Ghen với Ngáo Ngáo
Trong phòng chủ tịch.
Minh Hưng đang ngồi trên cái ghế dựa màu đen.
Nếu nhìn kỹ thì bên má trái của anh còn in hẳn dấu 5 ngón tay đỏ rực.
Anh càng nghĩ càng thấy tức. Rõ ràng anh chỉ phê bình một chút xíu thôi.
Cô nỡ lòng nào tát anh, còn trời mưa gió mà nhẫn tâm đuổi anh ra khỏi nhà😧
Đúng là Mụ bà bà độc ác!
-Trợ lý Trương!
Anh bực tức kêu trợ lý từ bên ngoài vào.
-Huỳnh tổng có gì căn dặn?
-Thư ký Phan đến chưa?
Trợ lý Trương quan sát khuôn mặt đầy sát khí của anh, cân nhắc thật kỹ rồi nói.
-Vẫn chưa.
Bộ mặt của anh càng trở nên u ám hơn.
-Từ khi nào công ty chúng ta cho phép nhân viên đi trễ hả?
Trợ lý Trương ngoài mặt ko nói gì nhưng trong tỏ vẻ khinh thường.
Chẳng phải do Huỳnh tổng đây luôn ưu ái cho Mỹ Tâm hay sao.
Lúc ko có cô ở đây thì làm bộ mặt tổng tài bá đạo.
Còn cô mà ở đây thì thực chất anh là một thê nô.
...
Vừa đúng lúc Tâm vui vẻ bước vào.
Trên tay ẫm một con chó Husky lông trắng như tuyết.
Tâm còn ko thèm liếc nhìn anh một cái.
Hưng tức muốn xịt khói lên tiếng trước.
-Đây ko phải sở thú!
Cô đem con chó trong lòng đưa trước mặt anh.
-Boss anh xem. Đây là Ngáo Ngáo em nhặt trước công ty mình đó.
-Xấu òm!
Ngáo Ngáo bị chê quay qua Hưng sủa mấy tiếng.
Cô ko thèm giận mà nhìn con chó rồi nhìn sang Hưng. Cuối cùng phát biểu một câu.
-Em thấy nói giống anh nên ms đem về nuôi đó.
"Phụt" trợ lý Trương ko nén nỗi buồn cười mà bật ra tiếng.
Nói vậy chẳng phải ví Huỳnh tổng giống chó sao.
Ko khí im lặng bao trùm lấy căn phòng.
Hưng ánh mắt hình viên đạn nhìn con chó đang lấy cái đầu đầy lông lá dụi vào ngực Tâm.
...
Hỏa khí bốc lên dữ dội. Hưng dời tầm mắt đến Trương Luân đang cố nhịn cười đến đỏ mặt.
-Trợ lý Trương rảnh rỗi như vậy sao ko đến Hà Nội thị sát một tháng đi
Trương Luân bực bội nhìn Huỳnh tổng.
Rõ ràng là Tâm làm cho Hưng giận chứ đâu phải anh.
Thầm chửi rủa trong miệng nhưng vẫn phải đi làm thôi.
Khi Trương Luân ra khỏi cửa Minh Hưng lầm bầm trong miệng.
-Ai cũng ko đc đụng vào Tâm Tâm kể cả chó.
Nếu mà trợ lý Trương biết Hưng ghen với con chó thì cười sặc nước miếng mà chết mất.
😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro