Phần 7: Phút giây yên bình trước ngày giông bão
( Nhìn Nam mà tưởng tượng nha )
(góc nhìn của Nam)
Lâu lắm rồi mới được thoải mái như vậy, 1 ngày chủ nhật đẹp trời. Tôi cới phăng cả đồng phục thường nhật, mặc mỏi cái quần đùi, không cần mắc quần lót, con cu thoải mái tung tăng dưới đáy quần, không chịu gò bó của bất cứ thứ gì. Mặc thêm chiếc áo thun, cùng đám quân nhân năm 1 chơi đánh bóng chuyền ngoài sân. Lâu rồi mới cảm thấy tự tin như vậy, sự nam tinh bọc phát bằng những cú đánh bóng đầy uy lực, tôi bay người lên, đánh 1 cú thật mạnh qua phần sân đối thủ, trong sân, thế là 1 điểm dành cho đội của tôi. Niềm hân hoan tràn ngặp khắp nơi, tôi ngước nhìn ra phần sân khán đài, cậu Tuấn đang ngồi xem tôi đánh bóng, ánh mắt bừng sáng, cười cười nói nói cùng đám bạn. Rồi cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ biết bao.
- Ngày mai tao về rồi, được về sớm. Dạo này ngon lắm, không nghe lời tao, không gởi hình thằng Tuấn tao coi, vào phòng lấy cái khóa cu điện tử ra mang vào con chó, cấm mày đi đái nguyên ngày hôm nay, mai gặp rồi tao cho đái. - cậu Nhân nhắn
Cứ nghĩ là được bình yên thời gian ngắn, ai dè mai cậu Nhân đã về, vừa được thả con cu tự do chưa được bao lâu, mới có vài tiếng. Mà lại phải mang khóa vào. Rồi phải nói làm sao với cậu Tuấn đây. Đang hoang man không biết làm sao thì tin nhắn tới.
- Đeo vào nhanh, tao cho mày 15 phút. Chụp hình trình diện. - cậu Nhân
Nghe thế tôi vội vã xin nghỉ, chạy vội vào phòng, lúc chạy qua cậu Tuấn, có thấy ánh mắt cậu nhìn tôi đầy thắc mắc, nhưng không kịp nói gì. Tôi tức tốc chạy nhanh nhất có thể về phòng mình, lấy cái khóa cu điện tử, đeo vào cu, bấm nút. Đây là loại khóa tự động, được điều khiển bằng app. App đã được cậu Nhân kích hoạt từ lâu, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi đeo nó, để hành hạ tôi là chính. Vừa lúc bấm nút khóa cái cách... thì đằng sau tôi thấy cậu Tuấn bước vào.
- Sao vậy Nam. Sao lại gấp gáp đeo khóa cu vậy.- cậu hỏi
- Dạ... dạ ..... Ahhhhhhhh - bổng nhiên bất ngờ 1 nguồn điện kích trực tiếp vào cu tôi, khiến tôi không kịp nói gì thêm. Toàn thân rung rẩy, tuy nguồn điện không cao nhưng kích vào bộ phận nhạy cảm của đàn ông cũng khiến bản thân đau thấu trời. Tôi vội lấy điện thoại nhắn tin cho cậu Nhân
- Dạ, con đã đeo khóa rồi cậu, xin cậu tha cho con, đừng kích điện con. - tôi nhắn
Thấy tôi đau đớn, cậu Tuấn chạy lại đở tôi đứng dậy, có nhìn vào điện thoại đoạn tin nhắn tôi vừa nhắn cho cậu Nhân
- Ra là thằng Nhân bắt con làm vậy à. Ngồi dậy đi. - cậu Tuấn đở tôi đứng dậy
- Tốt. Chụp hình khóa cu cho tao coi, không tao tăng lên mức 2 là giật mày banh cặc nha con. - cậu Nhân nhắn
Thế là tôi vội vã chụp lấy con cu đang bị giam cầm trong khóa cho cậu Nhân coi trước mặt cậu Tuấn.
- Tốt, ngoan lắm. Mai tao về. Hẹn luôn thằng Tuấn tới gặp tao. Mà mày có nói với nó, mày là nô lệ của tao chưa. - cậu Nhân hỏi
Ánh mắt tôi liếc nhìn cậu Tuấn, rồi không nói gì thêm nhắn tin - dạ, cậu Tuấn biết con là nô lệ của cậu rồi ạ
- Tốt, mai gặp. Nhớ cấm mày đi đái
Tin nhắn kết thúc, bầu không khí im lặng lại bao trùm căn phòng. Tôi cũng không biết phải nói gì. Nhưng tôi không muốn giấu cậu Tuấn, người mà tôi thật sự quan tâm đến
- Thật ra, cậu Nhân thích cậu. Muốn con tiếp cận chụp hình, quay phim cậu làm bằng chứng để uy hiếp cậu
Tôi thoáng dừng lại, nhìn vào ánh mắt cậu Tuấn, cậu Tuấn bần thần lùi ra sau 2 bước, chắc cậu bất ngờ lắm, nhưng cậu yên tâm, dù có chuyện gì con cũng không làm thế đâu, chỉ cần cậu tin ở con thôi. Chỉ cần có thế, tôi tiếp tục:
- Nhưng con không muốn làm vậy, con chưa hề gởi bất cứ thứ gì cho Nhân, nên cậu Nhân muốn ngày mai trừng phạt con vì tội đó. Ngày mai cậu Nhân muốn gặp cả cậu - tôi cứ nói luyên thuyên như thế, không dám nhìn vào ánh mắt cậu Tuấn nữa, tay bấu lấy quần, mắt cúi xuống đất, chẳng dám nhìn lên như đứa trẻ mới làm sai điều gì đó sợ bị ba mẹ trách phạt
- Rồi con muốn sao - cậu Tuấn hỏi
- Đừng đi... - tôi quay sang nắm lấy tay cậu Tuấn, nhìn sâu vào đôi mắt cậu, ánh mắt kiên định - cứ kệ con, không sao. Bề nào hắn cũng hành con quen rồi, con chịu thêm được, cậu đừng để bị nó bắt thóp. Cậu là lính mới, nếu không bị bắt thóp cứ sống yên bình qua thêm 1,5 năm là ra quân, nó dù có ý đồ gì cũng không thể quá phận.
- Thật sự con muốn như vậy sao - cậu hỏi
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu kiên định, để cậu Tuấn an tâm, tôi không muốn Tuấn dính vào chuyện này, dù sao Tuấn cũng là người tốt, tôi không muốn vì tôi mà 1 con người tốt thế này lại bị tên kia thao túng.
- Hứa với con đi, dù hắn có kêu cậu làm gì, chuyện không đứng đắn nhất định đừng làm.
- Được rồi, cậu nghe con.
Cứ thế, ngày cuối tuần của tôi trôi qua từng chút 1 bên cậu Tuấn, vì cậu Nhân cứ hở chút là bật kích điện, khiến tôi tê dại, nên tôi không dám bước ra khỏi phòng, cứ ngồi lì ở đó, đợi chờ cơn hành hạ tiếp theo từ khóa cu. Cậu Tuấn cũng vậy, chẳng đi đâu, ở lại bên tôi. Những lúc bị điện giật, cả người tôi co rúm lại, con cu bị người ta thao túng mà đụ mẹ chủ nhân vô năng có làm được gì đâu. Mẹ bà, thằng chủ vô dụng nên con cu chịu khổ. Những lúc đó, cậu Tuấn lại xoa xoa vùng bụng đái cho tôi, để tôi bớt đau. Cu bị giật liên hồi, mà cứ tầm 1 tiếng cậu Nhân lại bắt tôi phải đi đái cho cậu xem. Cậu nói kiểm tra xem nãy giờ tôi có thật sự nín đái vì cậu không. Đứng đái quay clip gởi cậu, trong vòng 1 phút, phải có nước đái rỉ ra khỏi đầu cu, nếu không đái được, phạt kích điện 1 phút. Nước đái rỉ ra khỏi cu 3s thì phải ngay lập tức nín lại, giữ nước đái lại trong cu. Quá 1 giây, kích điện 1 phút. Trời má, luật gì đâu mà ác quá là ác. Cái lần đầu đi đái, cu bị giật từ trưa tới chiều, tuy mắc đái lắm rồi, nhưng cu thì tê dại, đâu phải muốn đái là đái, thế là đứng mãi 1 phút chẳng có giọt nào rỉ ra, cậu Nhân phạt kích điện 1 phút cho chừa tội không nghe lời. Vừa bị kích điện, vừa quay clip cảm ơn cậu Nhân đã dạy dỗ
- Con cảm ơn cậu Nhân đã dạy dỗ ... Ah...!! Đội ơn cậu Nhân ~~ Ah~~ cậu ơi. Tha cho con đi cậu
- Tha cái quần nè, dạy dỗ là thưởng mà mày dám xin tha, quỳ thẳng lên, tự ngắc vú đi - cậu Nhân ra lệnh
Đó, thấy ngu chưa, chủ nhân dạy dỗ mà dám xin tha, giờ cu thì bị thích điện, đã vậy mức kích điện còn tăng thêm 1 bậc, tay thì phải liên tục măng vú, tự hành hạ mình cho cậu xem, chừa cái tội nhõng nhẽo. Mà bóp vú 1 hồi thì cu căng cứng, nứng cặc khi bị phạt, nứng quá thì cu to lên, cu to thì ép vào khóa, ép vào khóa sát quá thì càng gần bộ kích điện, kích càng mạnh, cu teo. Cu teo thì bóp vú cho cương lên, cứ thế 1 vòng luẩn quẩn. Điên dại, sướng khoái, ngu dốt, thứ slave dạy bao lần vẫn ngu.
Rồi tới lúc đái được thì đụ má, ai cho mày đái dữ vậy, bảo 3 giây dừng lại là mày phải biết kiềm chế từ giây đâu tiên, chứ đâu để tới giây thứ 3 mới ráng kiềm, kiềm sao kịp nữa, thế là đái thêm 2 giây mới kịp kiềm lại. Vậy nha. Thêm 2 phút giật điện, cu dái luôn là nơi gánh hậu quả cho sai lầm của thằng slave. Được cái không phải lúc nào cậu Nhân cũng rãnh kêu đi đái hoài, nhưng dù cậu Nhân không ra lệnh tôi cũng không dám bước ra khỏi phòng, giờ đủng quẩn tôi nhô lên 1 cục to tướng, chủ yếu do khóa cu loại này to hơn bình thường, khó mà che giấu. Và còn điều nữa làm tôi ngại vô cùng, đó là mọi hành động dâm đảng của tôi đều thu hết vào mắt cậu Tuấn, không biết cậu Tuấn sẽ nghĩ gì về tôi. Cứ thế 1 ngày chủ nhật hành xác khởi động trôi qua bên cậu Tuấn. Đợi chờ ngày mai tới.
(góc nhìn của Tuấn)
Những lúc như thế này, tôi lại nhớ về thằng Phy, nếu ngày đó không dạy cho thằng cho kia 1 trận nhớ đời để nó buông tha thằng Phy, thì không biết giờ hoàn cảnh của Phy có giống Nam không. Bị người ta điều khiển toàn diện, dù thằng Nhân không có mặt ở đây, thằng Nhân đi công tác mà xem kìa, nó vẫn hành thằng Nam không còn ra hình người. Không biết trước đây thằng Nhân còn hành thằng Nam tới mức nào nữa mới khiến cho người đàn ông mạnh mẽ kia phải râm rắp nghe theo.
Không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn nó cũng tội nghiệp, nhìn nó nhớ thằng Phy ghê, Nam cũng ngoan, cách nói chuyện cũng hơi hơi giống Phy, chỉ có điều Nam cao to lực lưỡng hơn thôi. Nhưng dù cao to thế nào thì tâm lý nó vẫn là slave, vẫn máu dâm đầy mình, cái này thì nó giống thằng Phy thật, chỉ có điều thằng Phy mạnh mẽ hơn, dám đấu tranh cho chính mình.
Giờ không biết Phy nó đang làm gì, chắc còn đang lo chuyện học tập, nó học giỏi mà. Với lại học bác sĩ thời gian cũng lâu. Lâu rồi không liên lạc với nó. Cái ngày nó ra sân bay, tôi cũng muốn ra tiễn nó. Muốn gặp nó lần cuối. Mà có được đâu, bửa đó tôi đã cố gắng dạy sớm, ra chợ lựa 1 bó hoa thật đẹp để ra sân bay tặng nó, tiễn nó lên đường đi học. Chỉ là có những thứ dù muốn làm thì định mệnh cũng không cho thực hiện. Bị thằng chó kia nó chặn đánh, nó ghi thù vụ tôi đánh nó trong nhà vệ sinh để cứu thằng Phy, haha~~ mà cũng tốt. Không gặp cũng tốt, nhiều khi gặp rồi lại quyến luyến không nở. Thà buông tay dứt khoát để Phy đi học. Đóa hoa cất công chuẩn bị, và cả cái này nữa - tôi sờ nhẹ lên chiếc vòng cổ đang đeo, nó gắn kèm 1 chiếc nhẫn, trùng với chiếc nhẫn tôi đang đeo trên tay. Vốn nó là 1 bộ mà, vốn muốn tặng cho người đó làm kỷ niệm.
Ánh mắt tôi lại nhìn vào xa xăm vô định, nơi chân trời xa đó, mày khỏe không Phy.
Cuộc đời đúng là lạ, dù trốn vào đến quân doanh rồi vẫn không thoát khỏi vòng xoay của định mệnh. Cuộc đời có thể đưa ta đi rất xa... rất xa. Nhưng hướng đi và cách đi vẫn là do ta lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro