06;
Thế giới này vận hành theo cái cách luôn ghì ta xuống, sau pha bóng xấu hổ hôm đó, vận xui vẫn bám riết lấy Đăng Dương. Việc chuyển từ giải hạng ba lên thi đấu ở giải đấu cao hơn không thể tránh khỏi cảm giác bị ngộp khi môi trường thi đấu thay đổi, và xung quanh đều là những người dày dặn kinh nghiệm.
Trải qua chuỗi trận ra mắt không mấy suôn sẻ, trận đầu tiên Đăng Dương chỉ được thay vào sân ở phút 86, với vài bước chạy chưa đủ để nóng máy thì trận đấu đã kết thúc. Những trận sau khá khẩm hơn một chút, tuy nhiên dù được thi đấu nhiều hơn, Đăng Dương vẫn chưa tận dụng được khoảnh khắc hiếm hoi nào để lập công.
Số lượng trận đấu tịt ngòi không để lại dấu ấn nào ngày tăng lên. Lần một lần hai cổ động viên còn châm trước rằng Đăng Dương cần thời gian để thích nghi; nhưng đỉnh điểm ở trận đấu tuần trước khi đội trưởng Trần có đường chuyền dài mở ra khoảng trống lớn đặt Đăng Dương vào vị trí không thể không ghi bàn, Đăng Dương lại đệm bóng trúng xà ngang bật ra ngoài.
Cổ động viên bắt đầu hoài nghi về việc Trần Đăng Dương không sớm thì muộn cũng trở thành một bản hợp đồng thất bại. Công kích cá nhân chưa đủ, mũi dùi còn chỉa về phía huấn luyện viên của đội là Anh Tú, người từ đầu đã kiên quyết phải mang Đăng Dương về SH cho bằng được.
"Theo anh, đến hiện tại thì việc mang Trần Đăng Dương về SH FC có là một quyết định sai lầm không ạ?"
Anh Tú khẽ nhíu mày với câu hỏi của người phóng viên nọ. Từ bao giờ họ đã không còn dè chừng trong những câu hỏi có tính công kích cá nhân trực tiếp như vậy nữa?
"Câu hỏi này của anh là muốn tôi trả lời theo kiểu đổ hết lỗi lầm lên đầu Đăng Dương để biện hộ cho quyết định của tôi hả? Sai lầm hay không tôi còn chưa nghĩ đến, anh đoán thay tôi làm gì?"
Ai cũng thấy sắc mặt Anh Tú không thay đổi nhiều, nhưng giọng điệu đã có phần gay gắt.
"Anh có thấy anh đã và đang phá hỏng chiều sâu đội hình cùng chất lượng thi đấu của SH FC bằng cách cố chấp sử dụng Trần Đăng Dương trên sân trong các trận đấu không ạ?"
"Cầu thủ của tôi còn chưa phản ứng hay cảm thấy bất công về quyết định sắp xếp đội hình ra sân của tôi, cảm ơn anh đã nhắc để tôi biết tôi rất cố chấp nhé."
Phóng viên không có ý định ngừng công kích:
"Anh có thấy đau đầu không khi mỗi trận đấu trôi qua Trần Đăng Dương vẫn chẳng đóng góp được gì cho đội?"
Anh Tú phá lên cười, ánh mắt sắc bén nhìn trực tiếp vào người phóng viên:
"Đầu tôi chỉ đau khi nghe mấy lời nói xấu không lọt tai chút nào về cầu thủ của tôi thôi. Còn lại thì vẫn ổn, tóc tôi còn nhiều, vẫn đẹp trai chán. Bao giờ tôi trọc đầu thì anh lại hỏi tôi mấy câu kiểu như vậy nhé?"
Nhận thấy tình hình căng thẳng, Anh Tú thì sắp sửa lao vào gây gỗ với phóng viên, Quang Trung ra hiệu xin kết thúc sớm buổi họp báo vốn dành cho trận đấu ngày mai, nhưng nội dung chỉ toàn hỏi về Đăng Dương. Còn chủ nhân của những lời công kích kia thì vẫn còn đang trên sân tập.
Bóng lưng Đăng Dương cô đơn trên sân, anh đang thực hiện hình phạt dọn sân tập một tháng sau khi bỏ lỡ cơ hội mười mươi bằng cú đệm bóng bật xà ngang. Đăng Dương đọc được hết tất cả những bài báo đem mình ra làm trò cười, cũng đọc cả những bình luận chỉ trích. Dù bị công kích đến đâu bởi người ngoài, anh vẫn không mệt mỏi bằng việc sau vài bài báo viết về phong độ tệ hại của anh, đâu đó lại có bài được ký tên tác giả là Quang Anh. Đều là vì công việc, nhưng chắc hẳn Quang Anh cũng đã thất vọng về anh nhiều lắm.
Lại còn, Đăng Dương đọc được thì bố mẹ và bạn bè của anh cũng đọc được. Đăng Dương không nhớ đã bao lâu rồi kể từ lần cuối anh gọi điện cho bố mẹ. Anh cảm thấy bản thân không đủ xứng đáng hay có can đảm để nhận sự động viên từ bố mẹ, những người đã luôn tin tưởng anh sẽ trở thành người mà họ có thể tự hào và hãnh diện.
Nhiều đêm tự động viên chính bản thân, cố gắng tập luyện lâu hơn vài giờ so với mọi người, Đăng Dương vẫn lạc lõng từng bước chạy trên sân trong việc tìm lời giải cho dấu chấm hỏi to đùng đặt trên phong độ thi đấu hiện tại.
Trở ra sân tập từ phòng họp báo, Anh Tú đã không còn nét vui vẻ mọi ngày, cũng đúng khi cánh phóng viên đều hỏi những câu rất thiếu tế nhị. Đăng Dương còn đang loay hoay dọn dẹp, Anh Tú đến vỗ vai cậu học trò của mình, điều đó làm Đăng Dương thoáng giật mình, rồi chỉ biết cúi đầu.
"Em xin lỗi thầy."
"Tao không thích nghe lời xin lỗi. Mày có gì khác muốn nói không?"
Đăng Dương giữ im lặng. Anh Tú thở ra rồi ngồi xuống mặt sân:
"Cho năm phút suy nghĩ, không cần xem tao là huấn luyện viên đâu, cứ gọi anh đi xem có muốn nói gì với tao không."
Đăng Dương học theo huấn luyện viên của mình ngồi xuống sân. Tròn năm phút không thiếu một giây, khi Anh Tú có dấu hiệu đứng dậy bỏ về thì anh mới lên tiếng:
"Anh có hối hận không ạ?"
"Điều duy nhất tao thấy hối hận cho tới hiện tại là năm mười bảy tuổi bị thằng bạn lừa bán cho đôi giày đá bóng fake với giá hàng thật."
Đăng Dương biết Anh Tú nói vậy là để bầu không khí bớt căng thẳng, nhưng như vậy anh lại thấy càng có lỗi hơn với huấn luyện viên của mình.
"Anh tin tưởng em đến vậy hả, người ta đồn ầm lên anh thiên vị em kìa."
"Tao không tin mày, tao tin tao. Tao không thiên vị đứa nào hết nên không thẹn với lòng, không ghi bàn không có nghĩa là mày không đóng góp vào lối chơi chung của toàn đội, mày vẫn chạy hì hục trên sân chứ đâu có đi bộ gãi nách rồi nhận lương hằng tháng."
Đăng Dương còn chẳng nghĩ được điểm đóng góp nào của bản thân cho đội bóng cả, Anh Tú lấy đâu ra lạc quan để nói như thế?
"Vì bảo vệ em mà anh bị chửi rất nhiều, có đáng không ạ?"
"Từ lúc SH FC ngỏ lời mời một huấn luyện viên bình thường như tao về dẫn dắt đội thì tao đã xác nhận sẽ ăn chửi thay cơm rồi. Cổ động viên đội cũ chửi, cổ động viên đội mới cũng chửi, có gì mà đáng hay không đáng."
"Vậy mà anh vẫn nhận lời đó thôi."
"Ừ, tại tao thích bị chửi mà."
"Hả?"
Anh Tú vẫn luôn đối diện với cuộc sống bằng cái vẻ dửng dưng không quan tâm đó. Trong đầu vị huấn luyện viên trẻ tuổi nghĩ gì, phải chăng chỉ có mỗi bản thân Anh Tú hiểu.
"Gì? Khác người quá hả?"
"Lần đầu em thấy có người như anh."
Đăng Dương chẳng biết nữa, cứ nghĩ Anh Tú sẽ tâm sự và cho anh lời khuyên chân thành sâu sắc nào đó, cuối cùng Anh Tú vẫn cứ là Anh Tú, nói ra những lời như không có gì là to tác hay đáng để sợ hãi cả, vậy mà lại khiến Đăng Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Đừng có vội nhẹ nhõm."
Không để Đăng Dương buông bỏ áp lực, Anh Tú cắt ngang suy nghĩ:
"Tao nói thế không phải để mày thấy mày làm đủ tốt, để mày lại đá đấm như thằng ất ơ trên sân. Muốn chứng minh tao không sai, mày không tệ thì phải thể hiện cho họ thấy. Trước khi bản thân bị đào thải khỏi thế giới của người giỏi, tỉnh táo lại đi."
Nói rồi Anh Tú tiện tay nhặt lấy một trái bóng, lấy đà và sút bóng trúng xà ngang khung thành, hệt như cái cách Đăng Dương đã bỏ lỡ cơ hội.
"Dù không thể ghi bàn, nhưng sút trúng xà ngang và cột dọc lúc nào cũng khó hơn sút vào lưới. Vậy mà chẳng ai để ý việc đó đâu, trong mắt người ta cầu thủ giỏi là người biết ghi bàn. Không biết ghi bàn thì mày cũng sẽ giống như xà ngang cột dọc kia, ăn một cú rất đau."
Anh Tú lại sút thêm một lần nữa, lần này bóng đập trúng góc nối giữa xà ngang và cột dọc. Vị huấn luyện viên trẻ tuổi vỗ vai Đăng Dương một cái nữa rồi ra về:
"Về đây, vợ đợi. À còn, có là cột dọc hay xà ngang cũng làm ơn tìm mảnh lưới của mình đi, giữ áp lực một mình hoài không tốt đâu."
***
Tối Sài Gòn đổ mưa, trung tâm huấn luyện gần như chẳng còn ai. Vậy mà đâu đó trên sân tập tiếng bóng va chạm với khung thành hoà lẫn vào tiếng mưa liên tục vang lên kể từ sau khi Anh Tú rời khỏi. Đăng Dương đặt mục tiêu cho bản thân sút đủ năm mươi lần trúng xà ngang mới ra về. Mỗi lần sút bóng, anh như đặt hết áp lực vào mũi giày để đẩy bóng đi thật chính xác và dứt khoát.
Rồi mưa bắt đầu nặng hạt, Đăng Dương vẫn ở đó chờ sút thành công đến lần thứ năm mươi. Mưa xối vào người, quần áo thấm mưa lạnh ngắt, số 10 tự tôn in sau áo cũng đính chặt vào lưng không tách biệt.
Tiếng mưa không hề giống tiếng sóng biển, không dịu dàng êm tai. Con nít thích tắm mưa, còn người lớn thì ghét những cơn mưa. Nhưng rồi ai cũng sẽ phải ướt mưa nhiều lần, và không ai che ô cho ai mãi. Đã là con người thì phải đến lúc tự biết đường chạy vào nhà để trú mưa thôi.
Đúng rồi, mưa to thế này, phải mà được quấn lấy mảnh lưới của mình thì tốt biết mấy nhỉ?
Quang Anh ngái ngủ cuộn mình trong chăn tận hưởng cảm giác được sống một mình, khi Phong Hào đang đi công tác xa một hai ngày. Trời tối, mưa thì to, chăn lại ấm, quá tuyệt vời để chôn chân trên giường.
Trừ khi có ai đó phá ngang.
Phía cửa truyền đến tiếng chuông. Chẳng cần biết đó là ai, Quang Anh vẫn đủ lịch sự để không bắt người nào phải chờ đợi giữa trời mưa lớn như thế này. Mở cửa nhà, cậu hoảng hốt khi thấy Đăng Dương đứng ngoài đó, sau lưng anh trời mưa rả rích, khắp người thì đã ướt lạnh.
Quang Anh vội kéo Đăng Dương vào nhà, anh chẳng nói lời nào, còn cậu thì biết rõ những ngày qua với Đăng Dương áp lực ra sao. Lý do duy nhất khiến Quang Anh không đi tìm anh, bởi vì cậu cho Đăng Dương thời gian, để anh sẵn sàng mở lòng chia sẻ mà không cần gặn hỏi anh có ổn không, có mệt mỏi lắm không.
Đưa cho Đăng Dương bộ quần áo quen thuộc giờ đã là sở hữu chung của cả hai, Quang Anh giục anh đi thay đồ. Đến khi Đăng Dương ra ngoài, nước vẫn nhỏ xuống từ tóc ướt một mảng áo.
Quang Anh đẩy Đăng Dương ngồi xuống ghế rồi lấy khăn bông lau khô tóc cho anh. Đăng Dương bây giờ hệt như đứa con nít ra ngoài dầm mưa về nhà bị cảm lạnh, thực sự rất cần được yêu thương và chăm sóc.
Lau tóc xong, Quang Anh lấy hộp y tế xử lý vết thương ở cánh tay cho anh, bị thương lúc nào cũng chẳng hay, dù nó chỉ đơn giản là một vết cắt rất nhỏ, nhưng lại sâu. Cậu bóc miếng urgo hình con mèo ra dán lên cho Đăng Dương, nhờ vậy mà anh cuối cùng cũng chịu nở lấy nụ cười đầu tiên kể từ lúc bước vào nhà.
"Đừng có cười em."
"Đáng yêu, nhưng không hợp với anh."
"Vậy anh đừng để bị thương nữa."
Đăng Dương không trả lời Quang Anh ngay, cầu thủ đi thi đấu mà không sây sát là chuyện hiếm có, anh không dám hứa mình sẽ làm được.
"Em cũng đừng để bị thương."
Quang Anh gật đầu trước khi cả hai lại im lặng. Cậu rất muốn nói thêm, rằng anh cũng đừng vì những lời chỉ trích trên mạng mà tổn thương, nhưng cuối cùng cậu sợ chẳng có tác dụng, càng khiến anh suy nghĩ nhiều.
Khuya, mưa lớn không ngừng, Đăng Dương ở lại nhà Quang Anh. Quang Anh để Đăng Dương ngủ chung, nhưng lần này anh không còn vui vẻ sấn tới nữa, anh nằm ngay ngắn ở phía mép giường, xoay lưng về phía cậu. Bóng lưng đó mới cách đây không lâu còn che lấp cả nắng chiều cho Quang Anh an yên ngủ, bây giờ vẫn rộng lớn như vậy, nhưng nặng trĩu.
"Đăng Dương."
"Ơi anh nghe."
Đăng Dương trả lời, nhưng anh không quay mặt lại nhìn Quang Anh.
"Em muốn ôm."
Không đợi sự cho phép, Quang Anh chủ động ôm Đăng Dương từ phía sau, sau đó anh dang tay ôm gọn cậu vào lòng. Đăng Dương biết rõ lời là do Quang Anh đề nghị, nhưng anh mới là người cần một cái ôm ngay lúc này.
"Ngày mai trời sẽ nắng, em xem dự báo thời tiết rồi."
Quang Anh cất giọng thủ thỉ rồi vùi sâu vào trong vòng ôm. Đăng Dương thấy may mắn, khi Quang Anh không nói rằng "mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi" như bình thường con người ta vẫn hay nói.
"Ừ, ngày mai trời sẽ nắng, không nắng thì anh sẽ bắt nắng mang về."
Đăng Dương siết chặt cái ôm. Bây giờ anh không bận tâm nữa, đêm nay hãy cứ có nhau trong lòng mà ngủ một giấc thật ngon trước đã.
***
Sáng hôm sau, Đăng Dương vẫn dậy sớm để đi tập. Vốn định lén hôn tạm biệt Quang Anh rồi bỏ trốn, không may cho anh, khi sắp đặt được môi lên trán cậu, Quang Anh đột nhiên mở mắt ra.
Quang Anh đã chờ ngày bắt quả tang tại trận này lâu lắm rồi:
"Anh định làm gì em?"
"Haha anh đâu có định làm gì đâu." - Có người có tật giật mình cố nói tránh đi, còn cười cười chữa ngượng.
"Em biết hết rồi, anh đừng có chối."
Đăng Dương không biết nói gì nữa ngoài đưa tay gãi đầu hệt như mọi lần anh bối rối. Nhưng hôm nay xui cho Đăng Dương, Quang Anh không hề có ý định dễ dàng bỏ qua cho anh nữa.
"Anh nói xem, em với anh là gì?"
Đăng Dương chưa bao giờ nghĩ Quang Anh sẽ hỏi anh câu hỏi này sớm như vậy, dù trong lòng anh luôn hiểu rõ bản thân đối với Quang Anh là cảm giác gì. Vậy là cứ như mọi lần cậu có câu hỏi, anh nhất định sẽ chân thành trả lời:
"Em bước vào cuộc sống của anh với tư cách là một phóng viên xa lạ. Tiếp xúc đủ lâu, anh nhận ra mình mong cái cảm giác được gặp em; không cần điều gì phức tạp, chỉ là mỗi chiều đi đánh bắt về, anh muốn được thấy em ở đó chờ anh. Anh nghĩ sẽ mất rất lâu để tìm ra một ai đó anh muốn nắm tay, cho đến những ngày xa em, anh đoán rằng anh tìm thấy người đó rồi. Anh..."
"Suỵt!" - Quang Anh ngăn không cho Đăng Dương nói tiếp.
Đăng Dương ngạc nhiên, cậu mỉm cười:
"Em muốn nghe vế sau sau khi kết thúc trận đấu hôm nay được không? Khi anh có bàn thắng đầu tiên cho đội của anh."
Quang Anh không cố tình gây áp lực cho Đăng Dương, cậu chỉ đang tạo động lực cho anh có bàn thắng đầu tiên. Đó sẽ là liều thuốc tinh thần hiệu quả nhất để giải phóng áp lực trong lòng anh. Quang Anh tin rằng Đăng Dương không phải kẻ hèn nhát, anh hoàn toàn có thể tự mình vực dậy.
Không để Quang Anh thất vọng, Đăng Dương vươn vai ngồi dậy:
"Vậy anh phải đi tập thôi, việc quan trọng thế này anh phải cố gắng hết sức tuân lệnh mới được."
Đăng Dương sắp đi khỏi phòng, Quang Anh chợt gọi anh lại, cậu chần chừ:
"Anh có quên gì không?"
Đăng Dương ngẩn tò te, còn Quang Anh thì bắt đầu thấy mặt mình nóng lên.
"Thì cái anh định làm hồi nãy."
Trần Đăng Dương vừa quay ngược lại phòng với khoé môi cười toe, có nắng tràn từ trong nụ cười ra ngoài, rọi lên gò má đã đỏ ửng của Quang Anh.
Vậy mà khi sắp đường đường chính chính đặt lên trán Quang Anh một nụ hôn, có tiếng đẩy cửa vội vã xông vào nhà. Giọng cái người mà ai cũng biết là ai đó vang lên:
"Anh về rồi đây Quang Anh ới."
Quang Anh giật mình rồi đẩy Đăng Dương ra. Đăng Dương vẫn cười, nhưng là cười trừ, anh tiếc nuối đi ra khỏi phòng trước ánh nhìn đầy ngỡ ngàng của Phong Hào.
"Sao mày ở đây?"
"Sao anh ở đây?"
"Đây là nhà tao."
"Ý em là, sao anh phải về lúc này?"
"Ơ, nhà tao thì tao về chứ sao?"
Quang Anh vội kéo Đăng Dương ra cửa trước khi anh không cố tình nhưng sẽ vô tình chọc giận và khiến Phong Hào tò mò. Đăng Dương vẫn kì kèo ngoài cửa không chịu về, Quang Anh đành xuống nước trước.
"Anh về đi, sau trận đấu mình còn gặp nhau mà, anh đừng dỗi nữa."
"Anh về cũng được, nhưng sau trận em không được bỏ chạy đâu nhé."
Chưa kịp để Quang Anh hỏi vì sao cậu lại phải bỏ chạy, Đăng Dương ghé vào tai cậu nói nhỏ:
"Tại anh sẽ tỏ tình với em."
Nói xong, Đăng Dương còn hôn phớt qua má Quang Anh một cái rồi cong giò bỏ chạy mất dạng. Chỉ khổ Quang Anh vừa bị hôn vừa phải hoảng hốt nhìn xem Phong Hào có đang rình ở đâu không, và cậu còn đang định suy xét xem có nên cấm cửa Đăng Dương không cho xuất hiện trước mặt Phong Hào hay không.
Trần Đăng Dương đúng là đã tiến bộ đáng kể sau hai lần đến nhà Quang Anh ngủ ké. Nếu lần đầu chỉ bị đuổi ra khỏi phòng, thì ở lần thứ hai anh bị cậu đuổi ra khỏi nhà luôn rồi.
***
Sạc đầy pin, Đăng Dương vui vẻ chạy bộ đến sân tập. Vài tuần trở lại đây anh luôn là người đi sớm về khuya nhất đội. Nhưng điều đó không làm Đăng Dương thấy tự hào, Anh Tú nói rất đúng, trước khi bị đào thải, phải tỉnh táo lại thôi.
Hải Đăng đến sân khi Đăng Dương vẫn đang hăng say tập sút. Mặc cho phong độ không tốt dạo gần đây, Hải Đăng tin Đăng Dương là viên ngọc thô chờ được mài sáng. Hơn tất cả thì thái độ nghiêm túc của Đăng Dương làm Hải Đăng rất đề cao anh.
Nhanh chân cản phá cú sút của Đăng Dương, Hải Đăng lại nói với giọng điệu thách thức:
"Tập một mình thì chán lắm, sao không đấu với tao đi?"
"Tao nữa."
Là tiếng Quang Hùng đang vừa ngáp vừa đi vào sân. Đăng Dương thấy mình may mắn rất nhiều, khi xung quanh anh hầu như chẳng có bạn xấu, họ không những không chỉ trích còn rất nhiệt tình giúp anh hoà nhập.
Cả ba cùng tập đến khi cả đội có mặt đông đủ, ban huấn luyện triển khai một số điểm chiến thuật rồi cho cả đội tập các bài tập. Anh Tú hài lòng với tinh thần và nét mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều của Đăng Dương, vui vẻ khoác vai "con cưng trên truyền thông".
"Sẵn sàng ra sân ghi bàn chưa con cún của anh?"
"Không thể sẵn sàng hơn ạ."
Năm giờ, cả đội bước ra sân, khán đài truyền đến vài tiếng la ó không hài lòng của cổ động viên. Đó là không thể tránh khỏi khi trên bảng thông báo, một trong những cái tên có mặt trong đội hình xuất phát ngay từ đầu có Đăng Dương. Nghĩa là hôm nay Anh Tú cho phép Đăng Dương có nhiều nhất chín mươi phút, không còn là cái tên được thay vào sân từ phút 60 hay 80 cuối trận nữa.
Ít phút trước trận đấu, huấn luyện viên đội bạn còn châm biếm trong phòng họp báo rằng có Đăng Dương trong đội hình xuất phát, đội của họ chỉ phải thi đấu với một SH FC mười người. Đáp lại, Anh Tú chỉ nhếch mép cười:
"Về học lại đếm số đi."
Trận đấu bắt đầu và diễn ra chậm rãi sau hơn hai mươi phút bóng lăn, cả hai đội đều nhập cuộc thận trọng. Đăng Dương dù chưa tạo ra được nhiều đột phá vẫn thi đấu ở mức tròn vai. Bên ngoài đường pitch, Quang Anh cũng được phân công tác nghiệp, cậu linh cảm rằng rận đấu này có thể là cột mốc mới trong sự nghiệp của Đăng Dương, nên cậu không thể vắng mặt được.
Hết hiệp một tỉ số vẫn là không đều. Hiệp hai bắt đầu với những pha bóng cởi mở hơn. Điều này đồng nghĩa với tốc độ trận đấu sẽ được đẩy lên cao, những pha tranh chấp va chạm sẽ xảy ra nhiều hơn. Đăng Dương cố giữ cho mình tinh thần tỉnh táo nhất có thể, ít nhất là phải theo kịp nhịp độ của trận đấu và không làm mất bóng, sau đó mới tính tới chuyện tìm một bàn thắng.
Phút 61, nhận bóng từ đường chuyền dài của Bảo Khang, Đăng Dương đi bóng ra biên rồi tạt bóng vào trong cho Tuấn Tài. Tuấn Tài nhận bóng khi trước mặt có nhiều khoảng trống để sút thẳng, vì vậy mà trung vệ đội bạn buộc phải ập vào để tắt bóng ngăn cản cơ hội thành bàn.
Trọng tài cắt còi, Tuấn Tài bị phạm lỗi trong vòng cấm, SH FC được hưởng một quả phạt đền. Theo luật của đội, đội trưởng Trần Minh Hiếu là lựa chọn số một khi thực hiện phạt đền. Nhưng lần này Minh Hiếu lại đẩy Đăng Dương đến trước chấm phạt đền, bất chấp sự la ó của cổ động viên trên khán đài. Điều đó làm Đăng Dương chần chừ trước cơ hội của mình, nếu không là đội trưởng thực hiện thì cũng nên là Tuấn Tài, người mang về quả phạt đền đó thực hiện.
Hiểu được sự bối rối đó, Tuấn Tài khập khiễng bước lại gần, vỗ vai Đăng Dương rồi cười:
"Anh tin mày làm được."
Đội trưởng Trần cũng gật đầu:
"Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần biết đây là cơ hội lớn cho mày thôi."
Đăng Dương gật đầu, nhận lấy bóng rồi bước đến chấm phạt đền, khi ấy tất cả ống kính, máy quay đều đồng loạt hướng về phía anh.
Đăng Dương hít một hơi thật sâu, lấy đà không quá xa, anh thực hiện một cú sút với lực đi bình thường, thủ môn đội đối phương cũng đổ người đúng hướng. Tuy nhiên, bóng đập vào cột dọc, vài người đã nghĩ về thất bại trong tình huống đó. Nhưng Đăng Dương không hề nao núng, vì nửa giây sau khi liếm ngang cột dọc, bóng chuyển hướng bay thẳng vào lưới.
Anh Tú nhảy cẫng lên ăn mừng, thiếu điều lao vào sân hôn đứa học trò láu cá một cái. Đăng Dương vừa làm thứ khó hơn người khác thường làm, nếu canh không chuẩn thì bóng thực sự sẽ đập cột dọc rồi bay ra ngoài.
Trên sân, cả đội đang ăn mừng, đội trưởng Trần tiện tay xoa cho tóc Đăng Dương rối xù lên chúc mừng. Mọi gánh nặng bị đè nén trong lòng được giải tỏa. Đăng Dương bắt đầu thi đấu mạnh dạn hơn, cùng với Bảo Khang tạo nên một hành lang cánh có sức công phá mạnh mẽ lên hàng phòng ngự đối phương. Đáp lại quả phạt đền Tuấn Tài mang về, Đăng Dương kiến tạo chuẩn chỉnh cho trung phong của đội ghi bàn thứ hai. Chung cuộc, SH FC chiến thắng với tỉ số 2 - 0, chễm chệ củng cố vị trí số một của mình trên bảng xếp hạng.
Quang Anh được Đức Phúc giao việc phỏng vấn sau trận. Đây là lần đầu tiên cậu thực hiện phỏng vấn trực tiếp cầu thủ, cũng là lần đầu tiên Đăng Dương nhận danh hiệu Man of the Match. Anh lén chào cậu qua ánh mắt tràn ngập niềm vui, Quang Anh cũng cười để đáp lại.
"Trước tiên, chúc mừng anh đã có một trận đấu thành công. Không biết bàn thắng đầu tiên này đối với anh có ý nghĩa gì ạ?"
"Đây sẽ là bàn thắng tôi nhớ mãi cho đến hết sự nghiệp. Dù chỉ là một quả penalty, tuy nhiên nó còn là bàn thắng giải toả tâm lý, và chứng minh tôi đã là một phần của tập thể SH FC. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để không phụ lòng mọi người ạ."
"Hôm nay tinh thần của anh rất tốt, anh có thể nói thêm một chút về động lực để vượt qua áp lực dư luận dạo gần đây không ạ?"
"Đầu tiên, tôi biết ơn thầy Tú đã không ngại bị chửi để tin tưởng tôi. Còn có đội trưởng Trần và anh Tài là chỗ dựa tinh thần, khích lệ, cho tôi cơ hội thực hiện quả penalty; có những người đồng đội luôn sát bên ủng hộ và giúp đỡ tôi tập luyện. Thêm nữa, ở quê nhà bố mẹ luôn tin tưởng, là động lực để tôi không bỏ cuộc. Ờm, và còn..."
Đăng Dương ngừng lại một chốc, anh quay hẳn về phía Quang Anh cười:
"Còn có chiếc urgo hình con mèo nữa."
Quang Anh nén lại ý cười đang rộ lên trong lòng. Kết thúc phỏng vấn để di chuyển cùng cả đội ra chào cổ động viên, lúc lướt qua nhau, Đăng Dương nói khẽ, đủ để cả hai nghe:
"Cảm ơn Quang Anh nhé."
***
Quang Anh theo Đức Phúc đi vào phòng thay đồ của SH. Không mấy ai làm được điều này, ngoại trừ Đức Phúc, vậy nên Quang Anh mới phải kè kè bên cạnh anh ấy như đứa nhỏ được bố đưa đi sở thú. Bên cạnh Quang Anh là Hoàng Hùng đang phấn khích đến run cả người nữa, được đi chung là chuyện không hề dễ dàng với Hoàng Hùng, vì Đức Phúc bắt nó phải ký cả giấy cam kết không được làm gì quá khích với Đỗ Hải Đăng.
Lúc cả ba vào tới, Đăng Dương vẫn đang bận rộn cảm ơn đồng đội. Vậy mà ngay khi thấy Quang Anh ở cửa, trước mặt mọi người, Đăng Dương tự nhiên kéo Quang Anh đi một mạch, chỉ để lại một lý do không đâu vào đâu:
"Em xin phép gặp riêng cậu ấy một lát để sửa lại vài thứ trong phỏng vấn trước khi đăng ạ."
Quang Anh bị Đăng Dương kéo đi, còn Đức Phúc thì đang vui vẻ nói cười với mọi người. Hoàng Hùng bị bỏ rơi chơi vơi một mình, dù vậy cũng không sao, vì có một Đỗ Hải Đăng cũng đang ở một mình với cái chân chườm đá đằng kia kìa.
"Ờm, chào Hải Đăng, tôi..."
"Chào em."
Hải Đăng chỉ ngước lên nhìn sơ qua, rồi lịch sự tiện thể chào lại một câu. Không hề biết Hoàng Hùng đang vui đến phát điên khi biết bản thân được Hải Đăng nhận định nhỏ tuổi hơn và còn gọi một tiếng "em". Nếu Hải Đăng đã gọi thế thì Hoàng Hùng cũng xin không ngại nữa.
"Rõ ràng anh bị đau từ phút 58, vậy mà anh vẫn cố đá đến hết trận."
Lần này Hải Đăng mới thật sự ngước lên để nhìn một cách nghiêm túc. Thấy người kia tỏ ra ngạc nhiên, biết mình nói đúng, Hoàng Hùng tiếp lời:
"Cái vị trí chườm đá đó phải trên dưới mười lần em thấy anh bị đau rồi. Anh đi kiểm tra cho kỹ đi, không nên xem thường đâu."
Hải Đăng cảm thấy thú vị. Không phải cậu trai này để ý mình hơn mức bình thường một chút rồi sao?
"Em biết rõ về anh quá nhỉ?"
"Đương nhiên biết rõ rồi, em là ai chứ, em là chủ fansite DooGem mà."
"DooGem hở, đó là gì?"
"Là...là...là...hahaha không có gì."
Hoàng Hùng nhận ra mình lỡ lời, không biết phải giải thích làm sao, càng không dám nói thẳng với Hải Đăng rằng bản thân thích cậu ấy đến mức lập hẳn một fansite. Đang luống cuống như gà mắc tóc thì có tiếng gọi:
"Hoàng Hùng, về thôi."
Nguyễn Đức Phúc thời khắc này chính thức trở thành đấng cứu thế trong lòng Huỳnh Hoàng Hùng. Quên hẳn việc mình còn một đứa bạn tên Quang Anh, Hoàng Hùng chạy biến rồi giục Đức Phúc đi về, thậm chí không quay đầu nhìn lại.
Nhưng chuyện chưa xong hẳn, tối đó về nhà mở laptop lên, Hoàng Hùng tá hoả khi Hải Đăng bấm theo dõi tài khoản fansite của mình. Đỗ Hải Đăng đã thế còn để lại bình luận dưới tấm ảnh đầu tiên được đăng trên tài khoản, rằng:
Hoàng Hùng là tên em đúng không? Ảnh chụp đẹp lắm, cho anh xin làm ảnh đại diện nhé. Cảm ơn em ^^
Bị người ta phát hiện đến tên cũng biết luôn rồi, Hoàng Hùng không biết bản thân là nên vui hay là nên quê nữa.
***
Trở lại với anh cầu thủ nọ mạnh dạn kéo cậu phóng viên kia đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của đồng đội. Cả hai lúc này đang cùng nhau ngồi ở một góc sân vận động, Quang Anh chẳng nghĩ được đến chuyện sẽ bị ai đó trông thấy nữa.
"Em biết là anh sẽ làm được mà."
"Anh vẫn còn phải tập trung cho bóng đá và chuyên môn nhiều lắm."
"Miệng thì nói tập trung cho bóng đá mà dám kéo em ra đây hở?"
"Chịu thôi, trong đó thì anh không tỏ tình được."
Nói là không sợ, nhưng khi nghe Đăng Dương nói chuyện thẳng thắn, Quang Anh vẫn cẩn thận ngó xung quanh xem có ai đang ở đây hay không. Chỉ mỗi Đăng Dương là thư thả, đúng là khi đạt được sự tự tin nhất định, con người sẽ dám thể hiện mọi thứ ra một cách trực diện như vậy.
"Anh muốn ôm."
Không cần Quang Anh cho phép, vì cậu cũng sẽ không từ chối, Đăng Dương tiến đến ôm Quang Anh một cái thật chật, như thể muốn đem cậu khảm sâu vào trong lòng mình.
Ngày còn bé, thế giới của Đăng Dương là màu xanh của biển, màu đen tuyền xinh đẹp trên mái tóc mẹ, màu phấn trắng theo nét chữ của bố. Lớn lên chút, Đăng Dương bắt đầu nhận thức rõ hơn về thế giới của anh, thêm vào đó chút sương gió trên bờ vai gầy của những ngư dân trên đảo, những đường chuyền thành bàn, những trận thắng tưng bừng, cả những trận thua cay đắng; còn có những đêm mẹ thức khuya đan áo cho cả nhà, những ngày lênh đênh trên biển lớn.
Thế giới của Đăng Dương góp nhặt từng chút cái đẹp đẽ lại với nhau, chưa từng xuất hiện ai đó đủ sức mang cả thế giới của anh quy về thành một. Người ta cũng nói, đừng xem ai đó là cả thế giới, vì yêu thương dù đậm sâu cũng đôi lúc gây ra vết thương lòng. Đăng Dương cho rằng nói là "cả thế giới" thì lớn lao thật, nhưng nếu ta suy nghĩ đơn giản hơn, là khi bạn có bờ vai vững chãi muốn ai đó dựa vào, khi ở cạnh họ bạn thấy trong lòng chỉ toàn là hạnh phúc, khi với họ yêu thương không nói hết bằng lời, có được non cao biển rộng cũng không bằng có họ trong đời; thì lúc đó, bạn đã có thế giới ấm êm của riêng mình rồi.
"Quang Anh."
"Dạ?"
"Anh chẳng có thành tựu gì trong tay, nhưng lại đang ôm cả thế giới trong lòng này."
"Thế giới hửm? Thế giới rộng lắm đó, anh lo được không?"
Ghì đầu vùi sâu vào hõm vai Quang Anh, Đăng Dương đem hết chân thành vào cái ôm:
"Thế giới của người khác anh không biết đâu. Nhưng thế giới của anh, anh lo được. Quang Anh có muốn làm thế giới của anh không? Xem xem anh giỏi chăm sóc thế giới của mình như thế nào."
Quang Anh cười xòa:
"Vậy thì để em cho anh thấy thế giới khó chiều như thế nào nhé?"
"Anh rất sẵn lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro