Bỗng dưng muốn chết - Thanh Sam Phong Lưu (chương 2.3)
Bỗng dưng muốn chết – Thanh Sam Phong Lưu (chương 2.3)
“Bước chân quân địch đã tiến lại gần. Hỡi các anh em, hãy cùng ta chiến
đấu. Vì nước Tề, vì niềm tự hào vinh quang, tiến lên!!!” Một tiếng thét
vang như sấm dậy trên đỉnh núi, tiếp đó là một con kỳ lân khổng lồ đáp
mây bay tới.
Kênh hiển thị vụt hiện ra hàng chữ, “Ta đã tới rồi. Các game thủ có kỹ
năng bổ trợ trị thương chú ý, tập trung thêm máu cho linh thú. Những
người còn lại chú ý ngăn chặn đối phương. Cố gắng thêm mười lăm phút
nữa, chúng ta sẽ giành chiến thắng.
Tiếp đó là một chuỗi các phản hồi.
“Vì bầu trời xanh bao la—”
“Vì tự do vẫy gọi—”
“Vì sự nghiệp quốc gia—”
“Vì người ta yêu dấu—”
“Vì niềm vinh quang—”
“Xung phong—”
Trong giây lát Tô Liễu thấy máu nóng sôi sục. Nàng hiểu mình đã cảm nhận
trọn vẹn tinh hoa của trò chơi Anh hùng.
Hàng loạt game thủ lớp lớp xông lên, tiếng binh khí và tiếng gào thét
nổi lên tứ phía. Con đường nhỏ yên bình thoáng chốc đã thành một dòng
sông máu.
Lúc này đây, bỏ qua thao tác điệu nghệ, bỏ qua rượt đuổi tinh vi, người
chơi hóa thân vào những cơ thể sống xả thân chiến đấu, anh dũng hy sinh,
tiếp tục phục sinh, tiếp tục chiến đấu. Dù cho trang phục tơi tả, dù cho
giáo mác gãy lìa, dù cho chỉ còn một giọt máu cuối cùng.
Phía trên trời cao, những áng mây cũng nhuốm một màu máu đỏ.
Cuộc chiến Tề Triệu kết thúc với phần thắng lợi của quân Tề, khiến Tô
Liễu ngập tràn vui sướng. Phòng chat đang im lặng nãy giờ bỗng có tiếng
lào xào, rồi vang lên giọng của Kiêu Dương tự hỏa: “Tiểu Ngược……bỗng
dưng muốn chết có ở đó không?”
“Có.” Tô Liễu đổi sang chế độ UT và trả lời.
“Phía sau núi chính xác quân chủ lực của nước Triệu, cớ sao lại báo là
không phải, hãy mau mau giải thích.” Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như nước
chảy, song đã có phần xa xôi.
Như bị dội một gáo nước lạnh, Tô Liễu bình thản trả lời: “Ta chắc chắn
đến 80% rằng đó không phải là quân chủ lực. Còn về sau này có hai khả
năng: một là nội bộ bọn chúng đã có được thông tin nên kéo nhau tới; hai
là do các danh tướng của chúng ta đều ở đây cả, nên bọn chúng chú ý.”
“Chứng cứ đâu?” Kiêu Dương lạnh lùng hỏi.
“Chiến ngự lâm lâm từng đấu với chúng, hẳn có thể phán đoán đẳng cấp của
đối phương.” Thao tác đánh máy của Tô Liễu mỗi lúc một chậm lại “Bọn
chúng ắt đã dùng thần dược, để che giấu đẳng cấp của mình.”
“Tiểu Triệt thấy thế nào?” Kiêu Dương tự hỏa quay đầu mũi giáo, trỏ sang
phía Tiểu Triệt.
“Vâng, đệ nghe được rồi.” Chiến ngự lâm lâm trầm ngâm giây lát rồi đáp
“Có thể do Tiểu Ngược đẳng cấp còn thấp, phán đoán sai lầm. Đám người đó
đích thị là quân chủ lực, đẳng cấp đều từ 150 trở lên.”
Tô Liễu xóa phắt dòng chữ đang định gửi đi. Sai lầm là sao? Lẽ nào như
thế? Nếu đẳng cấp đạt 150+, chiêu thức tiêu diệt đám đông của Yêu tinh
áo choàng tuyệt đối không thể sát thương mạnh nhường đó? Tô Liễu định mở
ổ cứng, lấy đoạn ghi hình kỷ niệm lần đầu tham gia chiến quốc rồi post
lên, để chứng mình mình không hề hoa mắt. Song nàng thấy tức lắm, căm
cái tên Tiểu Triệt đã cố ý nói dối nhằm hãm hại nàng!
Tô Liễu thiếu nước xông tới mắng thẳng cánh: “Cậu nhẫn tâm hãm hại người
bạn gái từ thưở thiếu thời chỉ vì một con đàn bà sao?!” Nhưng nàng cố
dằn lòng.
Lại nghe tiếng Kiêu dương hỏi: “Bỗng dưng muốn chết kia, dưới núi có 20
người, tại sao lại báo chỉ có bảy, tám tên.”
“Là vì mười mấy tên kia lẩn khuất trong bụi cỏ, từ phía trên núi nhìn
không được rõ.” Tô Liễu chán nản giải thích.
“Vây sao?” Kiêu dương lấp lửng.
Phòng chat im lặng một hồi, đến lượt Yêu tinh áo choàng the thé: “Sau
khi sống lại ở điểm phục sinh, ta bị quân địch tấn công, sao ngươi không
ứng cứu?”
Tô Liễu chán chẳng buồn để ý, bèn trả lời qua quýt: “Không nhìn thấy.”
“Điêu toa, ta bị tập kích ngay cạnh điểm phục sinh!” Yêu tinh áo choàng
hét lên tức tối.
“Ồ, cho dù có nhìn thấy, ai bảo là ta nhất định phải cứu ngươi? Dựa vào
đâu kia chứ?” Nàng cười khẩy, bụng nghĩ đánh máy thì lâu quá bèn chỉ
viết đơn giản:
“Gần đó có nhiều người nước Tề cũng cần được ứng cứu.” Chợt nghe tiếng
Kiêu dương tự hỏa: “Mọi người đều là người nước Tề, quốc chiến nổ ra cần
phải gác tình riêng vì sự nghiệp chung. Bỗng dưng muốn chết kia, ta
không biết em gái ta đã đắc tội gì nhưng trong chiến đấu tất cả phải
đoàn kết. Ngươi đã có lỗi thấy chết không cứu.”
Có lỗi thấy chết không cứu! Tô Liễu tức đến phát buồn cười. Nàng xóa
luôn lời giải thích ban nãy và thay bằng hai chữ: “Nực cười!”
Vừa gửi đi xong, đám người trong phòng chat đã nhao nhao.
Yêu tinh áo choàng: “Cả nhà xem, cô ta ngoan cố chưa kìa! Ta đã sớm nghi
ngờ ả là nội gián mà, rõ ràng hai mươi mấy người lại báo là bảy, tám gì
đó. Ừ, thì cứ cho nhìn nhầm đi, nhưng xuống núi nom rõ rồi cũng chẳng
kịp thời hồi báo, lại còn bảo đó không phải là quân chủ lực, cố ý câu
giờ cho bọn quân Triệu!”
Tiểu Bố: “Nói nhiều làm gì, đuổi ả đi thôi!”
Thịnh Thế Hoan Đằng: “Ta không hiểu lắm, giữ ý kiến trung lập.”
Chiến ngự lâm lâm: “Có thể là Tiểu Ngược đã đoán sai……”
Phiêu tại giang hồ : “Để Kiêu Dương xử lý, đây là người do huynh ấy đưa
đến mà.”
Lập tức cả phòng chat im tiếng.
“Tiểu Ngược, ngươi khiến ta thất vọng quá!”
Cùng với tiếng thở dài khe khẽ, bên trò chơi vang lên một tiếng tít dài.
Tô Liễu out khỏi UT, chuyển sang giao diện trò chơi. Ở đó hiển thị:
“Người chơi Bỗng dưng muốn chết bị Tề vương trục xuất do phạm tội phản
quốc, có đồng ý hay không?”
Tô Liễu giữ chặt con chuột, 30 giây sau—
Hệ thống hiển thị: Toàn dân bỏ phiếu, ngay sau 10 phút, cưỡng chế trục
xuất người chơi Bỗng dưng muốn chết
Trong phút chốc rợp trời tin nhắn.
(Thế giới) (Người chơi) Ngươi là lợn trong địa bàn của ta: Trời ơi, lại
có một người đã bị trục xuất, hai lần điểm kinh nghiệm đó nha. Anh em
hỡi, ai gặp thì nhớ báo!
(Thế giới) (Người chơi) Trời mát một mùa thu: Cái ID này quen ghê, là
vương hậu bí mật của Tề vương dạo trước thì phải!
(Thế giới) (Người chơi) Làm một phát mất tăm: Lại là một thiếu phụ bị
ruồng rẫy!
(Thế giới) (Người chơi) (Người chơi) Vô pháp vô thiên: Nước Tề lần này
đã tổn thất nặng nề, phải chăng do mụ này gây nên?
(Thế giới) (Người chơi) Bao giờ chàng lại tới XX: Có ta đây, lão đang
cần một ít đàn bà để luyện “nhân tâm đan”~~~~~
Lại có cả mấy tin nhắn riêng.
(Người chơi) Vũ dạ phi phi: Tiểu Ngược, có chuyện gì thế? Tại sao nàng
bị dính tội phản quốc?
(Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Ta bỏ phiếu phản đối, lần này đại ca
sai rồi!
(Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum:…….
Đang dò xem tin nhắn, chợt Tô Liễu sững tay.
(Nói thầm) (Người chơi) Nghe tiếng nước chảynói thầm: Ối, là nàng đã cứu
em của ta chỗ cạnh điểm phục sinh mà, xảy ra chuyện gì thế?
(Nói thầm) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâmnói thầm: Xin lỗi Tiểu Ngược nhé!
Tô Liễu mỉm cười, đóng tất cả các kênh chat có thể.
Thiếu nữ áo xanh đứng thẳng người trên đỉnh thánh sơn. Nàng vươn vai,
duỗi chân rồi duyên dáng bước tới trước mặt hiệp sỹ áo đen. Với nụ cười
yêu kiều, nàng từ từ cởi dây áo. Uyển chuyển tựa đang thoát y vũ, nàng
lột bỏ từ áo khoác ngoài cho tới áo váy trắng, lột từng chiếc từng
chiếc, cho đến khi chỉ còn mỗi yếm lót và quần ngắn.
“Ê, Kiêu dương tự hỏa.” Hai tay chống nạnh, thiếu nữ quắc mắt tựa một nữ
vương, “Ta trả lại ngươi tất cả trang bị, còn về đẳng cấp…….hãy chờ thêm
vài ngày nữa. Oan gia ngõ hẹp, sẽ còn gặp nhau!”
Nói xong, nàng xoay người, tung tăng bước trên con đường lổn nhổn đá cuội.
“Tiểu Ngược, muội không muốn nói gì với ta sao?” Hiệp sĩ áo đen trầm
ngâm hỏi.
Thiếu nữ dừng chân, nghiêng đầu mỉm cười rồi nghịch ngợm vẫy vẫy ngón
giữa. Nàng kiêu hãnh bước đi, trong ánh trăng bàng bạc.
-----Gim
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro