Ánh sáng và bóng tối.
Mưa trút xuống thành phố Vọng suốt từ chiều, như muốn rửa sạch bầu không khí ngột ngạt của một ngày oi ả. Trong quán cà phê nhỏ ven sông, ánh đèn vàng nhạt hắt lên những vệt sáng mờ ảo trên cửa kính mờ sương. Tạ Khải Minh ngồi một mình ở góc khuất, chiếc áo khoác màu tối treo hờ hững trên lưng ghế.
Ly cà phê đen trước mặt anh đã nguội lạnh, nhưng đôi mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi ký ức cũ như những mảnh ghép rời rạc đang tái hiện. Một vụ án cách đây ba năm vẫn không ngừng bám lấy anh, như cái bóng lặng lẽ theo sau.
Tiếng rung từ chiếc điện thoại đặt trên bàn kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh liếc nhìn màn hình, cái tên quen thuộc hiện lên khiến anh nhíu mày.
“Khải Minh, chúng tôi có một vụ mới. Rất kỳ lạ. Ở cầu Vọng.”
Giọng của đội trưởng Phương Dũng vang lên, không giấu được sự căng thẳng. Anh chỉ nói ngắn gọn nhưng đủ để khiến Khải Minh hiểu rằng đây không phải một vụ án thông thường.
“Được, tôi sẽ đến ngay.”
Khải Minh đứng dậy, quàng nhanh chiếc áo khoác rồi bước ra ngoài. Làn gió lạnh kèm theo hơi nước mưa tạt vào mặt anh, khiến mọi giác quan như bừng tỉnh.
---
Cầu Vọng, 11 giờ đêm
Khu vực hiện trường bị phong tỏa, ánh đèn cảnh sát nhấp nháy xanh đỏ tạo nên một khung cảnh kỳ dị giữa màn mưa dày đặc. Dưới chân cầu, một thi thể lủng lẳng treo trên dây thừng. Chiếc váy trắng của nạn nhân bết lại vì nước mưa, gương mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.
Khải Minh bước chậm đến gần, ánh mắt anh quét một lượt qua khu vực xung quanh. Anh nhận ra Diễm Kỳ, nữ cảnh sát trẻ vừa gia nhập đội điều tra chưa đầy một năm, đang đứng cạnh thi thể với vẻ mặt căng thẳng.
“Anh Khải Minh.” Diễm Kỳ chào, giọng cô có chút run rẩy. “Nạn nhân là Lý Ngọc Mai, 28 tuổi, giáo viên mầm non. Chúng tôi tìm thấy một mẩu giấy trong túi áo của cô ấy.”
Cô đưa mẩu giấy cho anh, bàn tay hơi run vì lạnh. Khải Minh cầm lấy, mắt anh lướt qua những dòng chữ ngắn ngủi:
“Ánh sáng rọi sáng khắp nơi, nhưng ai nhìn thấy bóng tối dưới đèn?”
“Câu thơ?” Khải Minh lẩm bẩm, ngón tay chạm nhẹ vào mép giấy. Chất liệu giấy hơi nhám, không phải loại giấy in thông thường. Anh ngước lên, nhìn về phía thi thể.
“Có gì bất thường không?” anh hỏi.
“Chúng tôi đang đợi đội pháp y hoàn tất khám nghiệm, nhưng…” Diễm Kỳ ngập ngừng. “Có vẻ như cô ấy không tự tử. Dây thừng không để lại dấu hiệu vùng vẫy trên cổ.”
Khải Minh im lặng, bước tới gần hơn. Anh quan sát kỹ từng chi tiết: vết bầm mờ trên cổ tay nạn nhân, đôi giày cao gót vẫn ngay ngắn dù người cô đã bị treo lơ lửng. Nhưng điều khiến anh chú ý nhất là một lớp bùn mỏng dính trên gót giày, không khớp với mặt đất xung quanh hiện trường.
“Cô ấy không chết ở đây,” anh nói, giọng chắc nịch. “Hung thủ đã đưa cô ấy đến.”
---
Khi trời gần sáng, đội pháp y báo cáo thêm một phát hiện quan trọng. Mẩu giấy thơ không phải được viết tay mà được in từ một máy đánh chữ cổ. Dòng chữ sắc nét, đều tăm tắp, không để lại bất kỳ dấu vết nào của người viết.
Khải Minh đứng bên chiếc xe của mình, mắt anh nhìn chăm chăm vào dòng sông chảy xiết dưới cầu. Một ý nghĩ mơ hồ lướt qua đầu, nhưng nó chưa đủ rõ ràng để kết nối mọi thứ lại.
“Anh nghĩ gì về vụ này?” Phương Dũng đứng cạnh, giọng ông trầm khàn sau một đêm thức trắng.
“Tôi nghĩ đây không phải vụ án đơn lẻ,” Khải Minh trả lời. “Hung thủ muốn gửi thông điệp, nhưng câu thơ này không chỉ là sự ngẫu nhiên. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ rất thông minh, có thể đã lên kế hoạch từ trước.”
Phương Dũng nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự lo lắng. “Vậy cậu có manh mối gì không?”
“Chưa đủ. Nhưng tôi cần thời gian,” Khải Minh đáp, ánh mắt vẫn hướng về dòng nước đang cuồn cuộn phía xa.
---
Đêm hôm đó, một nơi khác trong thành phố
Trong căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn bàn cũ kỹ. Một người đàn ông ngồi bên bàn, tay lật qua từng trang trong cuốn sổ tay đã ngả màu. Trên mỗi trang, những cái tên được viết ngay ngắn, nhưng nhiều cái tên đã bị gạch chéo bằng mực đỏ.
Người đàn ông mỉm cười khi cầm lên một bức ảnh cũ. Trong ảnh là một nhóm sinh viên đang cười tươi trước sân trường. Tuy nhiên, góc phải bức ảnh đã bị xé mất một phần, để lại khoảng trống kỳ lạ.
“Họ sẽ không bao giờ thoát được,” ông thì thầm, giọng nói trầm đục đầy ám ảnh. “Dưới ánh sáng này, bóng tối sẽ lộ ra từng chút một.”
Trên bàn, một mẩu giấy thơ khác đã được chuẩn bị sẵn, những dòng chữ ngắn ngủi nhưng đủ để gửi đi thông điệp tiếp theo. Người đàn ông đặt cây bút xuống, ánh mắt hắn như hòa lẫn với bóng tối bao trùm căn phòng.
Bóng tối dưới đèn. Ai sẽ là người nhìn thấy nó trước?
Buổi sáng hôm sau, không khí tại đồn cảnh sát nặng nề như thể cơn mưa đêm qua vẫn chưa tan. Tạ Khải Minh bước vào phòng họp với tập tài liệu dày cộm trong tay. Ánh mắt anh quét một vòng qua các đồng nghiệp đang chăm chú nhìn vào bảng trắng, nơi sơ đồ vụ án được phác họa với các chi tiết chính: Lý Ngọc Mai, cầu Vọng, mẩu giấy thơ kỳ lạ.
“Vụ án này không đơn giản,” Khải Minh nói, đặt tập tài liệu xuống bàn. “Hung thủ để lại thông điệp, nhưng đây không chỉ là trò đùa của một kẻ bệnh hoạn. Tôi tin rằng hắn muốn chúng ta chơi theo luật của hắn.”
Phương Dũng, đội trưởng, đứng khoanh tay ở góc phòng, giọng ông trầm xuống khi nói: “Khải Minh, cậu nghĩ đây là vụ án đầu tiên hay chỉ là một phần của chuỗi hành động lớn hơn?”
“Cả hai,” Khải Minh đáp không do dự. “Nếu để ý kỹ, chúng ta sẽ thấy cách hung thủ chọn địa điểm, cách dàn dựng hiện trường, và nhất là mẩu giấy thơ. Mọi thứ đều có ý đồ. Đây không phải là vụ án ngẫu nhiên.”
Diễm Kỳ đứng lên, cầm theo một tập hồ sơ. “Tôi đã kiểm tra lý lịch của Lý Ngọc Mai. Cô ấy là một giáo viên mầm non, sống một cuộc sống bình thường, không có dấu hiệu xích mích hay thù oán với ai. Tuy nhiên, có một chi tiết lạ: cách đây 10 năm, cô từng là sinh viên khoa Tâm lý học tại Đại học Văn hóa. Nhưng vì lý do cá nhân, cô nghỉ học một năm rồi trở lại, hoàn thành chương trình muộn hơn so với bạn bè cùng khóa.”
“10 năm trước?” Khải Minh nhíu mày. “Có gì đáng chú ý trong khoảng thời gian đó không?”
“Chưa có gì cụ thể, nhưng tôi đang điều tra thêm,” Diễm Kỳ trả lời.
---
Văn phòng của giáo sư Dương Thiệu Phong, Đại học Văn hóa
Giáo sư Dương là một người đàn ông trung niên, tóc đã bạc nhưng phong thái vẫn lịch lãm và điềm đạm. Ông tiếp Khải Minh và Diễm Kỳ trong văn phòng đầy ắp sách vở và giấy tờ.
“Lý Ngọc Mai từng là sinh viên của ông?” Khải Minh hỏi, ánh mắt quan sát từng biểu cảm trên gương mặt vị giáo sư.
“Phải, cô ấy là một sinh viên thông minh và đầy triển vọng,” giáo sư Dương đáp, giọng ông đều đều. “Nhưng có một giai đoạn cô ấy gặp phải vấn đề tâm lý. Tôi không biết rõ lắm, chỉ nghe nói là chuyện gia đình.”
“Ông có nhớ gì về quãng thời gian cô ấy nghỉ học không? Hay có bất kỳ sự kiện nào đặc biệt xảy ra ở trường lúc đó?” Diễm Kỳ xen vào.
Giáo sư Dương dừng lại một chút, như đang cân nhắc. “Thật ra, vào khoảng thời gian đó, trường từng xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng trong phòng thí nghiệm. Một sinh viên bị thiệt mạng. Nhưng tôi không nghĩ nó có liên quan đến Lý Ngọc Mai. Đó là chuyện rất đáng tiếc.”
“Vụ tai nạn đó xảy ra như thế nào?” Khải Minh hỏi tiếp, ánh mắt sắc bén.
“Là một tai nạn hóa chất. Cậu sinh viên đó là một người khá tài năng, nhưng có vẻ cậu ta đã phạm sai lầm khi thực hiện thí nghiệm,” giáo sư Dương nói, giọng ông có chút lảng tránh. “Nhưng chuyện này đã qua rồi. Tôi không nghĩ nó liên quan gì đến vụ án hiện tại.”
---
Một nơi khác trong thành phố
Trong một căn phòng tối, người đàn ông bí ẩn ngồi trước bàn làm việc. Trước mặt hắn là những mẩu giấy thơ đã được chuẩn bị sẵn.
Hắn mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo dán vào bức ảnh cũ đang đặt trên bàn. Trong bức ảnh, một nhóm sinh viên cười rạng rỡ, nhưng khuôn mặt của một người trong số họ đã bị xé đi.
Hắn nhặt lên một mẩu giấy, đọc lại dòng chữ:
“Ánh sáng sẽ phơi bày tất cả, nhưng bóng tối dưới đèn vẫn sẽ nuốt chửng những kẻ che giấu.”
Hắn đặt mẩu giấy xuống, rút từ túi áo ra một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ. Tiếng tích tắc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, như đếm ngược thời gian cho một kế hoạch đã được sắp đặt.
---
Trở lại đồn cảnh sát
“Anh có nghĩ giáo sư Dương đang giấu điều gì không?” Diễm Kỳ hỏi khi hai người quay về từ trường đại học.
Khải Minh bước chậm rãi qua hành lang vắng vẻ của đồn, vẻ mặt anh lạnh lùng nhưng ánh mắt lóe lên chút gì đó không yên. “Chắc chắn ông ta đang giấu. Nhưng để biết ông ta giấu gì, chúng ta cần đào sâu hơn về vụ tai nạn 10 năm trước. Nó có thể là mấu chốt để giải mã mọi chuyện.”
“Anh nghĩ vụ tai nạn đó có liên quan gì đến hung thủ?”
“Không chỉ liên quan, mà tôi tin rằng nó chính là nguyên nhân dẫn đến tất cả những gì chúng ta đang thấy,” Khải Minh đáp, giọng anh chắc nịch.
Diễm Kỳ im lặng, nhưng trong đầu cô đã hình dung ra một chuỗi sự kiện rối rắm, nơi những bóng tối từ quá khứ bắt đầu trồi lên từ những góc khuất.
Và cô không thể không nghĩ rằng, dưới ánh sáng chói lòa của vụ án này, có lẽ chính họ cũng đang trở thành những con mồi trong trò chơi của kẻ thủ ác.
Khải Minh không trở về nhà sau buổi làm việc. Anh lái xe thẳng đến một quán ăn đêm nằm khuất trong con hẻm nhỏ. Nơi này đã cũ kỹ, nhưng ánh đèn vàng mờ ảo cùng tiếng dao chạm vào thớt vẫn giữ lại chút ấm áp giữa màn đêm lạnh lẽo.
Ngồi vào chiếc bàn ở góc khuất, anh gọi một bát mì và chai trà xanh. Màn mưa ngoài kia dường như không làm tâm trí anh dịu đi. Vụ án ngày càng phức tạp hơn, từng mảnh ghép xuất hiện như để trêu ngươi anh, nhưng khi ghép lại, chúng lại chẳng tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh.
Ngồi đối diện anh lúc nào không hay, Phương Dũng thả mình xuống ghế, vẻ mặt ông cũng không khá hơn. “Không về nhà sao?”
“Không. Tôi cần suy nghĩ thêm,” Khải Minh đáp, giọng anh thấp đến mức khó nghe giữa âm thanh ồn ào của quán ăn.
Phương Dũng gật gù, lấy bao thuốc trong túi áo ra, nhưng rồi lại cất đi, như thể nhận ra điều gì đó. “Cậu nghĩ sao về giáo sư Dương?”
Khải Minh đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên. “Ông ta chắc chắn biết nhiều hơn những gì đã nói. Cách ông ta né tránh nhắc đến vụ tai nạn 10 năm trước là một dấu hiệu rõ ràng.”
“Có thể chỉ là chuyện cũ, không muốn khơi lại.”
“Không, đội trưởng. Vụ tai nạn đó không đơn giản như vậy. Một sinh viên chết trong phòng thí nghiệm, một người khác nghỉ học một năm. Cả hai sự kiện xảy ra trong cùng một thời gian, và giờ một trong số họ bị sát hại. Ông nghĩ đây là ngẫu nhiên sao?”
Phương Dũng im lặng, nhìn chăm chăm vào bát mì trước mặt. “Cậu có manh mối nào không?”
Khải Minh lắc đầu. “Chưa. Nhưng tôi nghĩ hung thủ đang cố tình dẫn dắt chúng ta. Những mẩu giấy thơ không phải là trò đùa. Nó như một lời thách thức, một cách để hắn buộc chúng ta phải nhìn vào quá khứ.”
---
Trường Đại học Văn hóa
Ngày hôm sau, Khải Minh và Diễm Kỳ trở lại trường. Lần này, họ mang theo lệnh khám xét, cho phép họ tiếp cận các hồ sơ cũ liên quan đến vụ tai nạn 10 năm trước.
Thư viện trường, nơi lưu trữ những tài liệu cũ, hiện ra với những giá sách cao ngất. Một nhân viên lớn tuổi dẫn họ đến khu vực hồ sơ lưu trữ.
“Đây là toàn bộ hồ sơ về các sự kiện trong trường giai đoạn đó,” bà nói, giọng khàn đặc. “Tôi nhớ vụ tai nạn này. Lúc đó mọi người xôn xao lắm. Nhưng chỉ vài tuần sau, mọi chuyện chìm đi như chưa từng xảy ra.”
Khải Minh và Diễm Kỳ lật từng trang hồ sơ, đọc qua những bản báo cáo đã cũ. Vụ tai nạn được mô tả khá ngắn gọn: sinh viên Lâm Gia Bảo, 23 tuổi, tử vong do hít phải khí độc trong một thí nghiệm hóa học. Các chi tiết về thí nghiệm không được ghi rõ, chỉ có một dòng ngắn gọn: “Tai nạn không xác định nguyên nhân chính xác.”
Diễm Kỳ nhíu mày. “Không thể chỉ ghi ngắn gọn như vậy. Một sinh viên chết, mà họ không điều tra thêm sao?”
Khải Minh cầm lên một tờ giấy khác. “Không phải là không điều tra, mà là không muốn ghi lại. Nhìn xem, phần lớn tài liệu đã bị chỉnh sửa. Đây không phải toàn bộ sự thật.”
Anh cầm bức ảnh cũ đi kèm trong hồ sơ. Trong ảnh là Lâm Gia Bảo, một chàng trai trẻ với nụ cười rạng rỡ. Nhưng điều khiến anh chú ý hơn cả là một nhóm sinh viên khác đứng phía sau, trong đó có Lý Ngọc Mai.
“Cô ấy cũng có mặt ở đây,” Khải Minh nói, chỉ vào bức ảnh.
“Có lẽ họ là bạn cùng khóa,” Diễm Kỳ suy đoán.
Khải Minh im lặng, ánh mắt dừng lại trên một người khác trong bức ảnh. Đó là một chàng trai với ánh mắt nghiêm nghị, đứng tách biệt khỏi nhóm, như thể anh ta không muốn hòa mình vào không khí vui vẻ xung quanh.
“Chúng ta cần tìm danh tính của người này,” Khải Minh nói, chỉ vào người trong ảnh.
---
Một căn phòng tối
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, ánh sáng từ ngọn đèn bàn hắt lên khuôn mặt hắn. Hắn cầm trong tay một bức ảnh cũ, giống hệt bức ảnh Khải Minh đang giữ, nhưng ở đây, tất cả khuôn mặt đã bị khoanh tròn, ngoại trừ một khuôn mặt đã bị xé đi.
Hắn đặt bức ảnh xuống, rút ra một cuốn sổ tay. Trên đó, những dòng chữ được viết bằng nét bút cứng rắn:
“Kẻ phản bội cuối cùng sẽ nhận được cái giá xứng đáng. Công lý không chỉ nằm trong ánh sáng.”
Hắn mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo, rồi cầm lấy một mẩu giấy đã viết sẵn. Dòng chữ ngắn ngủi hiện ra:
“Bóng tối không bao giờ tha thứ.”
Hắn đặt mẩu giấy vào phong bì, dán kín, và nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn bàn.
---
Đồn cảnh sát
Khi quay lại đồn, Khải Minh nhận được một bức thư bí ẩn. Phong bì được gửi đến từ một địa chỉ không xác định, bên trong chỉ có một mẩu giấy với dòng chữ quen thuộc:
“Ánh sáng sẽ rọi sáng tất cả, nhưng bóng tối luôn theo sát.”
Khải Minh siết chặt mẩu giấy, cảm giác như hắn đang bị bao vây bởi một màn sương dày đặc, nơi những bí mật cũ kỹ bắt đầu hé lộ từng chút một.
“Chúng ta không còn thời gian,” anh nói, ánh mắt lạnh lẽo. “Kẻ đó đang muốn kéo chúng ta vào sâu hơn. Chúng ta phải tìm ra chân tướng trước khi hắn ra tay lần nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro