Chương 2
Tên truyện: Bông tuyết máu
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
01/01/2025
Sau nhiều ngày bị treo ngược trong tình trạng không ăn không uống, anh chàng quân nhân cuối cùng đã kiệt sức và ngất lịm. Dưới ánh nắng gay gắt của ban ngày và sự lạnh giá buốt thấu xương của đêm tối, cơ thể anh bầm dập, làn da rám nắng giờ đây nhợt nhạt, những vết thương cũ chưa lành rách toạc ra đã bắt đầu nhiễm trùng, sưng tấy, từng vết rách rỉ máu trở nên nghiêm trọng hơn, bụi bẩn bám đầy người khiến hơi thở anh trở nên khó nhọc. Sức mạnh và ý chí kiên cường từng là niềm tự hào của anh giờ đây bị thử thách đến tận cùng.
Cô tiểu thư vẫn đứng bên khung cửa sổ, đôi mắt chăm chú quan sát cơ thể bị giày vò đến gầy gò tàn tạ đang treo lơ lửng trên cây. Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng cô – không phải là sự hài lòng của kẻ chiến thắng, mà là một thứ cảm giác pha trộn giữa sự tò mò, hối hận và chút gì đó mềm yếu.
"Đưa hắn vào căn phòng dưới tầng hầm." Cô ra lệnh, giọng không còn lạnh lùng như trước mà mang chút mệt mỏi.
Đám thuộc hạ vội vàng làm theo. Bọn chúng cởi dây xích, cơ thể anh mềm nhũn, hơi thở yếu ớt, và đôi mắt đã nhắm lại. Cơ thể anh rơi mạnh từ trên cao xuống mặt đất đầy sỏi đá. Bọn chúng mang anh vào cơn phòng nhỏ tối tăm bám bụi bẩn chỉ có một chiếc giường gỗ cũ kĩ.
Cô tiểu thư nhìn anh nằm bất động như một cái xác không hồn mà đôi mắt thoáng chút dao động. Ở khoảng cách gần, cô thấy rõ hơn những vết thương sâu hoắm, những dấu vết của đau đớn mà anh đã chịu đựng. Cơ thể anh run lên vì cơn sốt cao đột ngột, đôi môi khô nứt nẻ, làn da sạm lại vì nắng gió và bụi bẩn. Máu khô dính chặt vào những vết thương ghê rợn hơn bao giờ hết.
Một tên thuộc hạ dè dặt nói: "Thưa tiểu thư, cô có cần tôi dùng năng lực chữa trị cho hắn nhanh khỏi để cô có thể tiếp tục hành hạ không?"
"Không cần."
Cô lạnh lùng nói sai đám người hầu chuẩn bị nước ấm và khăn sạch. Cô tự tay cầm chiếc khăn nhúng vào nước, cẩn thận lau sạch khuôn mặt lấm lem của anh. Mỗi lần khăn chạm vào những vết thương sưng tấy, anh khẽ rên lên trong vô thức, khiến đôi mày của cô nhíu lại.
Cô thận trọng sát trùng các vết thương sâu, đôi khi dừng lại khi nhận ra sự đau đớn mà anh đã phải chịu đựng. Đôi mắt cô dịu dàng hơn bao giờ hết, khác hẳn với vẻ ngạo mạn thường ngày. Bàn tay cô chạm nhẹ vào những vết sẹo, cảm nhận được sự thô ráp và nóng rực từ cơ thể đang sốt của anh. Trong lúc làm sạch vết thương, đôi mắt cô thoáng chút trầm tư, như thể trong cô có một cuộc đấu tranh nội tâm đang diễn ra. Cô băng bó lại những vết thương nhiễm trùng, đôi bàn tay mềm mại sống trong nhung lụa vốn chỉ quen với sự xa hoa, mịn màng, giờ đây dính đầy máu khô và bụi bẩn.
Khi anh dần tỉnh lại, đôi mắt mệt mỏi và yếu ớt của anh chạm phải ánh mắt cô. Dù kiệt sức, ánh nhìn của anh vẫn không hề thay đổi, vẫn là sự thách thức và kiên cường.
"Ngươi... định làm gì?" Anh khẽ nói, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn mang chút mỉa mai.
Cô tiểu thư bật cười nhẹ, nhưng không còn sự chế nhạo như trước. "Ta đang cứu ngươi, vì ta không muốn món đồ chơi quý giá của mình hỏng quá sớm."
Giọng nói của cô phảng phất sự dịu dàng nhưng vẫn còn đầy vẻ kiêu ngạo, hành động chăm sóc tỉ mỉ của cô lại trái ngược hoàn toàn. Cô không ngừng lau sạch vết thương, băng bó và thậm chí đút từng ngụm nước cho anh. Trong khoảnh khắc đó, có một chút yếu lòng, anh nhận ra, dưới lớp vỏ lạnh lùng và kiêu ngạo, có lẽ cô không hoàn toàn vô tâm như anh nghĩ. Nhưng điều đó không làm giảm sự oán hận trong ánh mắt anh.
Cả hai chìm trong sự im lặng căng thẳng, chỉ có tiếng thở yếu ớt của anh và nhịp tay chăm sóc nhịp nhàng của cô vang lên trong căn phòng.
"Ngươi đúng là phiền phức." Cô lẩm bẩm nhưng giọng nói ấy không còn vẻ giễu cợt như trước.
Sau khi băng bó xong, cô ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt dò xét khuôn mặt của anh trong ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn. Dù bị hành hạ đến mức thê thảm, gương mặt của anh vẫn giữ được nét cương nghị, góc cạnh và vẻ quyến rũ lạ thường.
Dường như có một phần nào đó trong lòng cô tiểu thư đã thay đổi. Trước đây, cô coi anh là một chiến lợi phẩm, một món đồ chơi để giải trí. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy anh chống chịu mọi thứ mà vẫn không chịu khuất phục, cô không còn cảm giác mình hoàn toàn kiểm soát được anh nữa. Ánh mắt cô dịu lại. Cô đưa tay chạm nhẹ lên má anh, đôi mắt tràn đầy những suy nghĩ hỗn loạn.
Và rồi, trong khoảnh khắc yếu lòng hiếm hoi, cô thì thầm, như nói với chính mình: "Ta sẽ không để ngươi chết. Dù là vì lý do gì, ngươi sẽ sống và sẽ ở đây... với ta."
***
Ánh nắng buổi sáng le lói qua cửa sổ lớn, rọi vào căn phòng rộng rãi nhưng lạnh lẽo. Anh chàng quân nhân khẽ mở mắt, cảm nhận cơ thể đau nhức đến từng thớ thịt. Mọi thứ dường như vẫn còn mờ mịt, nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình không còn bị treo ngược lên cây nữa. Các vết thương trên cơ thể đã được băng bó cẩn thận, anh thấy mình đang nằm trong căn phòng tối chỉ lờ mờ ánh sáng từ ngọn đèn nến trên tường.
Anh khẽ cử động nhưng nhận ra cơ thể vẫn bị dây xích trói chặt, những âm thanh leng keng của xiềng xích vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Bộ quần áo tù binh tồi tàn, rách nát trên người anh chẳng thể che đi hết những băng vải quấn đầy cơ thể.
Cô tiểu thư xuất hiện, từ từ tiến vào phòng. Vẫn giữ dáng vẻ cao quý và kiêu ngạo, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đôi mắt nhìn anh chằm chằm, không chút nao núng.
"Ngươi tỉnh rồi à? May thật đấy. Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ chẳng qua nổi đêm qua." Cô cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm.
Anh cố giữ bình tĩnh, ánh mắt sắc lạnh không hề tỏ ra sợ hãi dù cơ thể còn yếu ớt: "Ngươi cứu ta để làm gì? Giết ta đi, đừng phí thời gian và sức lực của ngươi..."
Lời nói của anh khiến cô tiểu thư bật cười, nụ cười vừa thích thú vừa có chút mỉa mai: "Giết ngươi? Không đâu. Ta đã quyết định giữ ngươi lại. Một kẻ cứng đầu như ngươi có thể hữu ích, hoặc ít nhất... thú vị."
Anh siết chặt hai tay đang bị trói, ánh mắt đầy sự chống đối.
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng gió lùa qua khung cửa sổ hé mở nhưng bầu không khí bên trong lại căng thẳng đến nghẹt thở. Anh chàng quân nhân bị trói nằm trên giường, cơ thể vô cùng yếu ớt sau những ngày bị bỏ đói và tra tấn, nhưng ánh mắt anh vẫn cháy bỏng ngọn lửa chống đối. Đối diện anh là cô tiểu thư gương mặt xinh đẹp nhưng đôi môi đang mím chặt vì tức giận.
"Ngươi thật không biết điều," Cô lên tiếng, giọng lạnh như băng nhưng không giấu được sự bực bội: "Ta đã tha mạng cho ngươi, chăm sóc ngươi, vậy mà ngươi vẫn dám dùng ánh mắt đó để nhìn ta?"
Anh cố gượng ngồi dậy, ánh mắt anh như mũi tên xuyên thẳng vào lòng kiêu ngạo của cô. Dù cổ họng đau rát và khô khốc không nói được nhiều nhưng từng cử chỉ và ánh nhìn của anh đều toát lên sự khinh thường.
Cô tiểu thư tiến lại gần, giọng nàng cao lên, tay chỉ thẳng vào mặt anh: "Ta có thể khiến ngươi sống không bằng chết! Ngươi không biết ta là ai à? Ở đây, ta là kẻ định đoạt số phận của ngươi!"
Anh nhếch môi như muốn cười nhạo lời đe dọa của cô: "Ta không phải đồ chơi của ngươi... Giết ta hoặc để ta đi, chứ ngươi đừng hòng điều khiển ta."
Sự phản kháng của anh như đổ thêm dầu vào lửa. Cô tiểu thư đứng dậy, gương mặt dần trở nên lạnh lùng và giận dữ.
"Ngươi vẫn chưa hiểu hoàn cảnh của mình sao? Một kẻ tù binh thua trận như ngươi chỉ đáng làm đồ chơi của ta, vậy mà dám tỏ thái độ! Ngươi nghĩ ánh mắt đó có thể làm gì ta? Ngươi muốn biết kết cục của những kẻ chống đối ta chứ? Ta có thể treo ngươi lên một lần nữa, để ngươi chết dần chết mòn. Hoặc có lẽ ta sẽ giao ngươi cho những kẻ còn tàn nhẫn hơn cả ta, để chúng chơi đùa với ngươi đến khi ngươi không còn là chính mình!"
Không đợi anh đáp lời, cô cúi xuống, lấy một mảnh khăn vải thô lớn và mạnh tay nhét vào miệng anh, khiến anh không thể nói được nữa. Anh giãy dụa nhưng không có đủ sức lực để thoát khỏi chiếc khăn. Đôi mắt anh vẫn kiên định không hề nao núng, điều đó khiến nàng càng tức giận hơn. Tiếng rên nghẹn ngào phát ra từ cổ họng khi cô dùng băng dính quấn chặt xung quanh miệng anh, cố định chiếc khăn một cách tàn nhẫn.
"Ngươi nói nhiều quá rồi đấy. Giờ thì im lặng đi!"
Cơ thể anh khựng lại, ánh mắt thoáng qua một chút bất lực. Anh không thể nói, không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng.
Cô tiểu thư nhìn anh, hơi thở nàng dồn dập vì cơn giận chưa nguôi. Nhưng sau một lúc, cô đứng thẳng dậy, nhìn xuống anh với vẻ ngạo mạn thường thấy: "Nhớ lấy, ngươi chẳng là gì ở đây. Cái mạng của ngươi, từ lúc ngươi thua trận đã thuộc về ta."
Cô nói, giọng điệu sắc bén như một lời đe dọa cảnh cáo. Cô bước lại gần anh, từng bước chân vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Đôi mắt cô hạ xuống nhìn anh, lúc này anh đang bất lực cố vùng vẫy nhưng chẳng thể làm được gì bởi dây xích và chiếc khăn nhét kín bịt miệng chặt chẽ.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi có quyền lựa chọn sao? Chống đối ta là một sai lầm. Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta có thể để ngươi sống. Nhưng nếu không..." Cô cúi xuống, mặt đối mặt với anh, đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo đáng sợ: "Ngươi sẽ hiểu thế nào là địa ngục."
Dù bị bịt kín miệng, dù cơ thể đã yếu đi, ánh mắt anh vẫn không khuất phục, dù đã yếu đi nhiều. Nhưng sự bất lực trói chặt lấy anh, cơ thể tàn tạ, dây xích trói buộc và miếng vải thô khiến anh chẳng thể thốt lên một lời phản kháng.
Cô tiểu thư lùi lại, khoanh tay, thở hắt ra: "Ta sẽ cho ngươi thêm thời gian suy nghĩ. Hãy tự hỏi mình, liệu ngươi có muốn tiếp tục chống đối, hay sẽ ngoan ngoãn chấp nhận số phận của mình?"
Nói xong, cô xoay người rời đi, để lại anh nằm đó, tay chân bị trói và miệng bị bịt chặt. Những âm thanh leng keng của xiềng xích hòa với nhịp thở nặng nhọc của anh, tạo nên một không khí căng thẳng, ngột ngạt và đầy sự bất lực. Anh bất lực, không thể làm gì ngoài nhìn theo bóng cô khuất dần, trong lòng dấy lên cơn phẫn nộ không thể bộc lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro