Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

          Dù than trời trách đất nhưng chỉ cần nghĩ đến đồ ăn, cả hội lại nhanh chóng vực dậy tinh thần, sẵn sàng lao vào thi đấu.

Bên hội top:

Phạm Anh Duy: Anh Xái, cụ Sinh đào hố đi để bọn em đặt cây vào.

Isaac + Song Luân: Ủa... là sao? Sao mấy đứa trẻ, khỏe kia không đào hố mà lại để hai ông già này làm vậy?

Cả hội đồng thanh: Bọn em phân công hết rồi, công việc nặng bọn em làm, phần hai anh là nhẹ nhất rồi đó.

Hai anh già chỉ biết đứng nhìn bất lực, không biết nên khóc hay cười với hội báo này.

Phạm Anh Duy: Mấy đứa kia bón phân, tưới cây đi, anh với Jsol, Doo trồng xong rồi đấy.

Lou (bất lực): Wean ơi, Hùng ơi! Hai đứa bón phân thì nhìn giúp anh với! Ai đời chỗ cần thì không có, chỗ không cần thì lại có cả đống thế này?

Trong khi đó, Hieuthuhai và Ryder đang hăng say tưới cây...

Quang Anh kêu lên: Anh Hiếu ơi, anh tưới cây hay tưới em vậy? Em bị anh tưới trúng mấy lần rồi đó.

Hieuthuhai (giả nai): Ủa? Thế à? Anh tưởng em là cây chứ?

       Cả hội bật cười ầm lên, còn Quang Anh thì chỉ biết ôm đầu bất lực.

        Bên hội top ồn ào thế nào thì bên hội bot cũng náo nhiệt không kém:

Quân AP: Anh Nicky với anh Tút đào hố nhanh lên đi, sao lâu quá vậy?

Nicky + Atus (hậm hực): Bay ra đào thử xem có nhanh không? Chứ anh không làm nhanh được đâu, anh có tuổi rồi.

Quân (tỉnh bơ): Thôi, em không làm đâu. Em đi trồng cây với Hurrykng đây.– nói xong liền chạy biến đến chỗ Khang.

       Ở một góc khác...

Pháp Kiều (hốt hoảng): Anh Hùng ơi! Bón phân thế thôi, anh mà bón thêm tí nữa là cái cây đi chầu trời luôn đó.– vừa nói vừa chặn tay Hùng Huỳnh lại, cứu cái cây khỏi số phận đoản mệnh.

  Còn Negav bên này thì không kém, la oai oái: Tưới thế thôi. Captain ơi,tưới thêm nữa là cây nó úng nước mà chết luôn bây giờ.

           Nhìn một bên thì bón phân quá đà, một bên thì tưới nước như muốn cho cây đi bơi, ai cũng đau đầu không biết nên khóc hay cười. Kiếp nạn của mấy cái cây đến rồi

           Mà khoan... Ủa? Em bé đâu rồi?

          Chính xác thì Bống được các anh đặc cách không phải làm gì cả. Nhưng nghĩ bé sẽ ngoan ngoãn ngồi yên ư? Sai lầm rồi.Sau một hồi năn nỉ, nhõng nhẽo, cuối cùng các anh cũng cho bé tham gia với nhiệm vụ... tưới cây.Khác với mọi người dùng bình tưới nước chuyên dụng, Bống nhà ta lại có cách riêng: đổ nước vào xô bé xíu, rồi lấy cái gáo con múc từng chút một tưới vào cây.Trời ơi, dễ thương xỉu luôn á. 

           Sau 45 phút "hành hạ" cây, cuối cùng cũng hết giờ. Chứ mà cho các anh thêm chút thời gian nữa thì chắc cái trang trại từ xanh mướt thành héo úa trong chốc lát luôn.Và không có gì bất ngờ khi đội các anh top giành chiến thắng. Chung cuộc, họ thắng 2-1, đồng nghĩa với việc cả hội sẽ được đổi phiếu ăn cho bữa tối nay. Còn các bé bot thì chỉ biết ngậm ngùi nhìn nhau, không biết làm gì ngoài việc tiếc nuối nhìn về phía phiếu ăn đầy hấp dẫn. 

         Sau những giây phút chơi lăn xả, ai cũng đã thấm mệt. Mọi người cùng nhau ngồi nghỉ ngơi và ăn uống để lấy lại sức.

Trần Đăng Dương.Đi vào đây ngồi ngay cho anh, đừng để anh phải ra kéo em vào nha.– Giọng nói đầy quyền lực vang lên từ anh Chây Son.

         Tại sao anh Chây Son lại quát Bống? 5...4...3...2...1 Tại vì bé ham chơi, bé không chịu vào nhà ngồi. Nhưng mà anh Chây Son thương nên mới quát bé đó chứ.

          Và sau khi được anh Chây Son "nói lời yêu thương", Bống ngoan ngoãn vào nhà ngồi cùng mọi người. Thấy em đã yên vị, Doo liền đưa hộp sữa, Kiều đưa bánh, còn Nề Gíp thì tặng hẳn một đống quả. Bé nhà ta thấy đồ ăn thì cười tít mắt, vừa ôm đồ ăn vừa tựa vào anh Khang để măm măm. Hai "cha già" thấy bồ mình thì sáp lại gần, nhưng vừa tới nơi đã bị anh Tút và anh Nicky đẩy bay ra xa. Xem ra con đường tiếp cận em bé của hai anh này khó khăn đây.

            Mặt trời từ từ khuất sau dãy núi, mang theo những tia nắng cuối cùng của ngày và nhẹ nhàng nhường chỗ cho màn đêm buông xuống.Bầu trời đêm nay thật đẹp, như thể ôm trọn cả ngàn vì tinh tú lấp lánh.

Mọi người ơi tập trung để đi ăn cơm nào. Hôm nay đội 1 thắng nên sẽ nhận được phiếu ăn nha. Có phiếu ăn này thì mọi người sẽ được chọn món mà mình yêu thích còn đội thua sẽ ăn món mà chương trình đã chuẩn bị và không được đổi món ăn giữa hai đội.- Giọng anh Thành vang lên

                Mấy bé bot nhà ta thấy các anh top có đồ ăn ngon mà nhìn phái phái chảy nước miếng.Dù biết rõ đã thua nên không thể ăn ngon bằng đội bên kia, nhưng cả bọn vẫn đặt niềm tin vào BTC, mong rằng dù sao cũng sẽ có một bữa ăn "tạm ổn" . Hi vọng làm chi để rồi bị dập tắt, khi BTC mang đồ ăn của đội thua lên thì cả đám xịt keo...sao mà toàn đồ luộc không vậy. Sao BTC nỡ lòng nào để các bé yêu ăn như vậy.

               Không cần nói cũng biết, em Bống nhà ta mếu nhẹ. Nhìn sang bàn bên kia đầy ắp gà rán vàng giòn, đôi mắt bé long lanh nước. Một em bé thèm ăn gà nhưng bất lực.Em bé cưng mếu mà làm sao thoát được tầm mắt -của hai cha simp bồ và hội trưởng hội bế em - Jsol. Các anh chạy lại chỗ bé cưng rồi hỏi han đủ thứ thì mới biết là bé thèm ăn gà rán nhưng mà đội bé thua nên không có mà anh Thành bảo đội thua với đội thắng không được ăn chung với nhau nên em ta mếu nhẹ. "Em ơi em đáng yêu thế này thì bọn anh nguyện mang hết đồ ăn cho em mà thôi" - đó là suy nghĩ của ba anh trai sau khi em bé giải thích.

            Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, kết hợp với màn kịch "đẫm nước mắt" đầy thuyết phục, cuối cùng  BTC cũng xiêu lòng.Kết quả: Các anh trai được ăn chung. Nhưng... vẫn có một cú "bẻ lái" nhẹ—chỉ đội thắng mới được chọn món.Dù vậy, các bé bot cũng vui lắm rồi. Ít nhất thì giờ cả hội cũng có thể ngồi cùng nhau, không còn cảnh nhìn sang bàn bên kia với ánh mắt "thèm thuồng" nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro