Chương 1
Tên truyện: Bông tuyết máu
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
01/01/2025
Năm 4064, trên Thế giới xuất hiện một loại khoáng sản quý hiếm được kết tinh từ nguồn năng lượng mạnh mẽ gọi là đá Farage. Các nhà khoa học đã nghiên cứu cách cấy ghép đá Farage vào cơ thể con người. Tùy thuộc vào đặc tính, thể chất của những người được cấy ghép đá Farage khác nhau sẽ có được những loại Phép thuật khác nhau. Kể từ đó con người có thể sử dụng sức mạnh siêu nhiên gọi là Phép thuật giống như bản năng.
Đế quốc Whitneys hùng mạnh nằm phía Tây Nam trên bản đồ Trên thế giới, nơi đây tồn tại vô vàn loại đá Farage. Lợi dụng ưu thế đó, người đứng đầu Vương quốc là Đại tướng Kurogane Fushikawa đã dẫn theo lực lượng Quân đội tinh nhuệ của mình xâm lược những Quốc gia khác nhằm mở rộng lãnh thổ và quyền lực.
Bức tranh hoàng hôn đỏ rực phủ bóng lên khung cảnh đầy u ám, sắc trời như bị nhuộm bởi máu và tàn tro, phản ánh sự đau thương và bi kịch của con người trong thời khắc cuối cùng của một ngày.
Đám binh lính cười đùa hồ hởi sau trận chiến đại thắng. Đi giữa bọn chúng là một anh chàng quân nhân trẻ của Quốc gia đối địch.
Anh từng là niềm kiêu hãnh trên chiến trường, giờ đây đứng trong bộ dạng tàn tạ. Mái tóc đen rối bời đẫm bết mồ hôi, khuôn mặt đầy những vết bầm tím, bộ quân phục oai hùng ngày nào giờ chỉ còn là những mảnh vải rách nát để lộ cơ thể cường tráng mang đầy vết trầy xước và thương tích loang lổ máu khô và bụi bẩn. Đôi mắt anh dù mệt mỏi mà vẫn ánh lên sự kiên cường và lòng tự trọng, nhưng cái đầu cúi thấp dường như để tránh ánh nhìn khinh miệt của đám đông.
Trên cổ anh là một chiếc vòng cổ kim loại nặng nề, kéo dài thành sợi dây nối với những kẻ thù đi phía trước. Đó là dụng cụ đặc chế ngăn cản anh không thể sử dụng Phép thuật. Một kẻ đi phía sau cầm roi sắt quất lên lưng anh quát tháo để anh bước nhanh hơn làm nổi bật sự đối lập giữa sự tàn nhẫn của kẻ thắng và lòng kiêu hãnh của người thua trận.
Đôi tay anh bị trói chặt sau lưng bằng xích sắt, các mối dây siết vào da thịt, để lại những vệt đỏ rỉ máu trên làn da rám nắng. Miệng anh bị nhét kín bởi một miếng giẻ bẩn thỉu, chặn cả tiếng kêu cuối cùng của tự do, chỉ để lại những tiếng thở nặng nề và đầy cam chịu. Một sợi dây xích lạnh lùng quấn quanh miệng anh, buộc chặt đến mức da thịt hai bên gò má bị hằn đỏ, làm nổi bật vẻ khổ sở nhưng đầy kiên cường,
Dọc hai bên đường, người dân tụ tập đông nghịt tạo thành một bức tường người. Những lời bàn tán ồn ào vang lên, hòa lẫn giọng cười chế giễu chua chát và tiếng thì thầm đầy cảm thông. Có kẻ với ánh mắt khinh bỉ, hành động thô lỗ ném đá về phía anh, khiến anh loạng choạng trong bước đi. Một viên đá lớn sượt qua gò má anh, để lại vệt máu tươi nhưng anh không kêu la hay né tránh, chỉ đành cắn chặt mảnh giẻ trong miệng mà chịu đựng. Đầu anh hơi cúi xuống như thừa nhận thất bại, nhưng khí chất vẫn rực sáng. Từng bước chân nặng trĩu, nhưng anh bước đi như một chiến binh, không cúi mình trước cái chết, khiến cả những kẻ chế giễu cũng phải im lặng giây lát.
Tuy nhiên, cũng có những ánh mắt khác, dịu dàng hơn, dõi theo anh với lòng trắc ẩn. Một người phụ nữ già đứng gần đó, đôi mắt đượm buồn, khẽ chắp tay như cầu nguyện cho anh. Một đứa bé tò mò níu áo mẹ, hỏi han về người tù binh đang chịu đọa đày kia.
Bước chân của anh chậm rãi nhưng không dừng lại khi tiến về nơi hành quyết đã được định sẵn. Từng bước đi là một minh chứng cho bi kịch của chiến tranh, nơi mà lòng tự hào và sự kiêu hãnh của một chiến binh phải khuất phục trước sự tàn nhẫn của kẻ thù và số phận nghiệt ngã.
...
Bầu không khí càng trở nên căng thẳng và ngột ngạt khi đám kẻ thù tiến tiến đến quảng trường, nơi máy chém đã được dựng sẵn. Trước khi thực hiện bản án tử hình, những kẻ thắng trận với vẻ cay nghiệt đã quyết định tra tấn chàng quân nhân như một sự sỉ nhục cuối cùng.
Anh bị dây xích trói gô lại, đẩy ngã xuống đất. Một trong số chúng bật cười ác ý, cầm một thùng nước đá lạnh buốt tạt thẳng lên người anh. Nhưng chưa dừng lại ở đó, chúng kéo anh đứng lên, rồi nhấn anh vào một thùng nước đá lớn. Làn nước lạnh như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào da thịt, khiến cơ thể anh run lên từng cơn, môi anh tái nhợt vì lạnh. Mỗi lần anh cố gắng ngoi lên để hớp lấy chút không khí, một bàn tay tàn ác lại ấn anh xuống sâu hơn, khiến hơi thở của anh bị nghẹn lại. Mặt nước tung bọt trắng xóa, hòa lẫn với những giọt máu chảy ra từ những vết thương trên cơ thể anh. Dây xích quanh cổ và tay anh càng siết chặt, khiến anh đau đớn nhưng không hề kêu than Nhưng đôi mắt của anh vẫn ánh lên sự thách thức, bất khuất, như thể khinh bỉ cái trò hèn hạ của bọn chúng.
Không đạt được sự thỏa mãn, kẻ thù tiếp tục màn tra tấn man rợ. Một trong số chúng vung roi, quất thẳng vào tấm lưng đã rách nát của anh. Mỗi lần roi vọt giáng xuống, anh vẫn im lặng không phát ra tiếng kêu nào. Anh không cho kẻ thù cái khoái cảm được thấy anh gục ngã. Trong sự đau đớn cùng cực, anh vẫn giữ nguyên niềm kiêu hãnh của một chiến binh, chứng minh rằng ý chí của anh mạnh mẽ hơn bất kỳ hình phạt nào. Máu tươi lại trào ra từ những vết thương mới, nhưng anh cố gắng chịu đựng, không để bất kỳ tiếng kêu nào thoát ra qua mảnh giẻ vẫn nhét kín trong miệng.
Khi sự độc ác của bọn chúng đạt đến cực điểm, một dụng cụ sắc bén được mang đến. Chúng bắt đầu hành động dã man: lột từng lớp da trên cơ thể anh, róc từng mảnh xương nhỏ từ tay chân, tất cả đều chậm rãi, đau đớn, như muốn tận hưởng từng giây phút, trong một nỗ lực đầy bệnh hoạn nhằm hủy hoại anh cả về thể xác lẫn tinh thần. Tiếng dao cắt, tiếng cười man rợ của kẻ thù vang lên như lưỡi dao đâm vào lòng những người chứng kiến. Dù cơ thể anh run rẩy vì đau đớn, đôi mắt của anh vẫn ánh lên vẻ kiên định, thách thức và không chịu khuất phục. Máu từ vết thương chảy ra lênh láng, thấm đỏ cả mặt đất, nhưng anh không hề gào thét. Đôi mắt anh rực sáng, thách thức cái chết, thách thức cả kẻ thù đang hành hạ mình.
Mỗi lần anh lảo đảo sắp ngã, chúng lại đẩy anh đứng lên, như muốn chứng kiến anh kiệt quệ hoàn toàn. Nhưng sự kiên cường của anh khiến chúng thêm giận dữ. Anh không để chúng nhìn thấy sự yếu đuối, dù chỉ một lần. Hơi thở của anh ngày càng gấp gáp, nhưng vẫn giữ được lòng tự tôn của một quân nhân đã anh dũng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Đám đông đứng nhìn có người rơi nước mắt trước thảm cảnh đó, có người quay mặt đi không dám nhìn nữa, nhưng hình ảnh ấy sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí họ: một con người chịu đựng đau đớn không tưởng mà vẫn giữ trọn phẩm giá, như một ngọn lửa không thể dập tắt giữa bão tố của sự tàn bạo.
Đám đông chứng kiến không khỏi rùng mình kinh sợ trước cảnh tượng máu me và sự tàn nhẫn vô nhân tính. Một số người quay mặt đi không dám nhìn, nhưng cũng có những ánh mắt đau lòng, chực trào nước mắt vì thương cảm cho anh.
Dù bị hành hạ đến mức thân thể gần như không còn lành lặn, anh vẫn đứng thẳng, như một chiến binh bất khuất trước bọn đồ tể. Ngay cả trong giây phút cuối cùng, anh vẫn là biểu tượng của lòng dũng cảm, khiến kẻ thù không thể hủy hoại được tinh thần bất diệt của anh.
***
Khi những cơn đau dữ dội quằn quại lan khắp cơ thể, anh chàng quân nhân cảm thấy như mình sắp không thể chịu đựng thêm được nữa. Mỗi hơi thở đều như một lưỡi dao cứa sâu vào lồng ngực, từng giọt máu rỉ ra từ vô số vết thương chẳng còn được cơ thể kiểm soát. Anh nhắm mắt lại trong giây lát, thầm nghĩ: Liệu rằng đây có phải là kết thúc?
Nhưng ngay khi màn đen tuyệt vọng chuẩn bị phủ xuống, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy quyền vang lên, phá tan không khí ngột ngạt.
"Dừng tay!"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô nàng tiểu thư kiêu sa. Cô tên là Erika - em gái của Đại tướng Kurogane Fushikawa, kẻ đứng đầu Đế quốc. Cô xuất hiện như một tia sáng giữa cảnh tượng đẫm máu, mái tóc màu dài màu ánh vàng kim với bộ váy đen lộng lẫy cùng dáng đi nhẹ nhàng nhưng đầy kiêu hãnh. Làn da trắng ngần và đôi mắt đỏ rực sắc sảo của cô khiến tất cả kẻ dưới đều phải cúi đầu.
Cô chậm rãi bước đến gần anh, đôi giày gót nhọn của cô gõ từng nhịp lên nền đất như điệu nhạc chế giễu. Cô đứng trên cao nhìn thẳng xuống anh – chàng quân nhân kiên cường nhưng giờ đây đã thương tích tàn tạ chỉ còn thoi thóp.
"Hắn như thế này mà vẫn còn sống à?" Cô cười khẽ, giọng điệu như đang trêu đùa với một món đồ chơi thú vị.
Anh dù kiệt sức đến mức gần như không thể ngẩng đầu lên nhưng đôi mắt màu xanh ngọc lam rực lửa ánh lên niềm kiêu hãnh còn sót lại. Đôi mắt ấy sắc lạnh và kiên định khiến cô tiểu thư thoáng bất ngờ nhưng rồi cô chỉ mỉm cười, cúi người cởi dây xích trên miệng lấy mảnh giẻ bẩn bịt miệng anh ra.
"Ta có chút hứng thú với ngươi đấy, tên tù binh bại trận. Trước khi bị xử tử, ngươi làm đồ chơi cho ta đi, biết đâu ngươi có thể sống thêm vài ngày nữa."
Miếng giẻ vừa được gỡ ra, anh lập tức ho sặc sụa, từng cơn ho bật ra máu tươi. Nhưng dù kiệt quệ, ánh mắt anh vẫn ánh lên sự khinh bỉ, tràn đầy căm phẫn. Dù chỉ còn chút hơi tàn, anh vẫn tức giận bật lại, giọng khàn đặc và yếu ớt: "Ta... không phải món đồ của bất cứ ai! Ngươi đừng..."
Anh thở hổn hển, máu tanh trào ra từ khóe miệng khi cố nói, giọng khản đặc. Lời phản bác yếu ớt nhưng đầy khí phách của anh khiến những kẻ xung quanh thoáng kinh ngạc.
"Ngươi còn sức mà phản kháng sao? Ngươi chẳng còn gì ngoài bộ dạng thảm hại này, thế mà vẫn dám cứng đầu! Thật đúng là một con thú hoang khó thuần phục."
Cô tiểu thư khẽ cười thành tiếng nhưng không phải là tiếng cười vui vẻ, mà đầy chế nhạo. Cô chạm nhẹ vào cằm anh, buộc anh phải đối diện với ánh mắt đầy tự mãn của mình: "Ngươi nên tự biết lượng sức. Với tình trạng thế này, ngươi không có quyền chọn lựa."
Anh đáp lại bằng ánh mắt căm phẫn, dù cơ thể đã rệu rã đến mức không còn cảm giác nhưng lòng tự tôn của anh không cho phép bản thân cúi đầu. Thấy vậy, cô chỉ nhếch môi, nụ cười nửa như thích thú, nửa như thách thức.
"Tốt thôi, ta sẽ để ngươi suy nghĩ. Nhưng nhớ lấy, mạng của ngươi bây giờ là của ta. Chạy đi đâu cũng không thoát."
***
Chiều tối tĩnh lặng, ánh sáng mờ nhạt từ mặt trời lặn cuối chân trời không đủ để làm dịu bớt không khí căng thẳng.
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, Erika lạnh lùng đứng dậy, đôi mắt sắc sảo như lưỡi dao lướt qua gương mặt mệt mỏi nhưng đầy căm phẫn của anh: "Nhét lại miếng giẻ vào miệng hắn!"
Tên thuộc hạ lập tức tuân lệnh, thô bạo nhét miếng giẻ bẩn trở lại miệng anh. Bàn tay thô ráp của hắn siết chặt sợi dây xích lạnh lẽo, quấn quanh hai bên gò má của anh, cố định miếng giẻ kín đến mức không một âm thanh nào có thể thoát ra ngoài ngoài tiếng rên rỉ khàn khàn đầy khó chịu. Anh nghiêng đầu một chút, đôi mắt cháy bỏng sự tức giận lướt qua cô tiểu thư, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể làm trong tình cảnh bị trói buộc tàn nhẫn.
Sau khi dừng cuộc hành hình đầy dã man, Erika ra lệnh cho đám thuộc hạ áp giải anh chàng quân nhân về dinh thự xa hoa của mình. Nơi đó, sự sang trọng và vẻ đẹp tinh tế của nội thất và quyền uy hoàn toàn đối lập với tình cảnh của người tù binh bi thảm như anh.
Ngày hôm sau, đám thuộc hạ áp giải anh từ ngục giam tới gặp tiểu thư. Dù bị xích chặt và bị bịt kín miệng, đôi mắt anh vẫn ánh lên vẻ bướng bỉnh như một ngọn lửa nhỏ kiên cường cháy giữa những tàn dư đổ nát.
Cơ thể anh được băng bó qua loa. Những vết thương vẫn rỉ máu được quấn hờ bằng những lớp vải thô ráp, không đủ để làm dịu bớt cơn đau, chỉ đủ để giữ mạng sống. Sau đó, anh bị kéo vào Đại sảnh trong dinh thự, một căn phòng rộng lớn với ánh đèn vàng rực rỡ nhưng lạnh lẽo.
Trước mặt cô tiểu thư, anh bị đẩy mạnh xuống nền đá cẩm thạch lạnh buốt, anh buộc phải quỳ với hai tay trói chặt sau lưng, miệng vẫn bịt kín bằng một mảnh vải bẩn. Ánh sáng từ những ngọn đèn pha lê hắt lên tấm lưng trần đầy vết thương của anh. Máu thấm qua lớp băng bó, tạo thành những mảng đỏ sẫm trên làn da rám nắng, còn thấy được những vết thương mới và những vết sẹo cũ, như một minh chứng sống động cho sự tàn bạo của kẻ thù.
Cô tiểu thư ngồi trên chiếc ghế cao với khí thế kiêu ngạo cùng vẻ đẹp kiêu sa nhìn anh bằng ánh mắt vừa thích thú, vừa chế giễu. Cô vươn tay, những ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng chạm vào vai anh rồi lần theo những vết sẹo những vết thương rỉ máu trên lưng và vai anh. Giọng nói của cô cất lên, nhẹ như gió thoảng nhưng lại đầy trêu đùa.
"Bộ dạng của ngươi thật thảm hại! Một chiến binh kiêu hãnh như ngươi mà giờ đây lại quỳ dưới chân ta. Có thấy nhục nhã không?"
Đừng chạm vào ta!
Ánh mắt anh như muốn nói, dù không thể cất lời. Anh giật mạnh người, cố tránh khỏi cái chạm của cô, ánh mắt đầy phẫn nộ và sự chống đối mãnh liệt. Dù bị bịt miệng, tiếng gầm gừ nghẹn ngào của anh vẫn vang lên như lời kháng cự câm lặng.
Thái độ ấy khiến cô tiểu thư bật cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt đi, thay vào đó là sự giận dữ. Cô đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào anh: "Ta đã tha chết cho ngươi vậy mà ngươi dám chống đối ta? Một kẻ bị đánh đến sắp tàn phế như ngươi mà vẫn muốn tỏ ra mạnh mẽ sao?"
BỐP!
"Ngươi không biết vị trí của mình, đúng không?" Cô nói, giọng vô cùng sắc lạnh: "Ta sẽ dạy ngươi biết thế nào là phục tùng."
Cô không ngần ngại giáng một cái tát mạnh vào mặt anh. Lực tay của cô đánh ra phải bằng sức của cả trăm chiến binh khác. Tiếng vang của cú đánh khiến căn phòng trở nên im bặt. Cơn đau rát từ gò má sưng đỏ xông thẳng lên đại não khiến anh cảm giác như búa bổ vào thái dương, máu từ cổ họng anh trào lên nhuộm đỏ miếng giẻ trong miệng. Nhưng dù đau đớn đến đâu thì anh vẫn không cúi đầu, khuôn mặt chỉ lệch về một bên với ánh mắt đầy lửa của mình.
Không thể khuất phục được anh, cơn giận của cô tiểu thư cũng lên đến đỉnh điểm. Cô vung tay ra lệnh: "Lôi hắn ra ngoài treo ngược lên cây cho ta! Bỏ đói hắn đến khi biết ngoan ngoãn thì thôi."
Đám thuộc hạ vâng lệnh, kéo lê chàng quân nhân ra ngoài khu vườn rộng lớn. Chúng trói anh bằng dây xích, treo ngược anh lên một cây đại thụ khổng lồ, để cơ thể anh lơ lửng giữa không trung. Mỗi cử động nhỏ đều khiến vết thương của anh đau nhói, máu lại rỉ ra từ những chỗ chưa lành.
Thời gian luân phiên trôi qua chậm rãi. Ngày chuyển sang đêm, cái đói cơn khát dần gặm nhấm thêm nỗi đau thể xác lẫn tinh thân anh. Nhưng trong đôi mắt anh, sự kiên cường vẫn chưa tắt. Anh chịu đựng mọi thử thách, không phải vì yếu đuối hay khuất phục, mà bởi anh biết rằng, dù có phải chết, anh cũng sẽ không để kẻ thù hủy hoại lòng tự tôn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro