại cảm thấy có vài phần mất mát.

Giờ nên tiếp tục giấu diếm, hay là công khai quan hệ hai người, Tiêu Chiến cảm thấy thật rối loạn. Vốn hai người đang an ổn sống cạnh nhau, nhưng rồi lại xảy ra quá nhiều việc, làm cho tình yêu của bọn bọ đã không còn khống chế được phương hướng phát triển.

Rất nhiều lúc, Tiêu Chiến cảm thấy đây là do Vương Nhất Bác cố ý sắp đặt, nhưng cậu lại nhanh chóng gạt ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu. Nếu yêu anh, thì nên toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Có thể cậu suy nghĩ như vậy thật ngu ngốc, nhưng tình yêu của anh dành cho cậu không hề kém của cậu đối với anh, cho nên ở trước mặt anh, cậu tình nguyện làm một cậu trai ngốc nghếch.

Lúc cùng Vương Nhất Bác chụp poster, Tiêu Chiến kỳ thực đã âm thầm chuẩn bị tâm lý. Lúc này đây, quan hệ hai người bọn họ chắc chắn rất khó để tiếp tục giấu diếm.

Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự đối mặt với vấn đề, cậu vẫn cảm thấy do dự, chần chừ.

" Anh Tiêu Chiến, buổi chiều toàn bộ nhân viên phải họp rồi " Trưởng phòng không có mặt, Thuỵ Anh lại tìm cơ hội lười biếng, mà nguyên nhân đơn giản là muốn tìm Tiêu Chiến nói chuyện về mối quan hệ của cậu và Boss Vương.

Tiêu Chiến vừa bắt tay vào xử lý mọi chuyện, vừa day day trán - " Ừ, anh có thấy thông báo " Có thể do tối hôm qua hệ thống sưởi nhiệt độ thấp, sáng nay đi làm cậu thấy hơi choáng váng, thân thể không thoải mái.

" Thời gian trôi nhanh quá, chỉ vài ngày nữa là đến Tết âm lịch. Đến Tết rồi thì tâm trạng lại có phần nhạt nhẽo hơn " Thuỵ Anh bĩu môi, bộ dạng trẻ con với nội dung câu chuyện đang nói không phù hợp chút nào.

" Chẳng phải lúc trước em hò hét muốn mua quần áo mừng năm mới à ? Sao đột nhiên lại cảm thấy nhạt nhẽo ? " Tiêu Chiến trêu chọc cô bé.

" Đó chỉ là cái cớ để em mua quần áo thôi "

Tiêu Chiến cười nhợt nhạt, khóe miệng cong lên - " Anh nghĩ đến Tết âm lịch là cái cớ tốt nhất để em ăn thức ăn ngon kia "

" Đương nhiên rồi, công ty chỉ cho nghỉ năm ngày, em nhất định phải thừa dịp đó ăn nhiều đồ ngon một chút " Thuỵ Anh thề thốt xong, đột nhiên trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, hỏi - " Anh Tiêu Chiến, lễ mừng năm mới anh có về nhà không ? "

" Có chứ, anh kết hợp cả thời gian nghỉ phép năm luôn "

" Vậy Boss Vương làm sao bây giờ, anh để anh ấy ở đây một mình à ? " Thuỵ Anh nói nhanh như điện xẹt.

Vấn đề như vậy, lại làm cho Tiêu Chiến phải trầm ngâm suy nghĩ.

Thời gian qua thật mau, chẳng mấy chốc hai người ở chung đã được hai năm. Thời gian hai năm, không dài nhưng cũng không thể coi là ngắn, bởi vì có anh bên cạnh, mỗi một phút một giây Tiêu Chiến đều rất quý trọng.

Năm ngoái, lễ mừng năm mới trùng với đợt đi công tác của Vương Nhất Bác, cậu liền kết hợp với nghỉ phép năm về nhà hẳn hai tuần. Năm nay sức khỏe ba cậu không được tốt, cậu càng muốn về nhà thêm vài ngày, như vậy tất phải để Vương Nhất Bác ở lại.

Nghĩ vậy, Tiêu Chiến lại thở dài - " Lễ mừng năm mới đương nhiên phải đoàn viên với người nhà, chắc anh ấy cũng vậy "

Nghe được lời nói nặng nề của Tiêu Chiến, Thuỵ Anh lo lắng hỏi - " Boss Vương biết anh sắp xếp vậy chưa ? "

Chẳng lẽ còn cách sắp xếp khác sao ? Ở chung với Vương Nhất Bác lâu như vậy, nhưng cậu lại chưa từng đề cập nửa câu với người nhà, nếu đột nhiên đưa anh về, chắc chắn ba mẹ sẽ hết hồn.

Nhìn thấy Tiêu Chiến chầm chậm lắc đầu, Thuỵ Anh cau mày - " Anh Tiêu Chiến, em cảm tốt nhất anh nên thương lượng với Boss Vương "

Thương lượng với anh ? Có thể thương lượng ra kết quả ư ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro