07;
Đăng Dương đang sống trong những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
Từng trận đấu trôi qua, cổ động viên đã bắt đầu quen với sự góp mặt của anh trên sân, tiếng vỗ tay khích lệ sau mỗi pha bóng cũng xuất hiện nhiều hơn. Sự nghiệp bắt đầu ổn định, trên phương diện tình cảm, đôi lúc Đăng Dương vẫn chưa tin mình đã có người yêu. Bằng chứng là từ cái ngày Quang Anh gật đầu đồng ý làm thế giới của anh, trên sân tập, người ta lại thấy Đăng Dương phơi phới chạy nhảy với nụ cười thường trực trên môi.
Cuộc sống của Đăng Dương tươi đẹp đến nỗi Anh Tú phải mở cuộc họp nội bộ cho vấn đề này, đương nhiên là họp không có mặt Đăng Dương. Mọi sự suy đoán của cả đội đều đổ dồn về cái lần mà Đăng Dương kéo tay cậu phóng viên của DPFB đi rồi không thấy quay trở lại phòng chung nữa.
Lúc này, nội bộ SH FC lại bắt đầu xảy ra bất đồng ý kiến.
Đội trưởng Trần chúa ghét cánh phóng viên nhà báo. Cũng dễ hiểu khi mặt báo lúc nào cũng chất đóng các tin đồn sai sự thật thêu dệt về anh ấy lẫn tất cả thành viên trong đội. Ở chiều ngược lại, Hải Đăng lại tỏ ra dễ tính hơn với chuyện có mối quan hệ gì đó với một người đến từ tòa soạn.
Anh Tú thì không phí công suy tính đoán mò, ngày nọ khi Đăng Dương đang treo tâm trí lơ lửng trên tầng mây nào đó thì bị huấn luyện viên của mình gõ đầu. Anh Tú chỉ tay về phía ngoài đường pitch, nơi có những phóng viên đang tác nghiệp rồi nói một câu vu vơ:
"Người yêu mày kìa."
Đăng Dương chớm bừng tỉnh, mặt dáo dác tìm kiếm một vòng rồi thất vọng hỏi lại Anh Tú một câu hết sức ngây ngô:
"Ở đâu ạ? Em đâu có thấy Quang Anh?"
Đấy, chỉ cần thử lòng đại khái vậy thôi Anh Tú chưa đánh Đăng Dương đã tự khai. Biết là không thể ngăn cấm tuổi trẻ tìm thấy tình yêu đời mình, mà còn có vẻ là tình đầu, Anh Tú chỉ cười nắc nẻ một tràng rồi thề thốt:
"Yên tâm đi, tao không kể mọi người, đặc biệt là thằng Hiếu chuyện mày đang quen phóng viên nào đó tên Quang Anh đâu."
Cũng giống với Đăng Dương, cuộc sống của Quang Anh từ ngày gật đầu đồng ý làm "thế giới" cũng hồng không kém.
Dạo này Quang Anh bắt đầu tự học chụp ảnh. Ấy là do một hôm Hoàng Hùng than thở rằng dù Đỗ Hải Đăng thực sự đã thay ảnh đại diện sang ảnh nó chụp, nhưng khổ nỗi người hâm mộ của trung vệ thuộc biên chế SH FC lại chỉ chăm chăm khen cậu ấy đẹp trai, chẳng ai để ý đến cái credit Hải Đăng gắn thêm vào bài đăng để giới thiệu người chụp ra tấm ảnh cả.
Hoàng Hùng bất bình với vấn đề này, nhưng từ lần đó Quang Anh lại như tìm được chân lý mới. Nếu cậu cũng có một tài khoản chuyên đăng những tấm ảnh của Đăng Dương, chẳng phải là vừa có thể thoải mái ngắm nhìn anh, lại vừa có thể tự do và tự hào khoe với cả thế giới rằng Trần Đăng Dương của cậu cũng đẹp trai không kém gì ai hết sao.
Cứ vậy, dù chưa trả hết số nợ của ống kính mà Đăng Dương làm vỡ, Quang Anh vẫn quyết định chi một khoản tiền để mua lại một trong những chiếc máy ảnh đắt đỏ của Hoàng Hùng, với cái giá mà Quang Anh cho là "giá của tình bạn diệu kỳ".
Tiền bạc thì Quang Anh có thể kiếm ra được, nhưng vấn đề cấp thiết nhất bây giờ là cậu vẫn chưa nghĩ ra được phải đặt tên tài khoản đăng ảnh của mình như thế nào. Hoàng Hùng gợi ý cho Quang Anh cái tên "Cá Bống trên cạn", trong khi Phong Hào thì khuyên là cứ thẳng thắn gõ ra ba chữ "Người yêu tao" làm tên tài khoản là xong.
Cuối cùng, vì bất lực trong việc chọn tên, số ảnh cứ ngày một tăng lên nhưng Quang Anh vẫn chỉ giữ để ngắm một mình.
Đức Phúc rất hay dung túng xếp cho Quang Anh tác nghiệp ở gần Đăng Dương. Khi được hỏi tại sao, Đức Phúc sẽ thương tâm bảo rằng yêu cầu thủ khổ lắm, họ chỉ biết có tập luyện rồi thi đấu thôi, không có thời gian quan tâm đến người yêu, phải khi mùa giải kết thúc thì mới rảnh rang, nhưng ai mà biết đến lúc đó có còn quen nhau không.
Quang Anh nghe xong thì tự dưng thấy buồn tủi, dù Đăng Dương vẫn đang chăm sóc thế giới rất tốt, nhưng cậu cũng biết lo lắng mà. Nghĩ đến đây, Quang Anh vội nhắn cho Đăng Dương một tin nhắn, vỏn vẹn ba chữ cũng đủ làm Đăng Dương muốn bỏ ngang buổi tập.
Em nhớ anh.
***
Rất hiếm buổi tập chiều nào SH FC mở cửa cho phép phóng viên tác nghiệp, ngoại trừ hôm nay. Thiên hạ xì xào với nhau rằng Bùi Anh Tú có nhiều bài vở nên đội thường xuyên tập kín; dù vậy, chỉ có người trong cuộc mới biết sự thật là do Quang Trung sợ Anh Tú tác động vật lý hoặc cãi tay đôi với phóng viên. Nếu chỉ trong phạm vi họp báo thì còn kiểm soát được, nhưng là ở trên sân tập thì có trời mới cản được Bùi Anh Tú.
Không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi không cần trèo tường lén lút vào, Quang Anh cũng đến và đang hăng say bấm máy, bên cạnh còn có Hoàng Hùng cũng đang hăng say không kém. Tất nhiên là sau khi đã ký bản cam kết thứ hai có nội dung không được quá khích với Đỗ Hải Đăng do Đức Phúc soạn thảo.
Trên sân, Đăng Dương đang tập bài tranh chấp với Hải Đăng, lâu lâu lại nhìn về phía Quang Anh rồi chỉnh trang tóc tai. Đều đặn cứ năm phút một lần:
"Đăng, nhìn tao có đủ ngầu chưa?"
Nén ý định nói thẳng rằng trông Đăng Dương chẳng khác gì mấy thằng ngáo ngơ cố tỏ ra ngầu để lấy le với người yêu, Hải Đăng miễn cưỡng gật đầu, bản thân cũng vuốt lại tóc.
"Dương, thấy tao đủ đẹp trai chưa?"
"Mày đẹp cho ai xem?"
"Đẹp cho người ta chụp."
"Ai?"
Hải Đăng hất đầu về phía có Quang Anh đang đứng. Đăng Dương trong đầu có mỗi Quang Anh, chưa đánh giá kỹ càng đã vội sút thẳng bóng sượt qua mặt Hải Đăng cảnh cáo:
"Người yêu tao."
Hải Đăng oan không để đâu cho hết, bực tức sút mạnh bóng sượt qua đầu Đăng Dương trả đũa rồi trừng mắt lại:
"Tao nói bé gấu Hoàng Hùng."
Đăng Dương giật lấy trái bóng:
"Bé hả? Hoàng Hùng lớn hơn mày đó."
Hải Đăng lao vào cướp lại bóng:
"Tao làm anh được."
Rồi tai của cả hai bị Anh Tú nhéo lấy:
"Đánh nhau hả? Hai mươi vòng sân."
Với cầu thủ, hai mươi vòng quanh sân thi đấu kích thước tiêu chuẩn không phải là quá sức, nhưng vừa chạy vừa phát tín hiệu yêu đương nhắng nhít với người yêu, thì lại là một phạm trù phức tạp và tốn sức hơn nhiều.
Cánh phóng viên sau đợt đó bắt đầu đồn thổi chuyện tiền đạo Trần Đăng Dương của SH FC gặp phải vài vấn đề về mắt, vì cứ mỗi lần lướt ngang qua vị trí tác nghiệp của họ, chàng cầu thủ nọ lại nháy mắt đưa tình một lần.
Không ai hiểu, và chỉ một người hiểu, Quang Anh ngượng đến chín mặt. Ừ thì đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu, nhưng Đăng Dương nhà cậu thì đang có dấu hiệu hơi thái quá, mà người đời vẫn hay gọi là điên tình ấy.
Buổi tập kết thúc năm giờ chiều, riêng Đăng Dương được khuyến mãi thêm việc ngoài giờ là dọn dẹp sân tập vì lỗi lơ là trong buổi tập. Anh Tú cũng mừng rỡ tuyên bố từ giờ sẽ cấm phóng viên vĩnh viễn trong các buổi tập, vì lý do làm cầu thủ mất tập trung.
Đăng Dương không hề than trách, còn vui vẻ tiếp nhận công việc dọn dẹp. Đến khi sân tập chẳng còn một ai, anh mới cất giọng gọi:
"Anh biết em chưa về."
"Về rồi."
Có giọng đáp lại, Đăng Dương chắc chắn là Quang Anh, nhưng cậu không chịu xuất hiện.
"Nói nhớ anh mà còn chưa chịu ra gặp hả?"
"Anh thử tìm xem thế giới ở đâu đi."
Kể từ cái lần Đăng Dương nói với Quang Anh rằng cậu là thế giới của anh, Quang Anh vẫn hay trêu Đăng Dương bằng cách xưng mình là thế giới. Lắm lúc, cậu tự nói ra và tự rùng mình vì độ sến của nó, nhưng rồi thế giới vẫn thích cái cách mình được gọi là thế giới.
"Anh biết thế giới nghiện bóng lưng anh."
Đăng Dương xoay người lại, Quang Anh vừa vặn đứng cách anh không xa. Cậu bấm máy lần nữa rồi mỉm cười:
"Lại bị anh phát hiện rồi."
"Anh đã nói rồi, thế giới của anh anh lo được, em có ở đâu anh vẫn sẽ tìm được em thôi."
Quang Anh bĩu môi, Đăng Dương thì đã quen với thái độ có ý chê anh sến đó của cậu. Thứ Đăng Dương chú ý lúc này là máy ảnh trên tay Quang Anh, dạo gần đây cậu luôn xuất hiện cùng với nó.
"Em mang theo máy ảnh làm gì đấy?"
"Em đi bắt nắng sân cỏ."
"Thật hả? Đâu cho anh xem thử nào."
Đăng Dương vươn tay để lấy máy ảnh, nhưng Quang Anh lại thu tay về. Đăng Dương bước tới, Quang Anh sẽ bước lùi. Đến khi cậu đã không còn đường lùi, Đăng Dương bắt lấy cả tay lẫn máy ảnh không cho Quang Anh nhúc nhích nữa, mắt cả hai chạm nhau, anh cười:
"Không cho anh xem thì một là em lén chụp người khác, hai là em ngại, vì chỉ chụp mỗi mình anh. Hmm, anh đoán là ý thứ hai đúng."
Quang Anh như chết chìm trong ánh mắt của Đăng Dương. Dù người trước mặt đã là người yêu của cậu, nhưng đột nhiên có một anh người yêu vừa đẹp vừa giỏi, lại còn hiểu mình thì cậu vẫn chưa quen lắm. Loay hoay thoát khỏi mê hoặc trong đôi mắt ấy, Quang Anh vội dúi máy ảnh vào tay Đăng Dương rồi để anh tự ý muốn xem gì thì xem.
Đăm chiêu xem ảnh, Đăng Dương cười rộ lên như nắng chiều vàng nhạt.
"Hoá ra anh là nắng sân cỏ."
Quang Anh không phản đối ý trêu chọc của Đăng Dương. Cậu thừa nhận, lúc nãy cậu cố tình trả lời như vậy là để gọi Đăng Dương là nắng, ít nhất là ánh nắng của cậu. Rồi Quang Anh tựa đầu lên bờ vai Đăng Dương tìm cảm giác ấm áp yêu thích, hình như gần đây có vài chuyện khó nghĩ trong lòng cậu.
"Em cũng muốn có một chiếc tài khoản đặt tên chúng ta, giống cách Hoàng Hùng làm ấy, muốn khoe anh với mọi người. Nhưng mà em cũng lo lắng nữa, phải làm sao để giữ anh là của riêng em, làm sao để hết mùa giải mà tụi mình vẫn còn bên nhau..."
Đăng Dương điều chỉnh cho vai thấp xuống để Quang Anh có thể tựa vào thoải mái, sau đó anh nghiêng đầu để tựa vào cậu. Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Đăng Dương hiển nhiên trả lời:
"Vậy thì em cứ lấy tên em làm tên tài khoản là được mà. Đăng Dương là của em, nếu em cần thì anh sẽ nhờ thầy Tú làm chứng nhé. Còn về chuyện làm sao để giữ anh của riêng em, em biết đó, ngoài bố mẹ và sân cỏ, anh đếm loanh quanh cũng chỉ có mình em thôi."
Chỉ một nỗi bâng khuâng Quang Anh cho là rất trẻ con mà cậu vu vơ nói ra, Đăng Dương nghiêm túc giải quyết nó giúp cậu. Nếu cái ngày xa xôi trước đây Quang Anh không chịu đến hòn đảo của anh, có lẽ bây giờ cậu đã phải tiếc nuối rất nhiều. Biết sao được, vì bây giờ Quang Anh nghiện cảm giác ấm áp lan tỏa đến tận từng tế bào cơ thể khi ở cạnh Đăng Dương mất rồi.
Đăng Dương cùng Quang Anh mỗi khi ở cạnh nhau luôn có những khoảng lặng bình yên. Chẳng để làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi tựa vào nhau; bây giờ cũng vậy, mặc cho sân tập ngổn ngang dụng cụ tập luyện, Đăng Dương vẫn cứ lười biếng ngồi cạnh Quang Anh. Phải chăng chỉ có điều gì đó ngăn cả hai rời bỏ cảm giác bình yên thì may ra anh và cậu mới về nhà kịp trước khi trời chuyển tối.
Vừa hay, lúc này điện thoại của Đăng Dương đổ chuông.
"Alo. Dạ. Về ngay ạ."
Đăng Dương bật dậy như gắn lò xo vào người sau cuộc điện thoại ngắn ngủi. Kéo cả Quang Anh dậy theo.
"Về nhà thôi Quang Anh."
"Hả? Nhà nào, nhà anh hay nhà em?"
"Nhà anh. Có vị khách đặc biệt muốn gặp hai đứa mình."
***
Dùng tốc độ nhanh nhất để trở về căn nhà mà bình thường không mấy khi có mặt chủ nhân của nó, Quang Anh vẫn ngơ ngác chưa đoán ra được vị khách đặc biệt mà Đăng Dương nói đến là ai. Ấy là cho đến khi vừa mở cửa nhà, mùi thơm phức quen thuộc từ thức ăn tỏa ra, Quang Anh phát hiện cậu sắp có một buổi "ra mắt phụ huynh" bất đắc dĩ.
"Mẹ ơi, con và Quang Anh về rồi."
Như bạn nhỏ cả ngày nhớ mẹ đến phát điên cuối cùng cũng thấy mẹ ở trước cổng trường mẫu giáo, Đăng Dương lao đến muốn ôm mẹ thật chặt cho thỏa niềm nhớ. Nhưng mẹ anh lại biết cách trêu đùa, không những lướt qua Đăng Dương mà còn đến ôm lấy Quang Anh.
"Lâu không gặp, nhớ Quang Anh quá đi mất."
Đăng Dương ngơ ngác bởi vòng tay chơi vơi của mình rồi quay sang bố anh cầu cứu, bất lực thay, ông gạt phăng Đăng Dương, chọn ôm cả mẹ anh và Quang Anh vào lòng.
"Bố cũng nhớ Quang Anh."
"Hay con ra khỏi nhà cho ba người có không gian riêng tư nhé?"
Đăng Dương uất ức nhìn cả nhà ba người ôm ấp nhau. Mẹ cuối cùng cũng bật cười đưa tay ra chừa cho Đăng Dương một khoảng trống.
"Muốn ôm thì lao vào."
Cả nhà bốn người đoàn tụ, trên bàn ăn, danh hiệu người bị bỏ rơi đổi chủ. Bố Đăng Dương có chút lẻ loi nhìn vợ và thằng con quý hóa tranh nhau gắp đồ ăn cho Quang Anh, trong khi cậu thực sự chỉ cần vươn tay đã có thể gắp tới tất cả món ăn được đặt trên bàn.
Ông thử kêu gọi chú ý của vợ:
"Mẹ thằng Dương, anh muốn món đó."
"Anh tự gắp đi."
Bị vợ công khai hất hủi, bố Đăng Dương chuyển sang trách móc thằng con trai mình:
"Này Trần Đăng Dương, bố cho anh căn nhà là để anh bỏ không đấy à? Xem đi, bụi đóng thành lớp rồi này."
Bố anh nói quả thật không sai. Đăng Dương không thích sống một mình, sau mỗi buổi tập Phong Hào sẽ lại bắt gặp số 10 của đội nhe răng cười rồi tự nhiên leo lên xe xin đi ké về nhà. Dần lâu ngày, Đăng Dương không ngại, Phong Hào không đuổi, "mèo" trong nhà đã bắt đầu ra đón Đăng Dương đi làm về thay vì đón Phong Hào như thường lệ.
"Con sang nhà Quang Anh sống nhờ lâu ngày thành quen ạ, hôm nay không có bố mẹ chắc con lại chạy sang đó rồi."
Mẹ nghe Đăng Dương trình bày thì lén cười, con trai bà giỏi hệt bố nó, không những chạy theo Quang Anh mà còn chạy được vô tới tận trong nhà rồi. Nhưng dẫu sao thì việc ăn nhờ ở đậu nhà Quang Anh cũng là không tốt.
"Cô thay mặt nó xin lỗi con và người nhà nhé, làm phiền con nhiều rồi."
Bố Đăng Dương hùa theo:
"Hay để chú sang tên nhà này cho con nhé. Con trông hộ chú, thằng Dương chú không tin được nữa rồi."
Đăng Dương tự nhiên chen giọng vào:
"Bố không cần tốn công sang tên làm gì đâu, của con thì cũng là của Quang Anh thôi."
Quang Anh giật mình, cậu lén dẫm vào chân Đăng Dương để anh không nói nữa. Mẹ Đăng Dương chỉ cười, còn bố anh thì ngây ngô:
"Nói vậy là mẹ con nhận Quang Anh làm con trai ruột rồi à?"
Quang Anh khó xử, Đăng Dương thì muốn nói nhưng không được nói, mẹ anh đành ra tay cứu giúp:
"Ừ, nhận rồi, giờ chúng ta là người một nhà."
Cuối bữa ăn Đăng Dương và bố anh vẫn như cũ canh thời cơ để trốn làm, nhưng mẹ Đăng Dương đã cao tay hơn túm cổ Đăng Dương lại trước để đẩy Quang Anh đi nghỉ ngơi, trong căn bếp bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con.
"Ổn không?"
"Ổn ạ. Ở đội ai cũng thương con."
"Ổn chưa?"
"Tháng trước thì không, nhưng bây giờ thì ổn rồi ạ, không ai chửi con nữa."
"Thế mẹ có chửi anh đâu sao anh không gọi về cho mẹ."
"Con xin lỗi."
"Mẹ biết ngay anh sẽ nói xin lỗi mà, nên phải đợi đến bây giờ mới dám lên đây thăm anh đấy. Ổn rồi thì tốt."
Mẹ hiểu được tất cả khó xử trong lòng Đăng Dương, dù anh chưa bao giờ nói ra. Giai đoạn đó nếu mẹ anh cuống cuồng lên lo lắng, chạy đến tìm hay cố gắng hỏi anh có ổn không, có thể sẽ có một gánh nặng vô hình khác. Đôi khi sự mặc kệ lại là một liều thuốc tinh thần, mẹ chọn tin tưởng để anh tự vượt qua cơn mưa, để anh thoải mái bị ướt. Hôm nay, Đăng Dương chỉ cần về nhà, nói với mẹ rằng ngoài trời mưa to lắm, con lại lỡ quên mang theo ô, nhưng con về đến nhà an toàn rồi.
"Con trai mẹ giỏi lắm ạ. Bây giờ mẹ muốn cái gì con cũng làm cho mẹ được hết."
"Vậy hửm? Vừa hay có cái này bí mật nhé, không được kể bố nghe."
"Dạ?"
"Con xin chữ ký của cậu Anh Tú gì đó siêu cấp đẹp trai cho mẹ đi, mẹ thích cậu ấy lắm. Mẹ có mua áo đấu của đội con rồi, nhưng mẹ in tên huấn luyện viên, lát mẹ đưa cho."
Đăng Dương phá lên cười vì tinh thần fangirl của mẹ. Nếu bố anh mà biết ông sẽ đòi đi tìm Bùi Anh Tú chất vấn một trận vì đẹp trai trẻ không tha, già không buông mất thôi. Bố anh là người thân thiện, nhưng đụng đến vợ ông ấy thì không dễ đâu. Đăng Dương tin rằng hai người họ sẽ cùng nhau già đi mà vẫn thương hệt những ngày đầu. Anh cũng mong mình sẽ có một cuộc tình hạnh phúc giống như vậy.
"Mẹ có tin vào tình đầu mãi mãi không ạ?"
"Sao lại hỏi vậy?"
"Như bố chỉ yêu mỗi mình mẹ, con ngưỡng mộ hai người lắm ạ. Con muốn chúng con sẽ là đầu tiên, và cũng là cuối cùng của nhau. Như thể nếu không phải là Quang Anh thì sẽ không là ai khác vậy; em ấy làm con tin rằng mình đã có người ở cạnh, dù cho con thành công hay thất bại, dù có là ngư dân hay cầu thủ. Nhưng hiện tại con lại quá bận rộn, sau khi giải nghệ, con nhất định sẽ dành khoảng thời gian còn lại cho Quang Anh. Mong rằng em ấy vẫn sẽ yêu con cho đến lúc ấy."
Mẹ Đăng Dương thấy được ánh mắt lấp lánh của anh khi nhắc đến Quang Anh, chưa bao giờ bà thấy con trai nhắc đến một ai khác bằng sự chân thành tuyệt đối như vậy. Một trong những lý do bà tự tin để Đăng Dương tự giải quyết vấn đề của mình, là vì anh có Quang Anh bên cạnh. Có Quang Anh, Đăng Dương có thể phát triển theo hướng tốt lên, còn có cả chỗ dựa tinh thần vững chắc. Tình yêu được xây dựng bằng sự tin tưởng và thấu hiểu, bà hạnh phúc vì con trai bà đã tìm được người để san sẻ và tin tưởng.
"Cái gì gọi là đầu tiên cũng đều đặc biệt hết, huống chi là tình đầu. Phải may mắn thế nào mới có thể cùng với tình đầu sống vui vẻ bên nhau cả đời nhỉ? Mẹ rất mong hai đứa đều có được may mắn đó."
"Vậy bố có phải là tình đầu của mẹ không ạ?"
Lần này tới lượt mẹ anh mỉm cười hạnh phúc cùng đôi mắt lấp lánh:
"Không đâu, nhưng mẹ không nuối tiếc tình đầu, vì mẹ đã có bố con rồi. Đổi lại thì, mẹ là tình đầu của bố con như con đã biết đấy."
"Vậy thì ở phương diện này con mong mình được giống bố hơn giống mẹ rồi."
"Anh muốn giống bố cái gì ạ?"
Quang Anh vừa từ ngoài đi vào trong bếp, đúng lúc thấy Đăng Dương và mẹ anh đang trò chuyện trông rất vui vẻ, cậu cũng muốn tham gia vào câu chuyện này.
"À thì, giống nhau là có người yêu dễ thương, giỏi giang như em với mẹ đó."
Quang Anh lại giật mình, vì mẹ Đăng Dương vẫn đang đứng đó mà anh lại thản nhiên nói ra cậu là người yêu của anh, trong khi cả hai vẫn chưa thưa chuyện rõ ràng với hai ông bà. Quang Anh trông bối rối thấy rõ, mẹ Đăng Dương lại phải lên tiếng chữa cháy.
"Con không phải ngại, nhìn hai đứa cô đã biết hai đứa là gì của nhau rồi."
Quang Anh quay qua nhìn Đăng Dương, anh gật đầu, lúc này cậu mới buông được lo lắng. Nói vậy thì nếu hôm nay là buổi ra mắt phụ huynh, vậy không phải Quang Anh đã ra mắt siêu cấp thành công rồi hay sao?
"Sau này nó ăn hiếp con thì mách mẹ, mẹ sẽ mang nó đến quỳ trước mặt con xin lỗi."
"Lúc chiều anh giật máy ảnh của con ạ."
"Con muốn mẹ đánh đòn nó không?"
"Dạ được, con ủng hộ mẹ."
Đăng Dương chưa kịp thích ứng vì hai người nọ đổi cách xưng hô quá nhanh thì đã bị đuổi đánh. Anh không kịp trở tay, hoảng hốt chạy ra ngoài cầu cứu bố:
"Bố ơi cứu con."
Bố đang ngồi xem tivi thì thấy con trai vội vã chạy đến nấp sau lưng mình, vốn đã định cứu nhưng lại thấy vợ cùng con trai mới của ông đang đồng lòng về một đội. Ông vô thức đẩy Đăng Dương ra trước chắn cho mình:
"Bố chịu, bố sợ mẹ con lắm."
Đăng Dương khóc không thành tiếng:
"Còn con sợ cả hai người ạ."
Căn nhà hay bị chủ nhân bỏ rơi mọi ngày nay đã được gia đình bốn người nọ sửa sang bằng âm thanh náo nhiệt cho đến tận khuya. Đăng Dương đang sống ở những ngày hạnh phúc nhất đời mình, những người xung quanh anh cũng thấy được niềm hạnh phúc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro