Bỗng dưng muốn chết - Thanh Sam Phong Lưu (chương 2.2)
Bỗng dưng muốn chết – Thanh Sam Phong Lưu (chương 2.2)
“Đại ca, muội phải đi toa-let.” Một giọng nữ nũng nịu vang lên.
“Ừa, đi đi.” Kiêu dương tự hỏa ngượng ngùng đáp. Chàng im lặng một hồi
rồi tiếp tục lên tiếng: “Tiểu Ngược à, một mình nàng phải cảnh giác đó nhé.”
“Được.” Tô Liễu tiếp tục đánh máy.
“Tiểu Ngược, nàng không có míc hay không muốn nói chuyện thế?” Đúng lúc
Tô Liễu ngỡ Kiêu Dương đã out khỏi phòng chat thì chàng lại cất giọng hỏi.
Tô Liễu đắn đó, định trả lời “không muốn”, giọng nói ngập ngừng đã lại
vang lên : “Không muốn thì thôi, ta không ép, nhưng thế này bất tiện lắm.”
“Quen rồi thì thôi.” Tô Liễu không rõ ý chàng là ai “bất tiện” nên đành
trả lời qua quýt.
“Đành vậy”, rồi chàng khẽ cười “Tiểu Ngược, ta hiện có mấy phòng chat
liền, hôm nào ta hẹn riêng muội nhé!”
“Ừa.” Tô Liễu trả lời cộc lốc.
Sau khi quân địch tấn công vùng thánh sơn, khu rừng yên bình bỗng loang
loáng ánh thép, tràn ngập tiếng binh khí đập vào nhau chan chat, tiếng
vó ngựa dồn dập đến chói tai.
Bầu trời trong xanh bị mây đen phủ kín, một luồng sáng xé toang không
trung, kèm theo đó là mưa bão xối xả.
Trong phút chốc, khắp mặt đất mịt mù đất đá, từng đợt sóng lửa cuộn dâng
theo gió ập tới nuốt chửng đối phương.
Hiệu ứng hình ảnh của trò Anh Hùng thật đẹp! Một đám đông các nhân vật
mô phỏng với vô số kiểu nét mặt, vậy mà trong cảnh chiến trường hỗn loạn
vẫn thể hiện rất sắc nét. Tô Liễu dõi mắt về khúc quanh trên triền núi,
chăm chú canh giữ con đường nhỏ.
Con đường nhỏ phía sau núi lúp xúp và khó đi, mà cũng chỉ dẫn tới một
trong sáu trụ sở của linh thú. Còn con đường lớn phía trước núi thênh
thang, dẫn thẳng lên đỉnh, lại còn thông với cả sáu trụ sở.
Linh thú thánh sơn cách bảy ngày lại đổi trụ sở một lần và lần này, rất
không may, lại rơi vào đúng trụ sở phía cuối con đường nhỏ. Nếu nước
Triệu nắm được thông tin này, chúng sẽ tập trung tấn công nơi này, thắng
lợi trong tầm tay. Do đó, sợ đối phương sinh nghi, Khâu Kiêu Dương biết
là quan trọng mà cũng không dám cắt cử đông người canh giữ.
Trong lúc Tô Liễu tập trung canh gác, phát hiện ra chừng bảy tám cái
bóng lén lút, trên đầu chúng mang biểu tượng nước Triệu. Nhìn từ trên
xuống dưới không được rõ lắm, song rõ ràng quân địch rồi. Vì con đường
lẩn khuất trong cây, lại muôn phần quanh co, nên Tô Liễu thong thả nhắn
riêng cho Kiêu Dương tự hỏa: “Tử hỏa, có bảy tám tên lính Triệu đang dò
đường ở phía sau núi.”
“Ồ, để ta bảo Tiểu Triệt mang chừng mười người qua đó gây nhiễu.” Kiêu
Dương thấp giọng.
Im ắng chừng hai giây, chàng hỏi tiếp: “Tiểu Ngược, muội nhìn kỹ lại
xem, có phải là bảy tám tên hay không? Vì theo nguồn tin của ta, quân
chủ lực của Triệu quốc là một toán chừng 20~30 tên.Hiện tại, tình hình
đằng trước núi rất thuận lợi, ta nghi ngờ vị trí linh thú đã bị bại lộ.
Toán chủ lực gồm toàn các cao thủ hàng đỉnh của các nước với thao tác
siêu giỏi, đẳng cấp siêu cao, trang bị tối tân, phối hợp ăn ý. Bản thân
mỗi game thủ này lại là một cao thủ chiến thuật, nên Khâu Kiêu Dương lo
Tô Liễu nhìn nhầm, ảnh hưởng tới kế hoạch tác chiến.
Tô Liễu mở camera, chỉnh góc nhìn, rồi gửi tin báo với Kiêu Dương: “Ta
xuống núi thám thính xem sao, nhìn từ xa không rõ.”
“Cũng được, có vấn đề gì thì báo lại với ta,” Kiêu Dương nói xong, ngập
ngừng đôi lát rồi cười dịu dàng: “Tiểu Ngược, muội cẩn thận nhé!” Chỉ
một câu nói bình thường giữa một trò chơi, nhưng khiến người nghe cảm
thấy thật ấm áp. Tô Liễu mỉm cười, lặng thinh hồi đáp: “Biết rồi, Tử hỏa ạ.”
Nương theo bóng cây, nàng âm thầm di chuyển xuống chân núi. Ở cự ly gần,
nàng mới nhận thấy có tới mười mấy người đang lao xao trong bụi cỏ, chờ
đợi cơ hội.
Cỏ xanh mềm mượt, lóng lánh ánh sương, 20 nhân vật cổ trang kẻ đứng
người ngồi, tư thế nhàn nhã như đảng trảy hội đạp thanh.
Đẳng cấp của Tô Liễu là 118 và theo luật trò chơi, nàng không thể thấy
được vị trí của những người chơi hơn mình 20 cấp trở lên. Vậy nhóm người
này khả năng là 138+.
Cũng có khả năng là……
Truyền rằng có một loại thần dược uống vào sẽ giấu được đẳng cấp.
Hồi chơi game đợt trước, Tô Liễu đã từng nhiều lần tham gia các chiến
dịch của hành hội. Theo kinh nghiệm của nàng, hẳn Thiên địa bất nhân đã
hay tin vị trí của linh thú nhưng còn chưa thực sự tin tưởng, nên đã
phái người đến dò la.
Đám người này dù là 138+ hay là đã uống uống tàng ẩn đẳng cấp thì cũng
đều không phải tay vừa. Điều này chứng tỏ Thiên địa bất nhân rất coi
trọng trinh thám và Tề quốc cần thiết phải kéo dài thời gian lên núi của
chúng mà không khiến Triệu quốc nghi ngờ.
Tô Liễu đang định cấp báo tình hình, bỗng một ngọn hỏa diệm đùng đùng
bốc cháy giữa đám quân lính. Nàng dừng tay, chăm chú nhìn màn hình, thấy
cột máu của đối phương mất một lượng đáng kể, nhưng chưa đầy một giây đã
lại dần đầy trở lại. Tô Liễu bất giác phá lên cười.
Đẳng cấp của Yêu tinh áo choàng là 141, sức tàn phá của chiêu hỏa diệm
vừa rồi ước chừng 3000+. Căn cứ vào lượng máu vừa hao hụt, bình quân
đẳng cấp của nhóm này chỉ khoảng 120, vậy chúng không thể là toán chủ
lực của Triệu quốc.
Trong lúc Tô Liễu tính cách báo cáo rành rọt với Kiêu dương tự hỏa, trên
kênh chat đã vang lên tiếng the thé: “Đại ca, toán chủ lực của Triệu
quốc ở phía sau núi. Muội không nhìn rõ đẳng cấp của chúng, muội chỉ thử
dùng chiêu thuật, thấy cột máu của chúng không thay đổi nhiều.”
Tô Liễu nghĩ bụng, tại Khâu Kiều Nhan ra tay nên màn hình bị đơ trong
giây lát, ảnh hưởng tới việc quan sát. Thêm vào đó, người đông hỗn loạn,
khói bụi mịt mù, đám người uống bình máu xong thì cô ả mới thấy cột máu,
hẳn không thể chính xác bằng mình. Do đó, nàng mật báo riêng với Tự hỏa:
“Không phải toán chủ lực, đừng phái nhiều người tới, khiến bọn chúng
sinh nghi. Bọn này chỉ là quân do thám thôi.”
Gửi xong tin nhắn, nàng xông vào tham chiến.
Pháp sư không nhiều máu như chiến binh. Sau khi tham chiến một cách
quang minh chính đại, Tô Liễu thương hại nhìn ả pháp sư Yêu tinh áo
choàng trước ham hố giờ nằm ngay đơ. Tô Liễu thông minh lựa chọn cách
đánh du kích, xẹt qua xẹt lại phía bên ngoài và phóng lệnh tiễn vào đám
quân Triệu ít máu.
Ánh mặt trời chiếu thẳng đầu binh khí chói lòa, thứ ánh sáng lạnh lẽo
ghê rợn.
Trên đám cỏ mịn như nhung, một đống xác người chất ngổn ngang. Tô Liễu
giết nhiều người và đã bị chú ý, một mũi ngân tiễn sáu cạnh rít gió,
nhằm thẳng nàng xông tới.
Một ánh sáng lạnh lẽo loe lên, thiếu nữ áo xanh từ từ ngã nhào.
Tô Liễu đang định hồi sinh tại chỗ, chợt nghe tiếng Thịnh Thế Hoan Đằng
dẫn một toán quân đẳng cấp rõ cao ào ào xông tới. Tô Liễu sững sờ nhìn,
chẳng phải nàng đã nhấn mạnh với Tử hỏa là “không phải chủ lực” hay sao?
Phái tới rõ nhiều tinh anh, lại còn giong trống mở cờ, đúng là đồ…vạch
áo cho người xem lưng.
Đúng như nàng dự liệu, chỉ một phút sau đó, quân nước Triệu ùn ùn kéo
tới đông nghìn nghịt. Trong phòng chat có tiếng thúc giục: “Thiên địa
bất nhân đã biết được vị trí của linh thú. Tiểu Ngược, Yêu Yêu, hai muội
quay về điểm phục sinh cố định nhé!”
Chẳng buồn đổi kênh chat để gửi tin nhắn, Tô Liễu quay thẳng về địa điểm
phục sinh.
Vừa mới sống lại, nàng đã nom thấy Yêu tinh áo choàng đang đánh nhau chí
chết với một tay chơi nước Triệu. Tô Liễu gõ nhẹ mấy ngón tay, thiếu nữ
áo xanh quay đầu đi thẳng.
Đồng hồ đếm ngược chỉ thời gian còn hai mươi phút mới kết thúc trận
chiến, lại thấy số người nước Tề rải rác khắp nơi, Tô Liễu quyết định
lên đỉnh núi.
Mặt trời xế bóng, không gian trầm mặc, thánh sơn đắm mình trong ánh
chiều hôm. Một ngôi miếu đá đen ngói đỏ ngự trên đỉnh tam cấp lát bằng
đá xanh. Thánh Sơn linh thú đang ở trong miếu, Tô Liễu lại gần, nhìn
thấy rất nhiều người đang đứng ở đó.
“Tử hỏa, hóa ra ngươi ở đây.” Tô Liễu lén nhắn riêng với Kiêu dương tự hỏa.
Kiêu dương lặng im không đáp.
Thời gian trôi qua tính từng giây từng phút. Dòng người tiến lại mỗi lúc
một gần, tiếng binh khí va vào nhau loảng xoảng.
-----Gim
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro