Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Boomerang _ yêu thương quay về :x

Chap12 Love at first sight

Linh Nhi ăn đến cái chocolate mouse thứ 8 thì điện thoại trên bàn khẽ rung. Cô bật dậy chộp lấy bé x6 từ tay Minh Minh. Vội vã bắt máy tìm kiếm thông tin như người sắp chết đuối bỗng thấy khúc cây trôi dạt nên dù có mệt mỏi rã rời vẫn gắng hết sức bình sinh mà bơi đến bám trụ:

- Tony !

- Ưm…chị vẫn ổn chứ?

- Em có tin tức gì của Phong chưa? Mấy ngày nay đến em cũng không liên lạc được là sao? _ Linh Nhi sốt ruột.

- Chị đang ở nhà hả? Ăn sáng chưa? Em qua đón rồi mình nói chuyện ha.

- Choco. Đang ở choco.

- Ok.

Minh Minh tò mò vặn hỏi Linh Nhi dù biết bây giờ không phải lúc bàn tán về hotboy:

- Chính là cái thằng Tony mặt non choẹt mà bồ cho mình xem ảnh đó hả ?! Ôi! Thiên thần sắp đến ăn sáng với chúng ta! Nếu biết trước mình đã makeup và ăn mặc đẹp hơn một chút! Ui cha.

Mặc kệ con bạn cứ mãi xuýt xoa tiếc rẻ đủ điều bởi bây giờ Nhi chỉ mong cho Tony xuất hiện thật nhanh!

Linh Nhi cố ép bản thân chú tâm vào việc đếm từng nhịp gõ của bàn tay mảnh dẻ lên mặt bàn đến lần thứ 10 thì nghe thấy tiếng ghế bên cạnh mình bị xê dịch. Tony gật đầu chào Minh Minh rồi quay sang Linh Nhi. Hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt có phần hốc hác của Tony và nặn ra một nụ cười tội nghiệp:

- Đói không em? Chocolate mouse ở đây ngon lắm. Chị đã ăn đến 8 chiếc lận. Hì hì.

- Đừng cười như thế. Nhìn ngốc lắm ! _ Tony giơ tay định

cốc vào đầu Linh Nhi nhưng đột nhiên rụt lại. Nhi im lặng quay đi. Cô biết Tony không muốn làm thế vì đây là hành động mỗi khi không vừa ý của Duy Phong vẫn dành cho cô như một thói quen.

Hai kẻ nhút nhát không dám nhắc đến chuyện Duy Phong vẫn ngồi thừ ra nhìn nhau như thể cố đoán biết tâm tư người đối diện mà không hề hay biết rằng Minh Minh cũng đang bị bất động. Nhưng cô ấy không phải vì lo lắng cho cái tên Duy Phong gì đó mà đơn giản cô đã trúng phải tiếng sét ái tình với chàng công tử bé bỏng Tony. Cô cảm thấy từ giây phút nhìn thấy chàng trai ấy trái tim cô đã hoàn toàn ngã gục, mỗi cử chỉ của Tony đều khiến Minh Minh quên mất cả việc hít thở, đầu óc cứ xoay mòng mòng và như đang có pháo hoa rộn rã bên trong. Mãi sau này Linh Nhi mới hiểu ra nguyên nhân khiến cái loa phát thanh ấy im lặng cả buổi hôm đó còn hiện tại cô vẫn đang cân nhắc xem nên chờ Tony hay chủ động hỏi cậu ta tin tức của Duy Phong. Cuối cùng không chịu được nữa Nhi mới quyết định lên tiếng:

- Tony ah, chị biết em sợ chị tổn thương nhưng xin em hãy nói rõ mọi chuyện với chị được không. Duy Phong đã như thế chẳng lẽ em cũng không nghĩ rằng chị có quyền được biết lí do mình bị đá sao? _ nụ cười yếu ớt của cô nhạt nhòa theo dòng nước mắt.

- Chị hiểu lầm rồi. Không phải em giấu giếm chỉ là đang cố tìm cách giải thích thôi.

Linh Nhi chớm mắt chờ đợi.

Minh Minh thì đã chuyển từ trạng thái đóng băng sang tư thế chống cằm mơ màng ngắm nhìn khuôn mặt baby của Tony.

- Chị nhớ hôm ở sân bóng lúc Duy Phong phải chạy về sớm chứ. Hôm đó, mẹ Phong xảy ra chuyện. Ở nhà ngoài những người làm ra chẳng còn ai hết. Âu Dương Hoa _ khi nhắc đến cái tên này giọng Tony tỏ rõ sự khinh bỉ, chua chát _ còn bận việc bên ngoài, anh trai Duy Phong thì bỏ nhà đi hơn một năm không về nên Phong đã không suy nghĩ mà chạy ngay về nhà chứ bình thường chị cũng biết nó sẽ không bao giờ bỏ chị mà đi như thế. Ban đầu, Phong cũng không nói cho em nhưng hôm đám tang vì sợ không cáng đáng nổi mà đã đến nhờ gia đình em giúp đỡ. Một thằng con trai mười mấy tuổi đầu thử hỏi sao có thể lo chuyện đại sự như vậy được. Thật ra em thấy bản thân mình rất vô dụng, mang tiếng là bạn thân không an ủi được Duy Phong đã đành thậm chí em còn không giữ nổi nó ở nhà mình. Bên ngoài nhìn Phong lạnh lùng, khép kín nhưng thực chất nó sống rất tình cảm. Em sợ cú shock này quá lớn khiến nó không chịu đựng nổi.

Tony nói liền một lúc lâu mà không chờ xem phản ứng của hai cô gái đối diện. Minh Minh cố gắng hết sức nhưng cũng không thể bắt kịp những thông tin có chút hoang đường mà “thiên thần” đưa ra. Linh Nhi không biểu lộ cảm xúc, hỏi cái

câu mà cô sợ nghe trả lời nhất:

- Duy Phong…giờ thế nào?

- Mất tích.

- Từ bao giờ? Em đã đi tìm chưa? _ giọng cô run rẩy chỉ chực vỡ òa.

- Hai tuần. Sau hôm hỏa thiêu bác Cẩm Quyên, Duy Phong đã kiên quyết đòi đi rắc tro một mình. Em không cản nổi.

- Không ai đi tìm sao? Bố Duy Phong vô trách nhiệm đến mức bỏ mặc chuyện sống chết của vợ con? _ Linh Nhi cao giọng.

- Đối với hạng người ấy phải dung từ “thú tính” mới đúng _ Tony cười nhạt.

Từ khi quen nhau đến giờ, Linh Nhi chỉ quen với hình ảnh một Tony hoạt bát, trẻ con, trân thành nên không tránh khỏi sự ngỡ ngàng khi bị đặt vào hoàn cảnh hiện tại. Dường như hiểu được tâm trạng hỗn loạn của Nhi, cậu ta mỉm cười hiền lành:

- Còn rất nhiều chuyện…

Bỗng nhiên, từ điện thoại Tony phát ra tiếng còi xe cảnh sát nghe rất vui tai. Tony giật mình cân nhắc xem có nên nghe điện không bởi cậu nhớ rất rõ mình đã đặt kiểu chuông đặc biệt này cho ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro