Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05


Dòng khói mờ ảo bốc lên từ tách trà thơm mùi hửng Đông cuộn trào trong thứ hương lan tỏa nghi ngút mang theo hơi thở trầm mê trên đôi môi nhợt nhạt chẳng lấy một sức sống.

Cơ thể trần trụi nằm dài trên ghế, cả người trượt dài như thể đắm chìm vào sắc đỏ rực thẫm nổi bật thứ làn da trơn tru cùng một tấm thân gầy yếu đầy yêu kiều.

Nhấp lấy một ngụm trà, ngón tay Takemichi khẽ khàng lướt qua điểm mềm trên lưng ghế, bắp chân uể oải gác lên thành, để rồi lộ ra cả phần thân xúi lơ cùng miệng huyệt mấp máy một màu hửng đỏ vô tình kích thích lên đôi sói nguy hiểm đang ngồi dài dưới nền đất lạnh lẽo.

Chiếc chân còn lại bị túm lấy, đốt ngón cảm nhận được hơi thở trầm thấy đầy nhục ẩm khiến cho bờ vai Takemichi run lên vì cảm giác rùng mình.

" Anh hùng của tao.. "

Ngắm nhìn gã đàn ông trong trang phục gói gọn đầy lịch thiệp, hèn mọn hôn lên chân mình khiến tâm trạng của Takemichi có đôi chút thoải mái. Khuôn miệng nẩy lên một vòng cung, bắp đùi đưa xuống để cả người ngồi dậy mà kìm chặt lấy khuôn mặt đối phương bằng đầu gối.

" Mọi chiều hướng đang đi đúng với kế hoạch của mày. Vậy nên đừng làm tao thất vọng Tetta.. "

Bàn tay to lớn vòng lấy khung cổ Takemichi mà bắt ép gã ngẩng đầu, đôi mắt xanh đục ngầu khắc chạm vào đồng tử vàng kim sáng quoắc như giao động lấy tâm tình tự tin của đôi bên.

" Và tất nhiên đừng quên giao kèo của chúng ta người hùng bé nhỏ ạ ~ "

....

Dòng người lác đác vòng quanh cửa tiệm, cái tiếng rè rè của điều hòa cùng cái ra vào lách cách phát từ tiếng băng đĩa càng làm cho không gian rộng lớn này trở nên ngột ngạt đến kỳ lạ.

Quá im lặng cũng không phải là một điều tốt mà quá ồn ào thì lại càng phiền phức nhưng mọi thứ xung quanh trở nên tẻ nhạt cùng vô vị khiến Takemichi cảm tưởng bản thân gã mãi chỉ là một con chuột nhỏ bé sống chui rúc ở một xã hội bình thường trong tấm thân của một thằng thất bại.

Nhưng đó là của trước kia..

" Kính chào quỳ khách. "

Mái tóc đen xù xì khẽ cúi gập xuống đung theo làn gió tác động để rồi che đi đôi mắt xanh hiếu kì.

Nhưng có lẽ Takemichi chẳng ngờ, khuôn mặt bản thân đã được tô điểm trong chiếc máy ảnh phát ra ánh sáng tí tách ở một phương diện nào đó.

" Cậu có thể đứng thẳng người được chứ? "

Lúc này Takemichi mới đứng thẳng người dậy, đôi mắt gã va chạm vào người đàn ông.

Mái tóc đen uốn gọn theo nếp được rẽ ra hai bên che nửa vầng cùng vết xẹo đáng sợ trải dài bên trái, đồng tử hai màu đặc biệt cùng đỏ và xanh khiến cho Takemichi cảm tưởng mỗi lần người đàn ông xoay đầu sang bên đều sẽ mang một vẻ đẹp khác nhau, một tuyệt tác của cực phẩm mang theo hai sắc tố - hoang dại cùng xinh đẹp.

" Takemichi.. "

" Vâng, quý khách biết tên tôi sao? "

Takemichi nhẹ nhàng nghiêng đầu khó hiểu, khuôn mặt chứa vẻ ngây thơ nhưng trong tròng mắt nếu quan sát kỹ sẽ nhìn thấy sát ý đầy khát máu. Hai tay gã đan vào nhau cầm chắc buồng súng được dấu trong túi như thể sẵn sàng giết chết người đàn ông trước mặt bất cứ lúc nào.

" BakaMichi mày không nhận ra tao sao? "

Ký ức như thể vốn đã đưa vào lãng quên bỗng nhiên hiện trong tầm thức đen tối của Takemichi. Tiếng cười của những đứa trẻ, những vết xước đầy ập cơ thể cùng ánh sáng tươi đẹp cứ thế thắp bừng lấy gã.

Takemichi trừng lớn, đôi mắt xanh vốn chẳng lấy một tia cảm xúc giờ lại trở nên giao động hiện lên một ánh long lanh đầy nghi ngờ.

" M-Mày là Kakuchou ? "

Khoảng cách của đôi bên chỉ cách bằng một bàn quầy thu ngân nhưng lại không đủ ngăn cản người đàn ông đó ôm chầm lấy Takemichi, bắp tay to lớn siết chặt vào nách đối phương mà nhấc lên đem ra ngoài.

" Là Kaku-Chan mới đúng chứ BakaMichi. "

Cả người Takemichi lọt thỏm trong vòng tay to lớn của đối phương, tuy gã không phải thuộc dạng một tên thấp con gì cho cam, nhưng khi ngồi trên thứ bắp tay săn chắc, gã cảm tưởng bản thân chỉ là thằng nhóc nhỏ bé đang được bồng bế một cách cẩn thận.

" Kaku-Chan thả tao xuống đi. "

Khuôn mặt Takemichi đỏ lựa, bàn tay nhẹ đánh vào mái đầu đối phương nhưng Kakuchou chỉ cười ha hả cứ thế bước đi đến chiếc ghế gần nhất rồi mới đặt đối phương xuống.

Chưa kịp bình ổn lại thì tầm cổ Takemichi đã bị vòng tay Kakuchou ôm lấy, đối phương như một đứa trẻ ra sức dụi đầu vào hõm cổ gã mà làm nũng.

" BakaMichi. "

" Tao đây. "

Dường như cảm giác người bên cạnh đang không ổn, Takemichi chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lấy tấm lưng to lớn hòng có thể phần nào dịu đi tâm can yếu đuối của một tên đàn ông to xác.

" BakaMichi. "

" Tao đây, Kaku-Chan có gì muốn nói với tao sao ? "

Lúc này đối phương mới chịu buông Takemichi ra nhưng động tác lại hết sức chậm rì rì như một con mèo to lớn không chịu rời khỏi chủ nhân.

" Không chỉ tao hơi xúc động thôi. "

" Haha không sao đâu mà, cũng phải kể từng đấy năm từ hồi chúng ta học tiểu học rồi ấy chứ. Tao không ngờ bọn mình vẫn có thể gặp lại mà nhận ra nhau đó. "

" Mày vẫn không thay đổi gì cả Bakamichi. "

" Còn mày thì suýt nữa tao không nhận ra luôn đó. Giờ Kaku-Chan chẳng khác gì một quý ông cả, hiện tại mày đang làm nghề gì vậy ? "

Ngay sau đó đôi đồng tử Kakuchou liền giao động, ngập ngừng một vài hồi rồi mới gãi đầu cho qua loa.

" Tao làm nhân viên văn phòng bình thường thôi. "

" Vậy là một công việc ổn định rồi chứ có như tao đâu. "

Giọng Takemichi trở nên trầm xuống lí nhí trong cuống họng, mang theo dáng vẻ yếu ớt đầy tội nghiệp khiến trái tim Kakuchou lỡ lệch một nhịp.

" Nghề của mày rất đẹp đó BakaMichi. "

Mặc dù chỉ là một lời thì thầm rất nhỏ chẳng đủ lấy câu chọn vẹn để đối phương nghe thấy nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc bông xù, đồng tử chứa đầy sủng nịch cùng khát khao yêu chiều chẳng thể nào hợp với đôi người bạn bao ngày lâu gặp.

" Vậy có chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc của nhau được chứ ? Tao vẫn còn nhiều điều muốn nói với mày nhưng sắp muộn giờ làm rồi vậy nên- "

" Được chứ! "

Ngay lập tức cắt ngang lời nói đối phương, Takemichi vui vẻ lấy giấy bút nghệch ngoạc vài chữ rồi liền dúi vào tay Kakuchou.

" Vậy tao đi nhé, có gì tao sẽ liên lạc với mày sau. "

" Ưm! "

Takemichi mỉm cười, đôi môi co nhỏ nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông to lớn đang dần khuất từ phía xa.









Căn phòng ngột ngào màu đen tối chìm đắm trong không gian tĩnh lặng, tiếng thở dốc trầm đục đầy mê người vang vảng đập vào nên tường hòa vào cái thanh tí tách của nước nhỏ giọt văng vãi xuống sàn tạo nên một thứ tạp nhan hỗn độn đầy ghê tởm. Lúc này ánh sáng lập lò từ ánh điện vàng mới bừng một góc nhỏ, hiện ra tâm người xinh đẹp ban nãy, nhưng thứ khiến cho cơn ớn lạnh bắt đầu rùng mình lên lại chính là nửa bức tường xung quanh đang bị dán chằng chịt những tấm ảnh của một thiếu niên quen thuộc - Takemichi.

" BakaMichi.. "

Một tay Kakuchou ôm chặt lấy nửa mặt, cả đầu như dựa sát vào lòng bàn tay liên tục ngửi rồi lại liếm láp như thể muốn rút toàn bộ tầng hương còn đọng sót của người kia trên cơ thể mình. Tay còn lại nắm chặt lấy dương vật của bản thân mà liên tục lên xuống một cách thuần thục, đôi đồng tử hai màu lấp lánh một tầng sương sớm mang sắc dục chiếm giữ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên tường, liên tục gọi lên biệt danh của bản thân đã đặt cho đối phương.

" Hức.. BakaMichi.. BakaMichi.. "

Tiếng rên rỉ trầm khàn đầy yêu kiều, khuôn mặt tinh xảo lấm tấm những tầng hương liên tục tiết ra những hormone đơm mùi dục vọng trộn vào thứ tanh hôi của cơ thể, cùng dịch tinh nhớt nhát rải rác trên bàn tay nhày nhụa.

Đôi đồng tử nhu hòa hai phía uất ức lên dòng nước mắt yếu đuối nhưng trong đáy lại chan chứa nỗi niềm độc chiếm đầy khao khát không hề che dấu, cả người hắn gục xuống nền sàn lạnh lẽo đôi môi nhợt nhạt loạn xạ hôn lên những tấm ảnh chằng chịt gần đó.

" Mày là của tao đúng không BakaMichi... "

Thân ảnh thiếu niên tóc đen vuốt keo sáng bừng trong căn phòng đen tối. Khuôn miệng Kakuchou nhếch lên một vòng cung thèm khát.

" Mày luôn rực rỡ như vậy BakaMichi ạ. Chỉ khác bây giờ tao đã hoàn toàn biết bí mật của mày rồi. "

Lúc này một nửa còn lại của căn phòng bỗng chốc sáng lên hiện ra những màn ảnh đang sắp xếp gọn gàng vào nhau chiếu vào từng hoạt động ngóc ngách của thiếu niên tóc đen, từ điên loạn trong sòng bạc trắng tắm trên mình những dòng máu đỏ tươi hay từ những vẻ ngây thơ hậu đậu trong buổi sáng tầm thường khoác trên mình một vẻ ngoài của thằng đàn ông thất bại.

" Tao hiểu mày hơn ai hết, tao biết tất cả những gì mày che dấu BakaMichi... "

Tấm thân Kakuchou bò lết ra ngoài, mỗi bước đi đều rất từ tốn như thể tất cả vị trị nắm thóp đã nằm trong tay của hắn. " Vì vậy hãy đến bên tao nhé Takemichi. "

Ánh đèn lập lò phía ngoài ven đường vụt tắt chỉ còn tiếng ô tô chậm rãi rồ ga trong cơn mưa tầm tã chẳng biết bao giờ ngừng.








Tiếng chuông inh ỏi âm vang trong căn nhà chặt chội, tiếng đập cửa ầm ầm hòa vào cơn mưa tầm tã càng khiến con người bên trong trở nên khó ngủ. Kakuchou liên tục thì thầm gọi tên phương, cả người ướt sũng dính nếp vào cơ thể lộ ra những đường cong cùng bắp tay chắc khỏe. Mái tóc vốn được uốn gọn giờ trở nên bung xõa, bết nhớt che đi nửa tầm mắt đói khát đắm mình trong khuôn mặt của một con thú đến thời kỳ động dục.

Hai bàn tay Kakuchou nắm chặt liên tục giơ cao đập cửa mong muốn có thể nhìn thấy người kia ngay lúc này. Tiềm thức hắn bây giờ chỉ đủ chứa đựng bóng hình người bạn thời nhỏ, hắn muốn ôm lấy đối phương, muốn bóc trần cơ thể đó để ngắm nhìn, muốn lột xác thứ đối phương che dấu rồi chà đạp đôi môi nhỏ bắt ép nó rên rỉ gọi tên hắn một cách khát khao chỉ mình hắn - Kaku-Chan này.

Tiếng tra cửa bỗng chốc vang lên làm Kakuchou bừng tỉnh, đôi tay hắn buông thõng xuống cùng đồng tử nhìn chằm chằm lấy cánh cửa đang dần hé mở ra, chỉ vài giây thôi hắn sẽ được nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào cùng giọng nói của đối phương âu yếm gọi tên hắn đầy thân thiết.

" BakaMi- "

Cánh cửa bật mở bỗng chốc mái tóc hồng đung đưa theo làn gió nhân tạo, một lực đạo mạnh mẽ cùng bóng tối đổ ập lấy đầu khiến tiềm thức của Kakuchou mờ dần, cơn đau nhức truyền vào dây thần kinh như muốn đánh sập toàn bộ cơ thể bắt ép mi mắt của hắn phải ngừng hoạt động.

Trước khi mọi thứ dần khép lại bên tai Kakuchou vẫn vang vảng lời nói ngọt ngào của đối phương cùng thứ cười điên khùng quen thuộc.

" Làm tốt lắm Haru.. "

.....

Nếu được hỏi điều gì khiến Hanagaki coi rằng đó là thứ vui thảm hại ? Thì có gã chẳng mảy may băn khoăn mà xác thực câu trả lời chính là No3 của Clb Bonten - Kakuchou hay được biết đến là đóa sen trước cây tầm gửi.

Hanagaki đã không ngờ rằng một ngày bản thân lại có thể bật cười khi biết người bạn nhỏ bé khi xưa lại chính là con đĩ tiếp theo mà gã muốn có được. Lại càng thảm hơn khi chính tên nhóc đó lại có tình cảm với bản thân mà chui rúc tìm kiếm gã xuất bao nhiêu năm mà không mảy may nghi ngờ rằng mình mới chính là con mồi.

Khi biết được sự thật Hanagaki đã cười lớn, gã không ngờ một ngày lại phải suy xét lại có phải đang quá đề cao hay không? Khi ngay lúc này bản thân đang thoải mái ngắm nhìn con mồi tự vật lộn trong chiếc lồng chính nó tạo ra.

Một kế hoạch hoàn hảo hiện ra trước mắt khiến những tế bào Hanagaki run lên vì kích thích. Bước cuối đã nắm trong tay chỉ còn bước đầu, thôi thì ta ngụy trang trong lớp ngoài yếu đuối để thứ mồi có thể tự động rời bỏ cánh én mà từ từ tiếp cận lấy chủ nhân của nó vậy.






Hanagaki mỉm cười, đôi môi co nhỏ nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông to lớn đang dần khuất từ phía xa, vòng cung quỷ nguyệt khẽ dương lên tự đắc trên hai khóe. Đồng tử xanh vốn đầu tĩnh lặng giờ lại trở về tia điên cuồng vốn có.

Ngay lập tức khuôn cằm bản thân bị siết chặt lấy kéo ra sau, đôi môi bản thân va chạm lấy thứ mềm mại, để rồi cái thứ hư hỏng chẳng biết thân phận cứ thế càn quét bên trong khoang miệng Hanagaki.

Chỉ đến khi đôi bên dường như ngừng thở trong cơn màu ướt át thì người kia mới chịu tách gã ra, ngay lập tức Hanagaki vung tay đánh thẳng vào mặt đối phương không một chút nhân từ.

" Đừng để cảm xúc lấn át lý trí Haruchiyo. "

" Vâng thưa chủ nhân. "

Cơn đau rát truyền đến bên má nhưng Sanzu chỉ lẳng lặng quỳ xuống, dáng vẻ đầy nghiêm nghị nhưng giọng nói lại chẳng che dấu nổi sự uất ức đầy ghen tị bên trong khiến tâm can Hanagaki đôi phần thả lỏng.

Bàn tay nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt xinh đẹp, ngón tay khẽ khàng chạm lên vết xẹo hai bên khóe môi rồi nhẹ nhàng âu yếm lên nó đầy dịu dàng.

" Có lẽ mày hiểu đêm nay bản thân nên làm gì nhỉ Haruchiyo? "

Nửa bên liên tục cọ xát vào lòng bàn tay đối phương để làm nũng, đầu chân tóc nhụi chặt trong đường gồ ghề hệt như một con mèo đang làm nũng lấy chủ nhân.

" Bề tôi nguyện làm tất cả. Thưa chủ nhân. "








Tiếng thở dốc pha tạp cùng tiếng rên rỉ đứt quãng như thể tất cả mọi thứ trong cơn mưa tầm tã ngoài kia chẳng thể nào lôi kéo nổi đôi thân ảnh đắm chìm trong men tình. Đôi thân người uốn éo quấn lấy nhau trong một bức tranh rực rỡ mang đậm bản sắc của dục vọng cháy bỏng, với một gã đàn ông xinh đẹp nhưng lại nép mình vào thứ hèn mọn khát khao rồi bật khóc như một con chó động dục liên tục đong đưa cơ thể bản thân va đập vào bên trong người dưới.

Chỉ khi tiếng chuông dần ngắt quãng cùng thanh đập cửa vang lên dữ dội tắt ập đi cơn mê còn say giấc thì gã đàn ông tóc đen dưới thân mới dơ tay chạm lên môi người trên.

" Haruchiyo. "

Cứ thế một trận kịch liệt được dừng lại nhưng dường như Sanzu chẳng hề hài lòng điều đó chút nào. Bằng chứng cái giọng của hắn đang âm ỉ kêu lên tiếng rừ rừ đầy tội nghiệp.

" Ngoan nào. Chỉ cần mày hoàn thành nhiệm vụ sau thì tao sẽ thưởng cho mày một món quà đặc sắc dành riêng trước đôi mắt của No3. Haruchiyo ạ. "

Lần nữa tiếng đập cửa vang lên một thanh lớn, dường như lần muốn phá nát căn phòng, cơn mưa tầm tã cùng ánh sáng lập lòe của chớp chiếu thắng lấy bóng hình của từng khung cửa tạo ra mảng soi sáng cho đôi bóng người chậm rãi bước.

Tiếng kéo lê của thanh sắt cứ thế chậm rãi tiếp bước cùng đôi chân nhẹ nhàng, càng tới gần thì tiếng đập cửa càng rõ ràng hơn thậm chí nghe loáng thoáng tiếng gọi quen thuộc của người bạn hồi nhỏ khiến Hanagaki bật cười.

" Một chút nữa thôi mày sẽ là của tao rồi Kaku-Chan. "

Chỉ là một câu nói dường như đơn giản của đối phương nhưng đủ khiến tâm trạng Sanzu trở nên trùng sâu, cơn ghen cùng dày vò liên tiếp cứ thể đổ ập lấy tâm trí, làm bàn tay hắn hằn lên những mạch gân do siết chặt cây gậy trong tay. Mỗi bước đi càng trở nên nhanh dần, Sanzu chẳng hề đợi đối phương ra đón tiếp, hắn ngay lập tức tự có quyền mở cửa, hai tay nắm chặt lấy nhau dường như muốn dồn toàn bộ sức lực của bản thân vào nó mà nhanh chóng vung tay đập thẳng vào người trước mặt không một chút lưu tình.

" Không nể tình đồng đội sao ? "

Khí lạnh truyền đến sống lưng khiến Sanzu rùng mình, cả người lập tức xoay lại rồi quỳ xuống, đầu cúi gằm lấy không dám ngẩng lên như muốn nhận hết thẩy tội lỗi.

Ngắm nhìn con cún nhỏ bầy ra dáng vẻ tội nghiệp đầy nghịch ngợm làm Hanagaki cũng chẳng buồn trách phạt. Bàn tay gã nhẹ nhàng xoa lấy mái đầu đối phương, đôi mắt cong lại thành một vòng cùng rộng.

" Làm tốt lắm Haru. "

....

Kakuchou thèm khát.

Hắn có mọi thứ trong tay từ tiền tài đến danh vọng. Hắn có một vẻ ngoài hoàn thiện, từ xinh đẹp đến sắc sảo hay thậm chí từ hài hòa đến hoang dại. Một cơ thể tuyệt vời và một tính cách đơn điệu nhẹ nhàng khiến Kakuchou trở thành kẻ thượng thừa không có cho mình nổi khuyết điểm. Ấy thế, ẩn sau lớp mặt nạ ôn nhu, lại là bản năng của một Alpha chiếm.

Kakuchou thèm khát, hắn muốn cái được gọi là yêu, cái thứ tình cảm mong manh bị cho là khinh thường ở nơi hoang tàn trong đáy của dục vọng tiền. Thật thảm hại khi một kẻ như Kakuchou lại khao khát điều đó trong trái tim chẳng đủ lay động.

Nhưng rồi mọi thứ sẽ có một quy ước, một ngày đẹp đó đã đến khi Kakuchou bắt gặp người bạn thuở nhỏ. Cảm giác nhộn nhạo cùng trái tim trở nên tăng tần suất khi nhìn thấy hình ảnh của đối phương khiến tâm trạng của hắn rối bời. Kakuchou dường như bị ám ảnh bởi đối phương và hoàn toàn không thể kiểm soát những Hormone điên cuồng chạy dọc cơ thể.

Những ký ức phai mờ bỗng dưng bừng sáng cùng cảm giác lệch lạc chẳng đủ lý giải. Và tất cả mọi thứ đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có, Kakuchou hoàn toàn phát điên vì người bạn thuở nhỏ. Hắn dường như đã cảm nhận và nhận biết - hắn đang yêu, một thứ tình cảm chẳng lấy nổi điều trong sáng mà chỉ là bóng tối mờ mịt nhen nhúm vào nhau trong thứ dục vọng chiếm đoạt dành cho đối phương.

Kể từ đó, Kakuchou dường như trở thành một con người hoàn toàn khác - kẻ điên vì tình yêu.

" Kaku-Chan. "

Cái gọi ngọt ngào của đôi bên quá khứ cùng hiện tại nhưng giờ chỉ còn là tiếng rên rỉ nhục dục trước tầm mắt bàng hoàng.

" Haru... Mạnh lên..a.. "

Sanzu gầm gừ thành tiếng như tuân theo chủ nhân, hai tay nó nắm chặt lấy cánh mông của Takemichi mà liên tục đâm rút ra điên cuồng thô bạo. Vốn làm trong Clb kinh nghiệm giường chiếu không hề thiếu, cộng thêm thể lực dồi dào do chém giết khiến mỗi động tác của nó đều vô cùng nhanh và mạnh mẽ gần như khiến Takemichi đê mê ngay cả rên cũng theo không kịp.

Hơi thở Takemichi dần trở nên gián đoạn, khi mị thịt cứ liên tục bị kéo căng ra rồi lại nhét vào, dâm thủy thuận theo cửa huyệt tràn ra ngoài chảy tí tách xuống dưới nệm. Lúc này ánh mắt xanh bỗng chốc bừng tỉnh nhìn chằm chằm lấy khuôn mặt đang bàng hoàng của người trước mắt.

" K-Kaku-Chan tỉnh rồi sao? "

Khuôn miệng nhếch lên một vòng cung rộng, nửa thân trên của gã ngẩng dậy, hai tay chống vào nhau hòng lấy một điểm tựa.

" Kaku-Chan có thích món quà của tao chứ ? "

Bờ môi Sanzu cắn chặt bên vai Takemichi, đôi mắt xanh ngọc nhìn thẳng vào Kakuchou mang đầy vẻ độc chiếm như thể sẵn sàng xé xác hắn bất cứ lúc nào.

" Mẹ kiếp Sanzu! Mày đang làm gì với BakaMichi vậy hả? "

Tiếng cười của Takemichi bỗng chốc xen ngang cơn giận Kakuchou. " Tại sao mày lại cười vậy BakaMichi? Rõ ràng mày là ngườ- "

" Hmm. Tại sao nhỉ? "

Vòng tay Takemichi ôm lấy đầu Sanzu, yêu chiều hôn lên gò má nó. " Haru nói xem mày là của ai? "

" Bề tôi là của chủ nhân thưa ngài. "

Takemichi đẩy hông, thân người rứn cao hòng rút cự vật đang đâm bên trong mình, chậm rãi bò tới gần Kakuchou vô tình để lộ ra thứ dịch tinh tanh tưởi hòa trộn cùng dâm thủy đang chảy róc xuống đùi tạo nên một dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

Thả tự do thân mình xuống, gò má Takemichi áp nhẹ vào lớp gò nhỏ đang ẩn sau lớp quần, đôi môi gã nhẹ nhàng hôn lên nó đầy âu yếm, như có như không mà khẽ khàng thổi hòng kích thích nó trở nên dâng cao.

" Mày biết đó Kaku-Chan. Tao vốn chẳng phải kẻ ích kỷ, chỉ là một thằng bình thường trong một cuộc sống thảm hại. Ấy thế mà, tao lại là một kẻ tham lam, tao chẳng khao khát cái sự giàu sang trong mớ tiền tài bẩn thỉu, hay là chỉ là thứ nổi tiếng phất phới qua một bữa tình nhuốm màu tội lỗi. Mà chỉ đơn giản tao muốn đạt mục tiêu trong thứ dục vọng độc chiếm! "

Bàn tay Takemichi ngay một lúc cởi phăng hai lớp quần đối phương xuống, móng tay bấu chặt lấy dương vật mới nhô cao. Ánh mắt gã tràn đầy tia điên cuồng nhưng nếu để ý kỹ, bên trong đáy lại chứa một tia lửa hận chẳng rõ xuất phát từ đâu.

" Vì vậy tao muốn có nó! Tao muốn thỏa mãn thứ vui thích của bản thân, muốn độc chiếm tất cả rồi tham lam ngắm nhìn những cục cưng yêu dấu tàn xé lấy nhau trong cơn ghen tị mà chẳng làm được gì. "

Hôn lên đỉnh cự vật nung nấu, Takemichi rướn người lên cao, hai tay nắm chặt lấy cổ chân Kakuchou mà banh ra. " Vậy ngay lúc này nếu như tao địt mày thì mày vẫn còn yêu tao chứ Kaku-Chan? "

" Hửm? "

Khuôn mặt gã trở nên gợi đòn hòng chọc tức đến người phía trước.

" Mày biết mà BakaMichi. Mày đang cố tình không hiểu hay là phớt lờ là đi thứ tình cảm tao dành cho vậy? "

Đôi mắt tràn đầy quyết tâm cùng say mê nhìn thẳng vào đồng tử bản thân khiến Takemichi dao động. " Cho dù mày có tàn độc tới mức nào, hay thậm chí trái tim mày tham lam chẳng thể dành riêng cho một người. Thì tao vẫn yêu mày,  cái tâm trí hay toàn bộ tất cả mọi thứ của tao vốn dĩ ngay từ đầu đều đã trao cho mày! Tao chẳng cần biết mày đã có bao nhiêu kẻ trong tay nhưng làm ơn hãy biến tao thành của mày đi BakaMi- "

Đôi môi chẳng còn thể phát ra lời nói đầy đủ đã bị chính người kia chặn lại. Nước mắt đôi bên cùng lúc rơi xuống, vòm miệng Kakuchou bị Takemichi nắm bắt lấy, không hề cho hắn một chút nào chủ động. Bốn đồng tử va chạm vào nhau không một chút khước từ mà chỉ còn sự say mê, cả hai dường như đắm chìm vào không gian riêng mà phớt lờ đi không khí đầy ghen tị cùng ánh mắt như dao găm đang nhìn chằm chằm lấy Kakuchou.

Hàm răng Sanzu nghiến chặt vào nhau, là một tên kiêu ngạo nó không thể nào chấp nhận bản thân đang bị chủ nhân cho ra rìa. Chồm lấy về phía trước, đôi môi Sanzu hôn lấy tấm lưng gầy yếu của đối phương, không một chút khoan dung mà tạo lên nó những cánh hồng đỏ chói hòng cho người kia có thể để ý tới bản thân.

Dường như Takemichi đã cảm nhận cơn đau rát đang chạy dọc tấm lưng mình, dứt khỏi cái hôn triền miên mà đối phương đang khao khát đớp lấy. Bàn tay vòng lấy mái đầu hồng không ngoan ngoãn mà nhẹ nhàng xoa nó vài cái.

" Haru ngoan một chút xong chuyện tao sẽ thưởng cho mày nhé ? "

" Chủ nhân... "

Phớt lờ đi cái tiếng rít gào đầy tội nghiệp. Takemichi siết chặt lấy cổ chân Kakuchou mà dơ lên cao, cả bắp đùi được kiềm lại banh rộng sang hai bên mà dựng thẳng lên trần nhà. Hông hắn tì mạnh xuống lớp chăn ngổn ngang nhưng mông lại nảy cao vô tình để dương vật dựng đứng. Hệt như một động tác làm tình đầy thú tính của Top.

" BakaMichi mày đang làm gì vậy ? "

Đôi mắt xanh híp lại men theo đôi môi đang cười rộng thành vòng cung, Takemichi nhẹ nhàng nhả một câu:

" Rape mày. "

Không một chút lưu tình với chính bản thân, cả thân người Takemichi ngay lập tức ngồi xuống để cả dương vật của Kakuchou đâm thẳng vào bên trong mình. Do đã quen với cuộc làm tình ban nãy, nên hậu nguyệt vốn mềm yếu giờ càng lại dễ dàng vào hơn trước, tới mức nó chỉ mới đâm vào tận gốc thôi mà đỉnh đầu khấc của Kakuchou đã mạnh mẽ co giật chạm vào điểm G của gã.

Ngắm nhìn vùng bụng của bản thân đang nhô lên một mảng nhỏ, Takemichi khúc khích cười, đôi môi chúm chím lại kêu lên những tiếng meo meo như một lời dụ hoặc.

" Của Kaku-Chan to và dài quá, mới đâm vào thôi mà chạm đến tận gốc rồi nè. Quả là cường bạo giống hệt chủ nhân nhỉ... A! "

Chỉ là một lời khen ngợi hết sức giản đơn nhưng nó đủ làm Sanzu đang ngoan ngoãn cũng phải sôi sục lên vì tức giận. Dường như câu nói của đối phương đã xúc phạm vào lòng tự tôn của nó.

" Chủ nhân chẳng lẽ của tôi không vừa ý với ngài sao ? "

Bỏ ngoài tai câu hỏi chứa đầy sự ghen tị trong đó, Takemichi ngay lúc này chỉ muốn bóc trần toàn bộ cơ thể tuyệt phẩm này. Hông gã nhấp mạnh xuống, mỗi động tác đẩy cao gần như muốn rút đi toàn bộ thể lực của dương vật.

Mị thịt men theo đường gân cùng lúc hút chặt lấy nó vào sâu, chỉ cần dương vật rút ra một khoảng trống thì cửa thành sẽ luyến tiếc mà siết chặt lấy, hòng không cho phép nó được rời bỏ ra.

" K-Kaku-Chan..K-Kaku-Chan.. "

Miệng Takemichi liên tục gọi tên người bên dưới, nước bọt do không được đóng kín cứ thế vương vãi dưới mép cằm. Đôi mắt nhắm chặt vào nhau dường như muốn cảm nhận hết thẩy không gian đen tối đang nhen nhúc trong tiếng gọi của dục vọng.

" Chết tiệt ! "

Ngắm nhìn mỹ cảnh trước mắt mà chẳng làm được gì khiến Kakuchou phát điên, nhưng tay lại bị khóa không thể hoạt động mà chỉ biết bất lực men theo tác động của người bên trên.

" S-Sướng quá... Sướng quá Kak- "

Đôi môi dâm đẵng chẳng còn thốt lên nổi khi bị người đằng sau chiếm giữ lấy. Sanzu có vẻ đã hoàn toàn điên cuồng trong cơn ghen tị, lưỡi nó tàn nhẫn đớp lấy bờ môi đối phương mà nuốt trọn những tiếng rên rỉ đầy yêu chiều đang thốt ra chẳng phải dành cho nó.

" Ưm.. Haru.. "

Sanzu thậm chí còn ác độc tới mức dùng ngón tay bịt kín đầu dương vật, đầu móng đâm lấy đỉnh đầu khiến cho Takemichi vừa đau đến chết đi, vừa sung sướng trong thứ cảm giác tàn bạo kỳ lạ này.

Mị thịt Takemichi tì mạnh trong đầu khấc dường như đang hoàn toàn chậm lại khiến Kakuchou phát điên, hông hắn đẩy lên cao cố gắng dùng tốc độ của nửa thân dưới mà làm chủ lấy động tác làm tình. Tinh hoàn đôi bên mạnh mẽ va chạm lấy cơ thể của nhau, mỗi động tác đều mang theo một trận vũ bão trong những tiếng bạch bạch đầy đau rát của vùng bụng và phần mông.

Sanzu cũng chẳng hề chịu thua khi kéo lấy bàn tay của chủ nhân nắm vào dương vật mình mà lên xuống, đầu khấc chạm vào sống lưng liên tục ma sát, tinh hoàn rung lắc cứ đôi lúc sẽ chạm vào hai kẽ rãnh. Dường như chỉ cần cái thứ chết tiệt của thằng No3 rút ra, nó sẽ hoàn toàn làm chủ mà độc chiếm lấy chủ nhân ngay trong tức khắc.

Cứ thế ba kẻ điên cuồng tìm cho nhau một khoái cảm thỏa mãn, liên tục đút cho nhau thứ dục vọng khát khao của đôi bên và chỉ khi ba kẻ đã hoàn toàn trút bỏ hết toàn bộ tôn nghiêm của bản thân thì chúng lại cùng nhau hét lên một tiếng gầm như một con thú hoang.

Hơi thở mệt nhọc chẳng đủ sức chống chọi, nhẹ nhàng đặt tay lên vết xẹo dài, đôi mắt Takemichi ầng ậng hơi nước nhưng trong thứ xanh lại trở nên lấp lánh hơn bao giờ hết.

" Mày là của tao đúng không Kaku-Chan ? "

" Vâng... Thưa chủ nhân. "










Chiếc khăn quàng đỏ phất phới trên cổ của anh hùng nhỏ, mái tóc bung xõa theo chiều hướng gió cùng lúc xoay lại trên đôi môi chỉ còn nụ cười ngọt ngào.

" Kaku-Chan! "

" Kakuchou tỉnh đi Boss triệu tập chúng ta. "

Giọng nói Sanzu như cắt ngang thứ hình ảnh mập mờ của Kakuchou, đầu hắn tựa vào thành ghế cùng đôi mắt nặng trĩu chẳng biết vì tình hay chỉ là cảm giác mệt mỏi khó nói thành lời.

" Anh hùng của tao... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro