Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bóng Lưng ( Đoản Văn)


Chúng ta chỉ nhớ được bóng lưng lạnh lùng của nhau, mà quên mất khi xưa đã từng yêu nhau đậm sâu

đến đâu.

"Két" 

Một tiếng, cửa nhà mở ra rồi khép lại. Hà Triệt vừa vào cửa đã trông thấy Phó Hiểu Đình ngồi trước bàn máy tính không thèm quay đầu nhìn anh lấy một cái. Lông mày chau lại, thuận tay quăng chìa khóa lên chiếc bàn trà trong phòng khách, anh đi vào phòng.

"Rầm" _ cửa phòng được đóng lại.

Phó Hiểu Đình mặt không cảm xúc quay đầu nhìn về hướng căn phòng, sau đó tiếp tục ngồi làm việc trước máy tính. Bên ngoài nhà, tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng dòng người qua lại ồn ã như hòa lại thành một, nhưng trong nhà lại yên ắng đến mức chỉ còn âm thanh lách cách phát ra từ những ngón tay đang nhảy múa trên bàn phím.

Trời vừa sáng là Hà Triệt đã chuẩn bị xong mọi thứ, anh quơ lấy chìa khóa đặt trên kệ dép ngay cửa. Mới khoảng tám giờ sáng là Hà Triệt đã có mặt ở công ty. Vừa pha tách cà phê, vừa ngây người ra nhìn tài liệu đang cầm trên tay. Ngay cả bản thân anh cũng chẳng biết kể từ khi nào mà mình thà rằng ở trong công ty ngơ ngác nhìn chồng hồ sơ lạnh lẽo cũng chẳng muốn ở nhà. Cho đến tám giờ ba mươi, Hà Triệt bị một giọng nói giễu cợt làm cho trấn tỉnh: "Anh Hà à, anh không chỉ làm quản lý mà còn muốn làm gương cho tụi em sao? Đám tụi em chắc khỏi làm ăn gì luôn quá." 

Người nói là cấp dưới của Hà Triệt, bình thường cậu ta giỡn quen rồi, nên anh cũng chẳng để tâm mấy lời vô lễ rành rành kia làm chi, chỉ là nhàn nhã mỉm cười một cái.

Lúc công ty mở hội nghị tập thể, Hà Triệt luôn là đối tượng được khen thưởng, nguyên nhân chẳng đâu xa chính là mấy cái như việc anh đi sớm về trễ, thành tích công tác ưu tú, nhưng cũng chưa từng thấy anh vì việc này mà vui mừng, đối với anh mà nói, đây chẳng qua là một cách để giết thời gian.

Đối với những người trong công ty mà nói, Hà Triệt tuyệt đối là một người đàn ông tốt, điều đáng tiếc đó là, anh tuy đã ba mươi mà vẫn chưa kết hôn, thậm chí ngay cả bạn gái cũng không có. Một 'Kim cương Vương Lão Ngũ' [1] thế này, lẽ đương nhiên sẽ trở thành đối tượng lý tưởng cho các chị em trong công ty, trước giờ người được giới thiệu cho anh không hề ít, thậm chí còn có vài cô nhân viên trẻ tuổi đích thân lâm trận, thế nhưng vẫn chưa từng có ai thành công.

Vậy nên, mọi người đều cảm thấy yêu cầu của Hà Triệt quá cao, thế nhưng yêu cầu cao dường như đã là bệnh chung của các chàng 'Kim cương Vương Lão Ngũ', do đó cũng chẳng mấy ai lấy làm lạ.

Trên thực tế, vốn chẳng phải Hà Triệt yêu cầu quá cao, mà đơn giản chỉ vì anh không thích phụ nữ.

Lúc tan tầm, nhìn sắc trời bên ngoài đang tối dần, vừa nghĩ đến việc phải về nhà là trong lòng đã thấy phiền não. Bỗng có một cấp dưới chạy đến, gác tay lên vai anh mà rằng: "Anh Hà này, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lý, cùng nhau đi happy chút đi!"

Hà Triệt ngẩng ra một lúc: "Hôm nay là ngày nhiêu rồi?"

"Mười ba tháng chín!"

Hà Triệt vừa quay lại đã trông thấy sau lưng có vài nhân viên mặt đầy mong đợi mà nhìn anh, chẳng biết ma xui quỷ khiến sao mà anh lại gật đầu.

Đám nhân viên hò lên hoan hô, đều ngầm bảo hôm nay có thể bắt anh Hà trả tiền rồi.

Hà Triệt cười khổ, nhưng chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Phó Hiểu Đình nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, kim chỉ đúng vị trí mười giờ, chiếc điện thoại bên tay cũng đã cạn pin mà vẫn chưa hề có cuộc gọi tới nào. Ở trước mặt, các món ăn xếp đầy trên bàn giờ đã mất đi nhiệt độ, lạnh băng, cũng giống như căn nhà này vậy.

Gắp một đũa bỏ vào miệng, thứ cảm giác lạnh lẽo khiến Phó Hiểu Đình nổi hết da gà.

"Cốp" _ Buông đũa xuống, từ trong phòng bếp lấy ra cái bao nửa trong suốt chuyên dùng để đựng rác, đem toàn bộ các món đổ sạch, sau khi cột chặt bao thì quăng ra ngoài cửa.

Lúc Hà Triệt trở về, anh dừng lại nơi cửa một hồi lâu. Nơi cầu thang đầy mùi thức ăn đã lạnh, cuối cùng ánh nhìn rơi trên cái bao nilông trên mặt đất cạnh cửa.

Móc chìa khóa ra, tra vào rồi xoay.

Tiếng động vang lên nơi cửa khiến cho bờ vai vẫn luôn co rúm của Phó Hiểu Đình thả lòng xuống. Lúc cửa mở, Phó Hiểu Đình quay đầu lại, ánh mắt vừa đúng chạm vào nhau.

Hà Triệt đã uống rượu, cả mặt đỏ bừng, khi vào nhà cả thân người xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào mép cưả, lúc ngẩng lên ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt của Phó Hiểu Đình. Trông thấy bờ môi khẽ động của cậu, Hà Triệt vội thốt ra một câu trước khi cậu kịp lên tiếng: "Tiền thì không thấy em kiếm, còn đồ thì cứ lãng phí cho lắm!"

Lời vừa thốt ra liền lập tức hối hận. Phó Hiểu Đình chẳng thể chịu nổi kích động, tim của cậu trước giờ vẫn không tốt, thế nhưng sắc mặt Phó Hiểu Đình chỉ hơi trầm xuống, tiếp đó lạnh lùng quay mặt đi nhìn vào màn hình ở trước mặt.

Hà Triệt thở phào, nhưng lại cảm thấy buồn bực. Bước đi lảo đảo vào phòng rồi tiện tay dập cửa lại.

Lúc này Phó Hiểu Đình mới đưa tay siết chặt vạt áo trước ngực, miệng mở to không ngừng thở dốc, đôi lông mày nhíu lại thật chặt, hai bên trán đã lấm tấm mồ hôi. Hồi lâu sau, các ngón tay siết chặt đến độ trắng bệch ra mới chậm rãi nới lỏng.

Hà Triệt ở trong phòng hình như đã ngủ rồi, chẳng phát ra bất kì âm thanh nào. Trong nhà chỉ có tiếng tíc tắc khi kim giây chuyển động và tiếng CPU đang vận hành. Phó Hiểu Đình cứ nhìn mãi chỗ hiển thị thời gian ở dưới góc phải màn hình, nhìn nó từng phút từng phút trôi qua, cho đến khi màn hình hiển thị thời gian 00:00, cậu đột nhiên đưa tay nhấn nút tắt nguồn. Một lúc sau, máy vi tính dừng vận hành, truyền đến một đợt âm thanh như khúc nhạc chợt biến điệu, méo mó đến kì dị.

Hà Triệt là tên cuồng công việc, đây là lời bình luận mà dạo gần đây tất cả mọi người dành cho anh. Hà Triệt từ chỗ hàng ngày khoảng tám giờ đến công ty đổi thành bảy giờ, buổi tối cũng thường xuyên ở lại làm đến khuya. Trong công ty có người lắc đầu than thở mà bảo rằng, đại khái là Hà Triệt là chịu đả kích gì đấy, trước kia anh vẫn luôn đi làm cùng tan tầm đúng giờ, không đến sớm cũng chẳng về trễ. Có người muốn đi hóng chuyện chút, Hà Triệt cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Anh cảm thấy bản thân ở nhà mà cứ như đang chịu nạn vậy.

Đối với việc này Phó Hiểu Đình cũng chẳng nói chi, chỉ là thời gian đối mặt với máy tính lại dài ra thêm, tần suất cậu gõ bàn phím lại càng tăng cao.

Dưới tình trạng ấy, Hà Triệt lại ngày càng phiền lòng. Mặc dù Phó Hiểu đình chẳng làm gì cả, thậm chí ngay bản thân cậu cũng chẳng rõ mình đã sai ở đâu, chỉ là chợt có nhiều khi muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Hà Triệt, lời nói đi tới cửa miệng liền bị nuốt lại xuống, thế nhưng cậu lại không biết rằng, chẳng rõ kể từ khi nào mà cậu đã trở thành gánh nặng tâm lý của Hà Triệt.

Có đôi lần, Hà Triệt cố ý đem chiếc áo sơ mi còn dính vết son để ở nơi dễ trông thấy, đến lúc anh trở về,

Phó Hiểu Đình cũng chỉ lãnh đạm nói một câu: "Quần áo của anh em giặt hết rồi." Vì thế mà Hà Triệt không thể không hoài nghi rằng thật ra Phó Hiểu Đình vốn không yếu đuối như mình vẫn nghĩ.

Ngồi trong một quán bar ầm ĩ, nhân lúc khách hàng vào nhà vệ sinh, Hà Triệt nhìn đồng hồ: 10:30. Lúc này mà về nhà, chắc hẳn vẫn phải trông thấy bóng dáng của con người mang tên Phó Hiểu Đình kia.

Trên sàn nhảy ánh đèn laser chớp nháy liên tục, không ít người trẻ tuổi đang ở trên ấy mặc sức giải tỏa.

Đột nhiên, Hà Triệt có cảm giác như bản thân đã lâm vào thế bí, rốt cuộc vẫn nghĩ không thông tại sao mình lại chọn một kẻ yếu đuối đến vậy để làm người yêu, có không ít những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, bây giờ dù có thể nào cũng nhớ không nổi khi xưa cậu ta có điểm nào thu hút bản thân, yếu đuối, lạnh lùng, vô vị ......

Anh hậm hực đem rượu trong ly một hơi uống cạn.

Có lẽ cũng đã đến lúc nên chia tay rồi.

Hà Triệt vừa về tới nhà đã nằm lăn ra giường ngủ say như chết. Phó Hiểu Đình nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng, lúc lâu sau mới từ trên ghế đứng dậy. Cơn choáng váng tức thì ập đến, cơ thể lắc lư vài cái mới miễn cưỡng đứng vững lại, sự vật trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ. Phó Hiểu Đình đi đến trước căn phòng, lẳng lặng mở cửa, một lúc sau mắt mới quen dần với bóng tối.

Khi Phó Hiểu Đình giúp Hà Triệt thay đồ xong, sớm đã mệt đến mức cả người đổ đầy mồ hôi. Ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, ánh mắt rơi trên chiếc tủ đầu giường thuộc về riêng mình, đôi mắt chợt như bị đốt đến đau nhói, cậu vội vàng nhìn lảng sang nơi khác.

Cầm lấy bộ quần áo đầy hơi rượu, chuẩn bị bỏ vào trong máy giặt, nhưng khi nhìn thấy thùng máy giặt trống hươ hoắc rốt cuộc cũng không bỏ vào. Cuối cùng Phó Hiểu Đình ôm lấy bộ quần áo ấy từ từ khụy xuống, cả khuôn mặt chôn sâu vào đấy, dùng sức hít sâu vào, mùi rượu hòa lẫn với hương vị đặc trưng của Hà Triệt sộc vào mũi.

Trên mặt kính máy giặt phản chiếu thân ảnh Phó Hiểu Đình ôm chặt bộ quần áo cùng bờ vai đang run rẩy.

Quãng thời gian trước Tết là lúc mọi người đã bận lại càng bận hơn, sáng sớm Hà Triệt vừa đến công ty đã phải chuẩn bị tư liệu dùng trong hội nghị. Cho đến một khắc trước khi bước vào phòng họp anh mới nhớ ra rằng điện thoại bỏ trong túi áo, bèn vội móc ra chỉnh chế đồ rung rồi đặt lên bàn làm việc.

Trong giây phút khi cửa phòng họp khép lại, chiếc điện thoại bắt đầu rung lên, cứ thế rung lên không ngừng khiến cho pin trong máy cạn dần.

Khi Hà Triệt sạc pin xong, cuộc gọi nhở cuối cùng đã là cách đây hai tiếng. Vào xem nhật kí cuộc gọi, có hơn ba muơi cuộc gọi nhỡ đến từ cùng một số điện thoại. Đột nhiên Hà Triệt cảm thấy tim mình như nảy lên cái "thịch".

Lúc Hà Triệt gặp được Phó Hiểu Đình là khi cậu đang thinh lặng say ngủ, máy đo nhịp tim ở kế bên kéo thành một đường dài thẳng tắp. Trông thấy một Phó Hiểu Đình như vậy, đột nhiên trong anh dâng lên thứ cảm giác xa lạ, đối với bản thân cũng như đối với cậu. Anh phát hiện dường như đã rất lâu rồi mình chưa nghiêm túc ngắm nhìn cậu như thế.

Đôi mắt thoáng nét đào hoa đang khép chặt, làn my rũ xuống vẽ nên một lớp bóng mờ dưới khóe mắt, trên làn môi nhợt nhạt còn vương chút dịch đỏ, mái tóc nhẹ nhàng ôm lấy khiến khuôn mặt cậu càng thêm tái nhợt, trắng đến mức gần như trong suốt, khiến cho chỗ máu đọng ở vết thương nơi góc trán càng thêm nhức mắt.

Bác sĩ đứng ở sau lưng Hà Triệt bước lên, vỗ vỗ vai anh xem như an ủi.

"Xin ông nén đau thương để vượt qua, cho dù không vì lần tai nạn giao thông này thì cậu Phó Hiểu Đình cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Khối u trong não đã bắt đầu lan rộng, đối với cậu ta mà nói, đây cũng có thể xem như giải thoát."

Hà Triệt không phản ứng lại, bác sĩ cùng y tá thở dài trong thinh lặng rồi đi hết ra ngoài. Cửa phòng khép lại ngăn cách thế giới bên trong chỉ còn mỗi hai người họ.

Thật ra Hà Triệt nghe rất rõ những lời bác sĩ nói, nhưng lại cảm thấy có chút không hiểu, khối u gì chứ?

Trước giờ anh chỉ biết tim của Phó Hiểu Đình không được tốt mà thôi.

Hà Triệt chẳng thể nói rõ cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ cảm thấy rất hỗn loạn, giống như là giải thoát, lại giống như cả người mất đi sức nặng. Đưa tay sờ mặt mình, khô khốc không có đến một giọt lệ.

Lúc trở về nhà trời đã vào khuya, Hà Triệt cảm thấy bản thân trước giờ chưa từng mệt đến vậy. Vô thức nhìn về hướng chỗ ngồi trước bàn vi tính, trống hươ trống hoắc. Cũng như ngày thường, anh cởi áo khoác ngoài, quay về phòng, tắm gội rồi đi ngủ. Trong giấc mộng, anh cảm thấy như có người nhẹ nhàng nằm xuống cạnh bên anh.

Sáu giờ sáng hơn, Hà Triệt phản xạ có điều kiện mà tỉnh dậy. Không nhìn sang khoảng giường trống không ở bên cạnh, anh mặc áo khoác ngoài chuẩn bị đi ra cửa, tiện tay muốn cầm lấy chìa khóa trước giờ vẫn luôn đặt ở trên kệ dép nơi cửa ra vào, nhưng chỉ sờ được một khoảng không. Khựng người lại, hồi lâu mới nhớ ra khi mình về nhà thì luôn quăng chìa khóa trên chiếc bàn trà.

Hà Triệt đột nhiên cảm thấy sợ, anh nghi ngờ không biết có phải là động đất hay không. Thế nhưng, thứ duy nhất đang run rẩy dữ dội chỉ có mỗi mình anh, bước đi loạng choạng vào phòng khách, chìa khóa nằm lặng trên chiếc bàn trà. Tiếp đó, cả người như đổ sập quỳ trên mặt đất. Anh cảm thấy có thứ gì đó chặn nơi đầu gối bèn vươn tay ra lấy.

Một chiếc chìa khóa màu vàng đồng.

Anh nhận ra được đó là chìa khóa của chiếc tủ đầu giường của Phó Hiểu Đình. Trước giờ anh chưa từng cho rằng Phó Hiểu Đình có một bí mật nào đó, cũng chưa từng quan tâm xem trong cái tủ ấy đang đựng thứ gì.

Nhặt chìa khóa lên, Hà Triệt phát hiện bản thân như bị hội chứng Parkinson [2], bàn tay không ngừng run rẩy mất gần nửa ngày trời mới tra được chìa vào ổ, rồi phải rất lâu sau mới mở ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo chỉ có bốn món đồ, một cuốn sổ tiết kiệm, một tấm thẻ ngân hàng, một lá thư cùng một tờ lịch đã bị xé xuống. Trên vị trí ngày 13.9 còn có hàng chữ nhỏ do tự tay mình viết ── Sinh nhật của Hiểu

Đình thân yêu.

Trong sổ tiết kiệm vẫn còn hơn năm vạn, bên trong kẹp một mảnh giấy đã được viết kín mít.

Chỉ một lá thư mỏng manh kia, mà Hà Triệt như phải dùng sức lực toàn thân để mở ra.

Không biết đã qua bao lâu, mảnh thư buông rơi trên mặt đất, ánh nắng chiếu vào đó ánh lên một lớp 

nước trong suốt, nét chữ bị thấm ướt trở nên loang lỗ, chỉ có câu cuối cùng là vẫn rõ ràng đến thế.

── Chúng ta chỉ nhớ được bóng lưng lạnh lùng của nhau, mà quên mất khi xưa đã từng yêu nhau đậm

sâu đến đâu.

Hà Triệt có cảm giác như thời gian đang chảy ngược, bản thân ngượng ngùng đứng trong cửa tiệm, tay đút trong túi quần trống không, phía trước là ánh mắt coi thường của nhân viên phục vụ, sau lưng là tiếng hối thúc cũa những vị khách khác. Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Tôi giúp anh trả trước nhé."

Hà Triệt ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt kia thoáng nét đào hoa, làn môi kia hơi nhướn lên.

Lúc ấy, anh mới phát hiện trên thế gian này thật sự có thiên sứ.

[1] Kim cương Vương Lão Ngũ: Người đàn ông vừa độc thân lại lắm tiền.

[2] Tiếng Anh được gọi là Parkinson Disease mà VN mình thường gọi thông dụng là hội chứng

Parkinson, thường xảy ra ở người cao tuổi. Là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm

suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: