Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Voice

I hear you.

Dòng nước đang nuốt chửng lấy cô, nhấn chìm cô xuống tận đáy sâu thẳm. Cô cố gắng quẫy đạp, như đang cố với lấy một vật thể vốn không hề tồn tại để mà trồi lên mặt nước. Ánh sáng biến mất chỉ trong tích tắc và bóng tối đã bao trùm lấy cô. Cô không thể phân biệt được là mình đang bơi hướng lên mặt nước hay càng lao sâu xuống dưới đáy nữa. Cô vẫn gào thét dù biết rằng sẽ không một ai có thể nghe thấy mình.

Chết trong nước chính là cái chết tàn khốc nhất. Lượng không khí cuối cùng mà bạn hít vào khi còn trên mặt nước hoàn toàn không đủ để giúp bạn sống sót. Mỗi một giây bạn vẫy vùng là mỗi một giây bạn cảm thấy hối tiếc. Mỗi một giây ấy khiến bạn ao ước rằng giá như bạn có thêm ít nhất là một cơ hội nữa được quay về lại bờ để nói ra những gì trước đó bạn đã không thể nói. Nó tàn khốc nhất chính bởi vì những lời cuối cùng của bạn, dù là có quan trọng đến nhường nào, cũng sẽ không bao giờ được nghe thấy.

~~~~~

"Jiyeon!", một người bạn của cô gọi lớn. Jiyeon quay lại và thấy XuanYi đang chạy tới chỗ mình. Jiyeon vẫy tay và mỉm cười với cô ấy. XuanYi cuối cùng cũng bắt kịp cô và cả hai cùng tiếp tục đi bộ đến trường.

"Buổi thi tuyển của cậu thế nào ? Diễn ra tốt đẹp chứ ?"

Nụ cười của Jiyeon dần tắt ngấm khi cô nhớ đến buổi thi tuyển của mình. Cô lấy ra một quyển sổ và viết nguệch ngoạc vào đó.

Mình đã không làm được.

Chuyện là hôm qua, Jiyeon đã tham gia một đợt thi tuyển do một công ty phim nổi tiếng tổ chức. Mọi năm công ty này đều có những đợt thi tuyển như thế để chọn ra những nam và nữ diễn viên có triển vọng trong tương lai. Đó cũng chính là mơ ước của cô. Cô đã chuẩn bị cho thời điểm này ngay từ khi còn rất nhỏ. Jiyeon đã luôn dồn hết sức mình vào tất cả những gì có liên quan đến việc diễn xuất và ko ai có thể phủ nhận rằng cô là một tài năng bẩm sinh.

Tuy nhiên ngày hôm qua lại là cái ngày tồi tệ nhất mà cô từng nếm trải. Khi cô bước vào, vẻ mặt của các giám khảo thay đổi ngay lập tức. Trong suốt phần thi của cô, không hề có một người nào nhìn cô và ngay sau khi cô hoàn thành nó, họ đã đánh rớt cô. Những cái nhíu mày khó chịu in rõ trên khuôn mặt họ, kèm theo là những động tác chỉ chỏ và những lời xì xầm bàn tán. Jiyeon bị câm, nhưng cô không hề điếc.

Đó là chuyện cách đây một năm khi một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra, do xe của gia đình Jiyeon đang điều khiển bị mất tay lái. Chiếc xe đâm sầm vào rào chắn trên một chiếc cầu. Một nửa thân xe lơ lửng nhô ra khỏi thành cầu, đứng trước bờ vực của tử thần. Lực lượng cảnh sát đã nhanh chóng có mặt để cứu từng người trong gia đình cô ra khỏi xe trước khi nó rơi xuống. Nhưng thật không may là Jiyeon vẫn còn ở trên xe khi nó mất cân bằng và lao thẳng xuống con nước sâu bên dưới.

Jiyeon không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó nhưng may mắn cô đã được cứu sống. Jiyeon đã bình phục lại nhưng dòng nước đó đã gây tổn hại đến dây thanh âm của cô vĩnh viễn. Cô quay trở lại trường học sau khi mùa hè kết thúc và cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn kể từ đó. Bạn học của cô, những người đã từng ngưỡng mộ tôn sùng cô, giờ lại quay lưng với cô và thậm chí còn chế nhạo cô. Các thầy cô, những người trước kia đã từng hết lời ca ngợi, giờ đây lại đối xử bất công với cô bởi họ cho rằng cô đã chẳng còn chút giá trị nào nữa. Đó chỉ là một vài trong hàng đống lý do khiến Jiyeon chuyển đến nơi khác. Jiyeon không muốn nhớ đến những chuyện đã diễn ra ở đó nữa.

XuanYi thận trọng đọc dòng chữ đó.

"Không sao đâu Jiyeon. Cái công ty ngu ngốc đó chẳng đáng để cậu vào học tập đâu. Cậu sẽ sớm tìm được một chỗ thực sự công nhận khả năng của cậu mà" XuanYi động viên. Jiyeon đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt khi họ bước vào cổng ngôi trường mới của cô. Mọi thứ không thể giống như cũ được nữa.

~~~~~~

Jiyeon một mình thả bộ trên chiếc cầu quen thuộc mà cô luôn đi qua trên đường về nhà. Tuy nhiên hôm nay thì có hơi khác một chút. Jiyeon thắc mắc nhìn một cô gái dáng người nhỏ con với mái tóc xám dài đang ngồi trên thành cầu, hướng mặt ra hồ, đôi chân cô ấy đung đưa trong không khí. Cô gái ấy trông có vẻ như chuẩn bị nhảy xuống đến nơi rồi. Jiyeon bỏ hết những vật dụng trên tay xuống đất và vội chạy tới.

Đừng nhảy! Cô rất muốn hét lên như thế mà quên mất rằng sẽ chẳng có lời nào thốt ra thành tiếng được. Cô gái tóc xám đã có phản ứng và quay lại nhìn cô gái đang chạy tới chỗ mình. Cô rút chân lên để xoay người lại và nhảy xuống đất. Với một nụ cười nhẹ, cô chăm chú nhìn cô gái hiện đang thở hổn hển trước mặt mình.

"Em đâu có định nhảy. Em đang đợi một người" người lạ mặt ấy giải thích một cách đơn giản. Jiyeon vẫy vẫy tay, tỏ ý muốn cô ấy chờ một chút để cô có thời gian lấy lại hơi thở của mình, nhưng rồi đột nhiên nhận thấy điều gì đó vốn không thể lại vừa mới xảy ra.

Cô ấy có thể nghe mình?

Luda nở rộng nụ cười của mình hơn nữa như để đáp lại câu hỏi của Jiyeon.

Không thể nào! Làm sao mà cô có thể nghe được tôi?

Jiyeon chắc chắn rằng cô không hề có một sự hồi phục phi thường nào cả, và nếu cô không thể nghe được giọng nói của chính mình thì làm sao người khác có thể? Đôi mắt Jiyeon mở thật to khi hàng loạt ý nghĩ cứ quay cuồng trong đầu cô. Đó chỉ là một câu trả lời đoán chừng ăn may. Tất cả chỉ có thể là vậy thôi.

Trong khi Jiyeon vẫn đang mải chìm trong suy nghĩ của mình thì Luda đã quay trở lại sau khi bước đến nhặt những vật dụng của Jiyeon lên.

Tên bạn là gì? Bạn từ đâu đến vậy? Jiyeon bắt đầu cầm bút viết nhưng người lạ mặt ấy đã đặt tay mình lên bàn tay của cô, khiến cô ngừng lại.

"Unnie không cần phải viết ra đâu. Em tên là Luda và em đến từ một thị trấn nhỏ cách nơi này khoảng vài giờ đi xe."

Bây giờ thì Jiyeon hoàn toàn bị bất ngờ. Luda thầm thích thú ngắm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Jiyeon nhưng cũng không muốn mất thêm thời gian nữa. Luda xốc chiếc balô của Jiyeon lên vai mình, đưa một bàn tay ra để nắm lấy bàn tay của Jiyeon.

"Em là người mới đến nên unnie có thể dẫn em đi tham quan xung quanh không? Hay là chúng ta đi ăn ở đâu đó trước nhé? Em đãi."

Đó không hoàn toàn là một câu hỏi. Jiyeon nhìn thấy vẻ mặt hăm hở của Luda và gật đầu. Luda xưng bằng em, vậy chắc là nhỏ tuổi hơn cô. Chẳng biết bằng cách nào đó mà rốt cuộc cô lại đi theo cô gái này và tiếp tục nắm tay cô ấy trong khi cả hai cùng đi vào một tiệm ăn. Cô biết rằng lẽ ra cô không nên đi ra ngoài với người lạ, vậy mà giờ lại còn nhận lời mời đi ăn và còn với những ngón tay của cả hai đang đan chặt vào nhau. Khi họ ngồi xuống đối diện nhau, Jiyeon mới thốt lên trong đầu câu hỏi đã khiến cô bận tâm suy nghĩ nhiều nhất từ nãy giờ.

Làm sao mà em có thể nghe được chị? Chị biết rõ là dây thanh âm của mình đã bị tổn thương sau vụ tai nạn đó. Chị không thể nghe được giọng nói của chính mình và cũng không ai có thể. Vậy làm thế nào mà em nghe được?

Luda chỉ tủm tỉm cười trong khi cô đang lau sạch đôi đũa của mình. Cô liếc nhìn sang đám đông náo nhiệt phía bên kia và tự hỏi rằng họ có thể nghe được những gì. Luda cảm ơn cô gái đã mang hai phần ăn ra đặt trên bàn trước khi quay qua nhìn Jiyeon.

"Chị thấy những người đó không?" Luda vừa hỏi vừa chỉ tay vào nhóm người đó. Jiyeon gật đầu.

"Họ có thể nghe được rất nhiều thứ. Họ nghe được những bản nhạc tuyệt diệu, những gì bạn bè của họ đang nói và thậm chí đôi khi có thể nghe được cả những lời thì thầm nhỏ nhất nữa. Họ nghe bằng đôi tai của họ, một giác quan đã được ban tặng cho con người và những sinh vật tương tự. Em thì khác hơn một chút. Em lắng nghe bằng trái tim của mình và em quyết định lắng nghe chị."

Luda nhe răng cười thật tươi và thậm chí còn bật cười khẽ thành tiếng. Cô không trông chờ mọi người có thể hiểu được nhưng nếu họ thực sự hiểu, thì điều đó sẽ khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn. Luda gắp một miếng thịt và đưa lên cho Jiyeon.

"Ah" Luda bảo. Jiyeon há miệng đón lấy và nhai chầm chậm. Đã bao lâu rồi kể từ khi cô tìm thấy một người nào đó có thể hiểu được cô mà không cần dùng tới giấy và viết? Không phải tất cả mọi người đều hiểu được thủ ngữ. Sau khi mất đi bạn bè và trở thành một chướng ngại vật đối với mọi người, Jiyeon đã chọn cách tự cô lập mình.

Sự vui vẻ lạ kì từ cô gái này đã dần dần kéo Jiyeon ra khỏi cái vỏ ốc cô độc của bản thân mình. Cô muốn được người khác lắng nghe.

~~~~~~

Ngày hôm sau, Jiyeon vẫn ngồi tại vị trí thường ngày của mình ở cuối lớp trong khi XuanYi ngồi trước cô cách một vài bàn. Họ đang ở giữa tiết học toán, thầy giáo đang chép lên bảng một bài toán nâng cao nào đó. Sau đó ông dùng tay gõ lên bảng để tập trung sự chú ý của cả lớp.

"Được rồi, tôi biết là không có ai trong số các em giải được bài tập này. Câu hỏi này thực sự là quá tầm so với những gì các em sẽ gặp phải ở đây hoặc thậm chí là ở năm đầu đại học, nhưng dù sao tôi vẫn mong là các em sẽ cố gắng thử sức xem sao."

Thầy giáo tạm dừng và nhìn khắp lớp để tìm ra một cánh tay xung phong. Ánh mắt ông dừng lại khi chạm đến ánh mắt của Jiyeon nhưng cô đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

"Yeonjung, em vui lòng lên đây và thử giải câu hỏi này xem" cuối cùng thì ông cũng đưa ra quyết định.

Jiyeon nhìn xuống quyển vở của mình, cô đang có một sự đấu tranh nội tâm dữ dội. Câu trả lời hoàn hảo ngay trong trang vở của cô đang thúc giục cô đứng lên nhưng nỗi sợ của cô lại buộc cô phải ngồi yên đấy.

"Tớ ước gì mình bị câm. Vậy thì tớ sẽ không bị bắt trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn này nữa" một tên nhóc thì thầm với người bạn ngồi sát cửa. Những lời nói đó đã vừa vặn lọt vào tai Jiyeon, cô cảm giác mặt mình đang đỏ lên và cứ nhìn chằm chằm vào lưng người ngay phía trước mình.

Lập tức ngay sau đó, một tiếng kêu ré của ai đó vang lên khắp lớp học do bị một cuốn sách bay vào đầu. Mọi người đồng loạt ngước nhìn ra phía cửa. Tên nhóc đó vừa nói vừa dùng tay ôm sau đầu mình.

"Cái quái g-"

Cậu chàng ngước lên và nhìn thấy một người lạ mặt không mặc đồng phục của trường xuất hiện trước mắt mình. Cậu ta há hốc mồm trước nét đẹp hoàn hảo của cô gái ấy nhưng vẻ mặt của cô ấy đang hiện rõ sự cau có. Cô gái ấy không nói gì và ném quyển sách của cậu ta lên bàn trở lại. Thầy giáo nâng mắt kính của mình lên trước khi nói.

"Xin lỗi. Tôi không biết là mình sẽ có một học sinh mới. Em là ai vậy?" ông hỏi. Luda mỉm cười thật dịu dàng và thầm hài lòng đứng nhìn thầy giáo khi ông ấy có vẻ như đang bị tan chảy ra. Cô lễ phép cúi chào.

"Xin chào, em tên là Luda và em đến để xem thử lớp học ở đây như thế nào. Em định đăng ký cho em gái của em nhập học ở đây và em muốn xem trường này có thích hợp với em ấy hay không. Em đã được sự cho phép của thầy hiệu trưởng rồi ạ."

Thầy giáo chỉ còn biết gãi đầu và gật gù đồng ý. Luda mỉm cười một lần nữa và đi về phía cuối lớp, ngay tại băng ghế vẫn còn trống khi chỉ có mỗi Jiyeon ngồi đó. Jiyeon nhìn chằm chằm vào Luda khi cô ấy ngồi xuống bên cạnh cô. Tất cả những học sinh khác đang cố liếc nhìn cô gái xinh đẹp lộng lẫy vừa mới bước vào lớp.

Thầy giáo ho thành tiếng, cố ý nhắc nhở tất cả quay trở lại nhìn lên bảng. Yeonjung vẫn đang đứng ngây ra trên bảng. Viên phấn trong tay cô ấy thậm chí còn chưa chạm vào mặt bảng. Thầy giáo thở dài và bảo Yeonjung về chỗ. Luda rất nhanh lẹ. Cô dùng bàn tay mình nâng cánh tay của Jiyeon lên và đá vào chân bàn mà cô đang ngồi để tạo thành một tiếng động.

"Sao, Jiyeon?" thầy giáo quay xuống khi nghe thấy tiếng động và ân cần hỏi. Jiyeon nhìn chằm chằm Luda, cánh tay cô vẫn đang giơ lên cao, quá bất ngờ đến nỗi không nhận ra rằng Luda đã buông tay mình ra. Ngồi bên cạnh, Luda vẫn giả vờ như đang quan sát lớp học nhưng ngón tay của cô giấu ở dưới gầm bàn thì đang chỉ lên bảng.

Jiyeon ngập ngừng nhìn thầy giáo rồi nhìn lại Luda, người vẫn đang ra dấu bảo cô bước lên. Jiyeon sợ sệt cầm lấy quyển vở của mình và đứng dậy. Nhận thấy rằng tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, cô hít một hơi thật sâu và bước tới trước. Thầy giáo tỏ ra khá ngạc nhiên khi cô học trò hay im lặng của mình chậm rãi cầm lấy viên phấn và bắt đầu viết ra câu trả lời. Sau khi giải xong, cô giữ lấy viên phấn đưa ra cho thầy giáo nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

Những người khác nhanh chóng lật ra phía sau quyển sách giáo khoa của mình để kiểm tra xem câu trả lời có đúng hay không và tất cả đều ngay lập tức sửng sốt. Cô gái vốn được xem là gần như không hề tồn tại, người chưa bao giờ buồn giơ tay đứng lên đóng góp ý kiến để đưa ra cách giải quyết hoàn hảo nhất cho những vấn đề của lớp, đã không hề sai dù chỉ một chi tiết nhỏ.

Một người nào đó bắt đầu vỗ tay và thế là mọi người cùng hưởng ứng theo. Ngay cả thầy giáo cũng phải tấm tắc khen ngợi cô.

"Wow Jiyeon. Làm rất tốt. Tôi thực sự rất ấn tượng. Em không nên cứ giữ khư khư trí thông minh của em cho riêng mình như thế. Tôi sẽ đặt nhiều kì vọng hơn ở em đấy!"

"Cố lên Jiyeon!" XuanYi lên tiếng cổ vũ và một vài học sinh khác cũng làm theo. Tên nhóc lúc nãy tỏ ra khá luống cuống, chỉ biết cúi mặt im lặng. Jiyeon chỉ khẽ mỉm cười trước khi quay trở về chỗ ngồi của mình. Khi cô ngồi lại vào bàn, cô nhìn sang Luda, người vẫn đang khoanh tay trước ngực. Luda giơ một ngón tay cái của mình lên tỏ ý khen ngợi.

"Được rồi cả lớp. Sau khi thấy được trí thông minh thiên tài mà lũ khỉ các em sẽ không bao giờ đạt được, giờ thì hãy lật sang trang 356."

Jiyeon dùng quyển sách để che đi nụ cười của mình. Có lẽ Luda nghĩ là cô không hề để ý, nhưng thực sự thì cô có thấy. Jiyeon cảm thấy như bụng mình cuộn lên đầy rộn rã khi cô nhìn thấy Luda chính là người đầu tiên đã vỗ tay vì cô.

~~~~~~

"Cậu có nhìn thấy cô gái đó trong lớp chúng ta hôm nay không? Cô ấy thật là QUÁ hấp dẫn. Cậu nghĩ tớ có thể hỏi xin số điện thoại của cô ấy được không nhỉ?"

Những lời xì xầm kiểu đó đang lan ra khắp trường suốt cả ngày nay nhưng Luda và Jiyeon quyết định mặc kệ chúng. Đã hết giờ học từ lâu rồi và sau khi dành một ít thời gian đi vòng vòng đâu đó cùng nhau, cuối cùng thì Luda đi bộ theo để đưa Jiyeon về nhà. Cũng khá trễ rồi.

"Trường của chị rõ ràng là hơn hẳn trường trung học của em rất nhiều đấy. Thực sự thì nó khá tốt, đó là chưa kể nó lớn hơn trường em rất nhiều nữa. Ở đây có nhiều giờ sinh hoạt ngoại khóa không ạ?"

Jiyeon gật đầu.

Có nhiều lắm. Trường này đặc biệt nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật.

"Bao gồm cả diễn xuất ư?"

Đúng vậy nhưng năm học chỉ mới bắt đầu nên thực sự thì vẫn chưa có hoạt động nào diễn ra.

"Unnie có định tham gia vào một trong những hoạt động đó không?" Luda tò mò hỏi.

Jiyeon chỉ nhún vai.

"Hmm. Này, nếu unnie tham gia thì em dám chắc là chị sẽ làm rất tốt đấy" Luda động viên. Thật đáng ngạc nhiên, những lời này dường như đang khiến cho sự tự tin của Jiyeon được tăng lên. Nhưng Jiyeon chỉ mỉm cười và liền đổi chủ đề.

Em có một cô em gái, đúng không?

"Đúng vậy. Nhưng hiện giờ thì nó đang ở nhà với ba mẹ em."

Ý em là em đã đến thị trấn này một mình thôi à? Ba mẹ em không lo lắng ư?

"Em trốn đi đấy. Em muốn được tận mặt nhìn thấy chị." Luda bình thản đáp. Giờ thì Jiyeon hiểu rằng cái lý do mà Luda có mặt trong lớp hôm nay hoàn toàn là một lời nói dối. Tất cả những gì Luda đã nói giờ cứ như một điều bí ẩn đối với cô. Jiyeon chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp Luda trước kia nhưng Luda thì lại có vẻ như biết về cô khá rõ.

Tối nay em sẽ ở đâu?

"Em vẫn chưa nghĩ đến điều đó."

Jiyeon bất chợt dừng bước và nhìn Luda với vẻ mặt kinh ngạc.

Thật à? Vậy hôm qua em đã ở đâu?

"Em chỉ đi lòng vòng..." Luda đáp, không thực sự là một câu trả lời. Jiyeon cho rằng đó chắc chắn không phải là một căn phòng khách sạn đắt tiền rồi.

Vậy hãy đến ở chỗ chị tối nay đi. Đó không phải là một căn nhà rộng lớn nhưng cả nhà chị sẽ không phiền đâu.

Jiyeon tự hỏi là liệu Luda có thể cảm nhận được sự ngại ngùng trong giọng nói của mình không mặc dù nó không hề được phát ra thành tiếng.

"Cảm ơn chị. Thế thì tuyệt quá rồi."

Khi họ về đến nhà, Jiyeon mở cửa ra và ló đầu nhìn vào trong. Tốt. Mọi người đã ngủ cả rồi.

"Khi chị bảo là họ sẽ không phiền, có nghĩa là chị sẽ không nói cho họ biết à?" Luda thì thầm.

Không, không phải vậy. Chị chỉ hi vọng là mẹ chị đã ngủ rồi để mà-

Jiyeon chợt ngừng lại khi cô nhìn thấy mẹ mình đang ngồi ngay tại bàn ăn với hai tay bắt chéo trước ngực. Bà nhìn cô con gái của mình lẫn người lạ mặt bên cạnh với vẻ mặt không hài lòng.

"Không phải mẹ đã bảo con là phải về nhà ngay sau khi tan học à?"

Jiyeon cúi đầu xuống như một đứa trẻ đang bị mắng.

"Cuộc thi tuyển của con thế nào?"

Nhìn thấy hai bàn tay bứt rứt không yên của cô con gái, bà cũng đoán được là nó đã không diễn ra tốt đẹp. Đôi mày của bà chau lại nhiều hơn nữa.

"Jiyeon, công ty đó là một trong những nơi tốt nhất đấy! Mẹ đã bảo con chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho lần này rồi cơ mà. Nếu con cứ tiếp tục chểnh mảng như thế và đi ra ngoài với những người như cô ta thì con sẽ không bao giờ trở thành một nghệ sĩ được đâu!"

Luda khẽ nhướng mày khi mẹ của Jiyeon chỉ tay vào mình. Jiyeon vẫn tiếp tục cúi mặt.

Con xin lỗi. Con xin lỗi. Con không hề muốn làm mẹ thất vọng. Con thực sự không muốn đâu.

Cô vội vàng cúi đầu trước mẹ mình như một lời xin lỗi trước khi chạy về phòng.

Bà Kim chỉ biết ôm mặt thở dài, bực tức vì sự thất bại đầy kém cỏi của con gái mình. Bà lại ngước mặt lên khi nghe tiếng kéo ghế và nhìn thấy Luda đã ngồi ngay trước mặt mình.

"Cô là ai vậy? Ai nói là cô có thể ở trong nhà tôi?" bà hỏi với giọng khó chịu.

"Bác là một diễn viên" Luda lên tiếng, lờ đi câu hỏi của bà.

"Bác đã tham gia đóng rất nhiều bộ phim truyền hình và đã nhanh chóng nổi tiếng. Tuy nhiên, chân của bác đã bị thương trong một sự cố khi đóng phim và bác không thể tham gia vào bộ phim điện ảnh có thể đưa bác trở thành một ngôi sao quốc tế. Bây giờ bác đã giải nghệ và có một gia đình đầm ấm nhưng bác vẫn muốn sống một cuộc sống của một nữ diễn viên nổi tiếng. Bởi vì bác không thể tự mình thực hiện được điều đó nữa, nên bác đã buộc con gái mình làm thay."

"Đó không phải là việc của cô."

Luda khẽ nhún vai.

"Đúng là không phải việc của cháu nhưng cháu tìm mọi cách đến đây không phải để nhìn thấy Jiyeon unnie buồn bã. Bác cũng đã có mặt trong tai nạn đó. Bác biết chuyện gì đã xảy ra với con gái bác nhưng cháu cho là bác đã nghĩ đến bản thân quá nhiều nên bác thậm chí đã không hề quan tâm đến chị ấy nữa."

Mẹ của Jiyeon thoáng chút ngập ngừng khi nhìn cô.

"Cô muốn nói gì vậy?"

"Jiyeon unnie đi học ở một ngôi trường mà nơi đó tất cả mọi người đều khinh thường, nhìn chị ấy với ánh mắt thương hại bởi vì chị ấy bị câm. Mọi người đối xử với chị ấy khác hẳn vì cho rằng chị ấy vô dụng hay thậm chí là xem như chị ấy không hề tồn tại. Chị ấy đã phải chịu đựng rất nhiều chuyện mà chị ấy không muốn để cho bác biết, thế nên chị ấy đã giấu nó đi bởi vì chị ấy không muốn bác phải lo lắng."

Bà Kim nhíu mày đầy băn khoăn khi nghe Luda nói ra những điều đó.

"Trong suốt phần thi tuyển của chị ấy, không một ai nhìn chị ấy để xem chị ấy có thể diễn xuất được hay không chỉ bởi vì chị ấy không thể đọc kịch bản ra thành tiếng được. Nếu bác cảm thấy thật tệ hại khi chị ấy đã không thể hoàn thành được nó, vậy bác nghĩ là chị ấy cảm thấy khá hơn sao? Chị ấy không chỉ sống vì ước mơ của bác. Chị ấy còn phải sống vì chính bản thân chị ấy nữa."

Luda nhìn bà Kim đang cố hiểu những gì mình nói, cô để ý thấy những giọt nước đang từ từ đọng lại trong mắt bà.

"Jiyeon đã phải giữ trong lòng quá nhiều chuyện, điều đó như đang giết chết chị ấy nhưng điều khiến chị ấy đau lòng nhất là không còn một ai hiểu được chị ấy nữa. Thậm chí đến cả mẹ ruột của chị ấy cũng thế. Lúc này đây, chị ấy rất muốn nói rằng chị ấy xin lỗi, rằng chị ấy không hề muốn làm bác thất vọng."

"Tôi có thể làm gì được? Không phải là tôi không cố gắng nhưng làm sao tôi có thể hiểu nó khi mà nó không thể nói với tôi được?"

"Không phải tất cả mọi thứ đều cần được bày tỏ qua lời nói. Hãy tin cháu. Nếu bác thực sự muốn lắng nghe chị ấy thì bác sẽ làm được" Luda nhẹ nhàng nói. Sau khi nói xong, Luda để lại người mẹ vẫn đang bối rối một mình ở đó và bước lên cầu thang.

"Cảm ơn đã cho cháu ở đây tối nay, bác Kim."

Luda cúi thấp đầu trước khi đi lên lầu.

~~~~~~

Jiyeon tóe nước vào mặt liên tục hòng rửa sạch hết mọi dấu vết cho thấy cô đã khóc. Cô rời khỏi phòng tắm rồi trở về phòng mình. Vừa bước vào Jiyeon thấy Luda đang ngồi bắt chéo chân trên sàn gỗ và đang đưa mắt tò mò nhìn những vật dụng của mình.

"Người trên đó là ai vậy unnie?" Luda vừa hỏi vừa chỉ lên tấm poster.

Yeon Jung Hoon.

Luda khẽ bĩu môi nhưng rồi lại mỉm cười khi cô để ý thấy Jiyeon trải chăn ra và đặt lên đó hai cái gối.

"Vậy có nghĩa là tối nay em cũng sẽ ngủ ở đây phải không?", cô hỏi với giọng ngây thơ.

Phải, nhà chị không còn phòng trống nào nữa cả.

Jiyeon hoàn toàn bỏ lỡ nụ cười rộng đến tận mang tai của Luda khi cô ấy đặt mình nằm xuống chiếc giường bằng chăn mà cô vừa mới chuẩn bị. Luda vuốt phẳng nó bằng những động tác tạo thành một thiên thần tuyết mà mọi người vẫn thường làm. Sau đó cô rúc người vào trong tấm chăn ấm áp của mình. Jiyeon khẽ cắn môi để nén lại nụ cười của mình trước cái kiểu aegyo đầy bất ngờ đó. Cô nằm xuống bên cạnh Luda và kéo chăn đắp lên người mình.

Chúc ngủ ngon.

Không có tiếng trả lời. Jiyeon nghĩ là Luda đã ngủ rồi nên cô nhắm mắt lại. Một vài phút sau, Luda lẻn liếc mắt nhìn và xoay người lại để nhìn cho được khuôn mặt của cô gái đang say ngủ. Luda kéo tấm chăn của Jiyeon đắp qua vai cô ấy trước khi dịu dàng vuốt ve gò má của Jiyeon.

Em muốn chị được hạnh phúc.

~~~~~~

Jiyeon chậm rãi mở mắt sau giấc ngủ dài và nhận ra rằng cô đang nhìn thấy người xinh đẹp nhất mà cô từng được thấy ở khoảng cách rất gần. Cánh tay của Luda đặt trên eo cô, em ấy đang ngủ rất say. Jiyeon không hề di chuyển một chút nào, cô chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài thật lâu. Họ đang nằm gần nhau đến nỗi Jiyeon có thể cảm giác được hơi thở của Luda chạm vào làn da mình. Tiếc thay, khoảnh khắc này lại nhanh chóng chấm dứt khi mẹ cô bước vào phòng.

Jiyeon vội bật ngồi dậy và cánh tay của Luda trượt khỏi eo cô. Luda thức giấc trong khi vẫn còn ngáy ngủ và dùng tay che mắt mình vì ánh sáng chói lóa đột ngột. Qua đôi mắt vẫn còn lờ mờ của mình, cô có thể nhận thấy sự có mặt của bà Kim ngay cửa phòng. Không biết là bà có nhìn thấy tư thế nằm của họ lúc nãy hay không, nhưng bà vẫn cất tiếng nói với giọng rất điềm đạm.

"Bữa sáng để sẵn ở trên bàn rồi đó. Ra ngoài với bạn con và chơi vui vẻ đi, Jiyeon. Đừng có lãng phí một ngày đẹp trời thế này để ngủ. Dù gì cũng cuối tuần rồi" bà trách mắng với giọng rất nhẹ nhàng. Jiyeon ngây người ra một lúc trước khi nhảy cẫng lên và nhào đến ôm chặt lấy mẹ mình.

Bà Kim ôm lấy cô con gái mình thật chặt, hi vọng là Jiyeon hiểu được lời xin lỗi của mình và hiểu rằng kể từ bây giờ, bà sẽ cố gắng hết sức để thực sự hiểu được những cảm giác của con gái mình. Tận sâu trong lòng bà, bà đã nghe được điều gì đó. Dù giọng nói ấy có vẻ rất xa xôi và rất khẽ nhưng bà cũng đã nghe được. Nó nói rằng, con yêu mẹ.

~~~~~~

"Unnie nhìn kìa, đằng kia có bán kem. Em sẽ đi mua nhé? Chị đợi ở đây đi."

Luda chạy đến và hỏi mua hai que kem.

"Làm ơn cho hai que."

"Unnie nghĩ là có thể tránh mặt cô ấy tới chừng nào hả?" người bán kem lên tiếng hỏi.

"Juyeon, chị muốn được ở đây lâu hơn chút nữa."

"Unnie biết là không thể mà. Chị sẽ không thể kéo dài được lâu đâu. Ngay cả nếu như chị có thể thì Sojung cũng sẽ sớm truy tìm ra chị mà thôi."

"Vậy thì chị sẽ thực hiện cho bằng được tất cả những việc chị có thể làm trước khi cô ấy tìm thấy chị. Dù sao đi nữa chị cũng sẽ bị trừng phạt, vậy nên chị sẽ làm hết những gì có trong mục đích của chị khi đến đây."

Juyeon nhìn cô với ánh mắt nửa phản đối nửa tự hào. Để ý thấy Jiyeon đang nhìn họ một cách đầy tò mò từ đằng xa, Juyeon cười thật tươi và đưa ra hai que kem.

"Cảm ơn đã ủng hộ!" cô nói lớn. Luda mỉm cười cảm kích trước khi chạy trở lại chỗ cũ.

Cảm ơn. Hai người đã nói gì vậy?

"Thực ra nhóc ấy là một người em quen biết trong thị trấn nên em đứng đó trò chuyện một chút. Em đoán là nhóc ấy đến đây để dễ buôn bán hơn. Dân cư ở chỗ em sống có hơi ít."

Oh ra vậy. Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây? Em đã nói em chỉ mới đến đây nhưng có vẻ như em biết rất rõ những nơi sẽ đi.

Luda chỉ nhe răng cười, lảng tránh đi toàn bộ sự nghi ngờ của Jiyeon. Jiyeon đã không còn tin rằng Luda đến từ một thị trấn khác nữa và thậm chí cũng không tin lời nói dối mới đây về người bán kem kia, nhưng cô quyết định rằng nếu Luda muốn giữ bí mật thì chắc hẳn cô ấy cũng có lý do của mình.

Họ đi dạo bên cạnh nhau, say mê ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn. Jiyeon đang cân nhắc xem có nên vòng tay mình quanh người Luda hay không. Đếm đến năm, cô tự bảo mình như thế. Khi thời điểm đến, bàn tay của Jiyeon đưa ra phía sau cánh tay của Luda và chỉ còn cách nó một chút xíu nữa thôi.

"Này unnie, nhìn đằng kia xem" Luda nói, giơ tay lên để chỉ về phía trước đúng ngay lúc Jiyeon cố gắng chạm tay em ấy. Bối rối, Jiyeon vội nhìn về hướng Luda đang chỉ. Những tấm băng rôn thật to đang được treo lên và có thể thấy rõ ràng là người ta đang tổ chức một sự kiện lớn nào đó vì có rất đông người đang tập trung ở xung quanh. Đó là một mini concert miễn phí cho tất cả mọi người và nó trông rất hỗn loạn. Mọi người đang chạy đến, xô đẩy nhau để được đứng nhìn gần hơn. Jiyeon đang chăm chú theo dõi phần biểu diễn của các ca sĩ trong sự ngạc nhiên trầm trồ thì một người nào đó bỗng đâm sầm vào cô khiến cô ngã xuống đất.

Luda vội chạy đến bên cô.

"Chị không sao chứ?"

Jiyeon gật đầu. Một cô gái dáng người hơi thấp quay lại xin lỗi.

"Thành thật xin lỗi. Cô không sao chứ? Hôm nay tôi đang phải xoay sở với mấy thứ này bởi vì cái concert ngu ngốc kia và tôi thì đang rất vội. Tôi xin lỗi" cô ấy nói.

Jiyeon lắc đầu và đứng dậy. Cô mỉm cười tỏ ý rằng mình không sao và cố biểu hiện cho thấy bản thân mình vẫn rất ổn. Cô gái kia chăm chú nhìn cô với một ánh mắt có vẻ như đang đắn đo dữ dội.

"Cô tên là gì vậy?"

Jiyeon lặng cả người. Làm thế nào mà cô có thể trả lời đây?

"Oh đừng sợ" cô ấy nhanh nhảu nói, hiểu lầm vẻ mặt lo lắng của Jiyeon. "Tôi đang làm việc cho công ty giải trí Stars, tôi là người phụ trách việc đi tìm những tài năng mới. Chỉ mới nhìn qua cô, cô cho tôi một cảm giác rất trong sáng và đặc biệt. Vậy nên tôi muốn hỏi cô tên gì?"

Jiyeon quyết định là cô không thể giữ im lặng được nữa. Cô rút quyển sổ của mình ra và viết tên mình vào đó. Cô gái kia đưa mắt nhìn thật nhanh tên của cô trước khi quay trở lại quan sát cô một cách tỉ mỉ.

"Kim Jiyeon. Vậy là cô... mmmm."

Jiyeon bắt đầu cảm thấy không thoải mái và đang bước lùi lại một cách đầy lo lắng thì cô cảm giác được cái gì đó lành lạnh trượt dọc xuống cánh tay cô và chạm vào bàn tay cô. Luda đang ở đây cùng cô.

"Tên tôi là Park Soobin. Như đã nói, tôi làm việc cho công ty giải trí Stars và nếu cô có hứng thú với lĩnh vực này thì tôi rất muốn được nhìn thấy cô trong cuộc thi tuyển sắp tới. Đây là danh thiếp của tôi."

Jiyeon nhận lấy cùng một cái bắt tay. Cô cúi chào liên tục để cảm ơn Soobin. Soobin liền xua tay và cười.

"Được rồi. Không cần phải cảm ơn tôi đâu. Công việc của tôi là tìm ra người mà tôi cảm thấy có triển vọng mà. Giờ tôi phải đi thôi, có một số việc cần làm. Hẹn gặp lại nhé."

Như thế, Soobin quay bước đi và rời khỏi đó. Nếu như Jiyeon có thể hét lên thì cô đã hét ngay bây giờ rồi. Ngón tay cô liên tục cọ sát trên mặt tờ danh thiếp, như muốn chắc chắn rằng nó là thật. Cô đã được trao cho một cơ hội để được tuyển chọn vào một trong những công ty giải trí lớn nhất ở châu Á.

"Chị thấy chưa, không có gì ngăn cản được chị. Có điều gì đó ở chị và chỉ ở mỗi mình chị mới khiến chị trở nên đặc biệt như thế. Chúc mừng nhé" Luda nói.

Jiyeon nhún nhảy liên tục một cách đầy phấn khích, sung sướng đến nỗi nước mắt cũng đang chảy ra. Cô quàng cánh tay qua vai Luda và cô gái thấp hơn lập tức ôm đáp lại cô. Khi Jiyeon buông ra, cô liền đặt lên má Luda một nụ hôn nhẹ trước khi xoay người lại và dang rộng đôi tay ra để chào đón những tia nắng đẹp đẽ dịu dàng cuối ngày.

Luda chăm chú nhìn Jiyeon, mặc dù cảm thấy rất mừng cho chị ấy, nhưng cô cũng cảm giác được có gì đó đang yếu dần đi bên trong cơ thể mình. Sao cũng được... việc đó cô sẽ lo sau. Bỏ qua dấu hiệu cảnh báo đó, cô liền chạy theo sau Jiyeon.

~~~~~~

Đêm xuống, họ ngồi trên một tấm chăn đặt tại một công viên yên tĩnh, tận hưởng những giây phút ở cạnh nhau.

1...2...3...4...ah, chị phát điên lên mất! Nhiều quá không đếm nổi. Tại sao em lại bắt chị đếm sao vậy chứ? Không thể nào mà đếm hết được tất cả đâu.

"Là bởi vì em muốn nhìn chị lâu hơn mà không bị gián đoạn. Nếu việc đó là không thể thì có nghĩa là em sẽ có thể phá vỡ hết tất cả mọi quy tắc trên đời này và ngắm nhìn chị mãi mãi."

Jiyeon chợt đỏ mặt vì những câu nói quá mức lãng mạn đó, nhưng Luda thì có vẻ như đang vô cùng nghiêm túc. Giọng nói của cô thật dịu dàng và ánh mắt cô trở nên đượm buồn. Jiyeon cũng không hiểu tại sao lại như thế.

Không có chuyện gì chứ?

"Unnie nghĩ sao nếu em nói là em đã dõi theo chị từ rất lâu rồi? Em đã dùng mọi cách để đến đây tìm chị, để làm quen với chị và để trở thành một phần cuộc đời chị dù cho chỉ là một vài ngày ngắn ngủi" cô nói thật khẽ.

Luda, đừng đùa như thế, không thể có chuyện đó được.

"Chị nghĩ sao nếu em nói rằng lý do em đến đây là để kéo chị ra khỏi bức tường cô độc của chị? Để chị vui vẻ sống một lần nữa? Để làm cho chị hạnh phúc?"

Luda...

Nhưng Luda vẫn tiếp tục nói.

"Chị nghĩ sao nếu em đến đây để nói với chị rằng, em yêu chị?"

Luda nhìn thẳng vào mắt Jiyeon, hy vọng và chờ đợi một phản ứng từ cô ấy. Cô ấy đang tỏ ra rất ngơ ngác. Jiyeon không thể phủ nhận rằng mỗi lần cô ở bên Luda, cô lại tự hỏi tại sao trái tim cô cứ xao xuyến, tại sao đầu óc cô không còn tự chủ được nữa và tại sao cô lại muốn được ở bên cạnh em ấy nhiều đến vậy. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng ba ngày, cô đã trải qua tất cả những cảm giác kì lạ đó nhưng phần lý trí trong cô vẫn cứ khiến cô băn khoăn, khiến cô muốn hỏi rõ Luda. Làm sao một người có thể làm mọi chuyện Luda đã nói mà không hề quen biết cô từ trước?

"Em yêu chị"

Luda ngả đầu sang, xóa bỏ tất cả khoảng cách giữa họ và nếm trải vị ngọt đôi môi mà cô vẫn hằng ao ước. Nụ hôn đó thật nhẹ nhàng, đầy yêu thương và bộc lộ sự khao khát của cô đối với Jiyeon. Toàn thân Jiyeon như đang run lên vì chính sự rung động không thể kiềm chế được trong lòng cô. Cô nhắm mắt lại khi cô cảm nhận được như thể ngọn lửa trong người cô đang cháy bừng lên khi môi họ chạm nhau.

Jiyeon chầm chậm đáp lại nụ hôn đó và nó càng trở nên nồng nàn hơn. Bàn tay cô trượt bên dưới lớp áo của Luda, chạm đến làn da mềm mại của em ấy. Cánh tay còn lại của cô vòng quanh người Luda, luồn những ngón tay vào trong tóc Luda. Những nụ hôn của Luda như trượt thành một vệt dài in dấu trên da Jiyeon khi môi cô bắt đầu hạ dần xuống phía dưới cổ cô ấy.

Luda đặt Jiyeon nằm xuống trong khi bàn tay cô đang vuốt ve gương mặt Jiyeon. Niềm hạnh phúc mà họ có được khi giữ chặt lấy đối phương, chiếm hữu đối phương là mênh mông bất tận. Khi Luda một lần nữa chiếm lấy đôi môi của Jiyeon, cô biết rằng cô đang tự tay xé nát những gì còn lại trong cô.

~~~~~~

Luda mỉm cười một lần cuối cùng khi ngắm nhìn cô gái đang say ngủ, rồi vuốt nhẹ làn tóc của cô ấy. Luda đang yếu dần, rất yếu.

"Tôi chắc là cô có thể cảm giác được nó ngay lúc này đúng không?" Sojung hỏi mặc dù không hề có ý định tìm cho mình câu trả lời. Cô âm thầm hiện ra từ trong bóng đêm. Cô gái với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hai người ở trước mặt mình bằng ánh mắt không biểu lộ một cảm xúc nào.

"Lee Luda, cô đã vượt quá giới hạn. Cô đã phớt lờ những quy tắc được đặt ra và cô đã đem lòng yêu cô ta. Cô cũng đã thay đổi vận mệnh khi tìm gặp cô ta. Với những việc làm đó, cô đã làm thay đổi những gì đã được định sẵn trước khi bất cứ ai trong chúng ta tồn tại."

Luda thậm chí không thèm quay sang nhìn Sojung. Cô tiếp tục vuốt ve mái tóc của Jiyeon một cách bình thản.

"Cô có bao giờ trải qua cái cảm giác đau đớn khi không được lắng nghe chưa? Dù những lời nói đó có quan trọng với cô đến thế nào đi chăng nữa, cũng không ai có thể nghe thấy được?"

"Không."

"Tôi thì có đấy. Đã không có một ai nghe được tôi. Bây giờ cũng vậy. Không một ai có thể nghe được chị ấy, không một ai ngoại trừ tôi. Tôi muốn những cảm xúc cất giấu trong lòng chị ấy được nghe thấy. Tôi muốn chị ấy hạnh phúc."

Sojung không hề biểu hiện một phản ứng nào.

"Tôi có bắt cô về hay không cũng đã không còn quan trọng nữa. Cô sẽ phải biến mất thậm chí là khỏi thế giới của chúng ta. Tôi không thể khống chế được điều này. Bản thân cô sẽ cảm nhận được nó."

Luda cười nhẹ.

"Tôi đã biết trước thời điểm này khi tôi đến đây, nhưng chẳng sao cả. Tôi nghĩ tôi đã làm hết tất cả những gì có thể cho chị ấy ngoại trừ một việc. Tôi muốn trao nó cho chị ấy trước khi tôi ra đi."

Luda cúi người xuống và hôn lên môi cô gái đang say ngủ ấy một lần cuối cùng. Cô cảm giác như có cái gì đó vừa thoát khỏi thân xác mình, nhưng giờ thì cô chỉ có thể cảm thấy rõ ràng nhất là một niềm hạnh phúc. Sojung lặng yên đứng nhìn thân xác đó biến mất trước mặt cô. Có được một thân xác hữu hình trong vài ngày thực sự đã là một điều kì diệu, nhưng sự kì diệu đó giờ đã kết thúc. Luda đã ra đi, biến mất khỏi thế giới này và thậm chí là khỏi thế giới của họ, thế giới sau cái chết.

Cô có thể làm được gì chứ, Sojung nghĩ. Luda chỉ là một linh hồn, một hồn ma thuộc về quá khứ của cô ấy. Hi sinh cả linh hồn của mình vì cô gái hiện đang nằm một mình trên bãi cỏ này quả thật là dại dột. Sojung tỏ vẻ chế giễu trước cái suy nghĩ đó. Đây chẳng phải là chuyện của cô. Cô không quan tâm...

~~~~~~

Jiyeon tỉnh giấc và thấy mình đang nằm trong phòng của mình. Cô chớp mắt vài lần. Cô không nhớ là tối qua mình đã về nhà. Đôi mắt của cô bật mở khi cô chợt nhận ra điều gì đó. Luda đâu rồi? Jiyeon ngồi dậy và tìm khắp nhà. Không có ai ở đây cả. Cô vội vã chạy xuống cầu thang và thấy mẹ mình đang ngồi đọc báo.

Mẹ ơi, mẹ có biết Luda đang ở đâu không? Cô ra dấu.

Bà Kim chỉ lắc đầu và hớp một ngụm cà phê. Rối bời, Jiyeon chạy ra khỏi cửa trong bộ đồ ngủ của mình, đi tìm em ấy.

Sau một hồi chạy loanh quanh khắp khu này, cô đã nhận ra một điều. Luda không còn ở đây nữa.

Luda!

Cô cảm giác nước mắt mình cứ đang chực ứa ra. Tại sao Luda lại bỏ cô đi mà không nói một lời nào? Có phải em ấy bị lạc không? Hay bị thương? Những ý nghĩ đó khiến cô lo lắng hơn và cô tiếp tục chạy xung quanh một lần nữa. Cô dừng lại khi cô đến được công viên mà tối qua họ đã đến. Tấm chăn mà họ dùng chung vẫn còn ở đó. Nước mắt bắt đầu rơi xuống khi cô nhặt tấm chăn lên với đôi bàn tay run rẩy.

Luda... Em đang ở đâu? Luda! Tại sao em lại bỏ chị?

"LUDA!" cô hét lớn. Đó là lúc thời gian như ngừng lại. Cô thả tấm chăn ra và quỳ sụp xuống. Vẻ mặt cô hiện rõ sự bàng hoàng. Chuyện này không đúng tí nào. Âm thanh mà cô vừa nghe đã từ miệng cô phát ra và vẫn còn vang vọng bên tai cô.

"Luda...Luda..." cô thử lại một lần nữa. Cô đã có thể nghe được giọng nói của mình. Đôi tai của Jiyeon không thể đánh lừa cô được vì cô có thể thấy những ánh nhìn chằm chằm lạ lẫm từ những người hàng xóm đi ngang qua cô.

"Đừng có gọi tên cô ta nữa" một giọng nói khó chịu vang lên phía sau cô. Jiyeon đứng dậy và nhìn thấy một cô gái tiến đến gần như thể cô ấy biết rõ cả cô lẫn Luda.

"Cô là ai?" Jiyeon run rẩy hỏi lại với giọng nói vừa mới phục hồi của mình.

"Tên tôi là Sojung. Luda đã không còn tồn tại trên đời này nữa, vì vậy cô nên giữ lấy hơi sức của mình đi. Cô ta sẽ không quay trở lại nữa đâu."

Sự chắc chắn và hằn học trong giọng nói của Sojung khiến Jiyeon phải sợ hãi.

"Tại sao? Tại sao em ấy không quay lại nữa?"

"Một linh hồn như Luda lẽ ra không nên quay trở lại trần gian, làm rối tung vận mệnh. Sự thật đã được tiết lộ, bây giờ tôi cần phải lấy lại giọng nói của cô và xóa sạch mọi ký ức của cô."

Jiyeon như bừng tỉnh khi cô nhận ra những gì Sojung vừa mới nói. Sojung nghĩ rằng khiến Jiyeon sợ hãi thì cô ấy sẽ bỏ chạy nhưng thật ngạc nhiên khi cô nhìn thấy cô ấy quỳ xuống một lần nữa và nằm chặt lấy cánh tay mình.

"Làm ơn, hãy cho tôi biết em ấy đang ở đâu. Tôi sẽ trả lại cho cô giọng nói của tôi, bất cứ thứ gì cô muốn, chỉ cần nói cho tôi biết em ấy đang ở đâu" Jiyeon van nài. Sojung cố che giấu sự sửng sốt của mình và giật tay ra.

"Nghe cho rõ đây. Tôi đã bảo là cô ta đi rồi. Tôi không thể làm được gì cả. Cô ta đã chọn đánh đổi linh hồn của mình cho giọng nói của cô và cô ta đã nhận được những gì cô ta đáng phải nhận."

"Tôi không quan tâm đến giọng nói của tôi!" Jiyeon hét lớn, hoàn toàn khiến cô gái kia phải giật mình.

"Sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả khi những người khác nghe được tôi mà em ấy lại không thể. Tôi muốn biết nhiều hơn về em ấy. Em ấy biết tất cả mọi thứ về tôi nhưng tôi lại chẳng biết gì về em ấy. Tôi muốn em ấy quay lại... Luda..." Jiyeon khóc nức nở.

Sojung đứng nhìn cô gái đang khóc, giấu mặt vào trong hai bàn tay mình. Ngay cả với tư cách là một người bảo vệ quy tắc và cai quản những linh hồn, được biết đến là không có cảm xúc, cũng đã dần bị cảm động bởi những chuyện mà hai người họ đã cùng nhau trải qua.

"Cô thực sự muốn gặp cô ta đến vậy à?"

Jiyeon gật đầu trong nước mắt. Sojung hắng giọng và đỡ Jiyeon đứng dậy. Sức mạnh của cô gái bé nhỏ này quả thật không phải là chuyện đùa.

"Tôi sẽ đưa cô đến một nơi. Tôi không quan tâm là cô sẽ cảm thấy tốt hơn hay tệ hơn về chuyện này, nhưng nếu cô thực sự muốn vậy thì đi theo tôi."

Jiyeon cảm giác như mình đang bị kéo đi về phía trước và chỉ trong nháy mắt, quang cảnh xung quanh cô đã thay đổi hoàn toàn. Đây chính là trường trung học cũ của cô trước khi cô chuyển đi. Tại sao Sojung lại đưa cô quay lại đây? Ngạc nhiên thay, khi cô đi qua những học sinh khác, không một ai nhìn cô hay thậm chí là để ý đến sự tồn tại của hai người lạ mặt.

"Sojung, tại sao không có ai nhìn chúng ta hết vậy?"

"Chúng ta đang ở quá khứ. Đây chính là ký ức của Luda. Cô nói là cô muốn biết nhiều hơn về Luda và muốn biết tại sao cô ấy lại biết rõ về cô đến vậy. Đây chính là lý do."

Sojung nắm chặt lấy cánh tay cô và kéo cô đi. Cô ấy gần như ném Jiyeon về phía trước làm Jiyeon loạng choạng mấy bước trước khi ngước nhìn lên. Bức tường được dán đầy những tranh ảnh và tờ thông tin. Tất cả đều được đề ngày của một năm về trước. Jiyeon há hốc mồm trong khi Sojung chỉ gật đầu.

"Phải, đây chính là năm 2016, năm mà tai nạn của cô đã xảy ra và cụ thể hơn là bốn tháng trước khi cô rời ngôi trường này."

Hình ảnh của quá khứ bỗng hiện lên trong tâm trí Jiyeon và nó khiến cô vô cùng khó chịu. Jiyeon cố xua đi những ký ức đó ra khỏi đầu mình. Cô hít một hơi thật sâu và cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh.

"Tại sao lại là ở đây?"

"Đó là lý do" Sojung đáp và giơ ngón tay ra trước. Jiyeon nhìn theo hướng Sojung đang chỉ và bắt gặp em ấy. Luda đang đi trong hành lang và trò chuyện sôi nổi với một người bạn, tay đang cầm một chồng sách cho thấy em ấy đang học lớp 10. Em ấy là một học sinh đầu cấp trong khi Jiyeon thì lớn hơn một lớp.

Luda và bạn của em ấy đang đi vào lớp học của họ thì Luda đột nhiên dừng lại và nhìn về hướng của Jiyeon. Jiyeon như đông cứng cả người khi nghĩ rằng Luda đã nhìn thấy cô nhưng rồi cũng nhận ra rằng ánh mắt Luda không phải tập trung vào cô mà là một sự kiện gì đó ở đằng sau cô. Jiyeon quay đầu lại và không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.

Cách đó một vài phòng học ở dãy phía dưới, một giáo viên đang mắng học sinh của mình trong khi cô ấy vẫn đang cúi mặt nhìn xuống dưới chân, cố gắng để không bật khóc.

"Em nghĩ là rất vui khi đùa cợt tôi ngay trên bảng à? Em sẽ bị phạt vì đã vẽ lên bảng những hình ảnh và lời lẽ vớ vẩn đó! Còn có gì để biện hộ không hả?"

Cô học trò liên tục lắc đầu và xua tay dữ dội, cố hết sức để nói rằng cô không hề làm gì với những thứ trên bảng đó. Tuy nhiên thầy giáo đã không thể hiểu được những gì cô đang cố diễn đạt. Bực dọc trước những cử chỉ không thành lời đó, ông rút cây thước bằng kim loại của mình ra.

"Đưa tay ra. Ngay bây giờ!"

Hoảng sợ, cô gái liền giơ hai bàn tay ra và người thầy kia lập tức quất mạnh cây thước xuống bàn tay cô ấy một cách tàn nhẫn. Cô học trò chỉ biết lặng lẽ khóc khi thầy giáo vẫn đang tiếp tục trừng phạt mình. Qua đôi mắt lờ mờ vì đọng nước, cô thấy những đứa bạn học của cô ở phía sau lưng thầy giáo đang làm vẻ mặt chế nhạo và cười cô. Bọn chúng đã làm tất cả những điều này để đổ tội cho cô, một cô gái câm không thể tự bảo vệ bản thân.

Cơn giận của Jiyeon đang sôi sục trong lòng và cô rất muốn chạy tới quát thẳng vào mặt ông thầy giáo kia, nhưng Sojung đã giữ chặt lấy cổ tay cô.

"Cô không thể làm gì được đâu."

Jiyeon quay sang trừng mắt tức giận nhìn Sojung và cố giật tay ra khỏi sự kềm kẹp của Sojung. Cô vừa chuẩn bị chạy đến đó thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái với mái tóc xám dài trong bộ đồng phục của trường chạy vụt qua cô.

"Thầy Choi" Luda gọi lớn và thầy giáo liền ngừng tay lại ngước nhìn cô.

" Luda, giờ này em nên về lớp đi."

"Vâng em biết ạ" Luda đáp lại và liếc nhìn cậu học sinh phía sau thầy giáo đang làm vẻ mặt chế giễu. Cậu ta thấy Luda lườm mình liền nhanh chóng cúi mặt xuống quyển sách của mình. Luda chau mày lại.

"Thưa thầy, em nghĩ chị ấy đã rút ra được bài học rồi. Em nghĩ thế này đã là quá đủ rồi ạ" cô nói với giọng nhẹ nhàng và cầm lấy cây thước ra khỏi tay thầy giáo. Ông tỏ ra cau có và rồi cũng miễn cưỡng đồng ý. Ông không thể nói không với cô học trò cưng của mình. Thầy Choi chỉ gật đầu nhẹ rồi quay vào trong lớp của mình, quát bảo những học sinh khác bắt đầu học. Luda từ từ quay sang nhìn và nhận ra bàn tay của cô học trò đó vẫn còn đang giơ ra và đỏ lừ.

"Chị không sao ch-"

"Kim Jiyeon. Trở vào lớp đi!" thầy giáo Choi hét lên. Cô học trò lập tức hạ tay xuống và bước vào lớp trước khi cô ấy có khả năng bị mắng một lần nữa.

"Luda..." Jiyeon đã không hề biết rằng Luda đã từng học cùng trường với cô. Cô thậm chí còn không biết rằng chính Luda là người đã giúp cô vào cái ngày mà cô đã khóc trong sợ sệt đến nỗi không để ý nhìn ai cả. Jiyeon vừa bắt đầu tiến đến chỗ Luda thì quang cảnh lại chuyển đổi một lần nữa. Luda cũng đang đi dọc theo hành lang mà Jiyeon đã nhìn thấy em ấy lúc nãy.

Luda đã lại nhìn thấy Jiyeon sau cái ngày gặp gỡ đầu tiên giữa họ và liền vẫy tay. Khi Jiyeon nhìn thấy cô ấy, cô liền nhìn xuống, giấu mặt qua những quyển sách của mình và bước vào lớp. Luda bỏ tay xuống. Chị ấy thấy xấu hổ vì chuyện hôm qua ư?

"Luda, chuông reo rồi đấy" Dawon, bạn của em ấy, vừa nói vừa đẩy em ấy vào trong lớp. Dawon nhìn cô bạn mình ỉu xìu trở về chỗ ngồi. Không hiểu tại sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi tâm trạng như thế, Dawon chỉ thờ ơ nhún vai.

Một sự chuyển đổi nữa xảy ra cho cô biết đây lại là một ngày khác. Lần này, Jiyeon nhìn thấy lưng của Luda, em ấy đang lén nhìn vào trong một căn phòng qua cửa sổ. Jiyeon chưa bao giờ nhìn thấy Luda với vẻ ngoài của một cô học sinh đầy nữ tính như thế này. Em ấy đang nói chuyện một mình, thỉnh thoảng lại rít lên và phàn nàn điều gì đó. Tò mò, Jiyeon đưa mắt nhìn qua vai của Luda.

Luda rốt cuộc cũng đã tìm thấy người mà cô muốn thấy. Hiện giờ họ đang bắt đầu diễn một vở kịch mới và Jiyeon cũng đóng một vai trong đó. Mặc dù giáo viên phụ trách vở kịch đã không cho Jiyeon giữ vai chính, nhưng Luda vẫn muốn nhìn xem chị ấy tập. Cô say sưa ngắm nhìn trong khi giáo viên giao cho Jiyeon một vai chán phèo mà gần như là chẳng có phân cảnh nào ra trò cả.

"Đồ đầu đất, chị ấy xứng đáng có được một vai diễn tốt hơn là làm một cái cây phép thuật!" cô phàn nàn và đá vào cánh cửa. Cô núp người xuống đúng lúc giáo viên quay ra nhìn xem tiếng động đó từ đâu đến. Thở phào vì đã không bị phát hiện, Luda lén liếc nhìn lần nữa. Jiyeon đã đề nghị được giúp trang trí các phân cảnh. Khi chị ấy làm việc, Luda để ý thấy chị ấy đã mỉm cười và rất sốt sắng sơn phết cảnh trí như thế nào. Luda đã tự mỉm cười như một đứa ngốc khi cô nhìn thấy vệt sơn dính trên mặt Jiyeon.

Sau đó có một học sinh khác tiến đến và hỏi xem Jiyeon có cần giúp đỡ không. Jiyeon trông có vẻ lo ngại. Luda nhón chân lên nhìn xem Jiyeon có nhận lời giúp đỡ của cô gái tốt bụng đó không. Cô nhìn thấy Jiyeon ngại ngùng gật đầu và thầm reo lên đầy vui mừng. Yes!

Luda chợt quay lại khi bàn tay ai đó đập lên vai cô. Bạn của cô đang nhìn cô với ánh mắt lạ lùng.

"Cậu đang làm gì vậy Luda? Cậu lại nhìn chị ấy nữa hả? Cậu đúng là hư hỏng mà" Dawon châm chọc như thể đây là một việc làm rất thường xuyên.

"Ya! Dawon! Mình không phải kẻ hư hỏng nhé! Mình chỉ... nhìn chị ấy vậy thôi" cô chợt ngập ngừng.

"Vậy tại sao cậu không đến gặp và chào chị ấy một tiếng đi?"

"Mình không thể làm thế! Chị ấy đã không nhìn mình lần trước. Mình nghĩ có thể chị ấy cảm thấy như một gánh nặng bởi vì mình đã ở đó giúp chị ấy. Mình không muốn chị ấy có cảm giác là mình thương hại chị ấy hoặc là khiến chị ấy cảm thấy xấu hổ vì bản thân..."

"Cậu suy nghĩ ngây thơ thật đó, Luda. Mình dám chắc là chị ấy sẽ không cảm thấy là cậu chỉ thương hại chị ấy nếu như chị ấy biết rõ hơn về cậu."

"Có lẽ đợi một thời gian nữa xem sao?" cô cố nói. Dawon chỉ đảo mắt.

"Cậu là một sự xấu hổ đối với những học sinh đầu cấp chúng ta đấy. Ya, tránh qua một bên đi. Để mình nhìn với nào."

Hai người bạn thân đang cố hết sức để nhìn thấy Jiyeon ở bên trong.

"Chị ấy đóng vai gì vậy?" Dawon hỏi.

"Một cái cây."

"Cậu đùa đấy hả?"

"Không hề, nhưng mình nghĩ nó cũng chẳng quan trọng lắm. Quan sát và học hỏi vẫn có thể giúp chị ấy tiến bộ. Cậu có biết là Jiyeon rất muốn trở thành một diễn viên không?"

"Không, làm sao mình biết được? Mình đâu có theo dõi chị ấy."

Luda lờ đi câu nói mỉa mai đó.

"Chị ấy xinh thật" Dawon nhận xét.

"Mình biết" Luda nhẹ nhàng đáp mà không cần suy nghĩ.

Sojung búng tay lần nữa. Sojung và Jiyeon vẫn ở trong trường nhưng bây giờ thì đang đứng ở một hành lang khác trên tầng một. Jiyeon thấy mình khập khiễng đi qua cánh cửa, hướng tới phòng y tế. Jiyeon nhớ là hôm đó cô đã bị thương, trượt chân ngã trên con đường đầy sỏi khi cô đang chạy trong giờ thể dục. Jiyeon đã nhớ lại mọi chuyện như thể nó chỉ vừa mới xảy ra hôm qua.

Bên trong phòng y tế, bác sĩ của trường đang kiểm tra cho cô.

"Em bị một vết xước khá tệ đấy, em nên cẩn thận hơn" bác sĩ nói trong khi thản nhiên tựa người vào cánh cửa, nhẹ nhàng đóng nó lại.

"Để tôi kiểm tra kỹ hơn cho em" người đàn ông tỏ vẻ tử tế đề nghị và nâng cái chân bị thương của cô đặt lên đùi ông ta. Jiyeon há hốc mồm khi cô nhận ra ông ta không phải chăm sóc vết thương của mình mà bàn tay ông ta đang sờ soạng lên khắp da thịt cô. Jiyeon vội rút chân mình xuống và cúi đầu sợ hãi trước khi cố chạy đi. Nhưng trước khi cô có thể chạm đến cánh cửa, gã bác sĩ đã kéo cô lại và khóa chặt cô vào tường. Jiyeon không thể la lên để kêu cứu. Tất cả những gì cô có thể làm là khóc và cố đẩy hắn ta ra.

Hắn ta ấn người mình vào sát người cô trong khi cô vẫn đang cố gắng trong tuyệt vọng để thoát ra. Gã đàn ông đầy thèm khát đó dùng một bàn tay khóa chặt hai cổ tay cô và bàn tay còn lại của hắn đang cố xé áo cô một cách đầy bạo lực. Hắn cố ép chặt môi mình vào môi cô và Jiyeon cố quay mặt đi, giọng nói trong đầu cô đang gào thét trong khi hắn vẫn tiếp tục tấn công, bàn tay hắn tóm lấy ngực cô. Cô đẩy hắn ra bằng tất cả sức lực còn lại của mình, đá thật mạnh vào cẳng chân hắn. Gã bác sĩ nhăn nhó trong đau đớn và Jiyeon lồm cồm chạy ra cửa một lần nữa. Gã bác sĩ cố đuổi theo và nắm áo cô. Chiếc áo sơ mi của cô rách toạt, để lộ một bên vai trần và dây áo trong của cô. Jiyeon một lần nữa dung hết sức đá hắn thật mạnh, và kéo cửa mở ra.

Cô chạy dọc theo hành lang, đâm sầm vào một cô gái và cả hai cùng ngã ra sàn. Jiyeon lồm cồm bò dậy chạy đi, bỏ lại cô gái đó ở phía sau vẫn đang ngồi trên sàn. Đó là ngày cuối cùng của cô tại ngôi trường trung học này.

Luda nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục bị rách của Jiyeon và những vết đỏ in hằn trên da của chị ấy. Khi chị ấy bỏ chạy, Luda mới đứng dậy và cẩn trọng đi về phía căn phòng mà Jiyeon vừa mới chạy ra. Đó là phòng y tế. Luda nhìn chằm chằm vào bên trong cánh cửa đang mở và nhìn thấy gã bác sĩ đang xem xét cái chân của hắn. Nhìn bộ quần áo xộc xệch rối tung của hắn cũng biết chính hắn đã cố hãm hại Jiyeon. Hắn chợt ngước nhìn lên với vẻ mặt sửng sốt trong khi Luda siết chặt bàn tay mình thành một nắm đấm và lao nhanh đến phòng hiệu trưởng.

Quang cảnh lại thay đổi lần nữa.

"Thầy Choi?"

"Gì vậy, Luda?"

"Thầy có được biết là chị Jiyeon đang ở đâu không ạ? Em để ý thấy chị ấy đã không đi học hai ngày nay rồi."

"Ah. Cô gái câm đó đã rời khỏi trường rồi. Các thầy cô cũng không biết tại sao nhưng em ấy đã đi rồi."

Tim của Luda ngừng đập. Cô không thể tin được là cô sẽ không còn có thể nhìn thấy chị ấy nữa. Trước khi rời khỏi phòng, cô nói một lần nữa, giọng nói run lên.

"Thầy Choi. Xin thầy đừng gọi chị ấy là 'cô gái câm' nữa. Tên chị ấy là Kim Jiyeon."

Luda bước đi một mình trong hành lang vắng người, cô lê từng bước đi cho đến khi cô đến được phòng y tế. Ngày hôm qua, gã bác sĩ đã bị buộc thôi việc sau khi cô tố cáo những việc hắn đã làm. Giờ thì chẳng có ai trong phòng y tế nữa. Luda dựa lưng vào tường. Cô huých thật mạnh khuỷu tay vào tường, thể hiện rõ sự tức giận và tuyệt vọng của mình. Giá như cô đến sớm hơn thì đã không có chuyện gì xảy ra. Nước mắt lăn dài trên má cô khi cô trượt người tuyệt vọng ngồi bệt dưới sàn.

Một vòng tay choàng qua người cô và an ủi cô. Dawon đang cố hết sức để giúp cô bình tĩnh lại nhưng Luda vẫn cứ tiếp tục khóc. Cô ước gì mình đã có thể nói chuyện với chị ấy dù chỉ một lần.

Sojung khẽ đẩy cái thân hình bất động của Jiyeon và nắm lấy cánh tay cô. Sojung lại búng tay và quang cảnh thay đổi một lần nữa. Lần này, họ không ở đâu đó gần trường nữa. Thay vào đó họ đang đứng bên ngoài và trước mặt họ là Luda trong bộ đồng phục học sinh đang đi trên chiếc cầu cũ kỹ đi về nhà.

"Luda!" Jiyeon hét lên. Phía sau Luda là gã đàn ông đã hãm hại cô. Hắn tát thật mạnh vào mặt em ấy một cách đầy bất ngờ và những ngón tay của hắn lập tức bấu chặt lấy cổ Luda.

"Mày! Con khốn! Chính mày đã làm tao mất việc làm! Chính mày đã kể cho tất cả mọi người về chuyện đó! Vợ và con gái tao cũng đã bỏ tao, tất cả mọi người thì nhìn tao một cách kinh tởm. Bây giờ thì mày biết tao sẽ làm gì rồi chứ?"

Gã đàn ông điên loạn đang đẩy Luda vào hàng rào chắn của thành cầu và Luda đang ho khục khặc vì bàn tay đang bóp chặt của hắn, cố vùng ra để thở.

"Ông đáng bị như vậy!" Luda cố nạt lại.

"Nếu tao đánh mất tất cả thì tao sẽ lôi mày theo cùng! Tao sẽ giết chết mày!" hắn rít lên. Gã đàn ông này đang phát điên lên và ép sát người vào hơn nữa.

"Buông ra!" cô thở hổn hển.

Bàn tay của hắn siết chặt hơn cho đến khi Luda không còn có thể lên tiếng được nữa. Hàng rào gỗ cũ kỹ của chiếc cầu không thể chịu nổi sức nặng của hai người nữa. Nó gãy đôi ra khiến cả hai cùng rơi xuống hồ nước sâu bên dưới.

Dòng nước đang nuốt chửng lấy cô, nhấn chìm cô xuống tận đáy sâu thẳm. Cô cố gắng quẫy đạp, như đang cố với lấy một vật thể vốn không hề tồn tại để mà trồi lên mặt nước. Ánh sáng biến mất chỉ trong tích tắc và bóng tối đã bao trùm lấy cô. Cô không thể phân biệt được là mình đang bơi hướng lên mặt nước hay càng lao sâu xuống dưới đáy nữa. Cô vẫn gào thét dù biết rằng sẽ không một ai có thể nghe thấy mình.

Chết trong nước chính là cái chết tàn khốc nhất. Lượng không khí cuối cùng mà bạn hít vào khi còn trên mặt nước hoàn toàn không đủ để giúp bạn sống sót. Mỗi một giây bạn vẫy vùng là mỗi một giây bạn cảm thấy hối tiếc. Mỗi một giây ấy khiến bạn ao ước rằng giá như bạn có thêm ít nhất là một cơ hội nữa được quay về lại bờ để nói ra những gì trước đó bạn đã không thể nói. Nó tàn khốc nhất chính bởi vì những lời cuối cùng của bạn, dù là có quan trọng đến nhường nào, cũng sẽ không bao giờ được nghe thấy.

Luda cố dùng hết sức để bơi. Mặc dù Jiyeon đã rời khỏi trường nhưng Luda vẫn muốn gặp chị ấy lần nữa. Luda rất muốn nói với chị ấy rằng cô đã dõi theo chị ấy suốt những tháng qua. Rằng cô đã nhìn chị ấy diễn xuất, nhìn chị ấy mỉm cười, và nhìn chị ấy khóc. Cô rất muốn nói với chị ấy rằng cho dù trên đời này không một ai có thể hiểu được chị ấy, nhưng cô vẫn hiểu.

Luda không thể giữ lấy hơi thở của mình lâu hơn nữa, những cơn sặc bắt đầu tiếp nối nhau. Nước tràn vào lồng ngực cô và cơn đau khủng khiếp như xé nát xuất hiện bên trong người cô. Đầu óc cô đã không còn tỉnh táo nữa. Không ai có thể cứu được cô. Những lời cuối cùng của cô phát ra chỉ tạo thành những bóng nước và đôi mắt cô nhắm lại, cơ thể cô không thể chiến đấu để giành lấy sự sống được nữa.

"Luda!" Jiyeon hét lên một lần nữa khi cô nhìn thấy hai người đó rơi thẳng xuống nước. Sojung liền giữ cô lại để cô không thể nhảy theo Luda. Jiyeon hét lên và cố vùng ra. Cô chạy đến bên thành cầu, đưa mắt tìm kiếm Luda dưới hồ nước sâu thẳm trong vô vọng.

Cô đã không thể làm được gì cả. Đẩy Sojung qua một bên, cô lao thẳng đến chỗ buồng điện thoại công cộng cũ sờn ở đầu cầu bên kia. Cô bấm gọi 911 thật nhanh và thầm cầu mong là sẽ có ai đó bắt máy. Nhưng trước khi điều đó xảy ra thì Sojung đã đuổi kịp cô và kéo cô ra khỏi đó, quát lớn.

"CÔ KHÔNG THỂ LÀM RỐI TUNG QUÁ KHỨ ĐƯỢC! ĐIỀU ĐÓ LÀ VI PHẠM QUY TẮC!"

"Tôi không cần biết cái quy tắc gì hết! Em ấy đang chết đuối! Tôi phải cứu em ấy!" Jiyeon gào lên và tuyệt vọng tìm cách cầm lấy điện thoại đang đung đưa như thách thức trước mặt cô. Sojung vòng tay qua eo cô nắm thật chặt vào và búng tay.

Họ đã quay trở lại thời điểm hiện tại và ở ngay chỗ công viên nơi họ đã bắt đầu đi. Cuối cùng thì Sojung cũng buông Jiyeon ra và cô ngã sụp xuống đất.

"Tôi đã cảnh báo cô rồi. Cô càng biết nhiều thì chỉ càng đau đớn nhiều hơn thôi. Chúng ta không thể làm được gì cả."

Sojung cúi người xuống an ủi cô gái vẫn đang khóc nức nở. Cô chưa bao giờ rơi nước mắt vì một ai đó. Sojung vốn là một người khắt khe, không có cảm xúc và nhẫn tâm, nhưng giờ thì đôi mắt cô đã bắt đầu đọng nước khi cô giữ Jiyeon trong tay mình.

"Tất cả đều sẽ ổn. Không phải Luda đã muốn cô được hạnh phúc đó sao? Cô cần phải sống vui vẻ vì cô ấy. Cô cần phải như thế. Vì Luda."

~~~~~

~Một năm sau~

Jiyeon rời khỏi tòa cao ốc, một nụ cười thật tươi hiện trên gương mặt cô. Cô đã vượt qua vòng tuyển chọn cuối cùng. Bây giờ cô chắc chắn sẽ được ký hợp đồng với công ty giải trí Stars. Khi vừa bước ra ngoài, cô giả vờ mang một vẻ mặt buồn bã. Đang sốt ruột chờ cô là XuanYi, đứng dựa vào xe hơi của cô ấy.

"Này, thế nào rồi?" cô ấy hỏi. Jiyeon chỉ lắc đầu với một nét mặt thất thiểu. XuanYi lập tức nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô.

"Không sao đâu. Vẫn còn có những công ty khác mà. Mình sẽ đãi cậu ăn kem."

Jiyeon không thể kiềm nén được niềm vui của mình nữa. Cô phá ra cười và XuanYi, bối rối trong giây lát, rồi cũng bật cười theo. XuanYi lại bị lừa một lần nữa. Gần như sau mỗi vòng tuyển chọn Jiyeon đều làm thế và mỗi lần như vậy XuanYi đều bị mắc lừa. Giọng cười của Jiyeon hạ dần xuống.

"Cậu phải lừa mình đến bao nhiêu lần đây hả?" XuanYi hỏi.

"Thôi nào, đây là lần cuối cùng rồi bởi vì mình đã chắc chắn là sẽ được ký hợp đồng! Mình sẽ vẫn được đãi ăn kem chứ?" Jiyeon hỏi thêm với một giọng ngây ngô nhất của mình.

"Được thôi. Hãy tổ chức ăn mừng lần thứ mười Wu XuanYi bị mắc lừa bởi nữ diễn viên sắp nổi tiếng Kim Jiyeon."

Jiyeon bật cười lần nữa và chui vào trong xe. Họ cùng đi tới một công viên quen thuộc. Sau đó, họ bước ra khỏi xe, ngất ngây tận hưởng ánh mặt trời của một ngày nắng đẹp. Ở đằng xa là một quầy bán kem mà bọn trẻ con đang bu đông nghẹt. Jiyeon nhận ra đó không phải là người bán kem trước kia mà cô đã từng nhìn thấy cách đây một năm.

"Để mình đi mua cho" XuanYi nói. Jiyeon nhìn theo bóng dáng XuanYi đang chạy đến quầy kem. Jiyeon tự mỉm cười một mình. Cô nhớ lại cái lần Luda và cô cũng đã có một ngày đi chơi tương tự như lần này. Cô rất nhớ em ấy.

Một đứa bé trai đang chạy xung quanh và bất ngờ vấp té ngay trước mặt cô. Jiyeon nhanh nhẹn đỡ cậu bé đứng dậy nhưng cậu bé lại khóc ré lên dữ dội. Một cô gái trẻ từ đằng sau chạy tới và ôm lấy đứa bé, cố vỗ về cho nó nín khóc. Khi đứa bé cuối cùng đã ngưng khóc, cô gái mới thở dài.

Cô ấy không biết rằng, Jiyeon đang tròn xoe mắt nhìn cô ấy chằm chằm. Cô gái có mái tóc dài màu nâu và trông rất quen.

"Aish, không biết tại sao mình lại làm cái công việc giữ trẻ này nữa. Mình thậm chí không thể xoay sở với bọn trẻ con được."

Cô gái vén mái tóc ra sau tai và thấy Jiyeon đang nhìn mình chằm chằm. Cô gái cũng nhìn lại cô với ánh mắt đầy tò mò.

"Tôi xin lỗi nhưng có phải tên cô là Kim Jiyeon không?"

"Vâng, đúng vậy" Jiyeon đáp. Dawon há hốc mồm.

"Giọng nói của cô, à không, chị. Nó đã hồi phục rồi!"

Jiyeon gật đầu.

"Thật đáng ngạc nhiên! Oops, em quên tự giới thiệu. Tên em là Dawon" cô ấy nói với một đôi mắt cười sáng rực.

"Hiện giờ chị đang làm gì ạ?" cô ấy hỏi Jiyeon.

"Bây giờ tôi đang học ở một trường đại học theo chuyên ngành nghệ thuật."

"Wow, thật tuyệt vời. Cậu ấy chắc sẽ rất mừng cho chị..." Dawon hạ giọng dần, nụ cười của cô ấy biến mất. Dawon liếm môi mình một cách đầy lo lắng trước khi nói tiếp.

"Chị có thể không nhớ em nhưng em đã từng học chung trường với chị hồi trung học cùng với một người bạn. Chị có lẽ cũng không biết cậu ấy đâu nhưng cậu ấy tên là Lee Luda."

Con tim của Jiyeon chợt như bị bóp chặt lại, nhói đau.

"Chuyện này nói ra bây giờ có lẽ hơi kì lạ nhưng... cậu ấy thực sự đã rất thích chị. Cậu ấy là một kẻ ngốc. Em không nghĩ là cậu ấy đã từng tự giới thiệu mình với chị. Không lâu sau khi chị chuyển trường, cậu ấy... cậu ấy..." Dawon ngập ngừng. Jiyeon biết chính xác những gì đã xảy ra và nó đã cứ xuất hiện liên tục trong tâm trí cô. Đó luôn là những cơn ác mộng của cô.

"Cậu ấy đã bị tấn công trên đường về nhà và rơi xuống hồ cùng với kẻ đã tấn công cậu ấy."

Jiyeon cảm thấy mắt mình đang nhòe đi và Dawon cũng thế.

"Em biết là em không nên nhắc đến chuyện này nhưng em muốn nói cho chị biết những gì cậu ấy đã không thể nói. Cậu ấy thực sự rất quan tâm đến chị nhưng cậu ấy vì ngại nên không dám đến gần chị. Cậu ấy đã rất yêu chị."

Jiyeon chớp mắt liên tục, cố hết sức không để nước mắt của mình chảy ra. Chợt có một người vỗ vai cô. XuanYi đã quay lại, nhìn cô đầy lo lắng.

"Cậu không sao chứ?" cô ấy hỏi. Jiyeon gật đầu và lau nước mắt. Dawon cũng nhanh chóng lau đi nước mắt mình và biết rằng cuộc nói chuyện giữa họ đã đến lúc phải kết thúc. Jiyeon lại nhìn Dawon và đưa tay ra.

"Rất hân hạnh được gặp em Dawon. Nếu em không phiền thì chúng ta có thể trao đổi số điện thoại và hẹn gặp nhau lúc nào đó được không? Tôi rất muốn biết nhiều hơn về em và Luda."

Dawon mỉm cười và hăm hở gật đầu. Jiyeon lấy ra quyển sổ yêu thích của mình và một cây bút trước khi đưa nó cho Dawon viết vào.

Jiyeon nhìn hai vật dụng của mình một cách trìu mến. Mặc dù cô không còn phải sử dụng nó nữa, nhưng cô vẫn luôn giữ nó bên mình. Nó nhắc cô nhớ đến khoảng thời gian cô đã không thể nói được. Khoảng thời gian mà tất cả mọi người đều phớt lờ cô, chế nhạo cô, hiểu lầm cô và khi có một người bước vào trong đời cô, thay đổi cô vĩnh viễn và cho cô biết tình yêu là gì.

Chị yêu em, Luda. Chị biết là em vẫn đang động viên và cổ vũ chị mỗi ngày. Ngay cả khi em đang ở một nơi rất xa chị, chị vẫn có thể nghe được giọng nói của em bởi vì chị lắng nghe em bằng chính trái tim của mình...
.
.
.
.
.
END (Maybe)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro