chap 4.1 - 4.2
Bỗng dưng muốn chết – chương 4.1
Chương 4: Phước lộc trời ban
Một giọng nữ trẻ trung nhận điện thoại, cô nàng vừa cười vừa đáp: “Vấn đề này í ạ, mình phải tìm cái anh chàng rỗi việc bên bộ phận nghiên cứu thị trường thì mới trả lời bạn được. Ồ la la, trưởng phòng bên đó đây rồi, bạn chờ máy một chút.”
Tô Liễu: botay.com
Kế đó là một giọng nam trầm khẽ khàng: “Xin chào cô Tô, tôi họ Hứa, trưởng phòng nghiên cứu thị trường. Về vấn đề của cô, là thế này…”
Lúc mới tung sản phẩm Anh hùng ra thị trường, công ty không dám đưa vào quá nhiều kiến quốc lệnh, sợ người chơi chưa quen, lại chiến loạn liên miên sẽ dễ bỏ cuộc. Mấy năm gần đây, bốn nước ban đầu đã phát triển ổn định, nên cần thành lập thêm quốc gia mới, phát triển thế giới. Đầu tháng 6 tới đây, trong phiên bản mới, chúng tôi sẽ chính thức tung kiến quốc lệnh vào trò chơi.
Còn về cách thức người chơi tiếp cận kiến quốc lệnh, ý kiến trong công ty chia làm hai phe. Phe sáng tạo cho rằng chủ nhân kiến quốc lệnh phải là một game thủ có khí phách anh hùng, vượt qua mọi thử thách, đón nhận nhiệm vụ và được ban lệnh bài. BOSS Hạ Pháp Nhĩ đầu người mình rắn theo tương truyền chính là con cháu của Nữ Oa. Người chơi nào thông minh nghĩ tới thần thoại Nữ Oa mở mang bờ cõi năm xưa, dám đấu với Hạ Pháp Nhĩ hơn nửa tiếng đồng hồ, người đó sẽ nhận được nhiệm vụ duy nhất. Hai lệnh bài còn lại sẽ được kích hoạt để xuất hiện một cách ngẫu nhiên.
Phe bảo thủ không đồng ý, với lí do sẽ phải đợi rất lâu, vì chẳng có người chơi nào hành động như thế. Họ đề nghị cứ để cho các BOSS trên 100 tùy cơ xử lý cả ba lệnh bài.
Đôi bên lời qua tiếng lại, sau cùng giám đốc dự án đập bàn quyết định phương án của phe bảo thủ.
Nào ngờ, người đứng đầu phe sáng tạo lại là trưởng nhóm thiết kế, vốn có quan hệ thân thiết với trưởng nhóm lập trình. Hai người cùng đi uống rượu, cơn tỉnh cơn mê, ma xui quỷ khiến thế nào rủ nhau đổi mã số lập trình về phương án một. Cho rằng phương án này có thế phát huy tính chủ động của người chơi và thu hút khách hàng, họ hoàn toàn quên mất giá trị vô song của kiến quốc lệnh, và một khi người chơi dùng nó để kiếm tiền…
Mãi tới khi Tô Liễu nhận được nhiệm vụ, sự vụ trên mới bị phát giác. Lo sợ Thế giới sẽ dậy sóng, công ty cho người mở các nick phụ và tới các máy phục vụ nhận nhiệm vụ. Vì cần thêm chút thời gian để khắc phục vấn đề kỹ thuật, họ quyết định tìm cách liên lạc với Tô Liễu và đề nghị nàng giữ im lặng cho tới khi phiên bản mới ra đời.
Nhưng điện thoại không gọi được, người chơi lại không online, không động tĩnh gì, nên công ty cũng chẳng bận tâm nữa, vì dù sao phiên bản mới cũng đã sắp trình làng. Trưởng phòng Hứa lịch sự giải thích về BUG và tha thiết xin lỗi Tô Liễu vì đã khiến nàng mừng hụt. Lại còn cười cười an ủi nàng: “Kiến quốc lệnh nghĩ là cho phép tham gia nhiệm vụ xây dựng nước chứ có tác dụng gì đâu mà. Là người chơi hiểu nhầm đó thôi.”
“À xin lỗi, cô đợi cho một chút, các thành viên dự án đang có ý kiến về việc xử lý BUG.” Trưởng phòng Hứa đột ngột dừng lại.
“Vâng ạ.” Tô Liễu chán nản chờ máy. Đầu dây đằng kia vẳng lại những tiếng ồn ào.
Phải đến hai phút sau, trưởng phòng Hứa mới quay lại, cười rất vui vẻ: “Thông thường chúng tôi có hai cách xử lý đối với BUG. Một là “thuận theo ý trời”, tặng luôn người chơi vật phẩm mà họ tình cờ có được. Còn trường hợp người chơi không báo lại với công ty, ngang nhiên trục lợi, chúng tôi sẽ tịch thu.”
Vậy thì sao? Tô Liễu hồi hộp, tim đập thình thịch.
“Ban nãy chúng tôi đã trao đổi, trường hợp của cô tuy có toan tính đầu cơ mở nick ảo, nhưng không đến nỗi đem đi rao bán khắp nơi, nên cũng không đáng trách. Sự cố lần này âu cũng là cơ duyên của cô với nhiệm vụ kiến quốc. Nên sau khi cập nhật phiên bản mới, chúng tôi sẽ trực tiếp chuyển Tần lệnh vào thương khố của cô!”
Hả?!
Chúa ơi, vậy là cuối cùng Chúa cũng đã rủ lòng thương xót con. ^-^
Tô Liễu sung sướng cười quên cả trời đất.
“Quý công ty thật tốt quá đi. Chúng tôi sẽ báo đáp bằng cách nỗ lực bỏ tiền để được chơi nhé nhé nhé nhé! Xin cảm ơn ơn ơn ơn!” Tô Liễu vừa khoa chân múa tay bắt chước kiểu nói của các MC, vừa nhìn lên màn hình.
Đêm sa mạc hoang vu, muôn vì sao nhấp nháy, bóng trăng chênh chếch trên đỉnh ngọn đồi cát sừng sững. Màn nhung đen – bầu trời gắn kim cương – sao sáng bao phủ khắp nơi, cuốn trọn con người vào lòng vũ trụ.
Thiếu nữ áo trắng thiền tọa trên mỏm núi đá xám. Đằng sau nàng, chiến binh giáp đen đứng yên phăng phắc tựa đá tảng. Phía xa xa, một thiếu nữ mặc tỏa giáp đang múa đao chém giết bầy sói sa mạc.
Sau khi gác máy, Tô Liễu lập tức quay ra gõ bàn phím liên hồi.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Phát lộc roài, ặc ặc….
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: ?
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Đau bụng à? Ra toa-let!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Tiểu đệ, im miệng
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Không được gọi ta là tiểu đệ, đồ…Tô Tô
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu:……
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Tiểu đệ là nick trước kia của Doanh Vũ, trong trò Ngụy Tấn phong lưu, còn nick của muội là Tô Tô. Tụi muội quen nhau trong trò đó.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Ừa ừa
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Xử lý xong rồi à?Nhanh thế?
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Vâng, sự thể rất ly kỳ. Từ từ để muội kể nhá! Chuyện là thế này…
Hai bàn tay của Tô Liễu lướt như bay trên bàn phím, bô la ba la kể lại đầu đuôi sự việc.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Vậy là tất cả đều ổn?
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Ngon lành quá nhỉ…Công ty hào phóng nhỉ…Đời người chẳng biết thế nào…Thế mà lão gia chẳng vớ được cái chó gì sất!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Đúng là lớ ngớ vớ dây đồng.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Huynh giúp bọn muội thành lập quốc gia đi! Lúc nãy nghe người của công ty nói hay lắm cơ, những người chơi có đẳng cấp cao cống hiến lớn còn được lưu danh sử xanh nữa cơ ^-^
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Lại cưa sừng làm nghé, ra vẻ ngây thơ kìa = =
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Ghen à? Sang Thái Lan họ phẫu thuật chuyển giới cho!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ:……
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Được không Sát Sát? Trong trò chơi này, muội chỉ có thêm một người bạn duy nhất là huynh. Muội muốn được cùng các bạn của mình lập nên quốc gia mới của chúng ta.
Tô Liễu hồi hộp gửi lời nhắn rồi căng mắt nhìn màn hình không chớp, nín thở đợi chờ câu trả lời. Vô liêu sát yêu không thích chơi game, nàng cảm nhận được điều này từ lúc chàng bảo muốn nhường lại nick, nhưng mà…Nàng rất, hết sức, vô cùng mong muốn chàng sẽ ở lại.
Một hồi lâu sau đó, kênh nhóm bạn mới hiện ra hai hàng chữ.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Được.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Nhưng ta thỉnh thoảng mới online thôi.
Tô Liễu nở nụ cười tươi rói.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Không sao, chỉ cần huynh có xuất hiện là được.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Đúng đó, huynh là niềm động viên tinh thần của cả nhóm mà.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Quên đi, Sát Sát thần phụ là…thần tượng của tớ đó!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Ba năm không gặp, cậu chẳng những biết chửi bậy mà còn học được cách đong trai nữa kia đấy!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Cút đi cho khuất mắt ta, đồ PD!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Vô liêu sát yêu: Thật là vui khi ta còn trẻ.
Phiên bản mới sẽ được cập nhật trong khoảng 23h đến 1h sáng ngày thứ 3 tuần sau. Tranh thủ vài ngày còn lại, Tô Liễu và Doanh Vũ đi đạp địa đồ, mua hồi thành phù các nơi để tiện thực hiện nhiệm vụ kiến quốc sau này. Đích thân Anh cả mà hai người đã quen trong trò Ngụy Tấn phong lưu đứng ra cắt đặt chuỗi công việc gian nan này.
Hôm trước, sau khi Tô Liễu liên lạc với họ, việc đầu tiên là bị nghe một trận chửi mắng vì tội bỏ đi mất tăm mất tích. Nghe nàng kể sự tình, chị Minh Diên liền đứng ra quyết định, để giám sát nhị vị “đại thần lương đống” tương lai khỏi mải chơi la cà, cả nhóm sẽ đổi máy phục vụ.
Thêm một lí do nữa, đó là đại ca rất hứng thú với nhiệm vụ kiến quốc đã được mô tả sơ qua trên diễn đàn chính thức. Họ mới chơi trò này, chưa giao dịch nhiều với máy phục vụ, đổi máy cũng chẳng sao.Mà rất tình cờ, trong hệ thống máy phục vụ Thanh Long của Tô Liễu có cả một người bạn ngoài đời của Anh cả.
Gia tộc khi trước của Tô Liễu vỏn vẹn hai mấy người, ấy thế mà lũ lượt kéo sang xem chừng đông đúc ra phết. Và cả nhóm lại cùng nhau ngày ngày luyện tập, nâng cao đẳng cấp.
Tô Liễu không kể việc mình bị bắt nạt cho Anh cả và chị Minh Diên, cũng chẳng cho Doanh Vũ hé răng. Đây chẳng qua là ân oán riêng tư, nàng không muốn bạn bè chân ướt chân ráo đã bị cuốn vào vòng ân oán.
Trước mắt, cần thành lập quốc gia.
Tiếp đó, tiêu diệt Tề quốc.
Sau cùng…bắt đích danh Yêu tinh áo choàng tới làm nô lệ.
Ha ha ha….
Trên màn hình, nữ chiến binh mặc khôi giáp một tay chống nạnh, một tay che miệng cười lúng liếng.
(Nhóm bạn) (Người chơi) Doanh Vũ: Làm ơn thôi đi, trang phục với điệu bộ chẳng ăn nhập gì cả!
(Nhóm bạn) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết:…….
Lệnh truy sát có thưởng vẫn đang hiệu lực, nhưng Tô Liễu và Doanh Vũ cứ mặc kệ.
“Đạp địa đồ” nghĩa là người chơi phải đi khắp các hang cùng ngõ hẻm trong trò chơi và hệ thống sẽ căn cứ vào dấu chân của họ để hoàn thiện “địa đồ”. Vì cứ phải chạy qua chạy lại, nên đương nhiên hai người đã bị rơi vào tầm ngắm. Và tại một thị trấn nhỏ thuộc nước Sở, họ đã bị ba tay chơi ẩn đẳng cấp chặn lại.
Mấy ngày nay Tô Liễu rất vui, nên nàng thản nhiên trước cái chết.
Duyên khởi duyên diệt, nàng bình thản tự an ủi mình.
Kết quả là khởi duyên – bị giết chết tươi và diệt duyên – ba kẻ thủ ác không chịu đi, lại còn có những hành động bỉ ổi đối với thân xác của hai nàng.
Doanh Vũ tức điên, chửi bới ầm ĩ: Tổ sư bố chúng mày!!!!!!
Gã có nick là Tạc dạ thần tinh vừa đá hai cái xác vừa dằn giọng: “Lũ chó này sao không dạy mà sủa đi, còn nằm ườn ra đây làm gì?”
(Thế giới) (Người chơi) Tạc dạ thần tinh: Yêu yêu, vị trí 34, 67, hai con yêu nữ biến thái bắt nạt nàng đã bị ta tìm thấy, mau lại đây báo thù.
(Thế giới) (Người chơi) Tạc dạ thần tinh: Anh em nào có hứng thì nhào vô.
(Thế giới) (Người chơi) Thiên hành kiện: PD ta chẳng thèm.
…
Tô Liễu tức run người. Sau khi hồi sinh tại chỗ, nàng lập tức chọn “khiêu chiến” với hy vọng cấp bậc thấp thì sẽ được đưa đến không gian bí mật. Nào ngờ trên màn hình hiện lên dòng chữ màu vàng: Hệ thống không cho phép tự sát.
Sao thế nhỉ, lẽ nào trường hợp đẳng cấp quá chênh thì chuyển tới không gian bí mật đấu tay đôi là một BUG và đã bị hủy bỏ? Chưa kịp hiểu rõ sự tình, Tô Liễu đã lại bị giết lần nữa.
Doanh Vũ vung đại đao xông tới, miệng không ngừng chửi rủa, nhưng cũng chẳng được mấy hơi.
“Tô Tô, hay là về điểm phục sinh ở thành chủ.” Doanh Vũ gửi lời nhắn trên kênh bạn bè. “Sát Sát không có ở đây, cậu level quá thấp, tớ cũng chẳng đấu lại với ba đứa bọn chúng. Thôi, coi như chẳng may giẫm phải đống phân thối!”
“Không được đâu, trừ phi chúng ta out.” Tô Liễu bình tĩnh đáp, “Vì chắc chắn điểm phục sinh cũng đã bị ém. Ba đứa này hẳn là đám bạn của bà cô già Yêu tinh. Chúng đến để báo thù chứ không phải là vì tiền đâu.”
“Vậy chúng ta out thôi.” Doanh Vũ đáp.
“Nhưng nếu chúng cứ ém mãi thì sao? Bọn thần kinh hay cố chấp lắm.” Tô Liễu nghĩ cách “Tiểu Thích, tớ sẽ dụ bọn chúng ra xa, cậu hồi sinh xong phải lập tức chạy luôn. Hẹn gặp lại tại Mai Lạc Phong.”
“Không được, tớ dụ bọn chúng cho cậu chạy.” Doanh Vũ bướng bỉnh đáp.
“Đừng ngốc thế, mục tiêu của Yêu tinh nhằm vào tớ kia.” Đột nhiên, Tô Liễu thấy sôi máu. Nàng gắng cười bảo với Doanh Vũ “Nhớ đừng nói gì với các anh chị em đấy nhé. Bọn mình chưa chắc chắn, giờ mà sự việc ầm ĩ lên thì kiến quốc chẳng xong, mà không chừng còn bị bật khỏi trò chơi nữa đấy!”
Thù mới và hận cũ, nàng nhất định sẽ trả. Nhưng không phải là bây giờ, khi bản thân còn đang bị truy sát.
Không có ai sinh ra để cho kẻ khác chà đạp, dù trong cuộc sống thực hay là thế giới ảo cũng vậy.
Hồi sinh, mở khiên, gia tốc, uống máu, chạy thẳng về phía trước, thao tác nhịp nhàng đợi cho hết một loạt động tác, lại tiếp tục uống máu, gia tốc.
“Mẹ, con chó cái này chạy nhanh thật!” Tạc dạ thần tinh cùng hai thằng đồng bọn vừa đuổi theo vừa chửi bới om xòm.
Nữ chiến binh đứng nguyên tại chỗ trong trạng thái “linh hồn”, thấy chấm đen phía trước đã dần mất hút, nàng lại tiếp tục bò dậy.
Chó chết! Cố Phi nhìn màn hình mà muốn tức điên, cậu đấm mạnh liên hồi xuống bàn.
“Tiểu Phi à …” Có tiếng người gõ cửa “Bạn của papa vừa mang biếu vải thiều con thích ăn này, con nếm thử đi!”
“Không ăn.” Tiểu Phi bực dọc đáp.
Im lặng một hồi, giọng nói ân cần pha chút hối lỗi lại tiếp tục ngoài cửa “Sao thế con trai, có chuyện gì không vui thì kể papa nghe nào?”
Kể ? Kể chuyện năm xưa ông đã mắng tôi không ra gì và đòi bỏ mẹ tôi sao?
Hay chuyện ông đánh tôi ngay trước mặt ả nhân tình? Cố Phi cười gằn rồi lạnh lùng nói vọng qua cánh cửa: “Dạo này việc học rất bận, đây không muốn ngày nào cũng chạy đi chạy lại. Nếu có tiền, cho đây mượn một ít để thuê nhà.”
Lại im lặng một hồi, giọng nói chầm chậm có phần mệt mỏi: “ Tiểu Phi, tấm thẻ phụ papa đưa con có rất nhiều tiền trong đó. Con cần bao nhiêu cứ lấy, con đừng nói từ…mượn.” Chữ “mượn” sau cùng nói rất nhỏ, nghe chừng nghèn nghẹn.
Rồi giọng nói im hẳn, tiếng chân đi cũng xa dần.
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa nói với bạn: Doanh Vũ, bảo Tiểu Ngược out đi cái đã. Việc còn lại để ta xử lí, bảo đảm sẽ không còn ai ém hai người nữa.
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa nói với bạn: ???
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa nói với bạn: Có ở đó không?
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa nói với bạn: Tin ta đi, mặc dù ta rất muốn giết ngươi – kẻ mạo ảnh người khác hòng đùa cợt ta. Nhưng ta không muốn hại Tiểu Ngược, ta luôn coi nàng là bạn, dù giờ đây nàng xa lánh ta, ha ha…
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa nói với bạn: Trả lời mau!
Cố Phi thản nhiên nhìn chuỗi tin nhắn rồi cười híp mí.
“Đây.” Cậu dằn bàn phím.
(Nói thầm) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa nói với bạn: Tốt rồi, ta đang trên đường phi tới đó!
Cố Phi lơ đãng nhìn nữ chiến binh áo đen lại một lần nữa bị đốn ngã, hai tay cậu lướt trên bàn phím.
(Nói thầm) Bạn nói vớiKiêu dương tự hỏa: Người đừng ở đó mà giả nhân giả nghĩa!
(Nói thầm) Bạn nói vớiKiêu dương tự hỏa: Mấy ngày trước chính ngươi đã trục xuất Tiểu Ngược đó thôi. Nói đi, có phải giờ ngươi đã biết tấm ảnh ta post trên diễn đàn chính là nàng, nên mới làm ra vẻ ân cần.
(Nói thầm) Bạn nói vớiKiêu dương tự hỏa: Tiểu Ngược chính danh mĩ nữ.
Hơn thế nữa, nàng còn là một đại mĩ nữ. Nhưng không bao giờ ngươi với tới đâu, đừng có mà tưởng bở!
(Nói thầm) Bạn nói vớiKiêu dương tự hỏa: Ta cảnh cáo ngươi, hãy mau mau cút đi. Tiểu Ngược của ta, ta sẽ tự mình bảo vệ nàng.
……
Type liền một hơi kín cả màn hình, Cố Phi cười khùng khục.
Cố Phi đoán biết Kiêu dương hẳn vì rất mê tấm ảnh của Tô Tô nên đã chọn nick Doanh Vũ trong số hàng chục mĩ nữ để nạp phi, đồng thời cũng thích tính cách của Tiểu Ngược nên vẫn âm thầm đi theo bảo vệ nàng.
Nay cậu sẽ nói cho Kiêu Dương biết, Tô Tô và Tiểu Ngược là cùng một người. Để xem gã xử lí ra sao.
Mụ yêu tinh dở hơi muốn đuổi Tiểu Ngược ra khỏi trò chơi sao? Được, ta sẽ để cho chúng bay huynh muội tương tàn, nồi da nấu thịt.
Cố Phi mỉm cười một cách khó hiểu khi trông thấy kênh chat riêng bặt không âm tín. Cậu chọn hồi sinh tại chỗ, mở gia tốc và phi thẳng hướng Tô Liễu mất tích.
Không biết sau bao lần chết đi sống lại, Tô Liễu nghe thấy tiếng vó ngựa mỗi lúc một dồn dập. Nàng dùng khả năng quan sát yếu ớt của trạng thái linh hồn để ngó nghiêng chung quanh và thoáng bần thần.
Một kị sĩ đao vàng kiếm bạc, cưỡi ngựa lao tới trong ánh hào quang. Tô Liễu nhìn không rõ khuôn mặt chàng, song bốn chữ “Thịnh Thế Hoan Đằng” lấp lánh kia thì không lẫn vào đâu được.
“Trời ạ! Mình có hoa mắt không nhỉ, thần tượng của mình kìa!”
Kênh chat hiện thời lao xao như ong vỡ tổ.
“Chu choa, mưa rơi chớp giật rồi, đại thần giáng trần rồi~~~~”
“Ai đó nhéo thử cái, mình có nằm mơ không nhỉ?”
“Là thật đấy, đại thần và mĩ nữ Yêu yêu là người chung một nước, hẳn chàng tới để giúp nàng đó!”
“Ôi, cảm động quá đi…”
Tô Liễu khẽ nheo đôi mắt biếc, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mặt.
Một cơn gió thổi tới cuốn những chiếc lá phong lên cao, để lại con đường nhỏ lát đá đen sạch tinh tươm. Chàng kĩ sĩ ghìm cương khiến tuấn mã ngẩng cao đầu hý vang. Rồi chàng lanh lẹ xuống ngựa, động tác rất dứt khoát.
Gần như cùng lúc, một con phượng hoàng ngũ sắc xuất hiện phía chân trời và rẽ mây bay tới.
“Thịnh Hoan…” Yêu tinh áo choàng chân chưa chạm đất mà đã kịp tuôn một tràng những lời lẽ khó hiểu trên kênh chat hiện thời “Sao chàng chẳng nói gì với thiếp mà lại âm thầm xuất hiện ở đây?”
Tình cảm quá! Mùi mẫn quá!
Trên đầu mọi người lập tức xuất hiện biểu tượng trái tim.
Mĩ nữ Yêu yêu 102 và chàng phò mã trong lời đồn đại – đại thần 102!
Ôi ôi, mối quan hệ tay ba ấy thế mà bền vững! Một người đi với một người, ố la la…
“Không cần báo thù hộ thiếp đâu, để thiếp tự……” Yêu tinh áo choàng lúc này đã hạ cánh, đang đứng uốn éo bên cạnh điểm phục sinh.
“Được.” Thịnh Thế Hoan Đằng bấy giờ mới lên tiếng kể từ khi xuống ngựa.
Tâm trạng của Tô Liễu lúc này thật khó tả, cảm giác như bị ai đó đập cho một búa, đau khủng khiếp và tê dại cả người.
Anh Thịnh Hoan tới để giết nàng thật sao?
Nàng nhắm chặt rồi mở thật to hai mắt, chuẩn bị out luôn cho rồi.
Hai giây trôi qua, thời gian hồi sinh bắt buộc đã tới, hình bóng Tiểu Ngược trên màn hình từ từ đứng thẳng dậy.
Mây đen lập tức ùn ùn kéo tới, sấm chớp đùng đoàng, những tia sét xé toang bầu trời chực lao thẳng xuống đầu nàng. Theo phản xạ, Tô Liễu điều khiển Tiểu Ngược nhanh chóng ẩn nấp, nhưng dù động tác có nhanh thế nào cũng không sao tránh nổi và cột máu mỗi lúc một ít dần. Nàng đang định dùng nốt bình máu cuối cùng, bỗng vạch sinh mạng thoắt cái đầy ăm ắp.
Từ trên người chàng kị sĩ sương y tỏa ra một luồng kim quang, chiếu thẳng xuống đầu nàng. Sau giây lát kinh ngạc, nàng lập tức di chuyển Tiểu Ngược tới bên Yêu tinh, nhân lúc ả đang sững sờ, bổ thẳng xuống một đòn chí mạng.
Đáng tiếc là Yêu tinh không mặc hoa phục, nên cấp độ sát thương chỉ đạt 10+, 20+. Nhưng không sao, mười ngón tay thon tiếp tục điều khiển nữ chiến binh xinh đẹp xoay người, hai lưỡi dao nhọn vung lên loang loáng. Cột máu của Yêu tinh mỗi lúc một ít đi, mà động tác của nữ chiến binh cấp 43 vẫn thư thái uyển chuyển. Toàn thân được bao phủ bởi lớp kim quang, nàng lạnh lùng ra đòn không thương tiếc.
“Thịnh Hoan, chàng chọn nhầm đối tượng ư?” Khâu Kiều Nhan ngừng tấn công, giận dữ gõ bàn phím.
“Vậy sao?” Câu phản vấn thật phũ phàng.
“Ý chàng là gì?”
“Chẳng là gì.”
“Sao chàng lại tiếp máu cho nó?”
“Ta thích thế.”
Khâu Kiều Nhan tức điên người, đang định gọi điện mach với Khâu Kiêu Dương thì hệ thống hiển thị cảnh báo: Người chơi Yêu tinh áo choàngđã chết. Xin lựa chọn hồi sinh tại chỗ hoặc quay về điểm phục sinh.
“Ê Tinh Tinh, sao không tiếp máu cho ta?” Ả cáu tiết, trút giận lên đầu Tạc dạ thần tinh.
Từ kênh chat riêng bật ra hai lời nhắn.
(Nói thầm) (Người chơi) Tạc dạ thần tinhnói với bạn: Có tiếp một ít, nhưng bị Thịnh Thế Hoan Đằng xóa mất.
(Nói thầm) (Người chơi) Tạc dạ thần tinhnói với bạn: Sao cùng hội cùng thuyền mà lại giúp người ngoài nhỉ?
Khâu Kiều Nhan nghiến răng đáp lời: “Chắc bị thần kinh, quên chưa uống thuốc.”
(Nói thầm) (Người chơi) Tạc dạ thần tinhnói với bạn: Hóa ra là có vấn đề, chẳng trách. Yêu yêu đừng cáu, ta sẽ tìm vài huynh đệ tới giúp nàng báo thù. Hừm, đại thần thì đã sao? Ta không tin hắn có thể 1 chọi 5.
Khâu Kiều Nhan lặng thinh không đáp. Can ngăn thì không đành lòng, mà không can ngăn thì lỡ Kiêu dương biết chuyện, ả nhận định sẽ bị ăn mắng.
Nhưng khó hiểu nhất là Thịnh Thế Hoan Đằng lại ra tay giúp Tiểu Ngược, dù cho hai người chẳng mấy khi mở miệng với nhau. Lẽ nào sau lưng Kiêu dương, con hồ li tinh đã giở trò cả với Tiểu Chiến lẫn Thịnh Hoan…
Con tiện nhân! Khâu Kiều Nhan tức đến nỗi lú cả đầu óc.
Vẫn trong phạm vi nước Sở, Tạc dạ thần tinh gọi thêm bốn đồng bọn đẳng cấp kha khá, cộng thêm ba nhân vật lúc đầu, tổng cộng bảy tên rầm rầm kéo tới vây ráp Thịnh Thế Hoan Đằng.
Đám người xem hiếu kỳ mỗi lúc một đông, song đều khôn ngoan tọa quan hổ đấu.
Gió lốc đen kéo tới, sương tuyết rơi trắng xóa. Chớp giật phía chân trời, lửa thiêu trụi mặt đất. Đao quang, kiếm ảnh, lãnh kích, thiết y, chàng kị sĩ di chuyển tựa con thoi với pháp thuật điệu nghệ. Lưỡi đao loang loáng, máu xối xả tuôn, nhuộm đỏ rang chiều, nhuộm đỏ cả những chiếc lá phong.
“Mẹ kiếp, thằng chó Thịnh Thế Hoan Đằng giở trò gì thế không biết!” Tạc dạ thần tinh đã ngã quay cu lơ vẫn không ngớt chửi rủa.
Kênh chat hiện thời lập tức bùng nổ.
“Mày mới đúng là đồ chó cắn càn!”
“Tổ sư bố nhà nó!”
“Chúa ơi, giờ con mới biết thế nào là bản lĩnh đàn ông!”
“Bản lĩnh đàn ông thần kinh, mẹ kiếp!”
……
Tô Liễu mỉm cười, điều khiển cho Tiểu Ngược chạy lại, đá thật lực vào đầu của Tạc dạ thần tinh. Vừa đá vừa ném trả gã những lời chửi rủa: Thằng chó này sao không dạy mà sủa đi, còn nằm ườn ra đây làm gì?”
“Dậy đi, đồ con chó!!!” Nàng paste một loạt lên kênh chat hiện thời.
Gió thổi nhè nhẹ, lá xào xạc bay.
Phía sau lưng người thiếu nữ, chàng kị sĩ yên lặng đứng nhìn, mắt dõi về phía xa xăm. Vóc dáng tráng kiện, lại thêm tấm khôi giáp lấp lánh ánh bạc, nhìn chàng hệt một pho tượng vững trãi.
Tạc dạ thần tinh tức nổ đom đóm mắt, tức tối gửi tin nhắn lên kênh thế giới.
(Thế giới) (Người chơi) Tạc dạ thần tinh: vị trí 34, 67, ai giết được Thịnh Thế Hoan Đằng trong khoảng thời gian 20 tới 21 giờ, thưởng 1000 kim bảo mỗi người một lượt.
Trò Anh hùng quả là đốt tiền, bố cáo toàn thế giới – tiền, hồi sinh tại chỗ – tiền, mua hồi thành phù – tiền, tiếp máu – tiền…Tóm lại, mọi thao tác đều có thể giải quyết bằng kim bảo, mà 1 kim bảo thì tương đương với 1 nhân dân tệ (3500 đồng tiền Việt).
Tạc dạ thần tinh vốn chỉ là dân văn phòng có tí dư dả nên chém gió xong thấy ân hận liền. 1000 tệ, chết mất! Bởi vậy, gã mừng mừng tủi tủi khi nhìn thấy những dòng phản hồi.
(Thế giới) (Người chơi) Nghe hơi nồi chõ: Kể từ hôm nay, thưởng ngay lập tức 100 kim bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết được Tạc dạ thần tinh. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.
(Thế giới) (Người chơi) Bảo khí giang hồ: Kể từ hôm nay, thưởng ngay lập tức 100 kim bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết được Tạc dạ thần tinh. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.
(Thế giới) (Người chơi) Phiêu tại giang hồ: Kể từ hôm nay, thưởng ngay lập tức 100 kim bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết được Tạc dạ thần tinh. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.
(Thế giới) (Người chơi) Tiểu Bố: Kể từ hôm nay, thưởng ngay lập tức 100 kim bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết được Tạc dạ thần tinh. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.
…
(Thế giới) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Kể từ hôm nay, thưởng ngay lập tức 10000 kim bảo, cho bất kì ai, bất kì ở đâu, bất kì lúc nào giết được Tạc dạ thần tinh. Tin nhắn này có giá trị vô thời hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro