Chap3
Hôm nay, gần tới giờ Bona đến thăm,Luda sắp xếp lại mọi thứ trong phòng sao cho thật ngăn nắp.
Chỉnh chu lại đầu tóc trước gương, Luda mỉm cười hài lòng với dáng vẻ hiện giờ của mình.
9 giờ 5 phút.
Chắc là cô ấy đến trễ.
9 giờ 30 phút.
Chắc là cô ấy bận việc, một lát sẽ tới.
10 giờ.
Vẫn không thấy Bona đâu, Luda bắt đầu lo lắng.
Trong lòng chộn rộn không yên, Luda đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại ngước nhìn đồng hồ.
Bona không khi nào đến trễ cả, hay là xảy ra chuyện gì chăng.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Luda mừng rỡ reo lên:
- Bác sĩ tóc v--- ơ, bác sĩ tóc bạc.
Sau vài giây đứng hình, Luda cũng nói được hết câu, cảm thấy có chút thất vọng.
Vị bác sĩ gà định đến gần khám cho Luda thì cô ấy sợ sệt lùi ra sau, tỏ ý không muốn ông lại gần.
Ông bác sĩ đành thở dài bất lực, khi bệnh nhân không chịu hợp tác, ông có làm gì cũng vô ích.
Xem tình hình bệnh án, đưa thuốc và dặn dò vài câu, ông định quay đi thì bị Luda gọi giật lại.
Luda ngập ngừng lên tiếng hỏi:
- Bác sĩ tóc vàng đâu rồi?
Ông ấy quay lại, nhìn vào gương mặt đang sợ sệt chờ đợi câu trả lời của ông.
Ông mỉm cười:
- Hôm nay cô ấy xin nghỉ bệnh, không có đi làm.
- Bị bệnh rồi à.- Luda lẩm bẩm trong miệng.
Thấy Luda không nói gì nữa, vị bác sĩ già rời khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho cô ấy.
Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe tiếng tik tok của đồng hồ, tiếng quạt gió quay mà thôi.
Luda thở dài, đặt mình xuống giường và ngước lên nhìn trần nhà.
Không có Bona thật buồn làm sao, chẳng quen một tí nào.
Luda rất là lo lắng cho Bona khi đã 3 ngày nay không thấy cô ấy đâu cả.
Bệnh gì mà bệnh lâu thế nhỉ?
Không biết là có nặng không?
Không biết bác sĩ tóc vàng khỏe chưa nữa?...
Đó là những câu hỏi luôn quanh quẩn trong đầu Luda.
Luda muốn hỏi các cô y tá tình hình của Bona, nhưng khi nhìn thấy họ, cô không cách nào mở miệng được.
Và cứ thế, Luda ôm trong lòng nỗi lo lắng mà không tài nào ngủ ngon giấc được.
Ngày thứ tư, Luda sắp ngủ gục tới nơi thì cánh cửa phòng bật mở.
Đôi mắt Luda trở nên rực sáng, gương mặt tươi tỉnh hẳn khi nhìn thấy người vừa bước vào là Bona.
Không đợi gì nữa, Luda chạy như bay lại, ôm chầm lấy Bona – người mà cô nhớ da diết 3 ngày qua.
Dù rất bất ngờ nhưng Bona vẫn nở một nụ cười dịu dàng, ôm lấy con người đang ngủ gục trên vai cô.
Chắc là cô gái ngốc này đã lo lắng cho cô mà không ngủ, giờ thì mệt mỏi quá nên đứng mà cũng được như thế.
Dù đã ngủ nhưng Luda vẫn ôm Bona rất chặt, không nới lỏng vòng tay của mình.
Bona cũng không nỡ gỡ ra hay là đánh thức Luda.
Hết cách, Bona nhẹ nhàng di chuyển, kéo theo Luda nằm xuống giường.
Vỗ lưng Luda nhè nhẹ cho cô ấy dễ ngủ hơn, nhìn gương mặt say ngủ đáng yêu kia, trong lòng Bona mang một nỗi buồn phiền.
Tại sao một con người xinh đẹp, đáng yêu như thế lại ra nông nỗi như thề này?
Trong khi đó, Luda vẫn không hay biết gì, thoải mái rút sâu vào lòng Bona ngủ một giấc ngon lành, trên môi nở một nụ cười.
Bona lắc đầu, xem ra đã cô nàng đáng yêu này thức dậy chắc phải lâu lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro