Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Chơi Một Chút


Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác dừng lại đột ngột, thân thể nóng lên tê dại khó chịu. Cậu khẽ xoay thắt lưng, bĩu môi uất ức nhìn anh

" Chuyện poster hôm nay em xem email mới biết được, thật sự lúc trước em đã từ chối Jason rồi ạ "

Nghe cậu giải thích, Vương Nhất Bác nhíu mày, hai tay cố định thắt lưng của cậu, trầm giọng hỏi - " Em thật sự không biết ? "

" Thật... Ô ô ! " Tiêu Chiến còn chưa nói xong, phần lưng Vương Nhất Bác đã dùng một chút lực, tiến thật mạnh vào chỗ sâu nhất của cậu, một trận tê dại sảng khoái lập tức chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể. Thân mình mệt mỏi trở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Kích tình qua đi, Vương Nhất Bác vệ sinh qua loa cho cả hai người rồi kéo cậu vào trong lòng.

Hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của Tiêu Chiến, mũi cũng ngửi được mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cậu, tâm trạng trở nên nhu hòa lạ thường.

Tiêu Chiến cuộn mình trong ngực anh, lẳng lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh đến xuất thần. Hai người sống chung đã gần hai năm, quan hệ cũng ngày càng khắng khít, có thể nói là vô cùng ngọt ngào. Không công khai quan hệ, lén lút như kẻ trộm, Tiêu Chiếnluôn có cảm giác niềm hạnh phúc này không chân thực, không an toàn và làm cậu băn khoăn. Nhưng nếu như lựa chọn công khai, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì Tiêu Chiến thật sự không biết mình có đủ năng lực để đối mặt hay không.

Lúc trước mẹ của Vương Nhất Bác tặng cậu một cái đồng hồ sang trọng đắt tiền, trong lòng cậu cũng hiểu được hành động của bà ấy phần lớn là có ý ra oai. Vương Nhất Bác bảo cậu nhận lấy, sau này cũng không nhắc tới nữa. Tiêu Chiến từng thử gợi lại đề tài này, nhưng anh chỉ thản nhiên buông một câu - " Bà ấy đưa, chúng ta cứ nhận " Thái độ của anh khi nói về mẹ mình so với bộ dáng khi anh thảo luận công việc cũng không khác nhau là mấy.

Tuy rằng Tiêu Chiến chưa từng gặp mặt hay tiếp xúc với Vương phu nhân, nhưng từ những tin tức nghe được, ít nhiều cậu cũng hiểu sơ về tính cách bà ấy. Nói tóm lại, Vương phu nhân tuyệt đối không phải dạng người hòa nhã.

Có một vị phu nhân ngăn cản trước mặt, Tiêu Chiến càng không thấy lạc quan với kết quả của việc công khai quan hệ hai người, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì cậu luôn rất thận trọng.

Dư luận có lẽ cũng sẽ gây thương tổn cho người ta, nhưng chỉ cần bọn họ không dao động thì thực ra không có gì đáng sợ. Ý kiến của gia đình so với ý kiến của dư luận còn quan trọng hơn gấp nhiều lần.

Tiêu Chiến cảm thấy mình có vẻ là người cổ hủ, nếu hai người đã xác định quan hệ, tất nhiên tốt nhất là nhận được sự đồng ý kèm lời chúc phúc của hai bên gia đình, nếu không thì dù bọn họ có hạnh phúc đến đâu cũng chắc chắn sẽ có nhiều tiếc nuối.

Tính cách Tiêu Chiến tuy lạc quan, không thích rối rắm, nhưng khi đắm chìm trong yêu đương, có người nào không giống cậu lo được lo mất, tâm tư lúc này lúc khác ? Nhiều do dự, lắm hoài nghi, đến bây giờ vẫn làm cho cậu chần chừ không quyết. Vương Nhất Bác yêu thương cậu, không ép cậu quyết định, đây cũng chính là một trong các nguyên nhân khiến cậu không chịu công khai quan hệ.

" Em suy nghĩ gì vậy ? " Có thể do Tiêu Chiến mơ màng đã lâu, anh nhẹ nhàng vỗ lưng, thấp giọng hỏi.

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần lại mới biết được mình đã sơ suất thờ ơ anh. Vì vậy cậu ngẩng đầu, mỉm cười in lên cằm Vương Nhất Bác một nụ hôn, sau đó hỏi - " Anh nói xem chuyện chụp poster rốt cuộc là do ai bày trò ? "

Vương Nhất Bác đang lấy tay vân vê mái tóc của cậu, mái tóc vừa được gội, mềm mại làm cho anh có phần yêu thích không muốn rời tay

" Nếu sự kiện đã được tung ra, sợ gì không tìm được người bày trò... "

Nghe anh lạnh nhạt đáp lại, Tiêu Chiến thầm thở dài. Sống chung lâu như vậy, nhưng cậu vẫn khó có thể cùng anh tâm ý tương thông, chủ yếu là vì nội tâm của Vương Nhất Bác rất phức tạp !

" Anh thật sự muốn em đi chụp poster ? "

Anh cúi đầu nở nụ cười, hỏi lại cậu - " Em muốn chụp à ? "

Tiêu Chiến bị lời này của Vương Nhất Bác làm cho mắc nghẹn, chuyện này còn phải hỏi cậu sao ? Nếu cậu muốn chụp thì đã sớm đáp ứng Jason, về sau cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến vậy, còn suýt nữa làm anh hiểu lầm. Giờ lòng Tiêu Chiến nóng như lửa đốt vậy mà anh bàng quan hỏi cậu có muốn chụp không...

Nếu cậu trả lời muốn chụp, thì với tính cách chủ nghĩa của mình, Vương Nhất Bác sẽ cho cậu đi chụp sao ? Trịnh Thiên Tư thường xuyên gọi anh là Vương keo kiệt, biệt danh này cũng không phải tùy tiện mà đặt.

" Không muốn chụp ạ "

Thái độ của anh làm cậu rất muốn cho một đáp án khẳng định, nhưng sau đó biết là sẽ gặp phải càng nhiều phiền toái, cho nên Tiêu Chiến vẫn thành thật trả lời anh.

Nghe xong đáp án của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ôm cậu càng chặt, vẻ mặt bí hiểm mỉm cười - " Thật ra chơi một chút không phải là không được "

Tiêu Chiến nhìn anh tươi cười như vậy, lập tức nhớ tới lúc anh cười xấu xa khi đối chất cùng Lộ Khiết tự nhiên cậu có cảm giác tóc gáy dựng ngược. Nở nụ cười như vậy, chứng tỏ trong lòng anh đang có chủ ý, điều này, Tiêu Chiến vẫn nhìn ra được.

" Chơi một chút ? " Tiêu Chiến đương nhiên biết cái " Chơi một chút " chắc chắn không có ý chơi bình thường, mà là một câu nói âm mưu trăm phần trăm .

Đang lúc Tiêu Chiến lấy lại hoàn toàn tinh thần, muốn cùng Vương Nhất Bác thảo luận đề tài này đến nơi đến chốn, thì cái nơi phúc hắc của người nào đó đã muốn nói sang chuyện khác. Tay anh nâng cằm cậu lên, chân thành đề nghị - " Giờ chúng mình thảo luận một vấn đề khác đi "

Tiêu Chiến như bị lạc trong ánh mắt thăm thẳm tựa hồ sâu của Vương Nhất Bác, cậu thì thào hỏi - " Vấn đề gì ? " Đối với tình hình bị anh xỏ mũi dắt đi, Tiêu Chiến mặc dù đã nhận ra, nhưng vẫn cảm giác hữu tâm vô lực có lòng mà không có sức.

" Ở email trước mọi người đoán cục cưng của anh đã có bao nhiêu bạn gái, anh cảm thấy làm người yêu của em, anh có quyền được biết đáp án chính xác nhất " Anh nghiêm trang nói ra vấn đề mà mình cảm thấy đáng thảo luận.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, Tiêu Chiến cũng không nể mặt cười nhạo thành tiếng, thân thể tuy bị anh ôm chặt lấy nhưng vẫn khẽ rung lên.

Vương Nhất Bác nhìn phản ứng của Tiêu Chiến thì đương nhiên giận dỗi, bèn thò tay vào trong chăn, đánh nhẹ vào chiếc mông của cậu, quát khẽ - " Anh cho em thành thật nói "

Động tác vô cùng thân thiết này làm cho khuôn mặt nhỏ của Tiêu Chiến lại đỏ bừng lên, cậu liếc Vương Nhất Bác một cái rồi mới dịu dàng hỏi lại - " Khi nào thì anh cũng cảm thấy hứng thú với mấy tin đồn này vậy ? "

" Có liên quan tới cục cưng, anh đều cảm thấy hứng thú " Vương Nhất Bác đáp.

" Chẳng phải đều tại anh à, trong lúc vô tình làm ra một số chuyện dễ khiến người ta hiểu lầm, nếu không cũng sẽ không có nhiều tin đồn như vậy " Nói tới đây, Tiêu Chiến lại uất ức, không nén được lên án.

Vương Nhất Bác gật đầu, dỗ dành - " Ừ, đều là tại anh " nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn không phải như vậy, đúng là trong lúc vô tình ư ? Cục cưng của anh thật biết quan tâm đến anh.

Tiêu Chiến xoay người, nằm úp sấp lên người Vương Nhất Bác, chiếc chăn theo đó trượt xuống. Cậu cười lộ ra má lúm đồng tiền tươi như hoa - " Anh thật sự muốn biết à ? "

Lúc Tiêu Chiến vô tình toát ra vẻ đẹp đó thì người đàn ông của cậu đã hoàn toàn chìm đắm trong cậu. Cái đầu luôn luôn tỉnh táo khôn khéo lúc này lại có vẻ đờ đẫn. Vương Nhất Bác chỉ có thể gật khẽ

" Ừ "

" Vậy chúng ta cùng trao đổi điều kiện đi " Anh cảm thấy hứng thú đối với tin đồn về cậu thì độ hứng thú của cậu đối với tin đồn về anh cũng không kém, đúng lúc có thể lấy ra trao đổi.

Xem ra Tiêu Chiến của anh cũng rất thông minh - " Điều kiện gì ? "

" Em nói người yêu trước đây có mấy người, anh nói bạn gái trước đây có mấy người, như vậy mới công bằng " Tiêu Chiến chớp mắt, môi nở nụ cười tinh quái.

Vương Nhất Bác lấy tay xoa trán, cảm thấy mình như bị Tiêu Chiến trói lấy. Bất lực thở dài...

.

.

.

Ngày hôm sau Tiêu Chiến vừa đến văn phòng, việc đầu tiên làm chính là đi tìm Lâm trưởng phòng hỏi rõ nguyên do việc poster nào biết đột nhiên trưởng phòng Lâm lại phải đi công tác .

Trở lại chỗ ngồi, Tiêu Chiến vẫn đang buồn phiền vì không gặp được trưởng phòng Lâm, Thuỵ Anh đã đến gõ gõ trước bàn làm việc của cậu, đặt lên bàn một túi khoai nhỏ

" Mới sáng sớm mà anh đã nhăn mặt nhíu mày, ha ha, ăn cái này xong tâm trạng sẽ tốt lên thôi "

Tiêu Chiến hoài nghi nhận lấy túi khoai, nghi ngờ hỏi lại - " Túi khoai này thực sự thần kỳ như vậy ? "

Thuỵ Anh gật đầu lia lịa

" Đương nhiên, mỗi lần tâm trạng em không vui, ăn hai túi to, lập tức tốt lên ngay ! "

Tiêu Chiến lắc đầu, đem túi khoai trả lại cho cô, hay là thôi đi, hành vi thỏa mãn bản thân của Thuỵ Anh so với người bình thường kém khá xa, hoàn toàn không thể tin được !

Thuỵ Anh nhìn Tiêu Chiến trả lại túi khoai cho mình thì lập tức tóm lấy. Phải biết rằng lúc chuẩn bị lấy túi khoai này đi an ủi người ta, cô cũng phải tự an ủi bụng mình rất lâu ! Phải biết rằng, túi khoai chính là tình cảm chân thành của cô.

Lấy một mẩu khoai ra, bỏ vào miệng, Thuỵ Anh nhai rồm rộp rồm rộp, vừa nhai vừa nói - " Anh Tiêu Chiến không tìm thấy trưởng phòng Lâm à, ngày hôm qua còn chưa thấy ông ấy bảo phải đi công tác, sao hôm nay lại lo lắng trốn mất như thế ? "

" Anh cũng biết là có chuyện kỳ quái, gọi điện thoại cũng không bắt " Tiêu Chiến buồn bực. Tuy rằng Vương Nhất Bác đã tỏ thái độ rằng chụp một chút cũng không sao, nhưng thái độ của anh quá mức quái lạ, cậu thật sự rất lo lắng, cho nên hôm nay muốn đến công ty tự mình giải quyết triệt để vấn đề này, ai ngờ Lâm trưởng phòng đột nhiên lại đi công tác. Chuyện này cậu biết tìm ai để lý luận đây.

" Xì, rõ ràng là trốn anh rồi "

Thuỵ Anh ăn xong lại đem mẩu khoai khác bỏ vào miệng, âm thanh rồm rộp rồm rộp càng lúc càng vang dội, tiếp tục khiêu chiến tâm lý và năng lực thừa nhận của các nam đồng nghiệp cùng văn phòng.

Tiêu Chiến thở dài, đối với tình huống quái lạ này, cậu chẳng biết phải làm sao.

Đối lập với Tiêu Chiến, hôm nay tâm trạng Boss Vương có thể nói là vui vẻ khác thường, cho dù bên ngoài mưa to gió lạnh nhưng xem ra với anh lại là trời trong nắng ấm .

Nhóm trợ lý cũng cảm nhận được tâm trạng tốt của anh, thừa lúc này vội vàng mang văn kiện đã tích lũy hai ngày trước đến đặt lên bàn anh, văn kiện tầng tầng lớp lớp, vô cùng đồ sộ.

Lúc trước bởi chuyện Tiêu Chiến bị điều đến phòng quan hệ xã hội, Vương Nhất Bác quả thật chậm trễ rất nhiều công sự, hôm nay nhóm trợ lý chịu khó quăng văn kiện lên bàn làm việc của anh, anh cũng không hé răng, tuyệt bút vung lên, từng cái văn kiện lập tức bị tiêu diệt.

Nếu muốn hỏi vì sao hôm nay tâm trạng Boss Vương tốt như vậy, đương nhiên là do câu trả lời cho vấn đề mà hai người đã trao đổi khi còn trên giường tối hôm qua.

Lúc ấy anh thoáng tự hỏi một lát rồi đưa ra con số, cái con số này cũng chỉ là đại khái. Lúc trước mỗi khi chia tay bạn gái, chẳng bao lâu là anh đã quên sạch sẽ, vậy thì sao có thể nhớ đã quen bao nhiêu người. Tiêu Chiến tuy tỏ vẻ không hài lòng với đáp án của anh, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận .

Sau đó anh liền chớp cơ hội hỏi ngay đáp án của Tiêu Chiến không ngờ cậu trầm ngâm cả nửa ngày, cuối cùng lại nhìn anh lắc đầu. Vương Nhất Bác đã tự giác thú nhận, cậu lại lật lọng không thừa nhận !

Vương Nhất Bác lập tức cù lét uy hiếp, ép Tiêu Chiến nói ra số lượng chính xác. Cậu cười đến không thở nổi, chỉ có thể vừa giãy dụa vừa nói - " Em... Em đã nói mà... Em không có, không có người yêu trước đó mà. Anh là... là người em yêu đầu tiên ha ha... thả em ra ha ha "

Chính đáp án này đã làm cho tâm trạng của Vương Đại Boss luôn luôn bình tĩnh lao thẳng lên mây xanh. Thì ra anh là mối tình đầu của cậu, đây thật đúng là một thu hoạch lớn.

Khó trách người khác luôn nói đàn ông dễ dàng bị thu phục nhất là lúc thỏ thẻ bên gối, giờ phút này Vương Nhất Bác rất cảm động, thầm nghĩ thủ thỉ thù thì bên gối đúng là việc rất tốt.

Vương Nhất Bác phục hồi tinh thần, nhìn trợ lý đi vào văn phòng liền lên tiếng gọi anh ta đến sai bảo

" Ngô Á Hân, phiền cô liên hệ với Trương Tổng nói tôi có việc tìm anh ấy "

Vui vẻ cũng phải có chừng có mực, còn chuyện nghiêm túc khác chờ anh đi giải quyết.

Sau khi đợt không khí lạnh không ngừng tàn phá thành phố nhiều ngày thì cuối cùng đã bỏ đi trong lưu luyến, vẻ âm u trên bầu trời cũng lẳng lặng biến mất theo nó. Dù thời tiết vẫn còn se lạnh nhưng mọi người đã đồng loạt thay những bộ quần áo bông tròn vo bằng những bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái. Thứ Bảy hôm nay, ánh nắng mặt trời chiếu xuống rực rỡ, Tiêu Chiến một mình ôm chăn ra ban công phơi nắng, Vương Nhất Bác ăn xong sáng xong đã ra ngoài, còn báo trưa sẽ không về ăn cơm. Trong nhà chỉ còn một mình Tiêu Chiến không có việc gì làm, cậu bèn bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Nhưng cậu cũng không phải buồn chán lâu, gần đến giữa trưa, Trịnh Thiên Tư gọi điện thoại đến rủ cậu ra ngoài ăn cơm.

" Đừng nói cậu muốn ở nhà cùng Vương keo kiệt nhé, mình sẽ nhanh chóng lái xe đến dưới lầu nhà cậu, nếu cậu không xuống, mình sẽ xông thẳng lên cướp người " Thiên Tư uy hiếp.

Tiêu Chiến cong miệng cười khẽ ra tiếng - " Không cần cậu đi lên, mình sẽ ngoan ngoãn ở dưới lầu chờ cậu."

Trong giọng nói Thiên Tư lộ ra vẻ kinh ngạc

" Ồ, hôm nay có bão sao chồng của cậu lại đột nhiên tốt như vậy ? "

" Anh ấy không có ở nhà, chỉ có mình mình thôi " Tiêu Chiến cười giải thích, thầm nghĩ người đàn ông mình yêu nhất cùng với người bạn thân nhất của mình - sao hai người họ lại không hợp nhau đến vậy ?

" Thảo nào ! Mình biết chắc chắn hắn sẽ không hào phóng như vậy, thì ra là bỏ lại cậu ở nhà một mình. Mình sắp đến rồi, cậu xuống dưới đi " Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thiên Tư truyền đến từ điện thoại.

" Ừ, mình xuống ngay " Cúp điện thoại Tiêu Chiến trở về phòng thay quần áo để ra ngoài, trang điểm sơ qua rồi cầm túi xách xuống lầu .

Lúc xuống đến nơi, vừa khéo gặp anh bảo vệ trẻ tuổi đang đĩnh đạc đứng ở cửa khu nhà, đề nghị Thiên Tư đỗ xe sang một bên. Tiêu Chiến nhìn thấy,vội vàng chạy đến, nở nụ cười áy náy với anh ta

" Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ "

Anh bảo vệ trẻ tuổi bị nụ cười tươi như hoa của Tiêu Chiến hớp hồn, chỉ có thể vô thức gật đầu, cả người cứng đờ không động đậy.

Tiêu Chiến vừa định mở cửa ghế phụ, mới phát hiện bên trong đã có người ngồi. Cậu định thần lại nhìn rõ, thì ra là Thuỵ Anh cô bé nhìn cậu cười tươi rói. Tiêu Chiến cười đáp lại rồi xuống mở cửa phía sau, vừa định ngồi vào, chợt nghe Thiên Tư nói với Thuỵ Anh - " Thuỵ Anh, em ôm đồ ăn vặt của em xuống phía sau đi, cứ ở bên cạnh anh nhai nhai nuốt nuốt, thật là phiền muốn chết "

Thuỵ Anh khinh bỉ nhìn Thiên Tư, miễn cưỡng đáp - " Muốn anh Tiêu Chiến ngồi phía trước cứ việc nói thẳng ra, lại còn kêu em phiền, vừa rồi là ai vừa lái xe vừa ăn vặt cùng em ! " Nói xong, cô bé nhanh chóng mở cửa bước xuống xe - " Anh Tiêu Chiến, anh ngồi phía trước đi "

" Không sao " Tiêu Chiến cười lắc đầu, kỳ thật với cậu ngồi ở đâu cũng vậy.

" Em không muốn bị cắt cơm trưa đâu, tốt nhất em nên ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau thôi " Thuỵ Anh ôm đống đồ ăn vặt, vòng qua Tiêu Chiến đi xuống ghế sau ngồi, còn tự giác sập mạnh cửa xe lại.

Tiêu Chiến nhìn động tác liên tiếp của cô, cảm thấy dở khóc dở cười, thầm nghĩ bình thường Thuỵ Anh khi không đi làm, thì ra lại đáng yêu như vậy, chẳng trách bây giờ Thiên Tư hay qua lại cùng cô bé.

Vừa ngồi vào trong xe, cô đã nghe được Thiên Tư huýt sáo véo von, Tiêu Chiến tò mò nhìn về phía cậu ta. Trịnh Thiên Tư quay sang Tiêu Chiến chớp mắt mấy cái, rồi lại quay ra ngoài cửa xe chớp mắt mấy cái nữa. Cậu nhìn theo ánh mắt Thiên Tư, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, anh bảo vệ vừa nãy được cậu tặng cho một nụ cười, giờ vẫn còn ngẩn ngơ đứng yên không nhúc nhích.

" Cậu đúng là tội lỗi đầy mình, đi đến đâu cũng có thể làm người khác hồn bay phách lạc. Chẳng trách Vương keo kiệt luôn muốn giữ cậu bên cạnh, chắc là anh ta cũng biết, trừ anh ta ra, còn vô số kẻ khác cũng rình cậu như hổ rình mồi " Trịnh Thiên Tư vừa trêu chọc, vừa khởi động xe chạy đi.

Dù cho cửa khu nhà đã trống trải, nhưng anh bảo vệ trẻ tuổi vẫn ngơ ngẩn nhìn theo xe bọn họ đi xa.

Tiêu Chiến đã sớm quen với những câu nói hâm dở của Thiên Tư, chỉ lườm cậu ta một cái, không lên tiếng trả lời, nhưng Thuỵ Anh ngồi ghế sau lại không nhịn được

" Thì ra Vương Boss cũng có lúc bị động như vậy, em thật không ngờ nha "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro