Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Sanzu Haruchiyo hay được biết đến nhiều hơn là đóa xuân điên dại. Làmột Host Club xinh đẹp bệnh hoạn, không phải là vẻ đẹp hài hòa cả hai phái như anh em nhà Haitani hay cái vẻ mỹ nhân sắc sảo như Kokonoi. Mà là một sự định kiều diễm, một hương vị tuyệt hảo của hạt lệ xanh long lanh được mô tả theo quý cô thời Anh Quốc. Sanzu rất xinh đẹp hệt như một người phụ nữ, dáng người hắn mảnh khảnh với chiều cao vừa tầm định chuẩn. Đặc biệt hơn là đôi mắt xanh màu ngọc lấp lánh bóng bẩy như một viên pha lê thủy tinh được chạm khắc tinh xảo, chớp chớp theo hàng mi hồng dày càng khiến vẻ đẹp của hắn trở nên nổi bật, hoàn toàn có thể sánh ngang với tầng lớp quý ái của Hots Club.

Chỉ tiếc trên khuôn mặt lại được tô điểm thêm hai vết xẹo dài trên đôi khóe môi. Tuy không làm giảm đi sự xinh đẹp trong Sanzu nhưng nó lại khiến vài người nhìn vào cũng phải run sợ khi khuôn mặt lạnh lùng cùng vết xẹo dài liên tục tỏa ra khí tức đáng sợ. Đó cũng là lý do vì sao hắn ta không thể đặt chân lên vị trí quý ái.

Nhưng Sanzu còn chẳng để tâm tới thứ duy nhất khiến hắn trung thành với Bonten chỉ là vị vua của đời mình.... Con chó điên trung thành với chủ.

Sanzu Haruchiyo là một kẻ rất thông minh, hắn không phải là kẻ mạnh nhất trong Club nhưng chắc chắn nói đến độ nhạy bén đến điên rồ thì chắc chắn không ai có thể qua mắt được hắn. Đó cũng là điều chứng minh duy nhất cho những con mồi mà hắn ta đặt đến đều biến mất như thể chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này.

Chỉ cần Sanzu phát giác một vấn đề nào đó, thì hắn sẵn sàng bóp nát nó thành cát bụi chỉ để bảo vệ ngai vàng của vua.

Và con chó trung thành đã cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề....







" Hanagaki Takemichi là một kẻ như thế nào ? "

Lời nói vừa dừt căn phòng bỗng im ắng đến lạ thường, đôi cặp mắt phong lan tím nhìn chằm chằm về phía người đàn ông tóc hồng đầy dò xét cùng dè chừng.

" Tốt nhất chúng mày nên cất cái đôi màu chuột nhắt đó đi và trả lời câu hỏi của tao ! "

Nóng súng phảng phất mùi hương cay xè, tiếng cạch của chốt vang lên đầu dây bên tai như một lời cảnh cáo.

" Hmmm ~ Hanagaki là kẻ nào vậy ? "

Âm điệu của Ran ngân dài lấy, ngón tay gã yểu điệu lắc lư trước khuôn mặt mang dáng vẻ ngây thơ, đôi mắt tím liên tục chớp chớp một cách đầy thuần thục như thể đang cố tình chọc tức người trước mặt mình.

Để rồi khi hòng súng chuẩn bị đưa tới gần kề bên gã, tiếng chốt lại một lần nữa vang lên đánh thức cái đi thứ vị căng thẳng của đôi bên.

" Boss chỉ đạo mày đi thu tiền sòng bạc trắng bên cảng phía Nam, Sanzu ! "

Giọng nói Kokonoi đều đều không hề quan tâm đến thứ sát ý đang phảng phất trong căn phòng, chỉ mặc xoay xoay gã đàn ông tóc hồng như chóng chóng rồi liền đá đối phương ra ngoài. Để rồi ngoài kia vang lên thanh âm đổ vỡ cùng những tiếng chửi rủa đầy chói tai

.....

Cảm giác kẻ cõi lòng cận kề cái chết là như thế nào ?

Hương huệ phảng phất lên bức tường ngập màu trắng khôi ám lên thân thể người đàn ông đang thoải mái đắm mình trên bằn cờ đỏ đen. Tiếng ly va chạm lên nhau tạo thành thứ thanh sắc chói hòa âm vào điệu nhạc pha từ đĩa đơn xoay vòng. Khói thuốc nồng nặc lan tỏa cái hương cay xè lại thơm thơm mang đến cho gã đàn ông cảm giác sảng khoái với những viên kẹo ngọt ngào kích thích lên từng tế bào trong cơ thể yếu mềm.

Hanagaki thả mình trên thành ghế, đôi tay xáo trộn từng tấm bài rồi hất tung lên cao để cái gió nhẹ nhàng đó bay xuống dưới, chạm lên mọi thứ xung quanh gần gã.

" Tie.. "

Đồng tử xanh khép lại đầy hững hờ chẳng màng tới Banker phía bên sắp thắng, ý chủ nói chỉ là tiếp thêm bước nhường quân cho Nhà Cái đánh mình.

Tâm mắt khe khẽ pha thêm sự sung sướng đến oái oăm cứ thế rung lên trong gian phòng chỉ có ba người - Chủ Ngân Hàng - Nhà Con và... gã đàn ông mái tóc hồng vệ sĩ của Hanagaki..

Không gian thinh lẵng chỉ đến khi lá bài phất xuống bàn cờ, xoay cho mình một tâm xí ngầu thì Hanagaki mới mở to đồng tử, màu xanh của biển chiếu thẳng lên màu xanh của thiên nhiên - hai cái xanh va chạm lên nhau như hiểu cái ý của đôi bên cứ thế tiếp bước.

Sanzu rút một viên kẹo trong túi, thả nó xuống tấm môi nhợt nhạt đang hé mở của người bên dưới, khi đôi thuốc chạm vào đầu lưỡi thì bàn tay hắn cũng di chuyển nắm lấy khung xương đối phương mà làm theo động tác nhào nặn lấy nửa khuôn mặt. Mãi đến lúc yết hầu bắt đầu chuyển xuống dưới ép sát vào phần quai hàm thì Sanzu mới dừng lại.

Hắn đặt đầu Hanagaki lên thẳng, nghiêm chỉnh lại trạng thái bản thân bất động như lúc ban đầu, để lại không gian khi ấy trở về đúng quỹ đạo.

" Thoải mái thật đấy. "

Một lời khen ngợi hướng đến người đằng sau, Hanagaki vui vẻ vươn vai như thể gã ta chẳng màng tới vị trí chiến thắng của bản thân sắp bị lung lay. Đôi tay bẻ lên tạo thành những tiếng răng rắc, mắt gã híp lại chẳng kiềm nổi nụ cười rộng đang nở trên cái khuôn mặt bé nhỏ.

" Nào..... "

Đôi tấm bài hất tung về phía trước, hiện ra hai màu đỏ đen - Queen (0) plus Nine (9) rải vào tầm mắt Chủ Ngân Hàng, để rồi tiếng còi từ trên cao bỗng phát lên đánh tan cái thanh nhạc đang xoay vòng của đĩa đơn, bàn cờ nhanh chóng được chuyển đổi, để các hàng Chip Poker vốn được sắp xếp gọn gàng giờ lại đổ ngã nằm rải rác quanh khắp dưới đùi Hanagaki.

Thanh âm từ chốt vang lên đánh ập toàn bộ không gian mịt mù, dòng màu đỏ tươi bắn thẳng trên không trung ngay sau liền rơi lách tách xuống bàn thấm lên những lá bài rồi luồn lách trong kẽ hở còn sót lại.

" Chào mừng mày đến với thiên đàng của tao ! "

Tiếng cười lớn đầy man rợ hòa vào hương máu tanh nồng, đốt ngón tay của Hanagaki đan vào nhau chỉ để ôm chặt lấy cái khuôn mặt đang phấn khích đến tột độ. Đôi chân gã uốn éo ma sát lên nhau, cả người co giật liên hồi như kẻ chuẩn bị đón chờ cái chết.

Mà cũng phải nhỉ....

Cảm giác đau đớn truyền đến dây thần kinh khiến đầu óc Hanagaki rối loạn ong ong lên một thứ xúc cảm tức giận. Đôi mắt xanh trừng lớn cố gắng quay lại nhìn đồng tử cùng màu, sự căm ghét đến đỉnh điểm cùng cái uất ức tràn ngập trong tâm trí.

Ý thức Hanagaki mờ dần chỉ biết mơ màng trong không gian ảo ảnh nơi thức thờ, cả người bất lực chỉ biết lê lết theo di chuyển của kẻ đang kéo.

Mày lại thất bại rồi sao ?

Hương máu hòa mình vào mùi huệ thoang thoảng, đôi kẹo ngọt ngào ban nãy giờ trở nên đắng ngắt trong vị giác đen tối chẳng còn gì trong cái tâm trí mịt mù.














Khói thuốc lan tỏa nơi đáy phòng ám màu dục, cái lạnh vốn lan tỏa trong thứ tiết trời se se lạnh về thu, vậy mà bấy giờ chẳng đủ sức chống chọi với cái nóng của bây đôi thân thể trần trụi dính lấy nhau.

Takemichi ngả người trên ghế, tấm lưng oằn lên bắt đầu tha lỏng toàn bộ dưới cái tâm say mê đang chiếu rọi về phía bản thân.

Thiếu niên tóc đen vẻ ngoài đơn thuần non nớt, ấy thế lại được chăm sóc một cách đầy tận tình bởi ba nam nhân xinh đẹp. Cánh tay bé nhỏ chẳng đủ nắm vững đồ vật nặng nào nhưng lại sải rộng bờ vai để ôm chọn đôi ái phong tím, bên dưới vậy mà lại có một mỹ ái tự hạ mình gối lên mái tóc trắng cao quý của bản thân trên tầm đùi chai sạn.

" Chủ nhân... "

Đôi môi sắc đỏ của Ran không tự chủ trao lên bầu má nhợt nhạt một cái hôn âu yếm, những đốt ngón tay thon dài vuốt ve lấy tấm ngực đối phương như muốn khơi dậy lên dục vọng sâu thẳm.

" Anh hai ! Đừng có ích kỷ gây sự chú ý của chủ nhân về phía mình ! "

Ngăn chặn lấy cái tay đang trực chờ trượt xuống bên dưới của anh trai mình, Rindou khó chịu càng nhích thân thể lại gần người kia hơn. Mái đầu tím ngào ngạt mùi ngân chuông khẽ dụi vào hõm cổ thoang thoảng màu hương huệ để những chỏm tóc lòa xòa chạm lên xúc cảm từ da thịt đối phương.

" Chủ nhân.. Em nhìn anh hai kìa.. "

" Rin Rin thật ích kỷ a ~ "

Mặc cho cái tranh cãi bé nhỏ đang vang vảng bên hai đầu tai, Takemichi chỉ chăm chăm chú ý tới nam nhân đang nhắm mắt hưởng thụ trên đùi gã.

Như cảm nhận người kia đang chú ý mình, Kokonoi trong lòng cười đầy đắc ý không thôi. Y giả vờ mơ màng mở mắt, đôi hàng mi mỏng khẽ chớp chớp theo giọt nước tuôn ra từ góc khóe tạo cho tròng màu đen vốn bình thường giờ lại trở nên hút sâu đến lạ. Trên viền được kẻ đôi nét sắc son khiến cho mỗi lần đôi đồng tử Kokonoi chuyển động đều tạo cho người nhìn trên cảm giác thích thú muốn vuốt ve.

Quả đúng như suy diễn mà bản thân hướng đến, chỉ sau vài giây sau, ngay lập tức bả vai Takemichi đã buông khỏi anh em Haitani. Đôi tay bé nhỏ vươn tới khuôn mặt con mèo bên dưới mà dịu dàng xoa nắn khiến cho xúc cảm Kokonoi sướng run người không dấu nổi biểu cảm thỏa mãn hướng đến đôi anh em trên thành công chọc tức đến chúng.

" Mày đừng có mà đắc ý ! "

Giọng nói Rindou gầm gừ, mái tóc co giật như thể sắp dựng thẳng đứng lên như một con sứa dang rộng cơ thể mình để tấn công con mồi.

" Rindou... "

Takemichi cau mày không hài lòng, khẽ gằn lên một tiếng khó chịu nhưng đủ làm Rindou đang trong cơn tức giận ngay lập tức xanh lại. Khuôn mặt lủi thủi ánh lên vẻ uất ức, đồng tử phong lan tím rơm rớm phản chiếu bóng hình gã như muốn nói lên cái tâm say đến ủy khuất.

" Chủ nhân xin lỗi... "

Giọng nói vốn đã trầm khàn giờ lại đưa thêm cái điệu bộ thỏ thẻ đầy nũng nịu phát ra cái thanh vừa lạ lại vừa dễ thương khiến cơn giận của Takemichi theo đó cũng bay biến.

Rút tay ra khỏi khuôn mặt Kokonoi, dáng vẻ gã trở nên tĩnh lặng nhưng biểu cảm lại chẳng dấu nổi cảm xúc thích thú đang trực chờ lấy con mồi khiến ba kẻ kia dấy lên nghi vấn vị trí của mình sắp bị lung lay.

" Cái bộ dạng đó là sao ? "

Takemichi bật cười nhìn mấy cái đầu đang liên tục dụi vào người gã làm nũng. " Chắc cũng đoán ra một phần rồi nhỉ ? "

" Chủ nhân tính nhờ bọn anh việc gì sao ? "

Câu hỏi hết sức ngây thơ tuy nhiên cái điệu cười như có như không lại tố giác hắn.

" Tao muốn Haruchiyo... Hơi đau đó Rin Rin ạ. "

Takemichi híp mắt nhìn cái cánh tay của bị đang bị ghim chặt bởi Rindou, ánh mắt phong lan tĩnh lặng ban đầu đã thay bằng lửa giận khi vừa nghe được cái tên gã vừa phát ra. À, có vẻ là hai tên còn lại cũng chẳng khác là bao cho cam..

" Ý ngài là- "

" Sanzu Haruchiyo - đóa xuân điên dại - con chó trung thành của Bonten ! "

Mặc kệ cái biểu cảm khó coi đang phóng về bản thân, Takemichi vẫn chỉ dửng dưng tiếp lời. " Và em muốn các anh giúp em tiếp cận được Haru.. Em muốn thu phục con cún kiêu ngạo đó ! "

" Nhưng em biết mà chủ nhân.. Sanzu không phải tên dễ dàng.. "

Giọng nói Kokonoi ngập ngừng muốn dập tắt cái ý định của đối phương tuy nhiên khi nhìn vào đôi đồng tử xanh mê say đang tràn ngập quyết tâm thì y đã nhận ra...

" Tao muốn có Haru ! "







Không gian căng thẳng tràn ngập trong căn phòng, chỉ khi tiếng đổ vỡ ngoài kia dần tĩnh lặng cùng thanh âm gót giày vang lên đều đều theo đó mà phai đi thì cũng là lúc tiếng răng đay nghiến của Rindou vang lên.

" Thằng chó đó kiêu ngạo với ai chứ ! "

" Rin Rin bình tĩnh nào nào.... "

Khuôn miệng Ran cười rộng chẳng dấu nổi sự thích thú, đôi màu phong lan tím díp sâu nhưng trong đáy lại để lộ tia giận quang đãng. " Đằng nào cũng chẳng sống sót được đâu.. "

" Chỉ cần đợi tên đó vào tròng là được. "

Kokonoi nhìn lên đồng hồ. " Chuẩn bị đi, sắp tới giờ hành phàm rồi. "

Bờ môi thắm son được to điểm bởi cái màu hồng nơi sắc trời trong đáy của những viên kẹo ám mùi dục tình......






Cảm xúc nhìn kẻ cõi lòng cận kề với cái chết là...

Hương huệ phảng phất nơi bức tường ngập màu trắng khôi, ám lên thân thể gã đàn ông tóc đen đang đắm chìm trong cái tanh của máu. Khói thuốc nồng nặc lan tỏa cái hương cay xè lại thơm thơm mang đến cảm giác sảng khoái với những viên kẹo ngọt ngào kích thích lên từng tế bào.

Khuôn miệng Hanagaki cười rộng, đôi mắt xanh nhìn chăm chú cái đang xanh phản chiều với sự uất ức nơi lửa giận trong tròng mắt chớp chớp theo hàng mi dày đặc khiến gã phải cảm thán trong lòng.

Lết theo tấm thân đã chìm sâu theo giấc, mái tóc hồng nổi bật nép chặt dưới sàn nhà hằn sâu lên cái màu máu đỏ rực tạo nên một nét vẽ sinh động đến lạ thường.

Mày đã sở hữu thêm bước cờ rồi....

Hương máu hòa mình vào mùi huệ thoang thoảng, đôi kẹo ngọt ngào ban nãy giờ lại trở về đúng mùi vị vốn đầu - cái cay của tầm quế trong ly Rumble...

.....

Thanh âm tí tách nồng mùi ẩm ướt, cái buốt lạnh của không gian rộng lớn chẳng thể nào đối chọi với cái nóng đến từ thể xác da thịt nơi đáy giam cầm.

" Thật là một con cún không ngoan a.. "

Đôi tròng xanh híp lại trên ý lại cười giảo hoạt, ngắm nhìn nam nhân đang được chói chặt trong tấm cột dựng thẳng.

" Mẹ kiếp ! Thả tao ra thằng cống rãnh ! "

Tiếng gầm gừ như một con thú dữ phát ra từ cuống họng, đôi mắt xanh ngọc trợn trừng trong đáy chứa đầy tia căm hận như thể sẵn sàng xé xác con chuột đen trước mắt hắn bất cứ lúc nào. Cả cơ thể trần trụi chẳng lấy một vết xước nhưng lại bị chói chặt bởi tấm dây thừng đỏ làm nổi bật lên làn da trắng xứ cùng mái tóc hồng rực rỡ.

Mặc kệ bản thân đang rơi vào thế nguy an, Sanzu vẫn liên tục gào thét, cả người vùng vằng như muốn làm đứt sợi dây thừng, hai chân vốn tự do vậy nên cũng chẳng ngần ngại mà đạp cho dù chẳng trúng lấy người kia.

Còn Takemichi có vẻ lại tỏ ra rất dửng dưng trước mọi chuyện, vòng môi gã ngoác rộng chẳng kiềm nén được sự biến thái trên xúc cảm khuôn mặt. Cả người nhún qua, nhún lại né tránh những cái đạp của người bên dưới như thể đó chỉ là một trò chơi giết trong thời gian nhàm chán của gã.

Chỉ đến khi cảm nhận Sanzu đã thấm mệt đôi chân bắt đầu rã rời chẳng còn sức chống chả thì Takemichi theo đó cũng sơ ý đạp lên phần khung xương cổ của đối phương khiến hắn phải ré lên như một con đàn bà yểu điệu.

" Cái giọng thật dễ thương làm sao a... "

Ngón tay thích thú vuốt ve lấy khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi không ngại ngần hôn lên bờ môi sắc son của đối phương để rồi trên đó mang theo một vết rách nhỏ ám mùi tanh tưởi.

" Chẹp.. "

Quệt đi vệt máu trên khóe, đôi mắt xanh vốn tĩnh lẵng như bầu trời yên ả giờ lại trở nên âm u đục ngầu. Cái cười ngả ngớn đọng trên khuôn mặt Sanzu ngay lập tức bị dập tắt bởi cú đấm trực diện, cánh mũi dấy lên cảm giác đau đớn, từng tế bào truyền lên mạch não khiến hắn như cảm nhận được bản thân đang chảy máu.

" Mẹ kiếp thằng- "

Xúc cảm đau đớn tiếp tục dáng trên khuôn mặt Sanzu nhưng lần này chẳng còn dừng lại ở một, hai nữa mà là rất nhiều lần.

Mặc cho sự đau đớn đang ùa vây lấy làn da mềm yếu, mặc cho các khớp tay đã bắt đầu rã rời chẳng đủ sức để dựng lên lớp phòng bị bảo vệ khung xương thì Takemichi vẫn mặt lạnh không một chút cảm xúc. Chỉ đến khi khuôn mặt xinh đẹp kia đã bắt đầu trở nên bầm tím loang lổ bởi máu thì gã mới chịu dừng lại.

" Thật tiếc cho khuôn mặt tuyệt tác nếu như mày chịu nghe lời tao... "

Đôi tay khẽ khàng nâng niu gò má đối phương. " Vậy nên tốt nhất cần triệt để dạy dỗ để mày cảm nhận được thế nào là phép tắc nhỉ Haru ? "

Nước mắt Takemichi lăn dài trên gò má, bàn tay mò vào trong đùi rút ra một thanh kim trong suốt ngay lập tức cắm thẳng vào đầu khấc của đối phương khiến Sanzu trong trạng thái mơ màng cũng phải giật mình hét đau đớn.

" Mẹ kiếp... Mẹ kiếp..m.. thằng- "

Trước khi con cún hồng có thể thốt ra những lời lẽ chửi bới không nên có thì Takemichi đã kịp sà xuống đớp lấy cái môi không ngoan ngoãn kia. Lưỡi gã trượt vào vòm miệng, nhanh chóng luồn kẽ quấn lấy chiếc lưỡi đang chống đối của đối phương mà dây dưa. Khoang miệng truyền đến hương vị ngòn ngọt chảy trôi thứ giác cay xè tuôn sâu vào cuống họng. Dường như Sanzu cũng đã hoàn toàn đóng băng ngay tại khoảnh khắc đó. Một nụ hôn ngọt ngào đến âu yếm mà hắn chưa từng được trải nghiệm.Cả cơ thể hắn muốn đẩy xa kẻ kia ra, nhưng tâm trí lại tràn ngập khao khát muốn nó nhiều thêm nữa.

Tuy nhiên rất tiếc cho cái thèm khát trong sâu thẳm vì Takemichi đã đoán trúng tâm ý của con cún hồng qua đôi mắt mơ màng, trong đầu gã nảy lên ý cười đấy thích thú. Không để đối phương phải suy nghĩ lâu, bản thân đã ngay lập tức rời đi, để cho cái đôi mắt xanh lấp lánh kia bừng tỉnh khỏi cơn mê đắm.

" Vào đi. "

Giọng nói gã vừa dứt, từ trong bóng tối xuất hiện ba bóng người len lỏi bước, chỉ cần nhìn dáng đi đang lấp ló gần kề tới ánh sáng thì Sanzu đã bừng tỉnh nhận ra những kẻ đó là ai.

" Mẹ kiếp ! Chúng mày dám phản bội tổ chức ! Phản bội Boss sao Haitani, Kokonoi ? "

" Chủ nhân ~ Ran Ran sợ... "

Ngón tay chan chấm giọt nước trên đuôi, cả người Ran run rẩy sà vào hõm cổ Takemichi mà uất ức nhưng trên môi lại chẳng thèm dấu đi nụ cười khiêu khích.

" Trông mày thật thảm hại làm sao Sanzu ạ.. "

Thanh âm từ máy ảnh vang lên những tiếng tách tách, cái cười của Rindou vang vọng trong không gian thanh tĩnh. Chỉ duy nhất Kokonoi nãy giờ vẫn im lặng chỉ tiến bên chủ nhân của mình mà làm nũng.

" Chủ nhân.. "

Mái đầu trắng tự ý sà vào lòng bàn tay mà dụi, khuôn mặt ngước lên cố gắng để cho đối phương chú ý tới dáng vẻ của mình ngay lúc.

" Hôm nay anh trông xinh đẹp hơn đó Hajime.. "

Takemichi dịu dàng vuốt ve gò má Kokonoi, ý lòng trong đôi đồng tử đều mang nét yêu chiều dành đối phương.

" Chủ nhân ! Chủ nhân còn anh nữa ! "

" Anh rất đẹp Rindou và anh cũng vậy Ran ạ "

Gã bật cười nhìn ba chiếc đuôi đang ngoe ngoảy làm hài lòng mình, ý cười càng rộng khi ngắm nhìn con cún hồng một lần nữa gầm gừ nhe nanh. Ngón tay siết lấy cằm đối phương, móng tay bấm chặt vào da thịt mang đầy ý bắt ép.

" Haruchiyo hãy trở thành người của tao ! "

" Câm miệ- "

Nhịp tim Sanzu bỗng tăng dần, cả cơ thể co giật liên tục dãy nảy lên, dường như toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn đang trở nên kích thích chẳng lấy một lý do. Dương vật theo động tác cũng vì đó mà trở nên phồng to nổi lên những đường gân xanh rờn trông đầy chật vật.

" Xem có chó nào đang động dục kìa. "

Bờ môi Rindou hôn lên gò má chủ nhân, cái tay uyển chuyển lần mò vào lớp áo trong mà xoa nắn. Trong khi người anh trai của nó đã nhanh tay hơn một bước khi chiếm trọn lấy bờ môi đối phương mà đớp một cách mạnh bạo, như thể muốn xóa nhòa đi dấu hôn ban nãy. Chỉ duy nhất Kokonoi vẫn im lặng, cả người trượt xuống đất để mặt bản thân có thể dễ dàng gọn lòng vào tay chủ nhân hơn. Đôi mắt y dõi theo từng cử động của Sanzu, chẳng là tiếng thương hay chỉ là sự thương hại nhất thời nhưng chính Kokonoi cũng không hề hay biết, bản thân y đang run lên vì phấn khích trước hình ảnh của Sanzu.

Mái tóc hồng vốn bết dính bởi máu giờ lại trở nên nhớt nhát bóng lên một màu, che khuất đi khuôn mặt thảm hại chồng chéo bởi các vết thương. Mí mắt nặng trịch chỉ còn mơ màng nhìn qua những khoảng trống trên kẽ tóc, bên tai cảm nhận được cái âu yếm của dục vọng phảng phất trước mình nhưng lại bật lực chẳng làm được gì.

Lần đầu Sanzu cảm nhận được thất bại, cảm nhận cái tôi bị chà đạp sâu sắc, cảm nhận được cái khao khát nơi đáy tình xa lạ nhưng chẳng thể chạm vào...

Chạm vào hắn đi.... Làm ơn chạm vào hắn..

Khuôn mặt ma sát vào thứ mềm mịn, cảm nhận được độ ấm nơi đáy lòng tay khiến Sanzu ngẩn ngơ. Ánh sáng hiện lên tầm mắt, cái xanh lần nữa va chạm vào nhau, xoáy sâu trong tầm thức say mê đến điên đảo như một khắc tinh bị thu phục.

Đôi môi khô khốc chạm lên cái hôn ẩm ướt của đối phương, sự âu yếm cùng cái lưỡi ngọt ngào cứ thế đan xen vào trong và lần này Sanzu chẳng phản kháng nữa. Cái lưỡi hắn tham lam đớp lấy vị ngọt, cả hàm răng như cắn xé hút chọn lớp nhày nhụa díp nép ở tuyến mật dịch, sau đó lại vòng quanh đánh chiếm hoàn toàn làm chủ trong thế thượng phong.

Nhưng điều gì cũng phải đổi lại cái giá, Takemichi ngay sau đó đã dứt khoát rời khỏi. Ý cười gã ngắm nhìn con cún đang chật vật dưới mình, khuôn mặt nó đỏ au một màu cùng chiếc lưỡi thè ra để những màng bọt tóc tách cháy xuống, cái mắt nặng trịch lấm tấm màn sương mai che khuất bởi hàng mi dày nhưng bên trong lại chan chứa nỗi niềm khó tả vô cùng bối rối.

Gọi tên tao.

" Ch-Chủ...nh-nhân.. "

Căn phòng tĩnh lặng tràn ngập tiếng cười khẽ, chỉ duy nhất Takemichi vẫn im lặng không giao động một tuy cảm xúc nhưng trong đáy mắt lại ánh lên tia hài lòng.

Cả người Takemichi dịch bên Sanzu, mép đùi nâng cao để mông mình lại gần xúc cảm nóng rát, một tay gã vòng ra sau nắm dương vật sắp nổ tung mà đưa nó chạm vào thành huyệt động ẩm ướt, tay còn lại vuốt ve lấy khuôn mặt con cún nhỏ như thể lôi kéo nó vào thứ động lực vô hình.

Cầu xin tao...

" Chủ nhân..l-làm ơn..cho bề tôi.. chủ nh-nhân... "

Nước mắt Sanzu lăn dài, nước nở lên những tiếng khàn đục đầy tha thiết, cả gò má chìm sâu vào lòng tay đối phương mà dụi, mà cầu xin.

" Thật là một con cún ngoan..a.. "

Hông Takemichi từ từ di chuyển xuống, vốn đã quen từ trận kịch tính đêm qua cùng với những cái động chạm của ba người kia khiến cho gã cũng dễ dàng cho vào đi đôi phần. Mặc kệ những đôi mắt cháy bỏng của uất ức đang chĩa về phía mình, bởi ngay lúc này trong tầm thức của gã chỉ muốn mau chóng thỏa mãn lấy con cún đã phải chịu thiệt thòi bấy giờ.

" Ch-Chủ.. Nhân.. Chủ nhân... "

" Ngoan nào Haru.. Đừng động đậy.. "

Trong thoáng chốc, cả thành nội bích đã bao chọn lấy dương vật, đây không phải lần đầu của Sanzu nhưng đó lại là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cơn sướng rơn người chạy dọc khắp cơ thể mình, bên trong đối phương vừa mềm mại lại chặt chẽ hơn bất kỳ những kẻ tầm thường mà hắn đã được nếm qua. Da thịt tiếp xúc càng tăng thêm cái nóng cho thân nhiệt, kích thích từ dục vọng khao khát cùng những cặp mắt ghen tị đang dõi theo, cao cho cả hai thêm động lực mà âu yếm lấy nhau nhiều hơn.

Cả người Takemichi trượt dài bên trong dương vật to lớn, mỗi lần gã đưa mình dập mạnh xuống hút chọn toàn bộ chiều dài là một lần mông gã va đập vào buồng tinh hoàn, tạo nên cái thanh âm vừa đau rát lại ẩm ướt như thể đang kích thích đến toàn bộ chúng suy trong căn phòng.

" a...a.... Haru sướng quá...c-của anh... To quá.. "

Lời nói vừa dứt toàn bộ không khí trong gian phòng bỗng chốc thay đổi, cảm giác lạnh buốt truyền đến vùng gáy Takemichi nhưng gã vẫn dửng dưng chẳng hề hay biết mà chỉ chú ý tới cái thứ to lớn đang làm gã chết mê, chết mệt này.

" Ch-Chủ nhân... Bề tôi... Bề tôi muốn bắn... Chủ nhân.. Làm ơn hãy giải thoát thứ bên trong của Haru.. Chủ nhân.. "

Sanzu gào thét vì sung sướng, cả người đưa hông mình lên cao mà điên cuồng đâm rút cùng đối phương. Mị thịt mềm mại gắt gao siết chặt lấy dương vật, như thể đang cố gắng níu giữ tia dục vọng vào sâu hơn nữa.

Kịch tính càng trở nên gắt gao hơn khi đôi bên cảm nhận được một luồng điện giật đang chạy dọc tấm lưng họ. Cả hai điên cuồng nhún nhẩy, tốc độ ra vào càng trở nên nhanh hơn, thanh âm rên rỉ theo mỗi cú va chạm vụn vỡ trong không khí. Nụ hôn nóng bỏng mang theo tia say mê như thể muốn ôm chọn người kia vào sâu thẳm trong trái tim mình.

Chiếc cột chẳng đủ trụ vững, cứ thế lay lay theo nhịp qua lại, căn phòng vốn tĩnh lặng giờ lại pha trộn giữa áp suất lạnh từ sát khí cùng cái nóng xuất phát từ da thịt của hai kẻ chìm sâu. Takemichi dùng tay vuốt ve dọc tầm bụng lên xuống của Sanzu khiến cơ thể hắn rùng mình cảm nhận được con ngứa ngáy chạy sâu vào dương vật, gào thét hắn phải bắn.

" Ahh ! "

Dương vật Takemichi phun ra một làn tinh dịch loãng thể bắn khắp lên cơ ngực Sanzu. Cả người gã thở hồng hộc cứ thế ngã ra sau nếu như không có những bàn tay đỡ lấy. Đôi mắt xanh mơ màng cùng nhịp tim đang đập mạnh gấp bội khiến gã dường như cảm nhận cái thèm khát đến uất ức đang đổ dồn vào người mình.

" Chủ nhân, em bỏ rơi anh. "

Cả cơ thể dựa vào người Kokonoi để lấy sức, bàn tay Takemichi run run cố gắng với lấy mái đầu Rindou mà vuốt ve.

" Chủ nhân.. Hức.. "

Cái giọng yếu ớt của Sanzu như lôi kéo lại sự chú ý của Takemichi, đôi mắt gã yêu chiều nhìn con cún nhỏ của mình đang run lên cầu khát sự giải thoát. Ngay sau đó liền phất tay cho Ran ý muốn hắn cởi trói cho nó.

Dây trói vừa được thả lỏng, cả người Sanzu đã lao thẳng đến chỗ Takemichi khiến những người còn lại giật mình chuẩn bị tư thế phòng thủ, Kokonoi thậm chí còn ôm chọn chủ nhân của mình vào lòng để bảo vệ nhưng bất ngờ đã xảy đến.

Một Sanzu Haruchiyo kiêu ngạo - một con chó điên dại chém giết không gớm tay - một đóa xuân đầy gai tỏa ra hương độc, bây giờ lại quỳ gối run rẩy trước mặt kẻ yếu ớt hơn mình gấp bội lần.

" Chủ nhân.. Làm ơn hãy giải thoát cho bề tôi.. "

Tầm chân Takemichi nâng khuôn cầm của đối phương lên, hai cái xanh lần nữa va chạm lên nhau nhưng giờ chẳng còn gì ngoài bóng hình của đôi bên còn.

" Haru lại đây.. "

Thanh âm mời gọi như đan xen vào tai của tất cả, Sanzu theo đó chỉ biết vô thức bò đến gần chủ nhân mình hơn, tiếp đó rồi lại tiếp đó chỉ đến khi bên trong dương vật hắn cảm nhận được khoảng trống cùng cơn đau đã không còn. Cơn ngứa ngáy ùa vây lây cơ thể cùng một lượng tinh dịch chảy dọc bắn thẳng lên khuôn mặt đối phương nhưng Takemichi chỉ đưa tay liếm lấy.

Đặt lên hàng mi xinh đẹp một nụ nhỏ, khuôn miệng Takemichi tạo thành một vòng cung.

" Chào mừng mày đến với thế giới của tao Haruchiyo.. "













" Haruchiyo mày có phản bội tao không ? "

Gã đàn ông tóc trắng dõi theo từng cử chỉ của thuộc hạ, đôi mắt đen láy của gã xoáy sâu vào điểm yếu mềm như muốn tìm ra kẽ hở đang che giấu còn xót lại bên trong nó nhưng tất cả chẳng có gì.

Sanzu quỳ gối xuống, tay trái của gã đặt lên ngực còn đầu thì cúi xuống như thế chứa đựng sự tôn kính trong đó.

" Bề tôi nguyện trung thành với ngài... "

Chủ nhân của tôi.

Tấm Chip lăn tròn nơi góc túi...







_________________________________________

Cho những ai không hiểu về Chapter này : " Sanzu mới là người chơi thuốc, khi tôi miêu tả đoạn họ gặp nhau tôi thường nhắc đến các từ như hương huệ, kẹo và đôi mắt xanh. Tất cả đều liên quan đến cái được gọi ảo ảnh và cái thất bại kia chì là do Takemichi tự mình tưởng tượng. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro