Công lý đã phán quyết.
Màn đêm phủ xuống như một tấm chăn đen đặc, bao trùm lên mọi thứ trong sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Gió thổi qua những cành cây khô, từng tiếng xào xạc vang lên như những tiếng thì thầm từ những linh hồn đã khuất. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt nước trong suốt vỡ tan trên mặt đất, như những bí mật vỡ vụn, dần dần bị thời gian lãng quên. Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường yếu ớt phản chiếu lên bức tường rêu phong của một biệt thự bỏ hoang, đứng lặng lẽ giữa con phố vắng, phủ đầy lớp bụi bẩn và những dấu vết của những năm tháng đã qua. Cái vẻ bề ngoài cũ kỹ và tàn tạ không thể che giấu được sự u ám và lạnh lẽo bên trong.
Trong căn biệt thự, từng bức tường nứt nẻ, trần nhà mục rỗng, và những cánh cửa cũ kỹ kêu rít trong gió như đang khẩn cầu một sự cứu rỗi. Nhưng đêm nay, sự im lặng ấy bị phá vỡ bởi một âm thanh kỳ lạ, một tiếng động sắc nhọn vang lên từ đâu đó trong bóng tối, như một tiếng gọi mời từ quá khứ. Những bóng ma lướt qua từng căn phòng hoang vắng, những linh hồn không thể siêu thoát vẫn lẩn khuất, chờ đợi sự khai quật của một bí mật đã bị chôn vùi quá lâu. Và trong bóng tối, có một đôi mắt đang dõi theo từng bước đi, chờ đợi kẻ dám mở ra những điều không nên biết.
Mưa rơi tí tách trên mái ngói cũ, len qua từng vết nứt, nhỏ xuống nền nhà phủ đầy bụi. Ngọn đèn đường lẻ loi phía xa hắt bóng những cành cây khẳng khiu lên bức tường rêu phong, tạo ra những hình thù méo mó, vặn vẹo như những bàn tay với ra từ quá khứ.
Căn biệt thự ấy đã đứng đó suốt bảy năm, lặng im chứng kiến tất cả, từ cái đêm mà Thẩm phán Kluen trút hơi thở cuối cùng trong chính đại sảnh này. Ông được tìm thấy vào sáng hôm sau, ngồi lặng yên trên chiếc ghế da cũ kỹ, trước mặt là ly rượu vang đỏ cạn đáy, trong khi vết máu vẫn còn ấm dưới sàn nhà. Người ta nói, khi cảnh sát phá cửa bước vào, gương mặt ông ấy vẫn nở một nụ cười. Không phải nụ cười méo mó của kẻ tuyệt vọng hay sợ hãi – mà là một nụ cười mãn nguyện, như thể ông đã biết trước điều gì sẽ xảy đến với mình.
Hung thủ được tìm ra ngay trong tuần đó ,một kẻ từng có tiền án, bằng chứng gần như rõ ràng đến mức người ta chẳng thể nghi ngờ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ... không có bất kỳ nhân chứng nào nhìn thấy hắn ta rời khỏi hiện trường. Những lời khai rời rạc, mâu thuẫn nhau từng chi tiết nhỏ. Có người nói đã nghe thấy tiếng bước chân thứ hai, có người lại thề rằng họ thấy ánh đèn vẫn sáng sau khi vụ án xảy ra. Chẳng ai có thể chắc chắn điều gì.
Và khi cảnh sát chưa kịp tìm ra lời giải thích, hung thủ đã bỏ trốn. Đêm hôm đó, hắn bị chặn lại tại một ngã tư vắng. Trong cuộc rượt đuổi hỗn loạn, hai phát súng vang lên, và tất cả kết thúc trong màn mưa. Kẻ giết người gục xuống, máu hòa lẫn trong nước đọng. Vụ án khép lại ở đó, nhanh chóng và vội vã, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đã sắp đặt tất cả.
Nhưng điều khiến người ta ám ảnh suốt bảy năm qua... là nụ cười của Thẩm phán Kluen. Một nụ cười như thể ông ta đã biết trước hung thủ sẽ không bao giờ sống sót rời khỏi vụ án này, và sự thật sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong bóng tối của căn biệt thự hoang tàn.
Bảy năm đã trôi qua, căn biệt thự nơi Thẩm phán Kluen trút hơi thở cuối cùng vẫn đứng lặng lẽ giữa lòng thành phố, như một vết sẹo không thể xóa mờ. Người ta chẳng còn nhắc nhiều về vụ án năm đó, một vụ án khép lại với quá nhiều mâu thuẫn, và một kẻ thủ ác không bao giờ có cơ hội đứng trước tòa. Nhưng dù thời gian có trôi nhanh đến đâu, ngôi nhà ấy vẫn bị bao phủ bởi lớp bụi của những lời đồn đại. Có người nói, vào những đêm mưa lớn, ánh đèn vẫn sáng lên trong căn biệt thự, dù không một ai sống ở đó.
Mọi thứ tưởng chừng đã rơi vào quên lãng... cho đến khi một vụ án khác xảy ra.
23:56 PM-Thành phố chìm trong sự tĩnh lặng nặng nề. Những tòa nhà cao tầng đứng lặng, đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt lên những bóng người vội vã cuối cùng còn lang thang trên vỉa hè.
Tại một căn nhà riêng giữa lòng trung tâm, ánh đèn từ tầng hai vẫn sáng, hắt qua khung cửa sổ hé mở. Chiếc đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, từng giây trôi qua nặng nề như thể cả không gian đang nín thở.
Xa xa, tiếng còi xe cứu thương văng vẳng, nhỏ dần trong khoảng cách. Gió đêm len qua những khe cửa, mang theo hơi lạnh buốt của mùa đông. Đâu đó, bóng một con mèo lướt qua mái hiên, đôi mắt phản chiếu thứ ánh sáng lập lòe từ con hẻm vắng.
23:56.Một giờ gần như chẳng ai muốn tỉnh.
Xác một thẩm phán được tìm thấy giữa căn phòng trống, đôi mắt mở to nhưng môi lại nở nụ cười. Kỳ lạ và bất thường đến mức chính những cảnh sát già nhất cũng không dám nhìn lâu.
Nạn nhân không phải là một kẻ vô danh. Đó là thẩm phán Kanit Pichit,một người bạn thân thiết của Kluen – được phát hiện tử vong ngay trong nhà của mình khi đang làm việc. Cái tên được nhắc đến trong những cuộc hội thảo, những buổi xét xử quyết liệt, người đã đưa ra vô số phán quyết nghiêm minh khiến cho cả giới pháp lý phải nể phục. Thi thể thẩm phán Pichit nằm ngay giữa phòng khách bụi bặm, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn trần cũ kỹ. Ông ta ngồi trên ghế bành, đầu hơi nghiêng về phía tay vịn,mặt vẫn giữ nguyên một nụ cười kỳ lạ, một nụ cười không phù hợp với cái chết của mình.
Kẻ giết người... đã quay lại.
Nhưng lần này, vụ án không còn là của riêng một ai. Họ cần những người giỏi nhất.Những kẻ đứng ngoài lề luật pháp.
Luật sư. Công tố viên. Cảnh sát. Thám tử. Pháp y. Nhà tâm lý học.Họ là những mảnh ghép không thuộc về nhau. Nhưng lần này, họ sẽ cùng đứng dưới một bóng tối – nơi luật lệ chỉ là một đường thẳng mỏng manh giữa đúng và sai.
Và công lý... không dành cho tất cả. Bầu trời đêm phủ xuống thành phố một màn sương dày đặc, ánh đèn đường lập lòe hắt lên bức tường của biệt thự bỏ hoang, nơi vốn dĩ từ lâu đã trở thành cái bóng mờ ảo giữa lòng đô thị sầm uất. Nhưng đêm nay, bóng tối dường như còn sâu thẳm hơn, khi một sinh mệnh đã lìa trần trong sự im lặng tuyệt đối.
Cảnh sát giăng dây phong tỏa quanh khu vực nhà của thẩm phán Pichit. Những tiếng thì thầm vang lên, từng ánh mắt tò mò dõi theo động thái của các nhân viên pháp y đang di chuyển vào trong. Trong số đó, Pond Naravit – pháp y với bề dày kinh nghiệm cùng gương mặt sắc lạnh – bước chậm rãi qua lối vào, từng bước chân dường như hòa nhịp với nhịp tim đập nhẹ nhàng nhưng đầy cẩn trọng của anh.
"Lạnh cứng hoàn toàn. Tử vong ước tính... khoảng sáu giờ trước."
Pond cúi xuống, giọng anh vang lên đều đặn giữa căn phòng tĩnh mịch, nơi chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng. Đôi mắt anh lướt qua cơ thể bất động của thẩm phán, từng chi tiết nhỏ nhất đều không bỏ sót.
Khi Pond lật cổ tay nạn nhân lên, ánh mắt anh khẽ sững lại. Dưới làn da nhợt nhạt, một con số được khắc nông nhưng rõ ràng. Số 4.
"Cái gì đây?" Joong, một cảnh sát trưởng lên tiếng, ánh mắt sắc bén của anh ngay lập tức dừng lại trên cổ tay nạn nhân.
"Con số." Pond trả lời ngắn gọn, giọng anh trầm xuống, nhưng ánh mắt lại chứa đầy suy tư.
"Là lời nhắn... hay một trò đùa của hung thủ?" Joong hỏi, nhưng trong lòng anh đã có sẵn câu trả lời.
"Trò đùa? Không." Pond lắc đầu, kéo găng tay ra và tiếp tục kiểm tra vùng cổ và ngực nạn nhân. "Hắn ta không để lại dấu hiệu nào ngoài con số này. Cơ thể sạch sẽ, không bầm tím, không có vết trói, không tiêm chích."
Joong khoanh tay, ánh mắt vẫn dừng lại trên con số. "Nếu không có gì, vậy tại sao ông ta lại mỉm cười?"
Pond ngẩng đầu nhìn thẩm phán. Nụ cười trên môi người chết vẫn vẹn nguyên, như thể cái chết này không đến từ sự sợ hãi.
"Kỳ lạ thật." Joong lẩm bẩm.
Pond thở dài, đứng dậy. "Chúng ta đang đối mặt với một kẻ rất tự tin. Quá tự tin."
Joong liếc nhìn chiếc bàn gần đó, nơi một lá thư nằm ngay ngắn, không một vết nhăn. Anh bước đến, nhấc lá thư lên, tờ giấy lạnh ngắt trong lòng bàn tay.
"Công lý đã phán quyết." Joong đọc chậm rãi từng chữ một, từng con chữ như đang xoáy vào tâm trí anh.
"Công lý của ai?" Pond khẽ hỏi, giọng anh hòa lẫn vào không khí tĩnh lặng.
"Không phải của chúng ta." Joong trả lời, gập lá thư lại với một động tác dứt khoát. "Là công lý của kẻ để lại con số kia."
Gemini bước vào, đôi giày da va nhẹ xuống nền nhà lát gạch, tạo nên những âm thanh đều đặn vang vọng trong không gian u ám.
Joong và Pond quay lại, ánh mắt cả hai chạm vào người vừa xuất hiện. Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn chiếu lên gương mặt Gemini, cắt ra từng đường nét sắc sảo nhưng lạnh lùng.
"Công lý đã phán quyết..." Joong nhắc lại câu chữ trên lá thư, giọng anh trầm xuống.
Gemini cười nhạt, cúi người nhặt chiếc bút trên bàn, xoay nhẹ giữa các ngón tay. "Công lý à? Công lý của ai?"
Pond lặng người, hồi tưởng câu hỏi chính mình vừa thốt ra không lâu.
Gemini dừng lại, ánh mắt tối sầm khi nhìn thi thể thẩm phán. "Về phía kẻ mạnh nhất."
Lời nói của Gemini vang lên trong căn phòng, mang theo một luồng hơi lạnh vô hình len lỏi vào từng ngóc ngách.
Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát xé toạc màn đêm, như lời cảnh tỉnh giữa sự im lặng chết chóc. Từ đâu đó trong bóng tối, ai đó đã khởi động một phiên tòa mới – nơi cán cân công lý nghiêng lệch, và kẻ cầm cán là một kẻ không màng đến máu đổ.
Gemini quay người, bước đến bên cửa sổ, nơi những giọt mưa đang đọng lại, nhỏ từng giọt xuống gờ kính lạnh buốt.
"Chúng ta có bao nhiêu thời gian?" – Joong hỏi, ánh mắt hướng về phía Gemini.
Gemini không quay lại, nhưng giọng anh cất lên, nhẹ nhàng như một lưỡi dao cắt qua màn đêm.
"Không nhiều. Đủ để hắn kết thúc trò chơi của mình... nhưng chưa đủ để chúng ta cản hắn."
Pond khẽ thở dài. Mỗi vụ án như một trận cờ, và lần này, họ đang đi sau một nước.
Pond rời mắt khỏi thi thể, bước đến bên khung cửa sổ lớn. Thành phố ngoài kia vẫn đang tiếp tục nhịp sống của mình, chẳng ai biết rằng ngay trong đêm nay, công lý đã bị bóp méo theo một cách chẳng ai ngờ tới.
"Chúng ta cần tìm ra hắn trước khi các con số khác xuất hiện." – Joong quay lưng, ánh mắt ánh lên sự kiên quyết.
Pond gật đầu, nhưng vẫn không rời mắt khỏi thành phố phía xa.
Bên ngoài, trời đổ mưa.
Màn mưa kéo dài, che khuất mọi con đường, nhưng chẳng thể xóa mờ con số nhỏ bé trên cổ tay của một người đã chết.
- Hết chương 1 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro