Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

"Có thấy thằng Kokonoi đâu không?"

Sanzu uể oải lách người qua cửa hỏi anh em Haitani trong phòng, nhưng duy nhất chỉ có người anh trai chú ý đến lời nói của gã.

"Boss chỉ đạo Hajime-Kun đi thu lại tiền bọn cớm phía Nam rồi. Mà có vẻ như Haru-Chan vừa tìm được một loại thuốc mới nhỉ? Cho Ran Ran hun lên đôi môi kia để có thể cảm nhận hương vị của Haru được không- Ây da ! Sao Haru lại có thể manh động vậy chứ?"

Ran đung đưa mái tóc, ngón tay vân vê trước môi mình, đôi mắt nhướn lên trêu chọc gã đàn ông tóc hồng, chưa kịp dứt lời đã bị đối phương dơ tay nã một phát súng. Hắn theo phản xạ kịp thời mà né tránh nó, viên đạn bay thẳng vào bức ngay sát bên tai Rindou.

Nếu như mọi ngày, chắc chắn Rindou sẽ phát điên lên mà sẵn sàng vác súng hay bất cứ thứ gì ngay bên cạnh mình để đánh trả lại Sanzu nhưng nay nó chỉ im lặng, đôi mắt lờ đờ như người mất hồn nhìn chăm chú vào con Chip đang vân vê trên tay. Đầu óc như thể đang nghĩ đến thứ gì đó khiến khuôn mặt nó đỏ bừng tức khắc gục xuống giường mà lăn lộn không quên cười khúc khích.

Đôi mắt Sanzu căng trừng, vẻ mặt gã hãi hùng nhìn Rindou như một sinh vật lạ, khuôn miệng mở lớn chẳng phát ra nổi âm thanh nào, ngón tay run rẩy hết chỉ vào Rindou rồi đảo mắt sang người anh trai của nó như muốn tìm một câu trả lời chính đáng.

Ran - người đã chứng kiến khung cảnh này trong suốt một tuần vẫn không thể nào chịu nổi đả kích mà rùng mình, khuôn mặt tươi cười như thể sắp nứt ra bất cứ lúc nào. Thái độ có vẻ rất ung dung nhưng Sanzu chắc chắn rằng hắn phải tuyệt vọng lắm mới trưng ra bộ mặt bình tĩnh như này.

Gã chỉ lắc đầu bỏ lại một câu rồi từ từ thu mình lại sau cánh cửa để lại Ran với một khuôn mặt đã nứt làm đôi.

"Tốt nhất mày nên khám xét xem em mày có chơi đồ không?"









Kokonoi Hajime cỗ máy kiếm tiền của Club Phạm Thiên, kẻ xảo quyệt mang trên mình bộ não thiên tài của sự điên rồ. Chỉ cần mục tiêu lọt vào tầm mắt, y sẵn sàng cấu xé nó bằng tất cả mọi hình thức chỉ cần tiền và tiền - tất cả là tiền.

Kokonoi luôn tự tin vào khả năng chơi trò của mình, chỉ cần đặt ghế ngồi vào bàn cờ, mọi quyền kiểm soát và chiến thắng sẵn sàng nằm trong tay y bất cứ vào hoàn cảnh nào.

Nhưng cỗ máy kiếm tiền vẫn chỉ là cỗ máy kiếm tiền, có kẻ xảo quyệt nhất thì phải có kẻ xảo quyệt hơn. Chúa không thiên vị cho tất cả và Kokonoi cũng vậy.

Y đang cảm thấy rối bời, đúng vậy! Một thiên tài điên như Kokonoi Hajime đang bị rối bời khi bị gã đàn ông trước mặt xoay chuyển như một món đồ chơi.

Đôi mắt y liếc nhìn người đàn ông tóc đen đan xen vài sợi vàng, nụ cười ngả ngớn cùng đôi mắt vàng kim híp lại thành một vòng cung khiến gã ta càng trở nên xảo quyệt.

Bàn tay Kokonoi không kiềm chế nổi mà run lên khi từng lá bài cứ dần vơi bớt, đôi mắt y lảo đảo nhìn dọc xung quanh như tìm một tay cơ trợ giúp nhưng hình như chẳng ai chú ý đến y cả.

Lúc này Kokonoi mới chửi thề, không ngờ một ngày bản thân lại bị chơi cho một vố mà lâm vào đường cùng thế này.

Dòng người nhộn nhạo hòa lẫn tiếng xí ngầu cùng tiềng xì xào bán tán cứ ập đến bên tai khiến tâm trạng của Kokonoi càng trùng xuống. Y căm hận nhìn gã đàn ông kiêu ngạo trước mắt mình, y không cam tâm bản thân sắp thua. Kokonoi không can tâm!

Một bàn tay khẽ chạm vào bờ vai khiến y giật mình xoay đầu lại. Một thằng nhóc tóc đen vuốt keo, ăn mặc trông khá sang trọng tuy nhiên cổ áo lại cố tình bung cúc khiến nó trông khác gì một thằng nhãi ranh mới tập tành thành giang hồ.

"Mày cần gìm"

"Không phải quý ngài đang gặp khó khăn sao? Muốn tôi giúp chứ?"

"Tao không cần m-"

Kokonoi chưa dứt lời ngón tay của thằng nhóc tóc đen đã chặn lên môi y. Đôi mắt xanh của nó sáng rực tựa như một hố đen xoáy sâu giữa bầu trời yên ả khiến tâm trí y không tự chủ mà bị cuốn vào.

"Tốt thôi nhưng tao sẽ không chia hết nửa số tiền cho ngươi!"

"Thứ tôi cần không phải tiền của ngài. Ngài chỉ thực hiện một yêu cầu nho nhỏ của tôi là được."

"Ngươi đang ra lệnh ch-"

Kokonoi cứng họng khi cái đôi mắt xanh chết tiệt của thằng nhóc lại một lần nữa xoáy sâu vào tâm can y, khiến y không thể nào mà phát ra lời nói từ chối mà chỉ biết vô thức gật đầu theo bản năng.

"Tốt!" Nó vỗ tay một cái, đôi bàn tay chạm vào tay y di chuyển xuống lá bài chính "Lúc nãy ngài đã thua ở Banker rồi."

Ở khoảng cách này, Kokonoi có thể ngửi thầy mùi hương xì gà, thoang thoảng chút vị hổ phách hòa trộn vào cái hương cam đặc trưng, tạo thành mùi vị của một kẻ có tiền.

"Bây giờ ngài hãy đánh vào cửa Nhà Cái liên tục, sau đó dừng chỉ điểm xí ngầu, lật lên con Ace ngài có trong tay cho đến khi cửa số thua."

Bàn tay của Kokonoi gần như bị bàn tay của thằng nhóc kiểm soát theo một con đường mà nó chọn. Đầu óc y mơ hồ vẫn chưa hiểu được đối phương đang tính làm gì mà chỉ biết đưa tay theo lối dẫn mà thằng nhóc vạch cho.

"Nhìn ngài có vẻ vẫn còn tiền nhỉ? Vậy hãy chọn lại Banker nào."

Thằng nhóc ra hiệu cho kẻ chia bài lật súc sắc, ngón tay nó đánh vào con King, tiếp tục đưa lá bài vào cửa số 9. Khiến Kokonoi từ trong tình thế tiến thoái lưỡng nan ngay lập tức xoay chuyển thành chủ cuộc chơi. Y không ngờ phong cách của nó lại gian xảo tới mức hoàn toàn không bị động thế đến cửa Tie.

Kokonoi đảo mắt nhìn, ngay lúc này y lại cảm thấy thằng nhóc bên cạnh đẹp đến lạ thường, đẹp một cách đột ngột khiến tần suất trái tim y đập nhanh không ngừng nghỉ.

Đây là một tay chơi, một con bạc chuyên nghiệp khiến một kẻ thiên tài như Kokonoi phải nể phục.

Nàng Bunny bước lên, từ từ lật lấy tấm Chip Poker giữa trung tâm ngay lập tức dơ cao tay, bàn cờ đỏ đen nhanh chóng xoay chuyển và Nhà Cái đã dành chiến thắng.

Kokonoi Hajime từ một kẻ bị xoay chuyển trong trò chơi không lối thắng nhanh chòng biến thành trung tâm của các Player.

Tâm trạng của y ngay lúc này khá rối ren khi đan xen giữa vui mừng và phiền lòng nhưng lại có chút kiêu ngạo vì đã đánh bại được con mồi. Đôi mắt y khẽ liếc nhìn gã đàn ông ngả ngớn nhưng nhận lại chỉ là một nụ cười ẩn ý của đối phương.

Bỗng chốc tâm trạng Kokonoi trở nên căng cứng khi đôi bàn tay của thằng nhóc tóc đen vòng ôm lấy khung xương mặt y, giọng nói nó trầm khàn rót vào tai.

"Quý ngài có phiền lòng thực hiện yêu cầu của tôi chứ?"

Lúc này Kokonoi mới hiểu rằng bản thân đã rơi vào bẫy của người này ngay từ đầu.

.....

Hanagaki nằm dài trên ghế sofa, đầu gã tựa lên đùi người đàn ông, bàn tay mân mê ly rượu không tự chủ mà hớp một ngụm rồi đưa viên đá lăn tăn tuôn lên đầu lưỡi khiến nó theo phản ứng mà co lại vì lạnh ngắt.

Ngón tay người đàn ông khẽ nâng cằm gã lên, đầu móng cào nhẹ bên mép môi từ từ đưa vào bên trong khoang miệng. Hai ngón tay nắm chặt lấy đầu lưỡi mà kéo căng ra, đôi lúc luồn lách lên hàm trên rồi ấn mạnh khiến Hanagaki theo phản ứng mà khép hờ hai đầu răng lại vô tình cắn chặt lấy tay người kia không cho chuyển động.

"Ôi za~ Bé cưng thật háu đói a. Đêm qua là chưa đủ với bé sao?"

Ngay lập tức Hanagaki liền nhả ngón tay người đàn ông ra, đôi mắt xanh trừng lớn, móng tay đay nghiến lấy đùi đối phương tỏ lên sự bất mãn.

"Câm miệng đi Hanma!"

Không để lời nói gã vào tai, Hanma chỉ ung dung kéo đối phương lên cao để cả cơ thể Hanagaki đổ ập vào người mình. Đôi tay thon dài một lần nữa siết chặt lấy cằm, xoay cái đầu gã hướng tới một bóng dáng của một tên tóc trắng, khoác trên mình bộ đồ Trung Hoa đỏ đang ẩn hiện giữa vô vàn người chơi.

"Bé cưng nghĩ sao?"

"Kokonoi Hajime - con điếm kiếm tiền của Bonten."

Nhìn đôi mắt xanh đã bắt đầu trở nên lấp lánh khiến Hanma không tự chủ mà siết chặt cằm đối phương lại, đôi mắt vàng kim của hắn ẩn hiện sự ghen tuông, hết nhìn con cáo trong lòng rồi lại nhìn thằng điếm đầu bạc kia.

Hanagaki vòng tay ôm lấy cổ Hanma, đôi môi chúm chím hôn chóc lên má hắn một cái rõ to khiến cơn ghen tuông bỗng chốc bay biến ngay tức khắc.

"Shuji ! Tao muốn tên đó!"

Chết tiệt, chỉ lúc nào nhờ vả thì Takemichi mới chịu gọi tên cúng cơm của hắn bằng cái giọng ngọt xớt đó. Mỗi lần vậy đều khiến tâm can Hanma mềm nhũn, vừa tức giận lại vừa bất lực mà chẳng làm được gì.

Hanma chỉ thở dài, nhẹ nhàng đặt đối phương xuống ghế sofa. Đôi bàn tay 'Tội' và 'Phạt' ôm lấy má Hanagaki, lưu luyến hôn lên đôi mờ nhạt đó.

"Chỉ lần này thôi đó."

"Yêu mày quá Shujiiii."

Mẹ nó! Đừng có gọi tên cúng cơm của hắn ra.










Tiếng xì xào lả lướt của những con bạc, thanh âm la đi la phát ra từ chiếc đĩa than hòa trộn cùng thứ kèn âm hưởng của Saxophone. Hanagaki phì phèo điếu Cigar thở một hơi dài vào mặt tên tay sai đang quỳ cung kính dưới chân mình.

"Thưa Ngài Hanagaki, tên đó đã bị ngài Hanma xoay như chong chóng rồi ạ."

"Tốt~" Giờ sân khấu để gã biểu diễn nhỉ?

Hanagaki ngồi dậy, đôi chân chậm rãi rảo từng bước tới gần con mồi. Khuôn miệng mím lại thành một vòng cung nhỏ, đôi mắt xanh cùng đôi mắt vàng kim va chạm vào nhau khiến cả hai vô thức gật đầu theo đối phương.

"Tốt thôi nhưng tao sẽ không chia hết nửa số tiền cho ngươi!"

Đúng như lời đồn, tên Kokonoi Hajime này quả thực là một kẻ rất mê tiền, tuy nhiên đối với gã nó chẳng là gì khó nhằn cho cam. Vì Hanagaki đã nhận ra sự thèm khét khó hiểu đó, gã đã nhận ra được con mồi đang bị đôi mắt xanh của mình hút sâu vào.

Và Hanagaki chỉ cần tận dụng nó. Đúng vậy! Cứ nhìn vào mắt gã đi, hãy cứ chăm chú vào cái đôi mắt xanh này đi nào. A, chính nó, chính là nó, đôi mắt mơ hồ chẳng rõ lý do của đối phương.

Ánh nhìn của Hanma và Hanagaki lần nữa giao nhau, họ vô thức nhoẻn miệng cười cho niềm vui chiến thắng sắp tới.

Chip Poker đã được lật ngược, nàng Bunny đã dơ tay, bàn cờ đỏ đen một lần nữa xoay chuyển. Con mồi chính thức rơi vào bẫy.

Đôi bàn tay Hanagaki chạm vào khung xương cổ kẻ chiến thắng, gã cúi đầu thì thầm vào tai đối phương.

"Quý ngài có phiền lòng thực hiện yêu cầu của tôi chứ?"

Một tiếng 'Rắc' vang lên, đầu Kokonoi nghiêng theo chiều hướng tay của Hanagaki. Đôi mắt y trợn ngược, miệng theo phản ứng mà mở to ra, cơn đau ập đến dây thần kinh khiến đầu óc y trở nên mơ hồ, đôi mắt đen chẳng còn trụ vững mà từ từ khép lại nhưng bên tai vẫn vang lên lời nói của đối phương.

"Chào mừng con đĩ của tao."

.....

Nếu như được hỏi Kokonoi đang cảm thấy sợ điều gì nhất thì y chắc chắn sẽ trả lời là ngay lúc này. Y không biết bản thân đang ở đâu cả, không gian được lấp đầy bởi bóng tối, dù y có cố gắng chạy xa đến đâu cũng không thể nào tìm thấy được ánh sáng. Và bấy giờ khắp cơ thể Kokonoi bị siết bởi những xúc tu, y thậm chí đã dùng toàn bộ sức lực mình có nhưng vẫn bị nó bóp chặt lấy như thể muốn ép ngạt buồng phổi của y.

Kokonoi muốn kêu cứu nhưng toàn bộ quá trình, y không thể phát ra nổi bất cứ một âm thanh nào ngoài những tiếng gào thét đang gầm rú lên trong đầu, ngay lúc này y chẳng khác gì một thằng câm đang cố gắng trò chuyện cùng người khác.

Cơ thể Kokonoi bị sàm sỡ bởi nó, nó liên tục xâm nhập sâu vào từng tế bào rồi sờ soạng khắp điểm nhạy cảm khiến y phải bất lực, chẳng biết làm gì ngoài bật khóc như một đứa trẻ. Kokonoi ước đây là mơ và ngay lúc này đầu óc y chỉ biết mơ hồ cầu cứu đến hình bóng của đôi mắt xanh kia.

Làm ơn.. Mẹ nó! Cứu y!

Kokonoi giật mình mở mắt, hai tay vô thức với lấy chiếc điện thoại trên bàn theo phản xạ hằng ngày nhưng rồi nhận ra cả đôi tay đều không cử động được. Ngay lúc này đôi mắt y mới bàng hoàng nhận ra được tình thế của bản thân. Tay y bị còng đầu sau thành giường, cả cơ thể trần nhộng không một mảnh vải, đôi chân bị bắt ép dạng thành hình chữ M thậm chí bắp đùi còn bao phủ bởi băng lớp băng dính khiến cử động chân càng trở nên khó khăn. Quan trọng hơn dương vật y đang dựng thẳng lên rỉ một tràn dâm dịch dày đặc và theo kinh nghiệm của bản thân, Kokonoi chắc chắn mình đã ra ít nhất là một lần.

"Tỉnh rồi sao?"

Lúc này Kokonoi mới chú ý đến thằng nhóc tóc đen ngồi đồi diện mình, thân thể nó cũng trần như nhộng chỉ mặc duy nhất chiếc boxer của nữ màu trắng có dây buộc. Cả người nó ung dung không hề bị trói chặt bởi bất cứ thứ gì, đôi chân nó bắp chéo lên nhau, ung dung lắc lư qua lại và Kokonoi có thể nhìn thấy vài giọt tinh dịch chắc chắn là của y đang bám trên kẽ ngón chân nó.

"Mẹ kiếp! Thả tao ra thằng ch-"

Khuôn mặt Kokonoi lệch sang một bên, cảm giác đau rát truyền vào lớp da khiến tâm trí y bàng hoàng. Đôi mắt đen tràn ngập lửa giận nhìn thằng nhóc tóc đen đang rướn người về phía mình, ánh mắt tỏ vẻ thách thức.

"Mày là một con đĩ không ngoan ngoãn gì cả~"

"Ngậm miệng lại th-"

Bên má còn lại một lần nữa truyền đến cảm giác đau rát. Kokonoi nghiến răng ken két, chưa bao giờ y bị sỉ nhục tới mức này. Cả quãng đường sống trên một ngai vàng chèn ép người khác để giờ lại bị một thằng nhóc nhỏ con đối xử không khác gì một con điếm.

"Tốt nhất mày nên chỉnh đốn lại lời nói của mình. Và đừng tỏ vẻ bản thân mình cao sang trước mặt tao, ngay từ đầu mày vốn dĩ chỉ là một thằng đĩ do bọn đàn bà vung tiền ra mà thôi. Vậy nên đừng tỏ ra cao thượng khi là một Host Club."

"Mẹ nó! Câm miệng! Câm miện-"

Takemichi úp thẳng một thanh Chip vào miệng Kokonoi, ngón tay càn quẫy theo miếng Chip va chạm liên tục vào hai bầu má khiến nước bọt đối phương không ngừng chảy dọc xuống khóe môi.

"Không phải mày thích tiền sao? Làm đĩ của tao đi! Làm thằng đĩ trên thân tao mỗi ngày chỉ việc thỏa mãn cái lỗ nhỏ của chủ nhân, là mày đã có tiền rồi!"

Khuôn miệng Takemichi mở to, giọng cười của gã cứ lớn dần lên vừa biến thái, lại quái dị khiến một kẻ kiêu ngạo như Kokonoi cũng phải rùng mình vì sợ hãi.

Những ngón tay gã siết chặt lấy dương vật của y mà lên xuống, móng tay đâm chọt lấy toàn thân đôi lúc sẽ tàn ác ghim chặt bao quy đầu rồi chọc thẳng vào lỗ dịch khiến Kokonoi rên lên những tiếng âm ỉ trong cuống họng vì đau đớn.

"Haha! Sướng lắm đúng không? Mày bây giờ chẳng khác gì một con chó thèm chịch!"

Mẹ kiếp! Câm miệng lại! Cậm miệng lại đi! Y không muốn nghe.

Nước mắt Kokonoi lăn dài xuống gò má, đôi mắt đen long lanh bị che phủ bởi một tấm sương mờ vừa uất ức, lại vừa đang yêu khiến Takemichi không kiềm được mà muốn chà đạp đối phương hơn.

Tha cho chiếc miệng đã sớm mỏi nhừ, gã từ từ rút miếng Chip thấm đẫm nước bọt mà đưa lưỡi liếm lấy rồi cúi xuống truyền toàn bộ dịch bọt vào lại miệng chủ nhân nó. Đôi môi nhỏ đớp lấy bờ môi to hơn mình, lưỡi gã vờn lấy chiếc lưỡi đang phản kháng kia, mút một cái thật mạnh, tham lam chiếm dụng toàn bộ khí phổi trong nó khiến kokonoi phải lắc đầu tỏ ra bản thân mình sắp chết ngạt vì thiếu dưỡng khí.

Dứt khỏi nụ hôn cháy bỏng, Takemichi ngửa đầu ra sau hớp lấy một hơi, đôi mắt xanh mơ màng ánh lên tia dục vọng quang đãng, khuôn mặt loang lổ bởi nước bọt lẫn mồ hôi. Cơ thể bắt đầu hồng hào bóng lên một màu sáng khiến gã trở nên nóng bỏng đến lạ thường làm một người căm ghét như Kokonoi cũng phải vô thức ngắm nhìn đến say mê.

Bắt được ánh mắt cháy rực đang nhìn mình, khuôn miệng Takemichi nhoẻn lên một vòng cung. Gã xoay người ra sau, cả người rướn thấp để phần mông được nhô cao. Ngón tay chạm vào phần dây mà chậm rãi kéo xuống, chiếc nội y từ từ rời khỏi để lộ nơi tư mật được bít kín bởi chiếc sextoy đen bóng loáng.

Thân thể Takemichi lùi xuống, để mông mình gần kề khuôn mặt Kokonoi, sự căng nẩy va chạm lên chóp mũi khiến y đỏ lừ mặt. Gã quay đầu, đôi mắt xanh một lần nữa xoáy sâu vào đôi mắt đen.

"Rút ra rồi tao sẽ thỏa mãn mày."

Giọng nói ma mị như một lời ra lệnh vang vảng bên tai khiến đầu óc Kokonoi trở nên hỗn độn chỉ biết vô thức mở to khuôn miệng, ngậm lấy nút ngoài, hàm răng cắn chặt phần nắm mà mạnh bạo rút ra, dâm thủy theo đó mà ồ ạt chảy xuống văng theo đó mà văng hết lên mặt y.

"a.."

Takemichi rên lên một tiếng, thân không trụ vững mà trượt xuống dưới bụng Kokonoi. Gã xoay người, hai tay bám lấy vai y làm trụ.

"Nhả ra nào."

Gã xòe lòng bàn tay ra, Kokonoi nghe theo lệnh cũng gật đầu xuống thả nút Toy vào tay Takemichi.

"Ngoan lắm."

Nhanh chóng ném chiếc đồ chơi ra xa, gã hôn lên đuôi mắt y như một phần thưởng. Hông dịch chuyển xuống dương vật của ai đó đang cương cứng mà ma sát. Dâm thủy cùng dịch nhờn lần lượt tiết ra khiến tốc độ đẩy hông của Takemichi càng tăng dần, thậm chí gã còn ác ý khi để lỗ nhỏ của mình va chạm lấy đầu khấc đối phương khiến Kokonoi gầm lên những tiếng rên rỉ bất lực.

"Có vẻ như thằng con của mày đang rất thèm cái huyệt sinh của tao nhỉ?"

Bàn tay Takemichi bóp chặt lấy má Kokonoi, bắt ép y phải nhìn thẳng vào đôi mắt xanh gã. "Nói đi Hajime!? Mày là con đĩ của ai?"

"Là của chủ nhân! Hajime là con đĩ của chủ nhân! Làm ơn ngài hãy thỏa mãn Hajime!"

Kokonoi uất ức lại một lần nữa khóc ra những tiếng nghẹn cứng, mái đầu bạc dụi vào hõm cổ Takemichi làm nũng như một con cún lâu ngày bị chủ nhân bỏ rơi.

Thỏa mãn với lời nói cùng hành động của đối phương, Takemichi hôn chóc lên môi con cún trắng một cái. Những ngón tay vòng xuống hông, nắm lấy dương vật sớm gân guốc nổi phòng trong lòng tay gã mà đặt nó vào lỗ nhỏ.

Sau khi đã cân định ổn thỏa, đôi bàn tay Takemichi nắm lấy vai Kokonoi làm trụ, ngay lập tức dập hông một cái thật mạnh để toàn bộ dương vật bao chọn lấy vách thịt mềm mại, đầu khắc cắm sâu lên điểm nhạy cảm khiến cả hai vô thức bật ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Chậm rãi..

Tốc độ di chuyển hông của Takemichi đều rất chậm, mỗi lần gã ngồi lên sẽ dừng lại khoảng chừng 3s thì mới chịu cắm xuống điều đó khiến từng tế bào Kokonoi khó chịu vô cùng. Y muốn siết chặt lấy cái eo đó, vùi sâu dương vật vào bên trong điểm yếu mến khiến đối phương thần hồn điên đảo chỉ biết mở miệng mà rên rỉ sung sướng dưới thân y.

Nhưng Kokonoi nhịn, y biết chỉ cần mình ngoan ngoãn tỏ ra đáng thương, cất lên giọng nói cùng dáng vẻ đầy nũng nịu thì chắc chắn người kia sẽ mềm lòng.

"Chủ nhân.. Hajime muốn chủ nhân tháo còng... Hajime muốn ôm chủ nhân... Làm ơn.."

Đôi mắt đen long lanh cùng khuôn mặt đầy vẻ đáng thương cất lên cái giọng nũng nịu nhi nhí khiến tâm can Takemichi đổ gục làm sao gã có thể trụ được cái vẻ đáng yêu này.

"Mày chỉ cần vặn hai tay sau đó dùng lực xoay ngược lại là nó có thể tự động mở. Cái này chỉ là còng tập sự cho bọn cớm cảnh sát thôi."

Kokonoi làm theo lời chỉ dẫn, quả đúng như lời nói của gã nó hoàn toàn dễ dàng tháo ra được. Vậy mà nãy giờ y lại bị nó dắt mũi để rồi chật vật trong một khoảng thời gian dài.

Còng vừa rời khỏi tay, Kokonoi ngay lập tức đè nghiến Takemichi xuống giường. Đưa đẩy dương vật dập mạnh vào điểm gò khiến người dưới thân ré lên vì sung sướng. Y say mê nhìn đôi mắt xanh rơm rớm nước lẫn gò má ửng đỏ, không tự chủ mà hôn dọc lên cái cần đang cổ thở hắt ra những hơi đầy nặng nhọc. Lồng ngực Takemichi phập phồng theo từng nhịp thở mà vô tình dựng thẳng hai hạt ti cương cứng như thể muốn gọi mời Kokonoi thưởng thức.

Hai cánh tay rắn rỏi siết chặt lấy tấm eo mảnh khảnh mà dập. Mỗi lần đâm trúng điểm nhạy cảm là một lần chủ nhân của y nức nở không thành tiếng, chỉ có thể hổn hển rồi rên rỉ những âm đứt quãng đầy loạn lạc.

"S-Sướng quá... Dập m-mạnh lên... Hajime a.."

Móng tay Takemichi cào cấu lên bờ vai Kokonoi, khuôn miệng phát lên những tiếng dâm đãng như một lời cổ vũ khiến tần suất y tăng mạnh mà tàn bạo dập vào.

Mỗi lần cắm sâu vào gò bụng là một lần chân Kokonoi run lên từng đợt mạnh mẽ khi điểm kích thích cứ ồ ạt truyền đến xúc giác đâm thẳng vào bộ não y. Sự khoái lạc tột độ cùng những cơn hưng phấn khiến Kokonoi phát điên. Y ngửa mặt rên rỉ như một con chó thèm chịch, tứng thớ cơ mềm mại hút bao trọn lấy dương vật làm Kokonoi phải thốt lên rằng đây có phải đây là thiên đường hay không ?

Mẹ nó! Kokonoi chửi thề.

Không ngờ có một ngày y được thoả mãn đến thế. Và cũng là làn đầu cảm nhận được cái hương vị tình dục thật tuyệt tới mức này. Kokonoi cũng chân thành biết ơn Boss khi đã giao cái nhiệm vụ chết tiệt, để rồi hôm nay y như Eva đã ăn trái cấm được nếm thử hương vị xác thịt trần tục mãi không thể dứt ra được.

Kokonoi không bao giờ tin vào Chúa nhưng ngay bây giờ y chỉ muốn gào thét dập đầu xin Chúa hãy ban phát cho y mãi bên cạnh người này, mỗi ngày làm người này đến thần hồn điên đảo không hề có hồi kết.

Vậy nên làm ơn hãy để Hajime được ở bên cạnh chủ nhân của mình mãi mãi.











Kokonoi một lần nữa mở mắt, ngay lập tức đã bật dậy để xem liệu đây có phải giấc mơ hay không. Tuy nhiên mùi hương tanh nồng của tinh dịch hòa lẫn với dâm thủy đang rải lên tấm nện khiến y chắc chắn đây không phải là một giấc mơ.

Lưng truyền đến cảm giác đau rát khiến Kokonoi tủi thân vô cùng, rõ ràng là người nằm trên vậy mà bây giờ lại bị chủ nhân vất bỏ không thương tiếc. Khuôn mặt Kokonoi đầy uất ức cùng đôi mắt rơm rớm như một thiếu nữ, tay siết chặt lấy tấm chăn nhàu nhĩ vô tình chạm phải một vật cứng làm sự chú ý y bỗng đặt lên nó.

Một miếng Chip cùng một danh thiếp màu đỏ, chỉ cần hai thứ đó thôi đã khiến tâm trạng Kokonoi từ đáy địa ngục mà vượt thẳng lên thiên đường.

Hanagaki Takemichi - chủ nhân của Kokonoi Hajime.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro