End
Một năm sau.
Luda đang hối hả chạy trên đường, do ngủ quên mà cô ấy đã trễ giờ làm.
Chắc chắn ông chủ sẽ lại mắng cô cho mà xem.
Thở dài lần nữa, Luda cắm đầu chạy mà không để ý đến người trước mặt.
Ouch.
Hai người đã va vào nhau, giấy tờ từ tập hồ sơ văng ra khắp nơi.
- Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.
Luda cúi gập người xin lỗi, vội vàng nhặt lại hồ sơ trả lại.
Lúc ngước lên thì...
- Em có phải là Luda không? Ôi thật tốt quá, em đúng là Luda rồi.
- Ơ... Bác sĩ... tóc vàng.
Luda vui mừng ôm chầm lấy Bona.
Luda bắt đầu khóc nức nở:
- Là unnie... là unnie thật rồi. Bác sĩ tóc vàng của em. Em xin lỗi, em xin lỗi vì chuyện lúc trước. Unnie có biết là em tìm unnie cực khổ như thế nào không?
- Được rồi. Unnie cũng nhớ em mà. Có gì mà khóc đâu chứ?
Bona phì cười, vỗ nhẹ vào lưng của Luda.
Lâu rồi không gặp mà Luda vẫn như ngày nào, vẫn mít ướt và vẫn rất dễ thương.
Sau cuộc hội ngộ bất ngờ đó, hai người thường xuyên gặp nhau để nói chuyện, đi shopping, đi chơi cùng nhau.
Luda đã rất vui vì điều đó và cô một lần nữa khẳng định lại tình cảm của mình dành cho Bona.
Và ngày hôm nay, ngay tại quán cà phê yêu thích của hai người, Luda sẽ quyết định bày tỏ tình cảm với cô ấy.
Luda hồi hộp nhắm từng ngụm cà phê, ánh mắt hướng ra phía cửa chờ đợi Bona đến.
Có lẽ cô đã đến quá sớm, cô nên chờ một chút nữa và lẩm nhẩm lại lời mình định nói với Bona.
- Luda , đợi unnie có lâu không?
Luda giật bắn người khi Jessica bất ngờ đến từ phía sau vỗ vai cô.
- Không... không... em cũng vừa mới đến.
Bona đi đến chiếc ghế đối diện, ngồi xuống.
Quan sát nét mặt của cô gái tóc nâu, Bona thấy có điều gì đó không ổn.
Luda nuốt nước bọt trước cái nhìn chăm chăm của người đối diện.
Cười xuề xòa khỏa lấp, Luda nhấp một ngụm cà phê để lấy lại bình tĩnh.
Bona mở lời trước:
- Hôm nay em sao vậy? Không được khỏe à?
Hít một hơi thật sâu, Luda nắm chặt tay lại để lấy thêm can đảm.
Hoặc là bây giờ hoặc là không bao giờ.
- Thật ra... Thật ra... em có chuyện muốn nói. Em---
Reng reng.
Điện thoại Bona đổ chuông, cô ấy ra hiệu là sẽ đi nghe điện thoại một lát.
Luda thở hắt ra, cố sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mình.
Chợt ánh mắt cô bắt gặp một thứ gì đó.
Một tấm thiệp màu đỏ.
Và cô biết chắc tấm thiệp đó là gì.
Phải, cô chắc chắn là đó thiệp đám cưới.
Trời đất xung quanh Luda trở nên quay cuồng, ánh mắt cô tối sầm lại.
Chẳng lẽ cô đã trễ rồi sao? Bona quay trở về bàn với vẻ mặt vui mừng.
- Xin lỗi nha, lúc nãy em định nói gì?
Luda cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:
- À không, không có gì. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
==========
Một tuần sau. Bona của cô hôm nay thật đẹp trong bộ váy trắng tinh khôi đó.
Tất cả mọi người dường như bị choáng ngợp trước vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy đó.
Và Luda cũng không ngoại lệ, cô đang ngồi ở dãy ghế dành cho khách mời hướng ánh nhìn yêu thương về người con gái ấy.
Bona đang chậm rãi, từng bước tiến vào lễ đường trong tiếng vỗ tay, chúc tụng của mọi người.
Bona quay sang mỉm cười với Luda, cô mỉm cười đáp lại, bất giác một giọt lệ rơi ra.
Thời khắc này thật quan trọng đối với cả Bona và Luda.
Làm lễ xong, Bona và Luda đang trên đường Seoul đi tới nơi mà 2 người đã dự định là sẽ hưởng tuần trang mật ở đó. Nơi mà 2 người họ đã gặp gỡ và bị lỡ nhịp bởi người kia.
Buổi tối ở Seoul . . . . . . . . . . .
Luda và Bona đang trên đường cùng nhau đi tới đếm những nơi mà họ đã từng có những kỉ niệm đẹp với nhau.
Hiện giờ, 2 người đang ngồi trên chỗ cao nhất của Seoul ngắm cảnh
Trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.
Nhưng như vậy cũng đủ làm họ hạnh phúc.
Bỗng nhiên Bona gọi tên Luda khi thấy Luda đang thẩn thờ suy nghĩ gì đó:
- Danie...........
- Hử?
- Danie đang suy nghĩ gì mà thẩn thờ vậy? Có phải đang suy nghĩ đến cô nào không? - Mặt Bona càng biến sắc khi nói xong những từ cuối.
Luda vội vàng giải thích.
- Không có mà? Unnie đừng có suy nghĩ lung tung.Danie chỉ đang suy nghĩ đến lúc Danie cầu hôn unnie thôi.Nếu như lúc đó Danie rút lui thì bây giờ mình đâu có được hạnh phúc như thế này.Mà có cho vàng Danie cũng không dám suy nghĩ đến cô nào khác đâu vì Danie đã có 1 cô vợ hiền xinh đẹp.Nhưng chỉ có điều hơi dữ 1 tý thôi. - Mặt Luda từ vội vàng giải thích => nham nhỡ. "....."
------Flastback----------
Luda cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:
- À không, không có gì.Mà unnie sắp làm đám cưới với ai à? Ai mà có phúc được unnie yêu thế? - Luda cố nặng ra nụ cười gượng gạo để che đi những giọt nưới mắc của mình.
Bona ngạc nhiến nhìn Luda
- Mốk? Làm gì có? Mà ai nói với em là unnie sắp kết hôn thế?
Luda ngạc nhiên hỏi lại Bona:
- Chứ không phải tấm thiệp đó là của unnie và anh chàng nào à?
-Làm gì có? Unnie chưa có người yêu nữa lấy đâu ra mà cưới chồng? - Bona phì cười vì bản mặc ngố tàu của Luda.
Bỗng nhiên Luda quỳ xuống trước mặt Bona, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa nó về phía Bona:
- Bbo à, unnie có đồng ý làm bạn gái em và sau này là làm vợ em không? Em biết trước đây tớ là một người điên, nhưng unnie đã cho một người điên như em biết yêu là gì. Và ngày hôm nay em cũng là một người điên – một người điên vì quá yêu unnie. Unnie có chấp nhận một người điên như em không?
Bona lấy tay bịt miệng lại vì quá ngạc nhiên và cảm động.
Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.
Không đợi lâu hơn nữa, Bona gật đầu đồng ý, đỡ Luda đứng lên và ôm thật chặt lấy cô ấy.
Cô đã chờ đợi cái ngày này lâu lắm rồi, kể từ khi họ gặp lại nhau.
Bao năm tháng qua, sự xa cách đã làm cho cô biết nhớ thương một người là như thế nào, yêu thương một người là như thế nào – điều mà cô không thể nào chối bỏ.
Và trong thời khắc này đây, Bona đã quyết định gắn bó cả cuộc đời này của mình với một người điên, điên vì yêu cô, một người điên chỉ của riêng cô mà thôi.
-----End FlashBack------
Đó chỉ là suy nghĩ của Luda còn bây giờ thì quay về hiện tại nào.....................
Bây giờ là cảnh 2 người đang đùa giớn với nhau.............................
Đôi khi hạnh phúc chỉ cần đơn giản như thế lại làm ta cảm thấy hạnh phúc.Còn hạnh phúc đơn phương thì cho dù người kia có cố gắng thế nào đi nữa thì chữ " Hạnh Phúc " vẫn không mĩm cười với người đó.Và nếu bạn mún có được hạnh phúc thì hãy cố gắng bắt lấy nó nếu để nó vượt mất mới biết trân trọng thì lúc đó đã quá muộn.
================================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro