Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"Bóng Dáng Ám Ảnh" 'Nakzep (Full)

Zephys là một sinh viên cấp 3, sống một cuộc sống khá bình thường như bao người khác. Cậu thích đọc sách, tham gia các hoạt động thể thao và có một nhóm bạn thân thiết. Tuy nhiên, gần đây, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Cậu cảm thấy có ai đó luôn theo dõi mình.

Ban đầu, Zephys nghĩ đó chỉ là sự tưởng tượng của cậu. Nhưng cảm giác đó không thể nào biến mất. Mỗi lần cậu ra ngoài, đi học hay đến các buổi học nhóm, cậu luôn cảm thấy có một ánh mắt nào đó dõi theo. Lúc thì ở xa, lúc thì ngay bên cạnh, nhưng khi cậu quay lại nhìn, không ai cả. Cảm giác kỳ lạ khiến cậu không thể tập trung vào những gì đang làm.

Tất cả bắt đầu từ lần đầu tiên Zephys nhận thấy một người đàn ông lạ đứng ở cửa sổ lớp học của cậu. Anh ta không bao giờ vào, chỉ đứng đó, nhìn cậu từ xa với ánh mắt không thể đoán trước. Zephys không thể hiểu tại sao anh ta lại để ý đến mình, nhưng cảm giác đó khiến cậu không thể nào thoải mái được.

Dù cậu đã cố gắng phớt lờ, nhưng người đàn ông đó vẫn xuất hiện thường xuyên ở những nơi cậu đến, như thể anh ta có thể theo dõi cậu mọi lúc, mọi nơi. Cảm giác bất an dần lớn lên, và Zephys không thể hiểu nổi lý do tại sao mình lại là đối tượng của sự chú ý này.

Một buổi chiều, khi cậu bước ra khỏi lớp học, Zephys lại cảm thấy có ai đó ở gần. Cậu quay lại, và lần này, cậu nhìn thấy anh ta-Nakroth, người đàn ông mà cậu đã thấy vài lần trước.

Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ như lửa. Zephys cảm thấy một cơn rùng rợn chạy dọc sống lưng, nhưng không thể quay đi. Cảm giác đó thật kỳ lạ, vừa sợ hãi vừa... cuốn hút.

---

Zephys không thể tiếp tục sống trong sự sợ hãi này. Cậu bắt đầu nghi ngờ rằng Nakroth không phải là một kẻ bình thường. Anh ta có gì đó rất kỳ lạ, và cậu không thể giải thích được cảm giác mà Nakroth tạo ra trong lòng mình.

Cậu quyết định thử điều tra về người đàn ông này, tìm hiểu xem anh ta là ai. Mỗi khi Zephys đi học về, cậu cố gắng để ý những hành động của Nakroth, nhưng dường như anh ta luôn biết cách biến mất vào đúng thời điểm. Cậu tìm kiếm trong các khuôn viên trường, hỏi bạn bè, nhưng không ai biết về anh ta.

Một buổi tối, khi Zephys đang đi bộ về nhà, cảm giác kỳ lạ lại ùa đến. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt ấy từ phía sau, không thể nhầm lẫn được. Và rồi, như thể anh ta đang chờ đợi, Nakroth bước ra từ bóng tối.

"Zephys," anh ta lên tiếng, giọng lạnh lùng nhưng đầy ám ảnh. "Cậu không thể trốn tránh tôi mãi."

Zephys giật mình quay lại. Cậu muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân như cứng lại, không thể nhúc nhích. Nakroth bước lại gần, đôi mắt đỏ ánh lên trong màn đêm. "Cậu sẽ không thể thoát khỏi tôi, Zephys. Tôi đã để ý đến cậu từ lâu rồi."

Zephys không thể nói gì. Cậu chỉ đứng đó, cảm nhận một nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng. Nhưng có một điều kỳ lạ-cậu không thể phủ nhận rằng, một phần trong cậu cũng cảm thấy sự cuốn hút khó tả từ Nakroth. Dù rất muốn tránh xa, nhưng sự ám ảnh này lại càng khiến cậu không thể rời mắt khỏi anh ta.

Nakroth bước đến gần hơn, và lần này, không chỉ có ánh mắt sắc lạnh, mà còn có một sự thách thức. "Cậu không thể rời khỏi tôi đâu. Mọi thứ đều đã được định sẵn."

Zephys chỉ đứng đó, nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Nakroth. Cậu không thể hiểu, nhưng cậu biết rằng, từ giờ trở đi, cuộc sống của mình sẽ không còn là của riêng mình nữa.

---

Zephys không thể thoát khỏi cảm giác bị theo dõi. Mỗi ngày đi học, mỗi lần ra ngoài, cậu đều cảm thấy ánh mắt ấy dõi theo mình từ xa. Dù không nhìn thấy Nakroth, nhưng sự hiện diện của anh ta luôn ở đó, như một bóng ma lởn vởn trong không gian.

Một hôm, khi Zephys đang ngồi trong thư viện, đột nhiên điện thoại của cậu reo lên. Là một tin nhắn từ một số lạ: "Em đẹp hơn khi lo lắng." Zephys giật mình, tim đập thình thịch. Không thể nào nhầm lẫn được, đó chính là giọng điệu của Nakroth.

Cậu quay sang nhìn quanh thư viện, nhưng không thấy ai lạ. Từ góc phòng, nơi ánh sáng yếu ớt chiếu vào, cậu có thể cảm nhận được sự dõi theo của ai đó, nhưng không thể nhìn thấy rõ. Đột nhiên, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng, khiến cậu giật mình.

Quay lại, không ai đứng đó, nhưng cậu biết-Nakroth đang ở rất gần.

Mọi thứ dường như đang dần thoát khỏi tầm kiểm soát của Zephys. Cậu bắt đầu nghi ngờ rằng có thể Nakroth đang theo dõi cậu từng giây, từng phút mà cậu không hay biết. Nhưng cậu không biết phải làm gì để thoát khỏi anh ta. Sự ám ảnh ấy quá mạnh mẽ.

Một buổi tối, khi Zephys đang trở về nhà từ trường, cậu quyết định thử đi đường tắt qua con hẻm vắng. Cảm giác kỳ lạ lập tức ùa đến. Có gì đó không đúng. Và rồi, khi cậu quay lại, Nakroth đứng đó, nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ rực. Cậu không thể nói gì, không thể phản ứng. Cậu cảm nhận được sự chiếm hữu trong ánh mắt ấy.

"Zephys," Nakroth lên tiếng, giọng anh ta ấm áp, nhưng mang theo một sự nguy hiểm đáng sợ. "Cậu không thể trốn khỏi tôi nữa. Mọi thứ đã bắt đầu rồi. Cậu là của tôi."

Zephys cảm thấy máu mình đông lại. Lời nói của Nakroth khiến cậu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Một phần trong cậu muốn chạy trốn, nhưng phần còn lại lại không thể thoát ra khỏi sự cuốn hút ấy.

---

Mỗi ngày trôi qua, sự theo dõi của Nakroth ngày càng rõ rệt hơn. Zephys bắt đầu nhận ra rằng không chỉ là một sự ám ảnh bình thường-Nakroth đang tìm cách kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của cậu. Cậu không thể đi đâu mà không cảm nhận được sự hiện diện của anh ta. Không phải chỉ là một sự chú ý lạ thường, mà là một sự chiếm hữu rõ ràng.

Vào một buổi chiều tối, Zephys đang đứng đợi xe bus trước cổng trường, bỗng cảm thấy một sự hiện diện gần gũi. Cậu quay lại, và rồi, Nakroth xuất hiện từ bóng tối, như thể anh ta đã đứng đó từ rất lâu rồi, chỉ chờ thời điểm này.

"Em thật sự nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi sao?" Nakroth cười nhẹ, đôi mắt đỏ sáng lên trong bóng tối. "Tôi đã nói rồi, Zephys, em là của tôi."

Zephys không thể thốt nên lời. Cậu cảm nhận được từng từ của Nakroth như một lời nguyền, khiến cậu không thể phản kháng. Cậu có thể cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, nhưng không thể dời mắt khỏi anh ta.

"Chúng ta sẽ có thời gian để hiểu nhau," Nakroth tiếp tục, tiến gần hơn, giọng nói đầy ám ảnh. "Mọi thứ em cảm thấy bây giờ chỉ là bước đầu. Sau này, em sẽ hiểu rằng, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ em."

Zephys cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng phần lý trí trong cậu vẫn còn mạnh mẽ. "Tôi không thuộc về anh," cậu cố gắng nói, giọng hơi run. "Tôi không phải là... của anh."

Nakroth khẽ cười, lắc đầu. "Đừng tự lừa dối mình. Em chỉ cần phải chấp nhận thôi."

Với từng bước chân tiến lại gần, Zephys cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự nguy hiểm và chiếm hữu trong hành động của Nakroth. Cậu không biết sẽ phải làm gì, nhưng có một điều cậu không thể phủ nhận-cậu không thể rời xa Nakroth, dù cậu rất muốn. Mọi cảm xúc lẫn lộn ấy khiến cậu không thể thoát ra được.

---

Zephys không thể ngừng suy nghĩ về Nakroth. Mặc dù cậu đã cố gắng tránh mặt anh ta, nhưng sự hiện diện của Nakroth vẫn không ngừng ám ảnh cậu. Cậu luôn cảm thấy có một sức hút không thể giải thích được mỗi khi gặp anh ta, và điều đó khiến cậu càng thêm lo sợ.

Một buổi sáng, Zephys đang ngồi trong lớp học, cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng ánh mắt đỏ rực của Nakroth lại hiện lên trong tâm trí cậu. Cảm giác kỳ lạ cứ đeo bám lấy cậu, như thể Nakroth đang ở ngay gần, quan sát từng cử động của cậu.

Lúc ra về, Zephys đi qua hành lang thì bất ngờ gặp Nakroth đứng dựa vào tường, đôi mắt không rời khỏi cậu. "Chào em," giọng anh ta vang lên, lạnh lẽo nhưng đầy cám dỗ.

Zephys muốn quay người bỏ chạy, nhưng không thể. Cậu chỉ có thể đứng đó, trái tim đập mạnh. Nakroth tiến lại gần hơn, đôi mắt đỏ như lửa của anh ta lại chiếm lấy tâm trí cậu.

"Không cần phải sợ," Nakroth nói, ánh mắt chứa đầy sự chiếm hữu. "Em sẽ quen với tôi thôi."

Zephys muốn phản kháng, nhưng cảm giác ấy, cái cảm giác mà Nakroth mang lại, lại khiến cậu không thể làm gì ngoài việc đứng im. Cậu chỉ có thể thở gấp, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí.

---

Ngày qua ngày, Zephys bắt đầu nhận thấy những thay đổi trong chính mình. Mỗi lần gặp Nakroth, cậu không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa. Thậm chí, một phần trong cậu cảm thấy... an tâm. Điều đó khiến cậu hoang mang. Làm sao có thể như vậy được? Làm sao có thể cảm thấy an tâm khi có một người theo dõi và chiếm hữu mình như vậy?

Một chiều, khi cậu về nhà, Nakroth lại xuất hiện ở cổng nhà cậu, như thể anh ta đã biết cậu sẽ trở về vào giờ này. Zephys không còn giật mình nữa, nhưng vẫn không thể hiểu nổi cảm giác trong lòng mình.

Nakroth không nói gì, chỉ nhìn cậu. Cả không gian im lặng, nhưng lại ngập tràn sự căng thẳng. Cuối cùng, Nakroth lên tiếng, giọng nói đầy mê hoặc: "Em biết tại sao tôi làm tất cả những điều này không?"

Zephys nhìn vào mắt Nakroth, cảm giác như có một sức hút vô hình kéo cậu lại gần anh ta. "Tại sao?" cậu hỏi, giọng khẽ run.

Nakroth bước lại gần hơn, đôi mắt anh ta sáng rực lên trong đêm tối. "Bởi vì em là của tôi, Zephys. Từ lâu tôi đã biết em là người mà tôi tìm kiếm. Em không thể trốn tránh tôi được nữa."

Câu nói ấy khiến Zephys không thể thốt nên lời. Một phần trong cậu muốn phản kháng, muốn chạy trốn, nhưng một phần khác lại không thể làm được điều đó. Cậu cảm thấy mình đã bị cuốn vào vòng xoáy này mà không thể thoát ra.

Nakroth khẽ chạm tay vào má cậu, ánh mắt anh ta đầy sự chiếm hữu. "Từ bây giờ, em không cần phải lo lắng nữa. Tôi sẽ bảo vệ em, và tôi sẽ luôn ở bên cạnh em."

Zephys chỉ có thể nhìn anh ta, trái tim đập thổn thức. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu cảm thấy rằng mình đã bị trói buộc vào Nakroth, dù cậu có muốn hay không.

---

Mỗi ngày trôi qua, Zephys cảm nhận mình càng bị cuốn vào thế giới của Nakroth. Không phải chỉ là sự dõi theo, mà là sự chiếm hữu rõ rệt. Mỗi khi cậu ra ngoài, Nakroth lại xuất hiện ở những nơi không ngờ, như thể anh ta luôn biết cậu sẽ đi đâu, làm gì. Mọi thứ xung quanh Zephys dần trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại Nakroth, người duy nhất cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại.

Một chiều nọ, khi Zephys đang ngồi một mình trong công viên, bất ngờ Nakroth xuất hiện. Không phải là sự xuất hiện đột ngột, mà là như thể anh ta đã đứng đó từ lâu, chỉ đợi cậu nhận ra.

"Em không thể trốn khỏi tôi đâu, Zephys," Nakroth nói, ánh mắt đỏ rực của anh ta lóe lên trong ánh hoàng hôn. "Cậu là của tôi, và tôi sẽ không để ai cướp cậu đi."

Zephys không biết phải phản ứng như thế nào. Cậu cảm thấy một sự lấn át mạnh mẽ, như thể anh ta đang đánh bại mọi suy nghĩ và cảm xúc của cậu. Cảm giác đó không còn là sợ hãi, mà là một sự mơ hồ kỳ lạ, một cảm giác khiến trái tim cậu đập nhanh hơn mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Nakroth.

"Cậu không hiểu sao?" Nakroth tiếp tục, bước lại gần hơn. "Chúng ta là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Và tôi sẽ khiến em hiểu điều đó."

---

Zephys không thể không cảm nhận được sự lấn át của Nakroth. Mọi thứ cậu làm, mỗi quyết định trong cuộc sống, đều bị ảnh hưởng bởi anh ta. Mặc dù cố gắng chống cự, nhưng mỗi khi gần Nakroth, cậu lại cảm thấy mình yếu ớt và dễ bị tổn thương.

Một buổi tối, khi Zephys đang ngồi trong phòng học bài, một tin nhắn xuất hiện trên điện thoại của cậu. Đó là một bức ảnh của chính mình, chụp trong khi cậu đang đi trên phố. Cảm giác lạnh sống lưng dâng lên, và cậu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.

"Cậu đang làm gì thế?" Zephys bấm tin nhắn trả lời.

Chưa đầy một phút sau, một cuộc gọi từ Nakroth đến. Zephys không thể từ chối, cảm giác như có một lực hút vô hình khiến cậu phải nhấc máy.

"Em biết tôi đang làm gì, đúng không?" Giọng của Nakroth vang lên, lạnh lùng nhưng chứa đựng một thứ gì đó đầy mời gọi. "Tôi chỉ quan tâm đến em thôi. Em thuộc về tôi."

Cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng lắng nghe giọng nói của anh ta. Mỗi từ của Nakroth như một mệnh lệnh, một lời khẳng định rằng Zephys không thể thoát khỏi anh ta.

"Đừng sợ, Zephys," Nakroth tiếp tục. "Tôi sẽ không làm em tổn thương. Tôi chỉ muốn em hiểu rằng em không thể sống thiếu tôi."

Cảm giác ấy, sự thôi thúc đó, làm cho Zephys cảm thấy bối rối. Cậu không muốn bị chi phối, nhưng trái tim lại không thể phủ nhận sự gần gũi của Nakroth. Cậu không thể lý giải được, chỉ biết rằng mỗi lần ở gần anh ta, một phần trong mình cảm thấy an toàn và được bảo vệ.

"Em không thể rời xa tôi đâu," Nakroth thì thầm vào điện thoại. "Vì em là của tôi."

Zephys không thể nói gì thêm. Cậu ngồi im lặng, cảm nhận trái tim mình đang đập từng nhịp mạnh mẽ, như thể nó đang phản ứng lại với những lời nói ấy.

---

Ngày qua ngày, Zephys bắt đầu cảm nhận mình không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của Nakroth. Dù cậu có cố gắng tránh xa anh ta, nhưng Nakroth luôn tìm được cách để xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Cậu không còn có thể phân biệt rõ ràng giữa việc yêu và sợ hãi. Mọi thứ trở nên lẫn lộn, mơ hồ, và cậu không thể tự thoát khỏi sự ràng buộc đó.

Một tối, khi Zephys đang dọn dẹp phòng, Nakroth lại xuất hiện ở cửa. Cậu không ngạc nhiên nữa, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác lạnh sống lưng mỗi khi anh ta đứng gần.

"Tôi nghĩ em đang tránh tôi," Nakroth nói, đôi mắt anh ta nhìn sâu vào Zephys, như thể muốn kiểm tra từng ngóc ngách trong tâm hồn cậu. "Nhưng em không thể thoát khỏi tôi đâu."

Zephys im lặng. Cậu muốn phản kháng, muốn bảo vệ không gian của mình, nhưng ngay lúc đó, Nakroth tiến lại gần, và cảm giác bị chiếm hữu lại dâng lên mạnh mẽ.

"Đừng lừa dối mình," Nakroth thì thầm, nhẹ nhàng chạm vào má cậu. "Em thuộc về tôi. Và tôi sẽ giữ em như thế."

Zephys không thể nói gì. Cảm giác đó làm cho cậu vừa sợ hãi, vừa bị cuốn hút. Một phần trong cậu muốn phản kháng, nhưng phần còn lại lại muốn dựa vào Nakroth, cảm thấy an toàn trong sự chiếm hữu của anh ta.

---

Zephys không thể lý giải nổi cảm giác trong lòng mình. Cậu không còn tự hỏi tại sao Nakroth lại làm như vậy nữa, vì giờ đây, mỗi hành động của anh ta đều mang một sức mạnh vô hình khiến cậu không thể chống lại.

Một ngày, Zephys ngồi trong phòng học, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác trống rỗng. Mỗi lần Nakroth xuất hiện, mọi thứ như tan biến, chỉ còn lại anh ta và cậu. Cậu không còn cảm thấy như mình là một cá thể riêng biệt nữa. Dường như cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Nakroth.

Lúc này, điện thoại của cậu lại rung lên. Một tin nhắn mới từ Nakroth.

"Tôi sẽ đến đón em. Em không có sự lựa chọn nào khác."

Cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong lòng Zephys, nhưng ngay sau đó là một cảm giác kỳ lạ, giống như một niềm mong muốn ngấm ngầm. Cậu không thể chống lại cảm giác này. Cậu không thể phủ nhận rằng một phần trong cậu muốn được Nakroth chiếm hữu, muốn được anh ta bảo vệ.

Và như một mệnh lệnh không thể từ chối, cậu đứng dậy, thu dọn sách vở, và bước ra ngoài. Khi cậu đến cổng trường, Nakroth đã đứng đợi, đôi mắt đỏ rực như lửa, nhìn cậu với một sự chiếm hữu không thể lay chuyển.

"Em đến rồi," Nakroth nói, bước lại gần. "Tôi đã bảo rồi, em không thể trốn thoát khỏi tôi. Đã đến lúc em phải thừa nhận điều đó."

Zephys không nói gì. Cậu chỉ có thể đứng im, cảm nhận bàn tay Nakroth đặt lên vai mình, kéo cậu lại gần. Cảm giác an toàn và sợ hãi đan xen trong lòng cậu, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng, trong khoảnh khắc này, mình đã hoàn toàn thuộc về Nakroth.

---

Zephys không thể phủ nhận rằng mình đã bị cuốn vào thế giới của Nakroth, dù cậu muốn hay không. Cảm giác của cậu mỗi lần gặp Nakroth đã không còn chỉ là sự sợ hãi đơn thuần mà còn là một thứ tình cảm lạ lùng, khó hiểu. Cậu không thể xác định liệu mình có yêu Nakroth hay không, nhưng cậu cũng biết rằng, không có anh ta, mọi thứ trong cuộc sống của cậu trở nên trống rỗng.

Một tuần trôi qua, mọi thứ giữa họ tiếp tục diễn ra theo cách mà Zephys không thể thoát khỏi. Cậu không còn đến trường một mình nữa; mỗi lần cậu ra ngoài, Nakroth đều ở đó, bảo vệ và chiếm hữu từng bước đi của cậu. Một buổi sáng, khi Zephys chuẩn bị đến trường, Nakroth lại xuất hiện trước cửa nhà cậu.

"Em nghĩ có thể đi học mà không có tôi sao?" Nakroth nói, đôi mắt đỏ lấp lánh trong ánh sáng ban mai. "Em không thể ra ngoài mà không có tôi bên cạnh, Zephys. Em thuộc về tôi."

Zephys nhìn anh ta, lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ. Cậu đã quen với sự xuất hiện của Nakroth mỗi ngày, quen với việc luôn có anh ta ở đó, không một khoảnh khắc nào cậu cảm thấy một mình. Cậu muốn phản kháng, muốn khẳng định rằng cậu vẫn có thể sống độc lập, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Nakroth, cậu lại không thể từ chối.

"Em không cần phải làm gì cả," Nakroth tiếp tục, bước gần hơn và nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. "Chỉ cần để tôi lo cho em. Tôi sẽ bảo vệ em, mãi mãi."

Zephys không thể nói gì, chỉ im lặng nhìn Nakroth. Cậu đã không thể chống lại anh ta nữa, và thực sự, một phần trong cậu cũng không muốn làm vậy. Một phần trong cậu cần sự bảo vệ đó, cần sự chắc chắn mà chỉ có Nakroth mới mang lại.

Nakroth đưa tay ra, kéo cậu vào lòng, và cậu không phản kháng. Cảm giác an toàn trong vòng tay anh ta khiến mọi lo lắng trong lòng Zephys dần tan biến. Đôi mắt của Nakroth lướt qua khuôn mặt cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt tím oải hương của Zephys.

"Chúng ta không thể tách rời nhau nữa," Nakroth thì thầm, giọng anh ta nhẹ như một lời khẳng định. "Cậu là của tôi, và tôi sẽ không bao giờ để cậu đi."

Zephys cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, sự bất lực dâng lên, nhưng cũng có một cảm giác kỳ lạ - một cảm giác của sự thỏa mãn, như thể đây chính là nơi cậu thuộc về.

---

Một buổi tối, khi Zephys đang ngồi trong phòng của mình, Nakroth đến thăm. Cậu cảm nhận được không khí nặng nề, dường như mọi thứ đều trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cảm giác sợ hãi, nhưng cũng đầy mong muốn, lại trỗi dậy trong lòng Zephys khi Nakroth bước vào phòng.

"Em không thể một mình nữa," Nakroth nói, ánh mắt của anh ta sắc bén và kiên quyết. "Tôi đã để em có không gian của mình, nhưng giờ không thể nữa."

Zephys ngước lên, trái tim đập thình thịch. "Tại sao lại như thế này?" Cậu hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

"Vì em là của tôi," Nakroth đáp, tiến lại gần, tay anh ta khẽ chạm vào khuôn mặt cậu. "Vì tôi sẽ không để em thuộc về ai khác."

Cảm giác của sự chiếm hữu trong lời nói của Nakroth không còn là một điều xa lạ, mà giờ đây, nó trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Zephys. Cậu không thể rời xa anh ta, dù có muốn hay không. Và trong khoảnh khắc ấy, Zephys hiểu rằng mình đã trở thành một phần trong thế giới của Nakroth - không thể tách rời.

Khi Nakroth kéo cậu lại gần, bàn tay anh ta như cấm cản mọi suy nghĩ trong đầu Zephys. Cậu không còn một lối thoát, chỉ có thể cảm nhận sự chiếm hữu tuyệt đối, sự bảo vệ của Nakroth. Và mặc dù có một phần trong cậu muốn phản kháng, nhưng phần còn lại lại không thể từ chối, chỉ muốn được anh ta yêu thương và bảo vệ.

Nakroth ôm chặt lấy Zephys, như thể không muốn buông tay. "Em sẽ không bao giờ rời khỏi tôi. Không bao giờ."

Cảm giác đó, một sự chiếm hữu tuyệt đối, như một lời hứa vĩnh viễn, khiến trái tim Zephys loạn nhịp. Cậu không biết liệu mình có thể thoát ra được hay không, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận một sự thật - cậu đã hoàn toàn thuộc về Nakroth.

---

Cuộc sống của Zephys dường như đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi Nakroth bước vào thế giới của cậu. Mọi thứ trở nên không còn rõ ràng nữa, không có ranh giới nào giữa tự do và sự chiếm hữu, giữa tình yêu và sự kiểm soát. Mỗi ngày trôi qua, Zephys dần cảm nhận được rằng, dù cậu có muốn hay không, mình đã không còn là chính mình nữa. Cậu không thể sống mà không có Nakroth bên cạnh, và điều đó khiến cậu cảm thấy như đang bị giam cầm.

Một buổi tối, khi cậu ngồi trên giường, Nakroth lại bước vào phòng. Ánh mắt anh ta không còn lạnh lùng như lúc đầu, mà đầy yêu thương và quyết đoán. Nakroth tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Zephys.

"Em biết không, tôi không thể sống thiếu em," Nakroth nói, giọng anh ta thấp và ấm áp. "Tôi đã chờ đợi em từ rất lâu, và giờ chúng ta không thể tách rời nhau."

Zephys không nói gì. Cậu nhìn vào đôi mắt đỏ của Nakroth, cảm nhận được sự thật trong lời nói của anh ta. Cậu không còn có thể kháng cự nữa. Dù có muốn, cậu cũng không thể thoát ra được. Một phần trong cậu muốn được tự do, nhưng phần còn lại lại muốn được Nakroth yêu thương, bảo vệ.

"Em là của tôi," Nakroth thì thầm, kéo cậu lại gần hơn. "Vĩnh viễn."

Zephys không thể từ chối. Một phần trong cậu muốn nói lên điều gì đó, muốn khẳng định mình vẫn còn sự tự do, nhưng cậu không thể. Cảm giác chiếm hữu đã ngấm sâu vào từng thớ thịt, từng tế bào trong cơ thể cậu. Cậu đã thuộc về Nakroth, không còn gì khác.

Nakroth ôm cậu vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cậu. "Chúng ta sẽ cùng nhau, mãi mãi," anh ta thì thầm. "Em không thể đi đâu cả."

Cảm giác đó - vừa như một lời khẳng định, vừa như một lời nguyền - khiến Zephys cảm thấy mình không còn là chính mình nữa. Cậu không thể thoát ra, nhưng cũng không muốn. Vì một lý do nào đó, cậu cảm thấy an toàn trong vòng tay của Nakroth. Dù có sự chiếm hữu, có sự kiểm soát, nhưng cậu không còn cảm giác cô đơn nữa.

---

Hết truyện





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro