Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Công Tử Cao Ngạo. Ngang Ngược Bốn Bể

" Anh là công tử, anh là Hoắc Tổng, anh cao ngạo, anh ngang ngược, mặc kệ anh, tôi vào đây xin việc bằng thực lực, anh dựa vào đâu không nhận tôi, tôi có bằng cấp, có đủ tư cách làm nhân viên Hoắc Đông, chẳng nhẽ chỉ vì một câu khiêu khích của anh, mà tôi không nộp bằng." Câu nói của Triệu Lệ Dĩnh vang văng vẳng từ phòng này sang phòng khác trong sảnh đường. Đôi mắt Dĩnh trợn tròn mở to, hét vang cả Hoắc Đông to lớn. Hàng loạt nhân viên chạy loạt loạt ra xem chuyện vui. " Cô giỏi lắm...... TRIỆU LỆ DĨNH ...... Một hạt cát nhỏ như cô dám hét vào mặt HOẮC KIẾN HOA này! Cô nghĩ cô là gì? Cha tôi? Mẹ tôi? Hay cô có mong ước làm bạn gái tôi? Đừng có giở cái thái độ đó trước TÔI." Hoắc Kiến Hoa la lớn. Sấp hồ sơ bị anh vứt bay lả tả. Khuôn mặt toát lên đầy vẻ giận dữ quát lớn " NHÌN GÌ MÀ NHÌN? CÁC CÔ CÁC CẬU LÀ NHÂN VIÊN HOẮC ĐÔNG KHÔNG LO LÀM VIỆC CHỈ LO TÁM!" Biết tổng giám đốc đã nổi giận, đám nhân viên vội vàng chạy về chỗ ngồi. Mặt núp sau máy tính lắng nghe động tĩnh. Từ khi Tổng giám đốc nhậm chức không ai giám chọc giận anh. Anh cao ngạo, ngang ngược đều được mọi người đều nhịn vì anh là sếp. Chưa bao giờ có một người dám đụng đến anh. Bây giờ chỉ vì một tiểu nha đầu đi xin việc mà công ty xào xáo đúng là chuyện lạ. Hoắc Kiến Hoa liếc nhìn Triệu Lệ Dĩnh " Theo tôi vào văn phòng!". Vẻ bực tức trên mặt Triệu Lệ Dĩnh cũng dần giảm đi. Cô theo Hoắc Kiến Hoa vào văn phòng Tổng. Văn phòng khá lớn, bàn ghế đầy đủ rất ra dáng một Tổng Phòng. Hoắc Kiến Hoa ngồi xuống, vẻ mặt lộ rõ ra sự mệt mỏi chất chứa lâu nay. Anh bắt chéo chân hình chữ ngũ, tay đặt lên vành ghế, mắt nhìn Triệu Lệ Dĩnh, cô gái mái tóc đen óng ả, mặc chiếc áo đầm trắng phủ gối, đeo chiếc ba lô da màu hồng nhạt hiện rõ là một cô gái chất quê mùa. "Cô từ đâu tới? Nhìn dáng vẻ không phải người Bắc Kinh?" Hoắc Kiến Hoa mở miệng, nghe có vẻ khiêm nhường. "Tôi là người Thượng Hải"Triệu Lệ Dĩnh trả lời. Ánh mắt Hoắc Kiến Hoa dần thay đổi "Cô là người đầu tiên dám chửi tôi." Ngữ điệu tỏ rõ chất cao ngạo. "HOẮC KIẾN HOA anh đừng quá đáng!" Triệu Lệ Dĩnh nhăn mặt, quay lưng định bỏ đi.

"Đứng lại!!!!Cô nghĩ đây là đâu mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi!!"

"Hoắc Kiến Hoa, không phải anh muốn tôi đi sao, ngăn cản làm gì!!!" Triệu Lệ Dĩnh không quay đầu

"Tôi bảo cô đứng lại là cô phải đứng lại!!"

"Bây giờ anh muốn sao? Tôi nhẫn nhịn có giới hạn! Tự trọng cũng có cực điểm anh đừng thách thức tôi. Chỉ cần anh không làm nó đạt đến cực điểm thì ........" Triệu Lệ Dĩnh lên giọng, quay người về phía Hoắc Kiến Hoa, tóc cô bay bay.

" Thì sao? Nói tiếp đi? Không phải cô nói giỏi lắm sao? Nói đi?"

"HOẮC KIẾN HOA ANH ĐỪNG ĐƯỢC NƯỚC LÀM TỚI, TRIỆU LỆ DĨNH TÔI ĐÂY KHÔNG NHỊN ĐƯỢC! ĐỪNG DÙNG CÁI THÁI ĐỘ ĐÓ VỚI TÔI" Cô tức giận hét lớn.

"TRIỆU LỆ DĨNH cô vội cái gì, cô dám hét vào mặt tôi trước mặt toàn thể nhân viên thì sao cô còn không dám làm lại một lần nữa. Cớ sao lần này chỉ có một mình tôi vs cô. Tôi đã đoán trước rồi, sự giới hạn của cô cũng sẽ nổ "bùm" lại một lần nữa nếu tôi làm nó căng phồng. Cô thua chưa? Sao không nói? Có phải cô ......."

"HOẮC KIẾN HOA ANH ĐỪNG QUÁ ĐÁNG. CÂM CHO TÔI, ĐỪNG SỈ NHỤC TÔI. Trên đời này, không ngờ một Hoắc Tổng cao cao thượng thượng đến thế lại chỉ là một đứa trẻ thích chọc tức giới hạn của người khác thôi! Đáng....... Khinhhhhhhh!" Triệu Lệ Dĩnh bước ra khỏi phòng mặc cho Hoắc Kiến Hoa vẫn đang kêu tên cô không ngừng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: