Chap2
Một tháng nay, tình hình của Luda có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều.
Luda đã quen với sự có mặt của Bona, không còn giữ khoảng cách với cô ấy nữa.
Lúc đầu tuy rất khó khăn nhưng với lòng kiên trì, hết lòng vì bệnh nhân và tận tụy trong công việc Bona đã thành công bước trong việc phá vỡ bức tường ngăn cách Luda với thế giới bên ngoài.
Một bức tường do cô ấy tự dựng lên để bảo vệ mình tránh khỏi những ảnh hưởng của cuộc sống mang lại. Bona thường xuyên nói chuyện, giúp đỡ, quan tâm Luda.
Ngoài ra, Bona luôn cố gắng nghiên cứu các tài liệu, hỏi thêm ý kiến của những vị bác sĩ giàu kinh nghiệm khác để tìm ra cách tốt nhất, nhanh nhất chữa trị cho Luda.
Điều khiến Bona đau đầu nhất là Luda chỉ cho phép cô đến gần cô ấy thôi,còn những người khác cô chỉ biết dùng ánh mắt sợ sệt, né tránh. Bona phải tìm ra cách hữu hiệu nào đó để Luda thật sự hòa nhập với mọi người, không chỉ mình cô.
Để có được sự tin tưởng của Luda đó là cả một quá trình nỗ lực không mệt mỏi.
Hằng ngày, Bona đều đến thăm Luda, dành hàng giờ để nói chuyện với cô ấy, tặng cô ấy những món quà nho nhỏ nhưng vẫn không kém phần đáng yêu.
Còn nhớ lần trước để giúp Luda bình tĩnh lại, Bona đã có một quyết định khá táo bạo.
Flashback
Bona đang ngồi trong phòng nghiên cứu bệnh trạng của Luda thì đột nhiên, một cô y tá hớt ha hớt hải chạy vào, thông báo là Luda đang la hét, đập phá đồ đạc trong phòng.
Bona tức tốc khoác chiếc áo blouse vào, chạy ngay đến phòng của Luda.
Luda đang trong tình trạng khá hoảng loạn, tâm trạng không thể kiểm soát được.
Luda không ngừng la hét những câu vô nghĩa và ném đồ đạc trong tầm tay của mình vào những người muốn đến gần cô ấy.
Đến khi Bona đứng trước cửa phòng, Luda đột nhiên khựng lại, lùi về phía sau vài bước.
Các cô y tá định chạy lại tiêm cho Luda một mũi an thần nhưng đã bị Bona ngăn lại.
Bona bước lại gần Luda, từ từ và cẩn thận lấy chiếc đèn ngủ ra khỏi tay cô ấy.
Luda lùi lại nhưng đã bị khóa chặt bởi cái ôm của Bona.
Luda cố hết sức vùng vẫy, đánh thùm thụp vào người Bona nhưng cô ấy nhất quyết không buông.
Cuối cùng Luda cũng chịu thua vì cái ôm ấm áp ấy.
Mùi hương từ cơ thể Bona làm cho Luda cảm thấy thật dễ chịu, tinh thần dần ổn định lại, không còn kích động nữa.
Và trong lúc ấy, Bona đã tự hứa với mình là phải chăm sóc, bảo vệ và che chở cho Luda – một cô gái bất hạnh.
Thấy Luda đã bình tĩnh trở lại, Bona vỗ nhẹ vào lưng cô ấy vài cái rồi buông ra và dìu Luda trở về giường.
End Flashback
Từ đó trở đi, mối quan hệ của hai người đã có bước phát triển mới. Luda đã chịu cho Bona giúp đỡ và tiếp nhận điều trị.
Ngày nào, cũng vào lúc 9 giờ sáng, Bona sẽ ghé thăm Luda, kiểm tra tình hình sức khỏe.
Những lúc Luda không chịu uống thuốc, cứ nũng nịu mãi, Bona đã phải dùng đến kẹo và lời nói ngọt ngào của mình để dỗ cô ấy uống. Luda đúng là một đứa trẻ to xác nhưng rất dễ thương.
Nhiều lần Bona đã phì cười vì tính nết trẻ con ấy và lắc đầu chịu thua.
Có lẽ cô đã yêu cô nàng ngốc nghếch nhưng đáng yêu này mất rồi.
Bona thường trò chuyện, đôi lúc là kể một mẩu chuyện nhỏ hài hước nào đó cho Luda nghe
Luda vui lắm, đã lâu lắm rồi cô mới có thể nói chuyện vui vẻ, cởi mở như vậy.
Bona đã giúp đỡ cô rất nhiều và cô đã có thể tin tưởng vào một người lạ không quen biết thế này.
Lạ lắm đúng không?
Luda cũng cảm thấy như vậy nhưng cô ấy có thể không lấy làm phiền vì điều đó.
Mà ngược lại, Luda lại còn cảm ơn vì sự xuất hiện của Bona nữa. Luda luôn tâm sự với Bona về những điều mà cô luôn giấu kín trong lòng, không dám thổ lộ cùng ai.
Duy chỉ có một điều mà Luda luôn giấu, không nói cho Bona biết – một bí mật được cô chôn sâu trong con tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro