Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Vào khoảng thời gian gần đây, Ran cảm thấy đứa em trai sinh đôi của mình rất lạ ? Hắn không hiểu nó lạ chỗ nào nhưng kể từ khi thằng bé làm xong nhiệm vụ ở đầu tháng trước thì nó bắt đầu có những biểu hiện.. Theo lời thằng Sanzu là chơi thuốc quá đà.

Tuy nhiên Ran lại cảm thấy hình như Rindou đang tương tư ai đó- thì phải ? Đối với hắn đó thật sự là một suy nghĩ quá ngớ ngẩn nhưng với cái tình trạng lúc nào cũng cười điên, cười khùng của nó làm Ran phải xem xét lại suy nghĩ này.

Cố lục lại những ký ức còn sót vào buổi hôm sau khi em trai hắn làm nhiệm vụ về, cả người nó phấn chấn, khuôn mặt bóng láng đến lạ thường nhưng đôi mắt lại hiện lên một quầng thâm đậm trông khá mệt mỏi và hình như hắn có thấy mang máng trên cổ của nó có những vệt tím đỏ khá giống với vệt hicky-.

Hình như Ran hơi đau đầu.

Mẹ kiếp ! Vậy hóa ra em trai của hắn thật sự đang tương tư ai đó mà còn là một kẻ khiến nó thần hồn điên đảo như thằng chơi thuốc thậm chí bạo gan dám để lại dấu vết trên cổ thằng bé.

Sống hơn mười mấy năm cuộc đời, lần đầu tiên Haitani Ran cảm thấy nhân sinh thật vi diệu. Khi một ngày được chứng kiến đứa em trai bé bỏng mình nuôi lớn ngày nào đã biết yêu.

Với cương vị là một người anh trai, Ran muốn xem cô nàng nào lại xui xẻo tới mức có thể lọt vào đôi mắt bé xíu của nó.

Cứ vào khoảng một tuần, Rindou sẽ từ chối tất cả các nhiệm vụ cùng tiếp khách để đi đâu đó rồi trở về vào buổi chiều hôm sau, nó cứ tiếp tục tuần tự như vậy mỗi tuần riết rồi mọi người cũng quen. Tuy nhiên sau khi Kokonoi làm nhiệm vụ vào khoảng hai tuần, ở phía Nam thì tên đó cũng có tình trạng giống hệt với em trai hắn làm Ran không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Hình như trước đó Rindou cũng đi làm nhiệm vụ ở giáp bên đó thì phải ?

Sự nghi ngờ bắt đầu nảy sinh khi Ran phát hiện Rindou và Kokonoi đều có trên mình một miếng Chip cùng màu. Trùng hợp thay, Ran đã nghe lỏn được cuộc điện thoại của cả hai phát ra gọi tên một người nào đó là ' Chủ nhân ' với khuôn mặt đầy say mê.

Nghi vấn càng trở nên chắc chắn khi Ran phát hiện ra tấm bưu thiếp ở trong tủ quần áo của em trai hắn - tên người trên đó là ' Hanagaki Takemichi '. Theo thuộc hạ điều tra được thì tên Hanagaki sống ở khu vực phía Nam tất cả hoàn toàn đều trùng khớp vì Kokonoi và Rindou đều làm nhiệm vụ ở đó.

Mang theo tâm tình tò mò, Ran thật sự muốn biết Hanagaki là kẻ như thế nào lại khiến em trai cùng tên yêu tiền như Kokonoi phải phát cuồng mà hạ mình gọi hai tiếng ' Chủ Nhân '.

" Anh đi đâu vậy ? "

Giọng nói Rindou bất thình lình phát ra sau lưng khiến Ran giật mình xoay người.

" A-Anh đi có việc chút.. Rin Rin không cần đợi anh đâu nhé. "

Nói xong liền nhanh chóng rời đi.













Đặt chân lên mảnh đất phía Nam, nơi mà club Bonten không thể đặt chân chiếm giữ. Ran đã nghe rất nhiều lời đồn về cái thiên đường của những con bạc này, một nơi xa hoa đầy yên bình không có cảnh sát, không có tội phạm nhưng lại vô cùng bí ẩn đến lạ thường. 

Trong hồ sơ điều tra, Hanagaki là một canh bạc tâm thần khi toàn bộ sàn Casino đều nắm gọn trong tay gã. Cũng được nghe đồn rằng nhiều nhà bạc tự nguyện dâng hiến cho Hanagaki chỉ đổi lại đó chỉ là sự mong ước được ở lại phục vụ cho gã.

Điều này càng làm tâm tình Ran nhộn nhạo hơn trước, rốt cuộc tên Hanagaki Takemichi là thiên tài tới mức nào lại làm cả khu Nam đắt đỏ phải điên cuồng bảo vệ như một con chó trung thành cùng lúc khiến hai thành viên kiêu ngạo nhất trong Club Bonten hạ mình gọi ' Chủ Nhân ' với một đôi mắt đầy say mê.

Đôi chân Ran sải bước vào sòng bạc, đập vào đôi mắt tím chính là một căn phòng rộng lớn chủ đạo trắng quý phái được thiết kế theo kiểu kiến trúc Victoria xa xưa. Âm hưởng phát ra từ thứ kèn Saxophone xa xỉ trộn thêm giai điệu Jazz và đàn Organ kèm theo đó là hương thơm phẳng phất của xì gà hòa vào cái ngọt của Bách Hợp khiến con người không tự chủ mà quyến luyến.

Một quang cảnh quá mức yên bình, thật khó tin khi nói đây là một sòng bạc.

Ẩn mình theo dòng người đông đúc, theo Ran được biết thì Hanagaki thường đánh ở trung tâm con bàn - vị trí ngân hàng cao nhất trong các bàn với số tiền Chip đạt giá 100. Nhưng hồ sơ thứ hai lại cho rằng gã ta thường ẩn nấp trong số toa dành Player rồi sẽ bất thình lình xuất hiện như một tay cơ giúp kẻ đang gặp rắc rối đổi lại là vào đó chính là sự trao đổi mang theo tính mạng.

Và Ran nghiêng về phương án hai, hắn có thể đảm bảo tên Hanagaki đã tiếp cận Rindou và Kokonoi bằng phương thức này vì hắn hiểu được lý tưởng của con bạc, một lý tưởng đơn giản nhưng đầy tham lam của Nhà Cái.

Len lỏi vào vị trị các toa hạng thương gia, Ran rất kinh ngạc khi các phòng được sắp xếp theo vị trí bàn tròn hệt như một tấm Chip Poker. Mỗi cửa được khắc định theo các con số tuần tự từng ngân hàng, các tay cầm thì được phân bố làm từng dấu chấm trên súc sắc. Đặc biệt hơn vài toa còn có bảo vệ đứng canh gác làm tâm trạng Ran trở nên trùng xuống, tưởng đâu có thể dễ dàng tiếp cận được nào ngờ cái sàn Casino này lại được thiết kế như một đại sảnh mê cung tròn khiến tần suất gặp Hanagaki thấp đến đáng thương. Làm sao hắn có thể liều mình tới mức mở từng cửa ra chỉ để tìm được gã ta chứ. Haitani Ran hắn còn yêu đời a.

Đột nhiên tiếng chuông vang lên ngay bên phòng ngân hàng số 100 cùng với tiếng bước chân rộn ràng chuẩn bị tới gần khiến Ran giật mình vội ẩn nấp bên mép tường. Một dòng tay cơ áo trắng xếp theo hàng ngũ luân phiên đẩy nhau xe tới căn phòng đó.

" Nhanh lên đừng để ngài Hanagaki đợi lâu. "

Chúng vừa nhắc Hanagaki ? Đầu Ran ngay sau đó liền nhảy số, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp đạp đổ chiếc bình lớn ngay cạnh khiến nửa đoàn người phải lùi ra sau tránh né tạo nên một khoảng trống vừa đủ để Ran hòa mình mà chui tọt vào khăn trải bên trong kệ xe.

Cả thân người hắn gò ép bên trong kệ, trái tim từng chút trở nên hồi hộp khi cảm nhận được sự rung lắc đang cứ tiến dần tiến dần cho đến khi bóng tối mập mờ chiếu qua chiếc khăn trắng và xe đã dừng lại.

Mùi của rượu, của Cigar hòa lẫn theo mùi máu khiến từng mạch dây thần kinh của Ran trở nên kích thích đến lạ thường. Xét theo âm thanh của cụng ly phát ra, hắn có thể ngầm đoán được trong căn phòng này chỉ có duy nhất hai người.

" Mày tính làm gì tiếp theo ? "

Giọng nói trầm khàn pha chút cợt nhả làm Ran liên tưởng được đây là một kẻ có tính cách vô cùng ngả ngớn.

" Vẫn vậy ? "

Một giọng khác vang lên lần này nó hoàn toàn khác xe với giọng kẻ kia, người đàn ông này có chất giọng khá trong pha chút khàn đục của người trưởng thành khiến Ran tưởng tượng gã đàn ông này có vẻ ngoài rất trẻ trung.

" Mày thực sự tự tin bản thân có thể chinh phục được lũ Bonten ? "

Câu lạc bộ vừa được nhắc tên đã khiến Ran giật thót mình suýt chút nữa cộc đầu lên kệ, hắn rụt rè bịt chặt miệng mình lại cố không phát ra âm thanh nào. Đôi chân co rúm vào nhau như thể sợ hai gã trong phòng có thể phát hiện ra hắn bất cứ lúc nào.

" Mày hiểu tao mà Shuji ~ "

" Hahaha, quả đúng là màu sắc của tao. Mày thật sự rất tham lam đó Takemichi ~ "

Takemichi ? Hóa ra gã đàn ông có khuôn giọng trong đó chính là tên Hanagaki.

" Thứ tao muốn có cái gì thì nó phải thuộc về Hanagaki  ! Nếu đã không có trong tay thì trực tiếp phá hủy ! "

Tâm trí Ran trở nên rùng mình, từng tế bào hắn tê rần khắp sống lưng bởi câu nói của tên Hanagaki. Đôi tay bịt chặt miệng nhễ nhại ra một tầng nước bọt, không biết vì sợ hãi hay chỉ là sự kích thích của một kẻ bạo dâm.

" Haha ! vậy chúc mừng vì một dục vọng sắp nắm bắt trong tay ! "

Tiếng mép ly va chạm vào nhau, hòa lẫn cùng tiếng cười vang vảng như rót đến tai Ran một sự thèm khát vô tận đối với gã đàn ông tên Hanagaki. Hắn hoàn toàn không muốn động đến đồ của Rindou lại còn là Chủ Nhân em trai mình. Tuy nhiên nếu chơi đùa với gã ta một chút thì có lẽ thằng bé sẽ bỏ qua cho người anh trai tội nghiệp này nhỉ ?

Thử tưởng tượng kẻ khiến em trai mình ngày đêm nhớ nhung mỗi lần gặp nhau đều gọi hai tiếng Chủ Nhân mà rên rỉ dừng lại dưới thân Haitani Ran hắn thì quả thật rất là phấn khích.

Chỉ nghĩ đến thôi Ran đã không kiềm được Hormone của bản thân mà phát ra.

Nhưng rồi tiếng gót giày dồn dập vang bên tai, cùng bóng chân ẩn hiện qua vạt khăn trắng đang tiến gần tới xe Ran khiến hắn giật thót mình, cả hơi thở nặng nhọc kìm nén toàn bộ sâu bên trong cuống họng cố không để phát ra bất kỳ âm lượng nào. Bóng tay thấp thoáng mò xuống càng khiến tâm trạng Ran trở nên căng thẳng, đôi mắt mơ màng lấp ló một tấm sương vì căng thẳng.

" Shuji sao vậy ? "

" Không có gì, đi thôi. "

Cánh tay dừng lại, bóng chân dần thấp thoáng phai theo những gót chân rồi tiếng chốt cửa vang lên một tiếng cạch. Âm lượng phát ra cứ thế bé dần cho đến khi chẳng còn một thanh âm nào phát ra thì Ran mới thở phào nhẹ nhõm. Đôi chân duỗi thẳng tạo cho tư thế thoải mái vì bị gò ép quá lâu. Ngón tay từ từ kéo mép khăn, mắt Ran đảo quanh một lúc kiểm tra an toàn rồi mới lặng lẽ ló đầu ra.

" Oya ~ cuối cùng con cá ngựa bé nhỏ cũng chịu chui ra rồi nhỉ ? "

Giọng nói vang lên từ trên cao, hắn chưa kịp phản ứng đã bị một lực mạnh đập xuống đầu khiến ý thức Ran trở nên mờ dần cho đến khi đôi mắt chẳng còn trụ vững mà khép chặt lại.

.....

Takemichi nhìn chăm chú bản danh sách thống kê trên tay, đôi mắt xanh rảo bước suy xét từng dòng chữ nhưng tay không ngừng vuốt ve mái đầu tím đang ngụp lặn dưới hai chân mình. Mặc cho người kia vẫn đang nhiệt tình chăm sóc để làm hài lòng mình nhưng khuôn mặt Takemichi vẫn lạnh lùng chẳng có phản ứng nào ngoại trừ lớp bụi đỏ dưới mang tai cùng một tầng mồ hôi thấm trên làn da nắng trắng. 

" Chủ nhân không có gì không hài lòng với anh sao ? "

Thấy Takemichi không hề chú ý mà chỉ chăm chăm vào tớ giấy rác rưởi kia khiến Rindou tủi thân vô cùng mà dừng lại động tác. Đôi mắt violet lấp lánh cùng điệu bộ cắn môi tỏ ra đầy đáng thương thành công lấy lại được sự chú ý của đối phương.

" Bé cưng đừng buồn rầu, không có chuyện gì đâu. "

Nâng niu khuôn mặt xinh đẹp lên cao mà đặt lên đuôi mắt người dưới một cái hôn âu yếm, giọng nói khàn đục nhưng chứa đầy yêu chiều khiến tâm can Rindou muốn hét lên. Gò má nhỏ cứ thế dụi vào lòng bàn tay gã làm nũng.

" Vậy chủ nhân có gì phiền lòng ? "

" Ừ, nó liên quan đến Haitani Ran. "

Tên người anh song sinh chỉ vừa phát ra từ miệng đối phương đã khiến Rindou giật thót mình. Đôi mắt tím mở căng hết cỡ tròn xoe lên, miệng lắp bắp mãi mới phát được câu từ ngắn gọn.

" Y-Ý chủ nhân l-là... "

" Đúng vậy là anh trai của bé đó ~ "

Những đốt ngón tay xoa nhẹ lên vành tai đang dần lạnh, đôi mắt xanh khắc chạm lên đôi đồng tử tím xoáy sâu vào tâm can đang rối bời của người kia. Để rồi cái màu tím chẳng còn kiềm nén nổi thứ sâu thẳm bên trong mà long lanh rơi xuống màu hạt trong suốt.

" Rindou không biết mình đã làm gì nhưng Rindou biết sai rồi. Xin chủ nhân đừng bỏ rơi anh ! Làm ơn... "

Cái giọng trầm khàn nức nở lên những tiếng yếu đuối, mái tóc màu tím liên tục dụi vào tầm đùi ngay thẳng, đôi bàn tay nắm níu chặt lấy đầu bàn chân một cách đầy tha thiết như thể sợ đối phương có thể vất bỏ mình bất cứ lúc.

" Ai nói em sẽ bỏ bé cưng ? " Takemichi dịu dàng xoa đầu con sứa của mình cố gắng trấn tĩnh tâm trạng hoảng loạn của nó lại " Em chỉ muốn trêu đùa với anh trai của bé thôi. "

" Thật sao ? "

" Đúng vậy, bé cưng biết trái tim em rất tham làm mà ? "

Bấy giờ Rindou mới chịu ngẩng đầu lên, khuôn mặt lấm lem những giọt nước mắt nhưng không thể nào che đôi đồng tử tím đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh để xác thực lời nói của gã.

" Em sẽ không rời bỏ anh bởi vì Rindou mãi mãi là của em mà. "

Bờ môi nhỏ đặt lên đôi môi to lớn một nụ hôn êm dịu, đôi tay với xuống đan lên những đốt ngón tay của Rindou sau đó trực tiếp dùng sức kéo cả người hắn đổ gục lên giường cùng mình.

" Vậy nên hãy đục khoét em đi. "

Đồng tử tím bắt đầu trở nên xa xăm ngay lập tức tối xầm lại. Sự ích kỷ len lỏi cùng ghen tuông mù quáng khiến trận chiến hôm nay làm đối phương sung sướng vô cùng chẳng màng tới tâm trạng khác lạ của Rindou.

Dù có anh là anh trai đi chăng nữa hắn vẫn nhất quyết không để Ran dễ dàng có được chủ nhân hắn trong tay.

" Anh đi đâu vậy ? "

" A-Anh đi có việc chút.. Rin Rin không cần đợi anh đâu nhé. "

Nhìn dáng người của anh trai khuất sau cánh cửa, khuôn mặt Rindou không kiềm chế nổi sự đắc thắng. Mọi kế hoạch hắn vạch ra để dụ dỗ anh trai mình biết đến Takemichi hoàn toàn trở nên thuật lợi đến lạ. Hắn có nên khen sự ngu ngốc của anh trai mình không nhỉ ?

Thôi thì em chúc anh nguyên vẹn trở về.












Thật thảm hại... Đó là những gì miêu tả tình trạng của Haitani Ran bấy giờ.

Cả người trần trụi không mảnh vải cùng lúc tứ chi bị trói chặt trên bốn thành giường. Mái đầu tím bung xõa ép dính những giọt mồ đọng trong nệm keo, vài chỗ còn lấm tấm vệt máu khô chải xuống nửa vầng trán dọc theo hàng lông mi xinh đẹp.

Đóa hoa lan của Phạm Thiên, bông hoa đẹp nhất trong tất cả các Hots Club. Ái thần xinh đẹp khiến cánh đàn ông, phụ nữ phải trao đảo mà nguyện dâng hết tài sản để nâng niu nó tồn tại. Ấy thế mà giờ lại trông thảm thương đến lạ. Bông Lan rực rỡ ngày nào giờ chỉ còn sự úa tàn, rũ rượi bị người khác dẫm đạp không tiếc thương.

Nhưng mà ta đã quên, trong lớp nhị vẫn còn được che chắn bởi màng cánh yếu ớt. Vậy nên Haitani Ran vẫn cười, hắn cười một cách điên dại, đôi mắt màu tím lấp lánh chan chứa những tia dục vọng sáng ngời không hề che dấu.

" Mẹ kiếp ! Mày thật thú vị đó Hanagaki ! "

Hắn gầm lên tiếng hưng phấn nhìn người con trai tóc đen đang vắt chân bình thản trên ghế sofa

Mặc kệ những tiếng đùa cợt đang không ngửng lải nhải vào tai, gã vẫn im lặng mân mê cây nến trên tay. Takemichi thở ra một hơi bình thản, nghĩ một lúc rồi ngay lập tức châm lửa lên ngọn nến.

" Mày muốn thử cảm giác mới lạ chứ ? "

Đôi mắt xanh cùng khuôn miệng tạo thành một vòng cung cùng lúc, gã từ từ tiến lại gần Ran, trong tay không ngừng lắc lư ngọn nến đến trước khuôn mặt xinh đẹp.

" Rồi mày tính làm gì tao ? Châm lửa trên cái cơ thể này hay là- "

" Suỵt "

Ngón tay Takemichi hạ lên cánh môi Ran lúc này hắn mới cảm nhận được thứ bỏng rát đang hạ xuống bụng mình nhưng nó chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn khiến Ran dần thả lòng vì cảm nhận được nhiệt độ đã bắt đầu nguội đi.

" Cái quái gì- "

Hắn đảo mắt nhìn xuống dưới phát hiện cây nến trên tay đối phương đang hạ ở một khoảng cách gần dưới bụng mình.

" Sáp nến. "

Takemichi giải thích trước khi con cá ngựa kia có thể thắc mắc tiếp, chất nóng từ sáp lần nữa nhỏ giọt xuống mép rốn từ từ miết nhẹ vào bên trong phần mềm mại của lỗ rồi bắt đầu kết dính lại khiến Ran không tự chủ mà gầm gừ vì khó chịu.

" Chết tiệt.. "

Hắn bật ra tiếng chửi thề, cơn đau rát cùng khoái cảm sung sướng khiến Ran không xác định được vị trí của mình đang tồn tại ở mức nào. Chỉ biết mỗi một lần hơi nóng lướt qua, cơ thể hắn không tự chủ mà run lên vì kích thích khi cảm nhận hương vị của sáp đang kết dính trên khắp cơ thể mình.

Nhịp thở của Ran tăng nhanh dần khi cây nến đang nhỏ dần lùi xuống dưới chân hắn.

" Ah ! "

Ran thét lên một tiếng khi sáp rơi thẳng xuống bao quy đầu, cảm giác bỏng rát rơi trúng lên vật yêu thương khiến đồng tử tím bắt đầu nhòe đi vì đau. Nhưng khi sáp nến bắt đầu khô queo lại, dính đục trên mép, bó sát lấy bao quy. Hình thành lên nó khoái cảm mới lạ làm tâm trí hắn không biết đâu mới là sự sung sướng thật sự.

Dương vật dựng thẳng lên, căng phồng theo thời gian bởi kích thích. Ran rên rỉ liên tục vặn người rồi ưỡn cong tấm lưng thon dài nhô ra phần ngực ửng hồng như mời Takemichi thưởng thức. Khoái cảm xa lạ phát ra từ người mà em trai hắn yêu khiến Hormone của Ran rối bùng lên van xin muốn được đối phương yêu chiều nhiều hơn nữa.

" Ah... Ưm... Sướng.. "

Chẳng còn kiềm chế nổi tiếng rên rỉ sâu thẳm trong tim Ran cứ thế bật ra những âm thành đầy chân thành. Tứ chi bị trói buộc bởi dây khiến hắn càng trở nên chật vật. Ran vặn vẹo cố gắng đưa nửa thân mình dựa lên thành giường còn chưa kịp nghỉ ngơi sau một quá trình mệt nhọc thì giác cảm nóng bỏng truyền đến trong lỗ đầu khiến hắn phải hét lên vì quá đau.

Mẹ kiếp ! Thằng nhóc không thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Đồng tử tím long lanh ánh lên vẻ uất ức khiến tâm can Takemichi mềm nhũn khi nhớ đến vẻ mặt của Rindou cũng giống hệt vậy. Quả đúng là anh em sinh đôi, đáng yêu y hệt nhau.

Không tự chủ được cảm xúc, gã rướn người hôn chóc lên môi Ran. Nếu như Rindou ở đây, chắc chắn nó sẽ không ngần ngại lao vào đấm người anh trai mình túi bụi vì đã chiếm đến chỗ tiện nghi của nó.

Miệng Ran cứng lại, bờ môi truyền đến cảm giác ngọt ngọt khiến hắn tham lam muốn nhiều hơn nữa. Tuy nhiên cuộc chơi chưa kết thúc, làm sao Takemichi có thể dễ dàng tha cho hắn được chứ.  Gã muốn tóm gọn Ran và cách tốt nhất để thuần phục một con cá ngựa háu chiến chính là nghe thấy nó mở miệng van xin mình một cách đầy say mê.

Tiếp tục với cuộc chơi đang dang dở, chất nóng một lần nữa không lưu tình mà nhỏ giọt khắp thân dương vật, giác cảm đặc sệt theo đó chảy dài xuống tinh hoàn rồi dần đến hậu huyệt thì khô lại, thậm chí hơi nóng còn ở rất gần tới hai đầu trứng khiến Ran sợ hãi di chuyển người né tránh.

" Chủ Nhân ! "

Giọng nói hắn thiết tha cầu xin, tâm trí chẳng còn gì khác ngoài người con trai trước mặt. Đôi mắt  tím chứa đầy sự say mê khi nhìn gã bằng ánh mắt rực lửa, trong đáy hiện lên khuôn trái tim sáng trong giống hệt với đồng tử của Rindou khiến Takemichi không khỏi bật cười đắc thắng.

" Một lần nữa. "

" Chủ nhân.. Chủ nhân ! Xin em hãy thỏa mãn anh ! "

Khi thấy động tác đã dừng lại, Ran chẳng dấu nổi sự vui sướng  gọi tên Takemichi một cách đầy say mê cùng đòi hỏi. Hai tay kéo liên tục kéo căng ra như muốn van xin người kia hãy cởi trói cho mình.

Takemichi khẽ thổi ngón nến tắt đi, bàn tay mâm mê đầu ngực ửng hổng rồi âu yếm lên nó bằng cách cắm đầu nến vẫn còn nung nóng thẳng vào hai nụ hồng khiến Ran nức nở lên vì đau.

" Ah.. Chủ nhân.. Đau..làm ơn- "

Takemichi rướn người tới hôn môi Ran, chặn lại lời nói van xin của hắn. Đầu lưỡi gấp rút vươn tới cắn liếm đối phương, nụ hôn của gã vừa mãnh liệt, vừa thú vị khiến Ran đắm say vô cùng. Gã cắn đầu lấy lưỡi hắn, gặm nhấm đến lúc đôi lưỡi tê rần thì mới chịu buông tha.

Bàn tay gấp rút cởi trói, dây buộc mới vừa thả lỏng. Ran đã ngay lập tức vồ lấy Takemichi như một con sói đói mà giữ chặt lấy hông gã, một lần duy nhất đâm mạnh toàn bộ chiều dài của mình vào bên trong. Hậu huyệt của Takemichi thật kì lạ, hoàn toàn không giống với bất kỳ nam nhân nào Ran từng chơi. Mặc dù đây không phải là lần đầu của Takemichi nhưng bên trong gã vẫn mềm mại và chặt chẽ đến sung sướng, thậm chí nó còn hơn những cô nàng trong trắng nào mà Ran từng lên giường trước đó.

Bỗng tâm trí Ran có chút len lỏi sự ghen tỵ đối với em trai mình. Hắn ước gì ban đầu nhận quách nhiệm vụ đó thay vì nghĩ ra cái trò chơi cá cược ngớ ngẩn thì bấy giờ đã được âu yếm lấy người con trai này trước Rindou.

Mọi sự uất ức dồn vào động tác của Ran. Gã từ từ rút dương vật ra cho đến khi chỉ còn phần đầu khấc bao bọc bởi mép huyệt, rồi ngay lập tức đâm mạnh tất cả vào trong đối phương, tinh hoàn tàn bạo đập nát ngoài thành huyệt bích như muốn cắm nó toàn bộ vào bên trong khiến Takemichi rên rỉ vì sướng.

" S-Sướng quá... Sướng.. Mạnh lên.. Mạnh lên Ran... "

" Chủ nhân... Ngài nói xem.. Rindou hay tôi.. ai mới là người làm ngài sướng ? "

" C-Cả hai.. A... Cả hai đ-đều rất s-sướng..a... "

" Chủ nhân thật ích kỷ a ~ "

Lời nói vừa dứt khỏi môi, Ran ngay lập tức dừng lại động tác. Hắn thở dài, khuôn mặt mang đầy vẻ tủi thân nhưng sâu thẳm trong mắt đang ánh lên sự ranh mãnh.

" Chủ nhân ~ ngài nói xem ~ Rindou hay Ran Ran mới làm ngài sướng nà ~ "

Mỗi lời ngân nga, Ran đều khẽ khàng đẩy nhẹ vào điểm mềm mại rồi nhanh chóng rút toàn bộ dương vật bật ra khỏi hậu nguyệt khiến Takemichi ngứa ngáy vô cùng.

Gã cắn môi, lý trí đan xen một lúc vừa không muốn làm tổn thương Rindou, lại vừa không cam lòng khi bên trong khó chịu vô cùng. Nhưng rồi dục vọng lấn át lý trí, Takemichi chẳng kiềm nổi mà tát lên má Ran một cái thật mạnh.

" Mày sướng hơn được chưa ! Mẹ kiếp ! Mau thõa mãn tao đi thằng đĩ ! "

Bên má truyến đến cảm giác đau rát nhưng Ran không hề mảy may để ý mà trong đầu chỉ vang vảng tới lời nói của đối phương.

Thỏa mãn với thứ mình mong chờ, Ran nhanh chóng cắm lại toàn bộ dương vật vào bên trong mà tận tình chăm sóc lấy huyệt bích háu đói. Mỗi lần va đập, đều rút gọn lấy buồng phổi của cả hai, hai đồng tử tím xanh thỏa mãn nhìn tia dục tình trên khuôn mặt của đối phương rồi lại vồ vập lấy đôi môi của họ.

Luân hoàn thi nhau chuyển động không ai chịu nhường ai cho đến khi đôi buồng tinh hoàn chẳng còn đủ trụ vững mà bắn ra dòng nước tạp nham trong suốt.

......

Ran mệt mỏi trở về sau buổi làm tình đầy sung sướng, vừa mới mở cửa phòng đã giật mình khi Rindou đang đứng ngay trước mặt mình.

" Anh đã đi đâu ? "

Mỉm cười nhìn vẻ cau có của em trai, hắn đoán chắc ra nó là người lên toàn bộ kế hoạch này. Tuy nhiên mặc cho ánh mắt giết người đang nhìn chằm chằm bản thân, Ran chỉ vỗ vỗ vai Rindou rồi trực tiếp lướt qua nó.

" Chủ nhân đã khen anh làm sướng hơn em đó ~ "

Đằng sau truyền đến tiếng va đập của đồ đạc nhưng Ran vẫn ung dung đi tiếp mặc kệ tiếng chửi bới đang vang trong tai mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro