Chương 2.2
Spoil: Có xôi thịt.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Jungkook thả anh khỏi Phòng Xanh. Ba ngày đầu tiên được tỉnh táo, không còn mê man do ảnh hưởng của thuốc an thần đã hết, và Jimin càng ngày càng minh mẫn hơn. Trong lúc tỉnh táo, Jimin nảy lên một ý định: anh không thể mãi sống ở đây, như thế này được. Vẫn còn quá nhiều mảnh vụn trong tâm trí anh... Jungkook là một kẻ giết người và cậu ta chiếm hữu anh, coi anh như vật sở hữu. Nhưng cậu cũng bảo vệ Jimin và cho anh cảm giác an toàn. Cậu nhân danh công lý sát hại một vài người Jimin biết, nhưng cậu cũng xúc phạm đến sự trong sạch của anh: xâm phạm cơ thể anh, coi anh không hơn một thằng điếm...một cái miệng để liếm mút và một cái lỗ để giao hợp. Dù những điều ấy nghe thật bệnh hoạn, nhưng Jimin không thể nào ghét cậu vì những việc cậu đã làm được. Những tên đàn ông khốn nạn kia xứng đáng nhận được kết quả này, và hơn hết là Jungkook chưa bao giờ cư xử với anh như vậy.
Jungkook yêu anh.
Nhưng kể cả khi cậu có yêu anh, cậu cũng không nên giam lỏng anh tại đây, cầm tù anh như một tên nô lệ. Tất cả cửa sổ trong căn hộ to lớn với 3 phòng ngủ dường như không có khóa chốt. Và giờ anh mới có cơ hội nhìn quanh ngôi nhà. Jimin nhận ra mọi cánh cửa đều có khóa điện tử, mỗi khóa cần một mật khẩu khác nhau để mở. Anh không thể ở đây mãi, không thể bị giam cầm như một con thú được, nên anh bắt đầu nghĩ. Nghĩ cách chạy trốn khỏi đây.
Và Jimin có một kế hoạch.
Trời đã gần tối rồi, anh có thể nhận ra bởi một vài ánh cam xen lẫn sắc xanh của những tia nắng hiếm hoi cuối ngày chiếu qua ô cửa sổ. Bất cứ khi nào Jungkook ra ngoài mua vài thứ lặt vặt hoặc đi làm việc gì đó, cậu luôn ăn mặc kín mít từ đầu đến chân với những món đồ màu đen và xám đậm. Cậu luôn khóa kín cửa, và Jimin luôn ở trong nhà. Cảnh sát hẳn là đang truy tìm cả hai người...chắc là họ đã tìm thấy thi thể của gã chủ nhà. Jimin có thể tưởng tượng được tiêu đề trên những tờ báo hàng ngày, anh cười khúc khích khi nghĩ đến vẻ mặt hổ thẹn của bố mẹ anh: Park Jimin, từ con đĩ Busan trở thành Đồ Tể Busan. Hẳn là họ tự hào lắm đây.
Tầm giờ này, Jungkook thường đọc sách ở phòng ngủ chính, rồi mới bắt tay vào nấu bữa tối. Jimin đã quen với việc ngủ chung phòng với cậu. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để trốn khỏi Phòng Xanh và những ống tiêm thuốc an thần. Giờ đây anh đang bình tĩnh bước về phía Phòng Đỏ. Căn phòng có cái tên này sở dĩ vì giường và tường trong phòng đều có màu đỏ thẫm. Mặt trời ngoài kia đã lặn, ánh nắng yếu ớt cuối ngày rọi qua khung cửa nhuộm hồng làn da Jimin. Rồi anh bước về phía phòng tắm để chuẩn bị vài thứ.
Jungkook vẫn chưa tiến thêm bước nào sau những nụ hôn bệnh hoạn cậu đặt lên đôi môi bình thản của anh trong Phòng Xanh. Họ ngủ cùng nhau trong Phòng Đỏ, họ nằm trong tư thế Jungkook ôm trọn lấy Jimin, chân anh bị kìm chặt giữa cặp đùi mạnh mẽ của Jungkook, tay cậu ôm lấy lồng ngực anh và cả người dán vào lưng anh. Dường như Jungkook biết chắc rằng Jimin sẽ chạy trốn ngay khi anh có cơ hội. Nhưng những hành động của họ vẫn thật trong sáng, họ chỉ hôn nhẹ trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy. Trong sáng một cách kì lạ. Nhưng anh sẽ thay đổi điều đó vào tối nay. Cơ thể này là thứ duy nhất anh có trong lúc này, và anh sẽ sử dụng nó để thuyết phục Jungkook thả anh đi. Rồi anh sẽ được tự do.
Jimin tắm rửa bằng xà phòng thơm và hưởng thụ cảm giác tay chân được thả lỏng dưới dòng nước nóng. Anh thoa sữa tắm khắp người mình. Rồi anh tự mở rộng mình một lần. Anh thường cảm thấy dẻo dai hơn sau lần cao trào đầu tiên. Thật khó để có thể giữ im lặng với ba ngón tay trong cơ thể, Jimin vô vọng tìm kiểm điểm nhạy cảm của mình bằng những ngón tay ngắn ngủn và mập mạp. Anh thành công thọc mạnh ngón tay vào nó vài lần trước khi yếu ớt tiết ra ướt cả một đầu khăn tắm, một đầu khăn khác anh bọc kín lấy mặt mình để ngăn lại tiếng rên rỉ vì sung sướng.
Sau khi dọn dẹp phòng tắm, Jimin đi đến tủ quần áo của Jungkook để tìm vài món đồ cho trận chiến sắp tới. Anh chọn một chiếc áo len đan rộng màu be, đó là một trong số ít những món đồ trong tủ mà không phải là màu đen, trắng hoặc đỏ. Anh luồn áo qua đầu và cảm nhận chiếc áo len cashmere[5] trượt dọc làn da mình và dừng lại ở quá đùi một chút. Anh đi đến phía gương đứng trước cửa tủ và ngắm nghía lại mình lần cuối. Đây vốn là một chiếc áo oversize vừa với vóc người của Jungkook, vì vậy Jimin mặc vào trông không khác gì anh đang bơi trong nó vậy. Hai bên vai áo luôn trễ xuống mỗi khi anh di chuyển, xương quai xanh của anh hiện lên thật nổi bật; mái tóc vàng hơi khô rủ xuống, ôm lấy khuôn mặt anh. Đường viền áo chạm nhẹ vào đùi Jimin, chiếc áo dài vừa đủ để ôm lấy đỉnh mông và cậu bé của anh.
Anh đã sẵn sàng.
Jimin tìm thấy Jungkook ở nơi mà anh biết cậu sẽ luôn ở đó: trong Phòng Đỏ, tay cầm một cuốn sách. Jimin ngập ngừng đứng ở cửa nhìn cậu trước khi cố gắng xốc lại tinh thần. Jungkook ngẩng lên và bắt gặp Jimin, khuôn mặt cậu đông cứng lại một lúc, hai mắt dán chặt lấy cặp đùi màu mật ong trần trụi để lộ trước mắt mình. Jimin thấy ánh mắt cậu thèm thuồng nhìn từ cặp đùi ấy dọc lên đến xương quai xanh của anh, đến hai cặp má đỏ ửng vì cơn cao trào ban nãy, rồi hai mắt họ dính lấy nhau.
"Thiên thần..." Giọng của Jungkook vẫn luôn dịu dàng và kính cẩn mỗi khi cậu gọi anh bằng cái tên ấy; và mặc dù thế, Jimin nghĩ rằng mình chưa bao giờ bị áp chế đến như vậy chỉ bằng một chữ, hoặc một ánh mắt. Thay cho câu trả lời, Jimin bước đến bên cạnh Jungkook và ngồi thoải mái xuống một chiếc ghế da ở góc phòng.
Jungkook đặt quyển sách qua một bên khi Jimin leo lên và ngồi vào lòng cậu, cặp đùi rắn chắc của anh cọ vào quần bò cậu xột xoạt. Cậu nhân cơ hội này dùng bàn tay to lớn và ấm áp của mình vuốt ve cặp đùi mật ong quyến rũ rồi luồn tay vào trong áo Jimin, ôm lấy bờ hông anh, hai mắt âu yếm nhìn đôi con ngươi màu chocolate của anh. Jimin vòng tay quanh cổ Jungkook và nghịch ngợm nhúm tóc sau gáy cậu. Jungkook ầm ừ trong hạnh phúc, rồi cậu cười với anh.
"Jimin, cái gì đâ-" câu hỏi của cậu bị ngăn lại bởi đôi môi của Jimin. Nụ hôn ấy thật ướt át và say đắm, đây là lần đầu tiên Jimin chủ động từ lúc anh bị chuốc thuốc mê. Jungkook gầm gừ trong thanh quản khi cặp hông của Jimin bắt đầu lắc lư theo những vòng tròn nhỏ, hai tay cậu ôm lấy vòng eo Jimin mạnh bạo và thô lỗ hơn. Jimin hôn lấy môi dưới của Jungkook bằng răng mình và rồi nuốt lấy nó bằng những hơi thở hổn hển, môi lưỡi họ quấn quýt lấy nhau.
Jimin tiếp tục lắc và nhấn hông xuống người Jungkook cho đến khi cặp mông trần của anh cảm nhận được sự cương cứng của cậu qua lớp vải bò, cho đến khi dương vật của anh đứng dậy, ma sát với đường viền chiếc áo len, cho đến khi nhịp thở của cả hai trở nên quá dồn dập, cho đến khi nụ hôn của họ không chỉ còn là môi lưỡi quấn quýt. Jimin thỏa mãn trong tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của Jungkook mỗi khi anh ngọ nguậy cặp mông dọc đùi cậu, từng tiếng rên của cậu ngày càng dữ dội hơn và nó như bao bọc lấy anh. Anh có thể cảm nhận được hông của Jungkook đang dính chặt lấy cơ thể mình như một sự phối hợp thật nhịp nhàng với từng lần rê mông của anh. Dương vật nhô lên dưới lớp quần bò của cậu chạm vào mông và tinh hoàn anh, và rồi đôi môi anh dần rời khỏi cậu. Đây là lúc họ cần nói chuyện nghiêm túc.
"Em có yêu anh không Jungkook?" Anh hỏi trong sự nghẹt thở, hông vẫn tiếp tục nhún nhịp nhàng. Anh nấc cục trước khoái cảm dữ dội và sự thô bạo của Jungkook, cùng lúc đó anh tách hai cánh mông ra để cảm nhận áp lực đập thẳng vào lỗ nhỏ nhạy cảm của mình. Anh phải giữ nó trong tầm kiểm soát. Khuôn mặt của Jungkook căng lại trước quá nhiều khoái lạc, nhưng hai mắt cậu vẫn dán chặt vào Jimin. Ngay lập tức cậu trả lời.
"Có, em yêu anh. Anh là thiên thần của em." cậu hổn hển nói. Jimin buông tay ra khỏi cổ cậu và ôm lấy khuôn mặt Jungkook. Bàn tay ấy dù nhỏ nhưng những ngón tay anh đủ dài để ôm lấy hai bầu má cậu.
"Thả anh đi, Jungkook. Nếu em yêu anh...hãy thả anh đi." Jimin nghiêm túc nói, nhưng đôi mắt anh đong đầy những cảm xúc khác nhau. Tất cả nỗi sợ hãi, lòng biết ơn, sự oán giận và sự cuốn hút – tất cả những gì anh đã trải qua trong suốt thử thách này.
Nếu em yêu anh, hãy thả anh đi...
"Còn anh thì sao, Jimin? Anh có yêu em không?" Anh sững sờ trước câu hỏi của cậu. Anh đã lường trước được tất cả phản ứng có thể xảy ra, có thể là giận giữ, buồn bã, hoặc là im lặng. Nhưng câu hỏi này quá bất ngờ. Và anh không biết phải trả lời thế nào. Jungkook dùng sức mạnh của cậu giữ lấy Jimin ngồi yên trên đùi và hỏi anh một lần nữa.
"Anh có yêu em không, Jimin?"
"Jungkook, anh không chắc nữa-Anh-" Jimin trả lời trong lúng túng, anh hoàn toàn không biết phải trả lời như nào. Sẽ thật là sai trái nếu như anh yêu một kẻ đã thực hiện hàng loạt hành vi tàn độc như Jungkook. Nhưng không phải với anh. Cậu bắt cóc anh và hạ thuốc anh nhiều ngày liền. Nhưng cậu cũng là người cho anh ăn, tắm rửa cho anh, và điều ấy thật là ngọt ngào. Trong những ngày bị chuốc thuốc, Jungkook từng nói với anh rằng, cậu đã bám theo Jimin từ khi anh chuyển vào căn hộ kế bên. Cậu bảo vệ anh, che chở anh, cho anh cảm giác an toàn...và được yêu.
"Trả lời em đi, thiên thần." Yêu cầu của Jungkook được đưa ra khi cậu kéo lưng Jimin về phía mình, giữ lấy cặp hông anh bằng hai bàn tay rắn chắc. Jimin nuốt nước bọt trước khoái cảm bất ngờ khi Jungkook ôm chặt lấy anh,và rồi dương vật anh bị kẹp chặt giữa cơ thể hai người.
Cặp hông của cậu đang di chuyển nhanh hơn, và dường như Jimin không thể ngừng lại việc tự đưa đẩy nhịp nhàng phối hợp với cậu. Jungkook mút lấy cổ anh và anh ngửa cổ ra sau trong khoái lạc. Rồi cậu rời tay khỏi hông anh và trượt xuống hai cánh mông tròn lẳn, mỗi tay cậu bắt lấy một bên trái đào và xoa nắn nó. Jimin rên rỉ trong sung sướng, hông đẩy ra phía sau như đang khát cầu. Jungkook tách mông anh rộng ra bằng bàn tay to lớn của mình, rồi cậu trượt một ngón tay thon dài hướng về lỗ nhỏ đang co giật của anh.
"Em hỏi là, anh có yêu em không, Jimin? Trả lời em ngay." Ngón tay của Jungkook bắt đầu vỗ nhẹ vào hậu huyệt anh, và Jimin cảm thấy dường như khoái cảm đang chảy dọc xương sống mình. Anh rên rỉ đứt quãng, hông nhún mạnh hơn xuống bụng dưới của Jungkook; anh đang cảm nhận sự mềm mại của chiếc áo len ma sát dọc dương vật mình. Từng chuyển động của hai người ngày càng ướt át, ướt át hơn cùng với dịch nhờn chảy ra từ dương vật đang cương cứng của Jimin. Tâm trí anh bây giờ đang chìm trong khoái lạc, sự nài nỉ, bối rối, trong lo sợ, đê mê...và trong tình yêu.
"ANH CÓ YÊU EM KHÔNG?" Jungkook lớn giọng hỏi lần cuối.
"Có." Câu trả lời của Jimin thật yếu ớt. Anh đã bị đánh bại.
"Giờ thì em không thể nào thả anh đi được." Đó là những lời cuối cùng của cậu. Jungkook bật dậy từ chỗ ngồi của mình, hai tay giữ chặt lấy cặp đùi của Jimin.
"Jungkook, đợi đã, anh-" Bây giờ là lượt của Jungkook. Cậu cắt ngang câu nói của anh bằng một nụ hôn đầy thú tính, cắn nuốt nhiều hơn là hôn. Giờ không phải là lúc ngọt ngào nữa rồi. Jungkook đang cuồng dại, mất kiểm soát; cậu ném anh xuống giường và thô bạo vứt bay chiếc áo phông trắng cổ V của mình. Jimin trườn về phía đầu giường, ngực phập phồng vì thở dốc; trong khi Jungkook cởi nốt cặp quần bò và quần lót của mình. Dương vật cậu thô to và sưng đỏ, dịch nhờn chảy dọc đầu dương vật. Jimin vẫn đang mặc chiếc áo len oversize của Jungkook, nhưng anh không định cởi nó ra, bởi vì hiện giờ anh đang hoàn toàn bị mê hoặc bởi từng cử động của Jungkook. Anh đã chính thức bị khuất phục bởi người đàn ông trước mắt mình.
Không còn lời nào được thốt ra nữa. Jungkook lục lọi khắp cái bàn cạnh giường và lấy ra một lọ dầu bôi trơn, đổ đầy tay phải mình rồi đóng nắp lọ lại. Tay trái cậu nằm lấy đầu gối của Jimin, kéo anh lại về phía mình và lật anh xuống trong khi cậu leo lên người anh. Jimin rên lên vì sự thô bạo của cậu, nhưng anh có thể cảm thấy ngọn lửa mãnh liệt đang rực cháy trong cơ thể mình.
Có lẽ anh sẽ cảm thấy hổ thẹn vì kế hoạch chạy trốn của mình hoàn toàn đổ bể, nhưng tất cả những gì anh đang cảm nhận giờ đây là cảm giác thèm muốn đến cùng cực. Khao khát. Tình yêu, anh tự nhủ. Jimin có thể nghe thấy tiếng nhớp nháp của dầu bôi trơn khi Jungkook thoa nó khắp dương vật mình, một lần, hai lần. Anh úp ngực xuống giường rồi nâng hông lên bằng một cái lắc mông quyến rũ. Jimin có thể cảm nhận được cái lành lạnh của những ngón tay đẫm dầu bôi trơn chạm vào hậu huyệt của mình, và Jungkook bất ngờ khi nhận ra anh đã tự mở rộng và có thể dễ dàng nuốt lấy hai ngón tay của cậu.
Jimin rên rỉ trên giường, hông lắc lư cùng với toàn bộ sự chú ý đặt vào cặp mông của mình. Một ngón tay khác trượt vào và Jimin phát ra tiếng thét cao vút. Mặt anh ấn chặt xuống gối, rồi anh quay mặt sang một bên và nhìn về phía Jungkook. Cậu không hề chớp mắt, và dường như Jungkook đang cố gắng thu vào tầm mắt mình tất cả những cảnh đẹp ấy: Jimin ở đây, ngay trước mắt cậu, anh cuối cùng cũng chấp nhận trao tấm thân này hoàn toàn cho cậu kiểm soát.
"Của em," Jungkook gầm lên trước khi thúc mạnh vào Jimin ngay cú đẩy đầu tiên. Jimin lầm bầm trong đau đớn, anh nghẹt thở bởi những cú thúc thô bạo của cậu. Dương vật của Jungkook quá to. Vách huyệt của Jimin ôm chặt lấy dương vật cậu, dầu bôi trơn khiến việc rút ra và thúc vào thật mạnh mẽ của Jungkook trở nên dễ dàng hơn. Với một cái nuốt nước bọt, Jimin rút tay và cố đẩy Jungkook. Thế này là quá nhiều, quá nhiều khoái cảm.
"Jungkook," Jimin thở hắt ra trước khi cậu thô bạo nắm lấy hai tay anh và giữ chặt nó sau lưng, tiếp tục tàn phá hậu huyệt quá nhạy cảm của anh. Jimin bật khóc một lần nữa, nhưng lần này là tiếng khóc xen lẫn với đau đớn và khoái cảm. Anh có thể cảm thấy vách tường trong huyệt mình căng ra mỗi khi dương vật thô to của Jungkook rút ra rồi lại chôn sâu trong cơ thể anh.
Hai tay bị giữ chặt khiến Jimin bất chợt cảm thấy một luồng khoái cảm kì lạ chảy dọc xương sống. Anh ngại ngùng khi cảm thấy cậu bé của mình rung lên vì điều đó, dịch nhờn chảy dọc đầu dương vật sưng đỏ và làm bẩn ga giường bên dưới. Jungkook kéo chiếc áo len lên đến cổ và vai Jimin cho đến khi cậu có thể nhìn thấy rõ khung cảnh dương vật của mình chìm sâu trong cặp mông của Jimin.
"Địt mẹ, anh hoàn hảo thật đấy, Thiên thần của em." Jungkook thở dốc thốt ra từng từ mỗi khi cậu thúc vào anh. Hai chân của Jimin đang run rẩy theo từng nhịp đẩy mạnh của dương vật vào cơ thể mình, nên Jungkook để cơ thể của Jimin chìm xuống giường và bao lấy tấm lưng anh trong khi đôi môi cậu vân vê vành tai anh. Jungkook đẩy mạnh hơn, từng cú thúc trở nên thô bạo hơn vào Jimin. Tiếng bạch bạch phát ra khi hông cậu đập vào mông anh, và cuối cùng, khi mà Jungkook thúc trúng điểm nhạy cảm bên trong Jimin,
"Nữa." Jimin nuốt nước bọt trong từng tiếng rên rỉ đứt quãng. Suốt thời gian qua Jungkook luôn thốt vào tai anh những câu nói bẩn thỉu, cắn mút từng mảng da trên bờ vai anh. Đánh dấu những gì thuộc về cậu ấy.
"Địt mẹ, anh có biết là anh đang cắn em chặt như nào không? Mẹ nó chứ, anh sinh ra là để cho con cặc của em, để cho em" Jimin chỉ có thể đáp lại bằng tiếng rên rỉ, tâm trí của anh giờ đang mơ hồ bởi từng cú thúc nhanh, mạnh và liên hồi. Dương vật của anh đang ma sát với ga giường, bị kẹp cứng giữa nó và bụng dưới của anh. Từng cú đẩy mạnh mẽ của Jungkook chạm vào điểm cực khoái khiến Jimin không thể kìm lại cơn cao trào của mình.
"Sắp ra," Anh thốt ra vài từ trước khi khóc lên. Từng tiếng rên rỉ vang lên cao vút theo từng nhịp thúc của Jungkook. Anh có thể cảm thấy vách tường của mình căng ra bởi dương vật thô to của cậu, cảm nhận được dương vật cậu chạm vào tuyến tiền liệt của mình, và anh thích thú khi Jungkook đè chặt mình xuống giường.
"Anh sẽ ra như thế này, chỉ vì em. Chỉ vì con cặc của em mà thôi," Jimin điên cuồng gật đầu, anh không thể kiểm soát được hành động của mình nữa. Hiện giờ những câu nói của anh chỉ là một loạt dài những tiếng hét "thích quá thích quá thích quá" liên hồi mỗi khi anh đưa đẩy người để phối hợp cùng với những cú thúc thô bạo của Jungkook trước khi mọi thứ trở nên quá sức và anh cảm thấy cơ thể mình dường như sắp bùng nổ. Anh thét lên trong cơn cao trào và hét lấy tên Jungkook, trong khi cắn chặt lấy dương vật vẫn đang thúc mạnh của cậu. Từng đợt sóng ập đến, dương vật của anh phun ra luồng tinh dịch xuống ga giường cho đến khi cơ thể anh run rẩy trong khoái cảm.
Nhưng Jungkook vẫn chưa xong.
Anh thét lên khi từng cú thúc của Jungkook trở nên bừa bộn hơn, vách tường nhạy cảm sưng vù của anh tiếp tục căng ra mỗi khi cậu rút ra và thúc vào. Hai mắt của Jimin trợn ngược trước quá nhiều khoái cảm. Jungkook bắt đầu kêu tên Jimin khi cậu đâm mạnh ba phát cuối cùng trước khi tiết ra trong anh. Jimin cảm thấy hậu huyệt của mình run lên không thể kiểm soát được quanh dương vật đã mềm đi của Jungkook khi cậu thúc nhẹ vào cơ thể anh để kết thúc cơn cao trào.
Anh khóc thút thít khi Jungkook rút ra, tinh dịch chảy dọc khỏi hậu huyệt mình. Cơ thể anh không thể kiềm lại sự run rẩy, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng nhịp thở của Jungkook vẫn thô bạo như vậy. Anh có thể cảm nhận được điều đó ở sau gáy mình trước khi Jungkook lật người Jimin lại và ôm lấy anh. Cậu luồn một chân vào giữa cặp chân đang run rẩy của Jimin, và đặt đầu anh vào lồng ngực cậu.
Anh vẫn đang thở dốc, cơ thể dính chặt lấy lồng ngực ẩm ướt của Jungkook. Anh đã hoàn toàn bị chàng trai này trói buộc, và giờ anh đang cố gắng luận ra lí do vì sao mọi thứ lại kết thúc như này; rằng điều gì đã diễn ra. Nếu Jimin trung thực với bản thân mình thì, thực tế anh đã thuộc về Jungkook ngay từ giây phút đầu tiên họ gặp nhau, khi Jungkook vẫn đang giúp đỡ anh với những món đồ lặt vặt và giúp anh đổ rác mỗi ngày. Anh đã trao mình cho Jungkook ngay khi anh cảm thấy thoải mái và được che chở trong vòng tay cậu. Có lẽ nếu không có Jungkook, thì giờ đây anh đã chết trong sự cô độc.
Jimin đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của Jungkook, nếm lấy vị mặn chát của mồ hôi trên người cậu. Cơ thể họ vẫn đang dính nhớp, tấm ga giường hoàn toàn bị tàn phá bởi cuộc làm tình ban nãy, nhưng Jimin vẫn mỉm cười.
"Anh yêu em." Đây là lần đầu tiên anh nói những lời này, hai mắt anh nhìn thẳng vào mắt cậu. Jungkook nở một nụ cười – đó là nụ cười thỏa mãn nhất mà anh từng nhìn thấy ở cậu, cứ như rằng cậu đã chờ đợi suốt thời gian qua chỉ vì câu nói này.
Khi hai người tỉnh dậy thì đã gần 9 giờ rồi, và họ lại bắt gặp cảnh tượng tương tự như trước kia: tiếng đập cửa vang lên inh ỏi cùng với những tiếng la hét. Jungkook bật dậy khỏi giường chỉ sau vài giây, cậu đang không mặc gì, cả người ướt đẫm mồ hôi. Họ đã tắm và thay ga giường trước khi nghỉ ngơi, nên Jimin cũng chỉ đang mặc một chiếc áo phông đen oversized và quần lót. Anh có thể nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của Thám tử Ok trước những tiếng đập cửa liên hồi. Jimin đông cứng lại vì sợ hãi, rồi anh quay sang nhìn Jungkook trong sững sờ.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Jimin thì thầm, hai tay vòng qua ôm lấy người mình như để ngăn lại sự sợ hãi. Hai mắt của Jungkook hiện lên vẻ quyết đoán, rồi cậu nhặt lấy một chiếc áo trên sàn nhà và lồng vội vào người. Chiếc dao hành án của cậu vẫn đang nằm trong góc tủ. Jimin vô lực nhìn cậu đi đến chỗ tủ để lấy nó.
"Ở yên tại đây, đừng ra ngoài dù anh nghe thấy bất cứ điều gì. Họ không biết anh ở đây." Jimin điên cuồng gật đầu và ngã xuống giường, anh không thể nào đứng thẳng được nữa.
Jungkook bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Nhưng điều ấy không thể nào chặn lại được toàn bộ âm thanh từ phòng kế bên, vậy nên Jimin vẫn nghe được tiếng Jungkook mở một cánh cửa khác ra. Anh giật nảy người khi nghe thấy tiếng đổ vỡ, anh không biết được ai đang di chuyển, di chuyển ra đâu hay làm gì. Anh nghe thấy tiếng thám tử Ok rõ hơn ở hướng phòng bếp, và tiếng của Jungkook ở bên trái, gần cửa phòng khách.
"Các anh đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy anh thám tử, mấy người không có quyền được vào nhà tôi." Jungkook chậm rãi nói. Hẳn tiếng ồn ban nãy là tiếng phá cửa của hai tên thám tử.
"Bọn tao biết mày là ai Jeon Jungkook. Trò chơi kết thúc rồi thằng bệnh hoạn, giờ thì bọn tao bắt được mày và-" Hình như tên thám tử bị chặn lời bởi một thứ gì đó, hoặc một ai đó. Jimin có thể nghe thấy tiếng thét đe dọa của Jungkook, sự bình tĩnh của cậu ấy đã hoàn toàn biến mất.
"Park Jimin." Giọng của Thám tử Kim. "Chúng tôi biết cậu ở đây...hãy mau bước ra để nói chuyện."
Jimin biết rằng Jungkook đã nhắc anh phải ở trong phòng dù nghe thấy bất cứ điều gì, nhưng họ biết anh đang ở đây. Và anh không muốn Jungkook phải một mình đối mặt với họ.
Jimin có thể thấy mặt Jungkook trầm xuống khi anh bước ra từ sau cửa phòng ngủ. Anh đã đúng, Jungkook và thám tử Ok đang đứng đối diện nhau ở hai phía căn phòng và thám tử Kim đứng chặn ở cửa chính. Không khác gì khi xưa.
"Jimin, tôi muốn cậu đi theo chúng tôi. Chúng tôi biết cậu không giết ai cả." Tên thám tử nói. Jimin bất ngờ trước lời nói của hắn đến mức anh phải nghiêng đầu qua một bên vì không hiểu. Thám tử Kim cho rằng anh đang bối rối, nên hắn lặp lại lời của mình một lần nữa.
"Chúng tôi biết Jungkook đã luôn theo dõi cậu, chúng tôi cũng biết hắn là người đã giết tất cả các nạn nhân. Jimin, cậu là người vô tội, cậu không phải ở cùng hắn ta. Đi theo chúng tôi." Nói rồi hắn liếc một ánh nhìn đe dọa về phía Jungkook. Hai mắt cậu vẫn luôn dán chặt vào người Jimin. Họ chăm chú nhìn nhau rồi Jimin quay lại nhìn tên thám tử.
"Tôi sẽ không bỏ cậu ấy." Câu nói của cậu đem lại hai phản ứng hoàn toàn đối lập. Nó khiến thám tử Kim sững sờ. Nhưng nó lại làm thám tử Ok phát điên.
"Thằng đĩ dơ bẩn, tao biết chúng mày cùng phe với nhau mà! Tôi đã nói gì rồi, Kim, một thằng đĩ sẽ mãi mãi chỉ là một thằng đĩ." Gã ta chửi bới thật ác nghiệt. Thám tử Kim trông như hắn đang không biết nên ngăn gã ta lại hay tiếp tục khuyên nhủ Jimin, nhưng trước khi họ định làm gì tiếp thì Jungkook, như một tia chớp, lao về phía Thám tử Ok.
"Jungkook!" Jimin bật khóc khi hai người đàn ông cuốn lấy nhau. Dường như Jungkook đang chiếm thế thượng phong. Cậu đè lên ngực gã thám tử bằng hai đầu gối của mình, nhưng vì có vóc người to hơn, gã thám tử nhanh chóng lật người lại và đè lên Jungkook. Họ ngã chúi vào chiếc bàn café và tiếp tục đánh nhau. Những nắm đấm liên tục được tung ra, có khi hụt, nhưng cũng có khi trúng vào người đối phương.
Jimin hoảng hốt nhìn hai người liên tục lao vào nhau. Hẳn là Thám tử Kim đủ tự tin với cộng sự của mình, nên hắn đi thẳng đến chỗ Jimin thay vì đẩy Jungkook ra khỏi người thám tử Ok.
"Jimin, nghe tôi này." Hắn với lấy tay của Jimin, khiến anh hét lên vì bất ngờ, rồi đầu anh ngoái lại nhìn tên thám tử.
"Jungkook đã kể cho cậu về chuyện hắn giết Kang Minah chưa Jimin? Về chuyện hắn dùng dùi cui giết chết Kang Minah chỉ để sử dụng thông tin của bà ta và thuê căn hộ này? Hoặc chuyện hắn đâm liên tục 15 lần vào mặt và cổ của một cậu bé nghèo chỉ vì dám trộm tiền trong tài khoản của hắn?" Thám tử Kim lớn giọng với Jimin, hắn không biết đó là vì giận giữ hay là vì hắn đang cố gắng hết sức để giúp anh hiểu rõ vấn đề.
"Jungkook-" Thám tử Kim ngắt lời bằng cách nằm chặt lấy tay kia của anh, giờ đây Jimin hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của hắn. Nghe thấy có người gọi tên mình, Jungkook ngước lên và nhìn thấy Jimin đang bị thám tử Kim bắt giữ. Trong một giây lo lắng, thám tử Ok lợi dụng sơ hở và tung cú đấm khiến cậu ngã chúi xuống nền nhà, rồi gã đè lên người cậu. Cuối cùng thì gã cũng chiếm được thế thượng phong, từng nắm đấm được tung ra liên tục xuống khuôn mặt của Jungkook, xuống mũi, xuống hai mắt, xuống gò má cậu. Mỗi cú đấm được tung ra là một lần Jungkook ngừng di chuyển, nhưng tốc độ của gã thám tử vẫn không chậm lại. Hai đồng tử của gã giờ đang bao phủ trong sự cuồng dại của những cú tấn công, và thám tử Kim thấy thế là quá đủ.
"Đủ rồi, Ok, dừng lại đi! Jimin! Cậu phải lựa chọn ngay bây giờ!" hắn điên cuồng hét lên, cố gắng để khiến Jimin chú ý đến mình, nhưng tâm trí của Jimin đã ngừng suy nghĩ từ lâu. Anh đã quyết định từ trước rồi, và Jungkook vẫn đang yếu ớt chịu đựng những cú tấn công dữ dội và tàn độc của gã thám tử. Cậu sẽ không bao giờ từ bỏ, trừ khi Jimin ép buộc cậu phải buông tay.
Bằng một chút sự dẻo dai tiếp thu được nhờ khả năng nhảy điêu luyện của mình, Jimin luồn người thoát khỏi vòng tay của Thám tử Kim. Anh cúi đầu xuống, với lấy một món đồ trang trí nặng trịch làm từ kim loại được đặt ở góc bàn. Anh vung tay lại và nắm lấy đầu của thám tử Kim, khiến hắn ngã chúi. Nhân cơ hội đó, Jimin chạy về phía Jungkook.
Anh giơ nó lên rồi liên tục đập thật mạnh xuống gáy của thám tử Ok. Sau cú tấn công đầu tiên, gã thám tử ngã xuống nền nhà, lăn ra khỏi cơ thể bất động của Jungkook. Gã cố đứng dậy, nhưng trước khi gã kịp làm điều đó, Jimin đã nhanh chóng gạt chân khiến gã ngã chúi xuống đất. Và cứ như vậy. Và rồi lại như thế. Anh liên tục phang vào đầu hắn bằng mảnh kim loại nặng. Anh không dừng lại cho đến khi nhìn thấy máu và nghe những tiếng xương gãy kêu răng rắc một lần, hai lần, rồi ba lần. Lồng ngực căng lên, anh thở hồng hộc, cả người trước dính đầy máu, nhưng rồi anh chợt chú ý đến thám tử Kim đang chạy ra phía cửa chính. Hắn ta nhanh chóng ngồi xuống, máu vẫn còn chảy từ đỉnh đầu, tay cầm máy bộ đàm
"Đây là thám tử Kim, một cảnh sát đang bị thương ở-" Chỉ trong giây lát, Jimin chạy về phía thám tử Kim và đánh ngất hắn. Anh thả tay khỏi mảnh kim loại và khuỵu xuống trong thất thần. Anh đã giết chết một thám tử. Và anh có thể đã giết cả hai người nếu như-
"Thiên thần..." Tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Jungkook khiến Jimin hồi hồn, ngay lập tức anh bò về phía cậu, hai mắt đẫm lệ.
"Ôi Jungkook, em ổn rồi, nhìn anh này. Em sẽ không sao đâu tình yêu của anh, em ổn rồi." Jimin kéo đầu cậu vào lòng anh và lau những vệt máu dọc khuôn mặt Jungkook, rồi anh nhìn vào hai mắt cậu. Hơi thở của Jungkook nghe sao thật đau đớn, nhưng may thay cậu vẫn thở đều. Jimin trìu mến vuốt tóc cậu, mái tóc dính bết máu và rối xù vì trận đánh. Anh cảm thấy thật bình tĩnh, và trong một khắc ngắn ngủi, tâm trí anh không còn rối bời nữa.
"Em an toàn rồi."
Hôm nay là ngày ra viện đầu tiên của Namjoon và Seokjin đang hành xử cứ như thể anh có thể ngất bất cứ lúc nào.
"Em yêu, em có thể ngồi xuống được không? Em đang làm anh sợ đó!" Namjoon mong rằng mình có thể lại gần anh ấy, và khi chàng thám tử định luồn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của người yêu thì anh lại bị bắt quả tang. Seokjin đẩy Namjoon ngồi xuống một chiếc ghế cạnh bàn ăn rồi quay lại làm nốt món nướng lò cho bữa tối. Namjoon giả vờ nhăn nhó để tỏ vẻ chống đối sự đối xử tệ bạc của Seokjin, mong rằng anh sẽ chú ý đến mình.
Nhưng không.
"Em đâu có làm anh sợ, em chỉ muốn hôn anh thôi mà." Anh lầm bầm, mắt nhìn chăm chú vào chàng đầu bếp quyến rũ nhất thế giới. Anh đang mặc một chiếc tạp dề đen với một hàng dây buộc quanh eo, tóc vén lên nên Namjoon có thể thấy được vầng trán và xương hàm đẹp đẽ của Seokjin. Jin của anh...Seokjin sững người khi chàng thám tử đặt cằm lên vai mình, nhưng anh chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Namjoon tự nhủ, "Sao mình có thể may mắn như này nhỉ?" trong khi trầm trồ trước từng thớ cơ trên tấm lưng rộng rãi của anh người yêu. Namjoon có thể thấy nó căng dần về phía vành tai Seokjin trước khi anh ngoái lại và nói:
"Ở bệnh viện, họ có nói với anh là đám tang của Thám tử Ok sẽ diễn ra vào thứ ba tuần sau. Chúng ta có nên đến đó không?" Câu hỏi của Jin như làm dịu đi cảm giác nặng nề của toàn bộ câu chuyện hai người đang nói tới. Namjoon nhún vai, nhưng rồi anh lại gật đầu. Anh chưa bao giờ thích hắn, nhưng họ đã nhiều tuần kề vai sát cánh bên nhau. Và anh đã ở đó vào cái đêm hắn chết, bị đánh đập đến chết.
Dường như Jin có thể hiểu được Namjoon đang nghĩ gì. Anh hậm hực trong giận giữ trong khi liếc qua lò nướng để kiểm tra.
"Anh mong là họ bắt được bọn tâm thần đó. Em có nghĩ là chúng vẫn đang ở Busan không? Hay là ở đây, Seoul? Chúng không thể nào trốn thoát sau tất cả những tội ác chúng thực hiện, phải không?"
Namjoon nhớ lại về ngày hôm đó, nhớ về việc đội cảnh sát tiếp ứng đến quá muộn để cứu sống Taecyeon. Họ tìm thấy một mảnh note nhỏ bên cạnh người Namjoon, khi anh vẫn đang ngất xỉu vì hai cú đánh vào đầu. Namjoon đã đọc qua nó khi ở bệnh viện, và anh vẫn chưa thể quyết định điều gì.
"Em không biết nữa, anh yêu..."
Gửi Thám tử Kim,
Tôi xin lỗi về tất cả mọi thứ, tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi rất yêu cậu ấy. Tôi biết anh đang cố giúp đỡ tôi, nhưng có lẽ anh nên từ bỏ thôi. Chúng tôi sẽ rời đi; đến một nơi nào đó mà anh không thể tìm thấy. Jungkook sẽ không làm hại ai nữa, tôi xin hứa. Cậu ấy sẽ không làm điều đó nữa.
Vì cậu ấy yêu tôi.
Tạm biệt,
Park Jimin
Ghi chú
[5]: Áo len làm từ len Cashmere, đây là chất xơ thu được từ dê Cashmere. Đây là loại len mềm và đắt đỏ.
THE END
Find me on Facebook: https://www.facebook.com/panickedbychiguk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro