Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Tên truyện: Bông tuyết máu
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

01/01/2025

Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi khắp khu dinh thự, tạo nên vẻ tráng lệ nhưng cũng lạnh lùng như chính chủ nhân của nó.

Erika trong bộ váy lộng lẫy thong dẫn anh chàng quân nhân ra ngoài "dạo chơi". Anh mặc bộ quần áo tù binh rách nát, tồi tàn để lộ những vết thương chưa lành và cơ thể suy nhược đi vì đói khát.

Hai tay anh bị trói chặt sau lưng bởi dây xích nặng nề, miệng bị nhét một mảnh khăn vải thô dày cộm, bên ngoài còn quấn thêm lớp băng dính siết chặt, không để anh nói được dù chỉ một lời, khiến việc hít thở đối với anh cũng rất khó khăn. Gương mặt anh nhợt nhạt, mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, không hề biểu lộ bất kỳ sự khuất phục nào.

Hai tên thuộc hạ lực lưỡng áp giải anh như đi đày theo mệnh lệnh của tiểu thư, mỗi kẻ nắm một bên vai như thể sợ anh sẽ ngã gục bất cứ lúc nào.

Anh bị ép phải bước từng bước trên con đường sỏi đá nhọn rải những mảnh đinh sắc bén trải dài từ dinh thự đến khu vườn phía sau. Cơ thể anh run rẩy vì cơn đói cồn cào và cổ họng cháy bỏng khát khô, anh vẫn không thốt ra bất kỳ âm thanh van xin nào. Mỗi bước đi của anh là một cực hình, những viên sỏi và mảnh đinh sắc nhọn hoắt cắm vào bàn chân trần, để lại những vết cắt sâu rỉ máu. Đôi chân trần rướm máu vì bị đinh nhọn cắt qua, vẫn bước đi đầy nhẫn nại, khập khễnh nhưng kiên định. Anh lê từng bước khó nhọc trên con đường sỏi đá, đôi chân đã sưng phồng và chảy máu vì những vết xước. Mỗi bước chân đều khiến anh nhăn mặt vì đau đớn, máu thấm ra từ lòng bàn chân để lại những dấu đỏ rải rác trên con đường trắng xám, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên cường, không hề tỏ vẻ yếu đuối hay cầu xin. 

Đầu anh hơi cúi xuống, không phải vì khuất phục, mà vì cơn đau quá sức chịu đựng đang dồn nén trong cơ thể. Từng hơi thở của anh đều nặng nề nhưng mang theo sự cố chấp không bao giờ chịu đầu hàng.

Cô tiểu thư bước đi bên cạnh, dáng vẻ thong thả, từng bước chân của cô nhẹ nhàng trên đôi giày cao gót sang trọng. Đôi mắt cô nhìn xuống anh như đang quan sát một món đồ chơi thú vị. Khi anh khựng lại vì cơn đau, cơ thể mệt mỏi đến cực hạn, cô dừng bước, cúi xuống vuốt nhẹ khuôn mặt đầy mồ hôi và mệt nhọc của anh, như một cử chỉ trêu đùa hơn là an ủi.

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn bừng bừng lửa giận của anh. Cô nghiêng đầu, giọng nói pha chút đùa cợt: "Thế nào? Con đường này có dễ chịu không? Ta có lòng tốt cho ngươi đi dạo hít thở không khí sau cả ngày nằm một chỗ như xác chết. Một chiến binh mạnh mẽ như ngươi, chắc chẳng thấy khó khăn gì đâu nhỉ?"

Anh không trả lời, đúng hơn là không thể trả lời vì miệng bị bịt kín, chỉ có thể đáp lại cô bằng ánh mắt sắc lạnh, đầy sự khinh bỉ. Điều đó khiến cô càng thêm thích thú, tiếng cười trong trẻo của cô vang lên trong không khí yên tĩnh, nhưng lại lạnh lẽo như băng. 

Cô dừng lại bên hồ nước rộng lớn lấp lánh, nơi có bầy thiên nga trắng muốt đang ung dung bơi lội. Cô liếc nhìn anh, giọng vang lên nhẹ nhàng nhưng sắc bén, như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của anh.

"Ngươi nhìn đi, đám thiên nga kia còn tự do hơn ngươi. Ít nhất chúng không bị trói, không bị bịt miệng như ngươi bây giờ. Một chiến binh từng kiêu hãnh giờ lại không khác gì một con chó bị xích cổ không thể chạy xa, bị đeo rọ mõm không thể cắn người."

Lời nói của cô khiến đám người hầu đi cùng không nhịn được, họ nhìn anh với ánh mắt khinh thường, vài kẻ còn bật cười mỉa mai.

"Hắn tưởng mình là anh hùng, giờ thì sao? Trông chẳng khác gì một con chó bị xích, ngay cả sủa cũng không nổi!"

"Đúng vậy, con chó biết đi hai chân, nhưng xem ra cũng chẳng đi xa được."

Đôi mắt anh tối lại đầy căm phẫn, nhưng cơ thể mệt mỏi không cho phép anh phản ứng gì hơn. Anh đứng đó, đôi chân trần đã rách nát, máu chảy dọc theo từng bước, cơ thể run lên vì đói khát và đau đớn. Dù mỗi bước đi đều dẫm vào những viên sỏi nhọn và đinh sắc nhưng anh vẫn giữ lưng thẳng, không cho phép mình khuất phục trước những lời chế giễu.

Cô dường như thích thú với biểu cảm của anh, nụ cười trên môi càng trở nên tươi tắn. Mỗi lần anh nhíu mày vì cơn đau từ đôi chân rướm máu hay vết thương còn âm ỉ trên cơ thể, cô lại cười khúc khích. Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm tay lên vai anh, giọng điệu vừa dịu dàng vừa đầy chế nhạo.

"Ngươi có đau không? À, ta quên mất, ngươi đâu thể trả lời. Nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó đó của ngươi, chắc là đau lắm nhỉ? Thật đáng thương. Chỉ là đi dạo một chút mà đã mệt mỏi thế này rồi sao? Ta cứ tưởng một chiến binh oai phong như ngươi sẽ bền bỉ hơn chứ, có lẽ ta đã đánh giá cao ngươi rồi."

Anh cắn chặt cái khăn nhét trong miệng, cơ hàm căng ra như để kiềm chế cơn đau. Cô bật cười, tay khẽ chạm vào dây xích quấn quanh gò má anh, như thể thưởng thức cảnh tượng bất lực của anh.

Mỗi cơn đau anh phải chịu lại là một niềm vui của cô và đám người khác. Anh không thể tránh khỏi sự xúc phạm này, nhưng anh vẫn không để cho nó khuất phục tinh thần của mình.

Anh chỉ có thể trừng mắt nhìn cô, hơi thở gấp gáp vì mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn đầy lửa giận và ý chí quật cường. Ánh mắt trả lời thay cho lời nói. Sự khinh miệt và quyết tâm trong mắt anh khiến nụ cười của cô thoáng chững lại, nhưng ngay sau đó, cô lại bật cười, lần này là một tiếng cười lạnh: "Ngươi có muốn ta cho nghỉ một chút không? Chỉ cần quỳ xuống cầu xin ta, ta có thể xem xét."

Dù vậy, anh quyết không để bản thân gục ngã. Anh cắn chặt miếng giẻ trong miệng, không thốt ra tiếng van nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, dù mồ hôi đã thấm đẫm trên gương mặt rám nắng của mình.

Sự im lặng của anh càng khiến cô khó chịu. Cô tiểu thư càng tức giận, đá văng những viên sỏi lớn trên mặt đất đập mạnh vào đôi chân trầy xước rướm máu của anh. Cơn đau nhói đột ngột khiến anh khựng lại một chút, anh hơi cúi người vì đau nhưng rồi lại gượng thẳng lưng tiếp tục bước đi, mặc kệ cơn đau đang gào thét trong từng thớ thịt.

Cô tiểu thư nhìn theo bóng dáng anh, vừa bực tức vừa bị cuốn hút. Dù lòng đầy giận dữ, cô không thể phủ nhận rằng ý chí kiên cường của anh chính là điều khiến cô không thể rời mắt khỏi anh, dù chỉ một khoảnh khắc.

"Thật nực cười. Một kẻ bại trận, bị trói buộc, lại cố tỏ ra mạnh mẽ. Ngươi đang hi vọng điều gì? Sự thương hại từ ta sao?" Cô bước chậm lại và đi ngang với anh, không ngừng ném về phía anh những lời châm biếm. "Sự cứng đầu của ngươi chỉ làm ngươi đau khổ hơn mà thôi. Ngươi có biết không? Cứng đầu đến ngu ngốc. Ta thực sự muốn xem ngươi sẽ kiên cường đến mức nào."

Anh với những vết thương vẫn chưa lành, những cơn đau nhói từng đợt trên cơ thể, vẫn cố gắng giữ cho bản thân không gục ngã.

Đến khi họ đến cuối con đường, anh gần như kiệt sức. Máu từ đôi chân trần của anh đã thấm ướt một phần ống quần và dáng đi của anh đã trở nên nặng nề. Nhưng ngay cả lúc này, anh vẫn không cho phép bản thân ngừng bước hay quỵ xuống.

Cô tiểu thư quay lại nhìn anh, dường như sự kiên cường của anh đang khiến cô bối rối, xen lẫn một chút ngạc nhiên. Nhưng cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc ấy, khoanh tay trước ngực và nhìn anh như thể đang thưởng thức một trò giải trí thú vị.

"Ngươi đúng là cứng đầu. Nhưng hãy nhớ, sự ngoan cố của ngươi chẳng mang lại gì ngoài đau khổ. Sớm muộn, ngươi sẽ phải khuất phục."

Nói xong, cô quay người, ra hiệu cho thuộc hạ kéo anh quay trở lại, mặc kệ những giọt máu rơi rớt trên con đường sỏi đá phía sau. Bọn chúng kéo anh bước tiếp, bất chấp cơ thể anh ngày càng rệu rã. Từng bước đi của anh là một sự đấu tranh với nỗi đau thể xác, những viên sỏi bén nhọn dưới chân anh như muốn rạch sâu vào da thịt, nhưng anh vẫn giữ im lặng, không để lộ bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào.

Anh lặng lẽ chịu đựng bước đi. Đến khi anh khập khễnh bước đi, đôi chân đẫm máu càng khiến dáng đi của anh nặng nề hơn, cô vẫn giữ nụ cười nhẹ nhõm nhưng trong lòng dường như có chút xao động. Cô không hiểu vì sao anh có thể chịu đựng được đến thế.

Anh vẫn không một lần cúi đầu, không một hành động quỳ gối van xin nào. Con đường dài dường như trở thành nơi thử thách ý chí của cả hai và dù phải chịu đau đớn đến đâu, anh vẫn bước đi trong sự im lặng kiêu hãnh.

***

Mặt trời lên cao khiến ánh nắng buổi trưa gay gắt như lửa thiêu đốt, phủ trùm lên khắp mặt đất, làm con đường sỏi đá đinh sắc càng thêm khắc nghiệt.

Anh chàng quân nhân loạng choạng bước thêm vài bước, đôi chân trần rã rời, máu từ những vết cắt đã khô lại rồi tiếp tục chảy ra khi những viên đá sắc đinh nhọn cứa vào. Cả người anh run lên, kiệt sức đến mức mỗi hơi thở đều là một sự nỗ lực phi thường. Cuối cùng, cơ thể kiệt quệ cuối cùng đã ngã gục xuống. Dấu chân đầy máu của anh trải dài trên con đường sỏi đá, vẽ nên một bức tranh bi thương và tàn nhẫn.

Đôi chân anh rã rời, trầy xước đến mức máu thịt lẫn lộn, cơ thể kiệt sức, hơi thở trở nên nặng nề và khó khăn như thể mỗi lần hít thở là một sự tra tấn. Anh không còn chút sức lực nào để nhấc mình lên, nằm bất động dưới ánh mặt trời, như một chiến binh gục ngã giữa chiến trường, nhưng lần này không phải vì vinh quang, mà là vì sự khắc nghiệt và tàn nhẫn của số phận.

Đám người hầu đứng xung quanh nhìn anh, tiếng cười khinh bỉ vang lên không ngớt.

"Đúng là một con chó rách rưới, đến bò cũng không nổi nữa!"

"Nhìn xem, hắn thảm hại đến mức này mà vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục!"

Những lời nói sắc như dao ấy cắt sâu vào lòng tự tôn của anh, nhưng anh không còn sức để phản ứng, chỉ nằm đó với ánh mắt trống rỗng.

Nhưng cô tiểu thư đứng từ xa nhìn thấy anh trong bộ dạng thảm thương ấy lại không cười. Ánh mắt cô nhìn anh có chút bối rối lẫn khó chịu, như thể cảm giác bản thân vừa đi quá xa. Dáng vẻ gục ngã của anh, dù đầy thương tổn và yếu ớt, lại làm cô thoáng cảm nhận được một sự xáo động khó tả. Trong sự im lặng ngắn ngủi ấy, cô đưa tay lên, ra hiệu cho đám người hầu im lặng.

"Đủ rồi!" Cô nói, giọng nói không còn sự chế giễu mà thay vào đó là một mệnh lệnh lạnh lùng nhưng dứt khoát: "Kéo hắn đến nhà chòi bên cạnh hồ nước!" 

Đám người hầu thoáng bất ngờ trước lệnh của cô nhưng không dám cãi lại. Hai tên thuộc hạ đi tới nắm dây xích kéo lê cơ thể anh trên nền đất mặc cho sự đau đớn tiếp tục dày vò, những vết thương trên cơ thể anh càng thêm trầy xước bởi sỏi đá. Anh không chống cự, chỉ nhắm mắt và để mặc bản thân bị kéo đi, mồ hôi và máu hòa quyện chảy trên làn da rám nắng, để lại đoạn đường phía sau một vệt máu đỏ tươi.

Cô nhìn theo anh bị kéo đi, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu bởi một cảm giác không thể gọi tên. Nhưng thay vì biểu lộ, cô chỉ lặng lẽ bước theo sau, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng tàn tạ của người đàn ông vẫn bất khuất ngay cả trong khoảnh khắc gục ngã.

***

Khung cảnh nhà chòi thiết kế bằng gỗ lim cao cấp hiện lên bên hồ nước dưới ánh nắng gay gắt. Đó là một nơi được bao quanh bởi bóng mát của cây cối, không khí trong lành và tiếng nước lăn tăn từ hồ. Dù là nơi nghỉ ngơi, nhưng việc anh bị kéo lê tới đó lại chẳng khác gì một hình phạt tàn nhẫn khác. Bọn chúng ném anh xuống sàn gỗ, ánh mắt khinh bỉ và lạnh nhạt.

Cô tiểu thư chậm rãi bước vào, đôi mắt quan sát anh với một biểu cảm phức tạp. Anh nằm đó, kiệt sức đến mức ngay cả việc giữ đầu ngẩng lên cũng không làm nổi. Mồ hôi thấm đẫm cơ thể anh, trộn lẫn với máu và bụi bẩn, hơi thở anh nặng nhọc, khuôn mặt hốc hác và nhợt nhạt nhưng trong anh vẫn toát ra một vẻ đẹp kiên cường khó hiểu. Cô đứng đó, trong khoảnh khắc không biết mình đang nghĩ gì.

Cô tiểu thư ngồi lên ghế, ánh mắt nhìn xuống quan sát anh một cách kỹ lưỡng, hơi thở anh yếu ớt, cơ thể gần như bất động, đôi mắt lờ mờ dường như không còn sức để nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Sau vài giây, cô hơi cúi người nhẹ nhàng tháo lớp băng dính quanh miệng anh. Tiếng xé băng dính vang lên khô khốc và ngay sau đó, chiếc khăn vải thô dày nhét trong miệng anh từ hôm qua tới giờ cũng được rút ra.

Việc bị bịt miệng suốt thời gian dài đã khiến cổ họng anh đau rát, ngột ngạt đến mức ngay cả khi được giải thoát, anh vẫn khó khăn hít thở, từng hơi thở đau đớn như xé toạc lồng ngực. Đôi môi anh run rẩy, khô khốc, nứt nẻ vì nhiều ngày bị bỏ đói và thiếu nước. Không khí trong lành thoáng nhẹ lùa vào miệng, anh cố hít sâu một hơi, cảm nhận chút tự do hiếm hoi, dù trong lòng vẫn đầy sự phẫn uất. Khuôn mặt anh tràn đầy mệt mỏi ngước nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời như đang nhạo báng sự yếu đuối mà anh không thể che giấu. Đôi mắt anh khẽ dao động, không chỉ vì kiệt sức, anh nghiến răng cắn chặt bờ môi nứt nẻ đến trắng bệch vì tự trách khi bản thân đã để lộ sự yếu đuối trước mặt cô.

Cô tiểu thư cười nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú khi nhìn thấy anh đang cố gắng níu giữ chút tự tôn còn sót lại. Cô cầm lấy một ly nước mát, đưa về phía anh.

"Uống đi. Nếu ngươi chết vì khát, trò chơi này sẽ mất vui." Cô nói mặc dù lời lẽ chẳng tốt đẹp gì nhưng giọng nhẹ nhàng đến mức lạ thường.

Anh quay mặt đi, cố gắng từ chối, nhưng cơ thể thì đã phản bội anh lý trí của anh. Cơn khát cháy bỏng trong cổ họng anh như thể có hàng ngàn mũi dao đâm vào từng lần nuốt. Anh chống lại bản năng, cố giữ mình không nhận lấy ly nước từ tay cô.

Thấy vậy, cô chỉ nhún vai, đưa ly nước lại gần kề lên đôi môi nứt nẻ trắng bệch của anh: "Ngươi ngoan cố thật đấy, nhưng đừng quên, cơ thể ngươi không thể kiên cường mãi được."

Cuối cùng, bản năng sinh tồn thắng thế. Anh cúi đầu nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ. Nước trôi qua cổ họng khô rát của anh như cơn mưa bất chợt giữa sa mạc khô cằn, nhưng do quá yếu, anh bị sặc làm nước trào ra khỏi khóe miệng. Anh ho khan dữ dội, hơi thở càng thêm khó khăn.

Cô tiểu thư cười khẽ, đặt ly nước xuống bàn và nhẹ nhàng vuốt ngực anh, giúp anh ổn định lại nhịp thở. Hành động của cô thoáng chút dịu dàng, nhưng lại khiến anh càng thêm tức giận với chính mình.

Sau khi anh bình tĩnh lại, cô lấy một chiếc bánh ngọt từ khay đặt gần đó và đưa đến trước mặt anh.

Cô nói nhỏ, giọng nhẹ như gió thoảng: "Ngươi không thể chịu nổi nếu cứ tiếp tục như thế này."

Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng nhưng cơ thể không còn đủ sức để phản kháng. Anh miễn cưỡng cắn một miếng bánh, vị ngọt dịu dàng lan tỏa trong miệng anh, xua đi phần nào sự mệt mỏi và cơn đói cồn cào.

Cô tiểu thư tiếp tục đút anh ăn những chiếc bánh ngọt nhỏ. Cơn đói như xé nát tâm trí anh, anh miễn cưỡng há miệng nhận lấy, nhai thật chậm rãi. Hương vị ngọt ngào lan trên đầu lưỡi, nhưng anh không hề tỏ ra thích thú, chỉ nhai đủ để nuốt xuống vì cơn đói đang gặm nhấm cơ thể. Mỗi lần anh cắn một miếng bánh, anh lại cảm thấy như sự thảm hại của mình đang trở thành trò cười trong mắt cô.

"Thấy không?" Cô tiểu thư nhìn anh ăn, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng, khóe môi cười khẩy: "Ngay cả ngươi, mạnh mẽ đến đâu, cũng phải cúi đầu trước những nhu cầu cơ bản. Điều đó chứng minh rằng ta là người kiểm soát mọi thứ ở đây. Ngay từ đầu ngươi ngoan ngoãn thế này có phải tối hơn không?"

Anh biết, trong mắt cô, bộ dạng thảm hại của anh lúc này chẳng khác gì một trò giải trí. Nhưng dù có thế, anh cũng không đáp lại, chỉ tiếp tục ăn từng miếng bánh một cách chậm rãi, đôi mắt màu lam ngọc trầm tĩnh sâu thẳm như một ngọn lửa bị kìm nén. Dù bị dồn vào hoàn cảnh đáng thương, anh vẫn cố giữ cho bản thân không gục ngã hoàn toàn. Nhưng trong lòng anh hiểu, mỗi phút trôi qua là một cuộc đấu tranh với chính sự yếu đuối đang dần xâm chiếm anh.

Cô nhìn anh, nhận ra rằng dù trong tình trạng yếu đuối nhất, anh vẫn giữ được sự kiêu hãnh trong ánh mắt. Một điều gì đó trong lòng cô khẽ lay động, nhưng cô lập tức gạt đi, che giấu cảm xúc ấy bằng vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo thường thấy.

Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy sự im lặng lạ kỳ. Cô tiếp tục chăm sóc anh, nhưng đôi mắt lại lén quan sát mỗi biểu cảm của anh, như muốn tìm hiểu sâu hơn về chàng quân nhân bất khuất này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro