Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10;

Quang Anh đã từng mất rất nhiều ngày nhàm chán và nhàn rỗi để trải qua sáu tháng trong năm, ấy là cho đến khi gặp được Trần Đăng Dương. Anh người yêu vốn nổi tiếng của cậu giờ lại càng thêm nổi tiếng với danh xưng mới là Chiến binh hồi sinh từ đống tro tàn.

Có lẽ do Quang Anh bị lây bệnh tự tôn từ cái người cứ ba hôm lại chạy sang ôm cậu ngủ một lần, nên cậu không thích cái biệt danh đó chút nào. Sự nghiệp của Đăng Dương nên được nhắc đến với hai từ kiên cường, thay vì cái gì đó như là tro tàn.

Sự thật là đến tháng thứ bảy sau chấn thương Đăng Dương mới chính thức trở lại thi đấu chuyên nghiệp. Phần là vì Phong Hào muốn đảm bảo Đăng Dương có thể hồi phục hoàn toàn và không để lại mối nguy hại nào, phần nhỏ khác vì huấn luyện viên Anh Tú cần thời gian để sắp xếp lại đội hình cho phù hợp sau một khoảng thời gian dài vắng bóng tiền đạo quan trọng của đội.

Vậy mà một tháng lâu hơn dự kiến đó lại trở thành món mồi béo bở cho cánh báo chí lao vào thêu dệt nên đủ mọi loại câu chuyện. Tờ thể thao nọ nhét chữ vào miệng Anh Tú rằng "Trần Đăng Dương mất hoàn toàn cảm giác bóng, kỹ năng của cậu ta bây giờ rất tệ". Một tờ khác học đòi lên tiếng thay Đăng Dương rằng "Tôi sợ hãi cảm giác cầm bóng, tôi cần thời gian để lấy lại được sự tự tin".

Mãi đến khi DPFB đăng tải một bài báo có ký tên tác giả là Quang Anh, giải thích cặn kẽ lý do Đăng Dương mất thêm một tháng ngồi ngoài bằng kiến thức chuyên môn, thì anh và Anh Tú mới thoát khỏi cảnh "cha con ruột" trên truyền thông xảy ra xung đột.

Lại kể đến những ngày đầu trở lại sân cỏ của Đăng Dương. Cuộc sống không phải là phim ảnh, không dưới năm bảy lần Đăng Dương bị Anh Tú mắng té tát trong phòng thay đồ vào thời gian nghỉ giữa hiệp vì làm mất bóng quá nhiều. Anh còn phải dọn sân tập đâu đó một tháng hơn, tội lãng phí cơ hội mà đồng đội tạo ra cho mình.

Điều này giải thích cho việc cứ ba hôm Đăng Dương lại chạy sang ôm Quang Anh ngủ một lần. Đăng Dương cho rằng sau một ngày thi đấu thất bại, anh cần được sạc pin để có thể tiếp tục hoạt động, mà Quang Anh là nguồn năng lượng hiệu quả nhất đối với anh.

Thời gian dần qua đi, dọn sân tập đủ lâu và năng lượng từ những cái ôm của Quang Anh đủ nhiều, Đăng Dương từng chút một quay lại đúng quỹ đạo của mình. Niềm tin của anh đủ lớn, tình yêu thương từ những người xung quanh dư dả, quãng thời gian khó khăn kia cứ như vậy bị bỏ lại phía sau.

Một điều quan trọng khác là Quang Anh vẫn luôn ở bên cạnh Đăng Dương, chưa bao giờ cả hai nản lòng mà buông tay nhau, thể như không một ai có thể xen vào hay chia cắt được anh và cậu.

Vậy mà có vẻ như Đăng Dương không hề có duyên với truyền thông chút nào, hoặc nói thẳng ra là truyền thông ghét bỏ anh. Một sáng nọ khi Quang Anh đang say giấc tận hưởng ngày chủ nhật đáng lý ra không cần dậy sớm, chuông điện thoại lại reo lên từng đợt liên hồi. Chắc là chỉ có mỗi Hoàng Hùng mới đủ kiên nhẫn gọi dai dẳng như vậy thôi.

"Mày có thể tha cho ngày chủ nhật của tao được không?"

"Mày còn ngủ được hả?"

Đầu dây bên kia nói bằng giọng sốt sắng, trái ngược với giọng lè nhè ngái ngủ của Quang Anh. Cậu thản nhiên đáp:

"Sao lại không?"

"Bạn trai mày vừa có bạn gái đấy."

"Ồ."

Quang Anh vẫn đáp bằng chất giọng lè nhè, nhưng cậu cuối cùng cũng chịu mở mắt để ngồi dậy, với lấy laptop xem thiên hạ đang bày trò gì. Cậu lướt qua các mặt báo rồi cười trừ, nói bất ngờ thì cũng không hẳn.

Cầu thủ nổi tiếng Trần Đăng Dương hẹn hò với hot girl Quỳnh Anh. Cả hai là thanh mai trúc mã từ nhỏ, showbiz có thêm một cặp trai tài gái sắc!

Bí mật đằng sau thành công của cầu thủ Trần Đăng Dương: Thì ra là nhờ cô bạn gái hotgirl xinh đẹp.

Bạn gái hotgirl ẩn ý xác nhận hẹn hò, fan nữ buồn bã vì cầu thủ điển trai Trần Đăng Dương là hoa đã có chủ.

Quang Anh tỏ ra thích thú, đằng gái xác nhận đang hẹn hò luôn rồi cơ à? Thì ra trong lúc cậu ngủ nhiều người đã kịp quậy nát mạng xã hội rối tung hết lên như thế này đây.

Trái với vẻ thích thú của Quang Anh, thấy cậu yên lặng, Hoàng Hùng mất kiên nhẫn:

"Sao mày không nói gì đi? Mày không lo Trần Đăng Dương vẫn giữ im lặng là đang âm thầm thừa nhận sao?"

Quang Anh vẫn từ tốn:

"Hoàng Hùng, bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ ba mươi phút sáng."

"Vậy là rõ rồi, giờ này Trần Đăng Dương đang đi chạy bộ, còn người đại diện là bố anh ấy đang bận khen đồ ăn vợ nấu ngon, chưa lên tiếng được đâu."

Hoàng Hùng bắt đầu thấy khó hiểu, người ngoài còn thấy không yên, Quang Anh lấy đâu ra bình tĩnh để còn biện hộ giúp cho Trần Đăng Dương như thế?

"Mày không giận à?"

"Sao tao phải giận?"

"Không ghen?"

"Bận, không có thời gian để ghen."

"Quang Anh, mày điên rồi."

Hoàng Hùng cúp máy, Quang Anh còn chẳng hề thấy buồn hay ghen, chỉ có Hoàng Hùng mất công lo lắng cho cậu. Vậy thì để xem phóng viên tháng nào cũng lên bảng vàng danh dự của DPFB sẽ xử đẹp truyền thông như thế nào, trước tin đồn hẹn hò của bạn trai mình với người khác.

***

Quang Anh đưa ngón tay vào khoá vân tay ở cửa nhà Đăng Dương, chưa đầy một giây sau cửa đã tự động bật mở. Cậu thông thả đem những thứ vừa mua vào nhà, bắt tay vào nấu bữa sáng. Không lâu sau cửa nhà truyền tới tiếng bấm mật khẩu, cửa mở ra lần hai, Đăng Dương vào nhà anh nhưng lại nhập mật khẩu, mà mật khẩu là ngày sinh nhật Quang Anh.

Đăng Dương chạy như bay vào nhà khi thấy đôi giày quen thuộc của Quang Anh ở lối ra vào. Chủ nhật nào anh cũng phải đi tìm con mèo ngái ngủ của mình, hôm nay cậu tự qua tìm anh, có gì thú vị vừa mới xảy ra hả?

Ôm chầm Quang Anh đang xếp đồ ăn ra đĩa từ phía sau, anh lè nhè:

"Qua từ khi nào sao không báo anh?"

Chưa trả lời, Quang Anh rót cho Đăng Dương một ly nước ép, nhưng cậu suy nghĩ gì đó, rồi lấy ly nước ép uống hết, thay cho anh một ly nước lọc. Đăng Dương nhận lấy ly nước lọc, chỉ vừa đưa nước vào khoang miệng chưa kịp nuốt xuống, Quang Anh hỏi:

"Anh có bạn gái sao không nói em?"

Phụt.

Đăng Dương phun cả ngụm nước ra ngoài. Biết ngay mà, cậu lại đoán đúng rồi, nếu là nước ép phun ra thì dọn mệt lắm. Quang Anh điềm tĩnh lấy khăn giấy lau miệng cho Đăng Dương, anh thì phản ứng lại bằng khuôn mặt hoang mang tột cùng.

"Bạn gái cái gì cơ?"

Quang Anh phì cười, xem ra anh cầu thủ của cậu chưa kịp biết bản thân lại trở thành nạn nhân của truyền thông rồi. Cậu đưa bài báo đã mở sẵn trên điện thoại ra cho anh đọc, chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi Quang Anh cũng thấy được một nghìn biểu cảm khó hiểu xuất hiện trong đó. Không mất tới một phút, Đăng Dương ngơ ngác hỏi Quang Anh:

"Cô này là?"

"Hotgirl Quỳnh Anh."

"Là ai?"

"Em chịu, thanh mai trúc mã của anh mà anh còn không biết thì làm sao em biết được."

Quang Anh vừa nói vừa đặt những đĩa thức ăn lên bàn, Đăng Dương kéo ghế ngồi xuống, anh càng hoang mang hơn khi mới sáng cậu đã nấu một bàn toàn là các món làm từ cá.

"Hôm nay cá đại hạ giá hả?"

"Không ạ, chỉ có mỗi 'cá Bống' xuống giá thôi ạ."

Đăng Dương lén cười bất lực trước câu trả lời của Quang Anh, em người yêu của anh không chín thì mười phần là dỗi rồi, cậu còn đang đứng quay lưng lại tránh mặt anh đây này.

"Giận anh hả?"

"Không có giận."

"Vậy sao em tàn sát loài cá, còn làm thịt con cá bống anh tặng nữa."

"Thích thì giết ạ, ai mà biết anh đem cá tặng cho bao nhiêu người rồi."

Đăng Dương chính thức không chịu nổi sự giận dỗi đáng yêu này nữa, anh bỏ vị trí của mình quay lại tư thế ôm chầm Quang Anh từ phía sau giống lúc trước.

"Cá thì anh tặng nhiều người lắm, bà lão hàng xóm này, mấy đứa nhóc trên đảo này, thầy Tú này. Nhưng em biết mà, con cá Bống biết đi, biết chạy trên sân cỏ độc nhất vô nhị thì anh tặng cho em giữ làm của riêng rồi."

Quang Anh quay lại nhìn Đăng Dương:

"Có chắc là không có bạn gái không?"

"Em hỏi chuyện mà em đã chắc chắn làm gì?"

"Ai cho anh cái quyền tự tin đó?"

"Bạn trai anh cho."

Quang Anh hài lòng với câu trả lời của Đăng Dương, nhưng cậu vẫn gỡ tay anh ra khỏi eo mình. Thong thả ngồi xuống hiên ngang như kẻ chiến thắng, Quang Anh lấy đũa chọc một nhát vào con cá bống rồi nhìn anh:

"Em ra lệnh cho anh phải nhanh chóng xử lý chuyện bạn gái. Anh làm được không?"

"Tuân lệnh."

Tiếc cho Hoàng Hùng sẽ không được chứng kiến phóng viên Nguyễn Quang Anh ra tay xử lý truyền thông như lần giải quyết tình cảnh "cha con xung đột" kia. Lần này cậu để nam chính tự ra tay, đoán xem Trần Đăng Dương sẽ làm được gì nào?

***

Mới ngày thứ năm trong tuần, những người yêu thích môn thể thao vua đã kéo nhau đổ dồn về sân nhà của SH FC. Cũng dễ hiểu khi hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết Cúp quốc gia giữa hai đội bóng được đánh giá cao nhất nền bóng đá Việt Nam.

Trả lời trước trận đấu, Bùi Anh Tú không dè chừng mà tự tin khẳng định SH FC sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để giành lấy chức vô địch, đánh bại chính đội bóng đã trực tiếp gây ra cho đội tổn thất nhân sự vào năm ngoái.

Tuy nhiên, quan tâm cho quyết tâm đó lại bị xao nhãng bởi những tin đồn ngoài lề. Cánh phóng viên thất vọng khi Anh Tú chỉ xuất hiện một mình tại phòng họp báo mà không mang theo tâm điểm của truyền thông, người vừa có mối liên hệ không mấy tốt đẹp với đội đối thủ, còn vừa bị khui bạn gái nhưng vẫn tuyệt nhiên giữ im lặng - Trần Đăng Dương.

"Xin hỏi, anh có thể cho chúng tôi biết một ít thông tin liên quan đến Trần Đăng Dương và những lùm xùm gần đây được không ạ?"

"Vậy anh có thể cho tôi ít thông tin gia đình, tình trạng hôn nhân của anh được không ạ? Tôi đoán là không đâu. Vậy nên nếu như anh không định hỏi những câu hỏi chuyên môn, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời."

Anh Tú ngoài được biết đến là một nhà cầm quân trẻ tuổi thì dạo gần người ta còn đặt cho anh ấy biệt danh mới là "Kẻ hủy diệt phóng viên". Và người phóng viên mới bị phản bác kia cũng chỉ là một trong số những trường hợp đụng độ phải Anh Tú.

Nghĩ đến Trần Đăng Dương, người "cha ruột" khẽ thở ra bất mãn. Cha thì tần tảo còng lưng bảo vệ con trai cưng trước cánh phóng viên, còn Đăng Dương giờ này chắc đang vui vẻ chuẩn bị cho trận đấu cùng với sự đồng hành của tận hai người yêu.

Cô hotgirl nọ hôm nay đương nhiên lộng lẫy xuất hiện trên khán đài. Máy ảnh cùng đủ thứ ánh sáng chói mắt từ đèn flash hoạt động không ngừng nghỉ đồng loạt hướng về phía "bạn gái của Trần Đăng Dương", còn cô ta thì không hề cảm thấy khó chịu.

Quang Anh nhìn cô hotgirl kia có chút cảm thán, đúng là cô ấy rất đẹp, làm cậu tự dưng có chút không nỡ làm gì với tương lai của cô gái kia chút nào.

Quang Anh khẽ kéo cao khẩu trang lên một chút, rồi tự nhiên rời khỏi khán đài, quen thuộc đi theo lối đặc biệt vào phòng thay đồ của SH FC. Phòng thay đồ lúc này chỉ còn mỗi Đăng Dương, các thành viên khác đã bắt đầu di chuyển ra ngoài đường hầm để chuẩn bị ra sân. Vừa thấy Quang Anh xuất hiện, anh kéo cậu ôm vào lòng.

"Lâu quá, đã dặn phải vào gặp anh sớm để anh khẳng định em là bạn trai anh với mọi người rồi mà."

"Tại bạn gái anh đẹp quá, nên em ở ngoài nhìn ké một chút."

Dù biết là Quang Anh nói thật lòng không có ý gì khác, nhưng Đăng Dương không thích cậu nhắc đến cô gái kia chút nào. Cô ấy dù đẹp đến đâu đi chăng nữa, nhưng chuyện cố tình tạo sự kiện để lấy sự chú ý cũng không nên chút nào.

"Em đừng ngồi ở dưới, lên chỗ dành cho gia đình cầu thủ với bố mẹ đi."

"Nhưng mọi người đều biết bạn gái anh đang có mặt ở đây mà."

"Nhưng bố mẹ anh chỉ biết bạn trai của anh thôi. Một là em lên đó ngồi, hai là anh sẽ làm cho rầm rộ luôn."

Quang Anh đưa cho anh một ánh nhìn thách thức, cậu vòng hai tay qua ôm lấy cổ anh:

"Rầm rộ hửm? Anh làm gì nào?"

Đăng Dương giây trước còn nhất mực kiên định đã vội xiêu lòng, anh hạ thấp giọng cho trầm xuống:

"Nếu em đồng ý thì anh có thể kéo em ra giữa sân rồi hôn em."

Quang Anh hổ giấy chính thức chịu thua buông cổ anh ra. Cậu quên mất Trần Đăng Dương của bây giờ đã không còn là chàng trai làng chài ngày xưa nữa rồi, dễ là anh sẽ dám làm thật lắm.

"Thôi được rồi, anh mau chuẩn bị ra sân đi, em muốn ngồi ở dưới để xem anh sẽ làm gì rõ hơn, nha?"

Sau đó thì Quang Anh vẫn ngồi ở phía dưới giống "bạn gái" của anh. Đơn giản là vì Trần Đăng Dương chưa bao giờ chiến thắng được một chữ "nha", hay đúng hơn là chiến thắng một Quang Anh muốn nhõng nhẽo.

Bỏ qua những vấn đề ngoài luồng, trận đấu đang diễn ra rất hấp dẫn với trình độ chuyên môn cao. Hai đội bóng tung ra những con bài mạnh nhất, thế trận đôi công diễn ra xuyên suốt hiệp một nhưng đáng tiếc chưa có bàn thắng nào được ghi. Cả hai đội bước vào giờ giải lao với tâm thế cơ hội dành cho cả đôi bên đều còn nguyên.

Hiệp hai bắt đầu với cường độ sôi nổi hơn cả hiệp một, Đăng Dương cùng Quang Hùng liên tục đổi cánh cho nhau tạo ra những đợt tấn công sắc bén. Trong tình huống một đấu một, Đăng Dương gặp lại cầu thủ đã gây ra chấn thương chân phải của anh.

Đăng Dương đi xa đến ngày hôm nay bằng sự cố gắng không ngừng nghỉ, không phải bằng sự thù địch oán trách, và người cầu thủ kia chắc cũng đã rút ra cho bản thân những kinh nghiệm đáng có. Cả hai đối đầu sòng phẳng, Đăng Dương giành chiến thắng với một pha đi bóng qua người thành công. Kết thúc tình huống bóng, cả hai khẽ lướt qua nhau cùng với một cái bắt tay làm hoà. Bóng đá là thế, luôn có và cần những hình ảnh đẹp như vậy.

Trận đấu trôi dần về những phút cuối cùng, các tình huống bóng vẫn chỉ dừng lại ở mức cơ hội. Đăng Dương khẽ cau mày vì khả năng cao cả hai đội sẽ kéo nhau vào hiệp phụ để phân thắng bại, mà anh thì phần trăm lớn sẽ bị thay ra vì lý do thể lực sau chấn thương. Đăng Dương không hề muốn điều này xảy ra, một khi tấm bảng thay người được đưa lên, món quà mà anh chuẩn bị sẽ không có cơ hội được tặng công khai cho chủ nhân của nó, và Đăng Dương phải làm gì đó đặc biệt để kết liễu trận đấu này trong vòng 90 phút.

Những phút cuối cùng của trận đấu, Đăng Dương tự mình lùi sâu thu hồi bóng. Với sự hỗ trợ từ Hải Đăng, Đăng Dương thành công cướp được bóng từ chân đối phương ngay trên phần sân nhà của đội. Bùi Anh Tú đứng ngoài đường biên đã bắt đầu suy tính đến chuyện cho Đăng Dương lùi sâu hỗ trợ hàng phòng ngự nhiều hơn, vì sau khi cướp được bóng, Đăng Dương có pha bứt tốc đáng kinh ngạc sọc thẳng về phía cầu môn đối phương. Chưa bao giờ cổ động viên thấy số 10 của đội chạy nhanh và quyết tâm như vậy.

Cách khung thành khoảng chỉ ba mươi mét đổ lại, Đăng Dương ngắm nghía bao quát các khoảng trống trước mặt anh. Sút xa không phải thế mạnh của Đăng Dương, nhưng anh vẫn quyết định thử sức một lần. Bóng vọt đi với lực mạnh, quỹ đạo đi không gặp bất kỳ cản trở nào, bóng ghim thẳng vào lưới trước cái với tay cố gắng bay người hết cỡ của thủ môn đội bạn.

Vào! Cả khán đài đồng loạt vỡ oà. Trần Đăng Dương vừa mở tỉ số cho SH FC với siêu phẩm sút xa từ khoảng cách gần ba mươi mét. Trên sân, Đăng Dương lao thẳng về phía khán đài để ăn mừng, anh lột phăng chiếc áo đấu để lộ áo phía bên trong, tiếc là chưa ai kịp nhìn rõ đồng đội lao vào ôm lấy anh ăn mừng. Một lúc sau khi mọi người tản ra, hình dạng của chiếc áo mới lộ rõ.

Trên đó có in hình một trái tim lớn, giữa trái tim là hai chữ "QA". Máy ảnh đồng loạt chĩa về phía Đăng Dương, rồi hướng về cả hotgirl Quỳnh Anh đang ra vẻ tự hào trên khán đài. Đăng Dương không có thời gian để quan tâm "QA" mà người ta nghĩ đến là ai, anh tìm thấy Quang Anh ở trên khán đài, chỉ hướng về cậu, đưa hai tay lên đầu làm một trái tim thật to, khẩu hình nói rõ ba chữ "Anh yêu em".

Quang Anh đương nhiên là đọc ra ba chữ đó, rầm rộ của anh là chuyện sến súa như thế này đây hả? Dù thế, cậu vẫn đáp lại anh bằng động tác gom hết trái tim vào lòng. Tình yêu này phải nhanh tay giữ lại trong tim, kẻo ai đó lại vô cớ nhảy vào nhận mất.

Sau khi rút ra cho Đăng Dương một tấm thẻ vàng vì lỗi cởi áo, trọng tài cũng thổi còi kết thúc trận đấu với tỉ số 1 - 0. SH FC chính thức trở thành nhà vô địch Cúp quốc gia, cầu thủ được gọi tên cho danh hiệu Man of the match không ai khác là số 10 Trần Đăng Dương nhờ pha lập công đẹp mắt.

Quang Anh rời khỏi vị trí ngồi. Chỉnh trang lại quần áo để chuẩn bị cho màn phỏng vấn cầu thủ xuất sắc nhất trận, đáng ra hôm nay nó là việc của phóng viên khác, nhưng cậu không muốn ngồi yên nữa. Gửi tin nhắn xin lỗi vì tự ý thay đổi người phỏng vấn đến tổng biên tập Đức Phúc, Quang Anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định gửi thêm một tin khác.

Anh đã chứng kiến một Trần Minh Hiếu đi lên đầy thực lực như vậy. Thì Quang Anh cũng có cho mình một Trần Đăng Dương rồi ạ.

Đăng Dương muốn lao đến ôm lấy Quang Anh ngay khi cậu đứng ở vị trí phỏng vấn. Hạnh phúc chỉ đơn giản là Đăng Dương có thêm một cột mốc trong sự nghiệp, và người đứng đó cùng anh là Quang Anh.

Biết là không thể ôm Quang Anh như khi chỉ có hai người, Đăng Dương vẫn lì lợm khoác vai cậu, mặc cho ở phía dưới bắt đầu có tiếng xì xầm "Quang Anh của chúng ta thân với cầu thủ của SH FC từ bao giờ?". Đăng Dương phải công nhận là Quang Anh giấu giỏi thật, xem ai mới là người sợ bị mất người yêu đây.

"Đầu tiên, chúc mừng anh vì bàn thắng đẹp mắt và chiến thắng của đội, anh có thể chia sẻ cảm xúc của mình lúc này được không ạ?"

"Tôi đang rất hạnh phúc ạ, tôi muốn nói gói gọn là tôi yêu gia đình, yêu đồng đội, yêu cổ động viên, huấn luyện viên, yêu cả cậu phóng viên đang đứng tại đây cùng tôi rất nhiều."

Đăng Dương trả lời cùng cái nháy mắt, khéo léo để người khác nghe vào chỉ biết anh cầu thủ nọ đang bày tỏ tình yêu với tất cả những gì xuất hiện trong tầm mắt mình, còn sâu xa ra sao, một người hiểu là đủ.

"Anh có thể chia sẻ thêm về bán thắng của mình không? Theo như tôi biết sút xa không phải sở trường của anh."

"Cậu biết rõ về tôi đó, đúng là tôi không giỏi sút xa, nhưng vì một người đặc biệt, tôi muốn thử một lần, rất may nó là một bàn thắng."

Đăng Dương đã cố tình nhắc đến người đặc biệt, Quang Anh chiều theo ý anh:

"Không biết anh có thể kể một chút về người đặc biệt kia không ạ?"

Đăng Dương cuối cùng cũng nhận được câu hỏi mong muốn, anh cười rộ rồi kéo áo đấu lên khoe hình trái tim lớn phía trong một lần nữa. Quang Anh gật gù:

"Không biết 'QA' này có phải là người truyền thông gọi tên những ngày qua không ạ?"

Đăng Dương chỉ đợi có thế:

"Tôi khẳng định là không ạ. 'QA' này là người khác, người đã ở bên tôi suốt bảy tháng chạy đua với chấn thương. Còn 'bạn gái thanh mai trúc mã' mà truyền thông gán cho tôi, vào cái ngày xảy ra chấn thương, năm phút trước khi tôi vào phòng phẫu thuật hình như còn đăng clip nhảy nhót lên tiktok."

Câu trả lời thẳng thắn của cầu thủ Trần Đăng Dương làm ai kia vốn là nhân vật chính cũng phải vội vã bỏ khỏi khán đài. Che mặt rời đi, Quỳnh Anh không may đụng phải ai đó đang tác nghiệp ở cổng sân vận động.

"Này, mù à? Có thấy đườ..."

Cô quát lên, nhưng tắt ngúm ngay khi kịp nhìn rõ mặt người đụng trúng mình. Không ai khác, người đó là người giàu có tiếng Huỳnh Hoàng Hùng.

"Ơ xin lỗi em, anh sơ ý quá."

Cô gái mới giây trước còn hùng hổ bây giờ lại bày ra bộ mặt dịu dàng:

"Không, là lỗi của em mới đúng ạ."

Hoàng Hùng xởi lởi:

"Không, là lỗi của anh, em đẹp vậy sao là lỗi của em được."

Quỳnh Anh nghe xong thì quên luôn cả Trần Đăng Dương là ai. Lấy tay vén tóc rồi đáp lại lời khen bằng văn mẫu đã được áp dụng hàng trăm lần với nhiều người:

"Ôi anh cứ quá khen ạ, em cũng bình thường thôi chứ có đẹp gì đâu."

Hoàng Hùng lại nở một nụ cười thân thiện:

"Anh đâu có khen, ý anh là em đẹp mặt quá rồi, ai lại nỡ để em phải xấu hổ thêm nữa."

Cái vén tóc chững lại, thay bằng một thoáng sượng trân, sau đó thì chuyển hẳn sang vẻ đỏng đảnh lúc ban đầu. Quỳnh Anh hất vai Hoàng Hùng một cái rồi bỏ đi, vì cơ bản thì cũng không có lời lẽ nào để đốp chát lại cả.

Hoàng Hùng khẽ cười như không cười. Cô gái kia cần gì phải bực tức khi mục đích của bản thân đã đạt được. Chọn một cầu thủ có tiếng nhưng hiền lành thay vì một sao nam đông fan nữ nào đó, tung dăm ba tin đồn hẹn hò để tên mình trồi lên các mặt báo, tài khoản tăng vài nghìn lượt truy cập và theo dõi; việc đổi danh tiếng bằng sự muối mặt như thế đối với người làm truyền thông như Hoàng Hùng hay thậm chí là Quang Anh mà nói, chiêu trò này có hơi tầm thường.

Quỳnh Anh bỏ đi chưa xa, Hoàng Hùng nhiệt tình gọi với theo:

"Phụ nữ xinh đẹp độc lập như cô thì không cần phải đính kèm với tên ai đâu. Nhưng lỡ lần sau có còn định đổi thanh mai trúc mã thì nhớ né Đỗ Hải Đăng ra, tôi nghe đồn là anh ta cũng có người yêu rồi, khỏi mất công."

***

Quang Anh hùng hổ xông vào phòng thay đồ của SH FC, sau màn nâng cúp ngoại trừ huấn luyện viên Anh Tú và đội trưởng Trần Minh Hiếu còn mắc kẹt ở phòng họp báo, tất cả thành viên của SH FC từ cầu thủ đến ban huấn luyện đều tập trung ở đây. Sự xuất hiện của cậu làm mọi người bắt đầu hi vọng vào màn hội ngộ đầy hạnh phúc giữa 'QA' thật và số 10 của đội. Nào ngờ, chỉ thấy Quang Anh chỉ tay vào mặt Đăng Dương:

"Sao anh biết cô hotgirl kia đăng clip lên tiktok năm phút trước khi anh vào phòng phẫu thuật?"

Mọi người đồng loạt im lặng, chỉ có tiếng "Hả?" của Hoàng Hùng vang lên. Người kia có phải là Quang Anh "không có thời gian để ghen" mà Hoàng Hùng từng gặp không vậy?

Đăng Dương thở ra một hơi. Anh nhìn con mèo đang xù lông của mình, lén hạ quyết tâm hôm nay sẽ trốn bố mẹ sang nhà Quang Anh ngủ ké.

"Là Đỗ Hải Đăng cho anh biết, hôm đó nó nhận một thẻ đỏ vào nghỉ sớm."

Hải Đăng giật thót khi bản thân ngồi không cũng dính đạn. Lần này đến lượt Hoàng Hùng chỉ tay vào mặt Hải Đăng rồi quát lên:

"Anh theo dõi con nhỏ đó hả?"

Không có thời gian để xem xem tấm chắn thép của đội sẽ phòng ngự như thế nào trong tình huống này. Đăng Dương nắm lấy tay Quang Anh kéo cậu đi khỏi phòng. Lần này không còn là vì lý do sửa lời phỏng vấn nữa, Đăng Dương dõng dạc:

"Xin phép mọi người, em cần có không gian riêng với bạn trai em."

Bầu trời lúc tan tầm ửng màu hạnh phúc, rất phù hợp để làm những chuyện lãng mạn với người mình yêu. Nhưng có vẻ bầu không khí này cũng chẳng đọ lại được trái tim to đùng có hai chữ 'QA' của chàng cầu thủ nào đó.

"Sến quá đi."

Quang Anh lên tiếng chê trách đến lần thứ ba trong ngày, khi cả hai đang ngồi tựa vào nhau ở một góc của sân vận động rộng lớn.

Lần đầu là khi Đăng Dương cởi áo ăn mừng, lần thứ hai khi anh vén áo lên lúc phỏng vấn, còn bây giờ lần thứ ba khi cậu đã có thể nhìn rõ "chuyện rầm rộ" kia ở cái khoảng cách gần nhất. Cả ba lần, Quang Anh vẫn thấy nó quá đỗi sến súa và trẻ con. Đăng Dương không buồn vì điều này, anh biết rõ Quang Anh càng chê anh sến càng thể hiện cậu rất thích, thích đến ngại, mà ngại thì lại chê anh.

Đăng Dương tự nhiên trượt đầu xuống để đổi tầm nhìn từ bầu trời sang Quang Anh, cậu cũng đã quá quen thuộc đỡ lấy đầu anh gối lên đùi mình.

"Hôm nay anh có giỏi không?"

"Giỏi. Người yêu em là giỏi nhất."

"Vậy em đừng đem cá bống đi hấp vào buổi sáng nữa nhé."

"Còn phải xem có ai muốn giật bạn trai của em nữa không đã."

Đăng Dương có chút nghĩ ngợi trong lòng. Nếu không vì Quang Anh không cho phép anh công khai với truyền thông, thì chắc cả nước đều biết là anh yêu cậu luôn rồi, chứ đừng nói đến việc có người nhận vơ.

Đăng Dương hiểu việc một cầu thủ công khai có bạn trai, phần lớn người trong lĩnh vực này sẽ phản ứng lại một cách gay gắt dù điều đó không có gì là sai trái cả. Anh không ngại phải công khai, không sợ định kiến, nhưng Quang Anh vẫn lo cho anh, cậu chọn vì anh mà âm thầm ở cạnh, không giống những kẻ ngoại lai được dịp sẽ nhảy vào.

Đăng Dương vì thế mà rất tự hào về trái tim sến súa của mình, ít nhất anh có thể ngụ ý về tình yêu của anh với cậu, về việc Trần Đăng Dương đã có một người ở bên cạnh, và không một ai có thể thay thế vị trí của người đó trong lòng anh.

Về phần Quang Anh, cậu vốn không cần ra đường với danh xưng "bạn trai của Trần Đăng Dương", tình yêu của cả hai vẫn bền chặt mà không cần những điều đó làm phụ gia. Nếu có cần, thì Đăng Dương cũng đã đem cậu giới thiệu cho tất cả những ai là người quan trọng trong cuộc sống của anh rồi.

Mà hình như có mỗi Quang Anh chưa kể với mọi người về anh.

"Dương, em sắp phải đi đến một nơi."

"Em đi đâu?"

"Về quê em."

Lần đầu Quang Anh nhắc đến quê quán của cậu, Đăng Dương thắc mắc:

"Em không phải gốc thành phố hả?"

"Thật ra em cũng là một đứa con miền biển như anh thôi. Bố mẹ em sống ở đó, còn em thì chuyển lên sống cùng Phong Hào từ năm cấp hai, tại vì bố mẹ muốn em được tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn là ở trên đảo."

Đăng Dương tự gõ đầu mình một cái. Giờ thì ai mới là người không biết gì hết về người yêu mình? Anh còn chẳng biết gì về Quang Anh nếu cậu không nói.

"Vậy em định đi một mình hả?"

"Ai nói em sẽ đi một mình?"

Đăng Dương khẽ nhíu mày:

"Đi với ai?"

"Đi với..."

Quang Anh dùng ngón tay làm tên lửa lượn vài vòng trên không trung rồi đáp xuống trán Đăng Dương, tiện tay kéo dãn hai hàng chân mày đang nhíu lại của anh ra.

"Anh."

Khuôn mặt Đăng Dương rộ lên vẻ hạnh phúc, Quang Anh bật cười vì sự đáng yêu này. Trần Đăng Dương suốt bảy tháng dài đằng đẵng trải qua cả ngàn cảm giác khó chịu nên hẳn là anh cũng nhớ cảm giác được ghen đến chết đi được, đến mức giờ còn đi ghen với chính bản thân mình.

"Không anh thì ai nữa hả?"

Nếu về quê của Quang Anh, nghĩa là về nhà cậu, Đăng Dương mất năm giây ngơ ngác:

"Bố mẹ em biết em quen anh chưa?"

"Phải xem anh thể hiện như thế nào đã, rồi em mới quyết định nói ra anh là bạn trai em."

Tối hôm đó, Anh Tú nhận được tin nhắn xin phép nghỉ tập hai ngày từ Đăng Dương. Lý do Đăng Dương nêu ra chỉ có vỏn vẹn bốn chữ "Ra mắt phụ huynh". Anh Tú đọc tin nhắn xong nhanh chóng giúp duyệt phép, còn hào phóng trả lời lại bằng một tin nhắn dài hơn hẳn một chữ: "Chúc mày ghi được bàn".

Đáp tàu lúc mười hai giờ trưa nắng như đổ lửa, Quang Anh đón nhận từng đợt khí nóng bằng vẻ mặt hài lòng hơn bao giờ hết. Cái nóng có khó chịu, thì vẫn là quê hương.

Đăng Dương chăm chú nhìn Quang Anh, cậu nhóc thành thị của anh hoá ra cũng yêu cái mùi biển giống hệt như anh. Nhưng có điều khiến Đăng Dương bất ngờ hơn cả thảy, quê hương của cậu lại chính là vùng biển mà anh được chữa lành ít tháng trước. Từ bây giờ Đăng Dương lại có thêm lý do để ghé thăm lại nơi xinh đẹp này rồi.

Mất thêm mười lăm phút đi bộ để đến được nhà của Quang Anh. Sân nhà cậu phơi đầy các loại cá khô, Đăng Dương thích thú hết sờ rồi lại ngửi, không biết rằng bản thân anh cũng sắp trở thành con cá bống phải đương đầu với sóng gió.

"Về rồi đấy à?"

Giọng nói nghiêm khắc từ nhà vọng ra, hai giây sau là sự xuất hiện của người đàn ông trung niên với vẻ ngoài đầy từng trải và nét mặt đôi phần khó tính. Quang Anh nhanh nhảu:

"Bố, con về rồi ạ."

"Còn cậu kia?"

Đăng Dương cứng người, đứng trước mặt bố Quang Anh bây giờ còn đáng sợ hơn trước mặt anh là hai trung vệ cao to, anh cúi chào như một cái máy:

"Con chào bác ạ. Con là bạn tr... à bạn của Quang Anh ạ."

Đáp lại anh là gương mặt không mấy đổi sắc của bố Quang Anh:

"Vào nhà."

Bóng ông khuất sau cánh cửa, Đăng Dương vẫn chưa rã đông khỏi trạng thái hoang mang. Quang Anh cười khúc khích rồi thì thầm với anh:

"Bố em ghét ai chậm trễ lắm."

Đăng Dương bứt tốc vào nhà sau câu nói đó.

Nhà Quang Anh không quá rộng nhưng bài trí vô cùng ngăn nắp và thời trang, hệt như cách Quang Anh chỉnh chu với tất cả mọi thứ trong cuộc sống của cậu. Đăng Dương cứ mãi chăm chú cảm thán, cho đến khi bố Quang Anh đã ngồi vào bàn rồi ra hiệu cho anh ngồi xuống đối diện. Quang Anh cũng vào nhà, nhưng cậu lại ngồi cách xa hai người họ, bố Quang Anh đẩy đến cho Đăng Dương một ly trà, anh khẽ nuốt nước bọt.

"Tên?"

"Dạ Trần Đăng Dươ..."

"Thôi khỏi, có xem bóng đá, biết rồi."

"Dạ haha."

"Cậu làm sao quen được Quang Anh?"

"Dạ lần đầu tụi con gặp nhau là khi Quang Anh làm phóng viên đặc biệt cho đội bóng cũ của con. Đến khi con chuyển sang thi đấu cho SH FC thì con và em có nhiều cơ hội làm việc và gặp mặt nhau hơn ạ."

Đăng Dương của bình thường có thể tự tin dùng hơn mười trang A4 để kể về quá trình Quang Anh đến với cuộc sống của anh, nhưng trong tình cảnh bố Quang Anh vừa nghe anh nói vừa gật đầu nhưng khuôn mặt thì không hề đổi sắc, Đăng Dương thấy hai bàn tay đang siết chặt nhau dưới bàn của anh bắt đầu đổ mồ hôi không kiểm soát.

"Từ trước giờ Quang Anh không dắt ai về nhà chơi hết, cậu làm gì mà nó dẫn về?"

"Dạ vì tụi con yê..."

"Hửm?"

"Tại tụi con thân nhau đó ạ."

Đăng Dương khóc không thành tiếng, đến cả việc đưa tay lau mồ hôi anh cũng không dám làm. Thấy Đăng Dương trả lời bằng các từ ngữ dè dặt dần qua từng cái nhướng mày của bố, Quang Anh vừa thương vừa thấy buồn cười. Tuy nhiên cậu cũng không cứu được anh đâu, người duy nhất làm được điều này là mẹ cậu, mà bà thì chắc đang ở đâu đó ngoài chợ chưa về ngay được.

Mãi đến chừng hai mươi lăm phút sau khi bố Quang Anh đã bắt đầu nói đến tận tình hình chính trị thế giới, còn Đăng Dương thì đã uống ly trà thứ mười, cổng nhà Quang Anh mới truyền đến tiếng mẹ cậu về. Quang Anh hấp tấp chạy ra đón cứu tinh, hai mẹ con nói gì đó với nhau, chỉ thấy mẹ Quang Anh cười lên một tiếng rồi thong thả đi vào nhà. Hai người đàn ông đang nói về lý do tỷ giá đồng USD sẽ còn giảm sâu đồng loạt quay ra nhìn mẹ Quang Anh, bà hỏi Đăng Dương:

"Nhà nóng lắm hả Dương? Hay sao mà con đổ mồ hôi nhiều thế."

"Dạ không nóng ạ."

Đăng Dương trả lời thật thà, vì sự thật là anh đang cảm thấy rất lạnh. Mẹ Quang Anh cũng tin là Đăng Dương nói thật.

"Bố Quang Anh, tôi kêu ông sửa mái bị hở thế ông đã làm chưa? Nắng rọi vào nhà nóng đến mức hai đứa nhỏ từ thành phố về đổ mồ hôi hột rồi đây này."

Bố Quang Anh rời đi, Quang Anh không nhịn được nữa mà bật cười, hung thần của các hậu vệ Vleague lại đang cóng chân ngay cả khi không ở trên sân cỏ. Đăng Dương thở phào nhẹ nhõm, mẹ Quang Anh vừa cứu anh một bàn thua trông thấy, anh quay sang nhìn bà bằng ánh mắt hâm mộ:

"Con cảm ơn cô ạ."

"Không cần cảm ơn, con xin chữ ký cái cậu huấn luyện viên Anh Tú đẹp trai trong đội của con giúp cô là được rồi."

Mẹ Quang Anh mát mẻ đề nghị, còn Đăng Dương thì đồng ý bằng một chút không nói nên lời. Số 10 Trần Đăng Dương đẹp trai đá bóng hay rõ ràng ở trước mặt mọi người, vậy mà cả mẹ anh lẫn mẹ Quang Anh đều chỉ chăm chăm nghĩ đến Bùi Anh Tú.

***

Hai giờ chiều, Đăng Dương lăng xăng theo bố Quang Anh ra khơi. Dăm ba câu chuyện về chính trị và tiền tệ Đăng Dương có thể không giỏi, đổi lại anh sẽ chứng minh khả năng làm con rể miền biển bằng một mẻ cá lớn, phi vụ này chẳng khác gì thả cá về đại dương.

Thuyền ra giữa biển, Quang Anh ngồi khoanh chân trên mũi thuyền nhìn trời ngắm biển, giống hệt như ngày bé cậu vẫn hay đòi theo bố ra khơi. Mỗi lần như vậy, cứ mười lần khóc nhè thì sẽ có một lần bố cho cậu đi theo.

Lúc bé, từng có khoảng thời gian dài Quang Anh suy nghĩ đến việc từ bỏ ước mơ làm kẻ xấu của mình để theo bố đi làm ngư dân. Bố cậu cũng tỏ ra hứng thú với việc con trai theo nghiệp của ông, nhưng rồi ông vẫn chọn cho cậu được tiếp cận với tri thức thay vì lao động chân tay như mình. Cuối cùng thì Quang Anh năm nay hơn hai mươi tuổi, vẫn không cùng bố quăng lưới đánh bắt; đổi lại, cậu mang về cho ông một Trần Đăng Dương.

Đăng Dương điêu luyện quăng rồi kéo lưới. Khác xa với hình ảnh của anh lúc sáng, vẫn là đứng cùng bố cậu, nhưng là phiên bản tự tin hơn nhiều. Bố cậu hoàn toàn hài lòng với khía cạnh này của Đăng Dương, Quang Anh có thể chắc chắn điều đó thông qua những cái vỗ vai ông dành cho anh, còn có vài lần ông đưa ống tay áo lau mồ hôi cho Đăng Dương. Xem như anh đã thành công rồi.

Không còn phải thức canh lúc Đăng Dương cầu cứu để giải cứu, Quang Anh lại cuộn mình đánh một giấc. Giờ thì tới lượt Đăng Dương phải trông chừng cậu. Móc tạm lưới vào mạn thuyền, Đăng Dương cởi áo sơ mi khoác ngoài ra đem đắp cho Quang Anh rồi mới yên tâm quay lại công việc. Bố Quang Anh vừa hay chứng kiến tất cả đoạn hành động kia, Đăng Dương nhe răng cười khi thấy ông nhìn anh, bố Quang Anh cũng đã thoải mái với Đăng Dương hơn nhiều.

"Quang Anh đó, người ta tất bật bao chuyện, nó thì từ nhỏ đã thích leo lên thuyền chỉ để ngủ. Có chỗ nào mà nó không ngủ được đâu."

Đăng Dương đồng ý với bố Quang Anh, cậu có thể ngủ ở bất cứ chỗ nào, đó có thể là mũi thuyền, ghế trên khán đài, phòng làm việc, bàn ăn, đặc biệt là bờ vai của anh mỗi lần cả hai thức khuya xem bóng đá, miễn đó là nơi cậu thấy an toàn. Đăng Dương không cho rằng đây là một thói quen đáng chê trách, vì nó được đi kèm với Quang Anh nên anh chỉ thấy đáng yêu. Lâu ngày Đăng Dương còn xem việc bảo vệ giấc ngủ của cậu là một trong những mục tiêu sống của đời mình.

"So với việc nhìn em ấy làm lụng, con thích Quang Anh được thoải mái như lúc này hơn."

Bố Quang Anh quay sang nhìn Đăng Dương rồi âm thầm đánh giá gì đó, ông nói:

"Cậu có biết cậu vừa nói ra suy nghĩ của tôi rồi không?"

"Vậy ạ? Chắc là do cả hai chúng ta đều yêu thương Quang Anh đó ạ."

"Ừ."

Câu chuyện kết thúc ở đó, những người cha thường không hay nói nhiều về tình thương con của họ, và bố Quang Anh cũng là một người kiệm lời như vậy. Bẫng đi đến lúc mặt trời nhuộm vàng rực cả một vùng biển, bố Quang Anh mới mở lời với Đăng Dương:

"Gọi Quang Anh dậy đi, thằng bé thích ngắm mặt trời lặn lắm."

Đăng Dương đang không biết bản thân có nên xin phép bố Quang Anh để được gọi cậu dậy không, thì ông đã tận tay trao cơ hội đó cho anh. Đăng Dương leo lên mũi thuyền rồi khẽ nhéo vào mũi Quang Anh, cậu tờ mờ tỉnh giấc rồi cười với anh nụ cười mà Đăng Dương cho rằng của một thiên thần mang dáng dấp người phàm. Anh kéo cậu ngồi dậy rồi ân cần vuốt lại những cọng tóc bị gió đùa cho rối. Quang Anh định trả lại áo cho Đăng Dương, anh một mực khoác lại cho cậu:

"Em mặc đi, anh không sao."

Từ phía xa, bố của Quang Anh khẽ xoay lưng đi lên chỗ bánh lái, lén lút để lại một nụ cười hài lòng mà Đăng Dương không thấy được. Mặt trời vĩ đại kia là thứ mà Quang Anh thích nhất, người cha bình thường như ông vốn không thể hái xuống cho con trai mình được. May mắn là có một mặt trời khác tự chạy theo con trai ông, cũng ấm áp và chan hoà không thua kém.

Bố Quang Anh đánh bánh lái cho thuyền rẽ nước lướt trên biển. An tâm rồi, thuyền về với đất thôi.

Chiến lợi phẩm sau buổi ra khơi được mẹ Quang Anh hô biến thành mâm cơm tối thịnh soạn. Hiếm có khi nào mà bố Quang Anh cao hứng như hôm nay, ông còn đặc biệt lôi ra chai rượu quý của mình để tiếp khách.

"Dương, lại đây uống vài ly đi."

Sau câu nói đó, trong nhà Quang Anh bắt đầu xuất hiện hai kẻ say xỉn. Các vấn đề xã hội lần này là chủ đề được lôi ra bàn tán, bữa cơm tối bỗng trở thành chuyên mục ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ. Đến khi nói đủ loanh quanh một vòng trái đất, cả hai mới đáp về với thực tại gia đình mình.

Bố Quang Anh lè nhè:

"Quang Anh năm nay hơn hai mươi tuổi rồi mà chưa có người yêu, con là người nổi tiếng chắc quen nhiều cô xinh đẹp lắm, giới thiệu cho nó một người đi."

Đăng Dương một mực xua tay phản đối:

"Bác không biết đâu mấy cô đó đáng sợ lắm, không an toàn, chi bằng tìm người nào an toàn cho em đi."

"Nói con nghe, ngày xưa nó đen nhẻm, lùn nữa, tóc tai thì dựng ngược dựng xuôi, phải nói là xấu trai cực kỳ luôn. Ai an toàn mà lại đi thích nó đây hả?"

Quang Anh ở một bên chán nản ôm đầu, bố lại bắt đầu màn chê bai con trai mình rồi. Dù vậy cậu cũng không cản bố được, vì ông sinh ra cậu mà. Sự uất hận đó được cậu chuyển hướng sang cho Đăng Dương, Quang Anh trừng mắt, anh thử chê em xem?

Không mất công Quang Anh lo lắng, rượu vào lời ra, Đăng Dương dứt khoát cãi lại:

"Con thấy em rất đẹp trai, khối người không có cửa với em, bác mà không cản thì con lao vào ngay."

Bố Quang Anh cao hứng:

"Con dám lao vào thì bác dám nhận con rể, gọi một tiếng bố thử xem có êm tai không?"

"Bố, con thích con trai bố, bố gả em cho con với ạ, con hứa sẽ yêu thương em."

"Được, cho con luôn."

"Bố hứa rồi đấy nhé."

Hai người nọ cười nói đến lúc chai rượu cạn đi thì lăn ra ôm nhau ngủ. Không rõ sáng mai có ai nhớ những gì đã nói với nhau không nữa, chỉ biết là Trần Đăng Dương dù xỉn quắc cần câu vẫn đã kịp đăng nhập bản thân vào gia đình Quang Anh.

***

Sáng hôm sau Đăng Dương tỉnh dậy cùng chiếc đầu vẫn còn đau inh ỏi. Ký ức về tối hôm qua quá mơ hồ, anh nhậu say cùng bố Quang Anh, sau đó hình như đã kịp xin phép làm con rể trong gia đình; rồi còn có, ôm Quang Anh ngủ rất ấm.

Với tay lấy điện thoại, Đăng Dương tá hoả khi đã là tám giờ sáng. Anh Tú mà biết Đăng Dương xin nghỉ phép hai ngày để uống rượu say xỉn, rồi dậy trễ hơn bình thường tận hai tiếng thì khả năng cao sáu mươi vòng sân sẽ là hình phạt nhẹ nhàng nhất.

Vội trèo khỏi giường ra ngoài, tám giờ sáng trong nhà chỉ thấy bố Quang Anh đang ngồi đọc báo, còn mẹ Quang Anh chắc đã đi chợ từ sớm chưa về. Đăng Dương cất tiếng hỏi:

"Bố, Quang Anh đâu rồi ạ?"

Bố Quang Anh có chút giật mình bởi tiếng "bố" quá thản nhiên từ Đăng Dương, ông mất năm giây nhớ lại chuyện tối qua, sau đó chấp nhận rằng tiếng gọi này cũng khá dễ nghe, mà chắc là ông sẽ còn được nghe nhiều hơn nữa trong tương lai.

"Nó ra ngoài từ sớm rồi, bố cũng không biết là đi đâu, con đi tìm thử xem."

Quang Anh rất ít khi đi đâu đó mà không báo cho bất kỳ ai, cậu luôn cẩn thận như thế và Đăng Dương thì chưa bao giờ để lạc mất cậu cả. Ngoại trừ hôm nay.

Mặc y nguyên đồng phục thi đấu của SH FC, Đăng Dương bỏ qua ánh nhìn của vài người để đi khắp trên các ngả đường, thú thật là anh chẳng biết gì về nơi này cả. Trong trí nhớ ngắn hạn của Đăng Dương, ở đây có sân vận động nơi mà anh thi đấu trận đấu từ thiện với Nhật Phát, sát bên sân vận động là nhà Bảo Minh. Còn có đồi hoa rực rỡ mà anh vẫn giữ hình trong điện thoại, còn Quang Anh thì giữ hình anh cùng đồi hoa đó trong máy ảnh.

Trong cuốn "Hoàng tử bé" của Antoine de Saint-Exupéry có một trích đoạn rằng:

Mỗi người đều có một bông hoa của riêng mình, một ngôi sao cho riêng mình, và chẳng có ai giống ai. Người cậu yêu là độc nhất, bởi cậu yêu người ấy, vậy thôi. Người ấy quan trọng vì người ấy là tình yêu của cậu.

Đăng Dương nghĩ là anh tìm thấy rồi, không phải đường đến cái đồi hoa ấy đâu, anh tìm thấy rồi, tình yêu của anh.

Giữa đồi hoa trải dài muôn sắc, trong mắt Đăng Dương lúc bấy giờ chỉ có Quang Anh của độ tuổi đầu hai. Không cần khoác lên mình màu của mùa thu rực rỡ, Quang Anh mặc chiếc áo số mười của anh, thời gian trôi qua mà cậu vẫn giữ nó cẩn thận như mới, cậu tỏa sáng theo cách của riêng mình.

"Quang Anh."

Đăng Dương cất tiếng gọi tên cậu, toàn bộ trân quý nâng niu đổ dồn vào đó. Anh chuẩn bị cho mình một tâm hồn khoẻ mạnh, vì khi cậu quay người lại, một nụ cười ngọt đến chết người từ Quang Anh sẽ lại khiến anh không đủ tỉnh táo.

"Bị anh tìm thấy rồi."

Quang Anh đứng trước mặt Đăng Dương, cười khúc khích như khi chơi trò trốn tìm ngày bé. Nhưng trò trốn tìm của người lớn thì khác, người được tìm thấy mới là người chiến thắng.

"Làm sao anh lại không tìm được người anh yêu cơ chứ. Giờ thì đưa tay em đây cho anh."

Quang Anh trao tay mình cho Đăng Dương. Trước đây, cậu nghĩ rằng khoảnh khắc đáng để nhớ về phải là một hạnh phúc lớn lao, hoặc cũng là một thoáng đau khổ cùng cực; ấy là cho đến khi cậu nhận ra một cái đan tay cũng có thể làm người ta khắc cốt ghi tâm. Tình yêu của người ta định nghĩa bằng những cái hôn, những lần hò hẹn công khai, những lời ân ái. Nhưng Quang Anh lại muốn gọi tên tình yêu của cậu, bằng một cái đan tay, cái đan tay nối nhịp đập của anh và cậu hoà làm một, là sự hoà hợp trọn vẹn nhất.

"Dù em có đi đâu, chỉ cần em ở đó, anh chắc chắn sẽ đến và tìm được em. Nhưng sau này đừng bỏ đi mà không báo trước với anh nữa nhé, không thấy em anh sẽ phát điên đó."

"Nói vậy Trần Đăng Dương định bán cả cuộc đời để ở bên em luôn hửm?"

Sự nghiệp của một cầu thủ ngắn ngủi và rủi ro lắm. Sau này đến một độ tuổi nào đó, có thể là năm ba mươi lăm tuổi, Đăng Dương sẽ giải nghệ về với cuộc sống bình thường của anh. Nếu như đã dành ba mươi lăm năm để sống hết mình trên sân tập, quần quật với nắng mưa sân cỏ, vậy thì cuộc sống của anh nhất định phải được trao cho một người có thể cùng anh chăm sóc nó, người mà anh yêu thương và tin tưởng thật lòng. Đến đây, Đăng Dương biết anh sẵn sàng dành phần cuộc đời sau ba lăm của anh cho duy nhất ai đó rồi.

"Quang Anh, cuộc sống của anh sau này, gửi gắm cho em nhé!"








Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duongrhy