Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tên truyện: Bông tuyết máu
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, DÁM ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

06/01/2024

Kẻ mặc áo choàng trắng sau khi chứng kiến sức chiến đấu dữ dội của anh thì hoảng hốt gào lên: "Tại sao... tại sao Phép thuật của ngươi không bị ta vô hiệu!"

"Vô hiệu?" Máu của kẻ thù dính trên khuôn mặt Yukishita nhưng anh chẳng thèm lau đi, lưỡi dao găm ánh bạc phản chiếu đôi mắt sắc lạnh của anh. Từng câu từng chữ anh nói ra khiến bọn chúng sợ đến rợn tóc gáy: "Từ nãy tới giờ, đối phó với đám vô lại các ngươi mà ta chẳng cần dùng đến Phép thuật!"

"Ngươi... ngươi không phải một tên tù binh tầm thường. Bọn ta không nhận được thông tin về ngươi. Rốt cuộc ngươi là ai!"

"Ta không muốn bị một đám vong như các ngươi nhớ tên rồi làm phiền đâu. Thế nhưng..." Ánh mắt anh thoáng đượm buồn nhưng giọng cất lên vang dội một cách đầy tự hào: "Ta từng là Trung tá của Đội đặc nhiệm số 07 của Vương quốc Sanphadnis - Yukishita Shinomiya! Hãy nhớ lấy, ngay cả khi các ngươi chuẩn bị xuống mồ!"

"Yukishita... Shinomiya! Ngươi chính là kẻ dám một mình chống lại Kurogane Fushikawa - kẻ đứng đầu..."

Tên mặc áo choàng trắng kinh hãi nhưng chưa kịp nói hết lời thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ bởi Phép thuật của Yukishita.

"Đừng nhắc tới hắn trước mặt ta!"

Thấy tình hình không ổn, tên mặc áo choàng đen đã chạy trốn nhưng Yukishita thật sự đánh nghiêm túc. Kẻ mặc áo đen có có mọc trăm cánh cũng không thoát khỏi đòn kết liễu tử thần của anh!

***

Khi đám thuộc hạ của Erika đến nơi, tất cả những gì họ thấy là cảnh tượng đẫm máu, xác chết của đám người lạ mặt nằm la liệt. Họ tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy tung tích của Yukishita. Bọn chúng rằng anh đã chạy trốn sau khi được giải thoát. Tin tức này khiến Erika đang được sơ cứu trên xe cảm thấy đau lòng. Dù trong lòng cô không muốn thừa nhận, nhưng cô cảm thấy hụt hẫng trước sự rời đi của anh.

Thế nhưng từ phía xa, giữa không gian mờ mịt của ánh bình minh, Yukishita đã xuất hiện, anh lảo đảo bước từng bước vất vả về Erika. Áo sơ mi trắng trên người anh dính bụi bẩn và nhuộm đầy vết máu - máu của kẻ thù và có lẽ cả của chính anh, vẻ ngoài tả tơi nhưng ánh mắt anh lại mang một thứ gì đó rất mạnh mẽ và kiên quyết, khiến cô không thể không ngạc nhiên.

Mái tóc anh rối bời, khuôn mặt nhếch nhác với những vết thương nhỏ nhưng rõ ràng, anh bước đến trước mặt cô, lặng lẽ đứng nhìn cô như thể không thể rời xa. Mặc dù thân thể anh không còn đủ sức lực để đứng vững, nhưng ý chí chiến đấu trong anh không hề tắt, và đó chính là điều cô tiểu thư thấy rõ trong ánh mắt của anh.

Trận chiến đã nhanh chóng, chỉ còn những cái xác nằm ngổn ngang, máu nhuộm đỏ cả mặt đất, kẻ thù không một ai còn sống sót. Anh đứng giữa chiến trường, cơ thể mệt mỏi, nhưng ánh mắt không hề mệt mỏi. Anh biết, dù mình thắng, nhưng đó chỉ là một phần trong cuộc chiến chưa kết thúc.

Erika ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ, không rõ là vì bất ngờ, hay vì vui mừng khi thấy anh trở lại. Cô không thể kìm chế cảm xúc của mình, mặc dù vẫn còn vết thương đau đớn từ cuộc tấn công trước đó. Cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc lấp đầy tâm hồn cô. Cuối cùng, anh không bỏ đi, không trốn chạy, mà trở lại bên cô, như một sự khẳng định rằng mối liên kết giữa họ vẫn chưa kết thúc.

Anh đứng thẳng buông thõng hai cánh tay, vứt bỏ khẩu súng và dao găm xuống mặt đất. Anh không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn những xác người nằm rải rác xung quanh. Cơ thể anh rung lên vì kiệt sức và máu từ vết thương trên cánh tay rỉ ra không ngừng nhưng ánh mắt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng và bình thản.

Đám thuộc hạ của Erika vừa đến hiện trường, nhanh chóng bao vây anh. Không đợi chúng hành động, anh chủ động đưa hai tay ra sau lưng, cúi đầu chấp nhận chịu trói. Tên thuộc hạ thô bạo kéo anh ngã xuống đất, trói chặt cổ tay và hai cánh tay anh bằng dây xích, sau đó nhét khăn kín miệng anh và dán băng dính chặt bên ngoài, như thể sợ anh sẽ làm loạn.

Sau cuộc chiến đấu đẫm máu và căng thẳng, cơ thể anh giờ đây không còn đủ sức để phản ứng. Đôi tay anh bị trói chặt sau lưng, mỗi động tác của tên thuộc hạ như một sự trừng phạt, nhưng anh không phản ứng, chỉ lặng lẽ chịu đựng. Hơi thở anh đứt quãng, nặng nề, ánh mắt mệt mỏi và uể oải nhìn lên phía trước, nơi cô tiểu thư đang đứng.

Erika nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức lớn tiếng ngăn cản: "Dừng lại! Các ngươi đang làm gì vậy?"

Một tên thuộc hạ nói: "Thưa tiểu thư, cô bị trúng độc. Suốt thời gian qua cô dành thời gian cho hắn nhiều nhất. Một tên tù binh thua trận như hắn làm sao cho có thể hạ được tất cả đám người này. Hắn rất có thể chính là kẻ chủ mưu, sắp xếp ám sát cô để tạo vỏ bọc anh hùng!"

Những lời buộc tội đó không chỉ khiến Erika phẫn nộ mà còn làm Yukishita hoàn toàn im lặng. Anh không phản kháng, không thanh minh. Ánh mắt anh, sâu thẳm và mệt mỏi, chỉ như muốn nói rằng: "Cứ làm gì các ngươi muốn."

Erika nhìn anh, lòng đau như cắt. Những vết thương trên cánh tay anh đang chảy rất nhiều máu, nhuốm đỏ cả tay áo và nhỏ xuống đất, nhưng anh không kêu ca, không thốt lên một lời oán trách.

Cô quát lớn: "Đủ rồi! Nếu không có hắn, các ngươi nghĩ ta còn nổi sao? Mau băng bó vết thương cho hắn, ngay lập tức!"

Đám thuộc hạ nghe vậy, nhìn nhau do dự nhưng không dám trái lệnh. Chúng miễn cưỡng tháo băng dính, nới lỏng chiếc khăn bịt miệng anh và bắt đầu sơ cứu vết thương cho anh. Trong lúc đó, anh vẫn giữ im lặng, ánh mắt lơ đễnh như không để tâm đến sự đau đớn hay bất kỳ điều gì khác.

Erika ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt tràn đầy sự hối hận và biết ơn. Nhìn những vết máu trên cánh tay anh, cô không thể không cảm thấy day dứt. Cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta biết ngươi đã cứu mạng ta. Ta sẽ không để bất cứ ai xúc phạm ngươi thêm nữa."

Dù mệt mỏi và kiệt sức, anh chỉ nhìn cô một thoáng, rồi lại cúi đầu. Anh đứng im, đôi mắt nhìn cô không chớp, như thể lời nói không cần thiết trong khoảnh khắc này. Trái tim cô tiểu như bị thắt lại. Anh có lẽ không tin lời cô, nhưng cô biết, cô nợ anh không chỉ một mạng sống, mà còn cả lòng kiên định và lòng trung thành mà anh đã dành cho cô trong giây phút sinh tử.

Khi bọn thuộc hạ vội vàng băng bó vết thương cho anh, đôi mắt cô nhìn anh không rời. Cô cảm nhận được sự đau đớn không chỉ từ cơ thể anh mà còn từ trái tim mình. Mỗi lần anh cử động, máu lại tiếp tục chảy ra từ vết thương, nhưng anh chỉ thở hổn hển mà không hề kêu la.

Cô cúi xuống gần anh, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết khi cô nhìn vào vết thương của anh, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, bàn tay ấm áp cô đặt lên vết thương, như thể cố gắng làm dịu đi nỗi đau mà anh đang chịu.

Dù vậy, cô biết rằng tất cả những gì cô có thể làm lúc này là giúp anh chữa lành vết thương, nhưng những vết thương trong lòng anh... liệu có thể được chữa lành không?

***

Khi trở về biệt thự, Erika vì vết thương mất máu và Phép thuật bị rối loạn mà lên cơn sốt, kiệt sức ngất đi, cô được đám người hầu túc trực chăm sóc.

Nhưng Yukishita thì vẫn bị trói chặt và bị bịt miệng và nhốt vào căn phòng tối quen thuộc.

Khi cánh cửa sắt đóng sập lại, bóng tối lạnh lẽo lại bao trùm lấy anh. Dù vết thương đã được chăm sóc cẩn thận, sát khuẩn và băng bó kỹ lưỡng, nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy nỗi thảm hại gặm nhấm trong lòng, nỗi đau không chỉ là thể xác mà còn là sự uất ức, khi phải chịu đựng cảnh ngộ tù binh không lối thoát. Anh khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự nặng nề của xiềng xích trên cổ tay, của chiếc khăn và băng dính bịt kín miệng khiến anh không thể thốt lên lời.

Căn phòng tối chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh, giữa bóng tối dày đặc như bao trùm lấy tâm trí và cơ thể anh. Anh nằm gục xuống giường, mắt nhìn mông lung vào bóng tối, khoảng không gian mờ mịt khiến trong lòng tràn đầy cảm giác cô đơn tột cùng. Anh thầm tự giễu bản thân.

Thật ngu ngốc... Biết rõ sẽ bị bắt trói, bị đối xử với thân phận tù binh kẻ thấp kém, không khác gì một con thú hoang bị nhốt trong chuồng, vậy mà tại sao ta lựa chọn quay lại. Vì cái gì? Vì chút lòng biết ơn? Hay vì nghĩ rằng ta có thể trả lại món nợ đó?

Nhưng dù cố tự giễu, Yukishita biết trong lòng mình có một câu trả lời khác. Anh quay lại không chỉ vì lời Erika đã giữ lời hứa an táng những người đồng đội. Anh quay lại vì muốn xác nhận rằng người đã che chắn viên đạn cho anh không còn gặp nguy hiểm.

Anh cúi đầu, ánh mắt lặng đi. Trong khoảnh khắc đó, ý chí tự do bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Erika Fushikawa... coi như ta trả ơn ngươi. Đây sẽ là lần cuối. Lần sau, dù có thế nào, 

Anh tự nhủ, lòng trĩu nặng. Nhưng lý trí kiên cường bất khuất của anh sẽ không thể chịu đựng mãi sự tù túng này. Cảm giác muốn thoát ra khỏi xiềng xích giam cầm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dẫu sao, những nỗi đau mà anh phải gánh chịu giờ đã trở thành động lực, đẩy anh gần hơn đến cái đích mà anh thực sự khao khát: tự do. Cũng chính trong bóng tối tăm tối này, anh càng cảm nhận rõ hơn rằng không gì có thể làm anh khuất phục.

Chắc chắn, sẽ có lần sau... Đến lúc đó ta sẽ tự mình thoát khỏi ngươi, thoát khỏi xiềng xích và bóng tối ở nơi này!

Trong lúc đợi thời gian trôi qua, đôi mắt anh không rời khỏi bóng tối phía trước, như thể hy vọng có một tia sáng nào đó xuất hiện để dẫn dắt anh ra khỏi tình cảnh này.

Anh không còn thấy sợ hãi nữa, chỉ còn một cảm giác mạnh mẽ, khát khao tự do và sự quyết tâm không bao giờ bị khuất phục. Dù anh quay lại đây, để bảo vệ Erika nhưng anh không thể nào quên được những đồng đội đã ngã xuống, không thể quên được nỗi đau của sự mất mát. Anh không thể bỏ qua được cảm giác thù hận đối với những kẻ đã xâm lược, những kẻ khiến anh và những người đồng đội phải trả giá bằng sinh mạng của mình.

Giờ đây, dù bị trói buộc, dù đang phải chịu đựng sự cô đơn và tuyệt vọng, anh vẫn không để mình gục ngã. Anh biết rằng sự kiên cường của mình sẽ là chìa khóa để mở cánh cửa tự do, không chỉ cho bản thân mà có thể là cho cả những người khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro