C7+8: Ông ta không phải người mà con cần+Tỉnh rồi, Du Dực tỉnh rồi !
Thanh Ti nghe thấy thế mừng ra mặt: “Vâng ạ..”
Nhưng rất nhanh, cô bé liền lắc đầu: “Thôi mẹ ạ, trứng cứ để đổi lấy tiền thì hơn.”
Cổ họng Nhiếp Thanh Sính nghẹn ứ, cô nhớ đến đứa con gái của Yến Tùng Nam và Diệp Chi Linh, chỉ nhỏ hơn Thanh Ti một tuổi, nhưng lại có một cuộc sống hoàn toàn khác, được chiều chuộng hết mực, chẳng bao giờ cần nói xem mình thích gì, cũng chẳng bao giờ phải lo lắng đến kế sinh nhai, thế nhưng Thanh Ti của cô lại phải đắn đo những việc mà ở tuổi ấy chưa cần phải nghĩ đến.”
Nhiếp Thu Sính xoa đầu con gái: “Con vẫn còn nhỏ, không cần lo gì cả, mẹ sẽ có đủ tiền.”
“Nhưng mà mẹ con mình…”
“Có mẹ ở đây, con cứ yên tâm.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng ạ, con tin tưởng vào mẹ.”
“Con ăn đi, không mì nguội mất.”
“Mẹ ăn cùng với con.”
Trong căn phòng leo lét ánh đèn, hai mẹ còn ngồi bên nhau, cùng ăn một bát mì.
Nhà nghèo thì đã sao, chỉ cần có thể tiếp tục sống, thì sẽ nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai.
….thật mà ngay cả con gái cũng có thể nhận ra, vậy mà từ tước đến nay cô lại trốn tránh không muốn nghĩ đến. Một người đàn ông, cả năm trời không về nhà đến một lần, còn cần hắn để làm gì?
Cô lại hỏi: “Thanh Ti, con có cần bố không?”
Thanh Ti cắn môi, nhìn Thu Sính, rồi nói: “Con… cần…”
Dù sao cô bé cũng mới chỉ 8 tuổi, trong tâm hồn trẻ thơ của cô bé, vẫn hằng khao khát có được tình yêu của người cha, vẫn hi vọng một ngày nào đó, có một người đàn ông thân hình cao to giống như bố của các bạn nhỏ khác, để khi cô bé bị bắt nạt, có thể đứng ra quát to: Ai dám bắt nạt con gái tôi.
Thế nhưng, giấc mơ ấy của Thanh Ti vốn không thể trở thành hiện thực, Nhiếp Thu Sính chỉ có thể đành lòng phá vỡ, cô nói: “Thế nhưng, nếu như mẹ nói cho con biết rằng, bố không cần chúng ta, không cần mẹ, cũng không cần con, con còn cần ông ấy không?”
Thanh Ti lắc đâu: “Không ạ.”
Cô bé cảm thấy như nói thế vẫn chưa đủ, nên liên tục lắc đầu: “con không cần, không cần một người bố như thế.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Thanh Ti bỗng trở nên đanh thép, lời nói của cô bé vô cùng nghiêm túc, thậm chí rất nghiêm nghị, giống như một người lớn vậy.
Cô biết rằng sau khi cải cách mở cửa, những thanh niên trong thôn đều đi ra ngoài làm ăn, cuộc sống rất nhiều nhà đều được cải thiện, có nhà còn xây được nhà mới.
Sau khi dỗ Thanh Ti ngủ, Nhiếp Thu Sính lấy tất cả số tiền có trong nhà ra.
Nhìn số tiền ít ỏi đó, cô thở dài, thật là nghèo quá.
Muốn tiếp tục sống, ngoài li hôn Yến Tùng Nam ra, còn phải nghĩ cách kiếm tiền, không thì, cô lấy gì để nuôi Thanh Ti.
Đầu óc nặng chịch, Nhiếp Thu Sính sờ đến sợi dây chuyển trên cổ.
Đây là thứ có giá trị nhất trong nhà mà cô có thể nghĩ đến, có nên bán đi không đây?
Trong lòng Nhiếp Thu Sính vô cùng lo sợ, nhưng cô có thể làm gì được chứ?
Cô chỉ có thể nhẫn nhịn và lảng tránh.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô có một suy nghĩ càng ngày càng hiện lên rõ ràng, không thể sống mãi ở cái thôn này nữa, muốn đem đến cho Thanh Ti một tương lai tốt đẹp hơn, muốn có một cuộc sống yên ổn, cô phải nghĩ ra một lối thoát khác, phải đi ra ngoài, không thể tiếp tục sống ở đây mãi được.
Cùng lúc đó, nơi thủ đô cách xa ngàn dặm.
Một nhóm người vây quanh giường bệnh, bệnh nhân nằm trên giường khẽ động đậy mí mắt, chớp chớp rồi từ từ mở mắt ra.
Nhừng người xung quanh lập tức trở nên rộn rã: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Du Dực tỉnh rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro