Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Khởi đầu khó khăn

    -Mới đó đã mùa đông rồi sao..?- Thiếu niên tóc đen ngẩng đầu ngước lên trời , tuyết đang rơi . Anh đang dọc theo con phố Kalli này , để tìm chút nguyên liệu làm một loại nước uống đặc biệt  . Một cụ già bán khăn quàng cổ hét lên với giọng khàn khàn :
    - Ấy, Festan !
   Ngạc nhiên thay , vẫn có người nhớ đến tên anh , đã lâu thật lâu rồi mới trở về , thì ra không phải ai cũng không nhớ  . Anh lại gần chỗ ông ta , hờ hững hỏi :
   - Xin chào ? Sao ông biết tên tôi ? Ông là...
   Chưa kịp thốt hết lời , ông lão cốc đầu Festan một cái đau điếng người , rồi mắng :
    - Cái thằng bé này , chẳng phải ngày trước lúc nào ông cũng chăm sóc mày hay sao? Ông William đây mà? Không nhớ ông sao...?
    Hình như là vậy thật , cũng lâu lắm rồi mà , hình như là ông ấy thật . Không đáp lại câu trả lời của ông William  , anh hỏi tiếp :
    - Có chuyện gì không ?
    Ông Will lúng túng , rồi đáp lời :
    - Mùa đông đang trở nên lạnh lẽo hơn rồi , cháu nên có một cái khăn quàng cổ . Thật tuyệt nếu cháu có thể nhận cái này như một món quà từ lâu đã không gặp nhau haha.
    Anh lạnh lùng nói :
    - Không cần đâu , tôi vốn trở lại đây chỉ để lấy một chút đồ . Không có ý định ở đây lâu dài .
    Đúng thật là anh chỉ định quay về cái con phố anh từng sống này để tìm nguyên liệu thôi . Ông William ấp úng hỏi :
   - Không biết...cháu sống...có tốt không?
    Festan không đáp lại , anh chỉ thốt lên lời tạm biệt rồi rời đi . Thật bực mình . Anh bước nhanh đến một cửa hàng bí ẩn  theo như lời Vesty đã chỉ , cô còn nhấn mạnh rằng phải nói chuyện tử tế với ông chủ ở đó . Ông ta là một người khó tính . Sau khi đến nơi , anh hít sâu và bước vào quán . Tại đây , anh chẳng thấy ai đang mua đồ cả , chỉ có một ông chủ cửa tiệm . Ông ta ngước nhìn Festan , lạnh nhạt hỏi :
   - Muốn mua gì hả ?
   Hahhhh , cái cách hỏi của ông ta như muốn mình đấm vào mặt vậy , Festan mỉm cười . Anh bảo :
   - Chào ông , cháu có thể gọi ông là...?
   - Paolo . - Ông ta khinh khỉnh nói
   - À vâng . Ông Paolo , cháu rất vinh hạnh khi đến đây . Cháu rất muốn mua một món hàng , nhưng nó rất hiếm....
   - Ý cậu là tôi không có chắc ! - Ông Paolo đứng dậy , bị đụng vào lòng tự ái của một người bán mọi thứ cả chục năm qua thì thật dễ bực . Festan cười bảo :
   - Ây da , ý cháu không phải thế , cháu muốn một số lượng lớn hạt Coffe , và bột matcha , cùng một số trà vị hoa nhài .
   - Ta còn tưởng thế nào . Những thứ ấy chỉ cần cho ta hai ngày thôi ,hừ.
   - Cảm ơn , ông . Còn giá tiền thì sao ?
   - 245 đồng Cilli ! Không bớt 1 xu.
  Cái gì? 245 đồng Cilli sao??? Chẳng phải đó là giá trên trời à ( giải thích : Xu Cilli là mệnh giá thấp nhất , đồng Cilli là cao nhất , 1 đồng Cilli bằng 50 xu) Mặc dù Coffe và matcha hiếm thật vì rất khó trồng nhưng không phải là không có mà? Đ*m* cái lão được nước lấn tới này . Festan hơi nhíu mày , vẫn rất lịch sự :
   - Ôi trời , thật là một cái giá quá cao so với kinh tế hạn hẹp của cháu .
   - Thế thì phắn đi . Ta không rảnh chơi với mấy đứa vắt mũi chưa sạch đâu hừ hừ .
  Đang lúc khó xử , chợt thấy vài cái phi tiêu cùng một cái bia được đính trên cột nhà . Festan nhận ra ông Paolo có sở thích bắn tên thì phải , anh hỏi :
   - Có vẻ ông là một thiện xạ ? Ông có muốn cược với cháu không ?
   - Haha , ta rất thích cá cược đấy ? Cược gì ?
   - Nếu cháu bắn trúng hồng tâm 3 lần ông sẽ phải giảm 4/5 số tiền đó . Còn nếu trượt thì cháu sẽ mời ông đến ăn một nhà hàng cao cấp gần đây cùng vài chai rượu vang hảo hạng .
   - Haha nực cười thật . Tuy ta đúng là một thiện xạ nhưng chưa ai có thể nhắm trúng hồng tâm ở khoảng cách xa thế được . Ta thắng chắc rồi .
  Hah , để rồi coi . Anh cầm 3 phi tiêu lên . Rồi đứng ở khoảng cách xa  . Ông Paolo đắc chí cười sảng khoái . "Vụt" phập một cái một mũi trúng hồng tâm .
   - May mắn đấy cậu nhóc . Tiếp tục đi !
  Phập phập , cả 2 lần đều trúng đích . Ông Paolo trợn mắt lên nhìn :
   - Không thể nào !!
  Festan cười :
   - Như lời ông đã hứa đấy nhé , ông Paolo.
   Ông Paolo đáp lại với nụ cười nhăn nhó :
   - Hahaha ta nhớ rồi...hừ hừ.
  Festan hài lòng rời đi . Hôm nay cũng may mắn thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gayness