Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Tên truyện: Bông tuyết máu
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

06/01/2024

Căn phòng tối mịt chỉ có ánh sáng yếu ớt len lỏi từ bên ngoài qua khe cửa sổ, hắt bóng mờ mờ lên bức tường trống trải.

Anh chàng quân nhân chậm rãi mở mắt, cảm nhận cơn đau âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể. Sự suy yếu rõ rệt trong từng thớ thịt nhắc nhở anh rằng mình vẫn còn sống - một sự thật cay đắng mà anh không mong muốn.

Ánh mắt anh dần quen với bóng tối, và thứ đầu tiên đập vào mắt là bịch nước truyền treo trên cao. Ống dây nhựa dài nối xuống, dẫn vào kim truyền đang gắn chặt trên mu bàn tay đầy vết sẹo của anh. Cơ thể anh bị trói chặt bởi những sợi dây xích lạnh lẽo, gò bó tựa như biểu tượng của sự mất tự do. Miệng anh bị nhét kín bởi một chiếc khăn lụa mềm mại, nhưng chính sự mềm mại ấy lại khiến anh cảm thấy nhục nhã hơn cả. Lớp băng dính bên ngoài quấn chặt, ngăn cản mọi khả năng phản kháng. Anh không thể tự ý cắn lưỡi lần nữa, không thể làm bất cứ điều gì để giành lại quyền tự quyết cho chính mình.

Sự uất ức cuộn lên trong lòng anh, như ngọn lửa bị kìm nén, không có cách nào bùng cháy. Anh nghiến chặt răng dưới lớp khăn bịt miệng, ánh mắt ngước lên nhìn bịch nước truyền, tràn đầy căm phẫn.

Ngay cả quyền tự sát, ta cũng không có...

Anh nghĩ thầm, nỗi đau đớn trong lòng dâng lên như sóng biển dữ dội. Những ký ức về cô tiểu thư và lời đe dọa tàn nhẫn của cô ùa về, khiến cơ thể anh bất giác run rẩy. "Ngươi sẽ không được chết. Ta sẽ khiến ngươi sống trong sự nhục nhã, sống chỉ để mua vui cho bọn quý tộc chúng ta."

Lời nói ấy như tiếng vọng ám ảnh, lặp đi lặp lại trong đầu anh, nghiền nát từng mảnh nhỏ cuối cùng của lòng tự tôn.

Cơ thể kiệt quệ không cho phép anh phản kháng, nhưng tâm trí anh vẫn như một chiến trường hỗn loạn. Anh tuyệt vọng nhìn trần nhà, nơi bóng tối bao phủ như màn đêm vô tận, không chút ánh sáng của hy vọng.

Trong một khoảnh khắc yếu lòng, anh không thể kiềm chế được nữa. Đôi mắt anh đỏ hoe, và một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má xanh xao.

Nó không phải là nước mắt của sự yếu đuối, mà là nước mắt của một nỗi đau đớn đến cùng cực, nỗi đau của sự bất lực, tuyệt vọng, và mất mát. Anh chàng quân nhân một người từng là chiến binh kiên cường, nay lại bị biến thành thứ đồ chơi để kẻ khác tùy ý đùa giỡn.

Dòng nước mắt tuôn rơi không thành tiếng, chỉ để lại vệt dài trên khuôn mặt đau khổ. Cơn nấc nghẹn như đè nặng nơi cổ họng, nhưng anh không thể làm gì ngoài việc gắng gượng chịu đựng, nếm trọn từng giây phút của sự đau đớn tột cùng này.

Trong bóng tối im lặng của căn phòng, một tiếng cười khẽ vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc, như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng đã tan nát của anh.

"Thật bất ngờ." Erika lên tiếng, giọng nói pha chút mỉa mai xen lẫn thích thú. "Một chiến binh kiên cường, bất khuất như ngươi... cũng biết khóc sao?"

Anh giật mình, đôi mắt đỏ hoe trừng lớn, quay về hướng phát ra giọng nói. Đôi chân mỏi mệt vô thức cố dịch chuyển, nhưng dây xích lạnh lẽo ghì chặt không cho phép anh làm gì hơn ngoài việc nằm bất lực trên giường.

Cô tiểu thư ngồi tựa vào một chiếc ghế cao, ngay góc phòng, trong vùng sáng lờ mờ. Đôi mắt sắc sảo của cô lấp lánh ánh cười, nhưng nụ cười trên môi lại toát lên vẻ chế nhạo rõ rệt. Nụ cười thoáng hiện trên môi cô làm anh sững sờ. Giọt nước mắt vừa rơi đã bị ánh mắt khinh thường ấy bóc trần, khiến anh cảm thấy như mình bị lột trần mọi phòng vệ.

"Ta cứ tưởng ngươi sẽ mãi giữ cái vẻ bất khuất ấy, không chịu khuất phục, không để lộ chút yếu đuối nào. Nhưng xem ra, rốt cuộc, ngươi cũng chỉ là con người mà thôi."

Anh cảm thấy máu nóng bốc lên trong đầu, không chỉ vì cơn tức giận mà còn vì sự nhục nhã khi cô nhìn thấy giọt nước mắt mà anh đã cố gắng kìm nén. Anh quay mặt đi, cố giấu đi nét biểu cảm đau khổ còn vương trên gương mặt, nhưng quá muộn.

Cô bật cười khẽ, tiếng cười đầy vẻ trêu chọc: "Một người như ngươi, mạnh mẽ đến đáng sợ, lại có giây phút yếu lòng đến mức này."

Cô nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn anh như thể anh là một món đồ chơi mới lạ mà cô chưa khám phá hết: "Ta muốn nhìn rõ ngươi hơn. Một con sói ngoan cường như ngươi, khi khóc trông lại đáng thương thế này..."

Cơn nhục nhã và phẫn nộ dâng trào, nhưng anh không thể làm gì. Dây xích ghì chặt tay chân, lớp khăn bịt miệng và băng dính ngăn cản anh thậm chí cả lời quát tháo. Anh chỉ có thể siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy căm phẫn hướng về cô, nhưng điều đó chỉ khiến cô càng thấy thú vị hơn.

Cô cúi xuống gần anh, đôi môi nở một nụ cười bí hiểm: "Tại sao một kẻ như ngươi, dù rơi vào tình cảnh như thế này, vẫn có thể căm ghét ta đến vậy? Nói xem, điều gì giữ ngươi lại, khiến ngươi không chịu khuất phục? Hay ngươi nghĩ rằng những giọt nước mắt kia sẽ làm ta mềm lòng?"

Anh quay mặt đi nhưng trong lòng anh, sự nhục nhã như ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt từng mảnh của lòng tự tôn còn sót lại.

Rầm!

Âm thanh dữ dội bất ngờ vang lên lớn đến mức Erika cũng giật mình. Anh cúi xuống tự đập đầu mình vào thành giường sắc lạnh khiến căn phòng yên tĩnh như vỡ tan. Máu đỏ tươi từ vết rách trán anh chảy xuống, loang lổ trên ga trải giường trắng tinh, tạo nên một hình ảnh vừa thảm hại vừa kinh hoàng.

Anh choáng váng, hơi thở nặng nhọc nhưng không dừng lại vẫn cố đập đầu thêm một lần nữa, như muốn dùng chính nỗi đau này để chứng minh rằng anh vẫn làm chủ được cuộc sống của mình, ngay cả khi nó phải kết thúc, như thể muốn dùng chính sự đau đớn này để chấm dứt tất cả. Mỗi cú đập vang lên đều mang theo một nỗi uất hận và bất lực không thể diễn tả bằng lời.

"Cái gì... Ngươi làm gì vậy?"

Erika hoảng hốt lao tới, đôi tay nhỏ bé run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ lấy đầu anh.

"Đừng! Mau dừng lại đi! Ta... ta xin ngươi đấy!" Cô hét lên, giọng nói đầy sợ hãi: "Ngươi muốn chết đến mức đó sao?"

Cô nắm chặt đầu anh, cố ngăn anh tiếp tục tự làm tổn thương bản thân. Đôi tay của cô ấn chặt vào má anh, cảm nhận rõ từng dòng máu ấm nóng chảy xuống từ trán. Gương mặt tái nhợt của anh, đôi mắt đỏ hoe và đẫm nước, làm lòng cô thắt lại.

"Nghe ta nói." Giọng cô run rẩy, không còn vẻ kiêu ngạo hay lạnh lùng thường thấy: "Ta chỉ đùa giỡn thôi... ta chỉ đe dọa ngươi thôi! Ta không thực sự có ý định giao ngươi cho ai khác cả. Ngươi không cần phải làm vậy... xin ngươi... mau dừng lại!"

Anh dừng lại, đôi mắt trừng trừng nhìn cô với vẻ mệt mỏi và hoài nghi. Máu vẫn chảy từ trán anh, thấm đẫm tóc và vệt dài trên gương mặt.

"Ta thua rồi..." Cô thì thầm, giọng nói trở nên yếu ớt lạ thường: "Ta xin lỗi. Ta sẽ không cười nhạo ngươi nữa, ta thừa nhận ta sai rồi..."

Đôi mắt anh vẫn lặng lẽ nhìn cô, nhưng ánh nhìn đã bớt đi phần dữ dội, thay vào đó là nỗi mệt mỏi và chút gì đó như sự ngờ vực.

"Ta sẽ không đánh ngươi nữa, không hành hạ ngươi nữa..." Cô nói, đôi tay run rẩy lau đi vết máu trên mặt anh. "Chỉ cần ngươi đừng tự làm tổn thương chính mình. Đừng... đừng tự sát nữa. Ngươi nghe thấy không?"

Cô lặp đi lặp lại lời xin lỗi, giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy tuyệt vọng.

"Ngươi đừng khóc nữa, cũng đừng làm điều ngu ngốc nữa." Cô vừa nói vừa cố gắng che đi vẻ hoảng loạn trên gương mặt. "Từ giờ, ta sẽ không làm gì tổn thương ngươi nữa. Ta hứa đấy, Yuki..."

Khoảnh khắc Erika gọi tên anh khiến anh có chút sững sờ nhưng sau đó anh nhắm mắt lại, cơ thể vẫn run lên từng hồi vì mệt mỏi và mất máu. Lòng anh tràn ngập sự mâu thuẫn - giữa cơn phẫn nộ cháy bỏng và cảm giác kỳ lạ khi nghe thấy giọng nói run rẩy đầy chân thành của cô. Nhưng dù sao, ít nhất trong giây phút này, anh cũng không còn phải cố làm tổn thương chính mình nữa.

***

Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của anh và tiếng động nhẹ từ đôi tay Erika đang chăm chú băng bó vết thương trên trán anh, từng động tác nhẹ nhàng và cẩn thận một cách đáng kinh ngạc. Ánh mắt cô không còn vẻ chế nhạo hay kiêu ngạo như trước, thay vào đó là sự chăm chú, thậm chí có chút dịu dàng. Cô làm mọi thứ rất cẩn thận, như thể sợ sẽ khiến anh đau thêm.

Sau khi quấn xong lớp băng vải, cô đứng dậy, nhìn anh một cách nghiêm túc rồi lên tiếng, giọng nói đầy cân nhắc: "Ta có một điều kiện."

Anh hơi nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực nhưng vẫn không thể lên tiếng vì lớp khăn bịt miệng và băng dính.

"Ta sẽ tháo bịt miệng cho ngươi." Cô nói tiếp: "Ta sẽ cho ngươi ăn uống, chăm sóc để ngươi hồi phục. Nhưng đổi lại, ngươi phải ngoan ngoãn. Ngươi không được phép tự sát hay làm điều gì ngu ngốc nữa."

Anh nhìn cô, trong mắt lóe lên chút cứng đầu và phản kháng, nhưng chưa kịp tỏ thái độ, cô đã nói thêm, giọng cô trở nên chậm rãi hơn, như cân nhắc từng lời: "Đây không chỉ là vì ngươi. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ giúp ngươi chôn cất, an táng thi thể cho những đồng đội cũ của ngươi ở nơi biên giới."

Câu nói của cô khiến anh như đông cứng lại. Đôi mắt anh mở lớn, phản chiếu sự bất ngờ và mâu thuẫn trong lòng.

"Yuki, ta không nói đùa ngươi!" Ánh mắt mắt cô kiên định: "Ngươi muốn những người đồng đội của mình nằm lại nơi hoang vu không được chôn cất tử tế như những chiến binh chân chính sao?"

Anh cúi đầu, đôi tay bị trói siết lại thành nắm đấm. Cảm xúc trào dâng trong lòng anh - nỗi đau mất mát, sự nhục nhã, và trách nhiệm nặng nề. Những hình ảnh về đồng đội hy sinh hiện lên trong tâm trí anh, từng khuôn mặt quen thuộc, từng tiếng cười, từng lời hứa bảo vệ nhau đến cùng.

Những đồng đội đã khuất – họ là lý do duy nhất khiến anh tiếp tục gắng gượng, là nỗi day dứt trong lòng anh từ khi bị bắt làm tù binh. Một phần trong anh muốn từ chối ngay lập tức, bởi anh không tin cô tiểu thư này. Nhưng phần khác, ý thức trách nhiệm với đồng đội lại khiến anh phải cân nhắc. Trong đôi mắt anh, ngọn lửa giận dữ đã dịu bớt, thay vào đó là sự quyết tâm lặng lẽ.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, ánh mắt anh dịu xuống. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu dù đôi tay và cơ thể vẫn run lên vì suy nhược. Đó là cái gật đầu nặng nề, mang theo cả sự bất lực và trách nhiệm mà anh đang gánh vác.

Cô tiểu thư nhận được câu trả lời của anh, khẽ nhếch môi mỉm cười. Nhưng lần này, nụ cười của cô dường như không còn chút mỉa mai nào, chỉ đơn giản là một dấu hiệu của sự nhẹ nhõm.

"Tốt lắm." Cô nói, giọng nói thấp nhưng chắc chắn: "Đừng để ta thất vọng."

Cô từ từ tháo lớp băng dính và khăn bịt miệng, để lộ đôi môi khô khốc và nứt nẻ của anh, lòng cô bất giác trĩu nặng hối hận. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm cô, và cô khẽ cắn môi như tự trách chính mình vì đã để mọi chuyện đi quá xa. Khi không còn gì ngăn cản, anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự tự do nhỏ bé trong khoảnh khắc. Nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ thù hận nhưng cũng đầy trách nhiệm.

Cô cầm lấy chén cháo nóng hổi đặt sẵn trên bàn và bắt đầu đút từng muỗng cho anh.

Giọng cô nhẹ nhàng hiếm thấy: "Cẩn thận nóng, nhưng ngươi cần phải ăn để hồi phục."

Ban đầu, anh có chút ngần ngại, ánh mắt đầy cảnh giác, nhưng cuối cùng cơn đói đã chiến thắng. Anh ngoan ngoãn nuốt từng muỗng cháo, không nói gì, cũng không phản kháng. Dù ánh mắt anh vẫn giữ vẻ xa cách, thù hận, nhưng ít nhất anh đã chấp nhận món ăn từ tay cô.

Sau bát cháo, cô cẩn thận đút thêm cho anh từng miếng thịt bò bít tết mọng nước, thơm ngọt, bồi bổ cơ thể suy kiệt của anh.

Sau khi anh ăn xong, cô đưa anh uống thuốc, chăm sóc cẩn thận như thể muốn chuộc lại những gì mình đã gây ra. Anh vẫn giữ đúng lời hứa, im lặng và ngoan ngoãn.

Cô đứng dậy, quay sang thuộc hạ và ra lệnh: "Tới khu rừng nơi biên giới an táng tử tế cho những người đồng đội của hắn. Đừng để sót một ai."

Đám thuộc hạ và người hầu gật đầu, nhanh chóng rời đi làm theo lệnh. Cô quay lại nhìn anh, thấy ánh mắt anh lóe lên một tia xúc động dù anh không nói gì.

"Chờ vài ngày nữa khi cơ thể ngươi khỏe lại, ta sẽ dẫn ngươi đi thăm mộ của họ."

Anh không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Anh khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận chút hy vọng mong manh mà điều kiện của cô vừa đem lại.

Dù lòng vẫn còn hoài nghi, nhưng anh quyết định tạm thời tin vào lời hứa của cô – vì đó là điều duy nhất anh có thể làm cho đồng đội đã khuất của mình. Đây có thể là một lời hứa giả tạo của cô, nhưng anh vẫn chọn tin – vì lòng trung thành với những người đồng đội đã chiến đấu bên anh cho đến hơi thở cuối cùng.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro