tình con đò
Quê hương tôi một con đò nho nhỏ,
Cứ từng ngày đò lặng lẽ sang sông.
Đưa người khách viễn phương thấy nao lòng,
Từ buổi sớm mai đến khi trăng tỏ.
Bà bảo rằng: con đò chăm lắm,
Cứ miệt mài bất kể ngày hay đêm.
Nên bố tôi có cuộc sống êm đềm,
Bởi con đò đưa bước ông đến lớp.
Khi mọi người vẫn còn chưa thức dậy,
Cứ sẵn sàng, con đò nhỏ chờ đây.
Chờ được ai gọi hai tiếng: đò ơi!
Thấy ấm lòng giữa khoảng không đất trời.
Khi mặt trời đã ngủ, trăng lên cao,
Đò vẫn đợi sợ bỏ sót khách nào.
Sợ ai có việc bận chưa kịp về,
Thế là đêm nay đò lại không ngủ.
Trải bao sương gió mặc dầu nắng mưa
Vẫn không mải mai công việc thoi đưa
Đò con lặng lẽ tiễn người sang sông,
Dù biết thân nhỏ giữa dòng mênh mông.
Giờ nghĩ lại sao yêu con đò thế,
Dù mệt nhọc nhưng chẳng kể công.
Nên để lại trong lòng người xa quê
Hình dáng con đò bên bến ngóng trông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro