Chap 20
" Ran… "
Một bóng dáng nhỏ nhắn núp sau cửa gỗ, em nhẹ đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang yên vị trên chiếc bàn làm việc, cắm cúi một hồi, người ấy cũng nhẹ nâng mắt nhìn em, sau đó liền tiếp tục vào công việc, chỉ bỏ lại một câu cho người ngoài cửa.
" Ran đi làm việc rồi, không có ở đây "
Người kia nghe vậy cũng chạy đi, Kokonoi nhìn theo bóng lưng dần khuất kia cũng không có phản ứng, vị thủ lĩnh ngày trước của gã bây giờ cũng chỉ như con thỏ nói gì nghe ấy, hoàn toàn phụ thuộc…đáng ghét chết đi được…
" Ran…ran… "
Mái đầu trắng nhấp nhô trên hành lang một hồi sau đó cũng dừng lại, Mikey nhìn xung quanh em, đôi mắt vẫn đen láy, sâu như hút hồn người nhìn của em nhưng nó lại mịt mù một cách kì lạ, em không biết phải làm gì cả, em không nhớ rằng em là ai.
" Nó ở đây này, nhóc con, mau theo bọn ta đi lấy máu "
Bỗng nhiên một đám người chạy lại chỗ em, một tên to con trong đám kéo lấy tay em một cách thô bạo, gã nắm chặt cổ tay như muốn bóp nát cả xương em, đau lắm, đau chết đi được ấy. Mikey phản kháng, em cố vùng ra khỏi cánh tay kia, nhưng hoàn toàn mất hết sức lực chỉ sau vài phút chống cự. Tên kia thấy em như thế cũng chỉ nở nụ cười, bây giờ em yếu như sên ấy, gã ta chỉ cần chạm một tí là em gần như đau đến tím tái luôn.
" Không cần nháo, mau đi thôi, đừng có mà câu thời gian "
Nói rồi gã ta nhấc em lên, mặc em giãy đành đạch trong tay gã. Nếu là Mikey trước đây, không cần gã tự động tay đã cho gã một đá lăn ra sàn, nhưng giờ thì không còn chuyện đó nữa, " Mikey vô địch " bây giờ cũng chỉ là cái danh cũ nát.
Mọi chuyện bắt đầu từ tuần trước, bọn gã đã được giao nhiệm vụ mỗi hai ngày một lần đưa Mikey đi lấy máu. Ban đầu bọn gã cũng sợ chết khiếp, người kia từng là Boss lớn của Phạm Thiên, lỡ có làm trái ý, cái mạng nhỏ này cũng không giữ nổi. Nhưng rồi hôm đầu đưa em đi, bọn gã thấy vị thủ lĩnh cao cao tại thượng trước kia bám chặt lấy Ran, em không nhớ gì cả, hỏi gì cũng lắc đầu mịt mù, mà sức em bây giờ cũng không bằng một tên tân binh, yếu như trẻ con ấy. Vì vậy nên bọn gã cũng không còn e dè em, đối xử với em cũng không phải quá tệ, nhưng cũng không còn là sự tôn trọng nữa.
Mà với Mikey bên này, em cũng rất sợ hãi. Em tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, em không nhớ gì cả, cũng không biết gì, em như một đứa trẻ mới sinh, em yếu nhớt, mất trí nhớ và không còn dáng vẻ uy nghiêm của kẻ đứng đầu. Em gặp Ran đầu tiên, gã nói với em rằng em tên Mikey, em là một cậu bé được bọn gã " vô tình " cứu giúp nên em sẽ phải đền ơn bọn gã. Và đương nhiên với suy nghĩ của em hiện tại, Mikey tin, em đã hiến máu của bản thân suốt một tuần qua, cứ hai ngày một lần.
" Không muốn, thả tôi ra!! "
Mikey trong tay của kẻ nọ mà giãy dụa muốn thoát, tên kia vẫn làm như không nghe mà tiến đến phòng thí nghiệm, chuẩn bị đem em cho các bác sĩ. Mikey tái xanh mặt khi nhìn vào một chiếc bình dạng cột, bên trong còn chứa chất lỏng màu rêu không rõ công dụng, nhưng Mikey biết, chỉ khi em bước vào chiếc tủ đó, những thứ đau đớn nhất sẽ đến với em.
" Aaa!! Thả tôi ra! "
Khi bị đưa vào chiếc bình với một ống dẫn, Mikey liên tục vùng vẫy như muốn thoát ra, nhưng với cái sức lực hiện tại, tiếng đập kính của em chỉ như tiếng muỗi. Ngay sau khi được khởi động, Mikey nhanh chóng bị làm cho hôn mê, chiếc bình tự tạo một thứ chất lỏng màu đỏ hòa cùng dòng nước đang bao bọc lấy em.
Trong chính sự mơ hồ của bản thân trước khi mất đi ý thức, em mù mịt nhìn một bàn tay nhẹ vuốt ve em, ấm áp, thân thuộc…Ấy thế rồi, cơn đau từ sâu trong đại não bắt đầu bùng phát, không còn sự ấm áp nữa, tất cả với em là những con dao đâm vào thân em, xẻ em làm năm làm bảy, những lời mắng chửi không biết của ai cứ thế đè nặng lên tâm trí Mikey. Cứ vậy đến lúc em chẳng cảm thấy gì ngoài nỗi đau thấu tâm gan, Mikey dần thiếp đi với gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.
.
.
.
.
.
.
.
" Tch…au, cô nhẹ nhẹ chút "
" Cái rắm, tiểu tử thối nhà ngươi là đã làm sao để bị đánh cho ra nông nỗi này "
Dạ Nguyệt tát một cú vào đầu Y/N nhưng sau đó cũng chú tâm vào băng bó vết thương cho anh chàng, một bên này là Riana đang sát khí đằng đằng ngồi bên cạnh một cô gái. Yuu khẽ đổ mồ hôi lạnh nhìn Y/N một thân thương tích đang được Dạ Nguyệt giúp đỡ, rồi lại nhìn sang cô người thương đang âm trầm một bên. Thì hai tiếng trước, Yuu có nhận cuộc gọi rằng người yêu mình là Riana đánh con trai nhà lành đến mức suýt chết, với cương vị là người yêu, Yuu dùng tốc độ của một quái xế phóng thẳng đến định vị được cho, rồi kết quả là đã làm dịu được Riana đang âm trầm muốn giết người.
" Ria, y thực sự muốn đi cứu Mikey sao? "
Yuu có chút lo lắng lộ ra trong ánh mắt, hiện tại Phạm Thiên là băng đảng tàn ác như thế nào nàng luôn biết, giờ đây Mikey bị người ta bắt đi, nàng cũng thực lo cho em, bản thân nàng cũng hiểu Mikey đã trải qua vô vàn là nỗi đau, Mikey cũng là người Riana của nàng luôn chân quý, đến giờ cô ấy lại muốn một mình đâm đầu vào chỗ nguy, nàng muốn mặc cũng không được.
" Yuu, coi như tôi xin em đi, nếu tôi có mệnh hệ gì sau đợt này, hãy mua vé ra nước ngoài sinh sống và đừng để ai biết được rằng, em đã từng có một mối quan hệ với tôi… "
Riana bỗng chốc quay lại ôm cô bạn gái nhỏ vào lòng, giọng ả vang lên đều đều, cũng chỉ đủ cho hai người nghe. Yuu thoáng cứng đờ người…Phải rồi ha, lần này là một đi không trở về, nàng sẽ phải chuẩn bị tâm lý cho tin tức xấu nhất, rằng người nàng yêu đã mãi mãi rời xa trần thế.
" Không Ria, em sẽ ở bên người, đừng để em lại "
Yuu kiên định, bản thân nàng cũng từng trải qua không ít phiền toái của cuộc đời, tất cả là do Riana đã cho nàng biết cảm giác khi yêu một người, nguyện bên cạnh người ấy dù cho là khoảng khắc cuối đời nó như thế nào, nay lại bảo nàng để lại người thương mà đi biệt sứ, thực là đang vò nát tâm can của một cô gái.
" Không Yuu, em xứng đáng- "
" Em chỉ có thể hạnh phúc khi bên Ria, đừng để em lại với nỗi đau mất đi bảo vật của bản thân, nó sẽ khiến em tự đánh mất chính mình "
Riana im lặng hồi lâu, cô ả vẫn gục đầu trên vai Yuu, chìm vào suy nghĩ của bản thân với sự an toàn khi bên người thương. Nhưng Yuu xứng đáng nhiều hơn những gì ả có thể cho em, nàng ta xứng đáng với một mái ấm hạnh phúc chứ không phải ngày ngày nhớ mong một kẻ tay dính máu người?
" Đừng lo Ria, em yêu người "
Yuu cảm thấy bả vai có chút ươn ướt, khục…không phải là người yêu cô nàng khóc rồi đấy chứ…?
………
" Vậy là mọi người thực sự muốn tổng đánh vào căn cứ chính của Phạm Thiên "
Yuu sau khi đã an ủi thành công trái tim " nhỏ bé mong manh " của Riana liền sắt đá hỏi về kế hoạch tiếp theo, Yuu biết kiểu gì bọn họ cũng sẽ náo loạn mà tìm về Mikey, chỉ là lần này sẽ khiến cả thế giới tội phạm của Nhật Bản chấn động không nhẹ, e là cần chuẩn bị rất nhiều "
" Chúng tôi đã lên kế hoạch đầy đủ, chỉ là thời gian bắt đầu sẽ hơi lâu "
Dạ Nguyệt lòng đã sôi thành chảo lửa, cứ nghĩ đến việc Mikey ở với lũ phản bội chó chết ( theo lời Y/N và Riana ) kia thêm một ngày thì bổn cô nương này đúng thật là ăn không ngon ngủ không yên. Mikey bé bỏng đáng yêu của y, sao lại phải sống như vậy với lũ kia cơ chứ, mà theo lời Wonggi, bọn Phạm Thiên kia đang lên kế hoạch chế tạo cái loại thuốc gì gì ấy, có khi nào bọn nó sẽ rút cạn máu tiểu bạo quân không!!? Aaa… cái lũ khốn này!!
" Cứ việc chuẩn bị thật đầy đủ, sau một tháng chúng ta sẽ đi giết sạch Phạm Thiên. "
Riana buông một câu rồi ôm Yuu lên phòng đi ngủ, mệt, không muốn nhìn mặt chó của Y/N nữa, rõ ngứa mắt, một tháng là quá dài, vua của cô lúc đó sẽ yếu thành dạng gì rồi cơ chứ. Mà bên này Y/N cũng đang loạn thành một đoàn, phải nhanh chóng đưa Manjirou ra khỏi đó, bé cưng của anh, ánh sáng của anh…
* Rất nhanh thôi, chúng tao sẽ dành lại Mikey từ tay chúng mày, Phạm Thiên! *
.
.
.
.
.
.
Bắt đầu từ chap sau là Mikey niệm :)…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro