Chương 7
Namiya cơ thể đầy rẫy vết bầm tím, trầy xước trên cơ thể. Ả đau đớn nằm cuộn tròn trên chiếc giường lớn, những cơn đau âm ỉ kéo đến hành hạ cơ thể ả.
Sức chịu đựng con người có giới hạn, ả dù sức lực bền bỉ đến đâu thì ba tiếng chịu đựng từng trận đau đớn do hắn mang lại cũng khiến ả kiệt sức gục ngã.
Ả uất lắm, muốn nhưng không thể gọi về báo lại cho trụ sở Fairy, vì hợp đồng đã ghi rõ ràng, chấp nhận đương đầu với cái chết và hạ bút kí nhận thì bên trụ sở không chịu trách nhiệm gì cả. Vó trách chỉ trách tại ả quá chủ quan.
Namiya là kẻ thức thời, ả mạnh miệng bảo không sợ thì có đấy nhưng nhìn vào tình cảnh hiện tại, ả thật sự lo cho quãng thời gian một tuần sắp tới của mình.
Mày ả nhíu chặt, nước mắt lăn dài trên gò má trắng bệch hằn dấu tay đỏ ửng, đôi mắt vì khóc nhiều mà sưng lên, ả cần được giải thoát khỏi hắn, người đàn ông lạnh lẽo tựa băng, không khác gì ác quỷ hiện thân trên thế giới.
Cách hắn nhìn ả, cách hắn đánh đập ả, từng đòn roi đau thấu tận xương tủy, không chút gì là thương hoa tiếc ngọc. Đôi mắt đen láy tựa hố sâu vạn trượng, quần thâm mắt đậm nét càng khiến hắn đáng sợ hơn bao giờ hết.
.
.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, Mikey mặt lạnh bước vào, theo sau là Kakuchou và Tetsumi cùng một biểu tình. Namiya nhanh chóng ngồi dậy, cơn đau liền kéo đến do ả động mạnh, mặc kệ nước mắt nhem nhuốc trên mặt, ả cất tiếng:
" Mikey-sama, ngài quay lại rồi! "
Không quan tâm ai đang nói, Mikey ngồi trên sô pha, mắt hắn mỏi mệt nhắm lại. Namiya khó hiểu nhăn mặt, chỉ là Kakuchou sau đó liền kéo ả đứng lên, đẩy về phía Tetsumi đang đứng, giọng y đều đều lạnh nhạt:
" Dẫn đi! "
Namiya hoang mang tột độ, ả muốn hỏi có chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại muốn dẫn ả đi nhưng mà là đi đâu mới được.
Tetsumi gương mặt mỉm cười, hướng Namiya cúi đầu:
" Namiya-san, tôi là Tetsumi em gái của Tetsuko, rất vui được gặp mặt quý cô xinh đẹp! "
Lời nói nhẹ nhàng tựa mây bay nhưng vào tai Namiya lại như tiếng gầm gừ của lũ quỷ dưới địa ngục.
Ả bắt đầu giãy giụa khi Tetsumi nắm lấy cánh tay ả kéo đi.
" Thả tôi ra!!!!! "
" Tôi không đi đâu hết!!!! "
" Các người muốn đưa tôi đi đâu? Hả??!!!! "
" Thả ra!!!!!!! "
Tiếng gào khóc trong vô vọng từ cô gái xấu số, Mikey xoa thái dương đầy mệt mỏi, hai mắt hắn vẫn nhắm chặt, giọng trầm trầm vang lên hỏi người duy nhất cùng hắn ở lại trong phòng:
" Điều tra tới đâu rồi? "
Kakuchou như con robot lập trình sẵn, vừa nghe câu hỏi, giọng đã vô cảm trả lời:
" Chỉ biết là người từ T.Z, ngoài ra không nắm được thông tin nào khác. Có vẻ là nhân vật tầm cỡ quan trọng, nên mọi thông tin đều được phong tỏa! "
Đối với vấn đề này Mikey để tâm rất nhiều, hắn muốn biết ai là người gửi thư đến hắn, hai chữ cái nằm ở phần kí tên cuối thư khiến hắn tâm can ngứa ngáy.
T.H rốt cuộc là ai?
" À mà Mikey, hàng vận chuyển khoảng mười hai giờ đêm nay sẽ cập bến, mày muốn cử ai đi? "
Chán chường nằm vật ra sô pha, tay hắn gác lên trán, qua loa trả lời:
" Rindou! "
" Được! "
---
.
.
Takemichi rũ mắt, lời nỉ non van xin của Hanma em nghe rõ mồn một, nhưng nếu gần em, gã sẽ chỉ rước vào nguy hiểm. Em không phải kẻ tàn nhẫn gì cho cam, ít nhất, tình yêu em dành cho gã là tuyệt không thay đổi.
Takemichi rút tay về, em đứng dậy, ý muốn rời đi đang cuộn trào trong tâm trí. Em cười nhạt:
" Tôi và anh không có kết quả, đừng tìm nữa, cuối cùng người đau khổ là kẻ lụy tình, nên là dừng lại đi!!! "
Em mím chặt môi, lạnh lùng bỏ đi trước ánh nhìn ngỡ ngàng của gã. Hanma không tin vào tai mình, gã đuổi theo em, nhưng không thấy em nữa, chiếc mô tô đã khuất dạng.
Em ấy, đến rồi đi thật nhẹ nhàng cũng thật tàn nhẫn, trái tim gã như vỡ tan thành từng mảnh, gã ngàn vạn lần không bao giờ muốn mất em.
Hanma xoay người, chiếc xế hộp đắc tiền đập vào mắt, nhưng với gã hiện tại không khác gì rác rưởi. Giàu có thì làm sao? Chung quy mọi vật chất đều không thể đem em về bên gã. Ngồi vào trong, đem tâm trạng kéo xuống trầm trọng, gã cứ vậy xoay vô lăng, thẫn thờ điều khiển chiếc xe chạy trên đại lộ rộng lớn.
---
.
.
" Ổn chứ? "
" Không hề!!! "
Takeomi tay gõ lạch cạch trên bàn phím, miệng hờ hững hỏi thăm thằng em trai cứng đầu đang phá hoại phòng gã. Có lẽ hôm nay tâm trạng nó không tốt, thành ra tìm cái để trút giận, mà thứ để nó trút giận chính là đồ đạc trong phòng gã.
" Mày không ổn hay bị điên tao mặc kệ, ngưng ngay việc đập bể đồ trong phòng tao hoặc tao khóa tài khoản của mày!!! "
Gương mặt không chút cảm xúc từ tốn thốt nên lời lẽ nhẹ nhàng mà cay đắng, Takeomi chẳng thèm nhìn đến dáng vẻ khó chịu của Sanzu sau khi nó nghe câu nói của mình, bình thản xem tài liệu.
Tài khoản của Sanzu tuy gã không nắm giữ nhưng vẫn biết cách đem nó đóng băng, thử không nghe lời gã xem, nó còn đồng nào để lấy le với tên nhóc kia mới lạ.
" Mẹ nó! Thế đéo nào Mikey lại đổi cho thằng chó Kokonoi đến đó thay vì là tôi chứ?!!! Aizz, bực mình thật! "
Tức giận đá mạnh vào chiếc sô pha, Sanzu như bị cạo trúng vảy ngược liền bùng nổ, cả người nóng ran trong cơn giận dữ.
Rõ từ ban đầu người được Mikey ra lệnh đi đến bữa tiệc chỉ mỗi nó, vậy mà không hiểu sao bây giờ Mikey lại thay đổi ý định, đem mệnh lệnh thay đổi thành Kokonoi đi trong khi nó phải ở nhà.
Cmn, công bằng ở chỗ nào chứ?!!!
" Có giỏi thì đi mà chất vấn với Boss ấy, đừng có ở đây gào thét, không tao tống mày vào trại thương điên bây giờ! "
Xoa thái dương đầy mệt mỏi, Takeomi chính là quá nhức đầu với cái miệng của thằng em mình. Khác gì loa phát thanh không kia chứ, ồn ào chết được. Thẳng thừng bỏ qua Sanzu, Takeomi với lấy áo vest liền rời đi.
" Lắm chuyện lắm trò, tối ngày ăn không rồi báo, bực mình! "
Rầm!
Khó chịu cằn nhằn, mạnh bạo đóng cửa tạo tiếng động lớn vang to khắp một không gian khiến đám đàn em bên ngoài giật thót tim.
" Hừ. "
Ghét bỏ không thèm chấp nhặt, ông anh của nó già quá rồi, làm gì còn sức lực mà đối chọi với nó, lải nhải lèm bèm là giỏi.
Đem điện thoại ấn số gọi cho Mikey, Sanzu không tin nó không thể thuyết phục Boss thay đổi quyết định được. Chốc lát đã có người bắt máy, âm thanh đầu dây bên kia có vẻ không đúng lắm.
Bạch bạch bạch*
Tiếng gì đây~? Là đang giải tỏa nữa à, hơi mệt rồi đấy! Sanzu do dự không biết có nên hỏi hay không nữa, vì trong giờ phút này, Mikey vô cùng kiên kị việc bị làm phiền.
[ Gì? ]
* Thôi lỡ gọi mẹ rồi, liều luôn! *
Vuốt ngực để dằn xuống tiếng tim đập, Sanzu lấy hết can đảm đưa ra lời yêu cầu.
" Tao muốn đến bữa tiệc, mày để tao đi được không? "
[ Có Koko rồi, mày không cần. ]
Giọng điệu vô tình của đối phương thật khiến Sanzu tức chết, nó hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh cố gắng lần hai thuyết phục.
" Nếu vậy tao với nó cùng đi, được chứ Mikey? "
Đột nhiên không nghe người kia trả lời, tiếng động làm tình cũng dừng lại, Sanzu thâm tâm thầm đổ mồ hôi lạnh.
[ Lạ nhỉ? Mày muốn đi làm gì? ]
Chợt Mikey lên tiếng, tim Sanzu đập "thịch" một cái thật mạnh sau khi nghe câu hỏi.
" Ừ thì, tao có lí do riêng, trở về tao sẽ nói cho mày biết! "
[ ... ]
Ực*
* Sao im lặng vậy? *
Hoang mang khi Mikey lần nữa im hơi lặng tiếng, câu trả lời thế không được sao chứ?
[ Ừ! ]
Bíp bíp bíp*
Ngắn gọn trả lời, không đợi Sanzu ú ớ cái gì thì bên kia đã cúp máy trước.
Không tin vào tai mình vừa nghe cái gì, Sanzu đơ người, cả não bộ nhanh chóng đình trệ.
Ờ?
Là đồng ý à?
Đúng không?
Ừ, đồng ý rồi!
" Mẹ kiếp! Quá đã luôn!!! "
Gương mặt giây trước như bị ai lấy mất sổ gạo bây giờ lại toát lên nét tươi cười mãn nhãn. Mikey đồng ý rồi và nó sẽ được gặp người ấy, tuyệt vời!
____
Hết chương 7
Q&A cùng author :3
Ngày 31/07/2022
• Tác giả: Khiết Linh Đông Hạ ( _Yurin_ )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro