Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Đó có phải là yêu


- Sục cho bắn đi, rên lên nào

- Dạ con đội ơn cậu Nhân, con là con đỉ nứng lồn.. ah.. con muốn xuất....

- Xuất tinh đi

- Dạ.. con đội ơn cậu.. Ah... con sắp tới rồi... Ah

Tôi té lăn quay dưới đất, trời còn mù mịt tối, nhìn lên giường, ánh mắt cậu Tuấn nhìn tôi với đầy vẻ uy hiếp.

- Mày nằm mơ cái lồn gì vậy. - cậu nạt

Tôi cuốn cuồng sợ hãi. Chỉ là mộng tinh thôi sao. Sao lại mộng tinh chứ, cứ tưởng đâu là... chỉ là hình ảnh của quá khứ hiện về... Trước mặt tôi giờ là ánh mắt đầy giận dữ của cậu Tuấn

- Nhìn con cu chó của mày kìa, nhớt rỉ cả ra giường... đụ mẹ - cậu Tuấn chán ghét đá tôi thêm cái nữa... khiến tôi ngã ra sau. Chân cậu Tuấn cứ thế đạp lên cu tôi, do cu tôi còn cương cứng, cơn nứng vẫn lưng chừng đó chưa hề vơi đi do có kịp xuất tinh đâu, nên cú đá đó phần nào khiến tôi sướng nhiều hơn đau.

- Dạ con xin lỗi cậu, cậu tha lỗi cho con - tôi van nài, lò mò ngồi dậy, 2 tay chấp lại van nài cậu Tuấn, chết mẹ tôi rồi. Kiều này biết giải thích sao.

- Nhân là thằng nào. Phải cái thằng làm phổng cu mày không - cậu Tuấn hỏi

Tôi tá hỏa tâm hồn, sao cậu biết. Sao cậu biết được, đầu óc mụ mị đi, suy nghĩ 100 từ trong 1 giây, đầu tôi giờ chữ nó chạy lung tung cả lên nhưng không nói ra được chữ nào, giải thích kiểu gì đây... chỉ kịp thốt ra 3 từ Con không biết.

Không biết này, cậu Tuấn đạp liên hồi 3 cái vào cu tôi. Chân đì nghiến trên cu. - Đụ mẹ, nằm mơ còn kêu tên nó mà bảo không biết, nói dối giỏi ghê.

- Dạ, con không biết thật mà. Con không có, chắc con mớ thôi, con... con không biết thật - tim tôi đập thìn thịt, giờ chả còn biết nói gì, chỉ biết chối đây đẩy chứ giờ nói gì được, cu bắt đầu xìu xuống, do đầu óc đâu mà nghỉ tới nứng khoái, nhưng nước nhờn vẫn cứ thế trào ra không ngừng, chả trách được, tinh dịch tích trữ 3 tuần rồi còn gì.

- Mơ tới nứng cả cu mà cứ chối đây đẩy, oke được rồi. Không nói thì thôi. Tao đi đây, tao mà bước ra khỏi phòng này thì mày đừng trách, cho mày tàn đời. Tưởng tao hiền hả, để tao cho mày biết độc ác là gì. - cậu Tuấn quay người, gôm bộ nội vụ, bước ra khỏi phòng

Lòng tôi hoang man tột độ, cậu tính làm gì. Cậu có tính nói cho mọi người biết có thằng quân nhân ở truồng đêm đêm quỳ gối trong phòng không. Có thằng quân nhân trơ trẻn tự mình khóa cu, tự mình búng dái mỗi tối để mong xuất tinh, có thằng quân nhân đứng trước binh sỹ năm nhất, hiên ngang dạy học mà bên trong quần không mặc quần lót chỉ có cái khóa cu làm bạn. Cậu có làm vậy không... dám lắm chứ, tôi chỉ mới quen cậu đôi ba tháng, dù cậu có tốt cở nào thì cũng đâu tới mức bảo vệ cho tôi, đặc biệt là sau khi cậu biết tôi lừa dối cậu. Giờ phải làm sao đây. Không kịp nghĩ nhiều, tôi lao lại, ôm chân cậu

- Dạ để con kể cậu nghe, con nói mà, cậu đừng đi.

Cậu Tuấn đứng lại, cậu đứng một hồi lâu như đang suy nghĩ gì đó, rồi quay trở lại phòng, cậu ngồi lên ghế, mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời đêm hoang vắng, vài ngôi sao chiếu sáng trên cao, hôm nay là rằm nhỉ, ánh trăng chiếu rọi sáng cả vùng trời, xuyên qua khe cửa sổ soi sáng 1 thằng đàn ông ở truồng quỳ gối, con cu vẫn không ngừng rỉ nước.

- Dạ, Nhân là chủ của con... cậu ấy được đơn vị điều đi công tác... tầm vài tuần nữa sẽ về.

- Rồi sao nữa - cậu lạnh lùng đáp

- Dạ hết rồi ạ.... Rồi cái lần vô tình con bị cậu bắt gặp đeo khóa thì theo cậu đến hôm nay - tôi cố tính giấu vụ Nhân muốn gặp Tuấn, có lẽ đây chưa phải thời điểm thích hợp để nói.

- Rồi mày nói tao nghe thử, mấy vết thương này thì sao, đừng nói với tao là do huấn luyện mà ra nha - cậu Tuần chỉ vào mấy vết thương trên ngực, lưng, eo tôi.

- Dạ, là do cậu Nhân đánh con mà có ạ - tôi nói

- Sao đánh mày - cậu Tuấn hỏi

- Dạ... dạ.... do con không ngoan nên cậu Nhân dạy dỗ ạ ..- tiếng tôi nói ngập ngần, xen lẫn tiếng nấc, muốn khóc tới nơi thật sự, nhục nhã, đau đớn, đau đớn từ đòn roi là 1, đau đớn hơn nữa khi phải kể với cậu Tuấn về những trận đòn đó.

- Còn đây thì sao - cậu Nhân sờ vào cu tôi, xoa xoa và hỏi. Dấu vết bạo hành vẫn còn đó

- Dạ... do.... Do con không nghe lời... không chịu cạo lông cu thường xuyên... nên cậu Nhân.. đốt... đốt.. cu con ạ - tôi không dám nhìn cậu Tuấn nữa, ánh mắt cuối sầm xuống... giọng nói lí nhí.

- Vậy mà hồi đầu gặp tao, tao thấy mày tỏ vẻ thanh cao lắm, ra là bị hành ra bả từ lâu - cậu Tuấn vả vào má tôi mấy phát, rồi quay lưng đi, bóng dáng cậu đi xa dần, cậu tiến lại gần cửa sổ, không nói gì. Ngắm nhìn bầu trời đêm

Tôi cũng thuận mắt nhìn theo dáng người cậu, dáng người cao mãnh, không quá ốm, cơ vai nổi lên, cậu mặc mỗi cái quần đùi nhưng trong rất đẹp, lông chân mộc đều không quá rậm rạp, ánh trăng phả qua bóng lưng cậu, nhìn cậu có vẻ cô đơn, không biết tại sao. Tôi vẫn luôn có cảm giác gì đó rất lạ ở cậu Tuấn, 1 ánh mắt xa xăm, không phải ánh mắt ngây thơ, nhiệt huyết của những người cùng trang lứa, ấy mắt cậu buồn hơn, xa thâm thẩm, có chút thâm tình.

- Cậu... cậu có khinh thường con không.. ? - tôi lí nhí, lời nói như tự động phát ra, không còn chút sức lực, như tiếng nói từ cõi lòng. Lí nhí, thỏ thẻ nhưng quả thật đây là câu hỏi tôi muốn hỏi nhất. Tôi quan tậm cậu nghĩ gì về tôi, không biết tại sao nữa, bên nhau không bao lâu, nhưng tự nhiên tim tôi lại có cảm giác buồn buồn mỗi khi nhìn thấy nổi buồn của cậu

Không gian lại tiếp tục rơi vào im lặng. Cậu không nói gì, chỉ đứng quay lưng lại với tôi, nhìn ra bầu trời. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bóng lưng đó, lạ lẫm, xa vời lắm, như chất chứa 1 cái gì đó. Đã nhiều lần, tôi nhìn cậu, những lúc tự búng cu hành dái, những lúc thu thập dịch nhờn cho cậu xem, tự hành hạ bản thân làm thú vui cho cậu. Nhưng ánh mắt đượm buồn ấy vẫn chưa khi nào biến mất, không biết trước khi nhập ngũ cậu đã trải qua những gì, từ sự tò mò, nó thôi thúc tôi, tôi quan sát cậu nhiều hơn. Hình như chỉ có khi đang huấn luyện gian khổ, ánh mắt ấy mới thay đổi, kiên định hơn, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, còn những khi 1 mình, đặc biệt lúc bên tôi, tôi thấy ánh mắt ấy quá đổi xa vời.

- Còn đau không - cậu hỏi

Tôi hơi bất ngờ với câu hỏi đó, đau gì cơ. Sao lại hỏi vậy, rồi cậu lại nói tiếp

- Mấy vết roi đó đó, có vẻ còn mới, cả chổ cu mày nữa. Đau không - cậu Tuấn

Đây đâu phải là điều bây giờ, ngay lúc này cậu nên hỏi, quan tâm tôi làm gì cơ chứ, tại sao phải quan tâm tôi như vậy, tôi còn đang cố quay clip về cậu đây nè. Thằng ngu, mày mà biết tao quay clip mày thì mày có còn hỏi tao những câu hỏi đó không, lao vào mà hành tao đi, để tao quay clip mày lại cho chủ tao xem, quan tâm tao làm gì nữa. Đừng hỏi những câu ngớ ngẫn thế chứ.

- Dạ. Không. Cũng đở hơn rồi - tôi trả lời.

- Thôi ngồi dậy đi, không phải quỳ đâu. Ngủ sớm đi, mai chủ nhật, được nghĩ. Không cần đeo khóa nữa. Cho mày xả hơi, tuần sau còn đi dạy bơi.

Nói rồi, cậu đi lại balo, lấy 1 cái gì đó ra, chìa vào tay tôi

- Thuốc liền sẹo, má tao chuẩn bị cho tao, mấy vết thương còn mới, sức vào sẽ không để lại sẹo, mấy vết thương cũ nó thành thẹo lâu quá rồi, chắc cũng không hết được.

Cậu nhét lọ thuốc vào tay tôi, rồi leo lên giường ngủ. Tôi vẫn ngồi đó, thừ người ra, chưa đón nhận hết được những gì vừa xảy ra, não tôi còn đang xử lý thông tin.

- Lên giường ngủ đi, còn chờ gì nữa - cậu nói

Tôi leo lên giường, nằm kế cậu. Hơi ấm từ người cậu phả vào mặt tôi, nóng bừng. Mùi cơ thể của cậu khiến tôi lại nứng. Cơ thể này sao quyến rũ tôi đến lạ, ánh trăng soi sáng cả phòng, gương mặt cậu bừng sáng dưới ánh trăng, bổng nhiên cậu xoay người về phía tôi, ôm tôi vào lòng.

- Nứng lắm rồi hả - cậu hỏi

- Con xin lỗi - tôi lí nhí. Xin lỗi không chỉ vì tôi nứng, tôi nứng vì mơ đến Nhân, xin lỗi vì những lời nói dối tôi còn giấu kín. Tay cậu Tuấn bổng nhiên mò xuống, nắm lấy cu tôi, sục lên rồi lại sục xuống

- Cậu ơi, con nhịn không nổi đâu. Xin cậu, con tới giới hạn rồi. - tôi nhăn mặt van nài.

- Ra đi, cậu cho mày ra.

Nói rồi, cậu sục nhanh hơn, cơn nứng dồn nén bao lâu nay, theo cánh tay ma thuật của cậu, từng chút dâng trào mạnh mẻ.

- Nhìn thẳng vào mặt câu. Cậu không muốn mày xuất tinh mà chỉ nghĩ về thằng Nhân đâu. Nghĩ về cậu mà xuất- cậu Tuấn nói

Tôi ngước mặt nhìn cậu Tuấn, ánh mắt chạm nhau. Hình như ánh mắt ấy mãnh liệt đến lạ, ánh mắt kiên định, khác với vẻ ngoài thường thấy. Cậu cầm tay tôi, đặt tay tôi lên ngực cậu, tay còn lại vẫn liên tục sục cu tôi. Tay tôi khẻ bóp lấy khuôn ngực đầy đặn ấy, ngắm nhìn vẻ điển trai ấy.

" Đầu giường ánh trăng rọi

Ngỡ mặt đất phủ sương"

Ngẫng đầu... tôi nhìn thấy ánh mắt của cậu. Ánh mắt bùng cháy. Gương mặt gốc cạnh điển trai.

Cuối đầu... cu tôi đang nằm ngọn trong vòng tay cậu, toàn bộ bộ phận nam tính của tôi tùy ý cậu xử trí. Không nặng, không nhẹ cứ thế sục liên tục.

" Quá khứ bị đàn áp bởi Nhân, tương lai chẳng biết đi về đâu, nhưng giờ phút này... có lẽ.. có lẽ.... Ahhhhhh,.. Tôi thích người con trai này"

Tinh dịch vương vãi ra đầy bụng rồi. Tôi sướng phát điên. Bao lần bị bạo hành đến xuất tinh, bao lần phải tự sục để xuất tinh mua vui cho người khác. Nhưng lần này lại khác... Lần này tôi không chỉ sướng... tôi hạnh phúc.

Cậu Tuấn lấy tay, quệt từng mãng tinh trùng đưa vào miệng tôi, tôi hé miệng, liếp láp bàn tay cậu, những ngón tay thon dài, công nhận tay cậu Tuấn rất đẹp. Bàn tay này mà đàn piano chắc đẹp lắm, những ngón tay đều tâm tấp, thon dài thay vì lướt trên mặt đàn, giờ đang lướt trên cơ thể tôi. Tôi muốn làm cây Piano của đời cậu. Dù chỉ là qua đường, dù chỉ 1 thời gian ngắn, dù chỉ là 2 năm quân ngũ, tôi cũng muốn trở thành 1 phần của cậu. Ah... Đúng rồi, tôi phải bảo vệ cậu, bảo vệ cậu khỏi ác quỷ, nhưng tôi phải làm gì đây, đến bản thân mình, tôi còn chưa bảo vệ được. Những suy nghĩ cứ thế tràn qua đại não tôi, khiến tôi choáng vàng. Và rồi, mọi thứ như dừng lại, thời gian như ngưng đọng lại khi cậu đặt 1 nụ hôn lên môi tôi.

- Mọi chuyện qua rồi, đừng để hắn ăn hiếp con nữa. Nghe chưa, phải biết tự thương lấy mình.

Một nụ hôn thoáng qua, nói rồi cậu lăn ra giường, kéo mềnh lên đắp, ôm tôi vào lòng và đi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro