[Mẩu Truyện 5]: Ấm áp
Những cư dân nơi đây biết sẽ rất dễ dàng để nói một lời tha thứ và để thời gian chôn vùi những tội lỗi. Một số người lại không thể làm vậy. Đứa trẻ đó không có tội. Tuy biết rõ điều ấy, nhưng lại không gì có thể dập tắt được những hận thù đối với lỗi lầm của Người tạo ra đứa trẻ.
________________________
"Đồ rắn độc xấu xa!"
"Ngươi không thuộc về nơi này."
"Đứa con của kẻ sát nhân!!"
"Khi nó lớn lên cũng sẽ trở thành kẻ sát nhân thôi."
"Đi chết đi!!"
Kể từ khi nào mà những lời nói thân thiện trở thành những tiếng chửi rủi mang bao sự cay nghiệt và thù hận.
Kể từ khi nào mà những vẻ mặt hiền hòa bỗng chốc nhòa đi thế chỗ cho biểu cảm méo mó bởi sự khinh miệt và căm ghét.
Kể từ khi nào mà những người xung quanh không còn xem cậu là một đứa trẻ , một cư dân ở làng Lá. Những gì họ thấy ở cậu chính là một kẻ ngoại lai, là mầm mống gieo rắc tai họa cho ngôi làng.
Một lời nói khe khẽ vang lên trong tâm trí cậu:
Kể từ khi họ biết được thân phận của cậu, biết được người nuôi dưỡng cậu là ai.
Cậu nhắm mắt lại.
Giữa những ánh mắt đầy cảnh giác, những lời nói xua đuổi ấy luôn tồn tại đôi mắt mang màu sắc hiền hòa của biển cùng những lời nói sưởi ấm được cả trái tim băng giá nhất.
Đối với cậu, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ.
___________________________________
Không ai biết cả.
Sarada không biết và Boruto cũng không.
Mitsuki không trách họ.
Sau mỗi buổi luyện tập, sau mỗi lần tạm biệt, một mình trên con đường về nhà là những lời lẽ chửi rủa lại vang lên. Họ chỉ trỏ, họ xua đuổi. Họ dùng những từ xấu xí nhất để nói với âm vực lớn nhất. Để cậu nghe được, để cậu phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã rằng họ không thể dễ dàng tha thứ cho tội ác của một người.
Một người đã xem mạng người như cỏ rác để làm những cuộc thí nghiệm, để theo đuổi cái thứ phù phiếm mang tên trường sinh bất lão.
Mitsuki mỉm cười.
Cậu bước đi thản nhiên giữa những lời khinh miệt, tưởng chừng như vang bên tai cậu chỉ là tiếng rít khe khẽ của loài rắn.
Họ càng trở nên tức giận. Những bước chân tiến lại gần cậu.
Cậu liếc nhìn họ, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia nguy hiểm. Họ đã vượt phạm vi cho phép, nếu càng đến gần, cậu sẽ không ngần ngại mà...
Họ lùi bước, một tia xúc cảm lướt qua những khuôn mặt đã từng mang vẻ tức giận trước đó. Như nhận ra điều gì, cậu mỉm cười thích thú. Đó là sự thích thú của một đứa trẻ khi khám phá được một bí mật nào đó.
Họ sợ hãi cậu, sợ hãi đôi mắt màu hổ phách. Vì chúng gợi lên trong họ hình bóng của một kẻ sát nhân.
Những gì họ thấy ở Người là một tên bệnh hoạn, kẻ sát nhân xem mạng người như cỏ rác. Những gì cậu thấy ở Người là người cha, người mẹ, là người đã tạo ra và nuôi dưỡng cậu.
Nhưng không gì có thể ngăn cản sự thù hận của con người.
Kể cả khi cậu đến đây mang trên vai mong muốn chuộc lại lỗi lầm của Người.
Kể cả khi cậu đã học được ý nghĩa của sự sống, của tình bạn và của sự yêu thương.
Họ không biết những điều ấy.
Và cậu không trách họ.
____________________________
Tức giận là một trong những loại xúc cảm mà Mitsuki vẫn chưa thể hiểu được. Ngược lại, Boruto có thể dễ dàng bộc lộ thứ xúc cảm ấy. Cậu ta chẳng bao giờ ngần ngại thể hiện cảm xúc của mình.
Vui, buồn, chán ghét, yêu mến.
Những dải màu cảm xúc sặc sỡ ấy khiến cậu cảm thấy thích thú khi quan sát chúng biến đổi trên khuôn mặt của Boruto. Cậu chưa từng gặp ai thú vị như vậy.
Mitsuki nhìn hàng lông mày chau lại của cậu ta, khuôn mặt có phần đỏ lên vì tức giận, đôi tay cậu ta nắm lại như đang kiềm chế bản thân.
Boruto biết. Cậu ta đã thấy, đã nghe những lời lẽ cay độc mà những cư dân làng Lá nói về Mitsuki.
Và Boruto đã tức giận.
Cậu ta xông vào giữa đám người, xô đẩy họ. Cậu hét lớn át đi những lời khinh miệt, những lời phỉ báng. Thân hình nhỏ run rẩy vì phẫn nộ, cậu chỉ vào từng người, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức. Màu xanh trong đôi mắt ấy sẫm tối, như thể chứa đựng cả một cơn bão tố trong đó.
Cậu bảo họ rằng họ không hiểu, họ không có quyền phán xét một con người chỉ vì quá khứ của người nuôi dưỡng người đó. Cậu bảo họ im đi khi họ vẫn tiếp tục nói, cậu vung nắm đấm khi họ không chịu ngừng lại.
Một bàn tay lành lạnh chạm vào vai cậu. Như món đồ chơi lên hết dây cót, Boruto ngưng lại hành động vung nắm đấm của mình. Cậu bàng hoàng quay đầu lại, trông thấy một cặp mắt màu hổ phách đang nhìn mình.
Boruto không chút e dè hay sợ hãi, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách khiến cho Mitsuki có chút ngạc nhiên.
Boruto thực sự không giống họ.
MItsuki mỉm cười như có điều gì muốn nói, nhưng rồi cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Một nụ cười không lời nhưng Boruto hiểu được.
Không đáng.
Họ không đáng để cậu làm vậy.
Boruto buông tay. Cậu cắn răng, liếc nhìn những người vây xung quanh lần cuối rồi quay đi. Cậu đi ngang qua Mitsuki, không một lời mà cầm tay cậu ta kéo đi, đôi chân cậu dậm từng bước một trút lên mặt đất nỗi phẫn nộ.
Nhìn theo bóng lưng của Boruto, Mitsuki biết cậu ta sẽ không để yên mọi chuyện như vậy.
Nhưng đó không phải là điều Mitsuki quan tâm.
Điều cậu quan tâm bây giờ chỉ có đôi tay ấm áp đang nắm chặt bàn tay cậu, như đang dẫn dắt cậu.
Phải.
Những gì cậu quan tâm chỉ có một đôi mắt mang màu sắc hiền hòa của biển cùng những lời nói sưởi ấm được cả trái tim băng giá nhất.
Mitsuki cảm thấy... ấm áp.
Cậu tự hỏi...Phụ mẫu cậu sẽ phản ứng ra sao đối với loại cảm xúc ấm áp mới nảy sinh trong cậu đây?
___________________
A/N: {Hôm nay tâm trạng không được tốt, kéo theo nội dung cũng không vui vẻ gì, xin lỗi nha, Mitsuki... Nhưng mà cho buồn buồn chút để thay đổi không khí , cứ ngọt ngào hoài có ngày bị sâu răng =]]}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro