Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap4

Những ngày sau đó, Bona lại tiếp tục đến thăm khám cho Luda vào lúc 9 giờ như thường lệ.
Và hôm nay cũng như mọi ngày, Bona đến phòng bệnh của Luda.
Nhưng có một điều đặc biệt là Bona không đến cùng với một cô y tá mà là một anh chàng bác sĩ nhìn có vẻ điển trai.
Suốt buổi, Bona chỉ hỏi han Luda vài câu rồi quay sang luyên thuyên nói chuyện với anh chàng kia.
Hai người họ nói về một vấn đề nào đó, dù cho Luda cố gắng tập trung, chăm chú vào câu chuyện của họ vẫn không thể hiểu được họ đang nói gì.
Bất giác Luda lại thấy tủi thân, cô đành ngậm ngùi nhìn hai người họ nói chuyện vui vẻ với nhau.
Luda quan sát thấy ánh mắt của anh chàng kia cứ nhìn hau háu, chăm chăm vào bác sĩ tóc vàng của cô, Luda cảm thấy bực mình.
Phải, rất là bực mình đấy.
Anh chàng kia vô tình quay sang nhìn Luda bắt gặp ánh mắt cú vọ đằng đằng sát khí kia đang hướng về phía về mình thì nuốt nước bọt, có chút sợ sệt.
Cuối cùng thì hai người họ cũng ra về.
Không phải là Luda không thích Bona có mặt ở đây, chỉ là cô không thích có thêm sự hiện diện của người lạ, đặc biệt là anh chàng kia.
Luda bước đến gần cửa sổ, vén tấm màn và nhìn xuống.
Hai người họ đang cùng nhau đi dạo trong khuôn viên bệnh viện.
Trên tay Bona cầm là hồ sơ bệnh án của Luda, họ đang thảo luận về tình trạng của cô ấy hiện giờ.
Do không cẩn thận, Bona bị trật khớp, may có anh chàng kia giữ lại, không thì Bona sẽ đo đường rồi.
Nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống, cảnh tượng rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Và người đó chính là Luda khi cô đã nhìn thấy và nghĩ rằng họ đang ôm nhau.
Siết chặt nắm tay lại, tấm màn trở nên nhăn nhúm do lực từ tay Luda gây ra.
Tâm trạng Luda dần trở nên bấn loạn, cảm xúc bị xáo trộn. Khó chịu, bực tức, đau lòng, bị phản bội (?)...
Những cảm xúc ấy lần lượt kéo đến cùng một lúc, Luda đang cố trấn an bản thân để giữ bình tĩnh.
Nhưng không, cảm xúc đã lấn át lí trí, Luda đã không điều khiển hành động của mình được nữa rồi.
Xoảng.
Luda gạt tay làm một bình hoa rơi xuống đất, bể nát.
Nhưng thứ trong tầm tay Luda đều cầm nó lên, quăng mạnh.
Tiếng đồ rơi vỡ hòa với giọng hét của Luda làm cả căn phòng náo loạn bằng một thứ âm thanh hỗn tạp.
Các cô y tá chạy đổ dồn về phía căn phòng phát ra âm thanh chói tai đó.
Biết không thể làm gì để cô gái kia bình tĩnh lại khi không thể tiếp cận, một cô y tá chạy đi tìm bác sĩ Kim.
Chỉ có cô ấy mới có cách xoa dịu cơn giận dữ của Luda mà thôi.
- Bác sĩ Kim.
Bona quay ra sau khi có người gọi tên mình.
Một cô y tá đang chạy đến chỗ cô với vẻ mặt hốt hoảng.
Cô y tá thở hồng hộc và nói với hơi thở dứt quãng:
- Phòng... phòng 220... bệnh nhân... bệnh nhân Luda đang đập... đập phá---
Không đợi cô y tá nói hết câu, Bona tức tốc chạy đến căn phòng đang hoảng loạn kia.
Luda cứ như thế này thì làm sao Bona yên tâm ra đi đây.
Dừng trước cửa phòng, Bona hơi nhíu mày khi nhìn thấy khắp nơi đều là mảnh vỡ, đồ đạc ngổn ngang.
Bona nhanh chân bước lại gần Luda – cô ấy đang cầm một chiếc ly đưa lên cao chuẩn bị ném nó.
Bona cầm tay Luda ngăn lại nhưng đã bị cô ấy gạt phăng.
Bona cố kìm chặt Luda nhưng có vẻ như hôm nay Luda mạnh hơn cô rất nhiều.
Bona lên tiếng can ngăn:
- Luda bình tĩnh lại đi. Unnie là Bona nè, nghe lời unnie bỏ chiếc ly đó xuống đi!
Những lời nói đó không tài nào lọt qua tai của một Luda đang tức giận được.
Luda hất tay Bona ra khỏi người cô, để tiếp tục công việc đập phá của mình.
Và do lực quá mạnh và không chuẩn bị trước, Bona té bệt xuống sàn.
Tay Bona rướm máu khi chống cả sức nặng cơ thể bằng hai tay lên sàn nhà đầy mảnh vở thủy tinh.
Xoảng.
Luda hốt hoảng buông chiếc ly xuống khi nhận ra mình vừa làm gì.
Luda định chạy lại gần nhưng đã khựng lại khi thấy anh chàng kia chạy lại đỡ Bona đứng dậy và rời đi.
Mắt Luda ngân ngấn nước khi nhận ra mình đã làm tổn thương Bona nhưng không thể làm gì.
Cô chưa kịp nói lời xin lỗi hay giúp cô ấy đứng dậy thì cô ấy đã được người khác đưa đi mất rồi.
Trước khi khuất khỏi tầm nhìn của cô, Bona đã ngoái đầu về phía sau, gương mặt có vẻ lo lắng.
Luda ngồi sụp xuống sàn, nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt thanh tú kia.
Là lỗi của cô.
Nếu cô nghe lời cô ấy, không đẩy cô ấy ra thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này.
Mọi chuyện sẽ không trở nên tồi tệ như thế.
Cảm giác ăn năn, hối hận bắt đầu xuất hiện, ám ảnh, giày vò cô gái trẻ.
Cả đêm đó, Luda không ngủ được.
Mỗi khi nhắm mắt lại là hình ảnh Bona nhăn mặt vì đau, bàn tay rướm máu lại hiện ra.
Cô chẳng tài nào ngủ được, cứ trằn trọc suốt đêm vì cảm giác tội lỗi.
==========
Sáng hôm sau, Luda đã quyết định dọn dẹp lại phòng, chuẩn bị trong đầu những lời nói chân thành nhất để xin lỗi Bona.
Luda hồi hộp nhìn vào đồng hồ chờ đợi.
Đã trễ hơn 2 tiếng mà Bona vẫn chưa đến, có lẽ cô ấy còn đang giận cô.
Không sao, cô sẽ đợi đến khi nào Bona nguôi giận, đến gặp cô rồi cô sẽ xin lỗi sau.
Cô ấy là người rộng lượng, chắc sẽ tha thứ cho cô thôi.
Nói thì nói vậy thôi nhưng trong lòng Luda vẫn cảm giác bức rức và lo lắng.
Mới có 1 ngày không gặp mà cô đã cảm thấy nhớ cô gái tóc vàng kia rồi.
==========
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ làm Luda giật mình thức giấc.
Thì ra đêm qua cô đã ngồi mà ngủ quên lúc nào không hay.
Vươn vai, Luda vặn mình qua lại để làm giảm đau nhức cho các khớp sương.
Cảm giác cổ họng kho rát, trong phòng lại hết nước, Luda cầm chiếc bình ra ngoài lấy nước.
Khi qua tới quầy thì chợt dừng lại khi nghe các cô y tá đang nói chuyện về bác sĩ tóc vàng của cô.
- Nghe nói là sau vụ hôm trước, bác sĩ Kim đã phải băng tay, đeo nẹp hai tuần đó – Y tá A.
- Ừ. Mà mình còn nghe nói cô ấy đã chuyển công tác hay là gì đó. Chắc là cô ấy sợ cô gái ở phòng 220 đó. – Y tá B.
Xoảng.
Hai cô y tá dừng cuộc nói chuyện của mình, xoay về phía phát ra tiếng động.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một trong cô y tá B đã bị Luda nắm lấy cổ áo nhấc lên.
Luda xoáy sâu ánh nhìn nguy hiểm vào cô ta, hỏi:
- Cô vừa nói gì? Bác sĩ tóc vàng của tôi đâu rồi?
- Tôi... tôi... không... không biết. – Cô y tá ấy lắp bắp trả lời.
Luda nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn cô gái tội nghiệp ấy:
- Tôi vừa nghe cô nói là cô ấy chuyển công tác mà. Tại sao cô lại nói không biết hử?
- Tôi... tôi... không biết thật mà... Tôi chỉ nghe người ta nói thôi.
Cô y tá còn lại cố gỡ tay Luda ra khỏi người của bạn mình:
- Cô nên bình tĩnh lại, đừng quá kích động. Có gì thì từ từ nói---
- Không từ từ gì hết.
Luda buông cô y tá B ra, quay sang nắm áo của y tá A, quát:
- CÔ PHẢI CHO TÔI BIẾT HIỆN GIỜ BÁC SĨ TÓC VÀNG ĐANG Ở ĐÂU?
- Tôi... tôi... tôi...
Y tá A đổ mồ hôi hột, hốt hoảng.
Cô y tá B cũng không khá gì hơn, nhưng đã nhanh tay gọi điện cho bảo vệ đến.
Luda gằng giọng:
- TÔI HỎI CÔ MỘT LẦN NỮA. BÁC SĨ TÓC VÀNG CỦA TÔI ĐANG Ở ĐÂU?
- Tôi... tôi không biết.
Luda vừa giơ tay lên định đánh cô ta thì bị đôi bảo vệ chạy đến, ngăn lại.
Luda cố vùng vẫy, la hét về phía 2 cô y tá nọ:
- Các người hãy nói cho tôi biết bác sĩ tóc vàng đang ở đâu. BUÔNG TÔI RA,
BUÔNG TÔI RA. TÔI NÓI CÁC NGƯỜI CÓ NGHE THẤY KHÔNG?
Với sức mạnh của 2 người đàn ông, họ dễ dàng đưa Luda trở về phòng và khóa cửa lại.
Trong khi đó, Luda không ngừng đập cửa, gào thét:
- THẢ TÔI RA, TÔI PHẢI ĐI TÌM BÁC SĨ TÓC VÀNG. THẢ TÔI RA. CÁC
NGƯỜI PHẢI THẢ TÔI RA.
==========
Tại sân bay.
Bona đang làm thủ tục cho chuyến bay của mình.
Bona's POV
Chuyến đi lần này của mình không biết bao giờ có thể trở về.
Mình ra đi đột ngột, không kịp nói tiếng nào với Luda như thế, chắc cô ấy sẽ lo lắng cho mình lắm.
Nhưng mình không còn cách nào khác.
Mình đã cô gắng dùng mọi biện pháp chữa trị cho Luda nhưng đều vô ích.
Mình thật là bất tài mà.
Hi vọng chuyến đi lần này có thể giúp mình học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm để quay về chữa bệnh cho Luda.
Nhưng mình càng hi vọng khi mình trở về cô ấy sẽ hoàn toàn khỏi bệnh.
Luda à, em hãy chờ unnie nhé!
End Bona's POV
==========
Quay trở về bệnh viện Seoul.
Quá đuối sức khi không thể nào thoát ra ngoài được, Luda ngồi phịch xuống
sàn, ngủ thiếp đi.
==========
Sáng sớm hôm sau.
Mở cửa bước vào là anh chàng bác sĩ kia, anh ta đến gần định khám cho
Luda thì bị cô ấy gạt tay, lùi về sau.
- Luda à, tôi đến đây để khám cho cô, không có ý gì xấu.
Luda mặc kệ những lời anh ta nói, tiếp tục lùi về phía sau.
Đến khi chạm tường, Luda nhanh chân đạp anh ta một cái rồi chạy vào đóng sầm cửa lại.
- Không ai được quyền chạm vào tôi hết. Chỉ có bác sĩ tóc vàng mới có thể thôi, các người không ai có quyền đó. Bác sĩ tóc vàng à, tớ xin lỗi mà. Cậu đừng bỏ tớ một mình mà, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi. Cậu đừng bỏ tớ ở lại một mình với bọn người kia. Tớ sợ lắm, tớ thật sự rất sợ. Cậu đừng bỏ rơi tớ mà, tớ xin lỗi, xin lỗi...
Luda ngồi bó gối, úp mặt vào, thu mình trong một góc.
Nước mắt chảy đầm đìa, ướt đẫm cả tay áo, Luda không ngừng lẩm bẩm những câu xin lỗi, gọi tên Bona... trong cơn hoang mang, lo sợ.
Luda ngước mặt lên, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe do khóc quá nhiều.
Luda chợt nhớ đến lời của Bona.
"Cậu hãy mau chóng khỏi bệnh rồi tớ sẽ dẫn cậu đi chơi, có chịu không?"
- Tớ nhất định sẽ khỏi bệnh. Tớ nhất định sẽ rời khỏi đây. Tớ nhất định sẽ đi tìm cậu. Cậu hãy chờ tớ nhé, bác sĩ tóc vàng của tớ!
Những ngày sau đó, dù rất khó khăn nhưng Luda đã cô gắng rất nhiều.
Cố gắng uống thuốc, cố gắng làm quen với người lạ, cố gắng vượt qua những
nỗi sợ hãi của bản thân, cố gắng điều khiển cảm xúc của mình....
Luda đã cố gắng, thật sự cố gắng rất nhiều.
Nhiều lúc tưởng chừng như bỏ cuộc, Luda đã nghĩ đến Bona mà gắng gượng vượt qua.
Bona đang chờ cô bình phục và đi tìm cô ấy.
Trải qua một thời gian quan sát và theo dõi thì cuối cùng các bác sĩ cũng chứng nhận rằng Luda hoàn toàn trở lại bình thường và cho cô ấy về nhà.
Vừa đi học, vừa đi làm, Luda vừa đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của nhưng mọi thứ đều là con số 0 to tròn.
Luda vẫn không từ bỏ, cô tiếp tục ôm cho mình một hi vọng nhỏ nhoi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro