Chương 9: Ánh sáng và bóng tối
Sau khi lấy được mảnh thông tin quan trọng từ thư viện của Hội Đồng Pháp Sư, nhóm của Elena cố gắng thoát khỏi tòa tháp trước khi ma trận phong tỏa hoàn tất. Nhưng những bước chân đuổi theo phía sau ngày càng dồn dập, và họ biết rằng một trận chiến không thể tránh khỏi.
---
Đường cùng
"Chúng ta không thể ra ngoài theo lối cũ!" Lyra nói, vẻ mặt hoảng loạn khi cánh cửa phía trước đóng sập lại.
Eryn liếc nhìn Elena. “Cậu có kế hoạch gì không? Hay cậu vẫn định giấu tất cả thực lực của mình?”
Elena im lặng một giây, ánh mắt dò xét cánh cửa phong ấn. Cô biết mình có thể dễ dàng phá vỡ nó, nhưng nếu làm vậy, chắc chắn danh tính và sức mạnh thực sự của cô sẽ bị bại lộ.
“Được rồi,” Elena nói sau một lúc, giọng điềm tĩnh. “Tôi sẽ mở đường, nhưng các cậu phải làm đúng như tôi nói.”
“Cậu ra lệnh sao?” Eryn nhướng mày, nhưng đôi môi lại nở một nụ cười nhẹ. “Chúng tôi sẵn sàng rồi.”
Elena giơ tay, bắt đầu niệm phép. Dòng ký tự ma thuật tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, mở ra một lối đi tạm thời qua kết giới.
“Đi thôi!” cô hét lên.
---
Cuộc đối đầu bất ngờ
Cả nhóm vừa lao ra khỏi hành lang thì một nhóm pháp sư của Hội Đồng chặn đường. Dẫn đầu là Zareth, kẻ luôn nuôi tham vọng tìm kiếm sức mạnh tối thượng.
“Elena Vomilia,” Zareth cười nhạt. “Thật không ngờ cô lại xuất hiện công khai thế này. Đúng là một cơ hội không thể bỏ qua.”
Eryn bước lên, chắn trước Elena. “Muốn chạm vào cô ấy? Ngươi phải vượt qua chúng ta trước.”
“Elena đâu cần những kẻ yếu ớt bảo vệ,” Zareth nhếch mép. “Cô ta đủ sức nghiền nát tất cả chúng ta, nhưng lại trốn sau lưng các ngươi. Hài hước thật.”
Elena giữ bình tĩnh, không để lời nói của Zareth làm lung lay. “Tôi không ở đây để đấu với các người. Đừng ép tôi phải ra tay.”
Nhưng Zareth chỉ cười lớn. “Vậy để ta xem, liệu cô có thật sự dám.”
---
Chiến đấu căng thẳng
Zareth tung ra phép thuật tấn công, nhưng cả nhóm nhanh chóng phối hợp để chống đỡ. Lyra tạo lá chắn bảo vệ, Kain lao lên với thanh kiếm phát sáng, trong khi Eryn dùng phép thuật tấn công chính xác vào điểm yếu của kẻ địch.
“Elena, chúng tôi cần cậu hỗ trợ!” Lyra gọi lớn khi lớp lá chắn của cô bắt đầu nứt vỡ.
Elena vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát. Cô biết mình có thể kết thúc mọi chuyện chỉ trong một phép thuật, nhưng cô cũng biết rằng sức mạnh đó sẽ khiến tất cả quay lưng với cô, kể cả những người cô vừa mới bắt đầu tin tưởng.
“Cậu định đứng nhìn chúng tôi chiến đấu mãi sao?” Eryn hét lên, ánh mắt giận dữ. “Đây không phải lúc để giấu giếm, Elena!”
Lời nói của Eryn như một cú đấm vào lòng cô. Elena giơ tay, tung ra một phép thuật làm chậm chuyển động của kẻ địch.
“Chỉ thế thôi sao?” Eryn lẩm bẩm, nhưng không nói gì thêm, tiếp tục chiến đấu.
---
Khoảnh khắc tin tưởng
Khi cả nhóm gần như kiệt sức, Zareth tung ra một đòn kết liễu nhắm thẳng vào họ. Trong tích tắc, Elena lao lên chắn trước tất cả, dùng phép thuật cổ đại tạo ra một vòng bảo vệ mạnh mẽ.
Ánh sáng từ phép thuật của cô rực rỡ, lấp đầy toàn bộ không gian. Trong giây phút đó, Eryn nhìn cô, không phải với sự ngạc nhiên mà là với sự thấu hiểu.
“Elena…” Eryn thì thầm.
“Tôi không thể để các cậu bị thương,” Elena nói nhỏ, nhưng giọng cô rõ ràng và mạnh mẽ. “Các cậu là lý do duy nhất tôi còn ở đây.”
Eryn bước tới, đặt tay lên vai cô. “Vậy thì hãy để chúng tôi chiến đấu bên cậu. Không cần phải làm tất cả một mình.”
Lời nói của Eryn như xua tan phần nào gánh nặng trong lòng Elena. Cô gật đầu, lần đầu tiên thật sự để bản thân dựa vào người khác.
---
Rút lui trong gang tấc
Nhờ phép thuật của Elena và sự phối hợp của cả nhóm, họ tạm thời ngăn được Zareth và nhóm pháp sư của hắn.
“Elena, chúng ta cần rời đi ngay!” Lyra nói, kéo tay cô.
Elena gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Zareth. Hắn không đuổi theo, chỉ đứng đó với một nụ cười lạnh.
“Cô có thể chạy lần này, nhưng sức mạnh của cô sẽ không thoát khỏi ta mãi mãi, Elena Vomilia.”
Cả nhóm rời khỏi tòa tháp, nhưng không ai nói một lời. Elena biết rằng trận chiến này chỉ là khởi đầu, và sự tin tưởng vừa mới nhen nhóm giữa cô và các đồng đội vẫn còn mong manh.
---
Sự kết nối mới
Khi cả nhóm dừng chân trong một khu rừng an toàn, Eryn tiến lại gần Elena.
“Tôi biết cậu đang giấu điều gì đó,” anh nói, giọng điềm tĩnh. “Nhưng tôi sẽ không ép cậu. Chỉ cần nhớ rằng, chúng tôi ở đây để giúp cậu, không phải để phán xét.”
Elena im lặng, nhưng đôi mắt cô ánh lên một sự mềm mại hiếm thấy.
“Cảm ơn, Eryn,” cô nói, lần đầu tiên gọi tên anh mà không có sự dè dặt nào.
Eryn mỉm cười, dù mệt mỏi nhưng ánh mắt anh sáng lên một tia hy vọng.
“Được rồi,” anh nói. “Hãy bắt đầu tin tưởng nhau thật sự từ bây giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro