Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Trợ Giúp


Sau buổi tối hôm đó, Tiêu Chiến càng được nhiều người biết đến.

Thực ra lúc ở công ty Tiêu Chiến cũng đã khá được nhiều người quan tâm đến, bây giờ thì thật sự trở thành đại minh tinh của công ty. Toàn bộ nhân viên của BX không người nào là không biết cậu. Cho dù chưa từng nhìn thấy Tiêu Chiến, chỉ cần ngồi một ngày trong công ty nghe bao nhiêu người kể lại câu chuyện một cách sôi nổi thì không muốn biết cũng khó.

Ai có thể may mắn được như cậu, được khiêu vũ thân mật với Boss Vương trong bữa tiệc sang trọng đêm Giáng Sinh. Nhưng điều làm người ta hâm mộ nhất là Tiêu Chiến cậu còn được Boss Vương công khai trao một nụ hôn đồng giới.

Khi hai người hôn nhau, nhất định tất cả nhân viên nam nữ trong công ty đã rất đau lòng. Một số người ủng hộ cảm thấy Tiêu Chiến không những có nhan sắc trời ban mà còn rất may mắn.

Nhưng một vài người thì lại tỏ ra ghen tỵ, thấy Tiêu Chiến chẳng qua chỉ là một thằng con trai bệnh hoạn và hèn mạt !

Lần trước đã có nhiều nhân viên vì ăn nói lung tung mà bị đuổi khỏi công ty, nhưng những câu chuyện về bữa tiệc Giáng Sinh vẫn như cơn đại hồng thuỷ cuồn cuộn ào đến hơn thế nữa.

Trong quán nước, các hành lang, nhà ăn hoặc nhà vệ sinh dĩ nhiên sẽ trở thành nơi tâm điểm tập trung đông nhất để tập trung bàn luận.

Hạnh phúc nhỏ nhoi của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, sao người khác có thể hiểu được. Gặp anh yêu anh, đời này cậu đã quá may mắn rồi. Tiêu Chiến vẫn cho rằng tình cảm của cậu chỉ mình Vương Nhất Bác hiểu là đủ.

Nay gặp phải những lời đàm tiếu không hay, Tiêu Chiến không khỏi dao động, chẳng lẽ cậu quyết định như vậy là sai ư ? Mà nếu ngay từ đầu quang minh chính đại công khai quan hệ với Vương Nhất Bác, những dư luận mà cậu đối mặt phải chăng sẽ càng lớn và xấu xa hơn ? Tất cả đều rất khó lý giải.

Nhưng sự thật nói cho cậu biết, sự cẩn thận của cậu đã làm tình cảm của hai người duy trì được hai năm. Có phải nếu tiếp tục giấu kín chuyện này, tình cảm sẽ được bền vững lâu hơn những lời đàm tiếu chanh chua phải chăng sẽ càng ít đi ?

Tâm trạng của Tiêu Chiến lúc này đang buồn bực đến cực điểm.

" Anh Tiêu Chiến, anh cũng thật là gặp tình huống này thì phải ra tranh luận phải trái với họ "

" Tranh luận gì chứ. Thôi quên đi, chúng ta quay về phòng làm việc "

Thụy Anh đi cùng cậu cũng than thở - " Anh Tiêu Chiến, sao anh có thể hiền lành mà đi nghe những lời khó trôi như vậy? Em nghĩ anh nên chạy đến văn phòng của Boss khóc lóc ầm ĩ một trận. Em khẳng định Boss sẽ rất đau lòng rồi đuổi tất cả những người ăn nói lung tung kia ra khỏi công ty "

Tiêu Chiến nhìn cô - " Em là đang bị ngốc hả, công ty đâu dễ tuyển chọn được những người có năng lực? Đâu phải cứ muốn đuổi là đuổi được "

Bây giờ Tiêu Chiến cũng không dám lợi dụng việc Vương Nhất Bác chiều chuộng mà kiêu ngạo. Cậu biết anh thương yêu mình, nhưng cậu thật sự không muốn vì chuyện của mình khiến anh làm những việc không suy nghĩ ở công ty. Giống như chuyện những thư kí lần trước.

Vừa ngồi vào chỗ, Tiêu Chiến lập tức nhận được tin nhắn của Cún Con. Đột nhiên nhớ lại hôm qua Thụy Anh đã biết Cún Con trong danh bạ của cậu là ai, bây giờ vẫn còn nhìn cậu bằng ánh mắt mờ ám trêu chọc rất lâu.

" Tối nay anh có việc em về trước đi "

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn, nhanh chóng hồi âm - " Có phải anh đi xã giao không ạ ? Anh uống ít rượu thôi nhé ! " Tuy rằng tửu lượng của Vương Nhất Bác rất tốt, nhưng Tiêu Chiến vẫn cẩn thận dặn dò.

" Giờ tan tầm đường rất đông, em về cẩn thận "

" Dạ anh " Cậu liền đáp lại tin nhắn, không phải để anh đợi lâu

Nhìn tin nhắn chỉ có vài chữ ngắn ngủi nhưng vẫn đủ bộc lộ tình cảm của anh, Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

Tuy những lời đàm tiếu trong chổ làm Tiêu Chiến rất buồn phiền, nhưng nhận được tin nhắn của anh tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Tưởng rằng sẽ vui vẻ cho đến lúc tan tầm thì lại nhận được điện thoại của trưởng phòng Lâm. Cảm xúc của Tiêu Chiến phút chốc lại chùng xuống.

" Cái gì ? Trợ giúp cho phòng quan hệ xã hội ! Trưởng phòng của chúng ta thật biết đùa ? " Thụy Anh khi nghe yêu cầu của trưởng phòng, tức giận giậm chân. Ai là người quản lý bộ phận quan hệ xã hội ? Chính là Lộ Khiết. Dùng đầu ngón chân cũng biết chị ta muốn Tiêu Chiến trợ giúp cho bộ phận quan hệ xã hội, chắc chắn là không có ý tốt. Tiêu Chiến nhận được mệnh lệnh này, cũng thấy hơi chán nản

" Anh cũng không biết nữa "

Họ nói hai ngày nữa sẽ phát hành sản phẩm mới vì cậu là một trong số ít nam giỏi việc của công ty, cho nên Lộ Khiết mong cậu có thể giúp đỡ cho họ.

Lý do đàng hoàng như vậy ai tin được chứ ? Công ty lớn thế này có thể dễ dàng chọn đại một người nam nào ở bất kỳ phòng ban nào bây giờ Lộ Khiết muốn cậu đi, chắc chắn là có mục đích.

" Anh Tiêu Chiến, đừng ngẩn người ra nữa gọi điện cho giám đốc đi chuyện này anh ấy có thể dễ dàng can thiệp được. Anh không được đi cùng phòng quan hệ xã hội sẽ bị đám phụ nữ kia giày vò anh chết mất "

Tiêu Chiến lắc đầu, cậu đâu thể cứ hễ gặp khó khăn là nhờ đến Vương Nhất Bác ? Anh là người yêu chứ không phải người hầu hạ của cậu. Hơn nữa Vương Nhất Bác còn có nhiều việc phải làm.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến nhìn Thụy Anh rồi cười - " Đi trợ giúp chứ không phải đi chịu chết, bọn họ cũng không thể xơi tái anh được cứ đi thử xem họ muốn làm gì "

Thụy Anh xông đến đứng trước mặt - " Anh còn muốn xem sao ? Nghe thôi cũng biết là họ muốn làm gì bọn họ muốn anh đến là để giày vò anh ! "

" Em bình tĩnh một chút đi Thụy Anh, cho dù gặp phải việc gì anh cũng sẽ không để bọn họ điều khiển mình. Tin anh ! " Lúc nói ra những lời này, kỳ thật trong thâm tâm Tiêu Chiến không hề tự tin như vậy. Tiêu Chiến nghe Thụy Anh mắng, tạm thời không biết phải nói gì.

Tuy vậy, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn quyết định nghe theo sự sắp xếp của trưởng phòng, đi đến bộ phận xã hội. Chỉ là phòng quan hệ xã hội đâu phải hang hùm miệng cọp có gì mà phải sợ !

Tuy đã chuẩn bị tâm lý thật ổn định nhưng khi Tiêu Chiến bước vào phòng quan hệ xã hội, cậu vẫn cảm thấy hơi chùn bước. Nhớ tới ánh mắt hung ác của Lộ Khiết đêm Giáng Sinh, Tiêu Chiến liền cảm thấy nhiệm vụ trợ giúp lần này không chừng là lành ít dữ nhiều.

" A, đây không phải là trưởng ban Tiêu Chiến sao ? Cậu đến nhanh thật. Chúng tôi cứ nghĩ là trưởng phòng Lâm phải xuống tận nơi mời lên cơ " Lộ Khiết nhìn thấy Tiêu Chiến, vội vàng chạy ra nở một nụ cười vô cùng thân thiết. Người nào không biết, có khi còn tưởng hai người là chị em tốt của nhau.

" Trưởng phòng Lộ, trưởng phòng của chúng tôi phân công tôi xuống để trợ giúp cho mọi người, cô xem ở đây có việc gì cần tôi giúp không ? " Tiêu Chiến âm thầm giữ khoảng cách với Lộ Khiết, vẻ mặt quan tâm tới công việc.

" Đúng vậy, nếu không phải là chuyện khó giải quyết chúng tôi cũng không dám làm phiền Tiêu Chiến. Ngày phát hành sản phẩm sắp đến rồi, việc chọn người chúng tôi vẫn chưa quyết định được mọi người đều gấp rút. Đột nhiên chúng tôi nhớ cậu, cho nên chúng tôi mới mời cậu xuống đây để thương lượng... " Thái độ thành khẩn của Lộ Khiết khiến toàn thân Tiêu Chiến tê cóng.

" Trưởng phòng Lộ đừng nói như vậy, nếu có thể giúp được việc gì tôi sẽ cố gắng hết sức "

" Ơ kìa, chúng ta đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa vào bên trong nói tiếp đi "

Bị Lộ Khiết giữ chặt hai tay, Tiêu Chiến cười méo mó trong lòng. Giờ cậu đang ở trên thuyền giặc, có hối hận cũng không kịp nữa rồi !

Lúc Tiêu Chiến về đến nhà đã là hơn tám giờ tối. Cả một buổi chiều ngồi nghe trưởng phòng quan hệ xã hội Lộ Khiết giảng giải nội dung công việc, nghe nhiều đến nỗi cảm thấy hoa cả mắt.

Trong nhà tối đen như mực, Tiêu Chiến bật đèn phòng khách ngồi trên ghế sofa. Cậu ngẩn người nhìn lên trần nhà, không có Vương Nhất Bác ở đây, không gian thật đáng sợ.

Cậu không muốn làm gì, ngay cả bụng đói kêu ọc ạch cũng lười không muốn đứng đậy chuẩn bị đồ ăn.

Tiêu Chiến cảm thấy thái độ thù địch của Lộ Khiết đối với cậu có vẻ khó hiểu. Nếu bảo trước đây cậu làm việc gì đụng chạm tới Lộ Khiết, thì tuyệt đối không có. Ấn tượng trước đây của Tiêu Chiến về chị ta rất mơ hồ, nếu không phải lần trước gặp khi mua quần áo thì cậu cũng không nhớ rõ người này.

Thôi quên đi " Binh đến tướng chặn nước đến đất che ". Buổi chiều ngồi nghe trưởng phòng giảng giải nội dung chính, Tiêu Chiến cảm thấy cũng không khó. Dù đến lúc đó chị ta cố ý làm khó dễ, Tiêu Chiến cũng tin mình có đủ năng lực để ứng phó.

Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Tiêu Chiến thay bộ quần áo thoải mái ở nhà. Vương Nhất Bác vẫn chưa về, cậu căn bản không có tâm trạng làm việc gì mở tivi lên là để trong phòng có tiếng động, còn tâm tư cậu không hề để trên màn hình.

Yêu tha thiết một người quả nhiên là chuyện rất khó kiểm soát, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến đối phương. Không có anh ở cùng Tiêu Chiến ngay cả hít thở cũng cảm thấy dư thừa. Nhưng nếu cho cậu chọn lại Tiêu Chiến tin mình vẫn sẽ không chút do dự yêu thương anh.

Đang mơ mơ màng màng, thấy có người lấy tay vuốt ve hai má của mình, Tiêu Chiến đột nhiên mở to mắt. Phía trước là khuôn mặt khôi ngô đang nở nụ cười nhợt nhạt.

" Anh về rồi ạ " Tiêu Chiến vừa mở miệng nói chuyện liền cảm thấy giọng nói hơi khàn khàn. Không đợi cậu hồi phục lại tinh thần, một ly nước ấm đã được đặt trước mặt.

Ánh mắt Vương Nhất Bác dịu dàng chăm chú nhìn Tiêu Chiến, giọng nhẹ nhàng trách - " Mệt thì em phải về phòng ngủ, nằm như vậy dễ cảm lạnh lắm "

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm quanh người Vương Nhất Bác đậm đặc mùi rượu, không cần đoán cũng biết đêm nay anh phải xã giao chắc chắn là vô cùng thảm thiết.

Tiêu Chiến cầm cốc nước lên uống, nước vừa trôi vào miệng đã cảm thấy ngọt lành dị thường

" Em đi chuẩn bị nước cho anh tắm rửa, rồi nghỉ ngơi cho sớm "

Tiêu Chiến vừa định đứng dậy, thân hình liền lập tức bị Vương Nhất Bác ôm vào lòng - " Đừng vội, anh muốn ôm em một lát " Anh cúi đầu thì thầm bên tai cậu.

Tâm trạng lập tức trở nên vô cùng thoải mái, Tiêu Chiến đưa đôi tay trắng noãn ôm lấy lưng Vương Nhất Bác thật chặt. Có lẽ bọn họ đều tương tư cho dù mỗi ngày gặp mặt, nhưng lúc nào cũng muốn ôm lấy nhau, ở bên cạnh nhau cho dù tách ra một giây cũng cảm thấy nhớ nhung.

Tâm trạng khi yêu dạt dào như cỏ dại gặp mưa, ngay cả ngôn ngữ cũng không thể diễn đạt hết. Hôn môi – là sự lựa chọn ngọt ngào nhất.

Khi hai đôi môi chạm nhau, tim đập rộn ràng mất đi nhịp điệu chậm rãi vốn có tinh tế liếm vành môi nhẹ nhàng day cắn, Tiêu Chiến cho dù nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được màu sắc rạng rỡ tuyệt vời.

Đầu lưỡi len lỏi chơi đùa, thì ra người đang yêu cuồng nhiệt cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Đó là một cảm giác mãi khắc sâu đến nỗi người ta không thể chịu được cảm thấy đau nhói, khắc cốt ghi tâm.

Dây dưa một hồi, quần áo hai người đã sớm không còn, mỗi thứ một nơi. Tiêu Chiến nằm ngửa trên sofa, đón nhận ánh mắt nóng rực của Vương Nhất Bác, khuôn mặt anh đã trở nên đỏ bừng. Khi làn da lạnh lẽo được thân nhiệt ấm nóng của anh bao phủ hai người đều cảm thấy hài lòng, bật ra những âm thanh đầy thỏa mãn.

Một hồi âu yếm sôi nổi qua đi, Tiêu Chiến cảm thấy cả người uể oải. Vốn cậu chưa ăn cơm tối lại còn vận động kịch liệt như vậy, thể lực sớm đã cạn kiệt.

Vương Nhất Bác nhìn cục cưng mềm nhũn trong lòng mình, thỏa mãn cười nhẹ thành tiếng trêu chọc - " Đúng ra phải là anh mệt mới đúng chứ " Tiêu Chiến đưa tay lau mồ hôi nóng trên trán Vương Nhất Bác, rồi đáp lại - " Lần sau không được làm trên sofa, khó vệ sinh lắm "

Vương Nhất Bác gian xảo lắc đầu nói một cách vô tội - " Cứ nhìn thấy cục cưng, anh lại không khống chế được mình. Làm sao bây giờ ? "

Bị vẻ mặt của anh đùa giỡn, Tiêu Chiến đang nằm trước ngực anh bèn khẽ thu mình lại, lập tức như con trạch trơn bóng lắc mình chui ra khỏi lòng anh " Em đi tắm ạ ". Vừa nói xong, mặt cậu ửng hồng, chạy nhanh vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng trần của cục cưng nhỏ, tình triều vừa tắt trong anh lại mãnh liệt dâng lên. Vương Nhất Bác mỉm cười, cũng đứng dậy đi vào theo. Nếu không thể làm ở sofa vậy thì anh có thể làm trong nước.

Lúc hai người cùng nhau đi ra từ phòng tắm đã là nửa đêm. Tiêu Chiến ở phòng tắm được Vương Nhất Bác nhiệt tình bồi dưỡng lần nữa, cả người đều đỏ hồng như con tôm bị luộc chín.

Tiêu Chiến lấy bộ quần áo ngủ mới từ trong phòng, đưa cho Vương Nhất Bác vừa mới bước ra từ phòng tắm, thuận tay giúp anh thắt dây lưng sau đó mới đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya. Trải qua hai lần dây dưa lâu dài, giờ cậu đã đói meo.

Vương Nhất Bác đau lòng nhìn cục cưng nhỏ nửa đêm còn bận rộn, anh đứng dựa mình ở cửa bếp miễn cưỡng nói - " Làm bừa chút gì có thể ăn là được "

Tiêu Chiến quay đầu liếc nhìn anh, hờn giận - " Mỗi lần xã giao anh đều ăn ít, về nhà không nên ăn tùy tiện " Cậu vừa nói chuyện, động tác làm bếp cũng không hề chậm lại đun nước thái thịt, nhặt hành đâu ra đấy. Không lâu sau, bát mỳ sợi thơm ngào ngạt đã làm xong ngửi mùi là lập tức muốn ăn ngay.

Vương Nhất Bác vốn lẳng lặng đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng Tiêu Chiến đến ngẩn người, đột nhiên tiến lên hai bước ôm lấy cậu từ phía sau, dùng chóp mũi cọ cọ vào gáy cậu nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.

Cho dù thanh âm rất mơ hồ, nhưng Tiêu Chiến vẫn nghe thấy rõ ràng, anh nói - " Cục cưng, có em thật tốt "

Trong thâm tâm của cậu cũng nghĩ vậy, đời này của em có anh thật là tốt biết bao !

Kỳ thực kế hoạch hội họp mà gần đây Lộ Khiết triển khai không có nhiều việc lắm, cũng như không thật sự cần đến sự trợ giúp của bộ phận kỹ thuật. Thử hỏi tập đoàn BX sao có thể bỏ ra một số tiền lớn để chi trả cho những nhân viên vô dụng ? Có thể vào được BX cho dù không phải hoàn hảo thì cũng là xuất sắc. Việc Lộ Khiết tìm Tiêu Chiến đến, ở trong mắt mọi người rõ ràng là rảnh rỗi kiếm chuyện gây sự.

Tiêu Chiến cũng không cáu kỉnh hay nóng nảy. Mới đầu đến đây, có nhiều việc không rõ cậu đều không ngại tìm hiểu học hỏi. Mà những việc cậu làm chỉ đơn giản là chạy đi chạy lại, làm các việc lặt vặt ở sân bãi.

Nhưng chỉ việc nhỏ như vậy mà Lộ Khiết cũng xé ra to. Một sự kiện mà làm cho mọi người đều tất bật. Ở trong mắt thủ trưởng, Lộ Khiết là người làm việc chăm chỉ cẩn thận còn cấp dưới của cô thì lại khổ không nói hết.

Hôm nay Tiêu Chiến và vài người khác vì một việc nhỏ mà phải ở lại tăng ca. Vừa hơn tám giờ tối, di động của Tiêu Chiến liền đổ chuông, là điện thoại thúc giục của Vương Nhất Bác. Tuy rằng trước khi tan tầm cậu đã gọi điện thông báo cho anh, nói rằng mình có thể phải tăng ca đến tám giờ tối. Vì thế vừa đến tám giờ tối, Vương Nhất Bác liền không thể kiềm chế được, Tiêu Chiến vừa mở ra nghe đã thấy anh giục giã. Vừa thêm mười phút anh lại gọi lần nữa giờ đến lần này đã là lần thứ ba liên tiếp.

Tiêu Chiến vừa bắt máy, đã nghe thấy Vương Nhất Bác đang nói ở đầu bên kia - " Anh đang trên đường đến công ty, đón em về nhà "

Tiêu Chiến nhìn xung quanh nhỏ giọng thở dài - " Vâng ạ, anh cứ đến văn phòng chờ em, em làm xong rồi sẽ đến tìm anh ạ "

Tắt điện thoại, Tiêu Chiến lo lắng suy nghĩ. Giọng điệu của Vương Nhất Bác có vẻ khang khác, hay là vì cậu tăng ca về muộn nên anh giận dỗi ? Trước đây Tiêu Chiến rất ít tăng ca, thỉnh thoảng cũng có nhưng nhiều nhất cũng chỉ thêm một hai giờ, cơ bản vẫn có thể về nhà ăn tối cùng anh. Nhưng hai ngày hôm nay, Lộ Khiết luôn tìm rất nhiều danh mục làm cậu không thể không tăng ca. Kỳ thực Tiêu Chiến không ngại tăng ca, chẳng qua cậu lo rằng cứ như vậy thì sẽ luôn bỏ lỡ thời gian ăn tối cùng Vương Nhất Bác.

Nếu Vương Nhất Bác chỉ gọi một, hai lần thì không sao nhưng anh đã gọi đến ba bốn lần thì chắc chắn anh đang khó chịu. Tiêu Chiến cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là giải pháp tốt dù sao cũng phải tìm cách giải quyết mới được.

Đến tám giờ ba mươi tối, không đợi Vương Nhất Bác gọi điện giục, Tiêu Chiến đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên thang máy đi tới văn phòng anh. Cửa ban công khép hờ, ánh sáng từ cánh cửa hắt ra khiến Tiêu Chiến cảm thấy ấm áp.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa văn phòng bằng gỗ, Tiêu Chiến lập tức nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại. Giọng nói truyền ra âm u làm người ta phải kính sợ - " Nói vậy là gần đây bộ phận thiết kế không tăng ca ? Vậy tại sao ở công ty lại có bộ phận tăng ca ? Được, tôi biết rồi "

Tiêu Chiến chỉ nghe qua loa không rõ nội dung liền thuận miệng hỏi - " Trễ như vậy anh còn gọi điện cho ai thế ? "

Vương Nhất Bác để điện thoại xuống, ngồi dựa lưng vào ghế hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt hơi lạnh lùng. Ở trước mặt người khác anh thường biểu lộ vẻ mặt này, nhưng trước mặt Tiêu Chiến thì rất hiếm.

Cậu chỉ nghe thấy anh nói - " Vừa rồi trưởng phòng Lâm nói bộ phận ông ấy gần đây không tăng ca mà em đã tăng ca liên tục bốn ngày, anh cho em giải thích "

Tiêu Chiến nghe vậy cúi xuống trầm mặc một lúc, hỏi lại - " Anh nghi ngờ em ạ ? "

Không biết từ lúc nào, Vương Nhất Bác đã đứng dậy đi đến trước mặt cậu, thở dài một tiếng ôm cậu vào lòng thì thầm - " Không phải anh nghi ngờ em, anh không thích em làm gì mà không nói với anh. Anh rất khó chịu "

Tiêu Chiến tựa vào ngực anh cảm nhận sự ấm áp của anh, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ. Cậu bỗng cảm thấy một ngày vất vả mệt mỏi, tại thời điểm này đã tiên tan hết.

" Cục cưng, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì ? " Sau lễ Giáng Sinh có vài lời đồn đại nhảm nhí, anh cũng biết ít nhiều. Nhưng nếu chưa thể trực tiếp công khai mối quan hệ của hai người, thì cứ như vậy cũng khiến mọi người từ từ thích ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro