Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Tên truyện: Bông tuyết máu
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, DÁM ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

06/01/2024

Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn ở bên ngoài chập chờn phản chiếu lên tường, Erika ngồi đối diện anh, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt anh với một chút ngượng ngùng nhưng cũng đầy chân thành.

"Yuki." Cô nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi và giọng ngọt ngào như đang làm nũng: "Ngươi không có gì để nói với ta sao?"

Anh thật sự chẳng có gì để nói với cô hết. Mặc dù cô đã cứu anh, chăm sóc anh, đã giúp anh an táng và chôn cất cho những người đồng đội đã khuất của anh nhưng cô vẫn là kẻ thù của anh, anh sẽ không nói cảm ơn cô.

Sau một hồi yên lặng, cô tiểu thư vẫn luôn nhìn anh không rời mắt khiến anh có chút khó xử. Một lát sau, anh trầm giọng khẽ hỏi: "Tại sao ngươi lại biết tên ta?"

Cô chớp đôi mắt tỏ vẻ không hiểu câu hỏi của anh: "Tại sao ta lại không được biết tên ngươi?"

"Không phải... Ý ta là..." Anh ngượng ngùng nói: "Ngươi có thân phận cao quý, là em gái của kẻ đứng đầu Đế quốc này, rất nhiều người đều biết đến ngươi. Còn ta chỉ là một tên lính quèn xuất thân ở một ngôi lành nơi nơi biên giới hoang vu không đáng nhắc đến..."

Anh chưa nói xong thì cô đã bất ngờ mở lời, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: "Ta đã gặp ngươi trước đây."

Ánh mắt anh đầy hoài nghi nhưng vẫn im lặng, chờ đợi cô tiếp tục.

"Bảy năm trước, ở hội chợ biên giới giữa hai vương quốc." Cô nói, đôi môi cong lên một chút như nhớ lại ký ức. "Ngươi có lẽ không nhận ra ta... Ta chỉ là một người trong đám đông, nhưng ta đã thấy ngươi."

Anh hơi cau mày, ánh mắt như muốn hỏi lý do, nhưng cơ thể yếu đuối không cho phép anh thể hiện nhiều cảm xúc.

"Ngươi tham gia cuộc thi bắn súng." Đôi mắt cô sáng lên khi nhớ lại cảnh tượng ấy: "Dáng đứng thẳng kiêu hãnh của ngươi đã thu hút ánh nhìn của ta ngay từ khoảnh khắc đầu tiên. Nhưng điều khiến ta không thể quên... là nụ cười rạng rỡ của ngươi khi giành chiến thắng. Nụ cười ấy như thể ánh sáng phá tan mọi thứ lạnh lẽo xung quanh ta. Ngươi biết không? Đó là khoảnh khắc đẹp nhất mà ta từng chứng kiến."

Anh hơi sững lại. Những lời của cô không giống như sự chế nhạo hay xúc phạm như trước đây, mà là sự chân thành hiếm có.

"Sau đó, ta đã điều tra về ngươi." Cô thừa nhận, đôi má bất ngờ ửng hồng lên: "Họ tên đầy đủ của ngươi là Yukishita Shinomiya, khi đó ngươi mới chỉ 20 tuổi, còn rất trẻ nhưng đã giữ chức vị Trung tá trong quân đội của vương quốc đối địch. Ngay khi biết điều ấy, ta đã rất thất vọng... và từ bỏ."

Cô ngừng lại, ánh mắt lạc vào khoảng không, như thể đang đấu tranh với chính mình. "Ta nghĩ rằng chúng ta không bao giờ có thể gặp lại. Nhưng không ngờ... số phận lại đưa ngươi đến đây, trở thành tù binh trong tay ta."

Anh không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu bên trong lại có chút bất ngờ. Nhưng ngay lúc đó, anh đã nhớ ra rồi.

Bảy năm trước, trong một lần nghỉ phép dạo chơi ở Hội chợ nơi biên giới cùng với những người đồng đội. Trước lúc bước lên sân khấu tham gia trận đấu bắn súng, anh đã vô tình va phải một một đứa trẻ. Cô bé ngã xuống, mũ trùm áo khoác rơi ra, anh thấy nhìn thấy mái tóc vàng óng ả dài mượt như lụa cùng với khuôn mặt non nớt và làn da trắng muốt tựa như một thiên sứ giáng trần. Cô vẻ dường như rất hoảng loạn và sợ hãi trước đám đông. Anh đã an ủi cô bé và hỏi han. Cô bé nói mình đang bị lạc khỏi anh trai. Thế rồi anh đã giúp cô bé.

Bây giờ nghĩ lại, anh thật không ngờ bảy năm trôi qua, lần gặp gỡ đó thật là định mệnh. Cô bé đó chính là Erika Fushikawa!!!

Erika tiếp tục nói bằng giọng nhỏ dần nhưng đầy cảm xúc: "Nụ cười rạng ngời của ngươi... Ta không thể nào quên được. Như thể ánh sáng ấy phá vỡ tất cả những gì lạnh lẽo, cô độc trong ta. Ta không biết giải thích thế nào, nhưng từ lúc đó... ta đã thích ngươi."

Câu nói cuối cùng khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Anh nhìn cô, ánh mắt pha trộn giữa sự ngỡ ngàng và khó chịu.

"Thích? Ngươi thích ta ư? Ngươi có biết mình đang nói gì không?" Anh khẽ cất giọng, giọng nói trầm và khàn vì yếu ớt: "Ngươi thích một người đã thề sẽ giết ngươi và anh trai ngươi? Thích một kẻ coi ngươi là kẻ thù không đội trời chung?"

"Ta biết." Cô gật đầu, ánh mắt không né tránh, giọng chắc chắn: "Nhưng điều đó không thay đổi được cảm xúc của ta. Ngươi là kẻ duy nhất... khiến ta cảm thấy rung động."

Anh nhìn cô, đôi mắt tối sầm lại, chứa đầy sự khinh bỉ và lạnh nhạt. Giọng anh trầm nhưng đầy sức nặng, như một lưỡi dao sắc bén: "Hơn nữa... ngươi nói ngươi thích ta mà lại bắt ta chịu đựng đủ mọi loại đau đớn và sỉ nhục như thế này! Đó là cách ngươi gọi là thích và thể hiện tình cảm sao?"

Erika khựng lại, ánh mắt dao động. Cô không thể phủ nhận những gì anh nói là sự thật. Sau một hồi im lặng, cô cúi đầu, như một lời thú nhận.

"Ngươi nói đúng." Cô thở dài, giọng nói mang theo sự bất lực: "Ta không biết cách khác để giữ người ta muốn ở bên mình. Ta là một kẻ quen với việc chiếm đoạt, ra lệnh, và nhận lấy mọi thứ mà không cần hỏi ý kiến. Ta chưa bao giờ học cách xin xỏ hay yêu thương... Đó là cách ta lớn lên, cách mà thế giới này vận hành đối với ta."

Cô ngừng lại, ánh mắt nhìn anh như đang chờ đợi một phản ứng nào đó, nhưng khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh, không chút dao động.

Anh bật cười khô khốc, ánh mắt đầy sự mỉa mai: "Vậy là ngươi chọn cách phá hủy mọi thứ ta có, bắt ta làm tù binh, tra tấn ta để ngươi cảm thấy yên tâm? Ngươi nghĩ ta sẽ tin vào thứ tình cảm ngươi vừa nói sao?"

"Ngươi sẽ không hiểu," Cô tiếp tục nhưng giọng đã hơi run lên: "Nhưng ta không muốn ngươi biến mất khỏi ta thêm một lần nào nữa. Ta không thể chịu được cảm giác đó..."

Anh quay mặt đi như không muốn nghe thêm nữa. Cảm xúc trong lòng anh rối bời - một phần là căm hận, một phần là bất lực, và một chút khó chịu khi nhận thấy sự chân thành trong giọng nói của cô. Nhưng anh không thể, hoặc có lẽ không muốn đáp lại lời thổ lộ ấy.

Không gian lại chìm vào im lặng.

Ánh mắt Erika bỗng trở nên sắc bén nhưng bên trong vẫn ẩn chứa sự tổn thương: "Yuki, ngươi nghĩ ta đang đùa giỡn với ngươi ư?"

"Không phải quá rõ ràng rồi sao?" Anh đáp, giọng đều đều nhưng sắc lạnh. "Ngươi chỉ đang tìm một cách khác để chơi đùa và hành hạ ta. Nếu ngươi thật sự nghĩ ta sẽ khuất phục chỉ vì những lời nói ngọt ngào giả tạo này thì ngươi nhầm rồi."

Không khí trong căn phòng như đóng băng, căng thẳng đến nghẹt thở. Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định, như muốn nhắc nhở chính mình không được mềm lòng, không được để cô khuất phục anh dù chỉ một chút.

Cô tiểu thư siết chặt nắm tay, nhưng không nói gì thêm. Ánh mắt cô đầy mâu thuẫn - vừa giận dữ vì sự cứng đầu của anh, vừa day dứt bởi những lời nói lạnh lùng mà cô biết là đúng.

Trong thâm tâm, cô hiểu rằng, nếu muốn giữ anh bên mình, cô phải thay đổi. Nhưng với bản tính đã ăn sâu vào máu, liệu cô có đủ can đảm để từ bỏ quyền lực và sự kiểm soát mà cô luôn cho là cách duy nhất để tồn tại?

"Nếu ta thực sự chỉ muốn đùa giỡn với ngươi..." Giọng cô bởi vì căng thẳng mà khàn đi: "Ta đã không cứu ngươi. Ta đã không làm mọi thứ để giữ mạng sống của ngươi. Ta chỉ cần sai đám thuộc hạ sử dụng Phép thuật hồi phục vết thương cho ngươi rồi lại tiếp tục hành hạ cứ lặp đi lặp lại như thế! Hoặc ta đã có thể dễ dàng để mặc ngươi cho kẻ khác chơi đùa. Nhưng không... ta muốn ngươi ở lại, ở bên cạnh ta..."

Khi nói đến đây, Erika đột nhiên dừng lại, gương mặt tái đi khi nhận ra mình lỡ nhắc đến điều anh luôn ám ảnh - việc bị đem làm trò tiêu khiển cho những kẻ khác. Ánh mắt cô hoảng loạn và trong khoảnh khắc, cô đưa tay giữ chặt lấy khuôn mặt anh, siết mạnh cằm anh như thể sợ anh sẽ lại làm tổn thương chính mình.

"Không! Đừng nghĩ đến điều đó nữa! Ta không có ý nhắc lại... ta... ta chỉ muốn nói rằng ta sẽ không..."

Anh ngỡ ngàng trước phản ứng bất ngờ của cô. Đôi mắt anh nhìn cô trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào. Chỉ khi cảm thấy cơn đau nhói từ bàn tay cô đang siết mạnh vào cằm mình, anh mới bật ra một tiếng rên đau.

Cô tiểu thư giật mình buông tay ra, vẻ mặt hoảng sợ. Cô lùi lại một chút, nhìn những dấu đỏ hằn lên cằm anh và vội nói, giọng đầy hối hận.

"Ta... ta xin lỗi. Ta không có ý... chỉ là... ta không muốn ngươi nghĩ đến những điều tồi tệ đó nữa. Ta không có ý làm ngươi đau..."

Anh lặng yên không nói gì. Ánh mắt anh nhìn cô vẫn lạnh lùng, nhưng không còn sự thù hận như trước. Chỉ có một sự im lặng nặng nề giữa hai người, như thể cả hai đều đang mắc kẹt trong những cảm xúc không tên mà không ai có thể giải thích được.

Cô tiểu thư cúi đầu, bàn tay nắm chặt lại như muốn kiềm chế bản thân. Một lần nữa, cô cất giọng, nhỏ nhẹ hơn: "Xin ngươi... hãy tin ta một lần. Ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương ngươi nữa. Kể cả chính ta... Ta hứa."

Dù trong lòng trào dâng sự mâu thuẫn, anh vẫn giữ im lặng, chỉ nhắm mắt lại như muốn tạm thoát khỏi thực tại đầy áp lực này. Cả hai ngồi đó, chìm trong yên lặng, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng, nhưng cùng bị ràng buộc bởi một sợi dây vô hình của những cảm xúc phức tạp không lối thoát.

Bầu không khí ngượng ngập và yên tĩnh trong phòng khiến cả hai không nói thêm điều gì. Một lát sau, anh ngập ngừng cất giọng, khàn và yếu ớt: "Ta muốn được... tắm gội."

Câu nói của anh khiến Erika khẽ giật mình. Cô nhìn anh, ánh mắt dò xét nhưng không có ý cười cợt hay chế nhạo như trước. Cô nhận ra cơ thể anh dù đã được sơ cứu nhưng vẫn phủ đầy bùn đất và mùi mồ hôi khó chịu sau nhiều ngày bị hành hạ. Những vết thương rỉ máu lấm lem bụi bẩn khiến bộ dạng của anh có chút khó coi...

"Được thôi." Cô rất nhanh đã đồng ý, giọng có chút ấm áp hơn thường ngày: "Ta sẽ sắp xếp."

Cô ra hiệu cho đám người hầu đưa anh đến phòng tắm lớn trong ngôi biệt thự xa hoa, nơi cô biết rằng anh có thể được yên tĩnh trong một thời gian ngắn.

Hai tay anh được tháo xiềng, điều hiếm hoi mà anh không ngờ tới.

Phòng tắm rộng lớn lộng lẫy, ánh sáng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ khảm kính, phản chiếu lên bề mặt nước trong xanh trong bể tắm lớn được làm từ đá cẩm thạch trắng. Mùi thơm dịu nhẹ của tinh dầu bạc hà lan tỏa trong không khí, tạo cảm giác thư giãn.

Đám người hầu để sẵn bộ đồ mới lên kệ tủ cho anh, một kẻ bước lên hỏi: "Ngài có cần chúng tôi phục vụ không?"

Anh khàn giọng lắc đầu: "Không cần."

Sau đó tất cả lui ra ngoài, để anh lại một mình. Trong khoảnh khắc yên tĩnh, anh cảm nhận sự tự do hiếm hoi từ việc không còn bị trói buộc, dù chỉ là tạm thời.

Anh cởi bỏ bộ quần áo tù binh tồi tàn trên người rồi ngâm mình trong bể tắm. Anh cúi nhìn đôi tay mình, đầy những vết thương và vết chai sần, rồi chạm vào bề mặt nước mát lạnh. Cảm giác nước tiếp xúc với da làm anh run rẩy, không biết vì đau hay vì lâu rồi anh mới được trải nghiệm một chút bình yên đến thế.

Ở phía ngoài, cô tiểu thư đứng tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Dù đã rời khỏi phòng, cô vẫn lặng lẽ dõi theo, như thể không yên tâm để anh một mình quá lâu. Trong lòng cô, những cảm xúc lẫn lộn không ngừng trào dâng.

***

Bầu không khí trong phòng tắm tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước khẽ xao động khi anh từ từ chìm mình vào bể nước nóng. Ánh sáng dịu nhẹ của những ngọn đèn quanh phòng tắm phản chiếu trên làn nước, làm nổi bật từng đường nét mạnh mẽ nhưng đầy tổn thương trên cơ thể anh. Làn da rám nắng bị xước xát và vết thương rỉ máu, giờ được ngâm trong làn nước ấm, cảm giác đau đớn như dịu bớt, nhường chỗ cho sự thư giãn hiếm hoi mà anh chưa từng cảm nhận được trong suốt quãng thời gian bị giam cầm.

Bể tắm rộng lớn còn được trang trí bằng những cánh hoa hồng đỏ tươi nổi trên mặt nước, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, tựa như một sự đối lập kỳ lạ với những ký ức khắc nghiệt còn in sâu trong tâm trí anh. Anh để mặc dòng nước ấm len lỏi qua từng vết thương, gột rửa bùn đất và máu khô bám đầy trên cơ thể mình.

Anh ngồi tựa vào thành bể, đôi mắt nhìn lên trần nhà nhưng tâm trí lại đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn. Lời tỏ tình bất ngờ của cô tiểu thư cứ vang vọng trong đầu anh, khiến anh không thể dứt bỏ cảm giác mâu thuẫn. Anh không biết nên tin hay từ chối, cũng không biết phải đối mặt thế nào với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình.

Cảm giác khó chịu về sự sỉ nhục anh từng trải qua vẫn còn đó, nhưng sự chân thành thoáng hiện trong ánh mắt của cô tiểu thư lúc xin lỗi anh cũng khiến anh dao động. Đôi tay anh, giờ đã tạm thời được tự do, đặt lên mặt nước, từng ngón tay vẽ những vòng tròn vô thức, như thể anh đang cố tìm kiếm câu trả lời từ làn nước trong veo.

Ánh sáng dịu dàng chiếu lên bờ vai rộng vững chãi như gánh cả đất trời và thân hình mạnh mẽ kiên cường của anh, nhưng nét mặt anh lại ẩn chứa một vẻ trầm ngâm, mâu thuẫn. Dáng vẻ ấy vừa toát lên sự quất tâm, lại vừa mang theo một chút mong manh khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng không khỏi cảm nhận được sự quyến rũ đầy u buồn từ anh.

Trong giây phút bình yên ngắn ngủi này, anh tự hỏi liệu có nên gạt bỏ lòng thù hận để thử tin vào cô tiểu thư, hay tiếp tục giữ vững sự đề phòng của mình. Dù thế nào, anh cũng không thể phủ nhận rằng những hành động gần đây của cô đã khiến lòng anh dậy sóng, tạo nên một cảm giác không rõ tên mà chính anh cũng không muốn thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro